Sai Lầm Nối Tiếp

Chương 29: Phản gián

Lam Bạch Sắc

15/02/2014

"Lại muốn làm gì?" Hắn nói, mặt không chút thay đổi, dừng lại một chút, bắt lấy tay của tôi, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Tôi dán sát vào người hắn, khẽ cọ: "Anh cho là như thế nào thì là như thế. Nhưng mà, tin tôi, chuyện này không quan hệ đến tôi. Tôi cũng không muốn chọc giận anh."

Dường như hắn vừa lòng, buông lỏng tay ra.

Tôi trở lại phòng ngủ.

Hồ Khiên Dư theo sát sau đó.

Đến bên giường, tôi đem quần áo trên người mình cởi sạch sẽ, nằm ở trên giường nhìn, mời hắn.

Một góc giường lún xuống, hắn tiến đến, kéo cà vạt, cúi xuống đưa tay vuốt ve cơ thể tôi.

"Em thật may mắn, cuốn băng ghi âm bị anh nghe được, là em đang cự tuyệt đề nghị của Lý Huy Trạch."

"......"

Tôi không nói lời nào.

"Có lẽ, đây mới là nguyên nhân em đem chứng cớ này gửi đến cho anh? Muốn anh tin rằng em không hề phản bội anh?"

Tôi săn sóc cởi cúc áo sơmi, hắn lại giữ lấy tay tôi: "Đừng nhúc nhích."

Nói xong, hắn đem cánh tay tôi vật xuống. Tôi chỉ cảm thấy một trận trời long đất lở, bị hắn lật úp xuống giường.

Hắn ở phía sau tôi, tôi nhìn không thấy. Tay hắn từ cổ của tôi, uốn lượn một đường đi xuống, nhanh chóng xẹt qua vòng eo, ngón tay tiến đến nơi mẫn cảm.

Hắn vuốt ve hoa tâm, nhẹ nhàng khiêu khích, sau đó một ngón tay bắt đầu đi vào.

Tôi khép hai chân lại, hắn vẫn chậm rãi tiến vào, dường như thấy không đủ, Hồ Khiên Dư lập tức nâng một chân tôi lên, ngón tay hắn lại tiến lên một lần nữa. Một trận vừa nóng lại vừa ngứa ngáy xâm chiếm.

Tôi nhắm mắt hưởng thụ. Đây chỉ là một sự phục vụ không mất tiền...

Không bao lâu, tay hắn dán tại hoa tâm tôi, ngón tay kia trong nháy mắt tiến vào nơi sâu nhất.

Trước mắt tôi là màu vách tường mờ ảo cùng thành giường kim loại.

Màn dạo đầu cũng đủ dài, tôi cũng không thống khổ giống như lần hoan ái lúc chạng vạng.

Tôi đứng lên, đang muốn xoay người lại bị Hồ Khiên Dư giữ chặt lấy hai tay mạnh mẽ đặt lên thành đầu giường: "Giữ chắc."

Hắn bắt tôi đổi tư thế để đùa nghịch, trong lòng tôi dâng lên một nỗi sợ hãi trước nay chưa hề có, muốn đứng thẳng dậy lại bị hắn đè thấp đầu vai.

Tôi khom người quỳ gối, bị cánh tay hắn tỳ ở vai mà không thể nhúc nhích.

Tôi xoay đầu nhìn hắn cầu xin: "Tôi chưa thử qua, tôi không muốn."

Hắn đối với sự cầu xin của tôi từ chối cho ý kiến, tay kia đỡ lấy thặt lưng, bắt tôi cúi thấp, làm cho tôi chỉ có thể sử dụng mũi chân cùng hai đầu gối.

Hơi thở nóng bỏng của hắn ghé sát vào người tôi, hắn cười khẽ: "Tư thế này, thật quyến rũ."

***************** *******************

Cơ thể tôi lúc này hết sức mẫn cảm, lồng ngực hắn tiến đến gần, làm cho tôi theo bản năng tự bảo vệ mình, cả người co lại.

