Chương 21: Sí nhục
Td034
19/06/2024
Lại gần Dương Anh Kiệt, Bác Linh lay nhẹ người anh nói: " Nè anh mau dậy đi, không thể ngủ ở đây. "
Nhưng con người này làm sao còn biết cái gì nữa, đây không phải là khách mà là ông chủ của cô đấy, cô không biết nên làm gì cho phải. Lỡ làm sai cô sẽ phải chịu thêm tội với anh cho xem.
Cô không biết điện thoại của anh để gọi điện cho ai, cũng không biết nên làm gì nhưng ở đây nhiều phòng như vậy, chắc chắn sẽ có một phòng riêng dành cho Dương Anh Kiệt để anh ở đó nghỉ ngơi cũng được, nghĩ vậy Bác Linh lại cúi người xuống hỏi: "Ông chủ, rốt cuộc anh ở phòng nào? Đây không nơi để ngủ. "
Dương Anh Kiệt nghe không hiểu lắm, là cô gái ngồi với anh lúc nãy chưa biết anh ở phòng nào sao? Nghĩ nghĩ vậy Dương Anh Kiệt nhớ nhớ nói: " Phòng ở tầng cao nhất. "
"Cao nhất!!!! Sao lại hành cô như vậy, cô còn phải về nhà cơ mà, bây giờ phải dọn dẹp và đưa anh lên đó luôn sao?" Bác Linh nghĩ.
Tuy không đành lòng nhưng Bác Linh vẫn phải dìu Dương Anh Kiệt lên, thấy trong túi anh rơi ra một tấm thẻ là tấm thẻ VIP ở đây, tấm thẻ này còn có thể dùng để đi cho thang máy riêng nữa. Dù gì Dương Anh Kiệt cũng là ông chủ ở đây cô không thể để anh đi chung thang máy cho nhân viên đúng chứ? Cầm tấm thẻ lên, Bác Linh đưa
Dương Anh Kiệt bước vào thang máy dành cho khách VIP.
Khó khăn lắm cô mới đưa được Dương Anh Kiệt lên phòng, dù gì anh cũng là đàn ông mà còn to cao hơn cô nhiều như vậy, đặt được Dương Anh Kiệt xuống giường, Bác Linh đứng đó thở hổn hển: " Chắc chắn anh ta là heo, chứ không thể nào nặng như thế. "
Chưa kịp mắng Dương Anh Kiệt tiếp Bác Linh đã bị một lực mạnh kéo mình xuống giường, cô hoảng hốt nói: " Nè, anh làm gì đó, thả ra tôi còn phải xuống dưới dọn dẹp. "
Nhưng Dương Anh Kiệt nào có nghe, anh đã nhịn mấy tuần này rồi làm sao có thể chịu được nữa, chưa kịp đẩy anh ra Bác Linh đã bị anh hôn bất ngờ, lần này không phải hoảng hốt mà cô bắt đầu thấy sợ rồi.
"Đồ biến thái, anh mau thả tôi ra, anh không buông ra tôi sẽ báo cảnh sát anh tội quấy rối, nghe không hả buông ra. " - Bác Linh càng hét lớn Dương Anh Kiệt lại càng ra sức hôn cô, hai người cứ như vậy đến khi Bác Linh bật khóc.
Trong suy nghĩ của Dương Anh Kiệt, cô gái hôm nay thật sự rất ổn ào mà anh lại không thích những người như vậy, phải trừng phạt cô ta để không thể làm ồn được nữa.
"Dương Anh Kiệt, mau tỉnh táo lại, tỉnh táo lại mau tôi xin anh mà,... đừng mà. " - Bác Linh khóc nức nở, lần này cô thực sự tuyệt vọng rồi.
Sáng hôm sau, Dương Anh Kiệt thức dậy trong khó chịu là hậu quả do tối qua uống quá nhiều rượu, đầu anh đau nhức cũng không thể nhớ hết mọi chuyện tối qua, lấy tay xoa mí mắt anh cảm thấy bên cạnh mình như bị chiếm tiệm nghi.
Nhìn tấm lưng trắng ngà của Bác Linh, Dương Anh Kiệt bắt đầu thấy không đúng lật người cô lại, anh bất ngờ khi người đó là Bác Linh. Hai mắt sưng húp, môi cũng bị nứt vài chỗ trên người là vô số vết hôn đủ để Dương Anh Kiệt biết tối qua họ trải qua những gì.
Nhìn tấm lưng trắng ngà của Bác Linh, Dương Anh Kiệt bắt đầu thấy không đúng lật người cô lại, anh bất ngờ khi người đó là Bác Linh. Hai mắt sưng húp, môi cũng bị nứt vài chỗ trên người là vô số vết hôn đủ để Dương Anh Kiệt biết tối qua họ trải qua những gì.
