Chương 11: Không quá thú vị
Td034
18/06/2024
Nhắc đến đền bù Bác Linh rùng mình nghĩ: “ rốt cuộc hôm nay cô ra ngoài bằng chân trái hay phải mà thực sự xui xẻo, đã bị mất ví tiền giờ lại còn phải đền bù. Nếu biết trước cái
người đàn ông đang ngồi trước mặt cô là kẻ không thể đụng vào, tuyệt đối cô sẽ không mắng hắn cũng không đá vào chân hắn. “
Đến lúc Dương Anh Kiệt đặt mạnh ly rượu xuống bàn, Bác Linh mới ấp úng trả lời: “ Tôi… tôi… xin lỗi, tôi.. thực sự xin lỗi. “
Nhìn điệu bộ này của Bác Linh, trong lòng Dương Anh Kiệt không khỏi sảng khoái: “ Xin lỗi là xong à? “
Bác Linh vội vã nói: “ Là tôi ngu dốt, là tôi có mắt như mù mới đá vào chân anh. Nhưng mà xin anh rộng lượng bỏ qua, tôi thực sự không có gì đền cho anh cả.”
“ Tiền lương thì sao? “
Bác Linh nghĩ thầm trong đầu: “ Chết tiệt, còn đòi cả tiền lương của mình, ăn mặt sang trọng như vậy mà vài đồng lẻ của tôi cũng không tha. “ Nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Bác Linh lại nói: “ Anh xem, anh cao quý như vậy mấy đồng của tôi làm sao bì được. Với cả ông chủ của tôi khắc khe lắm không thể ứng tiền lương trước được. “
Hoàng Kì Văn bên cạnh cười thầm nghĩ: “ Nhóc con này thật sự không biết Kiệt là ông chủ ở đây sao. “
Hoảng Kì Văn lại mở miệng hỏi: “ Tên gì? “
Bác Linh ngơ ngác nhìn, Hoàng Kì Văn vẫn ung dung nói: “ Không cần dè chừng tôi, tôi cũng không ăn thịt cô như Kiệt. Tên gì? “
“ Tên Bác Linh “
“ Ồ, là Bác Linh, xem ra là ông chủ cô thực sự nghiêm khắc nhỉ? Vì nghiêm khắc với nhân viên nên cô mới tức giận mà đá ông chủ mình một cái đúng chứ? “
“ Ý anh là sao? “
“ Cô vẫn không hiểu sao, Kiệt là ông chủ ở quán bar này, là người mà nãy cô vừa mắng vừa đá vào chân phải của cậu ta đấy. “
Lần này là Lục Thế Nam lên tiếng: “ Không chỉ là ông chủ ở quán bar, cậu ta còn là thiếu gia nhà họ Dương. Mới nhiêu đây thôi cô nghĩ xem tội cô đáng xử như nào? ”
“ Sao, không giả ngu nữa à? “ - Dương Anh Kiệt rất thích biểu hiện sợ hãi này của Bác Linh.
Chân Bác Linh mềm nhũn, nếu không phải ngồi trước mặt cô là ba vị đáng sợ này thì có lẽ Bác Linh đã ngất tại đây rồi.
Nhìn bộ dạng bị dọa sợ của Bác Linh: “ Xem ra hôm nay nhờ cô mà chúng tôi mới được một buổi vui vẻ như vậy, lần này tôi không so đo với cô nữa. Nhưng cô phải nhớ đợi khi nào tôi suy nghĩ ra thì sẽ đến tìm cô mà đòi. “ - Dương Văn Kiệt nói xong ba người bọn họ đều lần lượt ra khỏi căn phòng VIP.
Sáng hôm sau Bác Linh đem chuyện này kể cho Ý Noãn nghe, khi Bác Linh kể xong đang nằm ườn trên bàn trông rất khổ sở thì Ý Noãn phì cười. Bác Linh thấy Ý Noãn cười mình thì rầu rĩ nói: “ Chị Ý Noãn, đến chị còn cười em. “
“ Không phải tại em ngốc quá sao hửm? “
“ Chị không ở đấy không biết được hôm qua em đã sợ như nào đâu, nếu hôm qua ba tên ác ma đó không đi nhanh có khi bây giờ em đang nằm trên bệnh viện vì bệnh tim rồi.”
