Chương 124: Cháo còn sót lại
Td034
23/08/2024
Sau khi Lục Thế Nam tỉnh lại, anh không thấy Ý Noãn đâu mà ngược lại còn được nghe câu chuyện đặc sắc của Dương Anh Kiệt do Hoàng Kì Văn kể lại.
Cả Lục Thế Nam cũng không ngờ sự “ thay đổi “ của Dương Anh Kiệt lại là như thế.
Nhưng điều đó không phải điều Lục Thế Nam quan tâm nhất, Bác Linh là bạn thân nhất của Ý Noãn, sau sự việc này tuy là lỗi của Dương Anh Kiệt nhưng Ý Noãn có ghét lây qua anh không? Nếu vậy thiện cảm trước đây của cô đối với anh đã không có, hiện tại lại càng mất sạch.
Nghĩ như thế Lục Thế Nam có chút lo lắng nói: “ Ý Noãn vẫn ở dưới với Bác Linh? “
“ Làm sao tôi biết rõ được. “ - Cả Hoàng Kì Văn là bác sĩ nhưng Ý Noãn với Bác Linh còn không chịu gặp mới đành phân phó cho bác sĩ khác chăm lo cho Bác Linh. Huống hồ giờ Lục Thế Nam hỏi câu đó, Hoàng Kì Văn đương nhiên không biết.
Lục Thế Nam chậc lưỡi, quyết định rút ống kim tiêm ra tự mình đi xem.
Hành động đó của Lục Thế Nam suýt nữa khiến Hoàng Kì Văn ngã ngửa, anh tức giận ngăn lại: “ Cậu còn não suy nghĩ không? Chưa truyền nước xong sao lại rút ra? “
Lục Thế Nam thật thà nói: “ Tôi xuống tìm Ý Noãn. “
“ Con mẹ nó.. ” - Hoàng Kì Văn cũng chỉ có thể chửi thề một câu, có phải yêu vào ai cũng hoá điên như vậy?
Như ý nguyện, Hoàng Kì Văn cũng không giữ Lục Thế Nam nữa mà để anh tự mình đi xuống tìm Ý Noãn. Khi Lục Thế Nam xuống dưới phòng bệnh Bác Linh, Ý Noãn cũng vừa bước ra, cô tính về lấy chút đồ sẵn tiện nấu ít cháo cho Bác Linh.
Thấy Lục Thế Nam đang đứng ngoài đây tâm tình Ý Noãn trước đó đã tệ hiện giờ lại càng tệ hơn, cô lơ đi sự tồn tại của anh mà tiến về thang máy chuẩn bị bấm cửa.
Lục Thế Nam thấy thế có phần hoảng hốt nhanh tay cản hành động của cô lại: “ Ý Noãn..
"
“ Chuyện gì? “
Lục Thế Nam nghĩ cả ngày trời mới nghĩ được một ý mà nói: “ Cảm ơn em đã chăm sóc anh.. “
Ý Noãn không muốn day dưa thêm với hội bạn của Lục Thế Nam cô khách sáo đáp lại: “ Ừ. “
“ Em còn quay lại nữa đúng không? “ - Lục Thế Nam tiếp tục bắt chuyện với cô.
Ý Noãn khó chịu nói: “ Không liên quan đến anh.
Lục Thế Nam đã nghe Ý Noãn nói câu này vô số lần, anh đương nhiên biết mình và cô không có quan hệ gì nhưng vẫn thèm mong Ý Noãn sẽ chú ý mình hơn, để rút dần khoảng cách giữa hai người.
Anh biết, chỉ là Ý Noãn anh cũng rất đói em có thể xem như bố thí lần nữa, nếu có nấu cháo cho Bác Linh nấu cho anh một phần được không? “ - Lúc nãy Ý Noãn đứng ngoài cửa anh kịp thời nghe được cô sẽ nấu cháo Bác Linh.
Mặt mày Ý Noãn thoáng chốc giãn ra không còn cau có, khó chịu như lúc nãy, cô nhìn Lục Thế Nam chỉ rõ nói: “ Anh có thể gọi đầu bếp nấu rồi mang đến hoặc nhanh chóng hơn là nhờ bạn của anh mua đem đến đây. “
Hai cách Ý Noãn nói đều rất đúng và đều hợp lí nhưng trọng điểm là đồ ăn người khác nấu anh ăn không có khẩu vị, hơn hết đây là cách duy nhất để tiếp tục lại gần cô hơn. Nếu hôm nay Ý Noãn nhất quyết không chịu thì phải mấy thêm bao lâu nữa họ mới gặp lại nhau?
