[Sakura And Syaoran] Con Nhà Giàu
Chương 17: Đi Đà Lạt
thienthannhoo
19/12/2016
Sáng nay là ngày thứ 2 đầu tuần, Sakura đến sớm để 8 nhiều hơn, cả nhóm trò chuyện rất vui vẻ.
Chuông reo vào lớp, tụi nó bắt đầu những giờ học như thường lệ. Giờ ra chơi tụi nó lại cùng nhau nô đùa và vui chơi như mọi ngày khiến cho bọn rắn độc tức muốn ói máu. Bọn chúng vứt chiếc khăn của Sakura vào thùng rác.
Trong lúc đó, Syaoran lại đang đi ra phía sau trường để xem xét xem việc sửa sang lại hàng rào đã tiến hành tới đâu thì cậu đã tìm thấy chiếc khăn của mình. Syaoran vui mừng vội chạy đi khoe với Sakura mà quên luôn mình đang phải đi giám sát.
Cuối giờ thầy HT thông báo rằng vì các thấy cô phải đi tập huấn để nâng cáo trình độ dạy và học nên các học sinh toàn trường được nghỉ 1 tuần. Cả trường vui mừng la hét, trông quang cảnh chẳng khác nào phiên chợ đêm 30 tết. Tụi nó liền vạch ra kế hoạch đi chơi. Kết quả là ngày mai đi Đà Lạt, còn chiều nay đi coi phim.
Buổi chiều.
- Woa! Rạp chiếu phim! I miss you!!!_Melin và Tomoyo vui mừng.
- Trời, làm gì mà dữ vậy?_Souji cằn nhằn.
- Kệ mình, cho đi ké là may lắm rồi đó._Melin nói.
-Vậy thì thôi. đây có cần đằng đó cho đi nhờ đâu? Đây sẽ tự đi tìm phim coi, k thèm cái phim của mấy người._Souji làm mặt giận.
- Ờ, vậy thì đằng đó đi đi! Đây k cản!_Melin cũng cáu.
- Thì đây đi đây._Souji quay gót đi
- Thôi thôi. Mình xin 2 cậu! Đừng có làm mặt giận với nhau như vậy nữa._Tomoyo đứng ra làm hòa.
- Hứ!_cả 2 đồng thanh.
- Đồ bắt chước!_ tập 2.
- Đồ lanh chanh!_tập 3.
- Quá đáng! Im đi!_tập 4 và sau đó là những cú lườm nguýt.
- 2 người cứ như vậy là ở đây sẽ biến thành phim trường quay phim kinh dị mất. Thôi đi._Erion nói.
- Đúng đó! 2 người k có cái gì cũng cãi nhau, thật là quá quắt. Souji, cậu nhường Melin 1 bữa đi. Cậu ấy đã phải vất vả lắm mới kiếm được vé mà._Sakura bực mình.
- Đúng đó. Melin tuy có ăn nói hơi thô lỗ 1 chút nhưng có ý tốt mà. Bỏ qua đi._Syaoran cũng hùa vào.
- Nhưng cậu ấy cũng có lỗi mà._Souji nhăn mặt.
- Thôi đi. Đừng làm buổi đi chơi của cả nhóm mất chỉ vì cuộc cãi nhau của 2 cậu._Tomoyo nghiêm nghị.
- Xin....xin lỗi._Melin nói trước, mặt cúi xuống vì ngượng.
- Đây cũng xin lỗi đằng ấy, đằng ấy tính tình trước giờ vốn đã vậy rồi mà. Đáng lẽ đây k nên giận làm gì cho tiêu hao năng lượng._Souji xin lỗi mà k quên chọc ngoáy.
- K giỡn à nha._Melin chu mỏ.
Trong rạp chiếu phim.
- Trời phim gì mà mới vô đã toàn là mấy cảnh khóc lóc k vậy?_Sakura than thở.
- Ừ._Syaoran đồng tình.
- Phim Hàn mà, lúc nào cũng có nhiêu đó thôi._Souji nói thêm.
- Suỵt! Im lặng đi, sắp chiếu phim rồi đó, đừng có làm ồn._Melin quay xuống giáo huấn.
Trong suốt buổi chiếu phim, k hiếm để nghe thấy những tiếng thút thít khe khẽ hay những tiếng nấc nghẹn ngào. Còn ở chỗ Syaoran thì.......cậu đang ngồi xem chăn chú, tuy đây k phải là thể loại ưa thích của mình nhưng Syaoran cũng k thể phủ nhận rằng nó rất hay. Bỗng, cậu thấy vai mình nằng nặng, nhìn sang thì thấy cô bé lạnh lùng bên cạnh mình đã ngủ. Bộ phim hay thế mà lại có người nằm ngủ ngon lành, k biết nếu các fan cuồng của bộ phim này biết thì sẽ ra sao. Chắc lúc đó, cho dù Sakura có bay lên sao hỏa họ cũng đi theo để mà khủng bố và xử tội. Kéo đầu Sakura vào vai mình, Syaoran quay lên xem tiếp.
Lúc xem xong và ngồi uống nước ở tiệm cafe gần rạp. 2 nàng công chúa vẫn còn khóc.
- Thôi mà, lau nước mắt giùm mình đi, coi chừng lụt bây giờ._Souji đưa tờ khăn giấy cho Melin mà vẫn k quên xiên xỏ.
- An ủi hay chọc ngoáy vậy?_Melin giật lấy tờ khăn giấy.
- Tomoyo à, him hay thì phải cười chứ sao lại khóc? Biết trước như vậy thà k xem còn hơn._Erion nói.
- Tại phim hay nên mới vậy chớ bộ._Tomoyo nói.
- Đúng đó, mà đâu phải chỉ có 1 mình tụi này khóc đâu? Sakura cũng khóc sưng cả mắt kìa._Melin nói.
- Hả?_Sakura ngạc nhiên.
- Haizzz, k phải khóc sưng cả mắt mà là ngủ nhiều nên mắt mới sưng._Syaoran bình luận.
- Ngủ nhiều nên mắt mới sưng?_Souji lặp lại.
- Chẳng lẽ........_Erion nhăn mặt.
- Cậu ngủ suốt buổi chiếu phim sao?_2 nàng hét lên.
-Hihijhi! Tha lỗi. tha lỗi. Tại buồn ngủ qua._Sakura cười trừ.
- Hứ! K thèm tha! Giận rồi!_2 nàng đồng thanh.
- Thôi mà....._Sakura năn nỉ.
- K là k!_tập 2.
- Thôi, tha lỗi cho mình đi. Melin dễ thương, Tomoyo đẹp gái._Sakura nịnh.
- Chỉ lần này thôi đó._Tập 3.
Lúc Syaoran đưa Sakura về. Đứng trước cửa nhà Sakura, Syaoran chọc.
- Về nhà ngủ cho nhiều đó, ngày mai đi chơi mà ngủ gật là k xong đâu.
- Cậu nghĩ lúc đó mình ngủ thật sao? Là giả vờ đấy._Sakura nói, mặt quay về phía khác.
- Giả vờ?_Syaoran ngạc nhiên.
- Đúng vậy. Nếu xem 1 bộ phim mà biết trước nó đau lòng thì thà mình k xem còn hơn. Nếu xem xong mà ngồi khóc và đau lòng vì kết cục bi thảm thì mình thà k biết để có thể sống vui vẻ. Hơn nữa mình k muốn khóc trước mặt mọi người, mình muốn luôn là người mạnh mẽ trong mắt họ. Thôi, mình vào nhà đây, cậu về nhé._Sakura nói rồi đẩy cửa bước vào nhà.
Syaoran 1 mình đứng ngoài cổng suy nghĩ về những gì Sakura nói:
"Vẫn vậy! Thích tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác. Nhưng như vậy mới dễ thương"_Syaoran cười với suy nghĩ của mình nhưng chợt nhớ ra
" Khoan đã, Sakura k ngủ? Vậy có nghĩa là lúc mình kéo đầu cậu ấy vào vai mình cậu ấy đã biết? Trời ạ!"_cậu gãi đầu nhăn mặt rồi bước đi.
Cánh cổng nhà Sakura chợt mở, cô ló đầu ra. Thấy Syaoran k còn ở đó nữa, Sakura thở phào. Thật ra lúc nãy cô nhóc quay mặt đi chỗ khác để Syaoran trông thấy 2 gò má ửng hồng của mình.
Sự việc lúc trong rạp chiếu phim là như thế này. Sakura đang chống cằm và nhắm mắt lại để k nhìn thấy màn hình chiếu phim. Dè đâu, bị trượt tay, thế là đầu nằm gọn lên vai Syaoran. Vì đang giả vờ ngủ mà ngồi dậy thì lộ hết nên cô cứ để yên như vậy. Syaoran quay sang nhìn 1 hồi rồi kéo đầu Sakura vào vai mình khiến cô đỏ mặt, tim đập liên hồi.
