Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 381: Uy phong, không chiến mà thắng (3)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh tiến lên, bàn tay nâng cằm cô trầm giọng hỏi: “Anh rất muốn biết rốt cuộc em có từng yêu anh hay không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, đôi mắt ngoại trừ lạnh lùng thì vẫn là lạnh lùng, cô nhếch môi giọng nói kiện định: “Thật xin lỗi vì làm anh thất vọng rồi, tôi đối với anh ngoài cảm kích thì chưa bao giờ yêu.”
Bàn tay anh nắm cằm cô dùng sức, gắt gao nhìn cô gằn từng chữ: “Nói lại lần nữa em có yêu anh hay không?”
Lê Hiểu Mạn nhăn mày dời mắt không nhìn anh mà nhếch môi không thèm nói.
Mặc cho anh vẫn cứ lạnh lùng, nhưng lòng cô đang rất đau, đôi mắt không tự chủ dâng lên tầng hơi nước, nước mắt trong suốt cứ thế rơi.
Thấy cô khóc, Lê Hiểu Mạn đau lòng không thôi, lửa giận trong lòng nháy mắt cũn dập tắt, anh nâng mặt cô không kìm được dịu dàng hôn lên giọt nước mắt đó.
Ném vào nước mắt của cô, tim anh như bị bỏng, bên trong đôi mắt đầy áy này, tự trách và đau lòng.
Dù anh có đau, có giận nhưng đều không chống lại được một giọt nước mắt của cô.
So với chuyện cô vui vẻ thì anh ủy khuất và đau lòng căn bản chẳng hề hấn gì.
Anh hôn cô, nụ hôn triền mien, sau đó lại trán chạm trán với cô, bàn tay vỗ vỗ mặt cô cắt giọng nói đau lòng và tự trách: “Hiểu Hiểu, xin lỗi, là anh không tốt để cho em thương tâm, cho em thất vọng, mặc kệ em có nghe anh giải thích hay không, anh nhất định sẽ cho em lời giải thích, cho anh thời gian, trong vòng ba ngày anh nhất định cho em biết chân tướng.”
Giọng điệu của anh lại dịu dàng như cũ, Lê Hiểu Mạn nhìn vào đôi mắt áy náy và tự trách của anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô không biết có thể tiếp tục tin anh hay không, những bức hình đó cứ tuôn ra trong đầu cô không lái đi được, nó làm cho tim cô như xé rách ra vậy.
Cô nhăn mày vũng vẫy dùng sức đẩy anh ra, đôi mắt đẫm lệ lạnh lùng nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi đã nói, sự thật đối với tôi không quan trọng, anh làm tôi thất vọng rồi, nhưng tôi thương tâm không phải vì tôi để ý đến anh, yêu anh, tôi chỉ cảm thấy không đáng giá cho mình mà tôi, cảm thấy mình ngu xuẩn, vậy mà lại cho rằng anh đáng để tin tưởng nhất. Hôm nay nếu là đổi thành người khác phản bội tôi, tôi cũng sẽ khóc, sẽ thương tâm vì tôi khóc cho tôi mà không phải cho các người.”
Lời của cô không cần nghi ngờ nó là lưỡi dao sắc bén lăng trì trái tim anh, anh nhăn mày đôi mắt nồng đậm sự đau khổ, âm thanh của anh trầm thấp xen lẫn sự bi thống: “Hiểu Hiểu, em nhất định phải tổn thương lòng anh đến vậy sao? Cứ khẩu thị tâm phi vậy sao? Anh không tin em không có chút tình cảm gì với anh.”
Lê Hiểu Mạn ngước nhìn lạnh lùng nhìn anh: “Đương nhiên tôi có cảm tình với anh, nhưng anh nghe cho kỹ đây, tình cảm tôi dành cho anh không phải là tình yêu. Anh làm vì tôi nhiều như thế, con người không phải là cây cỏ mà vô tình đương nhiên tôi sẽ cảm kích, nhưng mà hiện tại tôi đối với anh chỉ có một loại cảm tình đó chính là anh làm cho tôi thấy cực kì ghê tởm.”