Vì ngủ không sâu giấc nên khi bị lật lại Bác Linh đã tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt không ngờ của Dương Anh Kiệt,
Bác Linh như bị sỉ nhục cô tủi thân cố kiềm nước mắt.
Vẻ mặt này của Bác Linh khiến anh biết mình đã phạm tội gì, nhưng đúng hơn là anh nghĩ: " Cô không vui khi được lên giường với anh? Từ trước đến nay toàn anh từ chối người ta chứ có ai đã từ chối anh đâu. Vẻ mặt đau khổ như vậy Bác Linh là người đầu tiên. "
" Tôi, tôi thực sự không biết người tối qua là cô. "
Bác Linh vẫn trầm mặt không đáp.
" Tôi sẽ bồi thường cho cô."
Bác Linh khàn khàn nói: " Không cần. "
Rồi cô ngồi dậy, nhặt bộ đồ dưới đất của mình lên mặc vào, lúc bước xuống chân Bác Linh mềm nhũn cô bị vấp ngã ở sàn nhà lạnh lẽo, Dương Anh Kiệt có ra đỡ nhưng bị cô hất tay từ chối.
Cả quá trình Bác Linh mặc đồ, Dương Anh Kiệt không dám nhúc nhích, chỉ đứng trơ mắt nhìn cô từ từ ra khỏi căn phòng. Quay lại hướng ga giường có một vệt máu đỏ điều đó lại càng khiến Dương Anh Kiệt thêm tội nặng, anh vò đầu suy nghĩ lần đầu tiên không biết nên giải quyết như nào.
Sau khi về nhà, em trai cô đã đi học còn mỗi mẹ đang ngồi đan khăn thấy cô về lo lắng hỏi: " Tối qua sao con không về, mẹ gọi cũng không nghe máy. "
Bác Linh cúi người che đi đôi mắt sưng húp của mình: " Tối qua làm việc muộn quá, con ngủ nhà bạn do điện thoại con hết pin nên quên gọi cho mẹ. "
"Cái con bé này lớn rồi mà không làm người khác bớt lo, được rồi không sao là tốt rồi. Con vào phòng đi lát mẹ nấu gì cho con ăn. "
"Cảm ơn mẹ. "
Trở về phòng lúc này cô không cần đè nén cảm xúc của mình nữa, nước mắt không ngừng tuôn, lần đầu tiên Bác Linh phải chịu sỉ nhục lớn như vậy.
Nhưng con người này làm sao còn biết cái gì nữa, đây không phải là khách mà là ông chủ của cô đấy, cô không biết nên làm gì cho phải. Lỡ làm sai cô sẽ phải chịu thêm tội với anh cho xem.
Cô không biết điện thoại của anh để gọi điện cho ai, cũng không biết nên làm gì nhưng ở đây nhiều phòng như vậy, chắc chắn sẽ có một phòng riêng dành cho Dương Anh Kiệt để anh ở đó nghỉ ngơi cũng được, nghĩ vậy Bác Linh lại cúi người xuống hỏi: "Ông chủ, rốt cuộc anh ở phòng nào? Đây không nơi để ngủ. "
Dương Anh Kiệt nghe không hiểu lắm, là cô gái ngồi với anh lúc nãy chưa biết anh ở phòng nào sao? Nghĩ nghĩ vậy Dương Anh Kiệt nhớ nhớ nói: " Phòng ở tầng cao nhất. "
"Cao nhất!!!! Sao lại hành cô như vậy, cô còn phải về nhà cơ mà, bây giờ phải dọn dẹp và đưa anh lên đó luôn sao?" Bác Linh nghĩ.
Tuy không đành lòng nhưng Bác Linh vẫn phải dìu Dương Anh Kiệt lên, thấy trong túi anh rơi ra một tấm thẻ là tấm thẻ VIP ở đây, tấm thẻ này còn có thể dùng để đi cho thang máy riêng nữa. Dù gì Dương Anh Kiệt cũng là ông chủ ở đây cô không thể để anh đi chung thang máy cho nhân viên đúng chứ? Cầm tấm thẻ lên, Bác Linh đưa
Dương Anh Kiệt bước vào thang máy dành cho khách VIP.
Khó khăn lắm cô mới đưa được Dương Anh Kiệt lên phòng, dù gì anh cũng là đàn ông mà còn to cao hơn cô nhiều như vậy, đặt được Dương Anh Kiệt xuống giường, Bác Linh đứng đó thở hổn hển: " Chắc chắn anh ta là heo, chứ không thể nào nặng như thế. "
Chưa kịp mắng Dương Anh Kiệt tiếp Bác Linh đã bị một lực mạnh kéo mình xuống giường, cô hoảng hốt nói: " Nè, anh làm gì đó, thả ra tôi còn phải xuống dưới dọn dẹp. "
Nhưng Dương Anh Kiệt nào có nghe, anh đã nhịn mấy tuần này rồi làm sao có thể chịu được nữa, chưa kịp đẩy anh ra Bác Linh đã bị anh hôn bất ngờ, lần này không phải hoảng hốt mà cô bắt đầu thấy sợ rồi.
