[Sakura And Syaoran] Con Nhà Giàu
Chương 2: Snow Princess
thienthannhoo
19/12/2016
Hôm sau tại trường Green Dream,cả trường đang rộn lên về thông tin của
Sakura_hot girl lạnh lùng của trường, vì quá lạnh lùng nên cô đã được
các học sinh trong trường gán cho cái biệt danh là" Snow Princess"( Công chúa tuyết). Bước vào cổng trường Sakura đã không được yên thân vì một
đám ruồi nhặng(theo cô là như vậy) bu quanh.
- Snow Princess! I love you._boy1.
- Cậu là thiên thần của lòng mình._boy2...v...v....Vô số những lời ngọt ngào vang lên với tần số tăng dần mà theo nó thì là '' Mật ngọt chết ruồi", nhưng Sakura khôngphải là ruồi nên cô được coi là miễn nhiễm.
Bỏ qua những ánh mắt ngưỡng mộ có, trái tim có, ganh tị có và coi thường cũng có, Sakura ung dung bước vào lớp mà không hề hay biết rằng có một ành mắt đang trân trối nhìn vào mình_Ánh mắt chứa đựng sự độc ác và hủy diệt như những mụ phù thủy trong truyện cổ tích ngày xưa.
-Tụi mày dám bỏ rơi 1 mĩ nhân như ta để theo bọn nó à? Cái trường này thật quá đang mà. Còn mày nữa Kinomoto, mày sẽ không được yên đâu. Con Li Tomoyo và con Daidouji thì ta không làm gì được nhưng mày thì...........Dám dành cái chức hot girl của ta hả? Đừng có mơ. Hahaha._Con nhỏ đó vừa độc thoại vừa cười ha hả trông cực kì khả ố. Trong lớp, những ánh mắt dành cho cô cũng chẳng khác gì mấy so với ở ngoài kia. Những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Sakura vì biết cô vào được trường nhờ thành tích học tập. Và những ánh mắt trái tim của bọn nam sinh cũng không kém vì cái lớp này vốn dĩ nữ ít, nam nhiều mà ( nữ: 10/ 40), nhưng chẳng ai dám tới tỏ tình hay làm quen Sakura vì sau khi chứng kiến cái cảnh máu me hôm qua thì chẳng thằng nào muốn như thằng đó cả.
2tiết đầu trôi qua trong sự im lặng (trừ bộ đôi siêu quậy của trường Melin_Souji).
Tới giờ ra chơi, cô 1 mình lặng lẽ xuống căn-tin trường mua cái gì đó lót dạ vì sáng nay giao báo về trễ nên Sakura chưa kịp ăn uống gì. Dù có lạnh lùng và mạnh mẽ đến đâu cô cũng chỉ là con người_1 con người bình thường như bao con người khác. Sakura bước tới quầy tự phục vụ và lấy 1 cái bánh ham-bơ-gơ nhỏ có phết một ít bơ. Sau khi thanh toán tiền cho cô thu ngân, cô quay bước đi về phía sau vườn trường, mắt thì vẫn dán vào cuốn sách. Hôm qua Sakura đã phát hiện ra 1 khu vườn rộng rãi và ít người lui tới ở phía sau trường nên hôm nay cô muốn tới đó. Đang đi Sakura va vào 1 người hay nói đúng hơn là người đó cố tình va vào cô.
- Cái con kia,mày không thấy đường hả?_Con nhỏ đó hét lên
- Tôi xin lỗi nếu như người có lỗi là tôi, nhưng theo tôi nghĩ thì lỗi không hoàn toàn là ở tôi đâu_ Sakura nói giọng điềm tĩnh.
- Ý mày là ta cố tình?_Con đó hỏi.
- Cái đó là bạn nói chứ không phải tôi._cô vẫn thản nhiên như không.
- Mày có biết ta là ai không hả?_con nhỏ đó đã bắt đầu mất bình tĩnh
- Cậu và tôi đều là con người, lại cùng là con gái, suy cho cùng tôi và cậu cũng là đồng loại, tại sao tôi lại phải biết bạn? Bộ não của tôi không có đủ chỗ đễ chứa tên của bạn đâu._Sakura thản nhiên nói.
- Mày nói gì vậy hả?_con nhỏ đó rít lên và tát vào mặt cô. Pặc! _ Âm thanh khô khốc đó vang lên nhưng không phải là Sakura bị tát mà tay con nhỏ kia đang bị cô túm chặt.
- Tôi nhịn cậu nãy giờ rồi đấy, cậu mà tát tôi thì cũng đồng nghĩa với việc cậu xúc phạm tới lòng tự trọng của tôi đấy._Sakura nói rồi buông tay con nhỏ kia ra.
- Mày........mày sẽ không được sống yên đâu._ Con nhỏ đó vừa nói vừa xoa cánh tay đang sưng tấy.
- Tôi sẽ chờ cậu_cô thản nhiên đưa ra lời thách thức. Nói rồi Sakura bước đi.
- Một con nhỏ nhà quê như mày mà đòi lên mặt sao? Đồ không có cha, mẹ thì bị điên._Con nhỏ đó nói khẽ.
Rầm! Cô đặt cuốn sách và ổ bánh lên 1 chiếc bàn gần đó một cách rất.......nhẹ nhàng.
- CẬU VỪA NÓI CÁI GÌ?_Sakura hét lên.
- Ta.........ta nói mày nhà quê, không có cha, mẹ bị điên._con nhỏ hơi sợ nhưng vẫn cố gắng lên mặt.
Bốp! Chát1 cái tát và 1 cái đấm mạnh mẽ vào mặt, vào bụng con nhỏ kia.
- Mày nói ta thế nào cũng được, ta cũng không quan tâm mày nói gì về ông ta nhưng tao cấm mày xúc phạm tới mẹ ta như vậy. Lần này ta tha nhưng lần sau thì không chỉ có như vậy đâu. Cô nói rồi cầm lấy cuốn sách trên bàn và bỏ đi, để lại cho con nhỏ 1 cục tức thật to, vừa đau lại vừa xấu hổ (Đừng hỏi mình ổ bánh ham-bơ-gơ ở đâu nha, nó đã tan tành lúc Sakura đập nó xuống bàn cùng quyển sách rồi còn đâu). Chạy thật nhanh ra phía sau trường. Giờ đây Sakura cảm thấy thật tức giận, thật khó chịu và cũng có phần tủi thân nữa, nếu như bây giờ không trút ra thì cô sẽ chẳng thể nào sống yên được( bà này quan trọng hóa vấn đề ghê).
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........._Sakura hét lên thật to, tiếng hét như nỗi lòng của cô vậy. Sau khi không thể hét được nữa, Sakura ngồi bệt xuống và khóc. Lúc này trông cô thật sự rất yếu đuối, vẻ lạnh lùng hàng ngày đã mất. Sakura cứ như vậy mà không hề hay biết có 1 người đã trông thấy tất cả. Đó là Syaoran. Thật ra khu vực này không phải là nơi bỏ hoang như cô nghĩ mà là nơi tụ họp của Hội học sinh, chỉ có hội học sinh nó mới được vào. Syaoran thường hay vào đây ngủ vào giờ ra chơi. Lúc nãy đang say giấc nồng, tâm hồn đang vi vút trên 9 tấng mây, suýt nữa thì gặp được cô tiên thì bị tiếng hét của kẻ nào đó phá rối, Đang định cho kẻ phá phách ấy 1 trận vì tội quấy rối giấc ngủ ngàn vàng của mình và dám vào cấm địa của hội học sinh thì Syaoran thấy Sakura đang hét đến khản cả cổ, rồi ngồi khóc nữa.
"Sakura lạnh lùng thế mà cũng biết khóc sao?"_Suy nghĩ của Syaoran. Thấy không ổn nên Syaoran tiến gần về phía Sakura, đưa chiếc khăn tay màu trắng thoang thoảng mùi bạc hà trước mặt cô và nói.
- Nè! Lau nước mắt dùm mình đi, mình không quen nhìn con gái khóc đâu.
- Lại là cậu sao?_Cô nhận lấy chiếc khăn và ngước mặt lên nhìn Syaoran.
-Tại sao cậu lại nói: lại là?_Syaoran không hiểu ý Sakura nói gì.
- Cậu đừng tưởng tôi không biết hôm qua cậu đã đi theo tôi cả ngày._cô nói, giọng đã bình tĩnh hơn
- Sao cậu biết?_ Cậu giật mình, mặt có phần đỏ hơn
- 4 năm sống một mình đủ để tôi rèn luyện khả năng đó_Sakura nói.
- Vậy sao? Cậu không đơn giản như tôi nghĩ rồi._Syaoran nói với vẻ trầm tư. Im lặng kéo dài.
- Mà sao cậu biết tôi ở đây?_Cô nói sang chuyện khác vì Sakura không thích cái không khí ngột ngạt này.
- À, nhắc tới chuyện này tôi mới nhớ. Đây là lãnh địa của hội học sinh, chỉ có chúng tôi mới được vào._Syaoran giải thích.
- Vậy có nghĩa là tôi đã vi phạm nội qui rồi. Lần sau tôi sẽ không đến đây nữa.Chào cậu, cảm ơn cậu về chiếc khăn, lần sau tôi sẽ trả_cô nói 1 lèo rồi bỏ đi, để lại Syaoran bơ vơ 1 mình.
"Về lớp thôi. Dù gì thì cũng không thể nào ngủ được nữa sau giọng hét khủng bố của cậu ấy"_ Syaoran nghĩ. Đến lớp, cậu thấy Sakura đã yên vị ở chỗ ngồi, Syaoran không biết có chuyện gì đã xảy ra với cô nên hỏi Melin, Tomoyo, Souji và Eion.
- Nè, hồi nãy giờ ra chơi có chuyện gì xảy ra vậy?_Syaoran hỏi Souji.
- Là vậy nè !@#%&^%*&/&¤|\_Souji kể lại tất cả vì những cảnh đó mọi người đều chứng kiến.
- Thì ra là vậy._Syaoran nói với vẻ hiểu biết.
- Mà tội Kinomoto quá à._Tomoyo nói.
- Ừ, cái con Hikari "điệu" quá đáng thật, lúc nào cũng thích gây sự với những người đẹp hơn mình._Melin bức xúc mắt nảy lửa(bà chắc định thiêu sống con người ta quá).
- Thôi vào lớp rồi, đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa._Erion vẫn vậy. 3 tiết học cuối trôi qua không mấy thoải mái khi mọi con mắt cứ đổ dồn về phía Sakura.
Reng..........reng..........reng.....Tiếng chuông báo kết thúc giờ học vang lên, cô bước ra khỏi lớp nhưng không vội về mà ra khu vườn phía sau trường để tìm cuốn sách mình để quên giờ ra chơi. Tìm được cuốn sách cũng là lúc sân trường chẳng còn ai ngoài ông bảo vệ .Sakura lặng lẽ bước về. Cùng lúc đó.
- Các cậu chờ bọn mình 1 chút nhé. Bọn mình cần phải lên phòng hiệu trưởng 1 lát, có chuyện cần bàn._Syaoran nói với Melin và Tomoyo.
- Ừ, nhanh lên nhá._Melin nói, vẻ hơi bực.(Cũng đúng thôi, giữa buổi trưa nóng muốn chảy mỡ như thế này mà bắt đứng chờ thì ai chả cáu).Đứng đợi khoảng 15' thì có một đám con trai khoảng 5 thằng tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ nhìn cũng biết là loại không đàng hoàng đi tới chọc quẹo.
- Nè 2 bé dễ thương, sao 2 bé lại đứng 1 mình như thế này? Đi chơi với tụi anh nhé._Tên cấm đầu nói và cấm lấy tay Melin.
- BUÔNG RA!_Melin quát lên và cố kéo tay mình ra nhưng tất cả đều là vô ích.
- Cưng nên nghe lời đi._Thằng đó nói.
- Bỏ tay cậu ấy ra._1 tiếng nói cất lên đầy lạnh lùng và người đó không ai khác chính là Sakura.
- Ồ, lại thêm 1 cô bé xinh đẹp._1 trong số 5 thằng cất tiếng. Nói rồi thằng cầm đầu bỏ tay Melin ra và tiến về phía cô, đưa đôi bàn tay ra định dở trò sàm sỡ thì....................Bốp_Sakura tặng cho thằng đó 1 cái đấm vào mặt.
- Đừng có đưa đôi bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người ta._cô nói và tặng thêm cho thằng đó 1 cái đạp vào bụng.
- Còn tụi mày........._Sakura quay sang nhìn tụi đàn em của thằng đó và......Binh binh.....bốp bốp.......hự........_hàng loạt những âm thanh vang lên và kết quả là 4 thằng còn lại lăn đùng ra đất ôm của quí và rên lên đầy đau đớn. Cùng lúc đó Syaoran, Erion, Souji cũng vừa chạy tới. Thấy khung cảnh hỗn độn, 3 chàng trai không khỏi lo lắng.
- Nè có chuyện gì xảy ra vậy?_Souji chạy tới chỗ Melin hỏi han.
- Cậu có làm sao không?_Erion hỏi Tomoyo, gương mặt hiện lên 2 chữ lo lắng chứ không điềm tĩnh như mọi khi.
- Bọn mình không sao đâu, nhờ Kinomoto đó._Tomoyo trả lời Erion và thấy vui vui trong lòng vì biết Erion luôn quan tâm tới mình.
- Cậu có bị sao không vậy?_Syaoran hỏi Sakura. Nếu như là trước đây thì người cậu quan tâm sẽ là Tomoyo nhưng từ khi Sakura xuất hiện thì.......
- Cậu nhìn tôi mà không thấy hả? Tôi không sao._cô nói mà giọng vẫn chẳng hề thay đổi.- Mà các cậu cũng làm ơn quan tâm đén 2 cô ấy 1 chút, dù gì thì họ cũng là những người con gái rất đẹp đó. Để họ 1 mình như thế này không hề an toàn 1 chút nào đâu._Sakura bắt đầu dở giọng thuyết giáo.
- Bọn mình.........._Souji dù muốn cãi lại nhưng cũng đành cứng họng vì những gì cô nói là đúng hoàn toàn.
- Còn các cậu, nếu đi 1 mình thì tôi khuyên các cậu nên mang giày cao gót và trong túi thủ sẵn 1 bịch muối cùng 1 đôi dép lê._Sakura nói tuy hơi khó nghe nhưng lại rất chân thành.
- Tại sao lại phải làm như vậy?_Melin ngơ ngơ không hiểu gì.
- Giày cao gót là để đá vào chỗ đó của tụi nó, muối là đẻ ném vào mắt tụi nó, có thể khống chế tụi nó tạm thời, còn dép lê là để chạy._cô giải thích cực khì cặn kẻ về kế hoạch bỏ trốn những con yêu râu xanh.
- Ờ, thì ra là vậy. Nhưng tại sao không mang giày thể thao? Như vậy chẳng phải sẽ không mất nhiều thời gian cho việc cởi giày và mang dép sao?_Souji vẫn còn thắc mắc.
- Giày cao gót có mũi nhọn nên sẽ tuyệt được giống nòi của tụi nó còn giày thể thao thì không._Sakura nói ra cái kế hoạch tôi lỗi của mình.
- Trời ơi, vậy chẳng lẽ tôi sẽ bị tuyệt tử tyệt tôn sao?_1 trong 5 thằng kia lên tiếng.
- Mày nhìn lại coi ta mang giày gì? Yên tâm, mày vẫn cồn khoảng 1/3 cơ hội sinh sản đó_Cô nói rồi bước đi.
- May mà đó là giày búp bê_Thằng đó cất tiếng và ...ngất đi.
-Cậu ấy là người tốt......_Tomoyo cất tiếng.
- Nhưng lại luôn tỏ ra khó gần_Erion thêm vào.
-Mà chuyện này là sao vậy?_Syaoran hỏi.
- À, bọn mình đang đợi các cậu thì tụi nó đến trêu chọc.May mà có Kinomoto.._Melin kể mà giọng vẫn còn hơi run.
- Bình tĩnh đi, để mình đưa cậu về. Xe của cậu thì cứ để tạm ở trường đi_Souji nói rồi kéo Melin đi.
-Erion, cậu đưa Tomoyo về giúp mình nhé_Syaoran nói rồi bỏ đi.
-Ừ._ Erion chưa kịp nói hết thì Syaoran đã lặn mất tăm. Mọi chuyện đã ổn thỏa, mọi người đã về hết. Chỉ còn 5 cái xác đang quằn quoại trong cơn đau đớn ở lại nơi vỉa hè hoang vắng.
------------------------------------
Hết chập 2 :)
- Snow Princess! I love you._boy1.
- Cậu là thiên thần của lòng mình._boy2...v...v....Vô số những lời ngọt ngào vang lên với tần số tăng dần mà theo nó thì là '' Mật ngọt chết ruồi", nhưng Sakura khôngphải là ruồi nên cô được coi là miễn nhiễm.
Bỏ qua những ánh mắt ngưỡng mộ có, trái tim có, ganh tị có và coi thường cũng có, Sakura ung dung bước vào lớp mà không hề hay biết rằng có một ành mắt đang trân trối nhìn vào mình_Ánh mắt chứa đựng sự độc ác và hủy diệt như những mụ phù thủy trong truyện cổ tích ngày xưa.
-Tụi mày dám bỏ rơi 1 mĩ nhân như ta để theo bọn nó à? Cái trường này thật quá đang mà. Còn mày nữa Kinomoto, mày sẽ không được yên đâu. Con Li Tomoyo và con Daidouji thì ta không làm gì được nhưng mày thì...........Dám dành cái chức hot girl của ta hả? Đừng có mơ. Hahaha._Con nhỏ đó vừa độc thoại vừa cười ha hả trông cực kì khả ố. Trong lớp, những ánh mắt dành cho cô cũng chẳng khác gì mấy so với ở ngoài kia. Những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Sakura vì biết cô vào được trường nhờ thành tích học tập. Và những ánh mắt trái tim của bọn nam sinh cũng không kém vì cái lớp này vốn dĩ nữ ít, nam nhiều mà ( nữ: 10/ 40), nhưng chẳng ai dám tới tỏ tình hay làm quen Sakura vì sau khi chứng kiến cái cảnh máu me hôm qua thì chẳng thằng nào muốn như thằng đó cả.
2tiết đầu trôi qua trong sự im lặng (trừ bộ đôi siêu quậy của trường Melin_Souji).
Tới giờ ra chơi, cô 1 mình lặng lẽ xuống căn-tin trường mua cái gì đó lót dạ vì sáng nay giao báo về trễ nên Sakura chưa kịp ăn uống gì. Dù có lạnh lùng và mạnh mẽ đến đâu cô cũng chỉ là con người_1 con người bình thường như bao con người khác. Sakura bước tới quầy tự phục vụ và lấy 1 cái bánh ham-bơ-gơ nhỏ có phết một ít bơ. Sau khi thanh toán tiền cho cô thu ngân, cô quay bước đi về phía sau vườn trường, mắt thì vẫn dán vào cuốn sách. Hôm qua Sakura đã phát hiện ra 1 khu vườn rộng rãi và ít người lui tới ở phía sau trường nên hôm nay cô muốn tới đó. Đang đi Sakura va vào 1 người hay nói đúng hơn là người đó cố tình va vào cô.
- Cái con kia,mày không thấy đường hả?_Con nhỏ đó hét lên
- Tôi xin lỗi nếu như người có lỗi là tôi, nhưng theo tôi nghĩ thì lỗi không hoàn toàn là ở tôi đâu_ Sakura nói giọng điềm tĩnh.
- Ý mày là ta cố tình?_Con đó hỏi.
- Cái đó là bạn nói chứ không phải tôi._cô vẫn thản nhiên như không.
- Mày có biết ta là ai không hả?_con nhỏ đó đã bắt đầu mất bình tĩnh
- Cậu và tôi đều là con người, lại cùng là con gái, suy cho cùng tôi và cậu cũng là đồng loại, tại sao tôi lại phải biết bạn? Bộ não của tôi không có đủ chỗ đễ chứa tên của bạn đâu._Sakura thản nhiên nói.
- Mày nói gì vậy hả?_con nhỏ đó rít lên và tát vào mặt cô. Pặc! _ Âm thanh khô khốc đó vang lên nhưng không phải là Sakura bị tát mà tay con nhỏ kia đang bị cô túm chặt.
- Tôi nhịn cậu nãy giờ rồi đấy, cậu mà tát tôi thì cũng đồng nghĩa với việc cậu xúc phạm tới lòng tự trọng của tôi đấy._Sakura nói rồi buông tay con nhỏ kia ra.
- Mày........mày sẽ không được sống yên đâu._ Con nhỏ đó vừa nói vừa xoa cánh tay đang sưng tấy.
- Tôi sẽ chờ cậu_cô thản nhiên đưa ra lời thách thức. Nói rồi Sakura bước đi.
- Một con nhỏ nhà quê như mày mà đòi lên mặt sao? Đồ không có cha, mẹ thì bị điên._Con nhỏ đó nói khẽ.
Rầm! Cô đặt cuốn sách và ổ bánh lên 1 chiếc bàn gần đó một cách rất.......nhẹ nhàng.
- CẬU VỪA NÓI CÁI GÌ?_Sakura hét lên.
- Ta.........ta nói mày nhà quê, không có cha, mẹ bị điên._con nhỏ hơi sợ nhưng vẫn cố gắng lên mặt.
Bốp! Chát1 cái tát và 1 cái đấm mạnh mẽ vào mặt, vào bụng con nhỏ kia.
- Mày nói ta thế nào cũng được, ta cũng không quan tâm mày nói gì về ông ta nhưng tao cấm mày xúc phạm tới mẹ ta như vậy. Lần này ta tha nhưng lần sau thì không chỉ có như vậy đâu. Cô nói rồi cầm lấy cuốn sách trên bàn và bỏ đi, để lại cho con nhỏ 1 cục tức thật to, vừa đau lại vừa xấu hổ (Đừng hỏi mình ổ bánh ham-bơ-gơ ở đâu nha, nó đã tan tành lúc Sakura đập nó xuống bàn cùng quyển sách rồi còn đâu). Chạy thật nhanh ra phía sau trường. Giờ đây Sakura cảm thấy thật tức giận, thật khó chịu và cũng có phần tủi thân nữa, nếu như bây giờ không trút ra thì cô sẽ chẳng thể nào sống yên được( bà này quan trọng hóa vấn đề ghê).
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........._Sakura hét lên thật to, tiếng hét như nỗi lòng của cô vậy. Sau khi không thể hét được nữa, Sakura ngồi bệt xuống và khóc. Lúc này trông cô thật sự rất yếu đuối, vẻ lạnh lùng hàng ngày đã mất. Sakura cứ như vậy mà không hề hay biết có 1 người đã trông thấy tất cả. Đó là Syaoran. Thật ra khu vực này không phải là nơi bỏ hoang như cô nghĩ mà là nơi tụ họp của Hội học sinh, chỉ có hội học sinh nó mới được vào. Syaoran thường hay vào đây ngủ vào giờ ra chơi. Lúc nãy đang say giấc nồng, tâm hồn đang vi vút trên 9 tấng mây, suýt nữa thì gặp được cô tiên thì bị tiếng hét của kẻ nào đó phá rối, Đang định cho kẻ phá phách ấy 1 trận vì tội quấy rối giấc ngủ ngàn vàng của mình và dám vào cấm địa của hội học sinh thì Syaoran thấy Sakura đang hét đến khản cả cổ, rồi ngồi khóc nữa.
"Sakura lạnh lùng thế mà cũng biết khóc sao?"_Suy nghĩ của Syaoran. Thấy không ổn nên Syaoran tiến gần về phía Sakura, đưa chiếc khăn tay màu trắng thoang thoảng mùi bạc hà trước mặt cô và nói.
- Nè! Lau nước mắt dùm mình đi, mình không quen nhìn con gái khóc đâu.
- Lại là cậu sao?_Cô nhận lấy chiếc khăn và ngước mặt lên nhìn Syaoran.
-Tại sao cậu lại nói: lại là?_Syaoran không hiểu ý Sakura nói gì.
- Cậu đừng tưởng tôi không biết hôm qua cậu đã đi theo tôi cả ngày._cô nói, giọng đã bình tĩnh hơn
- Sao cậu biết?_ Cậu giật mình, mặt có phần đỏ hơn
- 4 năm sống một mình đủ để tôi rèn luyện khả năng đó_Sakura nói.
- Vậy sao? Cậu không đơn giản như tôi nghĩ rồi._Syaoran nói với vẻ trầm tư. Im lặng kéo dài.
- Mà sao cậu biết tôi ở đây?_Cô nói sang chuyện khác vì Sakura không thích cái không khí ngột ngạt này.
- À, nhắc tới chuyện này tôi mới nhớ. Đây là lãnh địa của hội học sinh, chỉ có chúng tôi mới được vào._Syaoran giải thích.
- Vậy có nghĩa là tôi đã vi phạm nội qui rồi. Lần sau tôi sẽ không đến đây nữa.Chào cậu, cảm ơn cậu về chiếc khăn, lần sau tôi sẽ trả_cô nói 1 lèo rồi bỏ đi, để lại Syaoran bơ vơ 1 mình.
"Về lớp thôi. Dù gì thì cũng không thể nào ngủ được nữa sau giọng hét khủng bố của cậu ấy"_ Syaoran nghĩ. Đến lớp, cậu thấy Sakura đã yên vị ở chỗ ngồi, Syaoran không biết có chuyện gì đã xảy ra với cô nên hỏi Melin, Tomoyo, Souji và Eion.
- Nè, hồi nãy giờ ra chơi có chuyện gì xảy ra vậy?_Syaoran hỏi Souji.
- Là vậy nè !@#%&^%*&/&¤|\_Souji kể lại tất cả vì những cảnh đó mọi người đều chứng kiến.
- Thì ra là vậy._Syaoran nói với vẻ hiểu biết.
- Mà tội Kinomoto quá à._Tomoyo nói.
- Ừ, cái con Hikari "điệu" quá đáng thật, lúc nào cũng thích gây sự với những người đẹp hơn mình._Melin bức xúc mắt nảy lửa(bà chắc định thiêu sống con người ta quá).
- Thôi vào lớp rồi, đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa._Erion vẫn vậy. 3 tiết học cuối trôi qua không mấy thoải mái khi mọi con mắt cứ đổ dồn về phía Sakura.
Reng..........reng..........reng.....Tiếng chuông báo kết thúc giờ học vang lên, cô bước ra khỏi lớp nhưng không vội về mà ra khu vườn phía sau trường để tìm cuốn sách mình để quên giờ ra chơi. Tìm được cuốn sách cũng là lúc sân trường chẳng còn ai ngoài ông bảo vệ .Sakura lặng lẽ bước về. Cùng lúc đó.
- Các cậu chờ bọn mình 1 chút nhé. Bọn mình cần phải lên phòng hiệu trưởng 1 lát, có chuyện cần bàn._Syaoran nói với Melin và Tomoyo.
- Ừ, nhanh lên nhá._Melin nói, vẻ hơi bực.(Cũng đúng thôi, giữa buổi trưa nóng muốn chảy mỡ như thế này mà bắt đứng chờ thì ai chả cáu).Đứng đợi khoảng 15' thì có một đám con trai khoảng 5 thằng tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ nhìn cũng biết là loại không đàng hoàng đi tới chọc quẹo.
- Nè 2 bé dễ thương, sao 2 bé lại đứng 1 mình như thế này? Đi chơi với tụi anh nhé._Tên cấm đầu nói và cấm lấy tay Melin.
- BUÔNG RA!_Melin quát lên và cố kéo tay mình ra nhưng tất cả đều là vô ích.
- Cưng nên nghe lời đi._Thằng đó nói.
- Bỏ tay cậu ấy ra._1 tiếng nói cất lên đầy lạnh lùng và người đó không ai khác chính là Sakura.
- Ồ, lại thêm 1 cô bé xinh đẹp._1 trong số 5 thằng cất tiếng. Nói rồi thằng cầm đầu bỏ tay Melin ra và tiến về phía cô, đưa đôi bàn tay ra định dở trò sàm sỡ thì....................Bốp_Sakura tặng cho thằng đó 1 cái đấm vào mặt.
- Đừng có đưa đôi bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người ta._cô nói và tặng thêm cho thằng đó 1 cái đạp vào bụng.
- Còn tụi mày........._Sakura quay sang nhìn tụi đàn em của thằng đó và......Binh binh.....bốp bốp.......hự........_hàng loạt những âm thanh vang lên và kết quả là 4 thằng còn lại lăn đùng ra đất ôm của quí và rên lên đầy đau đớn. Cùng lúc đó Syaoran, Erion, Souji cũng vừa chạy tới. Thấy khung cảnh hỗn độn, 3 chàng trai không khỏi lo lắng.
- Nè có chuyện gì xảy ra vậy?_Souji chạy tới chỗ Melin hỏi han.
- Cậu có làm sao không?_Erion hỏi Tomoyo, gương mặt hiện lên 2 chữ lo lắng chứ không điềm tĩnh như mọi khi.
- Bọn mình không sao đâu, nhờ Kinomoto đó._Tomoyo trả lời Erion và thấy vui vui trong lòng vì biết Erion luôn quan tâm tới mình.
- Cậu có bị sao không vậy?_Syaoran hỏi Sakura. Nếu như là trước đây thì người cậu quan tâm sẽ là Tomoyo nhưng từ khi Sakura xuất hiện thì.......
- Cậu nhìn tôi mà không thấy hả? Tôi không sao._cô nói mà giọng vẫn chẳng hề thay đổi.- Mà các cậu cũng làm ơn quan tâm đén 2 cô ấy 1 chút, dù gì thì họ cũng là những người con gái rất đẹp đó. Để họ 1 mình như thế này không hề an toàn 1 chút nào đâu._Sakura bắt đầu dở giọng thuyết giáo.
- Bọn mình.........._Souji dù muốn cãi lại nhưng cũng đành cứng họng vì những gì cô nói là đúng hoàn toàn.
- Còn các cậu, nếu đi 1 mình thì tôi khuyên các cậu nên mang giày cao gót và trong túi thủ sẵn 1 bịch muối cùng 1 đôi dép lê._Sakura nói tuy hơi khó nghe nhưng lại rất chân thành.
- Tại sao lại phải làm như vậy?_Melin ngơ ngơ không hiểu gì.
- Giày cao gót là để đá vào chỗ đó của tụi nó, muối là đẻ ném vào mắt tụi nó, có thể khống chế tụi nó tạm thời, còn dép lê là để chạy._cô giải thích cực khì cặn kẻ về kế hoạch bỏ trốn những con yêu râu xanh.
- Ờ, thì ra là vậy. Nhưng tại sao không mang giày thể thao? Như vậy chẳng phải sẽ không mất nhiều thời gian cho việc cởi giày và mang dép sao?_Souji vẫn còn thắc mắc.
- Giày cao gót có mũi nhọn nên sẽ tuyệt được giống nòi của tụi nó còn giày thể thao thì không._Sakura nói ra cái kế hoạch tôi lỗi của mình.
- Trời ơi, vậy chẳng lẽ tôi sẽ bị tuyệt tử tyệt tôn sao?_1 trong 5 thằng kia lên tiếng.
- Mày nhìn lại coi ta mang giày gì? Yên tâm, mày vẫn cồn khoảng 1/3 cơ hội sinh sản đó_Cô nói rồi bước đi.
- May mà đó là giày búp bê_Thằng đó cất tiếng và ...ngất đi.
-Cậu ấy là người tốt......_Tomoyo cất tiếng.
- Nhưng lại luôn tỏ ra khó gần_Erion thêm vào.
-Mà chuyện này là sao vậy?_Syaoran hỏi.
- À, bọn mình đang đợi các cậu thì tụi nó đến trêu chọc.May mà có Kinomoto.._Melin kể mà giọng vẫn còn hơi run.
- Bình tĩnh đi, để mình đưa cậu về. Xe của cậu thì cứ để tạm ở trường đi_Souji nói rồi kéo Melin đi.
-Erion, cậu đưa Tomoyo về giúp mình nhé_Syaoran nói rồi bỏ đi.
-Ừ._ Erion chưa kịp nói hết thì Syaoran đã lặn mất tăm. Mọi chuyện đã ổn thỏa, mọi người đã về hết. Chỉ còn 5 cái xác đang quằn quoại trong cơn đau đớn ở lại nơi vỉa hè hoang vắng.
------------------------------------
Hết chập 2 :)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.