Chương 131: Hối hận rồi?
Td034
09/09/2024
Kết thúc bữa ăn, Lục Thế Nam xung phong đưa Ý Noãn về.
Chấn Phàm cũng không kém cạnh, anh nhìn Lục Thế Nam không chịu thua mà nói: “ Hai chúng tôi là hàng xóm của nhau, tôi về chung với cô ấy vẫn tiện hơn là anh."
Lí do này chỉ đủ làm Lục Thế Nam khó chịu, không khiến anh đồng ý đưa Ý Noãn cho anh ta. Nhờ sự nhắc nhở của Chấn Phàm, Lục Thế Nam liền ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị mua một căn sát bên cạnh nhà Ý Noãn, để đề phòng hai người cũng xem như được trở thành hàng xóm của cô.
Nhìn hai người vẫn giãn co nhau vô ích, Ý Noãn không buồn quan tâm, cô gọi một chiếc taxi khác, chỉ nhìn Chấn Phàm nói: “ Cảm ơn bữa tối nay của anh, tôi xin phép về trước. “
Không đợi Lục Thế Nam và Chấn Phàm lên tiếng, Ý Noãn mở cửa xe nhanh chóng đi về bỏ lại hai người tự đi xe của mình về sau.
Ý Noãn đi rồi, Lục Thế Nam thất vọng lái xe rời đi, hôm nay anh cũng có hẹn với Hoàng Kì Văn ở quán bar cũ.
Hai người đàn ông ngồi trong phòng nói chuyện với nhau, Hoàng Kì Văn nhắc nhở Lục Thế Nam uống ít lại.
Tâm trạng Lục Thế Nam cũng không phải quá tệ, anh cũng nghe lời Hoàng Kì Văn hạn chế uống nhiều nhất có thể.
‘Cậu nói xem Ý Noãn có tha thứ cho tôi không? “ - Mặc dù thái độ thời gian gần đây của Ý Noãn có hoà hoãn đi rất nhiều, nhưng anh không dám chắc cô có đang tha thứ cho mình không.
Hoàng Kì Văn đương nhiên không trả lời được câu này: “ Cậu biết rõ tôi sẽ không trả lời được. Vậy thì hỏi làm gì? “
Lục Thế Nam cũng đoán được Hoàng Kì Văn sẽ trả lời thế nào, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra vẫn khiến Lục Thế Nam ảo não thất vọng.
Bàn tay Hoàng Kì Văn đan vào nhau, anh ngồi thẳng lưng mà nhìn Lục Thế Nam tâm trạng không khá khẩm nói: “ Tâm tình Ý Noãn khó đoán, việc cậu làm với cô ấy cũng không dễ dàng được tha thứ. Không thể bắt ngày một ngày hai kêu Ý Noãn chấp nhận cậu. “
“ Tôi biết. “ - Nhưng bây giờ xung quanh Ý Noãn lại xuất hiện nhiều chàng trai khác, anh sợ mình không đủ tốt hơn họ, lỡ đâu Ý Noãn thực sự để ý bọn họ.. Yết hầu Lục Thế Nam lên xuống, anh không dám nghĩ đến.
Lục Thế Nam thở dài, dựa lưng vào ghế, cũng đã hơn một tiếng nhưng vẫn chưa thấy Dương Anh Kiệt đến, Lục Thế Nam thắc mắc hỏi: “ Kiệt đâu? Cậu ta không đến.
Lông mày Hoàng Kì Văn chau lại: “ Tôi cũng không rõ. “ - Một tháng nay từ lúc chia tay Bác Linh đến giờ, Dương Anh Kiệt rất ít khi xuất hiện.
Bình thường những cuộc vui thế này, sự vắng mặt của Dương Anh Kiệt là điều không thể xảy ra, bây giờ anh lại im lặng không rõ đang ở đâu, khiến Lục Thế Nam và Hoàng Kì Văn có chút nghi hoặc, không có chuyện gì xảy ra chứ?