"Đồ biến thái, anh mau thả tôi ra, anh không buông ra tôi sẽ báo cảnh sát anh tội quấy rối, nghe không hả buông ra. " - Bác Linh càng hét lớn Dương Anh Kiệt lại càng ra sức hôn cô, hai người cứ như vậy đến khi Bác Linh bật khóc.
Trong suy nghĩ của Dương Anh Kiệt, cô gái hôm nay thật sự rất ổn ào mà anh lại không thích những người như vậy, phải trừng phạt cô ta để không thể làm ồn được nữa.
"Dương Anh Kiệt, mau tỉnh táo lại, tỉnh táo lại mau tôi xin anh mà,... đừng mà. " - Bác Linh khóc nức nở, lần này cô thực sự tuyệt vọng rồi.
Sáng hôm sau, Dương Anh Kiệt thức dậy trong khó chịu là hậu quả do tối qua uống quá nhiều rượu, đầu anh đau nhức cũng không thể nhớ hết mọi chuyện tối qua, lấy tay xoa mí mắt anh cảm thấy bên cạnh mình như bị chiếm tiệm nghi.
Nhìn tấm lưng trắng ngà của Bác Linh, Dương Anh Kiệt bắt đầu thấy không đúng lật người cô lại, anh bất ngờ khi người đó là Bác Linh. Hai mắt sưng húp, môi cũng bị nứt vài chỗ trên người là vô số vết hôn đủ để Dương Anh Kiệt biết tối qua họ trải qua những gì.
Nhìn tấm lưng trắng ngà của Bác Linh, Dương Anh Kiệt bắt đầu thấy không đúng lật người cô lại, anh bất ngờ khi người đó là Bác Linh. Hai mắt sưng húp, môi cũng bị nứt vài chỗ trên người là vô số vết hôn đủ để Dương Anh Kiệt biết tối qua họ trải qua những gì.
Vì ngủ không sâu giấc nên khi bị lật lại Bác Linh đã tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt không ngờ của Dương Anh Kiệt,
Bác Linh như bị sỉ nhục cô tủi thân cố kiềm nước mắt.
Vẻ mặt này của Bác Linh khiến anh biết mình đã phạm tội gì, nhưng đúng hơn là anh nghĩ: " Cô không vui khi được lên giường với anh? Từ trước đến nay toàn anh từ chối người ta chứ có ai đã từ chối anh đâu. Vẻ mặt đau khổ như vậy Bác Linh là người đầu tiên. "
" Tôi, tôi thực sự không biết người tối qua là cô. "
Bác Linh vẫn trầm mặt không đáp.
" Tôi sẽ bồi thường cho cô."
Bác Linh khàn khàn nói: " Không cần. "
Rồi cô ngồi dậy, nhặt bộ đồ dưới đất của mình lên mặc vào, lúc bước xuống chân Bác Linh mềm nhũn cô bị vấp ngã ở sàn nhà lạnh lẽo, Dương Anh Kiệt có ra đỡ nhưng bị cô hất tay từ chối.
Cả quá trình Bác Linh mặc đồ, Dương Anh Kiệt không dám nhúc nhích, chỉ đứng trơ mắt nhìn cô từ từ ra khỏi căn phòng. Quay lại hướng ga giường có một vệt máu đỏ điều đó lại càng khiến Dương Anh Kiệt thêm tội nặng, anh vò đầu suy nghĩ lần đầu tiên không biết nên giải quyết như nào.
Sau khi về nhà, em trai cô đã đi học còn mỗi mẹ đang ngồi đan khăn thấy cô về lo lắng hỏi: " Tối qua sao con không về, mẹ gọi cũng không nghe máy. "
Bác Linh cúi người che đi đôi mắt sưng húp của mình: " Tối qua làm việc muộn quá, con ngủ nhà bạn do điện thoại con hết pin nên quên gọi cho mẹ. "
"Cái con bé này lớn rồi mà không làm người khác bớt lo, được rồi không sao là tốt rồi. Con vào phòng đi lát mẹ nấu gì cho con ăn. "
"Cảm ơn mẹ. "
Trở về phòng lúc này cô không cần đè nén cảm xúc của mình nữa, nước mắt không ngừng tuôn, lần đầu tiên Bác Linh phải chịu sỉ nhục lớn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.