Hôm sau, mọi người cùng nhau đi chơi. Lúc đầu, Syaoran và Sakura cũng có hơi ngượng ngùng nhưng thấy k khí xung quanh vui vẻ như vậy mà mình lại như vậy thì k được nên cả 2 cũng coi như chưa có gì. Tới nơi, thì mọi người cũng đã thấm mệt, chia phòng xong thì ai về về phòng nấy. Mong muốn duy nhất của họ lúc này là ngâm mình trong bồn nước nóng ngát mùi hoa và sau đó là cuộn mình trong chăn ấm để ngủ.
Sáng hôm sau.Tại phòng ăn của khách sạn.
- Hiiiiii._Sakura chào đầy mệt mỏi.
- Sao vậy? Nhìn cậu k được khỏe cho lắm._Tomoyo lo lắng.
- K sao đâu, chỉ buồn ngủ thôi. Lâu rồi k đi đâu xa nên khả năng đề kháng cũng giảm. Chán thật._Sakura ngồi xuống ghế.
- Vậy ăn sáng đi. Ăn vào là đảm bảo hết mệt liền, như mình nè._Melin nói.
- Xì, người ta đâu có giống con heo như cậu, suốt ngày chỉ biết có ăn ăn ăn. Sáng cũng ăn, trưa cũng ăn, chiều cũng ăn, tối cũng ăn, đêm cũng ăn, lúc vui cũng ăn, lúc buồn cũng ăn...Haizzzzzz, hình như cuộc đời cậu gắn liền với sự nghiệp ăn uống thì phải._Souji chọc ngoáy vì vẫn còn cay cú vụ bị đập dậy 1 cách k thể thô bạo và phủ phàng hơn ( bật mí nha: 1 cú đã trời giáng và 1 gáo nước lạnh vào người).
- Hứ. Cậu cua gái nhiều thế mà tâm lí con gái cũng k hiểu, đúng là chỉ được tài nịnh hót các cô em nhẹ dạ ngoài ra chả được cái gì. Mà k hểu sao mấy con nhỏ đó lại theo cậu ha? Chắc nhà nghèo nên k có tiền mua kính chứ mình thì đánh giá cậu chỉ là 1 con số 0 k hơn k kém._Melin cũng xổ 1 tràng.
- Nè, cậu có biết khắp cái đất Sài thành này k ai cua gái giỏi hơn mình k? Kể cả Syaoran mình cũng chấp._Souji vênh mặt.
- Cậu nghĩ việc cua gái là đáng tự hào sao? Đồ k biết xấu hổ! Mình ghét nhất là loại con trai xấu xa đó._Melin nói rồi buông đũa bước đi.
- Sao kì vậy? Mình làm gì sai à?_Souji vẫn ngây thơ ra vẻ ta đây là vô tội.
-H ừ....cậu k sai...... mà là QUÁ SAI!!_Tomoyo hét rồi bỏ đi.
- Mình phải làm gì bây giờ? K chỉ 1 mà 2 người giận rồi._Souji nói.
- Cậu sai rồi, k phải 2 mà là 3. Mình cũng k khác gì 2 người họ đâu. Nhưng mình nói cho cậu biết, chỉ cần cậu làm cho Melin hết giận thì mình và Tomoyo cũng sẽ bỏ qua thôi._Sakura nói rồi bước đi.
- Haiz, cậu đi lam lành với Melin đi, ta đi năn nỉ Tomoyo giùm cho._Erion vỗ vai an ủi Souji rồi bước đi.
- Ta sẽ năn nỉ Sakura._Syaoran nói rồi cũng đi.
Tomoyo ngồi gần bờ hồ, nhặt đá ném xuống mặt nước tạo ra những âm thanh thật hay.
" Mình buồn k phải chỉ vì Melin giận, k phải chỉ vì những lời nói của Souji. Mà mình sợ rằng Erion cũng giống Souji điều đó hoàn toàn có thể xảy ra vì Erion vốn là công tử nhà giàu, học giỏi, hào hoa lại đẹp trai, có biết bao người nguyện suốt đời nâng khăn rửa túi. Còn mình k xứng với 1 chàng trai như vậy. Trước giờ lúc nào cậu ấy cũng tỏ ra lạnh nhạt với các cô gái, điều này khiến mình vừa mừng nhưng cũng vừa lo vì như vậy mình sẽ yên tâm phần nào vì mình sẽ k phải lo lắng Erion đã có người con gái khác nhưng cũng rất lo vì biết đâu cậu ấy đã có người mình yêu nên mới cự tuyệt các cô gái. Điều đó làm mình luôn k dám thổ lộ với Erion vì mình sợ rắng mình sẽ phải đối mặt với 1 sự thật khốc liệt."_thẩn thờ 1 mình suy nghĩ, mắt nhìn xa xăm vô định, Tomoyo k biết là Erion đã đứng đằng sau mình từ lúc nào.
- Ngồi nghịch đất 1 mình như thế thích lắm à?_Erion hỏi.
- Hả!?_Tomoyo giật mình rồi chợt đỏ mặt vì nãy giờ toàn nghĩ về Erion.
- Giận Souji nhiều vậy sao?_Erion ngồi xuống bên cạnh.
- Giận rất nhiều._Tomoyo nói.
- Thôi mà, bỏ qua cho cậu ấy đi. Cậu ấy cũng đâu cố ý đâu._Erion nói.
- Biết là thế nhưng vẫn giận. Hình như con trai ai cũng thế thì phải? Lúc nào cũng thích đùa giỡn với tình cảm của mọi người, thích làm người khác đau lòng. Có lẽ đó là đặc thù của con trai handsome. Thích đùa giỡn và vô tâm, k bao giờ hiểu tình cảm của người khác._Tomoyo đứng dậy đi dọc theo bờ hồ.
Erion ngẩn người với câu nói khó hiểu vừa rồi của Tomoyo.
" k hiểu ý câu đó có nghĩa là gì nhưng sao mình có cảm giác cậu nói đó là giành cho mình thế nhỉ?"_Erion nghĩ.
K khí ở Đà Lạt lạnh hơn ở sài gòn nhiều, k quen với cái khí lạnh nơi đây lại chẳng đem theo áo khoác khiến Tomoyo nhanh chóng bị màn suơng sớm bao quanh và thấy lạnh.
- Khoác vào đi, k thì lại cảm đấy._Erion lấy áo khoác của mình choàng vào người Tomyo.
- Cảm ơn cậu._Tomoyo nói nhỏ.
- K có gì._Erion cười.
Còn ở phía Sakura và Syaoran.
Cậu đang đi tìm Sakura.
" Trời ạ, đi đâu vậy trời! Sao nãy giờ chỉ toàn thấy mấy bà hơn mình mấy tuổi cứ anh anh em em vậy ta? Sakura ơi, cậu đem rắc rối về cho mình, để xem khi tìm ra cậu mình sẽ xử như thế nào. Mà sao tìm hoài chẳng thấy vậy? Họa may có trên cây mình chưa tìm thôi. Khoan đã! Trên cây? Đúng rồi! Là trên cây"_Syaoran nghĩ rồi ngước mặt lên nhìn trên các vòm cây. Đi qua vài cái cây cậu thấy thấp thoáng trên cành cổ thụ có bóng dáng của 1 người con gái, tuy nhỏ nhắn nhưng ngoan cường và mạnh mẽ.
- Cậu trốn kĩ quá đó._Syaoran ở dưới nói vọng lên.
Sakura quay xuống thấy Syaoran và mỉm cười:
- Lên đây đi.
Chưa mất đầy 2', Syaoran đã tới nơi.
- Trốn như thế này thì có trời mới tìm ra. Chắc trên đời này chỉ có mình mình tìm được thôi, phải k?_Syaoran cười.
K ngờ câu nói đó của cậu lại làm Sakura nhớ tới 1 người nào đó cũng đã từng nói với cô 1 cậu tương tự như vậy, 1 người vừa quen lại vừa lạ.
- Cậu sao thế?_Syaoran thấy Sakura im lặng nên hỏi.
- À, k sao._cô giật mình.
- Nhìn cậu lạ lắm đó. Suy nghĩ chuyện gì hả?_Syaoran hỏi.
- K có gì đặc biệt đâu, chỉ toàn chuyện vớ vẩn thôi._Sakura mỉm cười.
- Mà cậu giận Souji lắm hả?_cậu vào chủ đề chính.
- Ừ._Sakura gật đầu.
- Không lẽ cậu thích cậu ấy nên mới............._Syaoran hét lên.
- Hả? Làm gì........_Sakura định nói làm gì có nhưng nghĩ lại chọc tức Syaoran 1 chút cũng k sao nên nói lại:
- Ừ, cậu đoán đúng rồi.