Hắn không cho tôi mảy may di động, cười nói: "Chưa thử qua càng nên thử một lần."

Hắn cúi người xuống, lạnh lẽo dán sát vào lưng tôi, đem mặt tôi quay lại, hôn môi một chút.

"Tôi không muốn! Buông."

Sự giãy dụa của tôi bị hắn dễ dàng chế ngự. Ở trên giường, hắn luôn luôn tuyệt đối làm chủ. Nhưng Hồ Khiên Dư trước kia sẽ không như bậy giờ, làm cho tôi cảm thấy thẹn, ít nhất còn để lại cho tôi một chút tự trọng của phụ nữ.

Hắn không buông tay, cánh tay vòng qua nách, ngực tôi nằm trọn trong lòng bàn tay hắn. Tay hắn thu mạnh làm ngực tôi đau đớn.

"Tin anh, rất hưởng thụ. Em sẽ thích."

"Tôi tuyệt đối sẽ không thích, buông ..."

Tôi chưa kịp nói xong liền cảm nhận được cơ thể hắn căng thẳng. Trong nháy mắt, hắn tiến về phía trước, đi vào."

"Thả lỏng."

Hơi thở hắn dồn dập, động tác dừng lại, tay tiếp tục vuốt ve ngực tôi. Hắn tiến vào sâu hơn, tôi đau đớn, hỗn loạn, muốn hét lên lại không đủ sức, yết hầu như có gì đó chặn lại.

Hắn cho tôi một ít thời gian thích ứng, đến lúc tôi hít thở bình thường hắn bắt đầu chuyển động. Tôi đau đớn, nhiều hơn là sợ hãi. Một lát sau, đau đớn sợ hãi đó biến mất, một cảm giác hổ thẹn lại từ đáy lòng dâng lên.

Cơ thể của tôi giãn ra, giống như dây cung để hắn xâm nhập. Hắn đem hai chân tôi mở ra thêm một chút, không cho tôi cơ hội thở dốc, một lần nữa đánh thẳng về phía trước.

Bụng tôi đau lại trướng, mơ mơ màng màng cúi đầu, nhìn thấy người mình chuyển động, cơ thể vì cảnh tượng trước mắt một lần nữa lại cứng ngắc.

Hắn từ phía sau thở dồn dập, rên rỉ một tiếng, động tác sau đó trở nên vội vàng.

Tôi tự cắn tay mình, cơ thể vì bị hắn va chạm mà run lên. Hắn đem tay trong miệng tôi gỡ ra, giọng nói nặng nề: "Kêu ra."

"Anh lưu manh!"

Hắn dừng lại, cánh tay giữ lấy eo tôi buông ra, một lát sau lại mạnh mẽ giữ lấy, một lần nữa hung hăng tiến vào: "Anh không phải muốn em kêu như vậy."

Hắn bền bỉ khiêu khích, cuối cùng thành công, tôi đau đớn rên rỉ kêu lên.

Đúng lúc này, hắn đem ngón trỏ nhét vào miệng tôi, không cho tôi ra tiếng. Tôi bị chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở. Tôi dồn chút sức lực cuối cùng gắt gao cắn ngón tay hắn. Hắn đau, kêu nhỏ một tiếng, hạ thể lại dùng sức tiến về phía trước. Tôi cảm giác như hắn cắm sâu vào nội tạng mình, cơ thể không khỏi co rút, rên rỉ càng gấp.

Hắn giữ lấy cằm, bức tôi quay đầu lại nhìn, hắn nheo mắt dò xét tôi: "Em nên học được cách kêu trên giường, đừng gáo thét như thú chết."

Tôi ngượng ngùng cầu xin: "Xin anh, tôi thật sự không chịu nổi ..."

Bình thường nếu tôi nức nở cầu xin hắn, hắn sẽ thông cảm. Lúc này, hắn chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, cánh tay giữ lấy tôi hơi buông lỏng. Tôi thở phào một hơi, nghĩ rằng hắn sắp buông tha mình. Không ngờ hắn chuyển qua tay tôi, giữ lấy, đem nửa người trên tôi lùi về dán vào ngực hắn.

