Chương 85: Nghỉ việc.
Td034
19/06/2024
Rời khỏi công ty của Tố Giai Tuệ, Y Noãn đi bộ về lại căn biệt thự của Lục Thế Nam.
Bà quản gia thấy Ý Noãn quay về bất ngờ hỏi: " Hiện tại không phải giờ làm sao? Sao con lại quay về? "
"Con thấy không khỏe nên xin phép về nghỉ ạ " - Ý Noãn chỉ có thể biện lí do nói dối bà quản gia.
Nghe Ý Noãn nói không khỏẻ, bà lo lắng vô cùng: " Không khoẻ? Không khoẻ chỗ nào, mau để ta xem nào. "
Đối với sự nhiệt tình của bà quản gia lại càng làm Ý Noãn thêm cảm động, bà là một trong những ít ỏi thật lòng thương yêu cô.
Ý Noãn rất ít khi thể hiện tình cảm với bà, trước giờ bà chỉ thấy Ý Noãn ngoan ngoãn lễ phép nhưng hôm nay cô lại chủ động ôm bà, nhỏ giọng nói: " Con thực sự không sao, bác đừng lo. "
Bà quản gia tiếp nhận cái ôm của cô, bà xoa lưng Ý Noãn yêu thương nói: "Không sao là tốt rồi."
Trở về phòng, Ý Noãn mở tủ quần áo gom hết đồ vào balo của mình, lúc đến đây cô cũng chỉ có mấy bộ nên hiện tại việc xếp gọn lại chúng cũng không mất nhiều thời gian.
Trả lại căn phòng sạch sẽ nguyên vẹn như lúc đầu, giờ này còn rất sớm Ý Noãn lại xuống nhà phụ bà quản gia dọn dẹp, đến khi tới chiều cô lại nấu cơm như mọi ngày.
Lúc Lục Thế Nam quay về thấy trên bàn Ý Noãn đã dọn cơm đầy đủ, bên trong bếp Ý Noãn còn đang đứng rửa chén, trong lòng anh mới cảm thấy nhẹ nhõm không còn lo lắng bồn chồn như lúc sáng.
Câu hỏi của Y Noãn vẫn khiến anh suy nghĩ đến, lúc đó cô hỏi bất ngờ mà Lục Thế Nam lại không muốn làm lớn chuyện lên, như vậy chỉ có bất lợi cho cô. Hơn hết việc cô nghỉ ở công ty Tố Giai Tuệ thì vẫn tốt hơn, nếu tiếp tục làm cũng chỉ khiến mọi người có thêm cơ hội khi dễ Y Noãn.
Khi Lục Thế Nam ăn xong bữa tối, Y Noãn không lập tức thu dọn bát dĩa, cô nhìn anh lên tiếng: " Tôi có chuyện muốn nói. "
Lục Thế Nam nhìn cô: " Chuyện gì?" - Động tác của bà quản gia cũng dừng lại, bà cũng muốn biết Ý Noãn định nói gì.
Không lòng vòng, cũng không giải thích Ý Noãn chỉ đơn giản nói: " Tôi muốn nghỉ việc."
Không ai dự đoán được cô sẽ muốn nói chuyện này, bà quản gia khinh động không tin, Lục thế Nam sắc mặt trở nên u ám, anh nói: "Lí do?"
Y Noãn tìm đại một lí do nói: " Không thích hợp nữa, tôi muốn tìm công việc khác. "
" Tôi trả cô ít tiền lắm sao?"
" Không, rất nhiều là đằng khác chẳng qua không hợp thì vẫn là không hợp. "
Lời Ý Noãn nói nhẹ nhàng, giống như khẳng định cô thực sự không cần công việc này.
Lục Thế Nam nhìn Ý Noãn thật lâu nhưng cũng chằng tìm được nửa điểm bất thường trên khuôn mặt cô.
"Y Noãn, cô suy nghĩ kĩ rồi?"
" Phải."
Lục Thế Nam sắc mặt càng tồi tệ hơn, anh đứng dậy bước lên lầu, đi ngang qua Ý Noãn nói: "Được, ngày mai cô chuyển đi được rồi. "
Lục Thế Nam không còn ở đây, bà quản gia vội vã khuyên can Ý Noãn: "Con bé này nghỉ việc là thế nào hả, đang yên đang lành sao lại nghỉ việc, làm ở đây không tốt sao? "
"Làm ở đây rất tốt, nhưng con muốn tìm nơi phù hợp với mình hơn, con xin lỗi vì không nói cho bác biết trước. "
"Con với cậu chủ có chuyện gì sao? Nghe ta bảo này cậu chủ có hơi lạnh lùng nhưng đối xử với người của mình rất tốt, có thể cậu chủ khiến con suy nghĩ gì nhưng ta thấy cậu chủ đã rất dịu dàng với con rồi. Noãn Noãn à, con thử suy nghĩ lại xem. "
Bà quản gia định khuyên thêm, Ý Noãn nhẹ nhàng nói: " Khi nào rảnh con vẫn sẽ đến thăm bác mà."
" Làm sao mà giống nhau chứ, con thật là.."
Y Noãn chỉ cười, cô định bây giờ sẽ rời đi nhưng bà quản gia ngăn lại: " Không phải cậu chủ nói sáng mai con mới đi sao, trời tối như thế nguy hiểm lắm, ở lại nốt đêm nay đi. "
" Nhưng mà.. "
"Không nhưng nhị gì cả, cậu chủ cũng không phải người keo kiệt, con ở đây đêm nay cậu ấy sẽ không nói gì đâu.
Bà quản gia hết lời như vậy, Ý Noãn cũng chỉ đành ở lại, dù sao nếu giờ đi cô cũng chưa rõ đêm nay mình sẽ ngủ ở đâu.
Sáng hôm sau,
Lục Thế Nam xuống nhà như mọi ngày, chỉ khác hiện tại không thấy bóng dáng Ý Noãn đâu.
Mắt anh trĩu xuống, kéo ghế ra ngồi vào bàn ăn.
Bà quản gia cầm cho anh một ly cà phê: "Cậu dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không?"
Nhìn thấy ly cà phê, Lục Thế Nam khó chịu hỏi: " Tại sao lại là cà phê, nước cà rốt hằng ngày đâu?"
" Hả? Tôi tưởng cậu không thích nước cà rốt mới đổi lại thành cà phê. Là sơ suất của tôi, giờ tôi đi đối lại ngay."-
Nói rồi bà quản gia lập tức cất ly cà phê đi.
Lục Thế Nam mím môi, nếu như Ý Noãn ở đây cô đã ép anh uống sạch cốc nước cà rốt dở tệ kia rồi.
Đổi lại nước ép cà rốt cho Lục Thế Nam, bà quản gia cũng mang bữa sáng lên: " Chúc cậu ăn ngon miệng. "
" Cảm ơn ạ. "- Anh lịch sự đáp.
Nhìn xung quanh nhà có mỗi hai người, bà quản gia thở dài buộc miệng lẩm bấm: " Haizz, chỉ có hai người nhà này trông cô đơn hẳn. Cậu biết không sáng nay tôi dậy đã không thấy Noãn Noãn đâu, xem ra con bé rời đi từ rất sớm. Mà lúc đi cũng đã dọn dẹp phòng rất ngăn nắp sạch sẽ. "
Bà quản gia thấy Ý Noãn quay về bất ngờ hỏi: " Hiện tại không phải giờ làm sao? Sao con lại quay về? "
"Con thấy không khỏe nên xin phép về nghỉ ạ " - Ý Noãn chỉ có thể biện lí do nói dối bà quản gia.
Nghe Ý Noãn nói không khỏẻ, bà lo lắng vô cùng: " Không khoẻ? Không khoẻ chỗ nào, mau để ta xem nào. "
Đối với sự nhiệt tình của bà quản gia lại càng làm Ý Noãn thêm cảm động, bà là một trong những ít ỏi thật lòng thương yêu cô.
Ý Noãn rất ít khi thể hiện tình cảm với bà, trước giờ bà chỉ thấy Ý Noãn ngoan ngoãn lễ phép nhưng hôm nay cô lại chủ động ôm bà, nhỏ giọng nói: " Con thực sự không sao, bác đừng lo. "
Bà quản gia tiếp nhận cái ôm của cô, bà xoa lưng Ý Noãn yêu thương nói: "Không sao là tốt rồi."
Trở về phòng, Ý Noãn mở tủ quần áo gom hết đồ vào balo của mình, lúc đến đây cô cũng chỉ có mấy bộ nên hiện tại việc xếp gọn lại chúng cũng không mất nhiều thời gian.
Trả lại căn phòng sạch sẽ nguyên vẹn như lúc đầu, giờ này còn rất sớm Ý Noãn lại xuống nhà phụ bà quản gia dọn dẹp, đến khi tới chiều cô lại nấu cơm như mọi ngày.
Lúc Lục Thế Nam quay về thấy trên bàn Ý Noãn đã dọn cơm đầy đủ, bên trong bếp Ý Noãn còn đang đứng rửa chén, trong lòng anh mới cảm thấy nhẹ nhõm không còn lo lắng bồn chồn như lúc sáng.
Câu hỏi của Y Noãn vẫn khiến anh suy nghĩ đến, lúc đó cô hỏi bất ngờ mà Lục Thế Nam lại không muốn làm lớn chuyện lên, như vậy chỉ có bất lợi cho cô. Hơn hết việc cô nghỉ ở công ty Tố Giai Tuệ thì vẫn tốt hơn, nếu tiếp tục làm cũng chỉ khiến mọi người có thêm cơ hội khi dễ Y Noãn.
Khi Lục Thế Nam ăn xong bữa tối, Y Noãn không lập tức thu dọn bát dĩa, cô nhìn anh lên tiếng: " Tôi có chuyện muốn nói. "
Lục Thế Nam nhìn cô: " Chuyện gì?" - Động tác của bà quản gia cũng dừng lại, bà cũng muốn biết Ý Noãn định nói gì.
Không lòng vòng, cũng không giải thích Ý Noãn chỉ đơn giản nói: " Tôi muốn nghỉ việc."
Không ai dự đoán được cô sẽ muốn nói chuyện này, bà quản gia khinh động không tin, Lục thế Nam sắc mặt trở nên u ám, anh nói: "Lí do?"
Y Noãn tìm đại một lí do nói: " Không thích hợp nữa, tôi muốn tìm công việc khác. "
" Tôi trả cô ít tiền lắm sao?"
" Không, rất nhiều là đằng khác chẳng qua không hợp thì vẫn là không hợp. "
Lời Ý Noãn nói nhẹ nhàng, giống như khẳng định cô thực sự không cần công việc này.
Lục Thế Nam nhìn Ý Noãn thật lâu nhưng cũng chằng tìm được nửa điểm bất thường trên khuôn mặt cô.
"Y Noãn, cô suy nghĩ kĩ rồi?"
" Phải."
Lục Thế Nam sắc mặt càng tồi tệ hơn, anh đứng dậy bước lên lầu, đi ngang qua Ý Noãn nói: "Được, ngày mai cô chuyển đi được rồi. "
Lục Thế Nam không còn ở đây, bà quản gia vội vã khuyên can Ý Noãn: "Con bé này nghỉ việc là thế nào hả, đang yên đang lành sao lại nghỉ việc, làm ở đây không tốt sao? "
"Làm ở đây rất tốt, nhưng con muốn tìm nơi phù hợp với mình hơn, con xin lỗi vì không nói cho bác biết trước. "
"Con với cậu chủ có chuyện gì sao? Nghe ta bảo này cậu chủ có hơi lạnh lùng nhưng đối xử với người của mình rất tốt, có thể cậu chủ khiến con suy nghĩ gì nhưng ta thấy cậu chủ đã rất dịu dàng với con rồi. Noãn Noãn à, con thử suy nghĩ lại xem. "
Bà quản gia định khuyên thêm, Ý Noãn nhẹ nhàng nói: " Khi nào rảnh con vẫn sẽ đến thăm bác mà."
" Làm sao mà giống nhau chứ, con thật là.."
Y Noãn chỉ cười, cô định bây giờ sẽ rời đi nhưng bà quản gia ngăn lại: " Không phải cậu chủ nói sáng mai con mới đi sao, trời tối như thế nguy hiểm lắm, ở lại nốt đêm nay đi. "
" Nhưng mà.. "
"Không nhưng nhị gì cả, cậu chủ cũng không phải người keo kiệt, con ở đây đêm nay cậu ấy sẽ không nói gì đâu.
Bà quản gia hết lời như vậy, Ý Noãn cũng chỉ đành ở lại, dù sao nếu giờ đi cô cũng chưa rõ đêm nay mình sẽ ngủ ở đâu.
Sáng hôm sau,
Lục Thế Nam xuống nhà như mọi ngày, chỉ khác hiện tại không thấy bóng dáng Ý Noãn đâu.
Mắt anh trĩu xuống, kéo ghế ra ngồi vào bàn ăn.
Bà quản gia cầm cho anh một ly cà phê: "Cậu dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không?"
Nhìn thấy ly cà phê, Lục Thế Nam khó chịu hỏi: " Tại sao lại là cà phê, nước cà rốt hằng ngày đâu?"
" Hả? Tôi tưởng cậu không thích nước cà rốt mới đổi lại thành cà phê. Là sơ suất của tôi, giờ tôi đi đối lại ngay."-
Nói rồi bà quản gia lập tức cất ly cà phê đi.
Lục Thế Nam mím môi, nếu như Ý Noãn ở đây cô đã ép anh uống sạch cốc nước cà rốt dở tệ kia rồi.
Đổi lại nước ép cà rốt cho Lục Thế Nam, bà quản gia cũng mang bữa sáng lên: " Chúc cậu ăn ngon miệng. "
" Cảm ơn ạ. "- Anh lịch sự đáp.
Nhìn xung quanh nhà có mỗi hai người, bà quản gia thở dài buộc miệng lẩm bấm: " Haizz, chỉ có hai người nhà này trông cô đơn hẳn. Cậu biết không sáng nay tôi dậy đã không thấy Noãn Noãn đâu, xem ra con bé rời đi từ rất sớm. Mà lúc đi cũng đã dọn dẹp phòng rất ngăn nắp sạch sẽ. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.