Dương Anh Kiệt bên này đã uống đến chai rượu thứ ba, mặt mày anh đỏ ửng, uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Tuần đầu tiên chia tay Bác Linh, anh được thả về cuộc sống tự do đúng với mình mong muốn, cũng chưa nhận ra mình thực sự mất đi cái gì.
Tuần thứ hai Bác Linh không có mặt, Dương Anh Kiệt vẫn vui vẻ chơi bời, hưởng thụ cuộc sống. Có một hôm anh say đến mức tỉ bỉ, theo thói quen gọi vào số điện thoại Bác Linh nhưng đầu dây bên kia không có người nghe máy, hình như là đổi số rồi..
Tuần thứ ba không có Bác Linh, Dương Anh Kiệt mỗi khi về nhà lại vô thức nhớ đến cô, không phải nhớ nụ cười của Bác Linh cũng là nhớ đồ ăn cô nấu, những lúc như vậy hô hấp Dương Anh Kiệt không thông, anh lờ đi mà không về nhà thường xuyên nữa..
Đến tuần thứ năm Bác Linh thực sự không còn trong cuộc sống của anh nữa, đã hơn một tháng không gặp Bác Linh nhiều lúc Dương Anh Kiệt nghĩ mình bị ảo giác rồi, làm sao anh có thể nhớ cô được. Cảm giác này cứ bủa vây Dương Anh Kiệt suốt thời gian qua, anh ngồi trên sofa, nếu như Dương Anh Kiệt nhớ không lầm bây giờ có Bác Linh ở đây cô đã lèm bèm trách cứ anh không lo cho sức khoẻ
Nhìn một loạt mọi thứ trong căn phòng, mọi thứ có liên quan đến Bác Linh đã không còn, chỉ duy nhất bức ảnh hai người chụp chung vẫn đang đặt trên kệ tivi chưa vứt.
Khi Hoàng Kì Văn và Lục Thế Nam đến, vừa bước vào nhà hai người đã thấy vỏ chai rượu lăn lốc trên sàn, mà Dương Anh Kiệt thì đang thẩn thờ ngồi trên ghế sofa.
Lục Thế Nam tức giận nghiến răng: “ Dương Anh Kiệt, cậu đang làm cái trò điên gì! “
Cả Hoàng Kì Văn nhìn thấy cảnh tượng này cũng khó lòng thích ứng, trên khuôn mặt Dương Anh Kiệt quầng thâm thấy rõ rệt, mặt mày không hốc hác nhưng cũng chẳng nhìn ra được tí sức sống nào. Rõ ràng đối với Dương Anh Kiệt hằng ngày là hoàn toàn khác biệt.
Thấy có tiếng động, Dương Anh Kiệt từ từ nhích mí mắt qua nhìn họ, giọng anh do uống nhiều rượu mà khàn đi rất nhiều: “ Hai cậu sao lại đến đây? “
‘Không đến thì sao biết được cậu đang chết ở đây. “ - Hoàng Kì Văn tiến lại gần nói.
Môi Dương Anh Kiệt nhếch lên, trong mắt bọn họ hiện tại chắc anh đang thê thảm lắm.
"Cậu sao lại bê bối như vậy? “ - Hoàng Kì Văn khó hiểu hỏi, nhìn Dương Anh
Kiệt đầu bù tóc rồi, quần áo giống như hai ngày chưa thay vậy, nhà cửa lại bề bộn, chai rượu xuất hiện khắp nơi.
“ Bác quản gia đâu? “ - Lục Thế Nam lên tiếng hỏi.
“ Tôi cho ông ấy nghỉ phép. “
“ Kiệt, cậu như vậy là đang hối hận. “ - Hoàng Kì Văn vừa nhìn đã đoán ra được vấn đề, anh nhìn Dương Anh Kiệt khẳng định nói.
Dương Anh Kiệt nuốt nước bọt, thực sự không muốn trả lời câu hỏi này của Hoàng Kì Văn.
