Chương 29: Không giống nhau
Td034
19/06/2024
Thấy giọng nói nức nở của Bác Linh qua điện thoại, Dương Anh Kiệt cũng hoảng loạn theo cô. Trước giờ có cô gái nào khóc trước mặt anh đâu, nếu có thì cũng là trên giường chứ đâu phải là bệnh viện.
"Đừng khóc, tôi sẽ giúp cô, đừng khóc "
" Cảm ơn anh.."
" Cô đang ở bệnh viện nào?"
" Anh hỏi..làm gì "
" Không biết cô ở đâu thì tôi đưa tiền bằng cách nào " - Thật ra là cái cớ để Dương Anh Kiệt đến tìm Bác Linh, chứ không phải anh chỉ cần nhờ trợ lý của mình đến đưa tiền cho cô là được rồi sao.
" Bệnh viện thành phố Bắc Thành "
" Tôi biết rồi, đừng khóc nữa, đợi tôi tôi sẽ đến ngay"
Thấy cuộc gọi đã kết thúc Dương Anh Kiệt nhanh chóng với lấy cái áo khoác rồi chạy ra xe, không quên gọi điện cho Hoàng Kì Văn: "Alo Văn, hôm nay cậu có ở bệnh viện không? "
"Cậu lại gây chuyện gì?"
"Sao cả cậu và Nam luôn nghĩ tôi xấu như thế, nếu cậu ở bệnh viện thì giúp tôi chuyện này.. "
Sau khi nhờ Hoàng Kì Văn xong anh cũng lái xe thật nhanh đến bệnh viện.
Vì đã được Dương Anh Kiệt mở lời nên Hoàng Kì Văn cũng lập tức đi qua phòng bệnh của mẹ Bác Linh.
Thấy có người bước vào Bác Linh quay đầu lại nhìn, là cái người đi chung với Dương Anh Kiệt hôm ở quán bar.
Nhận thấy ánh mắt nhìn mình của Bác Linh, anh mở lời nói trước: " Tôi là bác sĩ ở đây, cũng là bạn của Dương Anh Kiệt "
Bác Linh không nghĩ tốc độ làm việc của Dương Anh Kiệt lại nhanh như thế, liền đứng lên nhường chỗ cho Hoàng Kì Văn.
Cầm hồ sơ bệnh án của Bác Huyên, anh nhíu mày liền thông báo cho mọi người bây giờ phải phẫu thuật gấp không thể chần chừ thêm.
" Bác sĩ, cầu xin anh hãy cứu mẹ tôi "- Bác Linh nghẹn ngào nói.
"Đừng lo, mẹ cô sẽ không sao " - Vội an ủi Bác Linh vài câu, anh cũng nhanh chóng thay đồ tiến vào phòng phẫu thuật.
Bây giờ còn mỗi Bác Linh ngồi ở trước cửa phòng phẫu thuật đợi, khi Dương Anh Kiệt chạy tới thì thấy Bác Linh thẫn thờ ngồi đó. Không hiểu sao lồng ngực anh cũng cảm thấy khó chịu.
Bước nhẹ tới chỗ cô, hình như Bác Linh vẫn chưa phát hiện ra anh đến khi anh đứng trước mặt cô, gõ nhẹ vào trán, Bác Linh mới phản ứng lại: " Anh làm tôi đau "
" Tôi đâu có dùng sức "
Ngồi xuống cái ghế bên cạnh Bác Linh, anh hỏi: " Có thể sẽ đợi khá lâu, hay tôi đưa cô xuống căn tin dưới đây ăn
Bác Linh lắc đầu nói: " Tôi không đói, với tôi muốn ngồi đây "
" Bây giờ ngồi đây cũng chỉ khiến cô bận tâm thêm, xuống dưới đi dạo vẫn sẽ tốt hơn. Không ăn thì cũng phải uống chứ, khóc nhiều như vậy chắc chắn là mất nước nhiều rồi. "
Lời Dương Anh Kiệt nói cũng không sai, nếu cô đi dạo một lát chắc cũng sẽ không sao, nghĩ vậy Bác Linh đứng lên đồng ý đi xuống dưới cùng Dương Anh Kiệt.
Khi hai người quay lại trên tay Dương Anh Kiệt còn cầm theo hai chai nước và một ít bánh ngọt, anh sợ Bác Linh sẽ đói nên phòng hờ mua luôn.
Vài tiếng sau, bên trong đèn phòng cũng tắt, Hoàng Kì Văn là người bước ra đầu tiên, anh tháo khẩu trang nói:
"Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng hiện giờ bà ấy còn khá yếu nhớ chăm sóc kĩ lưỡng thì mới nhanh hồi phục
Bác Linh thở phào một cái, cảm kích nói: " Cảm ơn anh rất nhiều "
"Đó là nhiệm vụ của tôi " - Rồi quay ra nhìn Dương Anh Kiệt nói: " Cậu đi theo tôi đóng tiền viện phí "
Hai người rời đi một đoạn khá xa nhưng Dương Anh Kiệt vẫn không nhận ra là Hoàng Kì Văn muốn nói chuyện riêng với mình, chỉ liên tục hỏi: " Thế bà ấy phải nằm viện trong bao lâu? ", " Có cần kiêng ăn cái gì không? ", " Cậu giúp tôi chuyển bà ấy lên phòng tốt nhất của bệnh viện này .."