- Trời ơi! Thằng Souji tốt số dễ sợ._Syaoran nói.
- Nhưng cậu nhớ giữ bí mật nha._Sakura năn nỉ, làm ra vẻ thật lắm.
- Ok._cậu nói, ngoài mặt thì tỏ ra k có gì nhưng trong lòng thì lại thấy hơi khó chịu.Còn Melin thì sau khi bỏ đi lòng vô cùng bực bội, vừa giận Souji vừa cảm thấy buồn. Cô nàng gây sự với 1 cậu con trai và bị trật chân nhưng may mắn được cậu ta đưa về khách sạn Star.
Tại khách sạn Star
- Melin ơi! Cậu sao vậy?_Tomoyo hỏi.
-K sao đâu._Melin cười.
- Cậu về là tốt rồi. Mà đây là ai vậy?_Sakura lạnh lùng hỏi (vì ở đây có kẻ lạ mặt mà).
- À, tên này thấy mình bị trật chân nên đưa về hộ._Melin chỉ tên con trai và nói.
- Thật ra thì bị bắt buộc._Tên đó sửa lại.
- Nín!_Melin cốc đầu rồi ra lệnh.
- Dạ._Tên đó nhănn mặt.
- Haizzz, xem ra dù bị sao thì tính đanh đá của cậu vẫn k đổi nhỉ?_ Syaoran từ trong bước ra trêu, theo sau là Erion và Souji.
- Chính xác._Erion góp ý.
- Thôi, cậu để tui xuống đi, có bạn tui đỡ rồi._Melin ra lệnh.
- Để mình đỡ cậu._Souji đưa tay ra.
- Thôi khỏi! tui đâu dám nhờ ai đó, mất thời gian của người đó lắm. Tốt nhất là ai kia nên để thời gian đó để cua gái đi._Melin chanh chua.
- Thôi mà._Souji cười trừ.
- Buông ra._Melin kéo tay mình ra.
- Đừng có bướng nữa, 16 năm nay mình nhịn cậu nhiều lắm rồi đó. Lần này k có vụ đó nữa đâu nha._Souji nghiêm nghị.
- Bỏ mình xuống._Melin hét lên rồi đánh vào lưng Souji khi cậu bế xốc Melin lên.
- K buông! Hôm nay mình phải dạy dỗ cậu mới được. Con gái kiểu đó k lấy đựoc chồng đâu._Souji nói rồi bước đi mặc cho Melin la hét.
- Lúc nào cũng thế. Cậu đừng để ý làm gì._Syaoran quay sang nói với tên đó.
- À, k sao._nên đó cười.
- Tôi là Li Syaoran, đây là Hiragizawa Erion còn cậu con trai lúc nãy là Ripukan Souji._Syaoran giới thiệu.
- Còn tôi là Uyuri Yukito._Yukito bắt tay Syaoran.
- Mình là Li Tomoyo đây là Kinomoto Sakura còn cô gái đanh đá lúc nãy là Uyuri Melin._Tomoyo cũng giới thiệu.
- Rất vui đã được gặp mọi người. Thôi, tôi việc, tôi đi đây. Tạm biệt, có duyên sẽ gặp lại._Yukito nói rồi bước đi.
- Làm cái gì vậy? Bỏ xuống không thì bảo?_Melin hét lên
- K bao giờ!_Souji gằn từng chữ 1.
- K bỏ này!_Melin cắn vào bả vai của Souji.
- Á á á_Souji la lên.
- Chịu bỏ ra chưa?_Melin hỏi.
- Gần tới phòng cậu rồi, chịu đau 1 tí cũng chẳng sao._Souji nói.
- Bây giờ thì mình sẽ cho cậu biết tay._Souji thả Melin xuống giường.
- Định làm gì vậy?_Melin hét lên.
- Làm cậu đau._Souji đáp tỉnh bơ rồi nắm lấy cổ chân Melin.
Rắc! Aaaa!_1 loạt những âm thanh vang lên.
- Xong rồi đó, trật chân mà k chịu chỉnh lại và bó thuốc thì khó lành lắm._Souji nói.
- Cậu quá đáng lắm. Bẻ chân mình nhè nhẹ thôi chớ, biết đau là gì k?_Melin ném cái gối vào mặt Souji.
- Thì chẳng phải mình đã cảnh cáo trước là sẽ làm cho cậu đau rồi sao? Mình k có tội._Souji làm ra vẻ oan ức.
- Thôi được. Coi như lần này mình k trách cậu nhưng vụ sáng nay thì mình chưa có bỏ qua đâu._Melin chu mỏ giận dỗi.
- Trời, giận nữa rồi hả? Thôi mà, bỏ qua cho mình đi, giận nhìn xấu lắm đó, xấu ơi là xấu luôn._Souji nói.
- Ý cậu là mình xấu chứ già?_Melin quát lên rồi ném thêm cho Souji 1 cái gối.
- Ném luôn cái này là tối nay cậu k có cái gì nằm đâu à nha. Tới lúc đó sang phòng mình xin lại thì đừng hòng mình đưa nha._Souji nói.
- Đi ra khỏi phòng mình mau! Cùng lắm là lấy mền làm gối chớ gì._Melin nói rồi tống Souji cùng 2 chiếc gối ra ngoài.
Nhưng lạ ghê, sao k đóng cửa được vậy ta? Nhìn lại thì thấy 1 bàn chân đi đôi giày Nike hàng hiệu, và đặc biệt hơn là chiếc giày này Melin đã từng thấy, là của Souji-kẻ khó ưa mà giờ Melin k hề muốn gặp. Thì ra, vì quá hiểu tính Melin nên Souji đã nhanh chân chặn cửa lại.
" Chặn cửa lại à? Vô ích thôi"_Melin nghĩ rồi đạp cho Souji 1 cái. Vì đau nên Souji rụt chân lại, thế là cánh cửa phòng Melin đóng lại 1 cái rầm. Cũng may nhờ chiếc giày tốt nên chân Souji k đau lắm
" Hix, con gái gì mà vừa hung dữ, vừa giận dai dế sợ, chắc ế quá. Nhưng k sao, mình quá quen rồi, chính vì cậu như thế nên mình mới thích chọc cậu đó Melin à"_Souji vừa xoa chân, vừa cười và nghĩ
" Melin ơi, xin lỗi mà"_1 tờ giấy được đưa vào phòng Melin qua khe cửa.
" Giận dai ghê, cho mình xin lỗi đi"_tờ giấy thứ 2.
" Cậu mà k mở cửa là mình ngồi đây luôn đó"_tờ thứ 3 được đưa vào và sau đó là hàng loạt những tiếng rên rỉ những của Souji:
- Melin ơi, mở cửa, mở cửa đi, ngoài này muỗi lắm.
Melin ngồi trong phòng, mặc kệ những lời năn nỉ ỉ ôi của Souji. Thấy bực bội nên đi tắm. Ngâm mình trong làm nước trong xanh với mùi huơng dịu nhẹ của hoa cỏ làm Melin cảm thấy nhẹ nhàng và bình tĩnh hơn. Phải hơn 1 tiếng sau, Melin mới bước ra. Dù k bật máy lạnh nhưng cô nàng vẫn có thể thấy rằng k khí ở đây thật sự rất lạnh khi đêm xuống. Dù chỉ mới chập chờn tối nhưng ở đây cũng đã quá lạnh đối với những đứa lớn lên ở Sài Gòn nóng bức như tụi nó. Nhắc tới vụ lạnh Melin nhớ tới Souji.
" K biết tên ngố đó có còn ở ngoài đó hay k nữa."_Melin chần chừ mãi rồi cuối cùng cũng mở cửa.
Mở cửa ra, bỗng 1 vật thể rơi tự do xuống bàn chân mình, xém tí nữa là cái chân còn lại của Melin cũng toi luôn. Nhìn lại thì thấy 1 con mèo, à k, nói đúng hơn là 1 tên con trai ngủ say trông chẳng khắc gì 1 con mèo lười nhát.(Souji đó) Melin lấy tay đập vào lưng gọi Souji dậy với mong muốn cậu ta buông tha cho cái chân còn sót lại của mình nhưng vô ích. Cậu ta chẳng những k chịu dậy mà sau đấy là tiếng nói mớ:
- Cho mình ngủ đi mà, trời chưa sáng đâu, bữa nay Melin heo cũng giận mình rùi.
Rồi lại ôm chân Melin nằm ngủ ngon lành, giống như là đang ôm gối bông mềm mại vậy. Đứng trước tình huống giở khóc giở cười này, Melin k biết phải làm sao nữa. Mặt méo xệt, Melin cố lê chân vào phòng, kéo theo cả 1 con mèo mướp.