" Tôi nói đúng rồi? Cậu hối hận rồi à? “ - Hối hận còn nhanh hơn anh tưởng rất nhiều.
Chấn Phàm cũng không kém cạnh, anh nhìn Lục Thế Nam không chịu thua mà nói: “ Hai chúng tôi là hàng xóm của nhau, tôi về chung với cô ấy vẫn tiện hơn là anh."
Lí do này chỉ đủ làm Lục Thế Nam khó chịu, không khiến anh đồng ý đưa Ý Noãn cho anh ta. Nhờ sự nhắc nhở của Chấn Phàm, Lục Thế Nam liền ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị mua một căn sát bên cạnh nhà Ý Noãn, để đề phòng hai người cũng xem như được trở thành hàng xóm của cô.
Nhìn hai người vẫn giãn co nhau vô ích, Ý Noãn không buồn quan tâm, cô gọi một chiếc taxi khác, chỉ nhìn Chấn Phàm nói: “ Cảm ơn bữa tối nay của anh, tôi xin phép về trước. “
Không đợi Lục Thế Nam và Chấn Phàm lên tiếng, Ý Noãn mở cửa xe nhanh chóng đi về bỏ lại hai người tự đi xe của mình về sau.
Ý Noãn đi rồi, Lục Thế Nam thất vọng lái xe rời đi, hôm nay anh cũng có hẹn với Hoàng Kì Văn ở quán bar cũ.
Hai người đàn ông ngồi trong phòng nói chuyện với nhau, Hoàng Kì Văn nhắc nhở Lục Thế Nam uống ít lại.
Tâm trạng Lục Thế Nam cũng không phải quá tệ, anh cũng nghe lời Hoàng Kì Văn hạn chế uống nhiều nhất có thể.
‘Cậu nói xem Ý Noãn có tha thứ cho tôi không? “ - Mặc dù thái độ thời gian gần đây của Ý Noãn có hoà hoãn đi rất nhiều, nhưng anh không dám chắc cô có đang tha thứ cho mình không.
Hoàng Kì Văn đương nhiên không trả lời được câu này: “ Cậu biết rõ tôi sẽ không trả lời được. Vậy thì hỏi làm gì? “
Lục Thế Nam cũng đoán được Hoàng Kì Văn sẽ trả lời thế nào, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra vẫn khiến Lục Thế Nam ảo não thất vọng.
Bàn tay Hoàng Kì Văn đan vào nhau, anh ngồi thẳng lưng mà nhìn Lục Thế Nam tâm trạng không khá khẩm nói: “ Tâm tình Ý Noãn khó đoán, việc cậu làm với cô ấy cũng không dễ dàng được tha thứ. Không thể bắt ngày một ngày hai kêu Ý Noãn chấp nhận cậu. “
“ Tôi biết. “ - Nhưng bây giờ xung quanh Ý Noãn lại xuất hiện nhiều chàng trai khác, anh sợ mình không đủ tốt hơn họ, lỡ đâu Ý Noãn thực sự để ý bọn họ.. Yết hầu Lục Thế Nam lên xuống, anh không dám nghĩ đến.
Lục Thế Nam thở dài, dựa lưng vào ghế, cũng đã hơn một tiếng nhưng vẫn chưa thấy Dương Anh Kiệt đến, Lục Thế Nam thắc mắc hỏi: “ Kiệt đâu? Cậu ta không đến.
Lông mày Hoàng Kì Văn chau lại: “ Tôi cũng không rõ. “ - Một tháng nay từ lúc chia tay Bác Linh đến giờ, Dương Anh Kiệt rất ít khi xuất hiện.
Bình thường những cuộc vui thế này, sự vắng mặt của Dương Anh Kiệt là điều không thể xảy ra, bây giờ anh lại im lặng không rõ đang ở đâu, khiến Lục Thế Nam và Hoàng Kì Văn có chút nghi hoặc, không có chuyện gì xảy ra chứ?