"Em yêu, còn chưa xong. Chúng ta đổi nơi khác, càng kích thích."

*********************** *************************

Tôi sợ hãi nhìn về phía hắn, thấy núm đồng tiền ở khóe miệng hắn càng sâu. Sau đó tôi thấy cả người nhẹ bẫng, còn chưa kịp hô lên một tiếng hắn đã rời khỏi, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của tôi đến bên cửa sổ.

Tôi nóng lên, cả người rã rời, đập vào mắt là cảng Victoria trong màn đêm xa hoa lộng lẫy.

"Nhìn thấy du thuyền ngắm cảnh kia không?"

Tôi bị đặt ở cửa sổ sát đất, da thịt dán vào lớp thủy tinh lạnh lẽo, không còn sức chống đỡ. Nếu không phải Hồ Khiên Dư giữ lấy, chắc tôi đã ngã xuống.

"Em đoán xem, nếu có du khách dùng kính viễn vọng ngắm cảnh, có thể nhìn thấy bộ dáng em bây giờ hay không?"

Hai tay tôi bám lấy cánh cửa thủy tinh, không kìm chế được run lên.

Bây giờ tôi mới hiểu được, Tại sao lúc nãy Hồ Khiên Dư lại dịu dàng như vậy.

"Em biết không? Bây giờ trông em ... rất mê hồn ..."

Thế này đầu phải là mê hồn? Phải nói là kinh hồn mới đúng!

Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ làm cho hắn kinh hồn táng đảm.

Nhưng lúc này tôi thực sự không có sức chống cự, chỉ có thể dựa vào hắn, cố gắng đứng thẳng, cho dù cơ thể của tôi bị hắn chén ép đến biến dạng.

Hắn ngừng chuyển động, hôn cổ tôi, sau tai, khiêu khích những nơi mẫn cảm, cơ thể tôi trầm luân trong đó, nhưng trong lòng chỉ có uất hận.

Làn da nóng như lửa áp sát vào vách thủy tinh lạnh lẽo.

************************ ************************

Tôi xem chính mình phản chiếu qua lớp thủy tinh.

Môi bị Hồ Khiên Dư cắn đến rớm máu, khóe mắt hơi chùn xuống, giờ phút này quả thật mị hoặc quyến rũ.

Không, đây không phải là tôi.

Quá mức mất mặt.

Tôi nức nở ra tiếng, lại bị sự chuyển động của hắn làm cho thỏa mãn, trong cổ họng vô thức phát ra những tiếng rên rỉ không thể khống chế.

Rốt cuộc hắn nghe được âm thanh khiến hắn vừa lòng, động tác nhẹ nhàng hơn một chút, bắt đầu tinh tế vuốt ve mọi nơi trên cơ thể tôi.

Tôi ở dưới bàn tay hắn run lên.

Cơ thể của tôi như có lửa đốt, cơ thể hắn lạnh lẽo, mà lớp thủy tinh phía sau lại quá mức băng giá, dường như tất cả nhiệt lượng đều tập trung trong người tôi lúc này.

"Thế nào? Không hài lòng?"

Hắn thấy thế cười khẽ, đột nhiên không báo trước nâng thắt lưng của tôi, tiến vào nơi sâu nhất. Hắn mạnh mẽ đè nén, tôi thống khổ lại kích thích.

Trong lòng tôi tự mắng chính mình, cơ thể không chịu khống chế bắt đầu theo hắn đong đưa.

Hắn đi ra, nâng người tôi, lại bắt đầu điên cuồng lao tới, tôi kinh ngạc ngưỡng mộ hắn. Hắn không hề tiết chế lên xuống mà tôi nói không nên lời, ngay cả tự mắng chính mình cũng không thể ra miệng, cuối cùng chỉ có thể mặc hắn đùa nghịch.

Cơ thể rung mạnh, toàn bộ trước mắt tôi đều chao đảo.