- Thế mà còn mạnh miệng nói là sẽ ngồi đợi cho tới khi nào mình mở cửa, đúng là dóc tổ mà. Người đâu mà nặng thế k biết, nặng thế mà còn dám bảo mình là heo. Đúng là đồ đáng ghét. Dậy mau. Cậu ngủ nãy giờ đã rồi thì đi ra nhanh đi, mình còn phải ngủ nữa. Chẳng phải mình cho cậu 2 cái gối rồi còn gì? Ra ngoài kia mà nằm đi. Buông cái chân mình ra._Melin quát lên rồi đấm bình bịch vào người Souji nhưng vô ích, chỉ có sự im lặng đáp trả.
- Haizzzz, mặc xác cậu, mình ngủ đây. Đồ đáng ghét._Melin cuối cùng cũng chịu thua, leo lên giường ngủ, để lại 1 tên con trai đang nằm dưới đất, tay vẫn còn ôm chân của đứa con gái nằm trên giường.
1 lúc sau, khi Melin đã ngủ say, con mèo lười từ từ mở mắt và cười đầy gian tà. Thật ra thì lúc nãy Souji đâu có ngủ, nghe tiếng mở cửa nên giả vờ thế thôi. Cậu thừa biết tuy vẻ ngoài chanh chua nhưng Melin rất tốt, chẳng hại ai bao giờ nên chắc chắn rằng thể nào Melin cũng ra mở cửa. Nhìn Melin ngủ yêu ghê cơ, Souji cứ ngồi như vậy mà ngắm nhìn. Bỗng Souji thấy Melin co người lại, bụng thì kêu lên từng tiếng dài. Bật cười trước cô nhóc đanh đá này, Souji lấy gối kê lên đầu và đắp mền lại cho cô nhóc. Sau đó thì gọi người phục vụ đem những món ăn mà Melin thích lên phòng. Viết 1 mảnh giấy để lại trên khay thức ăn, Souji đi ngủ. 1 lát sau Melin tỉnh giấc, dù buồn ngủ nhưng vì đói quá nên đành phải dậy. Đang nhấc điện thoại lên định gọi thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức ỏa ra từ phòng mình. Nhìn lại thì thấy 1 khay toàn món ăn mình thích, trên còn có 1 mảnh giấy ghi: Chúc ngon miệng, coi như đây là quà xin lỗi của mình nha._Kí tên: Nhím con.
Bây giờ Melin mới biết mình bị lừa, định đập cho Souji 1 trận nhưng lại thôi, ngồi vào bàn ăn hết mọi thứ rồi đi ngủ.
Sáng ngày mai.
- Hello! Chúc buổi sáng tốt lành._Souji vẫy tay chào.
- Có lẽ mọi chuyện ổn rồi._Syaoran cười khi nhìn thấy Souji và Melin, mặt tuơi roi rói.
- Vậy thì tụi này cũng phải bỏ qua co ai đó thôi. Nhỉ?_Sakura nhìn Tomoyo.
- Ừ._Tomoyo cười.
- Thôi, ngồi xuống ăn đi. Tụi này chờ 2 người mà bụng đói meo rồi._Erion nói.
- Ok._Soujihào hứng vì tối qua có ăn gì đâu, gọi đồ ăn cho Melin xong là đi ngủ, sợ Melin dậy thì nguy.
Vừa ăn tụi nó vừa bàn kế hoạch cắm trại
Sau khi đi mua đủ thứ đồ lỉnh kỉnh mà Melin cho là cần thiết, cả bọn quay về khách sạn thuê lều trại và mượn bãi đất trống trên ngọn đồi làm nơi ngắm cảnh. Bọn con trai thì cùng nhau dựng lều, Melin và Tomoyo thì nhóm lửa và chuẩn bị nấu ăn. Riêng Sakura thì được đặc cách k phải nấu ăn hay nói đúng hơn là bị đuổi ra ngoài vì sau nhiều buổi huấn luyện đổ mồ hôi, sôi nước mắt mà chỉ nhận lại sự thất vọng tràn trề.
Buổi tối, tụi nó cùng nhau hát hò, đốt lửa trại và ăn uống thật vui vẻ.
- Ê! Chơi pháo bông k?_Souji hỏi.
- Có k?_Melin hỏi.
- Có chứ mình mua hồi sáng đó._Souji đem ra 1 túi màu trắng.
- Woa! Nhiều quá ta. Như vậy thì tha hồ mà chơi._Tomoyo thích thú.
- Đưa đây mình đốt cho._Erion nói.
- Cảm ơn cậu._Tomoyo đưa pháo bông cho Erion.
- Cậu có chơi k?_Syaoran hỏi Sakura.
- Tất nhiên rồi._Sakura cười.
- Đẹp quá! Pháo hoa ở Đài Bắc k giống như ở đây._Sakura nói.
- Đài Bắc?_Syaoran hỏi.
- Hả? Thật ra trước kia mình ở Đài Bắc, chỉ mới chuyển về nơ đây khoảng hơn 4 năm thôi._Sakura đành thú nhận.
- Vậy sao? Thế mà mình k biết. Quả là 1 thông tin cực kì thú vị. Cậu càng ngày càng khiến cho mình tò mò vì những gì liên qua tới cậu._Syaoran nhún vai.
Sakura quay sang nhìn những chùn pháo bông thi nhau ỏa sáng. Tự nhiên trong lòng cô cũng có cái gì cũng đang thi nhau nổ làm lòng chợt vui rộn ràng.
- Lại đây kể chuyện ma đi._Souji gọi.
- Chờ chút._Syaoran đỡ Sakura đứng dậy.
- Ngày xửa ngày xưa, có 1 cô bé nghèo sống trong 1 túp lều nhỏ trong 1 khu rừng hoang vắng......_Souji bắt đầu kể.
- Hihi, nghe giống chuyện cổ tích ghê._Tomoyo cười.
- Chính xác._Melin đồng tình.
- Mình đang kể chuyện mà._Souji nhăn mặt.
- Thôi, cậu kể tiếp đi._Erion cười trừ.
- 1 hôm, có 1 bà lão tới gõ cửa nhà cô bé xin được ở nhờ 1 đêm. Vốn tính thuơng người nên cô bé vui vẻ nhận lời. Nhưng nào ngờ đâu đêm hôm đó........_Souji dừng lại để tạo cảm giác hồi hộp.
- Bà ta gọi cô bé vào và tặng cho cô bé 1 túi vàng. Cô bé nhận lấy túi vàng mà trong lòng thầm nghĩ:" Hehehe, với số tiền này mình tha hồ mua những bộ cánh đẹp và k phải sống trong túp lều cũ kĩ này nữa mà sẽ dọn về 1 căn biệt thự lớn ở phố mĩ Hưng"_Sakura xen vô.
-Hahaha, hihihi._Cả bọn cười trừ Souji.
- Quá đáng lắm rồi nha. Tại sao lúc nào mình đang kể mấy cậu cũng xen vô kể mấy cái chuyện k đâu vậy? Hả????_Souji hét lên đầy tức giận.
- Thôi, cậu kể tiếp đi. Chuyện cậu nghe hấp dẫn lắm._Syaoran bịt miệng Sakura lại để cô nàng k nói gì thêm.
- Thôi được. nhưng lần này là lần cuối cùng đấy._Souji hạ hỏa rồi kể tiếp câu chuyện của mình.
Ngồi nghe kể chuyện thì 3 chàng thấy vai mình chợt nằng nặng. Nhìn lại thì có người ngủ gục trên vai mình mất tiêu rồi. Lay lay vài cái nhưng chỉ nhận được những cái đẩy tay và khuôn mặt phụng phịu cực dễ thuơng của 3 nàng. Đặt đầu 3 nàng xuồng đầu gối mình để các cô bạn có thể ngủ thoải mái hơn, Syaoran Erion và Souji tám chuyện với nhau nhưng nói cực nhỏ như sợ làm cho 3 công chúa nhỏ bé thức giấc. 3 chàng nhìn 3 nàng lắc đầu ngao ngán. Rốt cuộc con gái vẫn cứ là con gái, thể lực làm sao bằng nam nhi được? Thế mà lúc nãy 3 nàng còn mạnh miệng tuyên bố rằng :" Rồi tụi này sẽ thắng cho xem. Tụi này sẽ còn thức khi các ấy đã k chịu nổi mà ngủ gục"
Bế 3 nàng vào trong túp lều, 3 chàng quay ra và tám chuyện đàn ông. chủ yếu là bàn bạc về chuyện cảu bang Thiên Long, sau đó là những tình cảm của mình dành cho 1 đứa con gái nhưng tuyệt nhiên, trong 3 chàng k ai biết đó là thứ tình cảm gì.
Sáng ngày mai, 3 nàng công chúa thức giấc nhưng chẳng ai trong 3 nàng biết tại sao mình lại có thể vào đây để ngủ??? Đi ra ngoài thì thấy 3 chàng đã dậy rồi và đang dọn dẹp đống rác thải ngày hôm qua ( có ý thức bảo vệ môi trường ghê). Rồi sau đó cả bọn lên xe ra về.