"Cậu không nhận ra là tôi muốn nói chuyện với cậu hả Kiệt?" - Hoàng Kì Văn cắt ngang lời Dương Anh Kiệt định nói.
" Cậu muốn nói gì "
" Cậu quan tâm đến Bác Linh sao "
" Sao cậu lại hỏi thế, dù sao lần này tôi giúp cô ấy cũng coi như là đền bù lại việc tôi đã làm "
" Có thật không? Có thật là chỉ vì muốn bù đắp chuyện trước kia không? " - Hoàng Kì Văn hiểu bạn mình, anh biết
Bác Linh chắc chắn phải chiếm một vị trí như nào đối với Dương Anh Kiệt thì cậu ta mới chấp nhận bỏ rất nhiều thời gian đế đến đây ngồi đợi, hơn hết lúc cậu ấy gọi điện nhờ anh, anh cũng cảm nhận được cậu ấy rất vội vả, không giống tác phong hằng ngày của Dương Anh Kiệt chút nào.
Dương Anh Kiệt cũng không biết trả lời thế nào, anh chỉ biết lúc nghe tiếng Bác Linh khóc qua điện thoại tâm trí anh cũng sốt ruột theo, không dám để cô ở một mình mà lật đật chạy qua đây với cô. Nhưng nếu nói anh có cảm tình với Bác Linh thì không thể, tuyệt đối không phải.
Nghĩ như thế Dương Anh Kiệt mạnh miệng nói: " Thật, chắc chắn là thật "
" Thế sao không nhờ trợ lý mà cậu phải đích thân qua đây "
"Vì.. vì tôi rảnh nên muốn làm việc tốt thôi "
"Kiệt, cậu nhớ những gì cậu nói, nếu thật sự cậu không có tình cảm gì với Bác Linh thì đừng dây dưa không rõ với cô ấy. Như chúng ta đã từng nói Bác Linh và các cô gái kia của cậu không giống nhau "
" Tôi biết rồi "
Gọi Dương Anh Kiệt ra đây, anh cũng chỉ muốn nhắc nhở cậu ta. Anh sợ Dương Anh Kiệt sẽ nhắm vào Bác Linh mà làm khổ cô, tất nhiên nếu Bác Linh khiến Dương Anh Kiệt có thể thay đổi thì là chuyện tốt mà Hoàng Kì Văn cầu còn không hết. Nhưng chuyện đó thì ai dám chắc được, chỉ có thể nói rõ cho Dương Anh Kiệt đừng dây vào.
"Đừng khóc, tôi sẽ giúp cô, đừng khóc "
" Cảm ơn anh.."
" Cô đang ở bệnh viện nào?"
" Anh hỏi..làm gì "
" Không biết cô ở đâu thì tôi đưa tiền bằng cách nào " - Thật ra là cái cớ để Dương Anh Kiệt đến tìm Bác Linh, chứ không phải anh chỉ cần nhờ trợ lý của mình đến đưa tiền cho cô là được rồi sao.
" Bệnh viện thành phố Bắc Thành "
" Tôi biết rồi, đừng khóc nữa, đợi tôi tôi sẽ đến ngay"
Thấy cuộc gọi đã kết thúc Dương Anh Kiệt nhanh chóng với lấy cái áo khoác rồi chạy ra xe, không quên gọi điện cho Hoàng Kì Văn: "Alo Văn, hôm nay cậu có ở bệnh viện không? "
"Cậu lại gây chuyện gì?"
"Sao cả cậu và Nam luôn nghĩ tôi xấu như thế, nếu cậu ở bệnh viện thì giúp tôi chuyện này.. "
Sau khi nhờ Hoàng Kì Văn xong anh cũng lái xe thật nhanh đến bệnh viện.
Vì đã được Dương Anh Kiệt mở lời nên Hoàng Kì Văn cũng lập tức đi qua phòng bệnh của mẹ Bác Linh.
Thấy có người bước vào Bác Linh quay đầu lại nhìn, là cái người đi chung với Dương Anh Kiệt hôm ở quán bar.
Nhận thấy ánh mắt nhìn mình của Bác Linh, anh mở lời nói trước: " Tôi là bác sĩ ở đây, cũng là bạn của Dương Anh Kiệt "
Bác Linh không nghĩ tốc độ làm việc của Dương Anh Kiệt lại nhanh như thế, liền đứng lên nhường chỗ cho Hoàng Kì Văn.
Cầm hồ sơ bệnh án của Bác Huyên, anh nhíu mày liền thông báo cho mọi người bây giờ phải phẫu thuật gấp không thể chần chừ thêm.
" Bác sĩ, cầu xin anh hãy cứu mẹ tôi "- Bác Linh nghẹn ngào nói.
"Đừng lo, mẹ cô sẽ không sao " - Vội an ủi Bác Linh vài câu, anh cũng nhanh chóng thay đồ tiến vào phòng phẫu thuật.