Tôi chỉ cảm thấy thời gian như cùng tôi đối nghịch, rốt cuộc bao nhiêu lâu nữa mới có thể chấm dứt?

Đúng lúc này, từ hải cảng bỗng nhiên truyền đến một tiếng còi vang.

Cơ thể tôi vì tiếng động bất thình lình mà trở nên căng thẳng.

Hồ Khiên Dư ở phía sau tôi hét lớn một tiếng, bóp mạnh xương hông, hạ thân ngừng di chuyển, tiến vào cao triều.

Cảm giác được hắn căng thẳng, động tác càng thêm tàn khốc, tôi lại lấy chút sức cuối cùng, thở gấp nói: "Đừng ở bên trong ..."

Nhưng đã quá muộn, cơ thể hắn rất nhanh ở trong tôi xả ra.

Hồ Khiên Dư rời khỏi, xoay người dựa vào cửa thủy tinh, thở dồn dập.

Tôi không có gì giữ lấy, lập tức trượt xuống, chất lỏng giữa hai chân chảy xuôi ra bên ngoài.

*************************** *******************************

"Lâm Vi Linh."

Hồ Khiên Dư hồi phục hô hấp, gọi tên tôi.

"Vi linh?"

Hắn gọi lại một tiếng.

Chờ một chút, tôi vẫn như trước không đáp lại.

Hồ Khiên Dư chậm rãi hướng phía tôi đi đến, tôi nhìn thấy hai chân hắn, nghiêm trang đứng trước mặt.

Hắn chậm rãi ngồi xuống.

Tôi cúi đầu, hắn liền nắm lấy cằm tôi, bức tôi ngẩng đầu.

Hắn nhìn tôi cắn chặt môi đến rớm máu, ngẩn ra, sau đó một tay chuyển đến bả vai tôi.

"Nhả ra! Có nghe hay không! Nhả ra!"

Giọng nói Hồ Khiên Dư dồn dập, thấy tôi như trước không thiết sống tiếp tục cắn môi, tay hắn buông cằm tôi ra.

Miệng tôi đầy mùi máu, môi vừa đau lại vừa xót, ngẩng đầu trừng hắn.

Cơn tức của hắn cũng không nhỏ, giữ chặt cánh tay tôi: "Em muốn tự cắn chết mình? Hả?"

Tôi muốn cắn chết là hắn!

Hồ Khiên Dư!!!

Rất tiếc, tôi phải phục tùng hắn, phải làm hắn động lòng.

Lý trí không cho phép tôi phát hận, tôi phải hạ thấp bản thân mình.

Cơ thể này, tôi không muốn ép nó, nhưng mà mỗi chỗ trong nó dường như đều nhắc nhở tôi: Cô, là Lâm Vi Linh.

******************************* *****************************

Tôi dùng tay lau máu, môi đau như bị xé rách nhưng tôi xem nhẹ, cố ý nhếch miệng cười.

Lúc này tôi nhìn thấy đồng tử Hồ Khiên Dư như phát sáng, trong bóng bêm, rõ ràng run lên.

Hồ Khiên Dư buông ra, ngón tay di chuyển đến mặt tôi, giữ lấy, cúi đầu, hung hăng hôn xuống.

Răng nanh hắn cọ qua miệng vết thương của tôi, nhẹ nhàng liếm, nhưng so với tôi tự cắn chính mình còn đau hơn ngàn lần.

Miệng vết thương của tôi vì cảm giác có tiếng nói chuyện mà run lên.

"Anh lại đã quên mình đã nói, sẽ không nuông chiều em như trước kia nữa ..."

Những tiếng cuối cùng của hắn lại biến mất trong miệng tôi.

Chiếc hôn vừa kết thúc, Hồ Khiên Dư học tôi, dùng tay lau máu.

Vương trên miệng hắn... máu của tôi.

Một lát sau, hắn mím môi, giương mắt nhìn: "Nếu muốn tự ngược, sao không làm cho anh mất sức, sẽ thích hơn nhiều."

