Chương 109: Ngữ ra kinh ngườị
Nguyệt Xuất Vân
18/03/2013
Điệu múa cuối cùng vừa dứt, Mi Vũ thản nhiên cười, nụ cười khiến đôi má ửng hồng, mang theo một tia mê hoặc người mỏng manh, mị ý lan tràn.
Mộ Dã như đáp lại nụ cười của Mi Vũ, chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt cảm thấy hứng thú lưu chuyển trên người Mi Vũ.
Cô gái này tự xưng là “Vũ Mị” đúng là vũ mị (Vũ Mị có nghĩa là quyến rũ)
Một bộ xiêm y màu đỏ, mỏng manh. Mái tóc búi cao, để lộ gáy trắng ngần, trên có kìa tram lấp lánh đá. Mặt ngọc mỏng manh, vài sợi tóc mai khẽ rủ trên má. Đẹp nhất là đóa hoa đào trên mặt nàng kia, khiến nàng tăng thêm vẻ phong tình.
Nữ nhân như thế, thật khó gặp, nhưng đã gặp, thật dễ khiến chon am nhân nghiện ngập.
Nhưng mà, Mộ Dã biết, nữ nhân đẹp thì cũng đồng nghĩa như là độc dược, không để ý, sẽ nhanh chóng bỏ mạng. Hắn, thích mỹ nhân, nhưng còn yêu thì không hề.
Nghe nói người con gái trước mắt này là mỹ nữ nổi danh tuyệt sắc của Nguyệt Quốc, cầm kỳ thư họa cái gì cũng thông, là một đại mỹ nữ!
Mộ Dã khẽ cau mày, chân mày nhíu lại, nhưng rồi lại như chưa hề nhìn gì cả.
“Vũ Mị, nghe nói ngươi cầm kỳ thư họa đều tinh thông, Bổn vương chưa từng nghe qua ngươi gảy đàn. Thừa dịp tối nay đêm đẹp, bổn vương cùng các tướng quân đều ở đây, ngươi hãy gảy một khúc đàn để chúng ta thưởng rượu thêm hứng!” Mộ Dã vuốt vuốt chén ngọc, nhàn nhạt nói.
“Tiểu nữ nguyện vì Khã Hãn mà gảy đàn, mời người lấy được nhã hứng!” Mi Vũ nhẹ nhàng nói, ngước đôi mắt long lanh lên.
“Người đâu, ban thưởng cầm!” Mộ Dã lạnh giọng nói.
Có người mang cầm tới, bày ở trên bàn, Mi Vũ nhẹ nhàng quỳ gối phía trước.
“Không biết Khả Hãn muốn nghe khúc gì?” Mi Vũ khẽ lướt 5 ngón tay nhỏ dài trên dây cầm, kiều mỵ cười một tiếng rồi hỏi.
Mộ Dã đối với văn hóa của hán văn cũng có nghiên cứu, đối với cầm cũng tinh thông một hai khúc, lúc này nghe Mi Vũ hỏi, liền nói: “Trong tay ta có một bức họa, không biết Vũ Mị có thể hay không dựa theo bức họa kia gảy một khúc đàn.”
Dứt lời, liền phân phó thị nữ bên cạnh đi lấy bức tranh. Chỉ chốc lát, thị nữ kia lấy trong hộp ra một bức họa. Mộ Dã gật đầu, ý bảo thị nữ kia mở cuộn tranh ra.
Thị nữ kia nhấc tay, bức tranh khẽ buông xuống, nụ cười trên môi Mi Vũ như dần cứng lại.
Ánh trăng dưới sương mù, hơi nước phiêu phiêu, song xanh mênh mông, một hồ ao sen, đặc sắc mà diễm lệ…
Bức họa này thật tuyệt diệu!
Mi Vũ có thể nào không biết, đây chính là bức họa do tự tay Lưu Sương họa trong đêm yến hội. Mặc dù mấy ngày nay, Hoàng hậu nương nương tỉ mỉ dạy nàng cầm kỳ thi họa, nhưng mà, nàng họa kỹ có tiến bộ, so với tài năng của Lưu Sương, vẫn là không thể theo kịp.
Lúc này, thấy bức họa kia, chỉ cảm thấy sâu trong tâm tựa như ghim một cây gai, ghen tỵ, chua xót làm nàng nổi điên. Nàng sao không biết, Trữ vương vì đi tìm Bạch Lưu Sương kia mà xa phó Lăng Quốc.
Nhìn bức họa, sự hiếu thắng trong lòng nàng bị kích thích, không phải là bức tranh kia, mà là nàng, Mi Vũ, không đời nào thua được.
Khóe môi lập tức nhẹ mở nụ cười, nhẹ nhàng cất tiếng: “Nếu Khã Hãn muốn thấy hồ sen dưới trăng, Vũ Mị sẽ hết sức vì ngài mà đàn.”
Năm ngón tay bắt đầu lướt nhẹ trên dây cầm. Một khúc du dương khởi lên, bên trong trướng nháy mắt không có một tiếng động, chỉ có âm nhạc thánh thót vang lên.
Lưu Sương ngồi ở một góc mọi người không chú ý đến, ánh mắt của nàng động lại nơi bức tranh trên tay người thị nữ kia. Đây là bức họa nàng tặng cho Mộ Tịch Tịch, nhưng chẳng biết tại sao lại rơi vào tay Mộ Dã, lúc này lại còn lấy ra, để cho Mi Vũ nhìn cảnh gảy đàn.
Mộ Dã cũng thật là gây khó khăn cho người khác, còn nhớ hôm đó hắn làm mình mất mặt trước mọi người vì bức họa đó.
Bất quá, tài đánh đàn của Đại Mi Vũ xác thật không tệ, cầm khúc lẻ loi, xác thật cũng tấu ra cảnh trong Hà Đường Nguyệt Sắc. Nhưng tai Lưu Sương nghe , lại cảm giác quá mức thư hoãn bình thản, thiếu đi một tia mờ ảo ý nhị, cũng ít đi cảm xúc rung động.
Lưu Sương lặng lẽ ngồi 1 góc, âm thầm đánh giá vị nam tử kia, mọi người đắm chìm trong men rượu, chỉ có hắn, nhìn như bưng chén rượu lên uống, trên mặt khẽ nở nụ cười, nhưng là thầm lặng đánh giá những người xung quanh sau chén rượu ấy.
Lưu Sương trong lòng trầm xuống, nàng không biết mục đích của Đại Mi Vũ tại Thiên Mạc quốc là gì, nhưng xem ra, Mộ Dã không tín nhiệm nàng ấy.
Khúc đàn cuối cùng, trong lều hoàn toàn yên tĩnh, những tướng quân này thần sắc có chút khác lạ, bọn họ cực ít nghe đàn ca, tối nay thật sự là đại phúc, ăn no thưởng ngoạn.
Đại Mi Vũ duyên dáng đứng lên, sóng mắt mỉm cười, hướng về Mộ Dã thi lễ.
Mộ Dã trên mặt nở một ý cười, hắn vẫy vẫy tay, Đại Mi Vũ bước nhẹ nhàng tới bên hắn, ngồi xuống.
“Khả Hãn, bức họa này thật sự là mỹ, không biết Khả Hãn như thế nào lại có được?” Tả tướng quân ngồi bên tay trái Mộ Dã hỏi.
“Bức họa kia là do công chúa đi sứ ở Nguyệt Quốc mang về, nghe nói ở Nguyệt quốc có một nữ tử đã vẽ. A, Vũ Mị, ngươi ở Nguyệt quốc, đã từng gặp qua nữ tử vẽ bức tranh này chưa?” Mộ Dã quay đầu lại hỏi Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ trên mặt cười gượng một phen, thấp giọng nói: “Xin Khả Hãn thứ cho Vũ Mị nông cạn, thật sự là không biết người vẽ bức họa này là người phương nào, lại càng chưa từng gặp qua.”
