Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 290: Tư Hạo, hôn em muốn em (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi hai người ở trong phòng tắm “ăn no thỏa mãn”, Long Tư Hạo tự mình mặc áo tắm cho Lê Hiểu Mạn rồi ôm cô ra ngoài, để cô ngồi trên chiếc giưowfng lớn mềm mại.
Long Tư Hạo lấy máy sấy tóc, sấy khô cho cô.
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn nhìn anh, trong mắt ngập tràn tình cảm: “Có phải anh vừa xuống máy bay đã đến trại giam luôn không?”
Long Tư Hạo vuốt ve mái tóc dài hơi xoăn của cô, nheo mắt lại, vẻ mặt tủi thân: “Đã vậy mà em còn chê anh tới chậm, cũng may là anh xuống máy bay liền đi ngay, nếu để đến ngày mai không biết người nào đó còn quở trách anh thế nào?”
Giọng điệu của anh không ngờ của ẩn chứa sự tủi giận, nhưng ánh mắt ấy vẫn cực kì dịu dàng, không hề thấy được chút hờn dỗi nào.
Lê Hiểu Mạn nghe anh nói thì hơi xấu hổ: “Lúc ấy em chỉ nói vì tức giận thôi, anh cho là thật hả?”
Anh ở tận nước Pháp xa xa, vậy mà chỉ sau một hôm cô gặp nạn đã trở về, mà lại xòn không kịp nghỉ ngơi đã vào trại tạm giam đón cô ra, phần tình cảm này của anh, làm cả trái tim cô rung động.
Cô bị đổ oan giết người, còn suýt nữa thì bị người đàn bà biến thái trong tạm giam đe dọa, vậy nên khi cô nhìn thấy anh xuất hiện, trong lòng thật ra cực kì xúc động, chỉ tức giận ngoài miệng mà thôi.
Cô rũ mắt, cắn môi: “Tư Hạo, em xin lỗi! Em không nên nói... Ưm...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói hết, bàn tay to lớn đã bịt kín miệng cô lại, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm tình tự trách: “Hiểu Hiểu, người nói xin lỗi phải là anh mới đúng, là anh không bảo vệ em tốt.”
Lê Hiểu Mạn nhào vào lòng anh, đôi ty mảnh khảnh ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc: “Không liên quan đến anh, là em quá xui xẻo thôi.”
Long Tư Hạo thuận theo ôm lấy cô, nhớ tới những lời của Lạc Thụy, anh khẽ chau mày, ánh mắt nghiêm khắc hơn mấy phần liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, Lạc Thụy nói với anh rằng em không chịu nói gì với luật sư Lâm phải không? Nếu anh không về, có phải em sẽ từ bỏ việc biện giải cho mình không? Hả?”
Lê Hiểu Mạn chau mày, nhìn Long Tư Hạo định mở miệng nói thì anh đã buông cô ra, vẻ mặt lạnh như băng, lửa giận như thiêu đốt cả cơ thể ấy.
Anh nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén phẫn nộ nhìn cô, giọng nói cũng không kìm được: “Hiểu Hiểu, em nghe cho kĩ đây, sau này cho dù gặp bất cứ chuyện gì, cho dù em tuyệt vọng thế nào, em cũng phải hứa là sẽ không buông bỏ chính mạng sống của mình, không được phí hoài bản thân. E phỉa sống thật tốt cho anh, bây giờ mạng của em không chỉ là của một mình em nữa, mà nó còn gắn chặt với anh, nếu em chết, cũng chẳng khác nào giết chết anh cả...”
Nói đến đây, anh khẽ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt thâm tình lại đau lòng: “Hiểu Hiểu, em cảm thấy nếu em chết, anh còn có thể sống một mình không? Lúc anh biết em không muốn biện giải cho mình, có ý muốn chết thì anh đã đau lòng thế nào không? Hiểu Hiểu, vì anh, em phải biết yêu quý bản thân!”
Trong ấn tượng của Lê Hiểu Mạn, đây là lần đâu tiên Long Tư Hạo nổi giận với cô như vậy, cũng chỉ vì cô không biết quý trọng sinh mệnh.
Lúc cô bị thẩm vấn, cô hết lần này đến lần khác nói mình không giết người nhưng cảnh sát không tin, thật sự cô đã tuyệt vọng, thậm chí không muốn giải thích nữa, một lòng chờ chết.
Cô nhìn Long Tư Hạo đang tức giận, nước mắt trong veo tràn ra, nức nở nói: “Tư Hạo, em xin lỗi! Sau này em sẽ không như vậy nữa, em sẽ quý trọng bản thân, vì anh, cũng vì chính em.”
Giờ phút này cô lại xúc động không thôi, rốt cuộc người đàn ông này yêu cô đến mức nào?
Bởi vì cô không quý trọng sinh mệnh, cho nên lần đầu tiên nổi nóng với cô như vậy.
Bởi vì cô không quý trọng sinh mệnh, cho nên anh đau lòng không thôi.