Nói xong, hắn vươn cánh tay dài, ngón tay ở môi dưới tôi nhẹ nhàng xoa.

Tôi vẫn ngồi dưới đất như trước, quay về phía cửa kính. Bên ngoài là hải cảng ban đêm, những ngọn đèn như đâm xuyên vào mắt. Tôi nhìn hình ảnh phản chiều của chính mình, bất giác ôm đầu gối, co người lại ...

Hồ Khiên Dư quay về, đưa di động của hắn đến trước mặt tôi.

Tôi không xem, ném sang một bên.

"Cầm lại."

Hắn nói nhẹ nhàng.

Tôi ngẩng mạnh đầu nhìn hắn.

"Trong đó có một số ảnh, em nên nhìn xem."

Tôi nghiêng đầu, nhìn chiếc di động nằm lặng lẽ trên mặt đất: "Một ngày nào đó, tôi sẽ ..."

Tôi cũng không tiếp tục.

Hồ Khiên Dư không nói gì, hồi lâu, giữ lấy mặt tôi bình thản bật cười một tiếng.

Sau đó nói: "Một ngày nào đó? Được, anh chờ."

Tôi đứng lên, cầm lấy di động.

Ảnh đã view, chung quanh mờ ảo, tôi định thần lại mới nhìn rõ.

Là ảnh chụp tôi cùng Vương Thư Duy.

Lúc ấy, Vương Thư Duy đang hôn tôi.

Hồ Khiên Dư đem ảnh này cho tôi xem là có ý gì?

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

Tôi mệt mỏi cầm di động, suýt làm cho nó từ lòng bàn tay rơi xuống.

Vì sao Hồ Khiên Dư muốn tôi xem những bức ảnh này?

Hồ Khiên Dư cười, lập tức dấu đi biểu tình: "Phải là anh hỏi em, em rốt cuộc muốn thế nào?"

"Nếu tôi nói, tôi cùng Vương Thư Duy, hồi ở Mỹ có một khoảng thời gian hẹn hò, nhưng không hơn. Ở Hằng Thịnh gặp lại anh ta cũng là ngoài ý muốn, anh sẽ tin sao?"

Trước mặt Hồ Khiên Dư, tôi vĩnh viễn không có cách nào thắng lợi, bởi những gì tôi nghĩ hắn đều có thể đoán được. Nhưng trong đầu hắn rốt cuộc nghĩ những gì, tôi một từ đều đoán không ra.

Hồ Khiên Dư nghe vậy, nghiêng đầu, dường như thật sự suy nghĩ xong mới nói: "Anh tin, đương nhiên tin."

Tôi cười không thành tiếng, bàn tay dần dần có sức, gắt gao nắm lấy di động. Chỉ tiếc, trong tay tôi là chiếc di động, mà không phải là Hồ Khiên Dư.

"Anh tin tôi?"

Tôi hỏi lại, đã không còn sức để giả bộ kinh ngạc.

Hắn liếc nhìn tôi một cái: "Tôi là tin Thư Duy. Cậu ta rất thông minh, sẽ không lựa chọn đối đầu với tôi. Chính là, em ..."

Hắn dừng lại, một lát sau đến bên cạnh, ngồi xuống, vén những sợi tóc trên trán tôi: " ... Em không cần làm những việc vô nghĩa, cũng đừng vọng tưởng tôi có thể nhiều lần tha thứ. Nghĩ như vậy thật ngu xuẩn."

Tôi bật cười: "Anh còn nghi ngờ là tôi đem ảnh này gửi cho anh?! Anh cảm thấy, là tôi muốn anh nghĩ rằng tôi cùng Vương Thư Duy có chuyện gì đó anh không biết?"

Hắn nhìn tôi, giống như nhìn một bệnh nhân tâm thần đang lao đến hắn gầm lên.

Tôi không thể bình tĩnh, nói xong một tràng, tay đã đấm loạn trước ngực hắn.

Hắn cười, đem tay tôi tách ra, sau đó, lấy tay chỉ nhẹ ngực tôi: "Em rất giảo hoạt. Trong lòng em suy nghĩ những gì, anh càng ngày càng đoán không ra."

A, thì ra tôi cũng có những thứ hắn đoán không được?

Tôi có nên vì vậy mà cảm thấy may mắn hay không?

"Em có biết tầm quan trọng của Vương Thư Duy đối với Hằng Thịnh? Dùng chiêu này, quả thật rất thông minh. Nhưng muốn làm Chu Du? Đáng tiếc, kế phản gián này của em dùng, thật sự quá kém."(1)

Hồ Khiên Dư nhìn tôi cười nói.

Con người này, rõ ràng đã đem tất cả lỗi đổ lên đầu tôi.

Tôi còn gì để biện mình?

Tay tôi bị hắn bắt được, ngoài việc lạnh mắt nhìn hắn, đã không còn cách gì để phản ứng.



Hắn chậm rãi buông tay tôi, cởi sơmi trên người, quàng qua vai tôi.

Tôi tức giận không có chỗ trút, giật cổ áo sơmi, kéo nó từ trên vai xuống.

Tay Hồ Khiên Dư đặt ở trên vai tôi trầm xuống, sau đó, tay hắn mạnh thêm và phần như bám chặt lấy đầu vai tôi: "Mặc vào."

Tôi cố gắng gỡ tay hắn.

"Đừng để cho anh nói một câu nữa."

Lúc này, hắn đem áo sơmi kéo trở lại, một lần nữa giúp tôi mặc vào, tôi không có phản ứng.

Hồ Khiên Dư đem cổ áo khép lại, đứng dậy rời đi.

Sau đó, hắn đột nhiên quay trở lại, đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống: "Cho em một lời khuyên."

"......"

"Trương Hoài Niên không phải người tốt, đừng gần gũi quá."

Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn một lát.

Dường như hắn rất thích cảm giác tôi ngước nhìn lên.

Tôi chống đỡ cơ thể mình đứng dậy, mặc dù vẫn không thể nhìn thẳng, nhưng ít nhất, cho chính mình một cơ hội an ủi.

"Đừng tưởng rằng ai cũng giống như anh."

Tôi lạnh lùng nói.

Hắn không so đo, tay di chuyển đến trước ngực tôi, đem cúc áo sơmi nơi đó cởi ra: "Nếu anh là đối thủ của em. Như vậy, Trương Hoài Niên có thể coi là kẻ thù của em."

Kẻ thù?

Trong lòng tôi mặc niệm hai chữ này, không khỏi có chút cười nhạo.

Hại chết cha tôi, đó mới là kẻ thù của tôi.

Mà kẻ thù của tôi, tôi sẽ dùng cả đời này ghi hận.

Ngay cả Hồ Khiên Dư hắn cũng không xứng với hai chữ đó.

Huống chi lại là vị trưởng bối tôi kính trọng, Trương Hoài Niên?

Chuyến công tác Hongkong chấm dứt, quan hệ của tôi cùng Hồ Khiên Dư càng căng thẳng.

Lúc đầu đã đồng ý hai người cùng đi Thụy Sĩ giờ bị hủy. Tổng giám đốc Hồ Khiên Dư, từ Hongkong trực tiếp bay đến Thụy Sĩ nghỉ phép.

Thân là cấp dưới không được tín nhiệm, kiêm tình nhân không bị tín nhiệm, tôi, Lâm Vi Linh, cùng trợ lí đặc biệt Vương Thư Duy bay trở về Singapore, tiếp tục sứ mệnh làm công.

Trên máy bay tôi có chút buồn ngủ, khẽ nhắm mắt lại. Đáng tiếc, ngủ không được, cơ thể mệt mỏi, thay đổi vài tư thế vẫn không làm cách nào cho mình đi vào giấc ngủ.

Lúc mở mắt, tôi lơ đãng liếc qua Vương Thư Duy. Anh đang ngủ. Nhắm mắt, thân thể thẳng tắp dựa lưng vào ghế.

