[Sakura And Syaoran] Con Nhà Giàu
Chương 25: Syaoran xin anh đừng chết, đừng rời xa em.
thienthannhoo
19/12/2016
Ở chập này ở 1 số chỗ mình sẽ vào vai Sakura hoặc Syaoran để kể. Tình
huống truyện có thể bị lặp lại nhưng lại theo cả nhận của Sakura hoặc
Syaoran nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
------------------------
Kenta mấy hôm nay k đi học, chỉ đi chơi, uống rượu giải sầu, hôm nay mới đi học lại. Kenta nghe mọi người nói Sakura bị ốm, hôm nay mới đi học lại thì liền chạy tới gặp cô.
- Kinomoto, em k sao chứ?_Kenta hỏi khi gặp Sakura trong vườn trường vào giờ ra chơi.
- Tôi k sao ạ. Tôi khỏe nhiều rồi._Sakura nói.
- Bọn họ nói có thật k? Vì thằng Li mà em bị con nhỏ Hikari đó đánh à?_Kenta nói.
- Anh nghe bọn họ nói rồi à? Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ thôi, mấy chuyện đó tôi k quan tâm. Mà anh đừng gọi Syaoran là thằng nữa, khó nghe lắm. Với lại nếu Syaoran k cứu tôi kịp thời thì......._Ngọc tỏ ra bình thường.
- Sao em vẫn cứ bênh thằng nhóc đó? Em k thấy tức giận ư? Nó đã làm em ra nông nỗi này thì anh nhất định sẽ k tha cho nó đâu._Kenta nói rồi bước đi.
Sakura chỉ nhìn theo rồi thở dài. Cô cứ nghĩ rằng lời cạnh cáo của Kenta chỉ là 1 phút nông nổi mà thôi. Cô cứ nghĩ rằng Kenta chỉ là 1 tên con trai bình thường thôi. Mà cho dù có trả thù thật đi chăng nữa cũng k làm gì được Syaoran_bang chủ của 1 bang lớn.
Hôm sau, Kenta hẹn Syaoran ra ngoài, tại 1 căn nhà nhỏ đã bỏ hoang trên đường CDA.
- Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì k?_Syaoran hỏi.
- Chẳng lẽ cậu k biết hay sao?_Kenta hỏi ngược lại.
- Tôi chả biết gì cả, ngoài chuyện anh thích Sakura._Syaoran nói.
- Cậu cũng biết điều đó à? Vậy tôi cũng k ngại nói cho cậu biết tôi sẽ k bao giờ tha thứ cho kẻ nào đã làm tổn thương tới Sakura và cướp mất Sakura của tôi._Kenta bắt đầu xuất chiêu.
- Anh nói vậy tôi cũng chả biết phải làm sao. Nếu anh đánh tôi vì tôi đã làm Sakura phải nằm viện thì tôi chấp nhận nhưng tôi nhớ Sakura k thích anh gọi cô bằng tên chứng tỏ giữa anh và Sakura luôn có khoảng cách lớn. Vì thế nên tôi k cướp Sakura khỏi tay anh._Syaoran đỡ đòn.
- K ư? Nếu k có cậu thì nhất định Sakura sẽ là của tôi, sẽ là của riêng tôi. Vì thế, cậu nhất định phải chết._hắn nói.
- Anh có thật sự thích Sakura k? Tại sao anh lại có suy nghĩ đó? Nếu anh thật sự yêu 1 người thì anh k bao giờ được độc chiếm người đó cho riêng mình. Tình yêu là sự cho đi mà k hề mong nhận lại. Anh chỉ muốn độc chiếm Sakura liệu đó có phải là tình yêu k? Nếu thật sự yêu Sakura, thì anh phải chúc phúc cho cô ấy chứ? Tại sao anh lại có cái suy nghĩ lệch lạc rằng chỉ cần giết hết những chàng trai thích Sakura thì cô ấy sẽ là của anh vậy?_Syaoran nói trong khi tay vẫn ra đòn.
- Cậu im ngay đi. Cậu nói thế thì hay lắm, còn làm thì sao? Cậu có làm được thế k?_Kenta nói trong khi tay vẫn hoạt động.
- Nếu Sakura tìm được 1 nửa đích thực và người đó có thể đem lại được hạnh phúc cho cô ấy thì nhất định tôi sẽ dừng lại và chúc phúc cho cô ấy. Nhưng tôi nghĩ người đó k phải là anh và tôi tin rằng người đó là tôi._Syaoran k/định.
- Cậu im ngay cho tôi._Kenta rút trong túi ra 1 con dao, chém 1 nhát khá sâu và dài vào lưng Syaoran.