Chuông reo vào lớp, tụi nó bắt đầu những giờ học như thường lệ. Giờ ra chơi tụi nó lại cùng nhau nô đùa và vui chơi như mọi ngày khiến cho bọn rắn độc tức muốn ói máu. Bọn chúng vứt chiếc khăn của Sakura vào thùng rác.
Trong lúc đó, Syaoran lại đang đi ra phía sau trường để xem xét xem việc sửa sang lại hàng rào đã tiến hành tới đâu thì cậu đã tìm thấy chiếc khăn của mình. Syaoran vui mừng vội chạy đi khoe với Sakura mà quên luôn mình đang phải đi giám sát.
Cuối giờ thầy HT thông báo rằng vì các thấy cô phải đi tập huấn để nâng cáo trình độ dạy và học nên các học sinh toàn trường được nghỉ 1 tuần. Cả trường vui mừng la hét, trông quang cảnh chẳng khác nào phiên chợ đêm 30 tết. Tụi nó liền vạch ra kế hoạch đi chơi. Kết quả là ngày mai đi Đà Lạt, còn chiều nay đi coi phim.
Buổi chiều.
- Woa! Rạp chiếu phim! I miss you!!!_Melin và Tomoyo vui mừng.
- Trời, làm gì mà dữ vậy?_Souji cằn nhằn.
- Kệ mình, cho đi ké là may lắm rồi đó._Melin nói.
-Vậy thì thôi. đây có cần đằng đó cho đi nhờ đâu? Đây sẽ tự đi tìm phim coi, k thèm cái phim của mấy người._Souji làm mặt giận.
- Ờ, vậy thì đằng đó đi đi! Đây k cản!_Melin cũng cáu.
- Thì đây đi đây._Souji quay gót đi
- Thôi thôi. Mình xin 2 cậu! Đừng có làm mặt giận với nhau như vậy nữa._Tomoyo đứng ra làm hòa.
- Hứ!_cả 2 đồng thanh.
- Đồ bắt chước!_ tập 2.
- Đồ lanh chanh!_tập 3.
- Quá đáng! Im đi!_tập 4 và sau đó là những cú lườm nguýt.
- 2 người cứ như vậy là ở đây sẽ biến thành phim trường quay phim kinh dị mất. Thôi đi._Erion nói.
- Đúng đó! 2 người k có cái gì cũng cãi nhau, thật là quá quắt. Souji, cậu nhường Melin 1 bữa đi. Cậu ấy đã phải vất vả lắm mới kiếm được vé mà._Sakura bực mình.
- Đúng đó. Melin tuy có ăn nói hơi thô lỗ 1 chút nhưng có ý tốt mà. Bỏ qua đi._Syaoran cũng hùa vào.
- Nhưng cậu ấy cũng có lỗi mà._Souji nhăn mặt.
- Thôi đi. Đừng làm buổi đi chơi của cả nhóm mất chỉ vì cuộc cãi nhau của 2 cậu._Tomoyo nghiêm nghị.
- Xin....xin lỗi._Melin nói trước, mặt cúi xuống vì ngượng.
- Đây cũng xin lỗi đằng ấy, đằng ấy tính tình trước giờ vốn đã vậy rồi mà. Đáng lẽ đây k nên giận làm gì cho tiêu hao năng lượng._Souji xin lỗi mà k quên chọc ngoáy.
- K giỡn à nha._Melin chu mỏ.
Trong rạp chiếu phim.
- Trời phim gì mà mới vô đã toàn là mấy cảnh khóc lóc k vậy?_Sakura than thở.
- Ừ._Syaoran đồng tình.
- Phim Hàn mà, lúc nào cũng có nhiêu đó thôi._Souji nói thêm.
- Suỵt! Im lặng đi, sắp chiếu phim rồi đó, đừng có làm ồn._Melin quay xuống giáo huấn.
Trong suốt buổi chiếu phim, k hiếm để nghe thấy những tiếng thút thít khe khẽ hay những tiếng nấc nghẹn ngào. Còn ở chỗ Syaoran thì.......cậu đang ngồi xem chăn chú, tuy đây k phải là thể loại ưa thích của mình nhưng Syaoran cũng k thể phủ nhận rằng nó rất hay. Bỗng, cậu thấy vai mình nằng nặng, nhìn sang thì thấy cô bé lạnh lùng bên cạnh mình đã ngủ. Bộ phim hay thế mà lại có người nằm ngủ ngon lành, k biết nếu các fan cuồng của bộ phim này biết thì sẽ ra sao. Chắc lúc đó, cho dù Sakura có bay lên sao hỏa họ cũng đi theo để mà khủng bố và xử tội. Kéo đầu Sakura vào vai mình, Syaoran quay lên xem tiếp.
Lúc xem xong và ngồi uống nước ở tiệm cafe gần rạp. 2 nàng công chúa vẫn còn khóc.
- Thôi mà, lau nước mắt giùm mình đi, coi chừng lụt bây giờ._Souji đưa tờ khăn giấy cho Melin mà vẫn k quên xiên xỏ.
- An ủi hay chọc ngoáy vậy?_Melin giật lấy tờ khăn giấy.
- Tomoyo à, him hay thì phải cười chứ sao lại khóc? Biết trước như vậy thà k xem còn hơn._Erion nói.
- Tại phim hay nên mới vậy chớ bộ._Tomoyo nói.
- Đúng đó, mà đâu phải chỉ có 1 mình tụi này khóc đâu? Sakura cũng khóc sưng cả mắt kìa._Melin nói.
- Hả?_Sakura ngạc nhiên.
- Haizzz, k phải khóc sưng cả mắt mà là ngủ nhiều nên mắt mới sưng._Syaoran bình luận.
- Ngủ nhiều nên mắt mới sưng?_Souji lặp lại.
- Chẳng lẽ........_Erion nhăn mặt.
- Cậu ngủ suốt buổi chiếu phim sao?_2 nàng hét lên.
-Hihijhi! Tha lỗi. tha lỗi. Tại buồn ngủ qua._Sakura cười trừ.
- Hứ! K thèm tha! Giận rồi!_2 nàng đồng thanh.
- Thôi mà....._Sakura năn nỉ.
- K là k!_tập 2.
- Thôi, tha lỗi cho mình đi. Melin dễ thương, Tomoyo đẹp gái._Sakura nịnh.
- Chỉ lần này thôi đó._Tập 3.
Lúc Syaoran đưa Sakura về. Đứng trước cửa nhà Sakura, Syaoran chọc.
- Về nhà ngủ cho nhiều đó, ngày mai đi chơi mà ngủ gật là k xong đâu.
- Cậu nghĩ lúc đó mình ngủ thật sao? Là giả vờ đấy._Sakura nói, mặt quay về phía khác.
- Giả vờ?_Syaoran ngạc nhiên.
- Đúng vậy. Nếu xem 1 bộ phim mà biết trước nó đau lòng thì thà mình k xem còn hơn. Nếu xem xong mà ngồi khóc và đau lòng vì kết cục bi thảm thì mình thà k biết để có thể sống vui vẻ. Hơn nữa mình k muốn khóc trước mặt mọi người, mình muốn luôn là người mạnh mẽ trong mắt họ. Thôi, mình vào nhà đây, cậu về nhé._Sakura nói rồi đẩy cửa bước vào nhà.
Syaoran 1 mình đứng ngoài cổng suy nghĩ về những gì Sakura nói:
"Vẫn vậy! Thích tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác. Nhưng như vậy mới dễ thương"_Syaoran cười với suy nghĩ của mình nhưng chợt nhớ ra
" Khoan đã, Sakura k ngủ? Vậy có nghĩa là lúc mình kéo đầu cậu ấy vào vai mình cậu ấy đã biết? Trời ạ!"_cậu gãi đầu nhăn mặt rồi bước đi.
Cánh cổng nhà Sakura chợt mở, cô ló đầu ra. Thấy Syaoran k còn ở đó nữa, Sakura thở phào. Thật ra lúc nãy cô nhóc quay mặt đi chỗ khác để Syaoran trông thấy 2 gò má ửng hồng của mình.
Sự việc lúc trong rạp chiếu phim là như thế này. Sakura đang chống cằm và nhắm mắt lại để k nhìn thấy màn hình chiếu phim. Dè đâu, bị trượt tay, thế là đầu nằm gọn lên vai Syaoran. Vì đang giả vờ ngủ mà ngồi dậy thì lộ hết nên cô cứ để yên như vậy. Syaoran quay sang nhìn 1 hồi rồi kéo đầu Sakura vào vai mình khiến cô đỏ mặt, tim đập liên hồi.
Hôm sau, mọi người cùng nhau đi chơi. Lúc đầu, Syaoran và Sakura cũng có hơi ngượng ngùng nhưng thấy k khí xung quanh vui vẻ như vậy mà mình lại như vậy thì k được nên cả 2 cũng coi như chưa có gì. Tới nơi, thì mọi người cũng đã thấm mệt, chia phòng xong thì ai về về phòng nấy. Mong muốn duy nhất của họ lúc này là ngâm mình trong bồn nước nóng ngát mùi hoa và sau đó là cuộn mình trong chăn ấm để ngủ.
Sáng hôm sau.Tại phòng ăn của khách sạn.
- Hiiiiii._Sakura chào đầy mệt mỏi.
- Sao vậy? Nhìn cậu k được khỏe cho lắm._Tomoyo lo lắng.
- K sao đâu, chỉ buồn ngủ thôi. Lâu rồi k đi đâu xa nên khả năng đề kháng cũng giảm. Chán thật._Sakura ngồi xuống ghế.
- Vậy ăn sáng đi. Ăn vào là đảm bảo hết mệt liền, như mình nè._Melin nói.
- Xì, người ta đâu có giống con heo như cậu, suốt ngày chỉ biết có ăn ăn ăn. Sáng cũng ăn, trưa cũng ăn, chiều cũng ăn, tối cũng ăn, đêm cũng ăn, lúc vui cũng ăn, lúc buồn cũng ăn...Haizzzzzz, hình như cuộc đời cậu gắn liền với sự nghiệp ăn uống thì phải._Souji chọc ngoáy vì vẫn còn cay cú vụ bị đập dậy 1 cách k thể thô bạo và phủ phàng hơn ( bật mí nha: 1 cú đã trời giáng và 1 gáo nước lạnh vào người).
- Hứ. Cậu cua gái nhiều thế mà tâm lí con gái cũng k hiểu, đúng là chỉ được tài nịnh hót các cô em nhẹ dạ ngoài ra chả được cái gì. Mà k hểu sao mấy con nhỏ đó lại theo cậu ha? Chắc nhà nghèo nên k có tiền mua kính chứ mình thì đánh giá cậu chỉ là 1 con số 0 k hơn k kém._Melin cũng xổ 1 tràng.
- Nè, cậu có biết khắp cái đất Sài thành này k ai cua gái giỏi hơn mình k? Kể cả Syaoran mình cũng chấp._Souji vênh mặt.
- Cậu nghĩ việc cua gái là đáng tự hào sao? Đồ k biết xấu hổ! Mình ghét nhất là loại con trai xấu xa đó._Melin nói rồi buông đũa bước đi.
- Sao kì vậy? Mình làm gì sai à?_Souji vẫn ngây thơ ra vẻ ta đây là vô tội.
-H ừ....cậu k sai...... mà là QUÁ SAI!!_Tomoyo hét rồi bỏ đi.
- Mình phải làm gì bây giờ? K chỉ 1 mà 2 người giận rồi._Souji nói.
- Cậu sai rồi, k phải 2 mà là 3. Mình cũng k khác gì 2 người họ đâu. Nhưng mình nói cho cậu biết, chỉ cần cậu làm cho Melin hết giận thì mình và Tomoyo cũng sẽ bỏ qua thôi._Sakura nói rồi bước đi.
- Haiz, cậu đi lam lành với Melin đi, ta đi năn nỉ Tomoyo giùm cho._Erion vỗ vai an ủi Souji rồi bước đi.
- Ta sẽ năn nỉ Sakura._Syaoran nói rồi cũng đi.
Tomoyo ngồi gần bờ hồ, nhặt đá ném xuống mặt nước tạo ra những âm thanh thật hay.
" Mình buồn k phải chỉ vì Melin giận, k phải chỉ vì những lời nói của Souji. Mà mình sợ rằng Erion cũng giống Souji điều đó hoàn toàn có thể xảy ra vì Erion vốn là công tử nhà giàu, học giỏi, hào hoa lại đẹp trai, có biết bao người nguyện suốt đời nâng khăn rửa túi. Còn mình k xứng với 1 chàng trai như vậy. Trước giờ lúc nào cậu ấy cũng tỏ ra lạnh nhạt với các cô gái, điều này khiến mình vừa mừng nhưng cũng vừa lo vì như vậy mình sẽ yên tâm phần nào vì mình sẽ k phải lo lắng Erion đã có người con gái khác nhưng cũng rất lo vì biết đâu cậu ấy đã có người mình yêu nên mới cự tuyệt các cô gái. Điều đó làm mình luôn k dám thổ lộ với Erion vì mình sợ rắng mình sẽ phải đối mặt với 1 sự thật khốc liệt."_thẩn thờ 1 mình suy nghĩ, mắt nhìn xa xăm vô định, Tomoyo k biết là Erion đã đứng đằng sau mình từ lúc nào.
- Ngồi nghịch đất 1 mình như thế thích lắm à?_Erion hỏi.
- Hả!?_Tomoyo giật mình rồi chợt đỏ mặt vì nãy giờ toàn nghĩ về Erion.
- Giận Souji nhiều vậy sao?_Erion ngồi xuống bên cạnh.
- Giận rất nhiều._Tomoyo nói.
- Thôi mà, bỏ qua cho cậu ấy đi. Cậu ấy cũng đâu cố ý đâu._Erion nói.
- Biết là thế nhưng vẫn giận. Hình như con trai ai cũng thế thì phải? Lúc nào cũng thích đùa giỡn với tình cảm của mọi người, thích làm người khác đau lòng. Có lẽ đó là đặc thù của con trai handsome. Thích đùa giỡn và vô tâm, k bao giờ hiểu tình cảm của người khác._Tomoyo đứng dậy đi dọc theo bờ hồ.
Erion ngẩn người với câu nói khó hiểu vừa rồi của Tomoyo.
" k hiểu ý câu đó có nghĩa là gì nhưng sao mình có cảm giác cậu nói đó là giành cho mình thế nhỉ?"_Erion nghĩ.
K khí ở Đà Lạt lạnh hơn ở sài gòn nhiều, k quen với cái khí lạnh nơi đây lại chẳng đem theo áo khoác khiến Tomoyo nhanh chóng bị màn suơng sớm bao quanh và thấy lạnh.
- Khoác vào đi, k thì lại cảm đấy._Erion lấy áo khoác của mình choàng vào người Tomyo.
- Cảm ơn cậu._Tomoyo nói nhỏ.
- K có gì._Erion cười.
Còn ở phía Sakura và Syaoran.
Cậu đang đi tìm Sakura.
" Trời ạ, đi đâu vậy trời! Sao nãy giờ chỉ toàn thấy mấy bà hơn mình mấy tuổi cứ anh anh em em vậy ta? Sakura ơi, cậu đem rắc rối về cho mình, để xem khi tìm ra cậu mình sẽ xử như thế nào. Mà sao tìm hoài chẳng thấy vậy? Họa may có trên cây mình chưa tìm thôi. Khoan đã! Trên cây? Đúng rồi! Là trên cây"_Syaoran nghĩ rồi ngước mặt lên nhìn trên các vòm cây. Đi qua vài cái cây cậu thấy thấp thoáng trên cành cổ thụ có bóng dáng của 1 người con gái, tuy nhỏ nhắn nhưng ngoan cường và mạnh mẽ.
- Cậu trốn kĩ quá đó._Syaoran ở dưới nói vọng lên.
Sakura quay xuống thấy Syaoran và mỉm cười:
- Lên đây đi.
Chưa mất đầy 2', Syaoran đã tới nơi.
- Trốn như thế này thì có trời mới tìm ra. Chắc trên đời này chỉ có mình mình tìm được thôi, phải k?_Syaoran cười.
K ngờ câu nói đó của cậu lại làm Sakura nhớ tới 1 người nào đó cũng đã từng nói với cô 1 cậu tương tự như vậy, 1 người vừa quen lại vừa lạ.
- Cậu sao thế?_Syaoran thấy Sakura im lặng nên hỏi.
- À, k sao._cô giật mình.
- Nhìn cậu lạ lắm đó. Suy nghĩ chuyện gì hả?_Syaoran hỏi.
- K có gì đặc biệt đâu, chỉ toàn chuyện vớ vẩn thôi._Sakura mỉm cười.
- Mà cậu giận Souji lắm hả?_cậu vào chủ đề chính.
- Ừ._Sakura gật đầu.
- Không lẽ cậu thích cậu ấy nên mới............._Syaoran hét lên.
- Hả? Làm gì........_Sakura định nói làm gì có nhưng nghĩ lại chọc tức Syaoran 1 chút cũng k sao nên nói lại:
- Ừ, cậu đoán đúng rồi.
- Trời ơi! Thằng Souji tốt số dễ sợ._Syaoran nói.
- Nhưng cậu nhớ giữ bí mật nha._Sakura năn nỉ, làm ra vẻ thật lắm.