Ngay cả khi ngủ tư thế cũng nghiêm túc như vậy, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực.

Những người như vậy là người rất hay đề phòng.

Tôi nhìn Vương Thư Duy, trong lòng hoài nghi. Vì sao Hồ Khiên Dư tín nhiệm anh ta như vậy? Anh ta ở Hằng Thịnh chẳng qua cũng chỉ 4 năm.

Thời gian 4 năm mà thôi, Vương Thư Duy dựa vào cái gì, hoặc bằng cách gì để có được sự tin tưởng của Hồ Khiên Dư?

Tự hỏi hồi lâu vẫn không có được đáp án, tôi mệt mỏi tiếp tục nhắm mắt, xem có thể ngủ một chút hay không.

Chúng tôi trở lại Singapore. Lúc này, kì nghỉ lễ cả nước chính thức bắt đầu.

Kì họp tổng kết hàng năm của Hằng Thịnh cũng sắp đến.

Đáng tiếc, bởi Hằng Thịnh lần này đã tổn thất không nhỏ trong thất bại ở cuộc đấu giá đất, kế hoạch phát triển chắc chắn phải một lần nữa tính toán lại.

Xuống máy bay, ở băng chuyền chờ hành lý, tôi mở di động.

Lập tức có cuộc gọi đến.

Tôi nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, quay đầu nhìn Vương Thư Duy, đến một bên tiếp điện thoại.

Đầu kia điện thoại vang đến giọng nói Lý Huy Trạch: "Hồ Khiên Dư ở bên cạnh cô?"

"Không có. Chuyện gì?"

Hiện nay, ba chữ Hồ Khiên Dư này đã trở thành tử huyệt của tôi, vừa nghe đến, đột nhiên trở nên cảnh giác.

Loại cảnh giác này, dường như gần giống với bản năng tự bảo vệ mình.

"Hắn muốn cùng với tôi hợp tác khai phá đất."

Tôi bật cười trong lòng. Quả nhiên Hồ Khiên Dư dùng chiêu này, may mà tôi đã ký giao kết với Lý Huy Trạch, độc lập có được quyền khai phá.

Chiêu này chính là Hồ Khiên Dư dạy cho tôi. Lúc trước, hắn từng nhanh tay kí giao kết với Hoàng Hạo Nhiên, bây giờ tôi nhanh tay, cướp được quyền khai phá đất.

"Đáng tiếc, anh đã kí giao kết với tôi."

Tôi bình tĩnh nói với Lý Huy Trạch.

Hôm qua, lúc tôi đuổi theo trong buổi đấu giá, đã đem hợp đồng thảo sẵn đưa cho Lý Huy Trạch. Anh ta lúc đó ngay cả nội dung cũng không kịp xem, liền lật trang cuối cùng kí tên. Sau đó, mới trở lại hội trường, ra mức giá cuối cùng.

Thật may mắn, nếu kéo dài đến ngày hôm nay mới kí kết, Hồ Khiên Dư đã thực hiện được ý đồ.

Nhưng sự đắc ý của tôi chỉ duy trì được một giây, chợt nghe Lý Huy Trạch nói:

"Hồ Khiên Dư mời ba tôi ra mặt thương thuyết," anh ta dường như có chút dao động, giọng nói nghe có chút không được tự nhiên, "Tôi đấu không lại ba tôi, chỉ có thể nhắc nhở cô, cẩn thận Hồ Khiên Dư."

Anh ta nói làm tôi như rơi vào sương mù, cao giọng lo lắng hỏi: "Có phải đã bại lộ chuyện gì hay không?"

"Hồ Khiên Dư quá lợi hại, tôi không biết anh ta làm thế nào, nhưng anh ta có thể mượn danh ba tôi, muốn tôi đem quyền sở hữu chuyển đến danh nghĩ mình."

Tôi giât mình, "Anh đồng ý rồi?"