“Ghê tởm?” Long Tư Hạo bị cô kích thích lửa giận kèm theo sự đau đớn phập phồng trong lồng ngực anh, ánh mắt anh bén nhọn như kiếm nhìn cô chòng chọc: ‘Chỉ có một bức hình em liền nhận định anh phản bội em, cảm thấy anh ghê tởm, vậy còn em thì thế nào?”
Lê Hiểu Mạn nhướn mày lạnh lùng nhìn anh: “Tôi làm sao?”
Long Tư Hạo nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, đôi môi nhếch lên nhưng không nói gì.
Đột nhiên di động của anh vang lên, anh không nhận mà xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Thấy anh lạnh lùng rời đi, Lê Hiểu Mạn đang giả vờ lạnh lùng lúc này nước mắt trào ra, tim như bị xé nát.
Không phải những lời này xuất phát từ lòng cô mà cô chỉ cần nghĩ đến hình ảnh anh và Sophie thân thiết trên giường cô liền không cách nào quên được.
Ảnh không phải ghép, chứng minh anh và Sophie là thật, dù như anh nói bọn họ không xảy ra chuyện gì nhưng anh va Sophie cùng nhau lên giường là thật, anh và cô ta hôn nhau là thật, anh chạm vào thân thể Sophie là thật.
Dù bọn họ không đi tới bước cuối cùng nhưng cô cũng không có cách nào tiếp nhận.
Trong tiềm thức của cô, cô yêu cầu anh rất cao, xem anh là người đàn ông hoàn mỹ ưu tú nhất.
Mà lúc này cô mới phát hiện cô không có cách nào tiếp thu được chuyện anh và người đàn bà khác có tiếp xúc thân mật.
Bởi vì từng bị phản bội cho nên cô càng căm hận sự phản bội, hơn nữa yêu cầu với anh quá cao cho nên khi long tư hạo phạm vào nguyên tắc cuối cùng, cô không có cách nào tiếp nhận.
Huống hồ nhìn những tấm hình anh và Sophie thân thiết trên giường, cô càng không thể nào tiếp thu cũng không cách nào tha thứ.
Hiện tại cô càng để tâm vào chuyện vụn vặt, hơn nữa càng đâm sâu thì rút ra càng khó.
Lúc cô đang khóc thì sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Cô đưa lưng về phía cửa phòng nghe được tiếng bước chân, không cần xem liền biết là Long Tư Hạo, vốn cô còn tưởng rằng anh đã rời đi lại không nghĩ tới căn bản anh không rời đi.
Đưa tay lau nước mắt, cô xoay người, đeo lên mặt nạ lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, cô lạnh giọng: “Trở lại làm gì?”
Âm thanh lạnh lùng của cô như cây dùi đâm vào lòng anh, anh xiết chặt túi văn kiện trong tay.
Lê Hiểu Mạn nhìn túi văn kiện trong tay anh, nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Đó là cái gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, gắt gao nhìn cô, sải bước tiến lên cưỡng chế nhét nó vào tay cô, nhếch môi cười lạnh: “Anh cũng rất muốn biết nó là cái gì đấy.”
Anh híp mắt đầy nguy hiểm, như muốn nhìn thấy cô, ánh mắt đó cực kì lạnh lẽo.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, thấy sắc mặt âm lệ của anh, cô nhăn mày mở túi văn kiện ra.
Lúc cô nhìn thấy hình chụp, đôi mắt cô mở to, đáy mắt chấn kinh, nghi hoặc và phẫn nộ.
Cô nhìn hết ảnh chụp sau đó lại ngước mắt nhìn Long Tư Hạo.
Nghĩ đến anh đến thành phố H, cô lạnh lùng tức giận ném chồng ảnh vào người anh, đảy mắt lóe lên sự tức giận, âm thanh lạnh lùng: “Long Tư Hạo, anh uy hiếp tôi còn chưa đủ còn cho người theo dõi chụp hình tôi?”