“A, phải.” Mộ Dã lập tức có chút thất vọng nói, lập tức lại chuyển hướng tới các tướng quân nói: “Cảnh đẹp như vậy, tại sao Thiên Mạc quốc chúng ta không có, nhưng mà tại Nguyệt quốc kia thì khắp nơi đều vậy, cảnh đẹp mê hồn trên bức tranh này chỉ là một bản thu nhỏ thôi. Các vị tướng quân, lần này chúng ta chiếm được Lăng quốc, mãnh quân nhanh chóng xuôi nam, cảnh đẹp như vậy sớm muộn gì cũng thuộc về chúng ta!” dứt lời, Mộ Dã cao giọng cười to.
“Khã Hãn nói rất đúng, Lăng quốc cùng Nguyệt quốc, sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay chúng ta.” Những tướng quân đều liên tục gật đầu, cùng nhau cao giọng cười to.
Đại Mi Vũ trên mặt có một tia cứng lại, ngay lập tức hồi phục lại bình thường, kiều mị nói: “Khả Hãn, đến lúc người thống nhất thiên hạ, chớ quên … thiếp a.”
“A.” Mộ Dã xoay người lại nhìn Mi Vũ, khóe môi vẫn lộ một tia mỉm cười, nhưng có chút hàn ý se lạnh: “Bổn vương dĩ nhiên không thể quên ngươi… tiểu mỹ nhân.”
Lưu Sương ngồi trong một góc, nghe những tiếng cười kia truyền đến, mặt trắng bệch. Nàng không nghĩ tới, chỉ là nàng tiện tay họa một bức tranh… liền dẫn tới… tên Mộ Dã này sinh lòng đố kỵ với Nguyệt quốc.
Nếu Mộ Dã thực sự tiến mãnh quân xuôi Nam, chiến sự tái khởi, nàng chẳng phải là kẻ tội nhân hay sao.
Lưu Sương gắng sức đứng lên, chậm rãi bước đi, hướng về phía trung tâm ồn ào ầm ĩ.
Ánh lửa lớn hắt ra từ những cây cột lớn, Lưu Sương mượn ánh lửa lẳng lặng đánh giá từng người trong tiệc.
Tiếng cười dần dần lãng xuống, những người đó có chút nghi ngờ người thiếu niên kia.
Một thân quần áo xám mộc mạc, bọn họ nhận ra đây là quân phục của Lăng quốc. Bên trong trướng của Khã Hãn thế nào lại có một binh sĩ Lăng quốc, tất cả có chút giật mình.
Mộ Dã nhìn sự xuất hiện của Lưu Sướng, con ngươi sâu đen thẳm, đuôi lông mày có nếp nhăn khi cười lại càng lằn sâu, cười càng lúc càng lớn.
“Ta quên mất, chúng ta có một tù binh Lăng quốc a.” Âm thanh của hắn lạnh lùng, mang theo một tia hài hước khiêu khích.
“Mộ Dã, ngươi làm như vậy, không cảm thấy có lỗi trước bao sinh linh của muôn dân sao?” Lưu Sương lạnh lùng hỏi.
Một thị vệ ở bên nghe thế, đi qua bắt lấy cánh tay Lưu Sương, định đem nàng lôi đi.
Mộ Dã lại khoát tay áo, ý bảo hắn buông ra.
Thiếu niên này thế nào lại tự nhiên xuất hiện chất vấn hắn, trong lòng Mộ Dã hứng thú tăng lên, nói thật, trên thảo nguyên này, không có người nào dám gọi thẳng tên hắn. Thiếu niên này, dám gọi tên của hắn, lại còn dám chất vấn hắn.
“Sinh linh của muôn dân? Bổn vương cũng chỉ là vì muôn dân mà mới thống nhất thiên hạ. Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được, nếu như thiên hạ thống nhất, thiên hạ này sẽ an bình sao, sẽ càng mạnh sao! Thiên hạ phân chia đã lâu, ắt phải có hồi thống nhất. Ta chính là do ông trời phái tới thống nhất thiên hạ!” Mộ Dã dứt lời, uống một ngụm rượu, cuồng vọng tựa vào ghế.