“ Lúc chửi người ta sao em không thấy sợ? Rõ ràng chưa xem camera em lại dám kết luận là người ta lấy trộm của mình, tiểu Linh em quả thật rất ngốc. “
Nghe Ý Noãn nói mình ngốc, Bác Linh cũng tự thấy mình rất ngốc: “ Thật may anh ta vẫn chưa làm gì cả, hôm qua em cứ sợ hắn động tay động chân vào thì em sẽ không được đi học. “
Ý Noãn có thể thấy được trong mắt Bác Linh khát khao muốn đi học như nào, nhẹ nhàng trấn an một câu: “ Em yên tâm, Dương Anh Kiệt không phải loại người làm như thế. “
“ Sao chị biết, chị quen anh ta rồi sao? “
“ Không quen, chị đoán thôi. “ - Vì còn lo sợ nên Bác Linh không nhận ra trong mắt Ý Noãn thoáng qua tia khó xử. Làm sao mà Ý Noãn không biết được, người như Dương Anh Kiệt, cô đã tiếp xúc rất lâu nên dễ dàng hiểu được, chỉ sợ hắn ta lại dở chứng trăng hoa làm hại tiểu Linh thôi. Lúc nãy Bác Linh cũng có nhắc đến hai người đàn ông còn lại Ý Noãn đoán chắc chắn là Hoàng Kỳ Văn và Lục Thế Nam.
Bác Linh lại ủ rũ lên tiếng: “ Sao em lại đoán hắn ta sẽ lột da em ra thế.”
Ý Noãn xoa đầu nói: “ Đừng lo nữa, mau uống hết nước nhanh, chúng ta phải tiếp tục làm việc. “
Tại phòng bida.
“ Thiếu gia đây là hồ sơ ngài cần. “ - vị quản gia cúi đầu nói.
“ Bác để trên bàn giúp cháu là được. “ - Dương Anh Kiệt nói xong thì tập trung vào bàn bida, để tập hồ sơ lý lịch đó hơn ba mươi phút sau mới cầm lên để ngồi xuống Sofa xem.
Bên cạnh anh còn cô một cô gái ăn mặc hở hang: “ Kiệt cái gì vậy? “
Dương Anh Kiệt chỉ hôn vào môi cô gái đó một cái rồi nói: “ Ngoan, yên lặng. “
Mở tập hồ sơ, ngoài thông tin mà anh đã nhờ thư ký tra ra thì còn có khuôn mặt của Bác Linh được dán trên giấy. Đọc đến dòng chữ bảo lưu một năm đại học, Dương Anh Kiệt đại khái hiểu được hoàn cảnh và lý do cô làm trong quán bar.
“ Cũng không quá thú vị. “ - Nói rồi anh đóng tập hồ sơ đó lại.
Những người ngồi đây thấy anh đóng tập hồ sơ thì tò mò hỏi: “ Đoán xem là cô gái tiếp theo của Dương tổng sao? “
Dương Anh Kiệt chỉ châm điếu thuốc lên hút, mắt nhìn họ chứ không trả lời.
Đến lúc Dương Anh Kiệt đặt mạnh ly rượu xuống bàn, Bác Linh mới ấp úng trả lời: “ Tôi… tôi… xin lỗi, tôi.. thực sự xin lỗi. “
Nhìn điệu bộ này của Bác Linh, trong lòng Dương Anh Kiệt không khỏi sảng khoái: “ Xin lỗi là xong à? “
Bác Linh vội vã nói: “ Là tôi ngu dốt, là tôi có mắt như mù mới đá vào chân anh. Nhưng mà xin anh rộng lượng bỏ qua, tôi thực sự không có gì đền cho anh cả.”
“ Tiền lương thì sao? “
Bác Linh nghĩ thầm trong đầu: “ Chết tiệt, còn đòi cả tiền lương của mình, ăn mặt sang trọng như vậy mà vài đồng lẻ của tôi cũng không tha. “ Nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Bác Linh lại nói: “ Anh xem, anh cao quý như vậy mấy đồng của tôi làm sao bì được. Với cả ông chủ của tôi khắc khe lắm không thể ứng tiền lương trước được. “
Hoàng Kì Văn bên cạnh cười thầm nghĩ: “ Nhóc con này thật sự không biết Kiệt là ông chủ ở đây sao. “
Hoảng Kì Văn lại mở miệng hỏi: “ Tên gì? “
Bác Linh ngơ ngác nhìn, Hoàng Kì Văn vẫn ung dung nói: “ Không cần dè chừng tôi, tôi cũng không ăn thịt cô như Kiệt. Tên gì? “
“ Tên Bác Linh “
“ Ồ, là Bác Linh, xem ra là ông chủ cô thực sự nghiêm khắc nhỉ? Vì nghiêm khắc với nhân viên nên cô mới tức giận mà đá ông chủ mình một cái đúng chứ? “
“ Ý anh là sao? “
“ Cô vẫn không hiểu sao, Kiệt là ông chủ ở quán bar này, là người mà nãy cô vừa mắng vừa đá vào chân phải của cậu ta đấy. “
Lần này là Lục Thế Nam lên tiếng: “ Không chỉ là ông chủ ở quán bar, cậu ta còn là thiếu gia nhà họ Dương. Mới nhiêu đây thôi cô nghĩ xem tội cô đáng xử như nào? ”
“ Sao, không giả ngu nữa à? “ - Dương Anh Kiệt rất thích biểu hiện sợ hãi này của Bác Linh.
Chân Bác Linh mềm nhũn, nếu không phải ngồi trước mặt cô là ba vị đáng sợ này thì có lẽ Bác Linh đã ngất tại đây rồi.
Nhìn bộ dạng bị dọa sợ của Bác Linh: “ Xem ra hôm nay nhờ cô mà chúng tôi mới được một buổi vui vẻ như vậy, lần này tôi không so đo với cô nữa. Nhưng cô phải nhớ đợi khi nào tôi suy nghĩ ra thì sẽ đến tìm cô mà đòi. “ - Dương Văn Kiệt nói xong ba người bọn họ đều lần lượt ra khỏi căn phòng VIP.
Sáng hôm sau Bác Linh đem chuyện này kể cho Ý Noãn nghe, khi Bác Linh kể xong đang nằm ườn trên bàn trông rất khổ sở thì Ý Noãn phì cười. Bác Linh thấy Ý Noãn cười mình thì rầu rĩ nói: “ Chị Ý Noãn, đến chị còn cười em. “
“ Không phải tại em ngốc quá sao hửm? “
“ Chị không ở đấy không biết được hôm qua em đã sợ như nào đâu, nếu hôm qua ba tên ác ma đó không đi nhanh có khi bây giờ em đang nằm trên bệnh viện vì bệnh tim rồi.”
“ Lúc chửi người ta sao em không thấy sợ? Rõ ràng chưa xem camera em lại dám kết luận là người ta lấy trộm của mình, tiểu Linh em quả thật rất ngốc. “
Nghe Ý Noãn nói mình ngốc, Bác Linh cũng tự thấy mình rất ngốc: “ Thật may anh ta vẫn chưa làm gì cả, hôm qua em cứ sợ hắn động tay động chân vào thì em sẽ không được đi học. “
Ý Noãn có thể thấy được trong mắt Bác Linh khát khao muốn đi học như nào, nhẹ nhàng trấn an một câu: “ Em yên tâm, Dương Anh Kiệt không phải loại người làm như thế. “
“ Sao chị biết, chị quen anh ta rồi sao? “
“ Không quen, chị đoán thôi. “ - Vì còn lo sợ nên Bác Linh không nhận ra trong mắt Ý Noãn thoáng qua tia khó xử. Làm sao mà Ý Noãn không biết được, người như Dương Anh Kiệt, cô đã tiếp xúc rất lâu nên dễ dàng hiểu được, chỉ sợ hắn ta lại dở chứng trăng hoa làm hại tiểu Linh thôi. Lúc nãy Bác Linh cũng có nhắc đến hai người đàn ông còn lại Ý Noãn đoán chắc chắn là Hoàng Kỳ Văn và Lục Thế Nam.
Bác Linh lại ủ rũ lên tiếng: “ Sao em lại đoán hắn ta sẽ lột da em ra thế.”
Ý Noãn xoa đầu nói: “ Đừng lo nữa, mau uống hết nước nhanh, chúng ta phải tiếp tục làm việc. “
Tại phòng bida.
“ Thiếu gia đây là hồ sơ ngài cần. “ - vị quản gia cúi đầu nói.
“ Bác để trên bàn giúp cháu là được. “ - Dương Anh Kiệt nói xong thì tập trung vào bàn bida, để tập hồ sơ lý lịch đó hơn ba mươi phút sau mới cầm lên để ngồi xuống Sofa xem.
Bên cạnh anh còn cô một cô gái ăn mặc hở hang: “ Kiệt cái gì vậy? “
Dương Anh Kiệt chỉ hôn vào môi cô gái đó một cái rồi nói: “ Ngoan, yên lặng. “
Mở tập hồ sơ, ngoài thông tin mà anh đã nhờ thư ký tra ra thì còn có khuôn mặt của Bác Linh được dán trên giấy. Đọc đến dòng chữ bảo lưu một năm đại học, Dương Anh Kiệt đại khái hiểu được hoàn cảnh và lý do cô làm trong quán bar.
“ Cũng không quá thú vị. “ - Nói rồi anh đóng tập hồ sơ đó lại.
Những người ngồi đây thấy anh đóng tập hồ sơ thì tò mò hỏi: “ Đoán xem là cô gái tiếp theo của Dương tổng sao? “
Dương Anh Kiệt chỉ châm điếu thuốc lên hút, mắt nhìn họ chứ không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.