Sai Phi Dụ Tình

Chương 131: Đêm động phòng.

Nguyệt Xuất Vân

18/03/2013



Thu Thủy Cung.

Tiếng nhạc vang một góc trời, những thú vật cư trú trong sơn cốc tựa hồ không chịu nổi những âm thanh náo nhiệt này, cả kinh chạy toán loạn tìm chỗ trốn, đợi cho đến khi phát hiện không có nguy hiểm gì mới từ trong các nhánh cây, bụi cỏ thò đầu ra nhìn mọi người bận rộn.

Lưu Sương ở trong một căn phòng có dán chữ hỉ đỏ thẫm, nến đỏ, tất cả đều tỏ tõ hôn sự đang được tiến hành. Thu Thủy Cung mọi người đều hoan hô, đều mỉm cười, bởi vì hôm nay cung chủ của bọn chúng cùng tiểu công chúa làm hôn lễ. Chuyện này đối với bọn họ đúng ra chuyện cực kỳ vui mừng. Không chừng chưa tới 2 năm, tiểu công chúa sẽ hạ sinh Long tử, là chủ nhân mới mà họ hằng hy vọng.

Bên trong phòng u tĩnh, Lưu Sương ngồi trước gương, mặc cho mấy thị nữ đang bận rộn trang điểm cho nàng.

Cô cô mặc dù ngày thường là tiết kiệm, nhưng đối với hôn lễ của Lưu Sương cực kỳ coi trọng, không hề qua loa, mà dựa theo đúng nghi thức xuất giá của công chúa. Mũ phượng cùng áo cưới là do mười thị nữ hai ngày hai đêm không chợp mắt chút nào may nên.

Những nguyên liệu quý giá được đem ra dung, tinh túy, mũ phượng long lanh ánh sáng ngọc trân châu. Tất cả đều hoàn mỹ, nhưng trong lòng Lưu Sương, không hề có chút vui vẻ, ngược lại tràn ngập áy náy.

Nàng áy náy đối với Thu Thủy, áy náy đối với cô cô, còn cả sự áy náy với những người đang kỳ vọng vào hôn lễ này của nàng và Thu Thủy.

Nàng không xứng là công chúa của bọn họ.

Trong lòng bọn họ, có lẽ kỳ vọng một người võ nghệ cao cường như cô cô sẽ truyền dạy công chúa, dẫn dắt bọn họ sát nhập Tây Kinh, đoạt ngôi vị hoàng đế, gây dựng lại Vũ quốc.

Đáng tiếc, nàng không phải là người đó.

Nàng là một người thầy thuốc đa cảm, nàng không muốn thấy máu tanh, càng không thể giết người.

Đối mặt với cừu hận, nàng đã không hề chấp nhặt nữa, nhưng cô cô thì vì sao không thể?

Nàng đột nhiên nhớ tới quẻ thăm đã xin cho phụ thân tại tĩnh tâm am: hồng trần nhiều thị phi, duyên là do trời định. Vạn vật nhiều trói buộc, lui biển rộng trời cao.

Lui một bước khó khăn vậy sao?

Hoa nở hoa tàn, tự có mùa. Thời gian sẽ không quay lại, mà lịch sử, lật qua một trang giấy, cũng sẽ không trở về.

Cô cô không nhận ra điểm này, còn nàng, đối mặt với những chuyện này, có thể làm được gì đây? Thuyết phục cô cô không được, cũng không thuyết phục nổi Thu Thủy Tuyệt.

“Công chúa, người thật là xinh đẹp a!”

“Đúng vậy, công chúa thật đẹp.”

Những lời thán phục của thị nữ cắt đứt sự trầm tư của Lưu Sương, mắt nàng nhìn trong gương, thấy mình đội mũ phượng.

Trân châu long lánh, dung nhan của nàng thật khiến người khác rung động, xinh đẹp, mỏng manh. Đây không phải là sự thực, chỉ là một giấc mộng thôi.

“Công chúa, trưởng công chúa đên!”

Lưu Sương quay người nhìn lại, Ngọc Dung vận một bộ xiêm áo màu đỏ đi tới, cô cô hôm nay cũng chăm chút y phục, nhìn qua vô cùng cao quý xinh đẹp.

“Sương nhi, đã để con chịu ủy khuất. Nếu là năm đó, hôn lễ sẽ náo nhiệt vô cùng, khi đó, sẽ có đủ các quan lại đến ăn mừng, nhưng hôm nay…” Ngọc Dung nghẹn ngào nói không hết câu.

Trong lòng Lưu Sương trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Cô cô, không cần khổ sở, thế này đã quá tốt rồi, Sương nhi tạ tạ cô cô.”