Long Tư Hạo ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: “Hiểu Hiểu, hãy nhỡ kĩ những lời anh nói, quý trọng sinh mệnh mình, đừng khóc nữa, em cũng mệt rồi, hãy ngủ thật ngon!”
Dứt lời, anh ôm lấy cô, động tác cực kì dịu dàng.
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn giữ chặt lấy anh: “Anh cũng ngủ ngon!”
“Được!” Long Tư Hạo cười gật đầu, nằm bên cạnh cô, cánh tay dài ôm cô vào ngực, ôm chặt.
Lê Hiểu Mạn chôn sâu khuôn mặt vào lòng anh, ngửi mùi hương mát lạnh riêng biệt.
Ở trong lòng snh, cô cực kì yên tâm, cũng cực kỳ thả lỏng.
Bởi vì vú Trương bị giết, cô biến thành kẻ tình nghi giết người, tinh thần vẫn luôn căng thẳng giờ phút này được thả lỏng, cô nhanh chóng thiếp đi trong lòng Long Tư Hạo.
Thấy cô ngủ rồi, Long Tư Hạo mới khẽ mỉm cười, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng tình cảm.
Anh nhìn đồng hồ, thấy đã hơn năm giờ, chỉ một tiếng nữa thôi trời sẽ sáng thì khẽ gỡ tay Lê Hiểu Mạn ra, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, ngồi trong phòng khách chờ Lạc Thụy và luật sư Lâ mang tài liệu về vụ án của vú Trương tới.
Gần sáu giờ, Lạc Thụy và luật sư Lâm mới đến.
Lê Hiểu Mạn ngủ một mình trong phòng, vốn đang ngủ rất an ổn thì bổng nhiên chở mình, mơ mơ màng màng mò mẫm, thấy bên cạnh trống không thì gật mình tỉnh dậy.
Thấy Long Tư Hạo không còn ở đó nữa, cô nhíu chặt mày, đôi mắt trong suốt hiện lên cảm giác mất mác không thôi.
Lúc này, phòng khách truyền đến tiếng nói của Lạc Thụy.
“Tổng giám đốc, tất cả tài liệu anh cần đều đã ở đây rồi.”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn lập tức xuống giường, mặc áo ngủ ra khỏi phòng.
Long Tư Hạo đang lật xem báo cáo vân tay thấy Lê Hiểu Mạn ra khỏi phòng ngủ thì đặt báo cáo xuống, đứng dậy đi về phía cô.
Sau khi hai người ở trong phòng tắm “ăn no thỏa mãn”, Long Tư Hạo tự mình mặc áo tắm cho Lê Hiểu Mạn rồi ôm cô ra ngoài, để cô ngồi trên chiếc giưowfng lớn mềm mại.
Long Tư Hạo lấy máy sấy tóc, sấy khô cho cô.
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn nhìn anh, trong mắt ngập tràn tình cảm: “Có phải anh vừa xuống máy bay đã đến trại giam luôn không?”
Long Tư Hạo vuốt ve mái tóc dài hơi xoăn của cô, nheo mắt lại, vẻ mặt tủi thân: “Đã vậy mà em còn chê anh tới chậm, cũng may là anh xuống máy bay liền đi ngay, nếu để đến ngày mai không biết người nào đó còn quở trách anh thế nào?”
Giọng điệu của anh không ngờ của ẩn chứa sự tủi giận, nhưng ánh mắt ấy vẫn cực kì dịu dàng, không hề thấy được chút hờn dỗi nào.
Lê Hiểu Mạn nghe anh nói thì hơi xấu hổ: “Lúc ấy em chỉ nói vì tức giận thôi, anh cho là thật hả?”
Anh ở tận nước Pháp xa xa, vậy mà chỉ sau một hôm cô gặp nạn đã trở về, mà lại xòn không kịp nghỉ ngơi đã vào trại tạm giam đón cô ra, phần tình cảm này của anh, làm cả trái tim cô rung động.
Cô bị đổ oan giết người, còn suýt nữa thì bị người đàn bà biến thái trong tạm giam đe dọa, vậy nên khi cô nhìn thấy anh xuất hiện, trong lòng thật ra cực kì xúc động, chỉ tức giận ngoài miệng mà thôi.
Cô rũ mắt, cắn môi: “Tư Hạo, em xin lỗi! Em không nên nói... Ưm...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói hết, bàn tay to lớn đã bịt kín miệng cô lại, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm tình tự trách: “Hiểu Hiểu, người nói xin lỗi phải là anh mới đúng, là anh không bảo vệ em tốt.”
Lê Hiểu Mạn nhào vào lòng anh, đôi ty mảnh khảnh ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc: “Không liên quan đến anh, là em quá xui xẻo thôi.”
Long Tư Hạo thuận theo ôm lấy cô, nhớ tới những lời của Lạc Thụy, anh khẽ chau mày, ánh mắt nghiêm khắc hơn mấy phần liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, Lạc Thụy nói với anh rằng em không chịu nói gì với luật sư Lâm phải không? Nếu anh không về, có phải em sẽ từ bỏ việc biện giải cho mình không? Hả?”
Lê Hiểu Mạn chau mày, nhìn Long Tư Hạo định mở miệng nói thì anh đã buông cô ra, vẻ mặt lạnh như băng, lửa giận như thiêu đốt cả cơ thể ấy.
Anh nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén phẫn nộ nhìn cô, giọng nói cũng không kìm được: “Hiểu Hiểu, em nghe cho kĩ đây, sau này cho dù gặp bất cứ chuyện gì, cho dù em tuyệt vọng thế nào, em cũng phải hứa là sẽ không buông bỏ chính mạng sống của mình, không được phí hoài bản thân. E phỉa sống thật tốt cho anh, bây giờ mạng của em không chỉ là của một mình em nữa, mà nó còn gắn chặt với anh, nếu em chết, cũng chẳng khác nào giết chết anh cả...”
Nói đến đây, anh khẽ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt thâm tình lại đau lòng: “Hiểu Hiểu, em cảm thấy nếu em chết, anh còn có thể sống một mình không? Lúc anh biết em không muốn biện giải cho mình, có ý muốn chết thì anh đã đau lòng thế nào không? Hiểu Hiểu, vì anh, em phải biết yêu quý bản thân!”
Trong ấn tượng của Lê Hiểu Mạn, đây là lần đâu tiên Long Tư Hạo nổi giận với cô như vậy, cũng chỉ vì cô không biết quý trọng sinh mệnh.
Lúc cô bị thẩm vấn, cô hết lần này đến lần khác nói mình không giết người nhưng cảnh sát không tin, thật sự cô đã tuyệt vọng, thậm chí không muốn giải thích nữa, một lòng chờ chết.
Cô nhìn Long Tư Hạo đang tức giận, nước mắt trong veo tràn ra, nức nở nói: “Tư Hạo, em xin lỗi! Sau này em sẽ không như vậy nữa, em sẽ quý trọng bản thân, vì anh, cũng vì chính em.”
Giờ phút này cô lại xúc động không thôi, rốt cuộc người đàn ông này yêu cô đến mức nào?
Bởi vì cô không quý trọng sinh mệnh, cho nên lần đầu tiên nổi nóng với cô như vậy.
Bởi vì cô không quý trọng sinh mệnh, cho nên anh đau lòng không thôi.
Long Tư Hạo ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: “Hiểu Hiểu, hãy nhỡ kĩ những lời anh nói, quý trọng sinh mệnh mình, đừng khóc nữa, em cũng mệt rồi, hãy ngủ thật ngon!”
Dứt lời, anh ôm lấy cô, động tác cực kì dịu dàng.
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn giữ chặt lấy anh: “Anh cũng ngủ ngon!”
“Được!” Long Tư Hạo cười gật đầu, nằm bên cạnh cô, cánh tay dài ôm cô vào ngực, ôm chặt.
Lê Hiểu Mạn chôn sâu khuôn mặt vào lòng anh, ngửi mùi hương mát lạnh riêng biệt.
Ở trong lòng snh, cô cực kì yên tâm, cũng cực kỳ thả lỏng.
Bởi vì vú Trương bị giết, cô biến thành kẻ tình nghi giết người, tinh thần vẫn luôn căng thẳng giờ phút này được thả lỏng, cô nhanh chóng thiếp đi trong lòng Long Tư Hạo.
Thấy cô ngủ rồi, Long Tư Hạo mới khẽ mỉm cười, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng tình cảm.
Anh nhìn đồng hồ, thấy đã hơn năm giờ, chỉ một tiếng nữa thôi trời sẽ sáng thì khẽ gỡ tay Lê Hiểu Mạn ra, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, ngồi trong phòng khách chờ Lạc Thụy và luật sư Lâ mang tài liệu về vụ án của vú Trương tới.
Gần sáu giờ, Lạc Thụy và luật sư Lâm mới đến.
Lê Hiểu Mạn ngủ một mình trong phòng, vốn đang ngủ rất an ổn thì bổng nhiên chở mình, mơ mơ màng màng mò mẫm, thấy bên cạnh trống không thì gật mình tỉnh dậy.
Thấy Long Tư Hạo không còn ở đó nữa, cô nhíu chặt mày, đôi mắt trong suốt hiện lên cảm giác mất mác không thôi.
Lúc này, phòng khách truyền đến tiếng nói của Lạc Thụy.
“Tổng giám đốc, tất cả tài liệu anh cần đều đã ở đây rồi.”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn lập tức xuống giường, mặc áo ngủ ra khỏi phòng.
Long Tư Hạo đang lật xem báo cáo vân tay thấy Lê Hiểu Mạn ra khỏi phòng ngủ thì đặt báo cáo xuống, đứng dậy đi về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.