Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 194: Uy hiếp, chết không toàn thây (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn sưng đỏ, đôi môi còn vết máu, sắc mặt tiều tụy. Trong đôi hẹp dài của anh đầy sự đau lòng, ánh mắt trở nên lạnh léo, khí thế bức người. Điều này khiến Báo ca có chút sợ hãi. Trực giác khiến hắn ta cảm nhận được đây không phải là một người dễ đối phó.
Giọng nói của hắn ta có chút run rẩy, không còn sự kiêu căng, phách lối như trước: “Anh...anh là ai?”
Lăng Hàn Dạ vuốt vuốt lông mày, đôi mắt màu nâu mị hoặc nhìn Báo ca, nhếch môi: “Người anh em à, cậu bắt cóc ai không bắt cóc lại đi bắt cóc đúng người phụ nữ của Long thiếu. Cậu chết chắc rồi!”
Hoắc Vân Hy nghe thấy Lăng Hàn Dạ nói như vậy, tức giận, siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Mạn Mạn là vợ tôi!”
Lăng Hàn Dạ liếc anh ta một cái, giọng nói cực kỳ khinh thường: “Chỉ là tạm thời mà thôi!”
Dứt lời, anh ta nhếch mày nhìn Long Tư Hạo, híp mắt nói: “Long thiếu, những người khác thì giao cho chúng tôi, cậu đi cứu bảo bối Hiểu Hiểu của cậu đi!”
Báo ca đã lăn lội trong xã hội đen mấy chục năm nhìn khí thế bốn người Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Tô Dịch, cũng biết mười mấy người này không phải là đối thủ của bọn họ.
Hắn ta nhanh tay nhanh mắt móc khẩu súng dí ở cổ Lê Hiểu Mạn, ánh mắt tàn bạo nhìn Long Tư Hạo: “Hôm nay ông đây chỉ cần tiền thôi, đừng ép ông đây giết người. Ông đây cũng đã lăn lộn trong giới này mấy chục năm rồi, chuyện gì mà chưa từng thấy chứ? MK, mấy người ép tốt nhất đừng ép tao!”
Lăng Hàn Dạ thấy Báo ca có súng, hơi nhếch mày, ánh mắt có chút ý cười, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Tư Hạo, tôi còn tưởng rằng tên này chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó trợ. Hóa ra lại còn có súng nữa! Có trò hay rồi đây!”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi híp lại, hung ác nhìn Báo ca, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo khiếp người, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đi về phía Báo ca.
Báo ca thấy anh đi tới, ánh mắt lại tàn bạo hơn: “Mày đừng qua đây! Nếu không, tao sẽ nổ súng giết cô ta, thật đấy!”
Đối với lời uy hiếp của Báo ca, Long Tư Hạo làm như không nghe thấy, vẫn khí thế đi về phía Báo ca.
Thấy vậy, Báo ca ra hiệu mấy tên côn đồ xung quanh ra tay ngăn Long Tư Hạo lại.
Lạc Thụy thấy vậy, lắc lắc cổ tay, nhếch mi nhìn Long Tư Hạo và Tô Dịch, nói: “Tôi thích nhất là hoạt động giãn gân giãn cốt, hai người đừng giành với tôi. Mười mấy người này giao cho tôi đi!”
Nghe vậy, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch chỉ khoanh tay trước ngực, thái độ chẳng liên quan đến mình cho lắm: “Chúng tôi cũng không có ý giúp đỡ. Chỉ tới đây xem kịch vui mà thôi!”
Khóe môi Lạc Thụy co rút, nhanh nhẹ đến trước người Long Tư Hạo, một mình đối phó với mười mấy người kia.
Sự phối hợp giữa tay chân và cơ thể của anh ta không chê vào đâu được. Mười mấy tên côn đồ này không phải là đối thủ của anh ta chứ đừng nói động đến Long Tư Hạo.
Hoắc Vân Hy thấy thân thủ của trợ lý bên cạnh Long Tư Hạo cũng tốt như vậy, anh ta cảm thấy thẹn, siết chặt nắm đấm. Thấy Long Tư Hạo đi về phía Báo ca mà Báo ca ép Lê Hiểu Mạn lui về sau, trong mắt Hoắc Vân Hy đầy lo lắng.
“Mày không được tới đây! Nếu không, tao thật sự sẽ nổ súng đó!” Báo ca ép Lê Hiểu Mạn lui, ánh mắt tàn bạo nhìn Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo nhíu mày, đôi mắt rét lạnh, môi mỏng mím lại: “Tao chỉ nói một lần duy nhất. Thả cô ấy ra. Nếu không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Báo ca ép Lê Hiểu Mạn lui từng bước về sau. Hắn thấy sắp đụng vào góc tường, ánh mắt lóe lên ác độc, giơ sung hướng về phía Long Tư Hạo.
“MK! Là mày ép tao. Ông đây giết mày trước đã!”
Dứt lời, hắn chuẩn bị bóp cò.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, sắc mặt hốt hoảng, đôi mắt trong veo cực kỳ lo lắng, hô lớn: “Không...”
Cô chưa nói hết đã thấy một bóng người nhanh chóng xông lên, tốc độ nhanh như gió. Ngay trước khi Báo ca bóp cò, bàn tay đã giữ chặt họng súng, bẻ tay đầu súng.
“Tư... Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn hoảng sợ, trừng lớn hai mắt, không dám nhìn Long Tư Hạo giống như quỷ sa tăng từ địa ngục... Trong lúc nguy hiểm như vậy mà anh lại bẻ gãy họng súng. Tốc độ của anh quá nhanh khiến cô líu lưỡi...
Sức lực của anh lại có thể lớn kinh người như vậy... Một động tác nguy hiểm như thế, nếu chẳng may anh không thể bẻ gãy họng súng, bị bắn trúng thì sao chứ?
Lúc này, trong lòng Lê Hiểu Mạn ngoại trừ rung động còn có lo âu. Sau này, cô sẽ không cho phép anh làm hành động nguy hiểm như vậy nữa.
Hoắc Vân Hy thấy Long Tư Hạo bẻ gãy họng súng, hai tròng mắt khiếp sợ không thôi. Anh ta đã sớm biết thân thủ Long Tư Hạo bất phàm nhưng anh ta không ngờ ngay trước khi Báo ca nổ súng mà anh có thể dùng tay không bẻ gãy họng súng. Năng lực của anh vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Hai bàn tay anh ta siết chặt lại, lúc này rốt cuộc anh ta cũng hiểu khoảng cách giữa anh ta và Long Tư Hạo xa đến mức nào. Đặc biệt là khi thấy ánh mắt lo âu của Lê Hiểu Mạn dành cho Long Tư Hạo vừa rồi, anh ta đã hiểu, sớm muộn gì thì anh ta cũng sẽ thất bại mà thôi.
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn sưng đỏ, đôi môi còn vết máu, sắc mặt tiều tụy. Trong đôi hẹp dài của anh đầy sự đau lòng, ánh mắt trở nên lạnh léo, khí thế bức người. Điều này khiến Báo ca có chút sợ hãi. Trực giác khiến hắn ta cảm nhận được đây không phải là một người dễ đối phó.
Giọng nói của hắn ta có chút run rẩy, không còn sự kiêu căng, phách lối như trước: “Anh...anh là ai?”
Lăng Hàn Dạ vuốt vuốt lông mày, đôi mắt màu nâu mị hoặc nhìn Báo ca, nhếch môi: “Người anh em à, cậu bắt cóc ai không bắt cóc lại đi bắt cóc đúng người phụ nữ của Long thiếu. Cậu chết chắc rồi!”
Hoắc Vân Hy nghe thấy Lăng Hàn Dạ nói như vậy, tức giận, siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Mạn Mạn là vợ tôi!”
Lăng Hàn Dạ liếc anh ta một cái, giọng nói cực kỳ khinh thường: “Chỉ là tạm thời mà thôi!”
Dứt lời, anh ta nhếch mày nhìn Long Tư Hạo, híp mắt nói: “Long thiếu, những người khác thì giao cho chúng tôi, cậu đi cứu bảo bối Hiểu Hiểu của cậu đi!”
Báo ca đã lăn lội trong xã hội đen mấy chục năm nhìn khí thế bốn người Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Tô Dịch, cũng biết mười mấy người này không phải là đối thủ của bọn họ.
Hắn ta nhanh tay nhanh mắt móc khẩu súng dí ở cổ Lê Hiểu Mạn, ánh mắt tàn bạo nhìn Long Tư Hạo: “Hôm nay ông đây chỉ cần tiền thôi, đừng ép ông đây giết người. Ông đây cũng đã lăn lộn trong giới này mấy chục năm rồi, chuyện gì mà chưa từng thấy chứ? MK, mấy người ép tốt nhất đừng ép tao!”
Lăng Hàn Dạ thấy Báo ca có súng, hơi nhếch mày, ánh mắt có chút ý cười, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Tư Hạo, tôi còn tưởng rằng tên này chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó trợ. Hóa ra lại còn có súng nữa! Có trò hay rồi đây!”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi híp lại, hung ác nhìn Báo ca, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo khiếp người, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đi về phía Báo ca.
Báo ca thấy anh đi tới, ánh mắt lại tàn bạo hơn: “Mày đừng qua đây! Nếu không, tao sẽ nổ súng giết cô ta, thật đấy!”
Đối với lời uy hiếp của Báo ca, Long Tư Hạo làm như không nghe thấy, vẫn khí thế đi về phía Báo ca.
Thấy vậy, Báo ca ra hiệu mấy tên côn đồ xung quanh ra tay ngăn Long Tư Hạo lại.
Lạc Thụy thấy vậy, lắc lắc cổ tay, nhếch mi nhìn Long Tư Hạo và Tô Dịch, nói: “Tôi thích nhất là hoạt động giãn gân giãn cốt, hai người đừng giành với tôi. Mười mấy người này giao cho tôi đi!”
Nghe vậy, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch chỉ khoanh tay trước ngực, thái độ chẳng liên quan đến mình cho lắm: “Chúng tôi cũng không có ý giúp đỡ. Chỉ tới đây xem kịch vui mà thôi!”
Khóe môi Lạc Thụy co rút, nhanh nhẹ đến trước người Long Tư Hạo, một mình đối phó với mười mấy người kia.
Sự phối hợp giữa tay chân và cơ thể của anh ta không chê vào đâu được. Mười mấy tên côn đồ này không phải là đối thủ của anh ta chứ đừng nói động đến Long Tư Hạo.
Hoắc Vân Hy thấy thân thủ của trợ lý bên cạnh Long Tư Hạo cũng tốt như vậy, anh ta cảm thấy thẹn, siết chặt nắm đấm. Thấy Long Tư Hạo đi về phía Báo ca mà Báo ca ép Lê Hiểu Mạn lui về sau, trong mắt Hoắc Vân Hy đầy lo lắng.
“Mày không được tới đây! Nếu không, tao thật sự sẽ nổ súng đó!” Báo ca ép Lê Hiểu Mạn lui, ánh mắt tàn bạo nhìn Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo nhíu mày, đôi mắt rét lạnh, môi mỏng mím lại: “Tao chỉ nói một lần duy nhất. Thả cô ấy ra. Nếu không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Báo ca ép Lê Hiểu Mạn lui từng bước về sau. Hắn thấy sắp đụng vào góc tường, ánh mắt lóe lên ác độc, giơ sung hướng về phía Long Tư Hạo.
“MK! Là mày ép tao. Ông đây giết mày trước đã!”
Dứt lời, hắn chuẩn bị bóp cò.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, sắc mặt hốt hoảng, đôi mắt trong veo cực kỳ lo lắng, hô lớn: “Không...”
Cô chưa nói hết đã thấy một bóng người nhanh chóng xông lên, tốc độ nhanh như gió. Ngay trước khi Báo ca bóp cò, bàn tay đã giữ chặt họng súng, bẻ tay đầu súng.
“Tư... Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn hoảng sợ, trừng lớn hai mắt, không dám nhìn Long Tư Hạo giống như quỷ sa tăng từ địa ngục... Trong lúc nguy hiểm như vậy mà anh lại bẻ gãy họng súng. Tốc độ của anh quá nhanh khiến cô líu lưỡi...
Sức lực của anh lại có thể lớn kinh người như vậy... Một động tác nguy hiểm như thế, nếu chẳng may anh không thể bẻ gãy họng súng, bị bắn trúng thì sao chứ?
Lúc này, trong lòng Lê Hiểu Mạn ngoại trừ rung động còn có lo âu. Sau này, cô sẽ không cho phép anh làm hành động nguy hiểm như vậy nữa.
Hoắc Vân Hy thấy Long Tư Hạo bẻ gãy họng súng, hai tròng mắt khiếp sợ không thôi. Anh ta đã sớm biết thân thủ Long Tư Hạo bất phàm nhưng anh ta không ngờ ngay trước khi Báo ca nổ súng mà anh có thể dùng tay không bẻ gãy họng súng. Năng lực của anh vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Hai bàn tay anh ta siết chặt lại, lúc này rốt cuộc anh ta cũng hiểu khoảng cách giữa anh ta và Long Tư Hạo xa đến mức nào. Đặc biệt là khi thấy ánh mắt lo âu của Lê Hiểu Mạn dành cho Long Tư Hạo vừa rồi, anh ta đã hiểu, sớm muộn gì thì anh ta cũng sẽ thất bại mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.