Bây giờ còn mỗi Bác Linh ngồi ở trước cửa phòng phẫu thuật đợi, khi Dương Anh Kiệt chạy tới thì thấy Bác Linh thẫn thờ ngồi đó. Không hiểu sao lồng ngực anh cũng cảm thấy khó chịu.
Bước nhẹ tới chỗ cô, hình như Bác Linh vẫn chưa phát hiện ra anh đến khi anh đứng trước mặt cô, gõ nhẹ vào trán, Bác Linh mới phản ứng lại: " Anh làm tôi đau "
" Tôi đâu có dùng sức "
Ngồi xuống cái ghế bên cạnh Bác Linh, anh hỏi: " Có thể sẽ đợi khá lâu, hay tôi đưa cô xuống căn tin dưới đây ăn
Bác Linh lắc đầu nói: " Tôi không đói, với tôi muốn ngồi đây "
" Bây giờ ngồi đây cũng chỉ khiến cô bận tâm thêm, xuống dưới đi dạo vẫn sẽ tốt hơn. Không ăn thì cũng phải uống chứ, khóc nhiều như vậy chắc chắn là mất nước nhiều rồi. "
Lời Dương Anh Kiệt nói cũng không sai, nếu cô đi dạo một lát chắc cũng sẽ không sao, nghĩ vậy Bác Linh đứng lên đồng ý đi xuống dưới cùng Dương Anh Kiệt.
Khi hai người quay lại trên tay Dương Anh Kiệt còn cầm theo hai chai nước và một ít bánh ngọt, anh sợ Bác Linh sẽ đói nên phòng hờ mua luôn.
Vài tiếng sau, bên trong đèn phòng cũng tắt, Hoàng Kì Văn là người bước ra đầu tiên, anh tháo khẩu trang nói:
"Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng hiện giờ bà ấy còn khá yếu nhớ chăm sóc kĩ lưỡng thì mới nhanh hồi phục
Bác Linh thở phào một cái, cảm kích nói: " Cảm ơn anh rất nhiều "
"Đó là nhiệm vụ của tôi " - Rồi quay ra nhìn Dương Anh Kiệt nói: " Cậu đi theo tôi đóng tiền viện phí "
Hai người rời đi một đoạn khá xa nhưng Dương Anh Kiệt vẫn không nhận ra là Hoàng Kì Văn muốn nói chuyện riêng với mình, chỉ liên tục hỏi: " Thế bà ấy phải nằm viện trong bao lâu? ", " Có cần kiêng ăn cái gì không? ", " Cậu giúp tôi chuyển bà ấy lên phòng tốt nhất của bệnh viện này .."
"Cậu không nhận ra là tôi muốn nói chuyện với cậu hả Kiệt?" - Hoàng Kì Văn cắt ngang lời Dương Anh Kiệt định nói.
" Cậu muốn nói gì "
" Cậu quan tâm đến Bác Linh sao "
" Sao cậu lại hỏi thế, dù sao lần này tôi giúp cô ấy cũng coi như là đền bù lại việc tôi đã làm "
" Có thật không? Có thật là chỉ vì muốn bù đắp chuyện trước kia không? " - Hoàng Kì Văn hiểu bạn mình, anh biết
Bác Linh chắc chắn phải chiếm một vị trí như nào đối với Dương Anh Kiệt thì cậu ta mới chấp nhận bỏ rất nhiều thời gian đế đến đây ngồi đợi, hơn hết lúc cậu ấy gọi điện nhờ anh, anh cũng cảm nhận được cậu ấy rất vội vả, không giống tác phong hằng ngày của Dương Anh Kiệt chút nào.
Dương Anh Kiệt cũng không biết trả lời thế nào, anh chỉ biết lúc nghe tiếng Bác Linh khóc qua điện thoại tâm trí anh cũng sốt ruột theo, không dám để cô ở một mình mà lật đật chạy qua đây với cô. Nhưng nếu nói anh có cảm tình với Bác Linh thì không thể, tuyệt đối không phải.
Nghĩ như thế Dương Anh Kiệt mạnh miệng nói: " Thật, chắc chắn là thật "
" Thế sao không nhờ trợ lý mà cậu phải đích thân qua đây "
"Vì.. vì tôi rảnh nên muốn làm việc tốt thôi "
"Kiệt, cậu nhớ những gì cậu nói, nếu thật sự cậu không có tình cảm gì với Bác Linh thì đừng dây dưa không rõ với cô ấy. Như chúng ta đã từng nói Bác Linh và các cô gái kia của cậu không giống nhau "
" Tôi biết rồi "
Gọi Dương Anh Kiệt ra đây, anh cũng chỉ muốn nhắc nhở cậu ta. Anh sợ Dương Anh Kiệt sẽ nhắm vào Bác Linh mà làm khổ cô, tất nhiên nếu Bác Linh khiến Dương Anh Kiệt có thể thay đổi thì là chuyện tốt mà Hoàng Kì Văn cầu còn không hết. Nhưng chuyện đó thì ai dám chắc được, chỉ có thể nói rõ cho Dương Anh Kiệt đừng dây vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.