Dương Anh Kiệt bên này đã uống đến chai rượu thứ ba, mặt mày anh đỏ ửng, uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Tuần đầu tiên chia tay Bác Linh, anh được thả về cuộc sống tự do đúng với mình mong muốn, cũng chưa nhận ra mình thực sự mất đi cái gì.
Tuần thứ hai Bác Linh không có mặt, Dương Anh Kiệt vẫn vui vẻ chơi bời, hưởng thụ cuộc sống. Có một hôm anh say đến mức tỉ bỉ, theo thói quen gọi vào số điện thoại Bác Linh nhưng đầu dây bên kia không có người nghe máy, hình như là đổi số rồi..
Tuần thứ ba không có Bác Linh, Dương Anh Kiệt mỗi khi về nhà lại vô thức nhớ đến cô, không phải nhớ nụ cười của Bác Linh cũng là nhớ đồ ăn cô nấu, những lúc như vậy hô hấp Dương Anh Kiệt không thông, anh lờ đi mà không về nhà thường xuyên nữa..
Đến tuần thứ năm Bác Linh thực sự không còn trong cuộc sống của anh nữa, đã hơn một tháng không gặp Bác Linh nhiều lúc Dương Anh Kiệt nghĩ mình bị ảo giác rồi, làm sao anh có thể nhớ cô được. Cảm giác này cứ bủa vây Dương Anh Kiệt suốt thời gian qua, anh ngồi trên sofa, nếu như Dương Anh Kiệt nhớ không lầm bây giờ có Bác Linh ở đây cô đã lèm bèm trách cứ anh không lo cho sức khoẻ
Nhìn một loạt mọi thứ trong căn phòng, mọi thứ có liên quan đến Bác Linh đã không còn, chỉ duy nhất bức ảnh hai người chụp chung vẫn đang đặt trên kệ tivi chưa vứt.
Khi Hoàng Kì Văn và Lục Thế Nam đến, vừa bước vào nhà hai người đã thấy vỏ chai rượu lăn lốc trên sàn, mà Dương Anh Kiệt thì đang thẩn thờ ngồi trên ghế sofa.
Lục Thế Nam tức giận nghiến răng: “ Dương Anh Kiệt, cậu đang làm cái trò điên gì! “
Cả Hoàng Kì Văn nhìn thấy cảnh tượng này cũng khó lòng thích ứng, trên khuôn mặt Dương Anh Kiệt quầng thâm thấy rõ rệt, mặt mày không hốc hác nhưng cũng chẳng nhìn ra được tí sức sống nào. Rõ ràng đối với Dương Anh Kiệt hằng ngày là hoàn toàn khác biệt.
Thấy có tiếng động, Dương Anh Kiệt từ từ nhích mí mắt qua nhìn họ, giọng anh do uống nhiều rượu mà khàn đi rất nhiều: “ Hai cậu sao lại đến đây? “
‘Không đến thì sao biết được cậu đang chết ở đây. “ - Hoàng Kì Văn tiến lại gần nói.
Môi Dương Anh Kiệt nhếch lên, trong mắt bọn họ hiện tại chắc anh đang thê thảm lắm.
"Cậu sao lại bê bối như vậy? “ - Hoàng Kì Văn khó hiểu hỏi, nhìn Dương Anh
Kiệt đầu bù tóc rồi, quần áo giống như hai ngày chưa thay vậy, nhà cửa lại bề bộn, chai rượu xuất hiện khắp nơi.
“ Bác quản gia đâu? “ - Lục Thế Nam lên tiếng hỏi.
“ Tôi cho ông ấy nghỉ phép. “
“ Kiệt, cậu như vậy là đang hối hận. “ - Hoàng Kì Văn vừa nhìn đã đoán ra được vấn đề, anh nhìn Dương Anh Kiệt khẳng định nói.
Dương Anh Kiệt nuốt nước bọt, thực sự không muốn trả lời câu hỏi này của Hoàng Kì Văn.
" Tôi nói đúng rồi? Cậu hối hận rồi à? “ - Hối hận còn nhanh hơn anh tưởng rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.