“ Ý Noãn em nấu cho Bác Linh thôi cũng được, còn phần dư hẳn mang cho anh, như vậy có được chứ? “
Nhìn thấy sự thành khẩn của Lục Thế Nam, Ý Noãn dễ dàng bị dao động, cô rời mắt qua chỗ khác, im lặng một hồi mới lên tiếng đồng ý nói: “ Thôi được xem như nấu dư cho anh một phần. “
Lục Thế Nam đương nhiên vui mừng, anh nhìn cô không kép được miệng mà nói: “ Cảm ơn em, cảm ơn em. “
Lúc này Lục Thế Nam mới yên tâm quay về phòng bệnh của mình tiếp tục truyền nước.
Hai tiếng sau Ý Noãn quay lại, trên tay ngoài túi đồ còn xách theo hai hộp cháo nóng hổi.
Mở trước một hộp cháo ra cho Bác Linh, Ý Noãn cẩn thận thổi từng muỗng đút cho cô.
“ Chị Ý Noãn em có thể tự ăn được. “ - Dù sao vấn đề là ở tâm lý, chứ sức
khoẻ của Bác Linh vẫn khá ổn.
Ý Noãn thấy vậy mới đưa hộp cháo cho cô, nhìn hộp cháo còn lại vẫn đang đóng nắp trên bàn, Bác Linh không khó đoán ra hộp cháo này là cho ai: “ Chị không đưa cho anh ta sao? “Cảm giác lén lút bị bại lộ, Ý Noãn có phần ngượng ngùng, dù sao là Lục Thế Nam hay Dương Anh Kiệt hay bạn bè của bọn họ trong lòng cô và Bác Linh đều biết rõ không nên dính dáng vào.
Ý Noãn cũng chỉ có thể lên tiếng giải thích: “ Chị không muốn nhưng cũng hết cách, dù sao cũng là cháo dư của em còn sót mới múc cho anh ta. “
Bác Linh khẽ cười nói: “ Vâng, em không nghĩ lung tung đâu. “ - Trước giờ Ý Noãn làm gì cô vẫn sẽ tin tưởng và ủng hộ huống hồ trong việc này Ý Noãn biết rõ hơn cô.
“ Em có thể tự ăn được, chị đưa cháo lên cho anh ta đi. “ - Dù sao cháo ăn nóng là ngon nhất, Bác Linh có ghét bọn họ nhưng không đến mức ngược đãi người đang bệnh.
Ý Noãn lắc đầu, vẫn quyết định đợi Bác Linh ăn xong mới đem lên.
Lục Thế Nam chờ mãi sắp qua giờ ăn tối vẫn chưa thấy Ý Noãn xuất hiện, anh có chút sốt ruột không lẽ Ý Noãn quên mình rồi? Hay cô đổi ý không muốn nấu cho anh nữa?
Cả Lục Thế Nam cũng không ngờ sự “ thay đổi “ của Dương Anh Kiệt lại là như thế.
Nhưng điều đó không phải điều Lục Thế Nam quan tâm nhất, Bác Linh là bạn thân nhất của Ý Noãn, sau sự việc này tuy là lỗi của Dương Anh Kiệt nhưng Ý Noãn có ghét lây qua anh không? Nếu vậy thiện cảm trước đây của cô đối với anh đã không có, hiện tại lại càng mất sạch.
Nghĩ như thế Lục Thế Nam có chút lo lắng nói: “ Ý Noãn vẫn ở dưới với Bác Linh? “
“ Làm sao tôi biết rõ được. “ - Cả Hoàng Kì Văn là bác sĩ nhưng Ý Noãn với Bác Linh còn không chịu gặp mới đành phân phó cho bác sĩ khác chăm lo cho Bác Linh. Huống hồ giờ Lục Thế Nam hỏi câu đó, Hoàng Kì Văn đương nhiên không biết.
Lục Thế Nam chậc lưỡi, quyết định rút ống kim tiêm ra tự mình đi xem.
Hành động đó của Lục Thế Nam suýt nữa khiến Hoàng Kì Văn ngã ngửa, anh tức giận ngăn lại: “ Cậu còn não suy nghĩ không? Chưa truyền nước xong sao lại rút ra? “
Lục Thế Nam thật thà nói: “ Tôi xuống tìm Ý Noãn. “
“ Con mẹ nó.. ” - Hoàng Kì Văn cũng chỉ có thể chửi thề một câu, có phải yêu vào ai cũng hoá điên như vậy?
Như ý nguyện, Hoàng Kì Văn cũng không giữ Lục Thế Nam nữa mà để anh tự mình đi xuống tìm Ý Noãn. Khi Lục Thế Nam xuống dưới phòng bệnh Bác Linh, Ý Noãn cũng vừa bước ra, cô tính về lấy chút đồ sẵn tiện nấu ít cháo cho Bác Linh.
Thấy Lục Thế Nam đang đứng ngoài đây tâm tình Ý Noãn trước đó đã tệ hiện giờ lại càng tệ hơn, cô lơ đi sự tồn tại của anh mà tiến về thang máy chuẩn bị bấm cửa.