- Ok._cậu nói, ngoài mặt thì tỏ ra k có gì nhưng trong lòng thì lại thấy hơi khó chịu.Còn Melin thì sau khi bỏ đi lòng vô cùng bực bội, vừa giận Souji vừa cảm thấy buồn. Cô nàng gây sự với 1 cậu con trai và bị trật chân nhưng may mắn được cậu ta đưa về khách sạn Star.
Tại khách sạn Star
- Melin ơi! Cậu sao vậy?_Tomoyo hỏi.
-K sao đâu._Melin cười.
- Cậu về là tốt rồi. Mà đây là ai vậy?_Sakura lạnh lùng hỏi (vì ở đây có kẻ lạ mặt mà).
- À, tên này thấy mình bị trật chân nên đưa về hộ._Melin chỉ tên con trai và nói.
- Thật ra thì bị bắt buộc._Tên đó sửa lại.
- Nín!_Melin cốc đầu rồi ra lệnh.
- Dạ._Tên đó nhănn mặt.
- Haizzz, xem ra dù bị sao thì tính đanh đá của cậu vẫn k đổi nhỉ?_ Syaoran từ trong bước ra trêu, theo sau là Erion và Souji.
- Chính xác._Erion góp ý.
- Thôi, cậu để tui xuống đi, có bạn tui đỡ rồi._Melin ra lệnh.
- Để mình đỡ cậu._Souji đưa tay ra.
- Thôi khỏi! tui đâu dám nhờ ai đó, mất thời gian của người đó lắm. Tốt nhất là ai kia nên để thời gian đó để cua gái đi._Melin chanh chua.
- Thôi mà._Souji cười trừ.
- Buông ra._Melin kéo tay mình ra.
- Đừng có bướng nữa, 16 năm nay mình nhịn cậu nhiều lắm rồi đó. Lần này k có vụ đó nữa đâu nha._Souji nghiêm nghị.
- Bỏ mình xuống._Melin hét lên rồi đánh vào lưng Souji khi cậu bế xốc Melin lên.
- K buông! Hôm nay mình phải dạy dỗ cậu mới được. Con gái kiểu đó k lấy đựoc chồng đâu._Souji nói rồi bước đi mặc cho Melin la hét.
- Lúc nào cũng thế. Cậu đừng để ý làm gì._Syaoran quay sang nói với tên đó.
- À, k sao._nên đó cười.
- Tôi là Li Syaoran, đây là Hiragizawa Erion còn cậu con trai lúc nãy là Ripukan Souji._Syaoran giới thiệu.
- Còn tôi là Uyuri Yukito._Yukito bắt tay Syaoran.
- Mình là Li Tomoyo đây là Kinomoto Sakura còn cô gái đanh đá lúc nãy là Uyuri Melin._Tomoyo cũng giới thiệu.
- Rất vui đã được gặp mọi người. Thôi, tôi việc, tôi đi đây. Tạm biệt, có duyên sẽ gặp lại._Yukito nói rồi bước đi.
- Làm cái gì vậy? Bỏ xuống không thì bảo?_Melin hét lên
- K bao giờ!_Souji gằn từng chữ 1.
- K bỏ này!_Melin cắn vào bả vai của Souji.
- Á á á_Souji la lên.
- Chịu bỏ ra chưa?_Melin hỏi.
- Gần tới phòng cậu rồi, chịu đau 1 tí cũng chẳng sao._Souji nói.
- Bây giờ thì mình sẽ cho cậu biết tay._Souji thả Melin xuống giường.
- Định làm gì vậy?_Melin hét lên.
- Làm cậu đau._Souji đáp tỉnh bơ rồi nắm lấy cổ chân Melin.
Rắc! Aaaa!_1 loạt những âm thanh vang lên.
- Xong rồi đó, trật chân mà k chịu chỉnh lại và bó thuốc thì khó lành lắm._Souji nói.
- Cậu quá đáng lắm. Bẻ chân mình nhè nhẹ thôi chớ, biết đau là gì k?_Melin ném cái gối vào mặt Souji.
- Thì chẳng phải mình đã cảnh cáo trước là sẽ làm cho cậu đau rồi sao? Mình k có tội._Souji làm ra vẻ oan ức.
- Thôi được. Coi như lần này mình k trách cậu nhưng vụ sáng nay thì mình chưa có bỏ qua đâu._Melin chu mỏ giận dỗi.
- Trời, giận nữa rồi hả? Thôi mà, bỏ qua cho mình đi, giận nhìn xấu lắm đó, xấu ơi là xấu luôn._Souji nói.
- Ý cậu là mình xấu chứ già?_Melin quát lên rồi ném thêm cho Souji 1 cái gối.
- Ném luôn cái này là tối nay cậu k có cái gì nằm đâu à nha. Tới lúc đó sang phòng mình xin lại thì đừng hòng mình đưa nha._Souji nói.
- Đi ra khỏi phòng mình mau! Cùng lắm là lấy mền làm gối chớ gì._Melin nói rồi tống Souji cùng 2 chiếc gối ra ngoài.
Nhưng lạ ghê, sao k đóng cửa được vậy ta? Nhìn lại thì thấy 1 bàn chân đi đôi giày Nike hàng hiệu, và đặc biệt hơn là chiếc giày này Melin đã từng thấy, là của Souji-kẻ khó ưa mà giờ Melin k hề muốn gặp. Thì ra, vì quá hiểu tính Melin nên Souji đã nhanh chân chặn cửa lại.
" Chặn cửa lại à? Vô ích thôi"_Melin nghĩ rồi đạp cho Souji 1 cái. Vì đau nên Souji rụt chân lại, thế là cánh cửa phòng Melin đóng lại 1 cái rầm. Cũng may nhờ chiếc giày tốt nên chân Souji k đau lắm
" Hix, con gái gì mà vừa hung dữ, vừa giận dai dế sợ, chắc ế quá. Nhưng k sao, mình quá quen rồi, chính vì cậu như thế nên mình mới thích chọc cậu đó Melin à"_Souji vừa xoa chân, vừa cười và nghĩ
" Melin ơi, xin lỗi mà"_1 tờ giấy được đưa vào phòng Melin qua khe cửa.
" Giận dai ghê, cho mình xin lỗi đi"_tờ giấy thứ 2.
" Cậu mà k mở cửa là mình ngồi đây luôn đó"_tờ thứ 3 được đưa vào và sau đó là hàng loạt những tiếng rên rỉ những của Souji:
- Melin ơi, mở cửa, mở cửa đi, ngoài này muỗi lắm.
Melin ngồi trong phòng, mặc kệ những lời năn nỉ ỉ ôi của Souji. Thấy bực bội nên đi tắm. Ngâm mình trong làm nước trong xanh với mùi huơng dịu nhẹ của hoa cỏ làm Melin cảm thấy nhẹ nhàng và bình tĩnh hơn. Phải hơn 1 tiếng sau, Melin mới bước ra. Dù k bật máy lạnh nhưng cô nàng vẫn có thể thấy rằng k khí ở đây thật sự rất lạnh khi đêm xuống. Dù chỉ mới chập chờn tối nhưng ở đây cũng đã quá lạnh đối với những đứa lớn lên ở Sài Gòn nóng bức như tụi nó. Nhắc tới vụ lạnh Melin nhớ tới Souji.
" K biết tên ngố đó có còn ở ngoài đó hay k nữa."_Melin chần chừ mãi rồi cuối cùng cũng mở cửa.
Mở cửa ra, bỗng 1 vật thể rơi tự do xuống bàn chân mình, xém tí nữa là cái chân còn lại của Melin cũng toi luôn. Nhìn lại thì thấy 1 con mèo, à k, nói đúng hơn là 1 tên con trai ngủ say trông chẳng khắc gì 1 con mèo lười nhát.(Souji đó) Melin lấy tay đập vào lưng gọi Souji dậy với mong muốn cậu ta buông tha cho cái chân còn sót lại của mình nhưng vô ích. Cậu ta chẳng những k chịu dậy mà sau đấy là tiếng nói mớ:
- Cho mình ngủ đi mà, trời chưa sáng đâu, bữa nay Melin heo cũng giận mình rùi.
Rồi lại ôm chân Melin nằm ngủ ngon lành, giống như là đang ôm gối bông mềm mại vậy. Đứng trước tình huống giở khóc giở cười này, Melin k biết phải làm sao nữa. Mặt méo xệt, Melin cố lê chân vào phòng, kéo theo cả 1 con mèo mướp.
- Thế mà còn mạnh miệng nói là sẽ ngồi đợi cho tới khi nào mình mở cửa, đúng là dóc tổ mà. Người đâu mà nặng thế k biết, nặng thế mà còn dám bảo mình là heo. Đúng là đồ đáng ghét. Dậy mau. Cậu ngủ nãy giờ đã rồi thì đi ra nhanh đi, mình còn phải ngủ nữa. Chẳng phải mình cho cậu 2 cái gối rồi còn gì? Ra ngoài kia mà nằm đi. Buông cái chân mình ra._Melin quát lên rồi đấm bình bịch vào người Souji nhưng vô ích, chỉ có sự im lặng đáp trả.
- Haizzzz, mặc xác cậu, mình ngủ đây. Đồ đáng ghét._Melin cuối cùng cũng chịu thua, leo lên giường ngủ, để lại 1 tên con trai đang nằm dưới đất, tay vẫn còn ôm chân của đứa con gái nằm trên giường.
1 lúc sau, khi Melin đã ngủ say, con mèo lười từ từ mở mắt và cười đầy gian tà. Thật ra thì lúc nãy Souji đâu có ngủ, nghe tiếng mở cửa nên giả vờ thế thôi. Cậu thừa biết tuy vẻ ngoài chanh chua nhưng Melin rất tốt, chẳng hại ai bao giờ nên chắc chắn rằng thể nào Melin cũng ra mở cửa. Nhìn Melin ngủ yêu ghê cơ, Souji cứ ngồi như vậy mà ngắm nhìn. Bỗng Souji thấy Melin co người lại, bụng thì kêu lên từng tiếng dài. Bật cười trước cô nhóc đanh đá này, Souji lấy gối kê lên đầu và đắp mền lại cho cô nhóc. Sau đó thì gọi người phục vụ đem những món ăn mà Melin thích lên phòng. Viết 1 mảnh giấy để lại trên khay thức ăn, Souji đi ngủ. 1 lát sau Melin tỉnh giấc, dù buồn ngủ nhưng vì đói quá nên đành phải dậy. Đang nhấc điện thoại lên định gọi thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức ỏa ra từ phòng mình. Nhìn lại thì thấy 1 khay toàn món ăn mình thích, trên còn có 1 mảnh giấy ghi: Chúc ngon miệng, coi như đây là quà xin lỗi của mình nha._Kí tên: Nhím con.
Bây giờ Melin mới biết mình bị lừa, định đập cho Souji 1 trận nhưng lại thôi, ngồi vào bàn ăn hết mọi thứ rồi đi ngủ.
Sáng ngày mai.
- Hello! Chúc buổi sáng tốt lành._Souji vẫy tay chào.
- Có lẽ mọi chuyện ổn rồi._Syaoran cười khi nhìn thấy Souji và Melin, mặt tuơi roi rói.
- Vậy thì tụi này cũng phải bỏ qua co ai đó thôi. Nhỉ?_Sakura nhìn Tomoyo.
- Ừ._Tomoyo cười.
- Thôi, ngồi xuống ăn đi. Tụi này chờ 2 người mà bụng đói meo rồi._Erion nói.
- Ok._Soujihào hứng vì tối qua có ăn gì đâu, gọi đồ ăn cho Melin xong là đi ngủ, sợ Melin dậy thì nguy.
Vừa ăn tụi nó vừa bàn kế hoạch cắm trại
Sau khi đi mua đủ thứ đồ lỉnh kỉnh mà Melin cho là cần thiết, cả bọn quay về khách sạn thuê lều trại và mượn bãi đất trống trên ngọn đồi làm nơi ngắm cảnh. Bọn con trai thì cùng nhau dựng lều, Melin và Tomoyo thì nhóm lửa và chuẩn bị nấu ăn. Riêng Sakura thì được đặc cách k phải nấu ăn hay nói đúng hơn là bị đuổi ra ngoài vì sau nhiều buổi huấn luyện đổ mồ hôi, sôi nước mắt mà chỉ nhận lại sự thất vọng tràn trề.
Buổi tối, tụi nó cùng nhau hát hò, đốt lửa trại và ăn uống thật vui vẻ.
- Ê! Chơi pháo bông k?_Souji hỏi.
- Có k?_Melin hỏi.
- Có chứ mình mua hồi sáng đó._Souji đem ra 1 túi màu trắng.
- Woa! Nhiều quá ta. Như vậy thì tha hồ mà chơi._Tomoyo thích thú.
- Đưa đây mình đốt cho._Erion nói.
- Cảm ơn cậu._Tomoyo đưa pháo bông cho Erion.
- Cậu có chơi k?_Syaoran hỏi Sakura.
- Tất nhiên rồi._Sakura cười.
- Đẹp quá! Pháo hoa ở Đài Bắc k giống như ở đây._Sakura nói.
- Đài Bắc?_Syaoran hỏi.
- Hả? Thật ra trước kia mình ở Đài Bắc, chỉ mới chuyển về nơ đây khoảng hơn 4 năm thôi._Sakura đành thú nhận.
- Vậy sao? Thế mà mình k biết. Quả là 1 thông tin cực kì thú vị. Cậu càng ngày càng khiến cho mình tò mò vì những gì liên qua tới cậu._Syaoran nhún vai.
Sakura quay sang nhìn những chùn pháo bông thi nhau ỏa sáng. Tự nhiên trong lòng cô cũng có cái gì cũng đang thi nhau nổ làm lòng chợt vui rộn ràng.
- Lại đây kể chuyện ma đi._Souji gọi.
- Chờ chút._Syaoran đỡ Sakura đứng dậy.
- Ngày xửa ngày xưa, có 1 cô bé nghèo sống trong 1 túp lều nhỏ trong 1 khu rừng hoang vắng......_Souji bắt đầu kể.
- Hihi, nghe giống chuyện cổ tích ghê._Tomoyo cười.
- Chính xác._Melin đồng tình.
- Mình đang kể chuyện mà._Souji nhăn mặt.
- Thôi, cậu kể tiếp đi._Erion cười trừ.
- 1 hôm, có 1 bà lão tới gõ cửa nhà cô bé xin được ở nhờ 1 đêm. Vốn tính thuơng người nên cô bé vui vẻ nhận lời. Nhưng nào ngờ đâu đêm hôm đó........_Souji dừng lại để tạo cảm giác hồi hộp.
- Bà ta gọi cô bé vào và tặng cho cô bé 1 túi vàng. Cô bé nhận lấy túi vàng mà trong lòng thầm nghĩ:" Hehehe, với số tiền này mình tha hồ mua những bộ cánh đẹp và k phải sống trong túp lều cũ kĩ này nữa mà sẽ dọn về 1 căn biệt thự lớn ở phố mĩ Hưng"_Sakura xen vô.
-Hahaha, hihihi._Cả bọn cười trừ Souji.
- Quá đáng lắm rồi nha. Tại sao lúc nào mình đang kể mấy cậu cũng xen vô kể mấy cái chuyện k đâu vậy? Hả????_Souji hét lên đầy tức giận.
- Thôi, cậu kể tiếp đi. Chuyện cậu nghe hấp dẫn lắm._Syaoran bịt miệng Sakura lại để cô nàng k nói gì thêm.
- Thôi được. nhưng lần này là lần cuối cùng đấy._Souji hạ hỏa rồi kể tiếp câu chuyện của mình.
Ngồi nghe kể chuyện thì 3 chàng thấy vai mình chợt nằng nặng. Nhìn lại thì có người ngủ gục trên vai mình mất tiêu rồi. Lay lay vài cái nhưng chỉ nhận được những cái đẩy tay và khuôn mặt phụng phịu cực dễ thuơng của 3 nàng. Đặt đầu 3 nàng xuồng đầu gối mình để các cô bạn có thể ngủ thoải mái hơn, Syaoran Erion và Souji tám chuyện với nhau nhưng nói cực nhỏ như sợ làm cho 3 công chúa nhỏ bé thức giấc. 3 chàng nhìn 3 nàng lắc đầu ngao ngán. Rốt cuộc con gái vẫn cứ là con gái, thể lực làm sao bằng nam nhi được? Thế mà lúc nãy 3 nàng còn mạnh miệng tuyên bố rằng :" Rồi tụi này sẽ thắng cho xem. Tụi này sẽ còn thức khi các ấy đã k chịu nổi mà ngủ gục"
Bế 3 nàng vào trong túp lều, 3 chàng quay ra và tám chuyện đàn ông. chủ yếu là bàn bạc về chuyện cảu bang Thiên Long, sau đó là những tình cảm của mình dành cho 1 đứa con gái nhưng tuyệt nhiên, trong 3 chàng k ai biết đó là thứ tình cảm gì.
Sáng ngày mai, 3 nàng công chúa thức giấc nhưng chẳng ai trong 3 nàng biết tại sao mình lại có thể vào đây để ngủ??? Đi ra ngoài thì thấy 3 chàng đã dậy rồi và đang dọn dẹp đống rác thải ngày hôm qua ( có ý thức bảo vệ môi trường ghê). Rồi sau đó cả bọn lên xe ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.