Có được quyền sở hữu, có nghĩa là Hồ Khiên Dư có thể hạn chế quyền khai phá của tôi đối với lô đất này. Nếu tôi nhớ không nhầm, căn cứ pháp luật của Hongkong, nếu không có sự đồng ý của chủ sở hữu, hạng mục khai phá có thể bị đình trệ vô thời hạn.

Mà người đứng đầu Lý thị, không phải là một nhân vật dễ khống chế. Thế nhưng lại bị Hồ Khiên Dư giật dây?!

Phải biết rằng, đơn phương bán quyền sở hữu đất nhất định sẽ bị mời đi sở cảnh sát uống café.

Cẩn thận suy nghĩ, tôi thật muốn chửi bới một trận.

Chửi bới, đúng là vị Hồ Khiên Dư đang tiêu dao đi Thụy Sĩ hóng mát kia.

Nếu hắn đã dùng chiêu này, tối hôm qua vì sao còn muốn đối với tôi như vậy?

Nếu hắn đã bắt tay với Lý thị, vậy tôi gặp mặt Lý Huy Trạch tuyệt đối sẽ không uy hiếp đến hắn. Vậy vì sao hắn nhìn ảnh chụp tôi cùng Lý Huy Trạch phải nổi giận lớn như vậy làm gì.

Ngay ở lúc tôi trăm mối tơ vò không thể nào lý giải, đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói: "Đi thôi."

Tôi giật mình, theo bản năng cắt điện thoại, quay đầu nhìn Vương Thư Duy.

Dưới chân là hành lí của tôi cùng của anh. Lúc này, nhìn mặt Vương Thư Duy tôi không khỏi nghĩ lại bức ảnh chụp tôi và anh.

Hồ Khiên Dư chắc nịch nói, hắn tín nhiệm Vương Thư Duy.

Nhưng hắn nhìn thấy người hắn tín nhiệm, cùng tình nhân của mình quan hệ mập mờ, bởi vậy mà không khống chế được, bởi vậy mà tức giận, là vì Vương Thư Duy, hay vẫn là ... vì tôi?

Có lẽ - Đúng lúc này, nhìn mặt Vương Thư Duy không có biểu tình gì, tôi đột nhiên nghĩ – Có lẽ, Hồ Khiên Dư đã – yêu –tôi!

Nếu tất cả những chuyện phát sinh trước đây đều lấy nguyên nhân vì Hồ Khiên Dư yêu tôi mà suy đoán, như vậy, tất cả những những gì hắn làm đều là bởi vì vị Hồ Khiên Dư cao cao tại thượng này đã bị tôi làm loạn cõi lòng.

Tình yêu dễ dàng làm cho người ta mất đi lý trí, những lời này, đàn ông hay đàn bà đều đúng.

Hồ Khiên Dư dù máu lạnh, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

"Đi thôi."

Thấy tôi không phản ứng, Vương Thư duy nhắc lại một lần.

Tôi hồi phục tinh thần, khó tránh khỏi cuống quýt gật đầu, khom người nhận lấy hành lý của mình.

Vương Thư duy không nói gì nữa, kéo vali, hướng ra phía cửa.

Mà tôi, nhìn bóng dáng Vương Thư Duy, tâm tình tốt hẳn lên.

Hồ Khiên Dư, người anh tin tưởng, là Vương Thư Duy.

Nhưng người anh yêu, là tôi.

(1)Phản gián: Là kế thứ 5 trong 36 kế của binh pháp tôn tử, có nghĩa là: dùng người của đối phương lừa đối phương, dùng kế của địch lừa địch.

Kế phản gián của Chu Du: trong trận Xích Bích, Chu Du hiến kế cho Tào Tháo dùng xích sắt ghép các thuyền lại thành một cụm để tránh cho quân sĩ say sóng nhưng thực chất là để dùng kế hỏa công. Nhờ đó khi Chu Du phóng hỏa, thuyền của Tào Tháo tập trung lại thành một cụm nên không chạy thoát được, cháy rụi hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sai Lầm Nối Tiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook