Chương 103: Nhẫn tâm chút cũng không quá đáng
Td034
10/08/2024
Khi Lục Thế Nam tới Ý Noãn đã chuyển xuống dưới tầng ba, biết được phòng của cô anh lập tức đi xuống.
Khác với phòng thương gia, dưới đây một phòng tận 8 người, vừa nhỏ vừa chật chội cũng không có nhà vệ sinh riêng.
Thấy anh bước vào ai cũng nhìn Lục Thế Nam với con mắt lạ lẫm, từ trang phục đến phong thái của anh ai cũng dễ dàng đoán ra người đàn ông lịch lãm giàu có này không nên xuất hiện ở đây.
Y Noãn thấy anh bước vào thì không khỏi ngỡ ngàng, phải nói để anh bước vào đây đã là điều khó khăn nhưng cô không cảm động ngược lại càng tò mò xem anh định làm gì.
Lục Thế Nam nén đi cảm giác khó chịu trong người mình, chỉ sợ ngay tức khắc anh sẽ đi ra ngay. Nhưng nghĩ đến
Y Noãn, anh cố thuyết phục mình mà từ bước đi đến cạnh cô.
Thấy Y Noãn cũng đang nhìn mình, anh khẽ nhếch miệng tỏ ý muốn cười nhưng lại ít khi cười khiến nụ cười của anh dù có đẹp nhưng trông vẫn mất tự nhiên vô cùng, mọi người xung quanh vẫn đang nhìn hai người họ hóng hớt.
Lục Thế Nam không quan tâm, anh cúi người nói với Y Noãn: "Em thấy phòng trên kia không thoải mái à, hay anh đổi phòng rộng hơn cho em nhé, ở đây.. "
Lục Thế Nam chưa nói hết câu Y Noãn lên tiếng cắt ngang: " Lục Thế Nam anh là đang cố tình không hiểu?"
Y Noãn nói một câu trúng phốc, Lục Thế Nam nhói lên nhưng trên mặt vẫn cố bình thường để cô không thấy chán ghét thêm: "Ý Noãn em đừng lo tiền viện phí.. sức khoẻ vẫn quan trọng hơn. Em có thể lên lại phòng trên kia không? "
Tất nhiên Ý Noãn không nghe, cô nói: " Không thể, Lục Thế Nam anh thấy khó chịu thì ra ngoài đi. "
Lục Thế Nam không nghe anh vẫn cố khuyên nhũ: "Ý Noãn có ghét anh và mọi người cũng không nên hành hạ chính mình, chỉ cần em quay lại kia nghỉ ngơi thật tốt em muốn gì anh chắc chắn sẽ đáp ứng. "
Lục Thế Nam nói đến nước này nhưng sắc mặt Ý Noãn vẫn lạnh tanh, cô nghe không lọt tai mà chỉ lạnh lùng đáp lại anh: " Hiện tại tôi muốn anh ra khỏi đây. Lục Thế Nam sức khoe tôi có như nào cũng không liên quan đến anh.
Vẫn chưa đủ xác thương Ý Noãn nói tiếp: " Hơn nữa anh quên tôi bị vậy là do ai à?"
Quả nhiên lời này khiến Lục Thế Nam không còn lời nào nói, anh khựng lại nhìn Ý Noãn với vẻ mặt đau khổ, muốn nói rồi lại thôi, sau đó mới từ từ đứng lên đi ra khỏi căn phòng chật chội này..
Nhưng anh không đi, Lục Thế Nam quay lại ngó vào bên trong như thói quen anh lại ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, khác là ở đây ồn ào hơn trên kia rất nhiều..
Lục Thế Nam vò đầu, câu nói của Y Noãn sự thật khiến anh không dám đối diện với cô, anh tự trách mình hèn hạ xấu xa.
"Xem ai ở đây kìa.. "- Còn mải mê suy nghĩ thì trên đỉnh đầu Lục Thế Nam đã có giọng nói vọng xuống.
Anh ngước lên nhìn thấy là Dạ Phong Đình thì cũng không mấy thoải mái: " Sao giám đốc Dạ lại ở đây? "
Dạ Phong Đình nhìn anh cười: " Giám đốc Lục nói xem có phải tôi đến đây thăm anh bị vả không? "
Một Ý Noãn làm anh đau chưa đủ giờ lại thêm một Dạ Phong Đình, trong ngực Lục Thế Nam hiện giờ không ngừng âm ỉ.
Nói xong câu này cũng không xem sắc mặt Lục Thế Nam tối tăm ra sao, Dạ Phong Đình thẳng bước tiến vào trong thăm Ý Noãn.
Y Noãn vừa thở phào khi đuổi được Lục Thế Nam đi, cô chưa kịp nghỉ ngơi lại thấy có tiếng mở cửa cô tưởng Lục Thế Nam quay lại đã chuẩn bị sẵn câu để đối phó anh.
May mắn cho Ý Noãn người đẩy cửa vào là Dạ Phong Đình, lòng cô nhẹ nhỏm cười một tiếng kêu anh lại đây ngồi.
Dạ Phong Đình đã để ý cô tính mở miệng chửi mình, anh liền hỏi: "Tưởng tôi là Lục Thế Nam à? "
Y Noãn gãi đầu cũng không giấu: " Phải. "
" Anh ta đang ngồi ngoài kia đấy. "
Ý Noãn không quan tâm cô thẳng thắn nói: " Mặc kệ anh ta."
Thấy Y Noãn không vui khi nhắc đến Lục Thế Nam, Dạ Phong Đình cũng không nhắc nữa, anh quan tâm hỏi sức khoẻ cô: "Xem ra Noãn Noãn bình phục khá tốt, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít. "
"Cũng phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh thì cũng không biết giờ còn có thể ngồi đây không..."
"Đừng nói vậy, là cô hiền lành nên ông trời mới cho mạng mới lớn như thế. "
Rồi Dạ Phong Đình nói tiếp: " Noãn Noãn, sắp tới tôi phải về bên kia một thời gian, hôm nay đến đây để nói tạm biệt. "
Y Noãn chợt thấy hơi buồn, Ngoài Bác Linh ra Dạ Phong Đình là người bạn thứ hai của cô, nên cảm thấy có chút mất mát: " Đi luôn à? "
Dạ Phong Đình nhìn cô, đoán cô suy nghĩ đi xa rồi, anh khẽ cười nói: " Noãn Noãn cô suy nghĩ thật ngốc, một thời gian nữa tôi sẽ về lại. Chỉ là sợ cô không biết sẽ lo lăng, vả lại chúng ta là bạn tôi cũng phải thông báo cho bạn mình biết một tiếng. "
Nghe vậy Ý Noãn thả lỏng hơn, cũng vui vẻ trở lại: " Vậy anh đi thượng lộ bình an nhé, Hy Hy cũng đi cùng sao? "
"Ừm, cô ấy nhờ tôi nói Noãn Noãn hãy nhanh chóng bình phục lại. "
Y Noãn rất vui khi nghe lời này cô nói: " Cảm ơn cô ấy giúp tôi. "
Hai người nói chuyện khá lâu, đến giờ phải về Dạ Phong Đình nhìn cô dặn dò: " Noãn Noãn cô là người lương thiện. "
Y Noãn gật đầu nhưng không hiểu, " Sao tự nhiên anh nói như thế? "
Dạ Phong Đình nói: " Nhưng không phải với ai cũng nên lương thiện, đôi khi nhẫn tâm một chút không có gì quá đáng. "
Y Noãn hiểu Dạ Phong Đình đang ám chỉ Lục Thế Nam và ba mẹ cô: " Tôi hiểu, có những vết thương không phải khâu lại là xong, có những việc làm không phải chỉ xin lỗi là có thể kết thúc êm đềm. "
" Tôi mong khi tôi quay lại cô phải ngược hắn ta chết đi sống lại đấy. "
Y Noãn cười vui vẻ đây có lẽ là lần nói chuyện vui vẻ nhất với cô trong thời gian này: " Nhất định."
Khác với phòng thương gia, dưới đây một phòng tận 8 người, vừa nhỏ vừa chật chội cũng không có nhà vệ sinh riêng.
Thấy anh bước vào ai cũng nhìn Lục Thế Nam với con mắt lạ lẫm, từ trang phục đến phong thái của anh ai cũng dễ dàng đoán ra người đàn ông lịch lãm giàu có này không nên xuất hiện ở đây.
Y Noãn thấy anh bước vào thì không khỏi ngỡ ngàng, phải nói để anh bước vào đây đã là điều khó khăn nhưng cô không cảm động ngược lại càng tò mò xem anh định làm gì.
Lục Thế Nam nén đi cảm giác khó chịu trong người mình, chỉ sợ ngay tức khắc anh sẽ đi ra ngay. Nhưng nghĩ đến
Y Noãn, anh cố thuyết phục mình mà từ bước đi đến cạnh cô.
Thấy Y Noãn cũng đang nhìn mình, anh khẽ nhếch miệng tỏ ý muốn cười nhưng lại ít khi cười khiến nụ cười của anh dù có đẹp nhưng trông vẫn mất tự nhiên vô cùng, mọi người xung quanh vẫn đang nhìn hai người họ hóng hớt.
Lục Thế Nam không quan tâm, anh cúi người nói với Y Noãn: "Em thấy phòng trên kia không thoải mái à, hay anh đổi phòng rộng hơn cho em nhé, ở đây.. "
Lục Thế Nam chưa nói hết câu Y Noãn lên tiếng cắt ngang: " Lục Thế Nam anh là đang cố tình không hiểu?"
Y Noãn nói một câu trúng phốc, Lục Thế Nam nhói lên nhưng trên mặt vẫn cố bình thường để cô không thấy chán ghét thêm: "Ý Noãn em đừng lo tiền viện phí.. sức khoẻ vẫn quan trọng hơn. Em có thể lên lại phòng trên kia không? "
Tất nhiên Ý Noãn không nghe, cô nói: " Không thể, Lục Thế Nam anh thấy khó chịu thì ra ngoài đi. "
Lục Thế Nam không nghe anh vẫn cố khuyên nhũ: "Ý Noãn có ghét anh và mọi người cũng không nên hành hạ chính mình, chỉ cần em quay lại kia nghỉ ngơi thật tốt em muốn gì anh chắc chắn sẽ đáp ứng. "
Lục Thế Nam nói đến nước này nhưng sắc mặt Ý Noãn vẫn lạnh tanh, cô nghe không lọt tai mà chỉ lạnh lùng đáp lại anh: " Hiện tại tôi muốn anh ra khỏi đây. Lục Thế Nam sức khoe tôi có như nào cũng không liên quan đến anh.
Vẫn chưa đủ xác thương Ý Noãn nói tiếp: " Hơn nữa anh quên tôi bị vậy là do ai à?"
Quả nhiên lời này khiến Lục Thế Nam không còn lời nào nói, anh khựng lại nhìn Ý Noãn với vẻ mặt đau khổ, muốn nói rồi lại thôi, sau đó mới từ từ đứng lên đi ra khỏi căn phòng chật chội này..
Nhưng anh không đi, Lục Thế Nam quay lại ngó vào bên trong như thói quen anh lại ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, khác là ở đây ồn ào hơn trên kia rất nhiều..
Lục Thế Nam vò đầu, câu nói của Y Noãn sự thật khiến anh không dám đối diện với cô, anh tự trách mình hèn hạ xấu xa.
"Xem ai ở đây kìa.. "- Còn mải mê suy nghĩ thì trên đỉnh đầu Lục Thế Nam đã có giọng nói vọng xuống.
Anh ngước lên nhìn thấy là Dạ Phong Đình thì cũng không mấy thoải mái: " Sao giám đốc Dạ lại ở đây? "
Dạ Phong Đình nhìn anh cười: " Giám đốc Lục nói xem có phải tôi đến đây thăm anh bị vả không? "
Một Ý Noãn làm anh đau chưa đủ giờ lại thêm một Dạ Phong Đình, trong ngực Lục Thế Nam hiện giờ không ngừng âm ỉ.
Nói xong câu này cũng không xem sắc mặt Lục Thế Nam tối tăm ra sao, Dạ Phong Đình thẳng bước tiến vào trong thăm Ý Noãn.
Y Noãn vừa thở phào khi đuổi được Lục Thế Nam đi, cô chưa kịp nghỉ ngơi lại thấy có tiếng mở cửa cô tưởng Lục Thế Nam quay lại đã chuẩn bị sẵn câu để đối phó anh.
May mắn cho Ý Noãn người đẩy cửa vào là Dạ Phong Đình, lòng cô nhẹ nhỏm cười một tiếng kêu anh lại đây ngồi.
Dạ Phong Đình đã để ý cô tính mở miệng chửi mình, anh liền hỏi: "Tưởng tôi là Lục Thế Nam à? "
Y Noãn gãi đầu cũng không giấu: " Phải. "
" Anh ta đang ngồi ngoài kia đấy. "
Ý Noãn không quan tâm cô thẳng thắn nói: " Mặc kệ anh ta."
Thấy Y Noãn không vui khi nhắc đến Lục Thế Nam, Dạ Phong Đình cũng không nhắc nữa, anh quan tâm hỏi sức khoẻ cô: "Xem ra Noãn Noãn bình phục khá tốt, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít. "
"Cũng phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh thì cũng không biết giờ còn có thể ngồi đây không..."
"Đừng nói vậy, là cô hiền lành nên ông trời mới cho mạng mới lớn như thế. "
Rồi Dạ Phong Đình nói tiếp: " Noãn Noãn, sắp tới tôi phải về bên kia một thời gian, hôm nay đến đây để nói tạm biệt. "
Y Noãn chợt thấy hơi buồn, Ngoài Bác Linh ra Dạ Phong Đình là người bạn thứ hai của cô, nên cảm thấy có chút mất mát: " Đi luôn à? "
Dạ Phong Đình nhìn cô, đoán cô suy nghĩ đi xa rồi, anh khẽ cười nói: " Noãn Noãn cô suy nghĩ thật ngốc, một thời gian nữa tôi sẽ về lại. Chỉ là sợ cô không biết sẽ lo lăng, vả lại chúng ta là bạn tôi cũng phải thông báo cho bạn mình biết một tiếng. "
Nghe vậy Ý Noãn thả lỏng hơn, cũng vui vẻ trở lại: " Vậy anh đi thượng lộ bình an nhé, Hy Hy cũng đi cùng sao? "
"Ừm, cô ấy nhờ tôi nói Noãn Noãn hãy nhanh chóng bình phục lại. "
Y Noãn rất vui khi nghe lời này cô nói: " Cảm ơn cô ấy giúp tôi. "
Hai người nói chuyện khá lâu, đến giờ phải về Dạ Phong Đình nhìn cô dặn dò: " Noãn Noãn cô là người lương thiện. "
Y Noãn gật đầu nhưng không hiểu, " Sao tự nhiên anh nói như thế? "
Dạ Phong Đình nói: " Nhưng không phải với ai cũng nên lương thiện, đôi khi nhẫn tâm một chút không có gì quá đáng. "
Y Noãn hiểu Dạ Phong Đình đang ám chỉ Lục Thế Nam và ba mẹ cô: " Tôi hiểu, có những vết thương không phải khâu lại là xong, có những việc làm không phải chỉ xin lỗi là có thể kết thúc êm đềm. "
" Tôi mong khi tôi quay lại cô phải ngược hắn ta chết đi sống lại đấy. "
Y Noãn cười vui vẻ đây có lẽ là lần nói chuyện vui vẻ nhất với cô trong thời gian này: " Nhất định."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.