“Càng an bình, càng mạnh sao?” Lưu Sương cắn răng, người này, thật sự là cuồng vọng quá nhiều rồi.
“Đúng vậy, ta đã từng đi qua Lăng quốc và Nguyệt quốc, quốc vương Lăng quốc bị bệnh đã lâu, vương hậu cầm quyền, thực lực của nước ngày một suy, còn có tên phản nghịch muốn lật đổ. Hoàng đế Nguyệt quốc yếu đuối, hướng phong hủ loạn, để nịnh thần nắm quyền, hàn môn sĩ tử không có cửa đên. Hai nước, dân chứng sống cuộc sống khổ cực không thể tả. Nhưng hãy xem, Thiên Mạc quốc chúng ta, theo luật lệ mà sống. Mấy năm nay, ta thu hút nhân tài nho học từ phía Nam, chăm lo việc nước, thực lực ngày một mạnh lên, không có quốc gia nào có thể đấu lại với Thiên Mạc quốc, cho nên, thống nhất thiên hạ, là việc ắt phải làm.” Mộ Dã chậm rãi mà nói, con ngươi sâu thẳm thách thức đảo trên người Lưu Sương một cái. Nghĩ thầm, người chỉ là một tên thầy thuốc nhỏ bé của Lăng quốc mà dám chất vấn ta sao.
“Thống nhất thiên hạ, ta xem ngươi là bị mê sảng mất rồi.” Lưu Sương oán hận nói.
Mộ Dã ngồi phắt dậy, chén rượu trên bàn bị đập văng, chấn động. Đại Mi Vũ bên cạnh bị dọa cho hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch chăm chú nhìn Mộ Dã. Nhưng thấy mặt hắn mỗi lúc hàn khí tuyết phủ một nhiều, cái tên thầy thuốc Lăng quốc, lá gan thật lớn quá đi.
“Ngươi nói ai si mộng, vậy ta hỏi ngươi một câu, Bổn vương ta si mộng cái gì, nếu không có lý do, đêm nay Bổn vương sẽ lấy mạng ngươi!” Mộ Dã lạnh lùng nói, hai bàn tay nắm chật, chén rượu liền vỡ vụn. Hắn chà xát tay, thổi thổi, mắt nhìn Lưu Sương.
Lưu Sương không chút hoảng sợ, thần sắc bình tĩnh, hiên ngang ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Dã, nhàn nhạt mở miệng nói: “Khả Hãn nói Lăng quốc và Nguyệt quốc đều đã suy sụp không có thuốc chữa. Khã Hãn cùng lắm là đi qua Lăng quốc và Nguyệt quốc một chuyến, mới thế đã đưa ra kết luận, có phải hay không là võ đoán quá mức. Lại nói Lăng quốc, vốn là vương hậu cầm quyền, nhưng hôm nay Thái tử cũng đã cầm quyền, quét sạch triều chính, chăm lo việc nước, lòng dân đã an. Ai nói Lăng quốc không thể cường thịnh vươn lên. Mà Nguyệt quốc, mặc dù hoàng đế yếu đuối, nhưng việc triều chính cũng không hỗn loạn như Khả Hãn nói. Nói thật, ta cho rằng thống nhất thiên hạ là một viễn cảnh tốt đep. Nhưng, tình thế lúc này, thống nhất thiên hạ thì chưa phải lúc. Người xưa có nói, loạn rồi an, suy rồi thịnh, tất cả đều là vì dân, nhưng, hôm nay, dân chúng đang hướng tới cuộc sống an bình, Mà ngươi lại muốn vén màn đại chiến lên, tính mạng dân chúng như nằm trong biển lửa, việc làm này trái với lòng dân. Nghịch ý trời, làm trái lòng dân, ngươi cảm thấy ngươi sẽ thành công sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.