Lục Thế Nam thấy thế có phần hoảng hốt nhanh tay cản hành động của cô lại: “ Ý Noãn..
"
“ Chuyện gì? “
Lục Thế Nam nghĩ cả ngày trời mới nghĩ được một ý mà nói: “ Cảm ơn em đã chăm sóc anh.. “
Ý Noãn không muốn day dưa thêm với hội bạn của Lục Thế Nam cô khách sáo đáp lại: “ Ừ. “
“ Em còn quay lại nữa đúng không? “ - Lục Thế Nam tiếp tục bắt chuyện với cô.
Ý Noãn khó chịu nói: “ Không liên quan đến anh.
Lục Thế Nam đã nghe Ý Noãn nói câu này vô số lần, anh đương nhiên biết mình và cô không có quan hệ gì nhưng vẫn thèm mong Ý Noãn sẽ chú ý mình hơn, để rút dần khoảng cách giữa hai người.
Anh biết, chỉ là Ý Noãn anh cũng rất đói em có thể xem như bố thí lần nữa, nếu có nấu cháo cho Bác Linh nấu cho anh một phần được không? “ - Lúc nãy Ý Noãn đứng ngoài cửa anh kịp thời nghe được cô sẽ nấu cháo Bác Linh.
Mặt mày Ý Noãn thoáng chốc giãn ra không còn cau có, khó chịu như lúc nãy, cô nhìn Lục Thế Nam chỉ rõ nói: “ Anh có thể gọi đầu bếp nấu rồi mang đến hoặc nhanh chóng hơn là nhờ bạn của anh mua đem đến đây. “
Hai cách Ý Noãn nói đều rất đúng và đều hợp lí nhưng trọng điểm là đồ ăn người khác nấu anh ăn không có khẩu vị, hơn hết đây là cách duy nhất để tiếp tục lại gần cô hơn. Nếu hôm nay Ý Noãn nhất quyết không chịu thì phải mấy thêm bao lâu nữa họ mới gặp lại nhau?
“ Ý Noãn em nấu cho Bác Linh thôi cũng được, còn phần dư hẳn mang cho anh, như vậy có được chứ? “
Nhìn thấy sự thành khẩn của Lục Thế Nam, Ý Noãn dễ dàng bị dao động, cô rời mắt qua chỗ khác, im lặng một hồi mới lên tiếng đồng ý nói: “ Thôi được xem như nấu dư cho anh một phần. “
Lục Thế Nam đương nhiên vui mừng, anh nhìn cô không kép được miệng mà nói: “ Cảm ơn em, cảm ơn em. “
Lúc này Lục Thế Nam mới yên tâm quay về phòng bệnh của mình tiếp tục truyền nước.
Hai tiếng sau Ý Noãn quay lại, trên tay ngoài túi đồ còn xách theo hai hộp cháo nóng hổi.
Mở trước một hộp cháo ra cho Bác Linh, Ý Noãn cẩn thận thổi từng muỗng đút cho cô.
“ Chị Ý Noãn em có thể tự ăn được. “ - Dù sao vấn đề là ở tâm lý, chứ sức
khoẻ của Bác Linh vẫn khá ổn.
Ý Noãn thấy vậy mới đưa hộp cháo cho cô, nhìn hộp cháo còn lại vẫn đang đóng nắp trên bàn, Bác Linh không khó đoán ra hộp cháo này là cho ai: “ Chị không đưa cho anh ta sao? “Cảm giác lén lút bị bại lộ, Ý Noãn có phần ngượng ngùng, dù sao là Lục Thế Nam hay Dương Anh Kiệt hay bạn bè của bọn họ trong lòng cô và Bác Linh đều biết rõ không nên dính dáng vào.
Ý Noãn cũng chỉ có thể lên tiếng giải thích: “ Chị không muốn nhưng cũng hết cách, dù sao cũng là cháo dư của em còn sót mới múc cho anh ta. “
Bác Linh khẽ cười nói: “ Vâng, em không nghĩ lung tung đâu. “ - Trước giờ Ý Noãn làm gì cô vẫn sẽ tin tưởng và ủng hộ huống hồ trong việc này Ý Noãn biết rõ hơn cô.
“ Em có thể tự ăn được, chị đưa cháo lên cho anh ta đi. “ - Dù sao cháo ăn nóng là ngon nhất, Bác Linh có ghét bọn họ nhưng không đến mức ngược đãi người đang bệnh.
Ý Noãn lắc đầu, vẫn quyết định đợi Bác Linh ăn xong mới đem lên.
Lục Thế Nam chờ mãi sắp qua giờ ăn tối vẫn chưa thấy Ý Noãn xuất hiện, anh có chút sốt ruột không lẽ Ý Noãn quên mình rồi? Hay cô đổi ý không muốn nấu cho anh nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.