Anh tiến lên, bàn tay nâng cằm cô trầm giọng hỏi: “Anh rất muốn biết rốt cuộc em có từng yêu anh hay không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, đôi mắt ngoại trừ lạnh lùng thì vẫn là lạnh lùng, cô nhếch môi giọng nói kiện định: “Thật xin lỗi vì làm anh thất vọng rồi, tôi đối với anh ngoài cảm kích thì chưa bao giờ yêu.”
Bàn tay anh nắm cằm cô dùng sức, gắt gao nhìn cô gằn từng chữ: “Nói lại lần nữa em có yêu anh hay không?”
Lê Hiểu Mạn nhăn mày dời mắt không nhìn anh mà nhếch môi không thèm nói.
Mặc cho anh vẫn cứ lạnh lùng, nhưng lòng cô đang rất đau, đôi mắt không tự chủ dâng lên tầng hơi nước, nước mắt trong suốt cứ thế rơi.
Thấy cô khóc, Lê Hiểu Mạn đau lòng không thôi, lửa giận trong lòng nháy mắt cũn dập tắt, anh nâng mặt cô không kìm được dịu dàng hôn lên giọt nước mắt đó.
Ném vào nước mắt của cô, tim anh như bị bỏng, bên trong đôi mắt đầy áy này, tự trách và đau lòng.
Dù anh có đau, có giận nhưng đều không chống lại được một giọt nước mắt của cô.
So với chuyện cô vui vẻ thì anh ủy khuất và đau lòng căn bản chẳng hề hấn gì.
Anh hôn cô, nụ hôn triền mien, sau đó lại trán chạm trán với cô, bàn tay vỗ vỗ mặt cô cắt giọng nói đau lòng và tự trách: “Hiểu Hiểu, xin lỗi, là anh không tốt để cho em thương tâm, cho em thất vọng, mặc kệ em có nghe anh giải thích hay không, anh nhất định sẽ cho em lời giải thích, cho anh thời gian, trong vòng ba ngày anh nhất định cho em biết chân tướng.”
Giọng điệu của anh lại dịu dàng như cũ, Lê Hiểu Mạn nhìn vào đôi mắt áy náy và tự trách của anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô không biết có thể tiếp tục tin anh hay không, những bức hình đó cứ tuôn ra trong đầu cô không lái đi được, nó làm cho tim cô như xé rách ra vậy.
Cô nhăn mày vũng vẫy dùng sức đẩy anh ra, đôi mắt đẫm lệ lạnh lùng nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi đã nói, sự thật đối với tôi không quan trọng, anh làm tôi thất vọng rồi, nhưng tôi thương tâm không phải vì tôi để ý đến anh, yêu anh, tôi chỉ cảm thấy không đáng giá cho mình mà tôi, cảm thấy mình ngu xuẩn, vậy mà lại cho rằng anh đáng để tin tưởng nhất. Hôm nay nếu là đổi thành người khác phản bội tôi, tôi cũng sẽ khóc, sẽ thương tâm vì tôi khóc cho tôi mà không phải cho các người.”
Lời của cô không cần nghi ngờ nó là lưỡi dao sắc bén lăng trì trái tim anh, anh nhăn mày đôi mắt nồng đậm sự đau khổ, âm thanh của anh trầm thấp xen lẫn sự bi thống: “Hiểu Hiểu, em nhất định phải tổn thương lòng anh đến vậy sao? Cứ khẩu thị tâm phi vậy sao? Anh không tin em không có chút tình cảm gì với anh.”
Lê Hiểu Mạn ngước nhìn lạnh lùng nhìn anh: “Đương nhiên tôi có cảm tình với anh, nhưng anh nghe cho kỹ đây, tình cảm tôi dành cho anh không phải là tình yêu. Anh làm vì tôi nhiều như thế, con người không phải là cây cỏ mà vô tình đương nhiên tôi sẽ cảm kích, nhưng mà hiện tại tôi đối với anh chỉ có một loại cảm tình đó chính là anh làm cho tôi thấy cực kì ghê tởm.”