Kỳ thật, nàng vô cùng cảm động, cô cô mặc dù bướng bỉnh nhưng cũng vì nàng. Đáng ra, nàng ra đi, cô cô không nên thương tâm mới phải.

“Sương nhi, theo Thu Thủy, cháu nhất định sẽ hạnh phúc.” Ngọc Dung nhàn nhạt nói, khó phát hiện sự thê lương trong đáy mắt.



Nàng đã 27 tuổi, chưa từng một lần mặc áo phượng, Sương nhi xuất giá,coi như là hoàn thành tâm nguyện của nàng.

Nghĩ tới người yêu nơi Tây Kinh, lại làm quan lớn, trong lòng nàng đau đớn. Nàng có thể dễ dàng giết hắn, nhưng là tạm thời giữ cho hắn một mạng, đợi hắn chống mắt lên nhìn triều đại ngày nào khôi phục.

“Công chúa, giờ lành đã đến, nên lên kiệu hoa.” Bọn nô tỷ cười khanh khách phủ khăn đỏ lên Lưu Sương,

Lưu Sương được bọn họ đỡ đi ra ngoài, ánh sáng rực rỡ xuyên qua khăn hỉ mỏng, Lưu Sương mơ hồ thấy trước mắt một mảnh hổng hồng. Là Thu Thủy Tuyệt, nàng cảm thấy toàn thân bị choáng váng.

Một đội ngũ người, nhạc đưa nàng tới Thu Thủy Tuyệt viện.

Tất cả giống như một giấc mộng, Lưu Sương ngồi trong phòng, nghe tiếng mọi người uống rượu bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là ngồi đợi. Nàng biết giờ phút này trong phòng đang có thị nữ coi chừng, ngay cả khăn hỉ cũng không dám tự tiện cởi ra.

Không biết đã bao lâu, nghe được tiếng mở cửa, sau đó nghe được tiếng khàn khàn của Thu Thủy Tuyệt nói thị nữ ra ngoài.

Lưu Sương cuống quýt tháo khăn đỏ, thấy trước mắt, Thu Thủy Tuyệt một thân lễ phục chú rể, vô cùng tuấn lãng, mắt đen tràn đầy thâm tình, nóng rực, khiến Lưu Sương không dám nhìn thẳng.

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Sương, ôn nhu nói: “Hỉ khăn, không phải là để vi phu tháo sao?”

Giọng nói của hắn khinh mà nhu, Lưu Sương cơ hồ hoài nghi mình nghe không rõ, hắn nói vi phu, chẳng lẽ hắn quên đi những gì từng nói?

“Thu Thủy! Ngươi quên sao? Ngươi nói muốn dẫn ta đi!” trong lòng thấp thỏm bất an, Lưu Sương nói.

Khóe môi Thu Thủy Tuyệt khẽ cười, hắn nhìn Lưu SUowng, mũ phượng tráng lệ nổi bật trên gương mặt thanh lệ của nàng.

“Nếu như, ta hối hận thì sao?” Hắn nhàn nhạt nói.

“Thu Thủy Tuyệt!” Lưu Sương thê ai hô, “Ta biết ngươi sẽ không làm như vậy!”

“Tại sao? Tại sao ta sẽ không làm như vậy?” Môi Thu Thủy Tuyệt cười mỹ lệ “Ta vốn là người xấu, không phải sao? Ta giết người như ngóe, hôm nay tại sao ngay cả đoạt một nữ tử yêu thương mà không được, ta có thói quen xấu, không phải sao? Huống chi, ngươi là hôn thê của ta, không phải sao? Tại sao? Tại sao ta phải làm thế?”

Hắn đi từng bước một tới trước mặt Lưu Sương, khuôn mặt thống khổ.

Gió khẽ nhẹ thổi từ cửa sổ vào làm ánh nến lập lòe.

Tối nay, là một đêm động phòng hoa chúc.

Nhưng là, nếu không phải hạnh phúc, cũng không phải huy hoàng, mà là, tàn nhẫn.

“Thật xin lỗi.” Nàng thấp giọng nói, nàng thật tâm xin lỗi hắn.

Hắn không sai, sai là hắn không nên thích nàng, trong lòng dâng lên sự áy náy, chua xót, sớm biết hắn đối với nàng thâm tình như thế, có lẽ, nàng không nên lợi dụng hôn sự này. Nàng nghĩ, khi hắn đưa nàng đi, đối mặt với những thứ khác, trong lòng hắn sẽ thương tâm cỡ nào đây?

Nếu như chưa từng gặp qua Bách Lý Hàn, có lẽ, hắn cùng nàng…

Nhưng nhân sinh không có “có lẽ.”

“Sương, ta không cần ngươi xin lỗi, ta chỉ muốn ngươi cùng ta chung một chỗ…” Hắn đột nhiên cúi người ôm lấy nàng, đem môi hắn nhẹ nhàng khắc trên môi nàng.

