Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 172: Tuyên bố, cô ấy là chị dâu của cậu (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Ai có quan hệ đặc biệt với anh?” Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn anh, thấy chính mình tự nhiên kéo anh vào trong phòng mà không thể giải thích được, cô hơi không được tự nhiên dời tầm mắt đi: “Anh có thể đi ra ngoài, tối nay tôi không trở về, tôi phải chăm sóc ông nội.”
“Trở về?” Long Tư Hạo bắt được chữ mấu chốt của Lê Hiểu Mạn, anh nheo mắt lại, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn cô, ánh mắt chứa đầy ý cười trêu ghẹo, môi mỏng cong lên: “Thì ra Hiểu Hiểu đã coi Hồng Hoa Uyển nơi đó là nhà của chúng ta.”
Thấy ánh mắt của Long Tư Hạo lộ ra ý cười, Lê Hiểu Mạn càng không được tự nhiên mà tránh tầm mắt đi, rõ ràng là trước đó cô vẫn còn giận anh, thậm chí là không muốn gặp lại anh, nhưng sao trong nháy mắt, cơn tức giận trong lòng cô kia đã tiêu tán?
Cô thật sự hơi xem thường chính mình, với Long Tư Hạo, sao ý chí của cô lại không thể kiên định hơn, mà dễ dàng bị anh nắm bắt cảm xúc như vậy.
Cô lạnh nhạt liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi đã đáp ứng ông nội, sẽ không ly dị với Hoắc Vân Hy, xin anh đừng như vậy...”
Nói đến đây, cô dừng lại, cau mày nói: “Hoắc thị là tâm huyết cả đời ông nội, nếu như anh có năng lực, tôi hy vọng anh có thể giúp Hoắc thị vượt qua nguy cơ lần này.”
Nghe cô nói đáp ứng Hoắc Nghiệp Hoằng không ly dị với Hoắc Vân Hy nữa, đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của Long Tư Hạo dần lạnh đi, trong đôi mắt sâu thẳm dần nổi cơn lốc xoáy, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô.
Anh vươn tay ra nắm lấy cằm của cô, để đôi mắt của cô đối diện với đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy của anh: “Hiểu Hiểu, đừng nên ép anh làm ra chuyện điên cuồng hơn, anh làm vậy với em, là do tình thế bắt buộc.”
Giọng nói lạnh lùng mà kiên định của anh khiến trái tim của Lê Hiểu Mạn run lên, cô ngước mắt lên nhìn anh, hơi cau mày lại: “Tại sao? Anh muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, tại sao lại lựa chọn tôi?”
Anh trầm trầm liếc nhìn cô, bàn tay đang nắm cằm của cô khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng chậm rãi di chuyển ra sau tai cô, bấu thật chặc vào sau ót của cô, môi mỏng khẽ kề sát đôi môi căng mọng của cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính: “Người phụ nữ ngốc, đến bây giờ còn hỏi anh tại sao? Chẳng lẽ anh chưa biểu hiện rõ tâm ý của mình hay sao?”
Lê Hiểu Mạn quay đầu đi tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, cô lạnh lùng nói: “Tôi không biết tâm ý gì của anh cả, cũng không muốn biết, anh thật lòng cũng được, hư tình giả ý cũng được, tôi thỉnh cầu anh cách xa tôi ra...”
“Lê Hiểu Mạn!” Không đợi cô nói xong, Long Tư Hạo đã gầm nhẹ lên cắt đứt lời của cô, anh dùng sức bấu tay vào sau ót của cô, cô đụng chóp mũi vào mặt anh, răng môi đụng nhau, hơi thở của hai người quấn chặt dây dưa lẫn nhau.
Anh nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt u tối mà lạnh lùng liếc nhìn cô: “Em nhất định phải một lần lại một lần vạch rõ giới hạn với anh như vậy sao? Anh đã nói rồi, từ khi quyết định bước vào cuộc sống của em, thì anh sẽ không thối lui ra.”
Dứt lời, anh buông cô ra, ánh mắt sâu kín liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, tại sao em không chịu nhìn thẳng vào nội tâm của em một lần, em thật sự không có chút cảm giác nào với anh sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày lại, cô không dám nhìn thẳng vào nội tâm của cô, cô sợ thấy rõ trái tim của mình, cô đã từng bị tổn thương một lần, không muốn bị thương lần nữa.
Ngay sau đó, cô xoay người đi, kéo cửa phòng ra, lúc sắp đi ra ngoài, cô dừng lại, đôi mắt trong suốt tràn đầy cảm xúc phức tạp, không biết vì sao, cô đột nhiên muốn hỏi anh vấn đề liên quan tới hài tử.
Cô ngước mắt lên nhìn về phía anh, cau mày lại: “Long Tư Hạo, anh thích trẻ con không?”
Hỏi xong lời này, trái tim cô dần đập nhanh hơn, cô hơi sợ hãi nghe được câu trả lời phủ định của anh.
Bởi vì vấn đề này của cô, Long Tư Hạo nheo đôi mắt hẹp dài lại, anh thâm trầm liếc nhìn cô: “Tại sao đột nhiên hỏi tới chuyện này?”
Lê Hiểu Mạn không nhìn vào đôi mắt thâm trầm của anh, cô hít thật sâu rồi mới nói: “Nếu như...Tôi nói là nếu như có người mang thai con của anh, anh có muốn không?”
Cô nắm thật chặt bàn tay lại, móng tay sắc nhọn đâ, vào trong lòng bàn tay, lòng bàn tay dần thấm ướt mồ hôi.
Long Tư Hạo thu hồi tầm mắt, anh cất bước lên, vươn tay ra nâng cằm của cô, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn cô: “Sẽ không có người khác mang thai con của anh, trừ...”
“Mạn Mạn....Long Tư Hạo, hai người làm gì ở chỗ này?” giọng nói xen lẫn tức giận của Hoắc Vân Hy đột nhiên vang lên, cắt đứt lời của Long Tư Hạo.
Anh ta kéo Lê Hiểu Mạn đến bên người anh ta, tức giận nhìn Long Tư Hạo, cả giận nói: “Long Tư Hạo, xin anh chú ý đến thân phận của mình, Mạn Mạn là vợ của tôi là em dâu của anh, anh không sợ bị người ta thuyết tam đạo tứ(*), nhưng tôi còn muốn mặt mũi.”
(*)Thuyết tam đạo tứ (说三道四): 1. Nói chuyện linh tinh; góp ý bậy bạ | 2. chỉ trích; phê bình; nói này nói nọ
“Ai có quan hệ đặc biệt với anh?” Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn anh, thấy chính mình tự nhiên kéo anh vào trong phòng mà không thể giải thích được, cô hơi không được tự nhiên dời tầm mắt đi: “Anh có thể đi ra ngoài, tối nay tôi không trở về, tôi phải chăm sóc ông nội.”
“Trở về?” Long Tư Hạo bắt được chữ mấu chốt của Lê Hiểu Mạn, anh nheo mắt lại, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn cô, ánh mắt chứa đầy ý cười trêu ghẹo, môi mỏng cong lên: “Thì ra Hiểu Hiểu đã coi Hồng Hoa Uyển nơi đó là nhà của chúng ta.”
Thấy ánh mắt của Long Tư Hạo lộ ra ý cười, Lê Hiểu Mạn càng không được tự nhiên mà tránh tầm mắt đi, rõ ràng là trước đó cô vẫn còn giận anh, thậm chí là không muốn gặp lại anh, nhưng sao trong nháy mắt, cơn tức giận trong lòng cô kia đã tiêu tán?
Cô thật sự hơi xem thường chính mình, với Long Tư Hạo, sao ý chí của cô lại không thể kiên định hơn, mà dễ dàng bị anh nắm bắt cảm xúc như vậy.
Cô lạnh nhạt liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi đã đáp ứng ông nội, sẽ không ly dị với Hoắc Vân Hy, xin anh đừng như vậy...”
Nói đến đây, cô dừng lại, cau mày nói: “Hoắc thị là tâm huyết cả đời ông nội, nếu như anh có năng lực, tôi hy vọng anh có thể giúp Hoắc thị vượt qua nguy cơ lần này.”
Nghe cô nói đáp ứng Hoắc Nghiệp Hoằng không ly dị với Hoắc Vân Hy nữa, đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của Long Tư Hạo dần lạnh đi, trong đôi mắt sâu thẳm dần nổi cơn lốc xoáy, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô.
Anh vươn tay ra nắm lấy cằm của cô, để đôi mắt của cô đối diện với đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy của anh: “Hiểu Hiểu, đừng nên ép anh làm ra chuyện điên cuồng hơn, anh làm vậy với em, là do tình thế bắt buộc.”
Giọng nói lạnh lùng mà kiên định của anh khiến trái tim của Lê Hiểu Mạn run lên, cô ngước mắt lên nhìn anh, hơi cau mày lại: “Tại sao? Anh muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, tại sao lại lựa chọn tôi?”
Anh trầm trầm liếc nhìn cô, bàn tay đang nắm cằm của cô khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng chậm rãi di chuyển ra sau tai cô, bấu thật chặc vào sau ót của cô, môi mỏng khẽ kề sát đôi môi căng mọng của cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính: “Người phụ nữ ngốc, đến bây giờ còn hỏi anh tại sao? Chẳng lẽ anh chưa biểu hiện rõ tâm ý của mình hay sao?”
Lê Hiểu Mạn quay đầu đi tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, cô lạnh lùng nói: “Tôi không biết tâm ý gì của anh cả, cũng không muốn biết, anh thật lòng cũng được, hư tình giả ý cũng được, tôi thỉnh cầu anh cách xa tôi ra...”
“Lê Hiểu Mạn!” Không đợi cô nói xong, Long Tư Hạo đã gầm nhẹ lên cắt đứt lời của cô, anh dùng sức bấu tay vào sau ót của cô, cô đụng chóp mũi vào mặt anh, răng môi đụng nhau, hơi thở của hai người quấn chặt dây dưa lẫn nhau.
Anh nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt u tối mà lạnh lùng liếc nhìn cô: “Em nhất định phải một lần lại một lần vạch rõ giới hạn với anh như vậy sao? Anh đã nói rồi, từ khi quyết định bước vào cuộc sống của em, thì anh sẽ không thối lui ra.”
Dứt lời, anh buông cô ra, ánh mắt sâu kín liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, tại sao em không chịu nhìn thẳng vào nội tâm của em một lần, em thật sự không có chút cảm giác nào với anh sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày lại, cô không dám nhìn thẳng vào nội tâm của cô, cô sợ thấy rõ trái tim của mình, cô đã từng bị tổn thương một lần, không muốn bị thương lần nữa.
Ngay sau đó, cô xoay người đi, kéo cửa phòng ra, lúc sắp đi ra ngoài, cô dừng lại, đôi mắt trong suốt tràn đầy cảm xúc phức tạp, không biết vì sao, cô đột nhiên muốn hỏi anh vấn đề liên quan tới hài tử.
Cô ngước mắt lên nhìn về phía anh, cau mày lại: “Long Tư Hạo, anh thích trẻ con không?”
Hỏi xong lời này, trái tim cô dần đập nhanh hơn, cô hơi sợ hãi nghe được câu trả lời phủ định của anh.
Bởi vì vấn đề này của cô, Long Tư Hạo nheo đôi mắt hẹp dài lại, anh thâm trầm liếc nhìn cô: “Tại sao đột nhiên hỏi tới chuyện này?”
Lê Hiểu Mạn không nhìn vào đôi mắt thâm trầm của anh, cô hít thật sâu rồi mới nói: “Nếu như...Tôi nói là nếu như có người mang thai con của anh, anh có muốn không?”
Cô nắm thật chặt bàn tay lại, móng tay sắc nhọn đâ, vào trong lòng bàn tay, lòng bàn tay dần thấm ướt mồ hôi.
Long Tư Hạo thu hồi tầm mắt, anh cất bước lên, vươn tay ra nâng cằm của cô, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn cô: “Sẽ không có người khác mang thai con của anh, trừ...”
“Mạn Mạn....Long Tư Hạo, hai người làm gì ở chỗ này?” giọng nói xen lẫn tức giận của Hoắc Vân Hy đột nhiên vang lên, cắt đứt lời của Long Tư Hạo.
Anh ta kéo Lê Hiểu Mạn đến bên người anh ta, tức giận nhìn Long Tư Hạo, cả giận nói: “Long Tư Hạo, xin anh chú ý đến thân phận của mình, Mạn Mạn là vợ của tôi là em dâu của anh, anh không sợ bị người ta thuyết tam đạo tứ(*), nhưng tôi còn muốn mặt mũi.”
(*)Thuyết tam đạo tứ (说三道四): 1. Nói chuyện linh tinh; góp ý bậy bạ | 2. chỉ trích; phê bình; nói này nói nọ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.