“Ghê tởm?” Long Tư Hạo bị cô kích thích lửa giận kèm theo sự đau đớn phập phồng trong lồng ngực anh, ánh mắt anh bén nhọn như kiếm nhìn cô chòng chọc: ‘Chỉ có một bức hình em liền nhận định anh phản bội em, cảm thấy anh ghê tởm, vậy còn em thì thế nào?”
Lê Hiểu Mạn nhướn mày lạnh lùng nhìn anh: “Tôi làm sao?”
Long Tư Hạo nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, đôi môi nhếch lên nhưng không nói gì.
Đột nhiên di động của anh vang lên, anh không nhận mà xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Thấy anh lạnh lùng rời đi, Lê Hiểu Mạn đang giả vờ lạnh lùng lúc này nước mắt trào ra, tim như bị xé nát.
Không phải những lời này xuất phát từ lòng cô mà cô chỉ cần nghĩ đến hình ảnh anh và Sophie thân thiết trên giường cô liền không cách nào quên được.
Ảnh không phải ghép, chứng minh anh và Sophie là thật, dù như anh nói bọn họ không xảy ra chuyện gì nhưng anh va Sophie cùng nhau lên giường là thật, anh và cô ta hôn nhau là thật, anh chạm vào thân thể Sophie là thật.
Dù bọn họ không đi tới bước cuối cùng nhưng cô cũng không có cách nào tiếp nhận.
Trong tiềm thức của cô, cô yêu cầu anh rất cao, xem anh là người đàn ông hoàn mỹ ưu tú nhất.
Mà lúc này cô mới phát hiện cô không có cách nào tiếp thu được chuyện anh và người đàn bà khác có tiếp xúc thân mật.
Bởi vì từng bị phản bội cho nên cô càng căm hận sự phản bội, hơn nữa yêu cầu với anh quá cao cho nên khi long tư hạo phạm vào nguyên tắc cuối cùng, cô không có cách nào tiếp nhận.
Huống hồ nhìn những tấm hình anh và Sophie thân thiết trên giường, cô càng không thể nào tiếp thu cũng không cách nào tha thứ.
Hiện tại cô càng để tâm vào chuyện vụn vặt, hơn nữa càng đâm sâu thì rút ra càng khó.
Lúc cô đang khóc thì sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Cô đưa lưng về phía cửa phòng nghe được tiếng bước chân, không cần xem liền biết là Long Tư Hạo, vốn cô còn tưởng rằng anh đã rời đi lại không nghĩ tới căn bản anh không rời đi.
Đưa tay lau nước mắt, cô xoay người, đeo lên mặt nạ lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, cô lạnh giọng: “Trở lại làm gì?”
Âm thanh lạnh lùng của cô như cây dùi đâm vào lòng anh, anh xiết chặt túi văn kiện trong tay.
Lê Hiểu Mạn nhìn túi văn kiện trong tay anh, nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Đó là cái gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, gắt gao nhìn cô, sải bước tiến lên cưỡng chế nhét nó vào tay cô, nhếch môi cười lạnh: “Anh cũng rất muốn biết nó là cái gì đấy.”
Anh híp mắt đầy nguy hiểm, như muốn nhìn thấy cô, ánh mắt đó cực kì lạnh lẽo.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, thấy sắc mặt âm lệ của anh, cô nhăn mày mở túi văn kiện ra.
Lúc cô nhìn thấy hình chụp, đôi mắt cô mở to, đáy mắt chấn kinh, nghi hoặc và phẫn nộ.
Cô nhìn hết ảnh chụp sau đó lại ngước mắt nhìn Long Tư Hạo.
Nghĩ đến anh đến thành phố H, cô lạnh lùng tức giận ném chồng ảnh vào người anh, đảy mắt lóe lên sự tức giận, âm thanh lạnh lùng: “Long Tư Hạo, anh uy hiếp tôi còn chưa đủ còn cho người theo dõi chụp hình tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.