Môi nàng mềm mại, nhưng hắn không cảm thấy sự ngọt ngào, mà lào vị máu tươi tinh ngọt.

Nàn cắn hắn, cắn môi hắn.

Hắn xoa nhẹ đôi môi, hắn biết hắn không nên làm vậy, nhưng đã nhìn thấy nàng mũ phượng áo đỏ ngồi chờ hắn ở giường, hắn nhịn không được nghĩ muốn âu yếm.

Trong mắt nàng, hôn sự này chỉ là một vở kịch, nhưng trong lòng hắn, vĩnh viễn là thật.



Nhưng, nàng nói cũng đúng, hắn sẽ không làm như vậy, hắn mặc dù ngang ngược, nhưng không đến mức ti tiện.

Nàng đã là vợ của Bách Lý Hàn, hơn nữa, còn mang thai đứa con của hắn, cho nên, hắn không thể làm như vậy.

Hắn chậm rãi lui ra ngoài, tiện tay ném quần áo cho nàng, thấp giọng nói: “Thay!”

Ngoài phòng, mặt trăng đã lên điểm cao nhất.

Thủy tự đa tình. Nguyệt tự tròn khuyết. (Thủy tự mình đa tình, nhưng tròn khuyết là chuyện của một mình vầng trăng)

Hắn chính là thủy, nước mùa thu, còn nàng, là Thiên Thượng Nguyệt. Hắn ôm được, vĩnh viễn chỉ là bóng dáng Nguyệt trong nước.

Bóng đêm, Thu Thủy Cung im ắng, hôm nay là ngày hôn sự của Cung chủ, những con dân Thu Thủy Cung đều đã mệt mỏi đi nghỉ sớm.

Thu Thủy Tuyệt đỡ Lưu Sương, Mặc Long đỡ Thanh nhi.

Còn có Tử Diên, Kim Hổ, Thu Thủy Tuyệt phái thuộc hạ đắc lực nhất hộ tống bọn họ.

Đoàn người xuyên rừng cây, đi tới vực sâu trước.

Dưới ánh trăng mờ, mơ hồ thấy cây cầu trong gió lắc lư.

Đoàn người còn chưa kịp bước lên cầu nổi, đột nhiên ánh sáng lóe lên, cùng với một tiếng bạo phá, những tia sáng tỏa ra trên bầu trời.

Cây đuốc sáng lên, Ngọc Dung cùng một đoàn thị nữ vây quanh, từ trong bóng tối, nàng nhìn bọn họ, nhàn nhạt cười.

“Thu Thủy, Sương nhi, hai người các ngươi làm ta thất vọng rồi.”

“Cô cô, ta không thể gả cho Thu Thủy.”

Thu Thủy Tuyệt yên lặng đem Lưu Sương thả xuống, cúi người xuống cõng Lưu Sương, thi triển khinh công, tung người nhảy lên cầu nổi, Mặc Long tùy thời, cũng cõng Thanh nhi lên cầu nổi.

Ngọc Dung thất kinh, nàng không nghĩ tới tình huống này, Thu Thủy Tuyệt dám cãi lệnh của nàng.

Lập tức, nỗi tức giận trào lên, rút kiếm nơi tay, liền hướng Thu Thủy Tuyệt đâm tới.

Thu Thủy Tuyệt đưa kiếm chặn Ngọc Dung, hai người nháy mắt chiến chung một chỗ.

Ngọc Dung liên tục công kích, Nhưng Thu Thủy Tuyệt cùng Tử Diên che ở lối vào cầu nồi, làm cho bọn họ không cách nào lên được cầu nổi.

Ngọc Dung cười nhạt nói: “Thu Thủy, ngươi nhìn bờ bên kia.”

Thu Thủy Tuyệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên bờ bên kia, cũng là ánh lửa sáng rực. trong lòng lập tức trầm xuống, Ngọc Dung ngờ bọn họ tối nay sẽ đi, sẽ không ngốc đến nỗi không đem binh phục nơi này.

“Cô cô, người coi như Sương nhi chưa bao giờ trở về, để nàng đi tìm hạnh phúc, sẽ tốt hơn?” Thu Thủy nói.

“Không được.” Ngọc Dung lạnh lùng nói.

Đi tới một đoạn cầu nổi, Kim Hổ cùng Mặc Long liền phát hiện ánh lửa ở bờ bên kia, biết là không qua nổi, liền dừng bước.

“Trở về thôi.” Lưu Sương nhàn nhạt nói, trong lòng tuyệt vọng.

“Trưởng công chúa, có cấp báo!” Bờ bên kia, một hắc y nhân tưng người hướng cầu nổi đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sai Phi Dụ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook