[Sakura And Syaoran] Con Nhà Giàu
Chương 4: Giữ bí mật. Tại sao?
thienthannhoo
19/12/2016
Sáng ngày hôm sau.
- Sakura ơi, chờ mình với._tiếng Tomoyo vang lên.
- Các cậu tới rồi à?_Sakura đang chúi mũi vào cuốn sách, nghe tiếng gọi nên quay lại thì thầy tụi nó.
- Cậu tới sớm vậy?_mêlin hỏi.
- Thì cũng như các cậu thôi._Sakura cười và đáp lại tụi nó vừa đi vừa cười nói hay đúng hơn là chỉ có Tomoyo và Melin cười còn cô thì không, dường như ở trường Sakura không muốn bộc lộ cảm xúc của mình. Còn tụi học sinh trong trường thì được dịp lé con mắt vì vì nụ cười của Melin và Tomoyo. Đang đi qua khu vực bóng rổ thì có 1 trái bóng từ đâu bay tới, nhắm ngay vào Sakura. Thấy nguy hiểm nên Syaoran lao vào đỡ cho cô nhưng vì ở quá xa nên không tới kịp. Cứ tưởng là Sakura sẽ nằm bẹp dí dưới đất vì trái bóng nhưng bằng phản xạ cực kì nhạy bén, cô vung chân lên đá vào trái banh.
Binh_ Tiếng động đó vang lên khi chân Sakura và quả bóng chạm vào nhau.
- Sakura, cậu không sao chứ?_Syaorao chạy lại.
- Mình không sao._cô đáp.
- Chắc là có ai chơi bóng, ném phải cậu thôi._Melin nói và nhìn về phía sân bóng.
- Ừ, chắc có lẽ là vậy. 2 cậu lên lớp trước đi, mình có chuyện cần nói với các cậu ấy._Sakura nói với Tomoyo và Melin, đồng thời chỉ tay vào 3 chàng.
- Cậu ở lại nhé._Tomoyo nói rồi kéo Melin đi.
Khi họ đã đi khỏi thì.............
- Cậu biết đây không phải là ai đó vô ý phải không?_Erion hỏi Sakura.
- Ừ, có ai đó đã cố tình ném nó._cô trả lời.
- Nhưng sao cậu biết?_Souji hỏi, vẻ mặt không còn vui vẻ như hàng ngày.
- Vì mình đã thấy hướng của trái bóng, nó bay ra từ khung cửa sổ dãy nhà kho._Sakura chỉ vào dãy nhà bỏ hoang ở đằng xa.
- Cậu phản xạ tốt thật đấy._Syaoran khen.- Tự nhiên như vậy thôi._cô trả lời rồi bỏ đi.- Không đơn giản vậy đâu._Erion nói.
- Ý cậu là sao?_Souji hỏi.
- Phản xạ của cậu ấy cực kì nhạy bén, người bình thường không dễ gì có được. Hơn nữa................_Erion bỏ dỡ câu và chỉ vào trái bóng. Lúc này 2 cậu mới chú ý tới trái bóng đang nằm lăn lóc ở sân. Cả 2 đều giật mình khi thấy rằng trái bóng đã không còn nguyên vẹn.
- Cú đá của cậu ấy rất có lực và vô cùng điệu nghệ._Syaoran nói khi nhớ lại lúc nãy.
- Thân phận thật sự của cậu ấy là gì? Đó là 1 bí mật mà chúng ta phải tìm hiểu._Souji nói, vẻ mặt đã trở lại như ngày thường.
- Nhưng dù sao cậu ấy vẫn là người tốt. Trực giác mình mách bảo như vậy._Erion nói.
- Nếu cậu cảm nhận được như vậy thì chắc là đúng rồi, vì trực giác của cậu trước giờ chưa bao giờ sai._Syaoran khẳng định những gì Erion nói là đúng.
- Thôi 2 cậu , nhìn 2 cậu như 2 ông cụ non ý._Souji chọc.
- CÁI GÌ?_cả 2 cùng đồng thanh và rượt Souji chạy lên lớp.
3 người đứng đầu hội học sinh, 3 đại ca của trường rượt nhau chạy khắp sân trường như 3 ................. thằng điên vừa mới trốn trại tâm thần. Kẻ thì chạy, kẻ thì đuổii theo, kẻ thì luôn mồm chọc ghẹo tạo nên 1 khung cảnh vô cùng lãng mạn, ý nhầm náo loạn. Họ rượt nhau chạy lên lớp thì chợt nhận ra nãy giờ moị người nhìn vào mình như 3 thằng điên thì không giỡn nữa vì sợ mất ..........hình tượng hot boy(Bó tay mấy ba).
- Các cậu làm gì mà lâu vậy?_Tomoyo hỏi.
- Cua được em nào rồi?_Melin nhìn Souji cười châm chọc.
- Chắc cỡ 5 em._Souji cũng chẳng vừa.
- Vậy sao không đi theo mấy em luôn đi, về đây làm gì?_Melin trả miếng lại, trong lòng thấy hơi bực.
- Mấy em đó xưa rồi. Con gái đứa nào cũng như đứa nấy, suốt ngày chỉ biết vòi vĩnh._Souji nói(ông này muốn ăn đập của t/g với 3 nàng rồi đây)mà không để ý sắc mặt của 3 người đang thay đổi.
Bốp! Bốp! Bốp 3 cái cốc dành cho Souji.
- Đừng có vơ đũa cả nắm như vậy. Nghe chưa?_Sakura lên tiếng.
- Dạ, em biết rồi._Souji nói như sắp khóc.
- Biết vậy là tốt._Melin xen vô.
- Đừng tưởng mình hiền mà muốn nói gì thì nói nhá._Tomoyo cũng không vừa.
- Hu hu hu......._Souji chịu không được nữa nên òa khóc rồi ôm lấy cánh tay Syaoran.
- Bỏ ra._Syaoran nói và tặng cho Souji 1 đánh miễn phí.
- Bạo lực, thật là bạo lực. Ở đây ai cũng đều là ác quỷ._Souji hét lên.
- Thôi đi, nhìn cậu bây giờ không khác nào thằng điên đâu._Erion nói. Lời nói của Erion làm cho Souji bừng tỉnh, trở lại như ngày thường.
- Mà chủ nhật này tụi mình sẽ tới nhà Sakura chơi nha._Tomoyo trở lại là 1 thiên thần.
- Vậy có phiền cậu không?_Syaoran nhìn Sakura vẻ dò xét.
- Không sao đâu, mình ở 1 mình mà._cô nói và khẽ mỉm cười quay mặt đi để che bộ mặt đang đỏ ửng và bối rối của mình, tim Syaoran như không muốn đập nữa.
- Vậy chúng ta sẽ tới đó chơi và nấu 1 bữa tiệc nhỏ nhé? Mình sẽ là Bếp trưởng._Melin xung phong.
- Như vậy cũng hay đó, đỡ phải ăn cơm hộp._Sakura cười khổ.
- Cơm hộp? Cậu không biết nấu ăn sao?_Syaoran hỏi vẻ ngạc nhiên.
- Không phải là không biết mà là.............thôi, bỏ đi_cô định nói nhưng lại thôi.
- Vậy quết định rồi đấy, chủ nhật tuần này nha_Erion kết luận.
- Còn bây giờ thì học, vào lớp rồi._Tomoyo nhắc nhở.
Tụi nó quay về chỗ ngồi và học bài.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, hôm nay đã là chủ nhật.
Ting............ toong.........._Tiếng chuông vang lên 1 hồi dài.
- Các cậu tới rồi à?_Sakura bước ra với một bộ đồ màu hồng-đen với 1 chiếc áo sơ mi cách điệu màu hồng có đính 1 bông hoa màu đen được làm khá công phu, quần short ngắn màu đen được điểm tô bằng 1 sợi dây nịt màu hồng duyên gáng. Tóc cũng được búi cao và cố định bằng chiêc nơ màu hồng xinh xắn. Nhìn cô cá tính và xinh hơn hàng ngày.
- Cậu xinh thật đấy._Melin ôm Sakura.
- Các cậu vào nhà đi._Sakura cười. Cả nhóm theo Sakura vào trong nhà. Nhà Sakura không rộng lắm nhưng lại vô cùng ấm áp. Các đồ đạt được bày trí rất ngăn nắp và gọn gàng.
- Nhà cậu dễ thương quá._Tomoyo thốt lên.
- Vậy sao? Mình cũng thấy vậy._cô nhìn lại căn nhà mà bấy lâu nay mình vẫn sống.
Sakura dẫn cả nhóm đi tham quan ngôi nhà nhỏ bé của mình. Tới khi lên trên gác_cũng là phòng riêng của cô.
- Phòng cậu đây sao?_Syaoran hỏi.
- Ừ, không rộng lắm nhưng là phòng rộng nhất ở đây._Sakura nói.
- Sao ở đây lại có máy may, vải, ma-lơ canh và những bản phác thảo trang phục nữa vậy?_Erion hỏi khi nhìn vào phòng cô.
- Ừ, đúng rồi. Mà những bộ quần áo này đẹp thật._Melin xuýt xoa nhìn mấy bộ váy treo trong phòng.
- À, đó chính là thứ đã nuôi sống mình trong khoảng thời gian 4 năm qua đó._Sakura nói.
- Hả? Nuôi sống?_Souji ngạc nhiên.
- Ừ, mình thiết kế ra chúng cho 1 công ti thời trang lớn để lấy tiền._Sakurs nói hết sự thật.
- Khoan đã, chữ kí này.............. Chẳng lẽ, cậu chính là nhà thiết kế trẻ Suwa?_Erion la lên.
- Tại sao cậu biết?_Sakura cũng ngạc nhiên không kém.
- Mẹ đã cho mình xem những mẫu thiết kế của cậu, mẹ đánh giá cậu rất cao._Erion kể.
- Mẹ? Vậy chẳng lẽ.................à, mình hiểu rồi_cô chợt ngộ ra.
- Cậu làm bọn tớ bất ngờ quá đó Sakura._Syaoran chỉ có thể nói được như vậy.
- Nhưng tại sao cậu lại giấu mặt và cả tên thật của mình?_Erion thắc mắc.
- Bởi vì mình không muốn có rắc rối thôi._Sakura nói thật lòng.
- Sao? Sakura giấu mặt thì làm sao có thể gởi bản thảo được?_Souji hỏi.
- Bây giờ là thời đại của công nghệ thông tin mà. Mỗi tháng cậu ấy đều gởi fax tới công ti và mẹ mình sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu ấy._Erion giải thích.
- Nếu vậu thì cậu ấy chắc chắn là rất giàu có. Tại sao cậu còn phải đi làm thêm?_Tomoyo thắc mắc.
- Vì đó là ơn nghĩa mình cần phải đền đáp và cũng vì nhiều lí do khác nữa._Sakura ấp úng.
- Mà Erion ơi, cậu đừng nói gì về mình cho cậu nhé._ cô quay sang năn nỉ Erion.
- Nhưng tại sao?_Erion hỏi.
- Vì rất nhiều lí do mà các cậu có thể sẽ không bao giờ biết hoặc cũng có thể sẽ biết nhanh thôi. Điều đó còn tùy thuộc vào.............ông ta._Sakura nói giộng nhỏ dần.
- Cậu đang nói gì vậy?_Tomoyo hỏi.
- À, không có chuyện gì đâu._cô chối.
- Thôi được rồi, mình sẽ không nói. Cậu thật là khó hiểu._Erion nói.
- Sakura, đây là ai vậy?_Melin hỏi và chỉ vào bước tranh treo ở góc phòng, gần giường ngủ.
- Đó là mẹ mình._Sakura nói và nhìn bức ảnh không có bất cứ 1 hạt bụi nào.
- Trông cậu rất giống mẹ của mình_Tomoyo nhận xét.
- Bà ấy thật sự rất đẹp_Souji ngẩn ngơ.
- Bà ấy trông rất quí phái và sang trọng._Erionnói.
- Mình nhìn bà ấy hơi quen quen, hình như mình thấy ở đâu rồi thì phải._Syaoran nhìn bức ảnh và nhăn mặt.
- Thật sao? Chắc cậu nhìn nhầm mẹ mình với ai đó rồi._Sakura ấp úng cho qua chuyện.- Thôi, bọn mình xuống nhà đi._cô nói.
- À nhỉ, còn phải đi chợ nữa chứ._Melin nói.Ở dưới nhà.
- Các cậu chờ mình 1 lát nhé, mình đi lấy giỏ, không lâu đâu._Sakura nói rồi chạy biến vào trong.
10s sau cô bước ra và cầm theo 3 chiếc giỏ. Sau khi đưa 2 chiếc giỏ cho Tomoyo và Melin Sakura quay lại hỏi Syaoran
.- Cậu đợi có lâu không?
- Cũng không lâu lắm đâu._Syaoran nói rồi cầm tay cô kéo đi.
Tại chợ.
- Sao không vào siêu thị à mua, sao cứ phải vào cái chỗ này?_Syaoran nói hơi khó chịu vì nãy giờ cứ bị mấy cô bán cá chỉ trỏ, nói năng đủ điều.
- Ở siêu thị bán đắt lắm._Melin trề môi.
- Giàu mà kẹo._Souji chọc.
- Melin nói đúng đó, ở đây vừa rẻ mà thực phẩm lại tuơi nữa._Tomoyo binh Melin.
- Nhưng sao còn bắt tụi mình chung làm gì?_Erion hỏi.
- À, là để.............._Sakura bỏ lửng câu và quay sang Tomoyo và Melin.
Thế là 3 nàng cười với nhau 1 cách nham hiểm khiến 3 chàng rợn người.
15' sau.
- Bây giờ thì mình đã hiểu vì sao rồi._Syaoran thẫn thờ.
- Chúng ta bị họ xỏ mũi dắt đi mà không biết._Souji với khuôn mặt chả kém(nghe giống bò quá ha).
- Đành chịu thôi, ai bảo chúng ta mê gái làm gì._Erion khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
- Không phải, là sợ bị đói._Souji cãi.
- Theo mình là vì sợ ăn đòn._Syaoran nêu ý kiến.
5s im lặng.
- Chắc là cả 3._ 3 chàng đưa ra kết luận cuối cùng.(chắc chẳng ai hiểu chuyện xảy gì đâu nhỉ. Quay về quá khứ chút nha)
5'trước.
- Tại sao bọn mình lại phải cầm những thứ này?_Erion lên tiếng.
- Mất hình tượng hot boy của mình._Syaoran nói và vuốt tóc khiến cho 5 bà bán cá phải xỉu.
- Mất vệ sinh lắm._Souji rít lên.
Bốp.
- Không được gọi đồ ăn mình mất công chọn nãy giờ là mất vệ sinh. Nghe chưa?_Melin vừa nói vừa cú đầu Souji.
- Dạ._Souji nói, mặt mếu máo vì đau.
- Melin ơi bình tĩnh đi._Sakura nói.
- Erion ơi, giúp mình đi. Năn nỉ đó._Tomoyo quay sang Erion làm mặt cún con.
"Trời ơi sao mà dễ thương quá à"_Erion suy nghĩ.
- Được rồi, để đó mình._Erion cầm lấy cái túi.
- Bây giờ cậu muốn mình nấu cho cậu ăn hay là cho cậu đói._Melin vẻ mặt gian tà nhìn Souji.
" Trời ơi, Melin nấu ăn là no.1"._Souji nghĩ.
- Đưa đây._Souji đành phải thực hiện mệnh lệnh của..............chủ nhân.
- Còn cậu thì sao?_Sakura quay sang hỏi Syaoran.
-Sao là sao? Nếu cậu chịu nhõng nhẽo như Tomoyo thì còn có thể._Syaoran.nhìn cô mặt gian cực kì gian.
- Đừng có mơ, bây giờ cậu muốn ăn đấm phải không._Sakura khởi động tay chân, mặt giống hệt 1 nữ bạo chúa.
" Ôi không, khuôn mặt baby của mình. Không thể như vậy được."_Syaoran vừa suy nghĩ vừa tưởng tượng ra cái cảnh mình bị đấnh tơi bời.
- Đưa đây, mình muốn lao động._cậu đành miễn cưỡng nhận lời.
Thế là 3 nàng tung tăng vui vẻ khắp nơi để lại cho 3 chàng những túi đồ nặng trĩu. Nhưng trong lòng 3 chàng thì lại không hề nặng như vậy mà ngược lại, nó còn lâng lâng 1 niềm vui khó tả. Chính 3 chàng cũng không biết vì sao mình như vậy nhưng sẽ biết nhanh thôi. Có thể đo là tình yêu chăng? Hay chỉ là những cảm xác thời? Tất cả hãy để cho thời gian làm sáng tỏ.
Về nhà.
- Sakura ơi, cậu cắt hành ngò, rau củ và nấu nước sôi hộ mình nhé._Melin nói vớiSakura.
- À, chắc là được._cô ấp úng.
- Thôi, các cậu ngồi đây chờ 1 chút để bọn mình chuẩn bị._Tomoyo nói với 3 chàng. Sau đó 3 nàng mang tạp dề vào người trông như những người phụ nữ đảm đang khiến 3 chàng ngơ ngẩn(haha, trúng độc tình rồi).
Ầm_ 1 tiềng nổ lớn vang lên từ trong bếp 3 chàng nghe thấy tiếng nổ thì chạy vào và......- Trời ơi là trời, Sakura ơi là Sakura. Cậu đang làm gì vậy?_Melin hét lên.
- Melin ơi bình tĩnh._Tomoyo lao vào.
- Làm sao mình bình tĩnh cho được khi cậu ấy đã băm nhỏ mớ rau của mình, còn làm cho cái bếp ra nông nỗi này nữa._Sakura nói và chỉ vào căn bếp trông chẳng khác nào 1 bãi chiến trường.
- Mình xin lỗi nhưng thật sự mình..........._cô bỏ lửng câu.
- Cậu đừng nói trước giờ cậu chưa từng làm những chuyện này nhé?_Tomoyo hỏi.
Sakura không biết nói gì ngoài việc gật đầu.
- Vậy trong những giờ thực hành công nghệ thì cậu làm gì để có điểm?_Melin hỏi.
- Mình không làm gì hết. Nếu làm nhóm thì tụi kia làm, còn làm cá nhân thì làm cho có, làm xong cũng chả ai dám ăn. Mấy thầy cô cứ khen ngon mà không dám nếm, thế là được điểm tối đa._cô thản nhiên kể lại.
- Cậu có vẻ may mắn thật khi toàn gặp những thầy cô hiền._Tomoyo tỏ ra ngưỡng mộ về sự may mắn của Sakura.
- Không tới mức như vậy đâu. Năm lớp 8 mình gặp phải 1 bà cô già khó tínhtrong giờ nữ công gia chánh, bả không giống mấy người kia nên mình toàn nhận trứng ngổng thôi. Năm đó mình suýt không lên được lớp chỉ vì cái môn nữ công gia chánh đó._cô hồi tưởng về cái quá khứ hào hùng của mình.
- Ôi trời ơi là trời. Thôi được rồi, cậu ra ngoài với mấy cậu kia đi._Melin bị sốc khi nghe cô kể. Sakura đành lủi thủi bước ra phòng khách nơi 3 chàng đang ngự trị. Vì sợ bị tụi nó là nghe thì.............nên khi nghe cô kể xong thì 3 chàng chuồn lẹ.
- Sao? Bị đuổi rồi chứ gì?_Syaoran nhìn Sakura bỡn cợt.
- Còn các cậu? Nãy giờ nghe lén có sướng không?_Sakura cũng chẳng vừa.
- Sao cậu biết?_Souji tỏ ra ngạc niên.
- Cậu không biết cậu ấy là người ngoài hành tinh à?_Syaoran tỏ ra bình thản, dường như cậu nhóc đã quá quen thuộc với chuyện này.
- Đừng có chọc mình._cô nói với ánh mắt đầy sát khí. Đang định cho Syaoran 1 chưởng thì Sakura cảm thấy có gì đó ở dưới chân và nghe thấy tiếng kêu:
-Gâu.........gâu..........._4 chú chó kêu lên.
- Ơ, tụi mày về rồi à?_cô cuối xuống nựng nịu tụi chó con.
- Cái gì đây?_Souji cuối xuống nhìn đấm lông trước mặt.
- Các cún con của mình_Sakura nói.
- Nhưng sao lúc nãy mình không thấy?_Erion thắc mắc.
- À, nãy giờ tụi nó chơi với lũ trẻ nhà hàng xóm._Sakura đang nói thì.............
- A, mình biết rồi. Chắc nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa vừa rồi nên mới quay về phải không?_Syaoran chen vô. Cậu không biết từ khi nào mình lại học cái tính chọc ngoáy người khác của Souji nữa nhưng dường như Syaoran chả chọc ngoáy ai ngoài Sakura cả.
- Cậu............._cô cứng họng.
- Cậu không tin sao? Để mình hỏi bọn nó nhé._Syaoran nói rồi quay xuống nhìn lũ cún và thật ngạc nhiên, kết quả là cậu nhận được 1 cái gật đầu của lũ chó.
- A, các em quá lắm. Dám bán đứng chị à?_ Sakura làm mặt giận quay xuống nhìn lũ cún. Một trong số chúng tiến lại gần nó và làm 1 số động tác khiến 3 chàng chẳng hiểu gì ngoài cô.
- Nè, nó làm gì vậy?_Souji lên tiếng.
-Nó..........nó khen các cậu đẹp trai nên nói gì nó cũng chịu._Sakura làm phiên dịch viên bất đắc dĩ.
- Trời ơi, chó mà cũng biết như vậy nữa hả?_Erion quá đỗi ngạc nhiên.
- Các cậu đừng coi thường tụi nó. Chúng có thể hiểu tiếng người mà._cô giả thích.
Cùng lúc đó, Melin và Tomoyo bước ra.
- Các cậu vào ăn cơm , con chó dễ thương quá._Tomoyo đang nói thì nhìn thấy tụi cún con nên đổi ngay chủ đề.
- Nó ở đâu ra vậy? Dễ thương ghê_Bây giờ là tới lượt Melin.
- Nó là chó con của mình. Lúc nãy nó không có ở nhà nên các cậu khhông thấy._Sakura giải thích.
- Ôi, ước gì mình có 1 con._Tomoyo thốt lên.
- Các cậu có vẻ rất thích nó phải không?_Sakura hỏi.
- Đương nhiên rồi._2 nàng đồng thanh.
- Vậy các cậu lấy đi. Mình chỉ giữ lại Kappi thôi._Sakura nói và chỉ vào con lớn nhất.
- Như vậy có được không?_Syaoran nhăn mặt.
- Không sao đâu, nhà mình cũng không có chỗ mà. Với lại các cậu tốt như vậy mình tin chúng sẽ hạnh phúc._cô nói và mỉm cười.
- Mà tụi nó tên là gì vậy?_Souji nhìn lũ chó.- Con lớn nhất là Kappi, con Tomoyo đang cầm là Na, con Melin đang ẵm là Nu, còn con màu đen này là Ne._Sakura nói và chỉ vào từng con.
- Na, Nu thì Tomoyo và Melin lấy rồi, còn Ne thì để mình lo._Erion nói.
- Không được. Mình sẽ nuôi._Souji cắt lời.
- Đừng có mơ, nó là của mình._Syaoran cũng xen vô giành giật. Thế là 3 chàng quay ra đấm đá nhau chỉ vì............ 1 con chó.
- Stop! Bây giờ 3 cậu sẽ bốc thăm. Ai bốc được thăm màu đỏ ở đáy sẽ nuôi Ne._Sakura chỉ đạo.
- Được thôi, bốc thì bốc._3 chàng đồng thanh. Kết quả là Syaoran là người nuôi Ne. Khỏi phải nói, cậu ta vui phải biết, dương đôi mắt đắc thắng nhìn 2 chàng kia. 2 chàng kia tức lắm nhưng cũng chả làm gì được.
- Thôi, vào ăn đi. Đồ ăn nguội rồi._Melin nói.- Giờ ăn tới rồi giờ ăn tới rồi._Souji vừa đi vùa hát khiến cả bọn bật cười. Tụi nó ăn vui vẻ nhưng người ăn nhiều nhất là Souji.
-Sakura nè, chiều mai cậu rảnh không?_Melin hỏi.
- Chi vậy?_cô hỏi trong khi vẫn ăn ngon lành.
- Mình sẽ đào tạo cậu trở thành 1 người phụ nữ đảm đang._Melin nói đầy quyết tâm.
Phụt _Bao nhiêu cơm trong họng Sakura đều phun ra hết, phần còn lại thì không thể nào trôi xuống dạ dày được mà mắc ngay cổ họng. Uống 1 ngụm nước, Sakura nói:
- Mình bận rồi.
- Đừng có nói dối mình, thời gian biểu của cậu có ghi ngày mai cậu không phải đi làm thêm._Lần này thì tới lượt Tomoyo. Chẳng là vì sợ quên nên Sakura có ghi thời gian biểu gián ở góc phòng. Hằng ngày nó thật sự có ích nhưng bây giờ nó lại chính là thứ hại cô. Nhìn vào 2 cô bạn, Sakura biết cười khổ vì thời gian sau này không chỉ Sakura mà cả 2 cô bạn sẽ phải khổ dài dài.
Buổi tối hôm đó, cụ thể là 6h30.
- Ê, lâu rồi hình như mình chưa tới chỗ đó nhỉ?_Syaoran nói với 2 chàng.
- Ờ, còn đi bão nữa._Erion thêm vô.
- Vậy tối nay đưa bọn họ về, tụi mình đi đi._Souji nói và chỉ sang 2 nàng.
- Các cậu đang nói gì vậy?_Tomoyo đã nghe được cuộc nói chuyện đó.
- Chỗ đó là chỗ nào? Bão là gì? Hôm nay trời nắng đẹp lắm mà._Melin ngây thơ hỏi.
- Trời ơi là trời, chỗ đó là chỗ của đàn ông, còn bão này là........._Souji thấy mình đang bị hố nên không nói nữa.
- Là đua xe, còn chỗ đó không hẳn là giành cho đàn ông đâu, bar mà._Sakura trả lời thay Souji.
- Sao.............sao cậu biết?_Syaoran lắp bắp.- Những chỗ đó mình còn lạ gì._cô thản nhiên.
- Vậy theo cậu bar lớn nhất thành phố là bar nào?_Erion thử thách Sakura.
- Hình như là quán bar LED thì phải. Hôm trước mình nghe tụi con trai nói vậy mà._Melin hồi tưởng.
- Mình cũng nghe vậy._Tomoyo thêm vào.
3 chàng nhìn nhau cười đầy ẩn ý nhưng tất cả đều tan biến khi................
- Sai rồi, bar lớn nhất phải là Thiên đường._Sakura nó.
- Tại ...............tại sao cậu?_Erion nói không ra hơi.
- Nơi đó vốn chỉ những tay ăn chơi thứ thiệt mới biết mà?_Souji nói.
- Mình chẳng lạ gì những nơi đó đâu, mình vào suốt._Sakura nói.
- Cậu nói gì cơ?_Syaoran ngạc nhiên.
- À, không có gì, đã là quá khứ rồi._cô phát hiện mình đã bị hớ.
-Sakura à, bọn mình cũng muốn đi._Tomoyo kéo áo Sakura nhăn nỉ.
- Mình cũng vậy._Bây giờ là Melin.
- Chuyện này. Không thể được._cô từ chối.
- Nhưng tại sao chứ?_Melin hỏi.
- Nơi đó quá nguy hiểm đối với các cậu. Bước vào đó cũng đồng nghĩa với việc các cậu bước vào thế giới đêm._cô nói ra những điều nguy hiểm để 2 cô bạn bỏ cuộc.
- Nhưng cậu có thể vào mà._Tomoyo đem ra so sánh.
- Mình khác các cậu. Nếu các cậu biết mình là ai thì các cậu sẽ không nói thế đâu._Sakura nói giọng kiên quyết.
- Nhưng mà ...........mình..........._Tomoyo nói rồi bật khóc.
- Bọn mình muốn đi._Melin nói rồi khóc theo.- Nè, các cậu bình tĩnh đi._Souji.lao vào.
- Sakura nói đúng đó._Syaoran.
- Các cậu vào đó thật sự rất nguy hiểm._Erion cũng lao vào khuyên giải.
- Nhưng mà bọn mình................._Melin và Tomoyođưa đôi mắt đẫm lệ lên nhìn 3 chàng, có cái gì đó dù rất muốn nói ra nhưng thể nói được. Sakura đã nhìn thấy được điều đó, cô bước tới gần và vỗ vai Syaoran
- Các cậu ngồi đây đợi mình nhé, mình cần phải nói chuyện với 2 cậu ấy._Sakura nói rồi kéo 2 cô bạn lên phòng.
Rầm, tiếng cửa đóng lại như ngăn không cho 3 chàng nghe lén.
- Các cậu có chuyện gì khó nói phải không?_cô hỏi , vẻ nghiêm nghị.
-Ừ, thật ra thì.................._Tomoyo kể toàn bộ cho Sakura nghe.
- Thì ra là vậy, thôi các cậu ngủ đi. Họ sẽ không đi bar đâu._cô nhẹ nhàng vỗ về 2 thiên thần nhỏ. Có lẽ chơi suốt 1 ngày trời nên 2 nàng cũng đã mệt, thần ngủ nhanh chóng đưa họ vào những giấc mơ.
15'sau.
Tiếng cửa bật mở.
- Họ làm sao rồi?_3 chàng cuống quýt.
- Không sao, họ ngủ rồi._Sakura nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
-2 cậu bị sao vậy?_Erion hỏi.
-Không có gì, chỉ vì lo lắng mà thôi._cô nói.
- Lo lắng? Vì cái gì?_Souji hỏi lại.
- Vì các cậu, 3 người đứng đầu của bang Thiên Long ạ._Sakura nói và nhìn chằm chằm vào 3 chàng.
- Sao cậu biết._ Syaoran hỏi cựa kì nghiêm túc.
- 2 cậu ấy nói cho mình biết........_cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị Souji cãi lại.
- Không thể nào, chuyện này chúng tôi đã ra lệnh mọi người không được nói cho họ biết mà._Souji nổi khùng.
- Hoàn toàn có thể. Họ nói trong 1 lần các cậu nói chuyện với nhau trong phòng họp của hội học sinh, 2 cậu ấy có núp vào 1 góc định gây bất ngờ nhưng lại vô tình nghe được tất cả. Về các cậu, về bang hội, về quán bar..................Họ đều nghe được tất cả. Chính vì thế họ đã rất lo lắng, đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc nãy họ đòi đi theo. Mình mong các cậu đừng làm cho họ phải lo lắng_Sakura nói.
-Thì ra là như vậy, chúng ta sai người không cho họ biết nhưng chình chúng ta lại là người lộ ra chuyện đó._Erion mỉm cười đau khổ.
- Tối nay các cậu đừng đi bar nhé, mình đã nói với họ như thế rồi. Thôi, mình phải cho lũ chó ăn._Sakura nói rồi bước đi để lại 3 chàng trong căn phòng vắng. Một lát sau, nó quay lại.
- Sao? Các cậu thấy thế nào?_cô nói và cầm chai nước lạnh rót ra 4 cái li.
- Chẳng thế nào cả, chỉ thấy hơi khó chịu trong lòng 1 chút thôi._Souji nói.
- Đau lòng, không thể tin được họ đã biết hết toàn bộ. Chắc họ lo lắm._Erion nói, ánh mắt buồn.
- Hối hận vì đã tham gia vào thế giới đêm._Syaoran nói thêm.
- Bây giờ cậu có hối hận cũng chả làm được gì đâu._Sakura nói rồi đưa cho Syaoran1 cốc nước.
- Bây giờ mình không biết làm gì nữa._Souji nói, vẻ nghịch ngợm hàng ngày đã không còn.
- Làm sao là tùy vào từng người. Mình cũng là con gái, dù kiên cường và mạnh mẽ đến đâu thì khi biết những người mình yêu quí gặp nguy hiểm thì họ cũng sẽ vô cùng lo lắng và yếu đuối._Sakura nói nhẹ nhàng và đưa nước cho 2 chàng còn lại.
- Vậy có nghĩa là họ cũng vậy._Erion hỏi.
-Ừ, họ đã rất lo sợ. Các cậu khác tôi, các cậu còn có những người thân luôn yêu thương các cậu. Nếu các cậu bị làm sao thì họ sẽ rất đau buồn đó. Chính vì thế nên các cậu hãy từ bỏ thế giới nguy hiểm đó đi_Sakura khuyên.
- Nhưng mà bọn mình không muốn kẻ xấu hoành hành._Syaoran nói.
-Ừ, nguyện vọng của các cậu cũng giống mình. Thôi, nếu như vậy thì các cậu nên khuyên nhủ 2 cậu ấy đi, bảo họ đừng lo lắng. Hãy làm cho họ tin rằng các cậu có đủ khả năng để bảo vệ mình, để họ không phải lo lắng._cô khuyên.
- Cảm ơn cậu, có lẽ cậu nói đúng._Khuôn mặt Souji đã bắt đầu giản ra.
- Tại sao cậu lại biết tới những nơi đó? Chắc chắn cậu không phải là người tầm thường._Erion hỏi Sakura.
- Có lẽ cậu nói đúng nhưng chỉ đúng trong quá khứ thôi. Còn bây giờ mình chỉ là 1 nữ sinh lớp 10 bình thường bình thường, là Sakura Kinomoto_1 người được coi là lạnh lùng, các cậu hiểu rồi chứ._Sakura nói.
- Các cậu ấy có vẻ đã ngủ say rồi, các cậu đành phải để họ ở lại đây thôi. Còn 3 cậu thì ở lại đây luôn đi. Bộ sofa đó cũng không tới nỗi nào đâu _cô nói rồi đem 1 đống mền xuống.
- Đành phải phiền cậu vậy._Souji nói rồi cầm lấy đống mềm gối. Mọi vật chìm sâu vào màn đêm.
Đêm hôm đó. Sakura bật dậy, nhìn vào đồng hồ, đã 12h đêm. Nhẹ nhàng bước xuống lầu và đi ra vườn. Bỗng, cô thấy bóng 1 người ngồi đó, tò mò Sakura bước lại gần.
- Thì ra là cậu._cô nhận ra người đó là Syaoran.
- Cậu không ngủ sao? Giờ này mà dám ra đây, có lẽ cậu không sợ ma nhỉ?_Syaoran nhìn đồng hồ và hỏi.
- Cậu nghĩ 1 đứa ở 1 mình trong căn nhà trống thì có sợ ma không?_Sakura hỏi lại.
- À, có lẽ mình đã nhầm._cậu nhớ ra.
- Cậu đang suy nghĩ về Melin và Tomoyo à?_cô hỏi.
-Ừ, mình cảm thấy có lỗi với họ quá._Syaoran gục mặt xuống.
- Thôi, cậu không phải buồn đâu._Sakura nhẹ nhàng an ủi.
- Cảm ơn cậu_Syaoran nhìn Sakura.
- Cậu không cần phải cảm ơn đâu bởi vì mình mới chính là người phải cảm ơn các cậu. Các cậu đã cho mình cảm nhận được Tình yêu thương, thứ mà mình đã không thể cảm nhận được trong suốt 4 năm qua._vô nói. Cả 2 rơi vào im lặng, không ai nói với ai câu nào. Mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ khác nhau.1 lúc sau, họ chìm vào giấc ngủ giữa bầu trời lạnh lẽo ban đêm nhưng dường như trong lòng họ lại có cái gì đó ấm áp lạ lùng.
- Sakura ơi, chờ mình với._tiếng Tomoyo vang lên.
- Các cậu tới rồi à?_Sakura đang chúi mũi vào cuốn sách, nghe tiếng gọi nên quay lại thì thầy tụi nó.
- Cậu tới sớm vậy?_mêlin hỏi.
- Thì cũng như các cậu thôi._Sakura cười và đáp lại tụi nó vừa đi vừa cười nói hay đúng hơn là chỉ có Tomoyo và Melin cười còn cô thì không, dường như ở trường Sakura không muốn bộc lộ cảm xúc của mình. Còn tụi học sinh trong trường thì được dịp lé con mắt vì vì nụ cười của Melin và Tomoyo. Đang đi qua khu vực bóng rổ thì có 1 trái bóng từ đâu bay tới, nhắm ngay vào Sakura. Thấy nguy hiểm nên Syaoran lao vào đỡ cho cô nhưng vì ở quá xa nên không tới kịp. Cứ tưởng là Sakura sẽ nằm bẹp dí dưới đất vì trái bóng nhưng bằng phản xạ cực kì nhạy bén, cô vung chân lên đá vào trái banh.
Binh_ Tiếng động đó vang lên khi chân Sakura và quả bóng chạm vào nhau.
- Sakura, cậu không sao chứ?_Syaorao chạy lại.
- Mình không sao._cô đáp.
- Chắc là có ai chơi bóng, ném phải cậu thôi._Melin nói và nhìn về phía sân bóng.
- Ừ, chắc có lẽ là vậy. 2 cậu lên lớp trước đi, mình có chuyện cần nói với các cậu ấy._Sakura nói với Tomoyo và Melin, đồng thời chỉ tay vào 3 chàng.
- Cậu ở lại nhé._Tomoyo nói rồi kéo Melin đi.
Khi họ đã đi khỏi thì.............
- Cậu biết đây không phải là ai đó vô ý phải không?_Erion hỏi Sakura.
- Ừ, có ai đó đã cố tình ném nó._cô trả lời.
- Nhưng sao cậu biết?_Souji hỏi, vẻ mặt không còn vui vẻ như hàng ngày.
- Vì mình đã thấy hướng của trái bóng, nó bay ra từ khung cửa sổ dãy nhà kho._Sakura chỉ vào dãy nhà bỏ hoang ở đằng xa.
- Cậu phản xạ tốt thật đấy._Syaoran khen.- Tự nhiên như vậy thôi._cô trả lời rồi bỏ đi.- Không đơn giản vậy đâu._Erion nói.
- Ý cậu là sao?_Souji hỏi.
- Phản xạ của cậu ấy cực kì nhạy bén, người bình thường không dễ gì có được. Hơn nữa................_Erion bỏ dỡ câu và chỉ vào trái bóng. Lúc này 2 cậu mới chú ý tới trái bóng đang nằm lăn lóc ở sân. Cả 2 đều giật mình khi thấy rằng trái bóng đã không còn nguyên vẹn.
- Cú đá của cậu ấy rất có lực và vô cùng điệu nghệ._Syaoran nói khi nhớ lại lúc nãy.
- Thân phận thật sự của cậu ấy là gì? Đó là 1 bí mật mà chúng ta phải tìm hiểu._Souji nói, vẻ mặt đã trở lại như ngày thường.
- Nhưng dù sao cậu ấy vẫn là người tốt. Trực giác mình mách bảo như vậy._Erion nói.
- Nếu cậu cảm nhận được như vậy thì chắc là đúng rồi, vì trực giác của cậu trước giờ chưa bao giờ sai._Syaoran khẳng định những gì Erion nói là đúng.
- Thôi 2 cậu , nhìn 2 cậu như 2 ông cụ non ý._Souji chọc.
- CÁI GÌ?_cả 2 cùng đồng thanh và rượt Souji chạy lên lớp.
3 người đứng đầu hội học sinh, 3 đại ca của trường rượt nhau chạy khắp sân trường như 3 ................. thằng điên vừa mới trốn trại tâm thần. Kẻ thì chạy, kẻ thì đuổii theo, kẻ thì luôn mồm chọc ghẹo tạo nên 1 khung cảnh vô cùng lãng mạn, ý nhầm náo loạn. Họ rượt nhau chạy lên lớp thì chợt nhận ra nãy giờ moị người nhìn vào mình như 3 thằng điên thì không giỡn nữa vì sợ mất ..........hình tượng hot boy(Bó tay mấy ba).
- Các cậu làm gì mà lâu vậy?_Tomoyo hỏi.
- Cua được em nào rồi?_Melin nhìn Souji cười châm chọc.
- Chắc cỡ 5 em._Souji cũng chẳng vừa.
- Vậy sao không đi theo mấy em luôn đi, về đây làm gì?_Melin trả miếng lại, trong lòng thấy hơi bực.
- Mấy em đó xưa rồi. Con gái đứa nào cũng như đứa nấy, suốt ngày chỉ biết vòi vĩnh._Souji nói(ông này muốn ăn đập của t/g với 3 nàng rồi đây)mà không để ý sắc mặt của 3 người đang thay đổi.
Bốp! Bốp! Bốp 3 cái cốc dành cho Souji.
- Đừng có vơ đũa cả nắm như vậy. Nghe chưa?_Sakura lên tiếng.
- Dạ, em biết rồi._Souji nói như sắp khóc.
- Biết vậy là tốt._Melin xen vô.
- Đừng tưởng mình hiền mà muốn nói gì thì nói nhá._Tomoyo cũng không vừa.
- Hu hu hu......._Souji chịu không được nữa nên òa khóc rồi ôm lấy cánh tay Syaoran.
- Bỏ ra._Syaoran nói và tặng cho Souji 1 đánh miễn phí.
- Bạo lực, thật là bạo lực. Ở đây ai cũng đều là ác quỷ._Souji hét lên.
- Thôi đi, nhìn cậu bây giờ không khác nào thằng điên đâu._Erion nói. Lời nói của Erion làm cho Souji bừng tỉnh, trở lại như ngày thường.
- Mà chủ nhật này tụi mình sẽ tới nhà Sakura chơi nha._Tomoyo trở lại là 1 thiên thần.
- Vậy có phiền cậu không?_Syaoran nhìn Sakura vẻ dò xét.
- Không sao đâu, mình ở 1 mình mà._cô nói và khẽ mỉm cười quay mặt đi để che bộ mặt đang đỏ ửng và bối rối của mình, tim Syaoran như không muốn đập nữa.
- Vậy chúng ta sẽ tới đó chơi và nấu 1 bữa tiệc nhỏ nhé? Mình sẽ là Bếp trưởng._Melin xung phong.
- Như vậy cũng hay đó, đỡ phải ăn cơm hộp._Sakura cười khổ.
- Cơm hộp? Cậu không biết nấu ăn sao?_Syaoran hỏi vẻ ngạc nhiên.
- Không phải là không biết mà là.............thôi, bỏ đi_cô định nói nhưng lại thôi.
- Vậy quết định rồi đấy, chủ nhật tuần này nha_Erion kết luận.
- Còn bây giờ thì học, vào lớp rồi._Tomoyo nhắc nhở.
Tụi nó quay về chỗ ngồi và học bài.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, hôm nay đã là chủ nhật.
Ting............ toong.........._Tiếng chuông vang lên 1 hồi dài.
- Các cậu tới rồi à?_Sakura bước ra với một bộ đồ màu hồng-đen với 1 chiếc áo sơ mi cách điệu màu hồng có đính 1 bông hoa màu đen được làm khá công phu, quần short ngắn màu đen được điểm tô bằng 1 sợi dây nịt màu hồng duyên gáng. Tóc cũng được búi cao và cố định bằng chiêc nơ màu hồng xinh xắn. Nhìn cô cá tính và xinh hơn hàng ngày.
- Cậu xinh thật đấy._Melin ôm Sakura.
- Các cậu vào nhà đi._Sakura cười. Cả nhóm theo Sakura vào trong nhà. Nhà Sakura không rộng lắm nhưng lại vô cùng ấm áp. Các đồ đạt được bày trí rất ngăn nắp và gọn gàng.
- Nhà cậu dễ thương quá._Tomoyo thốt lên.
- Vậy sao? Mình cũng thấy vậy._cô nhìn lại căn nhà mà bấy lâu nay mình vẫn sống.
Sakura dẫn cả nhóm đi tham quan ngôi nhà nhỏ bé của mình. Tới khi lên trên gác_cũng là phòng riêng của cô.
- Phòng cậu đây sao?_Syaoran hỏi.
- Ừ, không rộng lắm nhưng là phòng rộng nhất ở đây._Sakura nói.
- Sao ở đây lại có máy may, vải, ma-lơ canh và những bản phác thảo trang phục nữa vậy?_Erion hỏi khi nhìn vào phòng cô.
- Ừ, đúng rồi. Mà những bộ quần áo này đẹp thật._Melin xuýt xoa nhìn mấy bộ váy treo trong phòng.
- À, đó chính là thứ đã nuôi sống mình trong khoảng thời gian 4 năm qua đó._Sakura nói.
- Hả? Nuôi sống?_Souji ngạc nhiên.
- Ừ, mình thiết kế ra chúng cho 1 công ti thời trang lớn để lấy tiền._Sakurs nói hết sự thật.
- Khoan đã, chữ kí này.............. Chẳng lẽ, cậu chính là nhà thiết kế trẻ Suwa?_Erion la lên.
- Tại sao cậu biết?_Sakura cũng ngạc nhiên không kém.
- Mẹ đã cho mình xem những mẫu thiết kế của cậu, mẹ đánh giá cậu rất cao._Erion kể.
- Mẹ? Vậy chẳng lẽ.................à, mình hiểu rồi_cô chợt ngộ ra.
- Cậu làm bọn tớ bất ngờ quá đó Sakura._Syaoran chỉ có thể nói được như vậy.
- Nhưng tại sao cậu lại giấu mặt và cả tên thật của mình?_Erion thắc mắc.
- Bởi vì mình không muốn có rắc rối thôi._Sakura nói thật lòng.
- Sao? Sakura giấu mặt thì làm sao có thể gởi bản thảo được?_Souji hỏi.
- Bây giờ là thời đại của công nghệ thông tin mà. Mỗi tháng cậu ấy đều gởi fax tới công ti và mẹ mình sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu ấy._Erion giải thích.
- Nếu vậu thì cậu ấy chắc chắn là rất giàu có. Tại sao cậu còn phải đi làm thêm?_Tomoyo thắc mắc.
- Vì đó là ơn nghĩa mình cần phải đền đáp và cũng vì nhiều lí do khác nữa._Sakura ấp úng.
- Mà Erion ơi, cậu đừng nói gì về mình cho cậu nhé._ cô quay sang năn nỉ Erion.
- Nhưng tại sao?_Erion hỏi.
- Vì rất nhiều lí do mà các cậu có thể sẽ không bao giờ biết hoặc cũng có thể sẽ biết nhanh thôi. Điều đó còn tùy thuộc vào.............ông ta._Sakura nói giộng nhỏ dần.
- Cậu đang nói gì vậy?_Tomoyo hỏi.
- À, không có chuyện gì đâu._cô chối.
- Thôi được rồi, mình sẽ không nói. Cậu thật là khó hiểu._Erion nói.
- Sakura, đây là ai vậy?_Melin hỏi và chỉ vào bước tranh treo ở góc phòng, gần giường ngủ.
- Đó là mẹ mình._Sakura nói và nhìn bức ảnh không có bất cứ 1 hạt bụi nào.
- Trông cậu rất giống mẹ của mình_Tomoyo nhận xét.
- Bà ấy thật sự rất đẹp_Souji ngẩn ngơ.
- Bà ấy trông rất quí phái và sang trọng._Erionnói.
- Mình nhìn bà ấy hơi quen quen, hình như mình thấy ở đâu rồi thì phải._Syaoran nhìn bức ảnh và nhăn mặt.
- Thật sao? Chắc cậu nhìn nhầm mẹ mình với ai đó rồi._Sakura ấp úng cho qua chuyện.- Thôi, bọn mình xuống nhà đi._cô nói.
- À nhỉ, còn phải đi chợ nữa chứ._Melin nói.Ở dưới nhà.
- Các cậu chờ mình 1 lát nhé, mình đi lấy giỏ, không lâu đâu._Sakura nói rồi chạy biến vào trong.
10s sau cô bước ra và cầm theo 3 chiếc giỏ. Sau khi đưa 2 chiếc giỏ cho Tomoyo và Melin Sakura quay lại hỏi Syaoran
.- Cậu đợi có lâu không?
- Cũng không lâu lắm đâu._Syaoran nói rồi cầm tay cô kéo đi.
Tại chợ.
- Sao không vào siêu thị à mua, sao cứ phải vào cái chỗ này?_Syaoran nói hơi khó chịu vì nãy giờ cứ bị mấy cô bán cá chỉ trỏ, nói năng đủ điều.
- Ở siêu thị bán đắt lắm._Melin trề môi.
- Giàu mà kẹo._Souji chọc.
- Melin nói đúng đó, ở đây vừa rẻ mà thực phẩm lại tuơi nữa._Tomoyo binh Melin.
- Nhưng sao còn bắt tụi mình chung làm gì?_Erion hỏi.
- À, là để.............._Sakura bỏ lửng câu và quay sang Tomoyo và Melin.
Thế là 3 nàng cười với nhau 1 cách nham hiểm khiến 3 chàng rợn người.
15' sau.
- Bây giờ thì mình đã hiểu vì sao rồi._Syaoran thẫn thờ.
- Chúng ta bị họ xỏ mũi dắt đi mà không biết._Souji với khuôn mặt chả kém(nghe giống bò quá ha).
- Đành chịu thôi, ai bảo chúng ta mê gái làm gì._Erion khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
- Không phải, là sợ bị đói._Souji cãi.
- Theo mình là vì sợ ăn đòn._Syaoran nêu ý kiến.
5s im lặng.
- Chắc là cả 3._ 3 chàng đưa ra kết luận cuối cùng.(chắc chẳng ai hiểu chuyện xảy gì đâu nhỉ. Quay về quá khứ chút nha)
5'trước.
- Tại sao bọn mình lại phải cầm những thứ này?_Erion lên tiếng.
- Mất hình tượng hot boy của mình._Syaoran nói và vuốt tóc khiến cho 5 bà bán cá phải xỉu.
- Mất vệ sinh lắm._Souji rít lên.
Bốp.
- Không được gọi đồ ăn mình mất công chọn nãy giờ là mất vệ sinh. Nghe chưa?_Melin vừa nói vừa cú đầu Souji.
- Dạ._Souji nói, mặt mếu máo vì đau.
- Melin ơi bình tĩnh đi._Sakura nói.
- Erion ơi, giúp mình đi. Năn nỉ đó._Tomoyo quay sang Erion làm mặt cún con.
"Trời ơi sao mà dễ thương quá à"_Erion suy nghĩ.
- Được rồi, để đó mình._Erion cầm lấy cái túi.
- Bây giờ cậu muốn mình nấu cho cậu ăn hay là cho cậu đói._Melin vẻ mặt gian tà nhìn Souji.
" Trời ơi, Melin nấu ăn là no.1"._Souji nghĩ.
- Đưa đây._Souji đành phải thực hiện mệnh lệnh của..............chủ nhân.
- Còn cậu thì sao?_Sakura quay sang hỏi Syaoran.
-Sao là sao? Nếu cậu chịu nhõng nhẽo như Tomoyo thì còn có thể._Syaoran.nhìn cô mặt gian cực kì gian.
- Đừng có mơ, bây giờ cậu muốn ăn đấm phải không._Sakura khởi động tay chân, mặt giống hệt 1 nữ bạo chúa.
" Ôi không, khuôn mặt baby của mình. Không thể như vậy được."_Syaoran vừa suy nghĩ vừa tưởng tượng ra cái cảnh mình bị đấnh tơi bời.
- Đưa đây, mình muốn lao động._cậu đành miễn cưỡng nhận lời.
Thế là 3 nàng tung tăng vui vẻ khắp nơi để lại cho 3 chàng những túi đồ nặng trĩu. Nhưng trong lòng 3 chàng thì lại không hề nặng như vậy mà ngược lại, nó còn lâng lâng 1 niềm vui khó tả. Chính 3 chàng cũng không biết vì sao mình như vậy nhưng sẽ biết nhanh thôi. Có thể đo là tình yêu chăng? Hay chỉ là những cảm xác thời? Tất cả hãy để cho thời gian làm sáng tỏ.
Về nhà.
- Sakura ơi, cậu cắt hành ngò, rau củ và nấu nước sôi hộ mình nhé._Melin nói vớiSakura.
- À, chắc là được._cô ấp úng.
- Thôi, các cậu ngồi đây chờ 1 chút để bọn mình chuẩn bị._Tomoyo nói với 3 chàng. Sau đó 3 nàng mang tạp dề vào người trông như những người phụ nữ đảm đang khiến 3 chàng ngơ ngẩn(haha, trúng độc tình rồi).
Ầm_ 1 tiềng nổ lớn vang lên từ trong bếp 3 chàng nghe thấy tiếng nổ thì chạy vào và......- Trời ơi là trời, Sakura ơi là Sakura. Cậu đang làm gì vậy?_Melin hét lên.
- Melin ơi bình tĩnh._Tomoyo lao vào.
- Làm sao mình bình tĩnh cho được khi cậu ấy đã băm nhỏ mớ rau của mình, còn làm cho cái bếp ra nông nỗi này nữa._Sakura nói và chỉ vào căn bếp trông chẳng khác nào 1 bãi chiến trường.
- Mình xin lỗi nhưng thật sự mình..........._cô bỏ lửng câu.
- Cậu đừng nói trước giờ cậu chưa từng làm những chuyện này nhé?_Tomoyo hỏi.
Sakura không biết nói gì ngoài việc gật đầu.
- Vậy trong những giờ thực hành công nghệ thì cậu làm gì để có điểm?_Melin hỏi.
- Mình không làm gì hết. Nếu làm nhóm thì tụi kia làm, còn làm cá nhân thì làm cho có, làm xong cũng chả ai dám ăn. Mấy thầy cô cứ khen ngon mà không dám nếm, thế là được điểm tối đa._cô thản nhiên kể lại.
- Cậu có vẻ may mắn thật khi toàn gặp những thầy cô hiền._Tomoyo tỏ ra ngưỡng mộ về sự may mắn của Sakura.
- Không tới mức như vậy đâu. Năm lớp 8 mình gặp phải 1 bà cô già khó tínhtrong giờ nữ công gia chánh, bả không giống mấy người kia nên mình toàn nhận trứng ngổng thôi. Năm đó mình suýt không lên được lớp chỉ vì cái môn nữ công gia chánh đó._cô hồi tưởng về cái quá khứ hào hùng của mình.
- Ôi trời ơi là trời. Thôi được rồi, cậu ra ngoài với mấy cậu kia đi._Melin bị sốc khi nghe cô kể. Sakura đành lủi thủi bước ra phòng khách nơi 3 chàng đang ngự trị. Vì sợ bị tụi nó là nghe thì.............nên khi nghe cô kể xong thì 3 chàng chuồn lẹ.
- Sao? Bị đuổi rồi chứ gì?_Syaoran nhìn Sakura bỡn cợt.
- Còn các cậu? Nãy giờ nghe lén có sướng không?_Sakura cũng chẳng vừa.
- Sao cậu biết?_Souji tỏ ra ngạc niên.
- Cậu không biết cậu ấy là người ngoài hành tinh à?_Syaoran tỏ ra bình thản, dường như cậu nhóc đã quá quen thuộc với chuyện này.
- Đừng có chọc mình._cô nói với ánh mắt đầy sát khí. Đang định cho Syaoran 1 chưởng thì Sakura cảm thấy có gì đó ở dưới chân và nghe thấy tiếng kêu:
-Gâu.........gâu..........._4 chú chó kêu lên.
- Ơ, tụi mày về rồi à?_cô cuối xuống nựng nịu tụi chó con.
- Cái gì đây?_Souji cuối xuống nhìn đấm lông trước mặt.
- Các cún con của mình_Sakura nói.
- Nhưng sao lúc nãy mình không thấy?_Erion thắc mắc.
- À, nãy giờ tụi nó chơi với lũ trẻ nhà hàng xóm._Sakura đang nói thì.............
- A, mình biết rồi. Chắc nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa vừa rồi nên mới quay về phải không?_Syaoran chen vô. Cậu không biết từ khi nào mình lại học cái tính chọc ngoáy người khác của Souji nữa nhưng dường như Syaoran chả chọc ngoáy ai ngoài Sakura cả.
- Cậu............._cô cứng họng.
- Cậu không tin sao? Để mình hỏi bọn nó nhé._Syaoran nói rồi quay xuống nhìn lũ cún và thật ngạc nhiên, kết quả là cậu nhận được 1 cái gật đầu của lũ chó.
- A, các em quá lắm. Dám bán đứng chị à?_ Sakura làm mặt giận quay xuống nhìn lũ cún. Một trong số chúng tiến lại gần nó và làm 1 số động tác khiến 3 chàng chẳng hiểu gì ngoài cô.
- Nè, nó làm gì vậy?_Souji lên tiếng.
-Nó..........nó khen các cậu đẹp trai nên nói gì nó cũng chịu._Sakura làm phiên dịch viên bất đắc dĩ.
- Trời ơi, chó mà cũng biết như vậy nữa hả?_Erion quá đỗi ngạc nhiên.
- Các cậu đừng coi thường tụi nó. Chúng có thể hiểu tiếng người mà._cô giả thích.
Cùng lúc đó, Melin và Tomoyo bước ra.
- Các cậu vào ăn cơm , con chó dễ thương quá._Tomoyo đang nói thì nhìn thấy tụi cún con nên đổi ngay chủ đề.
- Nó ở đâu ra vậy? Dễ thương ghê_Bây giờ là tới lượt Melin.
- Nó là chó con của mình. Lúc nãy nó không có ở nhà nên các cậu khhông thấy._Sakura giải thích.
- Ôi, ước gì mình có 1 con._Tomoyo thốt lên.
- Các cậu có vẻ rất thích nó phải không?_Sakura hỏi.
- Đương nhiên rồi._2 nàng đồng thanh.
- Vậy các cậu lấy đi. Mình chỉ giữ lại Kappi thôi._Sakura nói và chỉ vào con lớn nhất.
- Như vậy có được không?_Syaoran nhăn mặt.
- Không sao đâu, nhà mình cũng không có chỗ mà. Với lại các cậu tốt như vậy mình tin chúng sẽ hạnh phúc._cô nói và mỉm cười.
- Mà tụi nó tên là gì vậy?_Souji nhìn lũ chó.- Con lớn nhất là Kappi, con Tomoyo đang cầm là Na, con Melin đang ẵm là Nu, còn con màu đen này là Ne._Sakura nói và chỉ vào từng con.
- Na, Nu thì Tomoyo và Melin lấy rồi, còn Ne thì để mình lo._Erion nói.
- Không được. Mình sẽ nuôi._Souji cắt lời.
- Đừng có mơ, nó là của mình._Syaoran cũng xen vô giành giật. Thế là 3 chàng quay ra đấm đá nhau chỉ vì............ 1 con chó.
- Stop! Bây giờ 3 cậu sẽ bốc thăm. Ai bốc được thăm màu đỏ ở đáy sẽ nuôi Ne._Sakura chỉ đạo.
- Được thôi, bốc thì bốc._3 chàng đồng thanh. Kết quả là Syaoran là người nuôi Ne. Khỏi phải nói, cậu ta vui phải biết, dương đôi mắt đắc thắng nhìn 2 chàng kia. 2 chàng kia tức lắm nhưng cũng chả làm gì được.
- Thôi, vào ăn đi. Đồ ăn nguội rồi._Melin nói.- Giờ ăn tới rồi giờ ăn tới rồi._Souji vừa đi vùa hát khiến cả bọn bật cười. Tụi nó ăn vui vẻ nhưng người ăn nhiều nhất là Souji.
-Sakura nè, chiều mai cậu rảnh không?_Melin hỏi.
- Chi vậy?_cô hỏi trong khi vẫn ăn ngon lành.
- Mình sẽ đào tạo cậu trở thành 1 người phụ nữ đảm đang._Melin nói đầy quyết tâm.
Phụt _Bao nhiêu cơm trong họng Sakura đều phun ra hết, phần còn lại thì không thể nào trôi xuống dạ dày được mà mắc ngay cổ họng. Uống 1 ngụm nước, Sakura nói:
- Mình bận rồi.
- Đừng có nói dối mình, thời gian biểu của cậu có ghi ngày mai cậu không phải đi làm thêm._Lần này thì tới lượt Tomoyo. Chẳng là vì sợ quên nên Sakura có ghi thời gian biểu gián ở góc phòng. Hằng ngày nó thật sự có ích nhưng bây giờ nó lại chính là thứ hại cô. Nhìn vào 2 cô bạn, Sakura biết cười khổ vì thời gian sau này không chỉ Sakura mà cả 2 cô bạn sẽ phải khổ dài dài.
Buổi tối hôm đó, cụ thể là 6h30.
- Ê, lâu rồi hình như mình chưa tới chỗ đó nhỉ?_Syaoran nói với 2 chàng.
- Ờ, còn đi bão nữa._Erion thêm vô.
- Vậy tối nay đưa bọn họ về, tụi mình đi đi._Souji nói và chỉ sang 2 nàng.
- Các cậu đang nói gì vậy?_Tomoyo đã nghe được cuộc nói chuyện đó.
- Chỗ đó là chỗ nào? Bão là gì? Hôm nay trời nắng đẹp lắm mà._Melin ngây thơ hỏi.
- Trời ơi là trời, chỗ đó là chỗ của đàn ông, còn bão này là........._Souji thấy mình đang bị hố nên không nói nữa.
- Là đua xe, còn chỗ đó không hẳn là giành cho đàn ông đâu, bar mà._Sakura trả lời thay Souji.
- Sao.............sao cậu biết?_Syaoran lắp bắp.- Những chỗ đó mình còn lạ gì._cô thản nhiên.
- Vậy theo cậu bar lớn nhất thành phố là bar nào?_Erion thử thách Sakura.
- Hình như là quán bar LED thì phải. Hôm trước mình nghe tụi con trai nói vậy mà._Melin hồi tưởng.
- Mình cũng nghe vậy._Tomoyo thêm vào.
3 chàng nhìn nhau cười đầy ẩn ý nhưng tất cả đều tan biến khi................
- Sai rồi, bar lớn nhất phải là Thiên đường._Sakura nó.
- Tại ...............tại sao cậu?_Erion nói không ra hơi.
- Nơi đó vốn chỉ những tay ăn chơi thứ thiệt mới biết mà?_Souji nói.
- Mình chẳng lạ gì những nơi đó đâu, mình vào suốt._Sakura nói.
- Cậu nói gì cơ?_Syaoran ngạc nhiên.
- À, không có gì, đã là quá khứ rồi._cô phát hiện mình đã bị hớ.
-Sakura à, bọn mình cũng muốn đi._Tomoyo kéo áo Sakura nhăn nỉ.
- Mình cũng vậy._Bây giờ là Melin.
- Chuyện này. Không thể được._cô từ chối.
- Nhưng tại sao chứ?_Melin hỏi.
- Nơi đó quá nguy hiểm đối với các cậu. Bước vào đó cũng đồng nghĩa với việc các cậu bước vào thế giới đêm._cô nói ra những điều nguy hiểm để 2 cô bạn bỏ cuộc.
- Nhưng cậu có thể vào mà._Tomoyo đem ra so sánh.
- Mình khác các cậu. Nếu các cậu biết mình là ai thì các cậu sẽ không nói thế đâu._Sakura nói giọng kiên quyết.
- Nhưng mà ...........mình..........._Tomoyo nói rồi bật khóc.
- Bọn mình muốn đi._Melin nói rồi khóc theo.- Nè, các cậu bình tĩnh đi._Souji.lao vào.
- Sakura nói đúng đó._Syaoran.
- Các cậu vào đó thật sự rất nguy hiểm._Erion cũng lao vào khuyên giải.
- Nhưng mà bọn mình................._Melin và Tomoyođưa đôi mắt đẫm lệ lên nhìn 3 chàng, có cái gì đó dù rất muốn nói ra nhưng thể nói được. Sakura đã nhìn thấy được điều đó, cô bước tới gần và vỗ vai Syaoran
- Các cậu ngồi đây đợi mình nhé, mình cần phải nói chuyện với 2 cậu ấy._Sakura nói rồi kéo 2 cô bạn lên phòng.
Rầm, tiếng cửa đóng lại như ngăn không cho 3 chàng nghe lén.
- Các cậu có chuyện gì khó nói phải không?_cô hỏi , vẻ nghiêm nghị.
-Ừ, thật ra thì.................._Tomoyo kể toàn bộ cho Sakura nghe.
- Thì ra là vậy, thôi các cậu ngủ đi. Họ sẽ không đi bar đâu._cô nhẹ nhàng vỗ về 2 thiên thần nhỏ. Có lẽ chơi suốt 1 ngày trời nên 2 nàng cũng đã mệt, thần ngủ nhanh chóng đưa họ vào những giấc mơ.
15'sau.
Tiếng cửa bật mở.
- Họ làm sao rồi?_3 chàng cuống quýt.
- Không sao, họ ngủ rồi._Sakura nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
-2 cậu bị sao vậy?_Erion hỏi.
-Không có gì, chỉ vì lo lắng mà thôi._cô nói.
- Lo lắng? Vì cái gì?_Souji hỏi lại.
- Vì các cậu, 3 người đứng đầu của bang Thiên Long ạ._Sakura nói và nhìn chằm chằm vào 3 chàng.
- Sao cậu biết._ Syaoran hỏi cựa kì nghiêm túc.
- 2 cậu ấy nói cho mình biết........_cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị Souji cãi lại.
- Không thể nào, chuyện này chúng tôi đã ra lệnh mọi người không được nói cho họ biết mà._Souji nổi khùng.
- Hoàn toàn có thể. Họ nói trong 1 lần các cậu nói chuyện với nhau trong phòng họp của hội học sinh, 2 cậu ấy có núp vào 1 góc định gây bất ngờ nhưng lại vô tình nghe được tất cả. Về các cậu, về bang hội, về quán bar..................Họ đều nghe được tất cả. Chính vì thế họ đã rất lo lắng, đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc nãy họ đòi đi theo. Mình mong các cậu đừng làm cho họ phải lo lắng_Sakura nói.
-Thì ra là như vậy, chúng ta sai người không cho họ biết nhưng chình chúng ta lại là người lộ ra chuyện đó._Erion mỉm cười đau khổ.
- Tối nay các cậu đừng đi bar nhé, mình đã nói với họ như thế rồi. Thôi, mình phải cho lũ chó ăn._Sakura nói rồi bước đi để lại 3 chàng trong căn phòng vắng. Một lát sau, nó quay lại.
- Sao? Các cậu thấy thế nào?_cô nói và cầm chai nước lạnh rót ra 4 cái li.
- Chẳng thế nào cả, chỉ thấy hơi khó chịu trong lòng 1 chút thôi._Souji nói.
- Đau lòng, không thể tin được họ đã biết hết toàn bộ. Chắc họ lo lắm._Erion nói, ánh mắt buồn.
- Hối hận vì đã tham gia vào thế giới đêm._Syaoran nói thêm.
- Bây giờ cậu có hối hận cũng chả làm được gì đâu._Sakura nói rồi đưa cho Syaoran1 cốc nước.
- Bây giờ mình không biết làm gì nữa._Souji nói, vẻ nghịch ngợm hàng ngày đã không còn.
- Làm sao là tùy vào từng người. Mình cũng là con gái, dù kiên cường và mạnh mẽ đến đâu thì khi biết những người mình yêu quí gặp nguy hiểm thì họ cũng sẽ vô cùng lo lắng và yếu đuối._Sakura nói nhẹ nhàng và đưa nước cho 2 chàng còn lại.
- Vậy có nghĩa là họ cũng vậy._Erion hỏi.
-Ừ, họ đã rất lo sợ. Các cậu khác tôi, các cậu còn có những người thân luôn yêu thương các cậu. Nếu các cậu bị làm sao thì họ sẽ rất đau buồn đó. Chính vì thế nên các cậu hãy từ bỏ thế giới nguy hiểm đó đi_Sakura khuyên.
- Nhưng mà bọn mình không muốn kẻ xấu hoành hành._Syaoran nói.
-Ừ, nguyện vọng của các cậu cũng giống mình. Thôi, nếu như vậy thì các cậu nên khuyên nhủ 2 cậu ấy đi, bảo họ đừng lo lắng. Hãy làm cho họ tin rằng các cậu có đủ khả năng để bảo vệ mình, để họ không phải lo lắng._cô khuyên.
- Cảm ơn cậu, có lẽ cậu nói đúng._Khuôn mặt Souji đã bắt đầu giản ra.
- Tại sao cậu lại biết tới những nơi đó? Chắc chắn cậu không phải là người tầm thường._Erion hỏi Sakura.
- Có lẽ cậu nói đúng nhưng chỉ đúng trong quá khứ thôi. Còn bây giờ mình chỉ là 1 nữ sinh lớp 10 bình thường bình thường, là Sakura Kinomoto_1 người được coi là lạnh lùng, các cậu hiểu rồi chứ._Sakura nói.
- Các cậu ấy có vẻ đã ngủ say rồi, các cậu đành phải để họ ở lại đây thôi. Còn 3 cậu thì ở lại đây luôn đi. Bộ sofa đó cũng không tới nỗi nào đâu _cô nói rồi đem 1 đống mền xuống.
- Đành phải phiền cậu vậy._Souji nói rồi cầm lấy đống mềm gối. Mọi vật chìm sâu vào màn đêm.
Đêm hôm đó. Sakura bật dậy, nhìn vào đồng hồ, đã 12h đêm. Nhẹ nhàng bước xuống lầu và đi ra vườn. Bỗng, cô thấy bóng 1 người ngồi đó, tò mò Sakura bước lại gần.
- Thì ra là cậu._cô nhận ra người đó là Syaoran.
- Cậu không ngủ sao? Giờ này mà dám ra đây, có lẽ cậu không sợ ma nhỉ?_Syaoran nhìn đồng hồ và hỏi.
- Cậu nghĩ 1 đứa ở 1 mình trong căn nhà trống thì có sợ ma không?_Sakura hỏi lại.
- À, có lẽ mình đã nhầm._cậu nhớ ra.
- Cậu đang suy nghĩ về Melin và Tomoyo à?_cô hỏi.
-Ừ, mình cảm thấy có lỗi với họ quá._Syaoran gục mặt xuống.
- Thôi, cậu không phải buồn đâu._Sakura nhẹ nhàng an ủi.
- Cảm ơn cậu_Syaoran nhìn Sakura.
- Cậu không cần phải cảm ơn đâu bởi vì mình mới chính là người phải cảm ơn các cậu. Các cậu đã cho mình cảm nhận được Tình yêu thương, thứ mà mình đã không thể cảm nhận được trong suốt 4 năm qua._vô nói. Cả 2 rơi vào im lặng, không ai nói với ai câu nào. Mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ khác nhau.1 lúc sau, họ chìm vào giấc ngủ giữa bầu trời lạnh lẽo ban đêm nhưng dường như trong lòng họ lại có cái gì đó ấm áp lạ lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.