- Á! Anh sợ tôi phải k? Anh sợ rằng sẽ k thắng được tôi nên mới phải dùng tới vũ khí phải k? Cũng giống như trong tình yêu vậy, anh sợ tôi cướp mất Sakura nên mới muốn giết chết tôi. 1 người thiếu tự tin, hèn nhát và bỉ ổi như anh tôi k đời nào giao Sakura cho đâu._Syaoran dù đau, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn gắng gượng nói, ánh mắt k khuất phục và kiên cường.
- Được lắm, vậy tôi cho cậu xem._hắn đánh Syaoran liên tục trong khi Syaoran k còn khả năng chống trả.
Syaoran nằm dưới sàn nhà lạnh, nhìn thấy hắn bấm điện thoại và gọi điện cho Sakura.
- Alo, Kinomoto à, em tới ngay đây nhé, nhà số 13 đường CDA. Em tới nhanh nhé, anh muốn cho em xem cái này, tới đi, đừng bỏ lỡ._hắn nói rồi cúp máy.
- Anh....đồ bỉ ổi......vô liên sĩ....._Syaoran tức giận nhưng k làm được gì.
- Hahaha, tôi sẽ cho Sakura thấy, cậu kém cỏi tới mực nào._hắn cười nham hiểm và độc ác.
- Cộp cộp cộp_Tiếng bước chân vang lên, ngày càng lớn và cuối cùng Sakura đã xuất hiện ở cửa.
- Ồ, Kinomoto. Em đến rồi sao? Nhanh hơn anh nghĩ đấy._hắn nhìn đồng hồ khi đang ngồi chễm chệ trên chiếc sofa và nhấm nháp rượu vang.
- Anh gọi tôi tới đây có chuyện gì?_Sakura hỏi, ánh mắt có phần e dè.
- À, anh mời em tới đây để chứng kiến xem anh làm gì thằng nhóc này ấy mà._hắn chỉ vào tên con trai đang nằm bẹp dí ở dưới đất cùng 1 vũng máu to.
- Ai đây?_Sakura nói, trong lòng bỗng dấy lên 1 nỗi lo khó tả.
- Em k nhận ra ai sao? Là tên con trai k bao giờ vắng mặt trong những câu chuyện em kể với anh._hắn nắm lấy tóc và kéo ngược đầu Syaoran lên.
Lời kể của Sakura:
Tôi k thể tin vào mắt mình được nữa, Syaoran đây sao? Người con trai bất tỉnh, nằm trên vũng nước màu đỏ tỏa ra mùi tanh đến kinh người. K thể đâu, k thể đâu phải k? Chắc chắn là k phải đâu. Tôi cứ luôn suy nghĩ như vậy nhưng càng nghĩ thế tôi càng cảm thấy hoảng loạn hơn. Tôi sợ, phải rất sợ. Tôi sợ mất Syaoran, tôi sợ thần chết sẽ cướp Syaoran đi mãi mãi. Cướp Syaoran khỏi tay tôi 1 cách phủ phàng và vô tình như cách mà trước kia ông ấy đã cướp mẹ tôi đi. Có phải tôi là 1 con bé luôn mang lại xui xẻo hay k mà trước giờ ai ở gần tôi cũng đều gặp xui xẻo. Trong giờ phút này tôi mới chợt nhận ra với tôi Syaoran quan trọng tới mức nào và tôi yêu Syaoran như thế nào. Phải, tôi yêu Syaoran mất rồi, yêu từ lâu lắm rồi nhưng tôi k hề nhận ra hay cố tình ngu ngốc k nhận ra vì tôi sợ mình sẽ giống mẹ. Nhưng ngay giây phút này, tôi cảm nhận được tình cảm lớn lao mà Syaoran dành cho tôi và tôi tin rằng tình cảm đó là thật, tôi sẽ được hạnh phúc Tôi chợt thấy rằng mình k thể sống thiếu anh ấy.
- Syaoran!_tôi thấy Syaoran như thế thì hốt hoản chạy tới nhưng bị 1 dám ruồi nhặn ngăn lại.
- Ồ, em nghĩ anh sẽ dễ dàng để em tới đựoc đây mà cứu nó sao? Nhầm rồi bé ạ. Anh sẽ bắt em phải đứng đó, sẽ bắt em chứng kiến quá trình anh giết nó và sẽ cho em thấy nó chết đâu đớn và nhục nhã tới mức nào. Anh sẽ cho em biết cái giá phải trả khi chối từ anh là gì._thằng khốn đó đánh túi bụi vào người Syaoran
- Đừng! Dừng lại đi. Làm ơn dừng tay lại đi, anh ấy sẽ chết mất. Dừng lại đi._tôi lo lắng.
- Cái gì? Anh ấy? Em yêu nó à? Em xin tha cho nó sao? Vậy thì anh sẽ đánh nó nhiều hơn._hắn dùng chân đạp vào người Syaoran, Syaoran k chịu nổi, hộc máu miệng rồi bất tỉnh.
- SYAORAN, K !_tôi hét lên rồi hất tay tên đang giữ mình ra, lòng tôi giờ đây tràn đầy lửa hận thù.
Tôi hạ từng tên, từng tên 1. Chưa bao giờ, sức mạnh của tôi bộc phát mạnh mẽ như lúc này, mạnh đến nổi chính tôi cũng phải ngạc nhiên. Chỉ lúc sau, cả đám đã đo ván ở dưới đất. Sau khi k còn tên nào cản đường nữa, tôi chạy tới bên Syaoran 1́cách vô thức. Tôi k thèm quan tâm tới những chướng ngại vật ở trước mặt mình. Tôi đã nhiều lần vấp ngã vì chân phải đang đỏ tấy và đau đớn vì lúc nãy va phải cạnh bàn. Tới nơi, tôi ngồi thụp xuống đất và bật khóc khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia đang nhăn nhó và nằm trong 1 vũng nước màu đỏ bốc lên mùi tanh đến kinh người.
- Syaoran, anh tỉnh dậy đi, Syaoran._Tôi khóc, đỡ Syaoran nằm trên đùi và gọi.
Chiếc áo dài trắng của tôi giờ đang dần hóa thành màu đỏ bởi vết thương trên lưng Syaoran.
Lời kể của Syaoran:
Tôi nghe thấy tiếng Sakura gọi tên mình cùng hơi ấm thân quen tỏa ra từ bàn tay cô ấy. Tôi từ từ mở mắt
- Sakura đấy à? Sao lại khóc thế? Anh đã chết đâu? Em mà khóc bây giờ thì sau này anh chết, nước mắt đâu mà em khóc nữa._Tôi gượng cười.
Thật sự tôi k muốn Sakura nhìn thấy tôi trong hoàn cảnh và bộ dạng này 1 chút nào. Tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô ấy khóc.
- Anh k đựoc nói thế. Anh sẽ k sao đâu._Sakura khóc nhiều hơn.
- Được rồi, anh k sao đâu, em đừng lo._Tôi khẽ nở 1 nụ cười dù trong thâm tâm tôi biết rằng mình đang dần yếu đi.
- Anh k sao chứ? Lưng anh bị thương rồi, nặng lắm._Sakura hỏi tôi, khuôn mặt nhòe lệ.
- Anh k sao, em đừng khóc. Đừng khóc vì anh. Anh đau lòng lắm. Anh k muốn người con gái anh yêu khóc vì anh đâu. Nín đi nào._Tôi cố gắng nói rồi vươn tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Sakura nhưng dường như tôi đang làm nó ngày càng trở nên lem luốc vì đôi tay đầy máu của mình.
- Xin lỗi nhé. Anh k làm khuôn mặt em trở nên đẹp hơn mà xem ra còn làm nó trở nên xấu xí nữa. Xin lỗi em._tôi cố cười.
- Huhuhu, anh đừng nói thế. K sao đâu mà, đẹp lắm. Anh k được làm sao đâu đó, anh k được bỏ em mà đi đâu._Sakura cúi xuống ôm tôi, cảm giác thật ấm áp và hạnh phúc.
- Ngoan nào. Anh k bỏ rơi em đâu._tôi cố gắng nói rồi hôn nhẹ lên mái tóc của Sakura. Sau đó thì tôi chìm vào giấc mơ của riêng mình. Tôi mệt quá rồi, buồn ngủ quá rồi, mí mắt nặng trĩu khiến tôi k thể nhấc mắt lên nổi. Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng Sakura gọi tôi thảm thiết cùng những tiếng nấc nghẹn ngào và tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Sakura đang rơi trên má mình. Tôi muốn tỉnh dậy để vỗ về Sakura nhưng giờ đây, tôi k thể. Tôi muốn thức dậy và nói Sakura an tâm, muốn dỗ Sakura nín khóc nhưng dường như lại k thể. Vì.....tôi đang rất mệt........
Lời kể của Sakura:
Tôi nhìn thấy Syaoran lặng lẽ chìm vào giấc ngủ mà lòng lo lắng và hoảng loạn. K hiểu sao lúc đó tôi lại có cái suy nghĩ là Syaoran sẽ k bao giờ tỉnh dậy nữa và tôi sẽ xa anh ấy mãi mãi. Tôi sợ rằng thần chết sẽ cướp Syaoran đi, sẽ đem Syaoran rời xa tôi như cách mà ông ấy đã đem mẹ tôi đi. Chẳng lẽ tôi là con bé độc ác luôn đem lại xui xẻo cho người khác hay sao? Tôi k muốn, k muốn như thế đâu. Máu từ lưng Syaoran tuôn ra ngày càng nhiều, loang khắp chiếc áo dài trắng của tôi khiến nó dần trở thành màu đỏ. Điều đó càng làm cho tôi lo lắng hơn và nỗi sợ hãi trong tôi ngày càng lớn hơn. Tôi khóc nấc lên, lay lay Syaoran mặc dù anh ấy vẫn k hề tỉnh lại.
- Syaoran, anh phải cố lên em đưa anh đi bệnh viện. Anh phải sống._Tôi cố đỡ Syaoran dậy thì bị 1 cánh tay ngăn lại.
- Em định đưa thằng khốn đó đi bệnh viện à? Đừng có mơ._Hắn ta nói
- Mày buông ta ra! Đừng dùng bàn tay dơ bẩn đó của mày đụng vào người ta._Tôi hất tay hắn ra.
-Anh thả. Em phải là của anh, phải là của anh! Em biết chưa? Anh sẽ k để kẻ nào lấy được em nếu anh cũng k có được em._hắn nói.
- Đừng áp đặt cái tình cảm thối nát của mày lên người ta. Ta ghê tởm mày._Tôi nói.
- Ghê tởm?_hắn hỏi.
- Phải, ta ghê tởm, ghê tởm tất cả về mày._Tôi hét lên.
- Nhưng anh yêu em._hắn ôm tôi.
- Buông ra._Tôi đẩy mạnh hắn ra rồi chạy tới chỗ Syaoran.
- Em đừng mong anh sẽ để em và nó ra khỏi chỗ này được dễ dàng._hắn nói.
- Ý anh là sao?_Tôi hỏi.
- Nếu muốn ra khỏi chỗ này, trước hết em phải bước qua xác anh_hắn nói.
- Được! Vậy ta cho mày toại nguyện._Tôi bắt đầu ra đòn.
- Chưa bao giờ từ ngày học võ ta lại tức giận và ra đòn mạnh như thế này. Ta hận mày phải, rất hận mày. Ta luôn có cảm giác trước sau gì ngày này sẽ xảy ra nên nay từ đầu ta đã giữ khoảng cách với mày._tôi nói.
- Em nói gì vậy Kinomoto?_hắn nói trong khi chống đỡ những cú ra đòn của tôi 1 cách khó khăn.
- Ta hận mày. Ta k yêu mày, phải, ta yêu Syaoran. Ta yêu Syaoran vì anh ấy yêu ta thật lòng, ta yêu anh ấy vì anh ấy sẵn sàng từ bỏ, sẵn sàng chúc phúc cho ta nếu ta tìm được hạnh phúc. Syaoran k giống mày, k tối tệ như mày, mày hiểu chứ?_tôi ra đòn quyết định làm hắn ngã sóng xoài và k gượng dậy được nữa.
Sau đó, tôi tới đỡ Syaoran dậy và đưa anh ra ngoài, khi đi ngang qua hắn, tôi nghe hắn hỏi:
- Rốt cuộc em là ai?
- Kinomoto Sakura._tôi trả lời.
- K, nhất định ngoài cái tên đó, em còn là 1 người khác. Kinomoto mà anh biết k có võ công cao cường đên vậy.
- Mày đã từng nghe tới cái tên Snow của thế giới đêm chưa?_Tôi hỏi lại.
- Thì ra đó là em. Thảo nào em mạnh đến thế._hắn cười khổ.
- Đó chỉ là 1 phần thôi. Phần lớn là vì tôi có tình yêu thật sự._Tôi nói rồi nhanh chân bước đi vì giờ đây, Syaoran đang trong cơn nguy kịch.
Tại bệnh viện.
Khi bác sĩ đẩy Syaoran vào phòng cấp cứu thật sự Sakura rất lo, cô k còn nhớ tới qui định của bệnh viện nữa, cô chạy theo các cô y tá vào phòng cấp cứu. Nhưng đã bị các cô y tá cản lại.
- Xin chị, em xin chị đấy, cho em vào đi._Sakura khóc.
- Chúng tôi biết em lo cho cậu ấy như xin hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Thiếu gia sẽ k sao khi có đội ngũ bác sĩ dày dặn kinh nghiệm cứu chữa _chị y tá nói rồi đóng cánh cửa lại.
Để 1 mình Sakura ở lại trên dãy hàng lang trống. Thật sự lúc này Sakura rất bối rối và k biết làm gì. Nỗi sợ đã lấm áp lí trí và nó đã ngăn sự minh mẵn trở về với cô. Sakura cứ ngồi đó cho tới khi nhận được 1 cuộc điện thoại.
- Alo._Sakura lắp bắp.
- Mình, Tomoyo này. Cậu với anh Syaoran ở đâu vậy? Sao lúc nãy đang ngồi với tụi này thì bỏ chạy thế?_Syaoran nói.
- Syaoran.....Syaoran....._Sakura lắp bắp k nói thành lời.
- Anh ấy làm sao?_Tomoyo hỏi.
- Cậu tới bệnh viện lần trước mình điều trị đi. Syaoran bị thương rồi. Hiện giờ đang cấp cứu._Sakura nói trong làn nước mắt.
- Sao? Tại sao lại như vậy? Anh ấy có làm sao k?_Tomoyo nói, giọng cũng chẳng còn bình tĩnh nữa.
- Mình k biết, đang cấp cứu nhưng nặng lắm, máu chảy ra nhiều lắm._Sakura nói.
- Được rồi, tụi mình tới ngay đây._Tomoyo nói rồi cúp máy.
1 lát sau, cả bọn tới cùng ông của Syaoran
- Cháu có biết tại sao Syaoran lại bị như vậy k?_ông Syaoran hỏi.
- Huhuhu, cháu xin lỗi ông, là tại cháu, tất cả là tại cháu._Sakura khóc.
- Nào, bình tĩnh. Thằng nhóc đó sẽ k có gì đâu._Ông dù rất lo lắng nhưng vẫn cô bình thản để an ủi Sakura
- Mấy đứa ở đây, ta qua gặp viện trưởng Nobi._Ông nói rồi bước đi.
- Cháu đi cùng ông._Tomoyo nói.
- Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy Sakura?_Melin hỏi khi 2 ông cháu Tomoyo đã đi.
- Mọi chuyện là ^~÷=%+|÷¥#¡\~£_Sakura kể trong làn nước mắt.
- Anh Kudo mà lại đi làm vậy sao?_Souji hỏi.
- Hết con nhỏ Hikari giờ lại tới ông Kudo. Thật là......._Erion thở dài.
Bỗng dưng, phòng cấp cứu bật mở.
- Ở đây có ai là người nhà bệnh nhân k?_Cô y tá hỏi.
- Họ vừa mới rời khỏi đây, cố chuyện gì vậy ạ?_Erion hỏi.
- Bệnh nhân mất máu khá nhiều, cần phải truyền máu. Nhưng nhóm máu của bệnh nhân lại là nhóm máu hiếm nên muôn tìm người nhà để lấy máu._Cô y tá nói tiếp
- Làm sao đây? Chúng ta lại k cùng nhóm máu với Syaoran._Melin nói.
- Syaoran nhóm máu gì?_Sakura hỏi
- HBR-12._Souji trả lời.
- Vậy để mình, mình cũng là nhóm máu HBR-12 mình sẽ truyền máu cho cậu ấy._Sakura nói rồi quay sang cô y tá:
- Chị cứ lấy máu của em đi, bao nhiêu cũng được.
- Cô cứ bình tĩnh. Bây giờ cô theo chúng tôi đi xét nghiệm máu._cô ý tá đưa Sakura đi.
- Liệt có sao k? Sakura mới ốm dậy mà?_Melin lo lắng.
- Biết là thế nhưng cậu k thấy nét mặt kiên quyết đó của Sakura à? Cho dù chúng ta có ngăn lại cũng k được đâu._Erion nói.
Sau hàng giờ trong phòng phẫu thuật, cuối cùng, cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Tuy nhiên Syaoran vẫn còn rất yếu còn Sakura thì vì mới ốm dậy mà truyền cho Syaoran quá nhiêu máu nên cũng ngất đi. Theo quyết định của ông Syaoran tức là chủ tịch tập đoàn Li, Syaoran và Sakura được đưa vào cùng 1 phòng hồi sức đặc biệt (ý đồ gì đây?)
Sáng hôm sau Syaoran tỉnh giấc nhưng ánh sáng mặt trời chói chang cùng mi mắt nặng trĩu khiến Syaoran k thể mở mắt ngay được. Cậu cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nồng nặc xung quanh cùng những tiếng kêu píp píp đều đều của đám máy móc đang nối vào người mình.
1 lúc sau, Syaoran từ từ mở mắt. Hình ảnh mà cậu thấy đầu tiên là Sakura với khuôn mặt vui mừng nhưng tiều tụy
- Syaoran, cậu tỉnh rồi sao? Để mình đi tìm bác sĩ._Sakura định chạy đi nhưng bị Syaoran giữ lại.
Syaoran muốn nói nhưng cổ họng khô khốc k cho phép cậu làm điều đó.
- Cậu uống nước đi._Sakura biết được điều đó bởi cô khi thức dậy cũng thế.
Syaoran uống từng ngụm nước nhỏ. Quả nhiên, nước là 1 thần dược.
- Cậu thấy đỡ hơn chưa?_Sakura hỏi.
- Mình khỏe nhiều rồi, cảm ơn cậu._Syaoran cười.
- Vậy cậu thấy có đâu chỗ nào k? Vết mổ chẳng hạn._Sakura hỏi
- K, chỉ hơi nhức 1 chút thôi._Syaoran cười.
- Cậu có chuyện gì muốn nói với mình sao?_Syaoran nhận ra tận sâu trong mắt Sakura có điều muốn nói.
- Tại sao cậu lại đến đó? Tại sao cậu lại đồng ý sẽ gặp mặt Kudo?_Sakura hỏi.
- Mình phải làm cho Kudo nể chứ. Nếu mình từ chối k đến thì chẳng phải anh ta sẽ nghĩ mình hèn nhát và sợ sệt sao? Nếu thế, làm sao anh ta có thể nhận ra anh ta thua kém mình cơ chứ? Mình phải chiến đấu để giành được phần thắng chứ._Syaoran nói.
- Chiến đấu để được phần thắng? Thế bây giờ cậu thế nào? Thắng à? Thắng nên mới vào đây du lịch sao?_Sakura hỏi.
- Ừ thì.....có thể mình thua anh ta ở đó nhưng bây giờ mình mới là người thắng cuộc. Chẳng phải anh ta đã bị cậu đánh sao? Vậy mà cậu k tới thăm anh ta mà ngồi đây lo cho mình. Mình đã là người chiến thắng trong việc giành được sự quan tâm của cậu._Syaoran nói.
- Ai thèm quan tâm cậu chứ? Chẳng qua vì mình nên cậu mới bị thế nên mình cảm thấy có lỗi thôi._Sakura nói.
- Cái này là mình muốn mà. Đâu phải tại cậu. Có trách thì trách mình thích nguy hiểm và làm bạn với tử thần thôi._Syaoran cười.
- Nhưng cậu phải hứa lần sau k được thế nữa nhé. K được bất cẩn để người ta dùng chiêu thức xảo quyệt làm hại bản thân nha._Sakura nói.
Syaoran gật đầu.
- Mà sao cậu lại biết mình đánh Kudo?_Sakura sực nhớ ra
- Ừ thì....lúc mà cậu đỡ mình ra ngoài ý, mình có tỉnh dậy được 1 lúc nên thấy Kudo nằm sóng xoài dưới đất và nghe được cậu và anh ấy nói chuyện._Syaoran nói.
- Cậu nghe được những gì rồi?_Sakura hốt hoảng.
- Um....mình nghe cậu trả lời cậu là Kinomoto Sakura khi Kudo hỏi cậu là ai. Kudo nói chắc chắc chắn ngoài cái tên đó cậu còn 1 thân phận khác. Cậu nói cậu là Snow của thế giới đêm. Kudo nghe vậy thì nói:"Thảo nào". Rồi cậu nói.........._Syaoran nói tới đó thì dừng lại.
- Mình nói gì?_Sakura hét lên.
- Um...cậu nói......cậu nói......._Syaoran ấp úng.
- Mình nói gì?_Sakura hét lên, khuôn mặt hơi ửng hồng.
- Mình k nghe được. Lúc đó mình buồn ngủ nên ngủ mất tiêu._Syaoran cười.
- Phù...may quá._Sakura thở dài, ngồi xuống góc giường.
- May gì? Cậu có chuyện gì dấu mình sao?_Syaoran hỏi rồi nhìn Sakura với ánh mắt nghi ngờ.
̀- K.....k có gì_Sakura chối.
- Cậu k nói thì thôi vậy. Mà cách xưng hô của cậu k đúng thì phải._Syaoran cười.
- K đúng chỗ nào?_Sakura hỏi.
- Ờ thì lúc đó cậu gọi mình bằng anh xưng cậu là em mà._Syaoran nói.
- Cậu..... cậu đừng.....đừng để ý nha. Tại....tại lúc đó lo cho cậu quá nên...... nên mình xưng hô loạn xạ thôi._Sakura ấp úng, quay đi chỗ khác để che đi khuôn mặt ửng hồng của mình.
- Ừ. Nhưng bây giờ mình chỉ cần........_Syaoran nói.
- Cần gì?_Sakura hỏi.
- Cần cậu trả lời về lời đề nghị của mình. Cậu.......cậu làm bạn gái mình chứ?_Syaoran nắm lấy tay Sakura, nhìn Sakura bằng đôi mắt sâu lắng đầy tình yêu cùng khuôn mặt nghiêm nghị.
- Um..........mình........._Sakura đỏ bừng mặt, cúi xuống sàn nhà, chuẩn bị nói ra 3 từ cần nói thì...........
- Syaoran! Cậu tỉnh rồi à?_Cả đám lao ào vào, vì nghe thấy tiếng Syaoran nói nên mọi người mừng rỡ chạy vào.
Cũng may là chỉ nghe tiếng chứ chẳng nghe thấy Syaoran nói gì. Sakura thấy mọi người vào, liền giật bắn mình, quay phắt lại và vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay Syaoran. Bàn tay Sakura giờ đây đã k còn trong bàn tay của Syaoran nhưng hơi ấm thì vẫn còn vương vấn đâu đây.
- Cậu ấy mới tỉnh đấy. Thôi, các cậu ở đây đi, mình đi gọi bác sĩ._Sakura cười.
- Ừ, phiền cậu._Tomoyo nói mà k quay đầu lại, chỉ nhìn anh 2 mình. Nhưng bồng nhiên, nhớ ra điều gì đó, Tomoyo quay phắt lại.
- Khoan đã, Sakura, sao cậu lại đứng ở đây? Chẳng phải mình đã dặn cậu phải nghĩ ngơi rồi sao?_Tomoyo hét lên
- Cậu đang chuyền nước mà? Xong rồi sao? Đâu nhanh như vậy?_Melin hỏi.
- Chưa, chưa xong, còn nửa chai lận nhưng mình thấy khỏe rồi nên rút ra._Sakura cười.
- Trời à! Cậu...thật là....Đi, đi theo mình sang phòng bác sĩ. Đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Syaoran, nhân tiện khám xem cậu có bị sao k. Nếu cần, cho chuyền thêm vài chai nước nữa._Melin nổi cáu, kéo tay Sakura sang phòng bác sĩ.
̃Lúc này Syaoran mới để ý tới giường mình nằm ở phía bên trái của 1 căn phòng rộng còn bên trái là 1 chiếc giường khác, bên trên có treo 1 chai nước đang chuyền dở. Còn Sakura thì lại mặc bộ quần áo bệnh nhân giống của Syaoran (giống đồ đôi ghê). Chẳng lẽ Sakura bị thương?.
- Sakura bị sao thế?_Syaoran hỏi.
- Haizzz, cậu phải cảm ơn Sakura đấy. Vừa ốm dậy mà truyền cho cậu quá nhiều máu nên bị ngất xỉu đó. Mấy cô y tá có ngăn lại nhưng có chịu nghe đâu? Cứ cố chấp đòi truyền máu cho cậu. Mà nếu như k có Sakura thì cậu cũng chẳng có đủ máu để mà sống đâu._Souji nói.
- Sakura truyền máu cho mình?_Syaoran ngạc nhiên.
- Ừ, tại lúc đó bệnh viện hết máu mà ông nội và Tomoyo thì lại k có đó, mà Sakura thì lại cùng nhóm máu nên......._Erion nói.
Syaoran k nói gì nữa, chỉ lấy tay chạm vào ngực trái của mình, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mình tỏa ra, cảm nhận được trái tim đang đập khỏe mạnh và cảm nhận được dòng máu của Sakura đang lưu thông trong cơ thể mình. 1 cảm giác khó tả dâng trào, chỉ có thể nói qua 2 từ: Hạnh phúc.
Sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Syaoran xong và nở 1 nụ cười hài lòng vì sức khỏe Syaoran tiến triển tốt hơn nhưng gì họ nghĩ. Ông Syaoran vào thăm Syaoran, thấy thằng cháu nội của mình đã khỏe nên cũng an tâm. Ông bảo Sakura ra gặp ông 1 lát. 2 người nói chuyện với nhau 1 lúc rồi ông tạm biệt Sakura vì có công việ̀c đột xuất. Đoạn đối thoại cũng k có gì đặc biệt lắm, chỉ là hỏi han về cuộc sống và việc học tập của Sakura thôi. Thật ra, ông muốn nói nhiều hơn nhưng vì cảm thấy giờ này là quá sớm để nói và cũng cảm nhận được việc đó sắp xảy ra nên quyết định im lặng. Syaoran ở lại bệnh viện theo dõi thêm 2 tuần nữa rồi được xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng và vẫn đi học.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
------------------------
Kenta mấy hôm nay k đi học, chỉ đi chơi, uống rượu giải sầu, hôm nay mới đi học lại. Kenta nghe mọi người nói Sakura bị ốm, hôm nay mới đi học lại thì liền chạy tới gặp cô.
- Kinomoto, em k sao chứ?_Kenta hỏi khi gặp Sakura trong vườn trường vào giờ ra chơi.
- Tôi k sao ạ. Tôi khỏe nhiều rồi._Sakura nói.
- Bọn họ nói có thật k? Vì thằng Li mà em bị con nhỏ Hikari đó đánh à?_Kenta nói.
- Anh nghe bọn họ nói rồi à? Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ thôi, mấy chuyện đó tôi k quan tâm. Mà anh đừng gọi Syaoran là thằng nữa, khó nghe lắm. Với lại nếu Syaoran k cứu tôi kịp thời thì......._Ngọc tỏ ra bình thường.
- Sao em vẫn cứ bênh thằng nhóc đó? Em k thấy tức giận ư? Nó đã làm em ra nông nỗi này thì anh nhất định sẽ k tha cho nó đâu._Kenta nói rồi bước đi.
Sakura chỉ nhìn theo rồi thở dài. Cô cứ nghĩ rằng lời cạnh cáo của Kenta chỉ là 1 phút nông nổi mà thôi. Cô cứ nghĩ rằng Kenta chỉ là 1 tên con trai bình thường thôi. Mà cho dù có trả thù thật đi chăng nữa cũng k làm gì được Syaoran_bang chủ của 1 bang lớn.
Hôm sau, Kenta hẹn Syaoran ra ngoài, tại 1 căn nhà nhỏ đã bỏ hoang trên đường CDA.
- Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì k?_Syaoran hỏi.
- Chẳng lẽ cậu k biết hay sao?_Kenta hỏi ngược lại.
- Tôi chả biết gì cả, ngoài chuyện anh thích Sakura._Syaoran nói.
- Cậu cũng biết điều đó à? Vậy tôi cũng k ngại nói cho cậu biết tôi sẽ k bao giờ tha thứ cho kẻ nào đã làm tổn thương tới Sakura và cướp mất Sakura của tôi._Kenta bắt đầu xuất chiêu.
- Anh nói vậy tôi cũng chả biết phải làm sao. Nếu anh đánh tôi vì tôi đã làm Sakura phải nằm viện thì tôi chấp nhận nhưng tôi nhớ Sakura k thích anh gọi cô bằng tên chứng tỏ giữa anh và Sakura luôn có khoảng cách lớn. Vì thế nên tôi k cướp Sakura khỏi tay anh._Syaoran đỡ đòn.
- K ư? Nếu k có cậu thì nhất định Sakura sẽ là của tôi, sẽ là của riêng tôi. Vì thế, cậu nhất định phải chết._hắn nói.
- Anh có thật sự thích Sakura k? Tại sao anh lại có suy nghĩ đó? Nếu anh thật sự yêu 1 người thì anh k bao giờ được độc chiếm người đó cho riêng mình. Tình yêu là sự cho đi mà k hề mong nhận lại. Anh chỉ muốn độc chiếm Sakura liệu đó có phải là tình yêu k? Nếu thật sự yêu Sakura, thì anh phải chúc phúc cho cô ấy chứ? Tại sao anh lại có cái suy nghĩ lệch lạc rằng chỉ cần giết hết những chàng trai thích Sakura thì cô ấy sẽ là của anh vậy?_Syaoran nói trong khi tay vẫn ra đòn.
- Cậu im ngay đi. Cậu nói thế thì hay lắm, còn làm thì sao? Cậu có làm được thế k?_Kenta nói trong khi tay vẫn hoạt động.
- Nếu Sakura tìm được 1 nửa đích thực và người đó có thể đem lại được hạnh phúc cho cô ấy thì nhất định tôi sẽ dừng lại và chúc phúc cho cô ấy. Nhưng tôi nghĩ người đó k phải là anh và tôi tin rằng người đó là tôi._Syaoran k/định.
- Cậu im ngay cho tôi._Kenta rút trong túi ra 1 con dao, chém 1 nhát khá sâu và dài vào lưng Syaoran.
- Á! Anh sợ tôi phải k? Anh sợ rằng sẽ k thắng được tôi nên mới phải dùng tới vũ khí phải k? Cũng giống như trong tình yêu vậy, anh sợ tôi cướp mất Sakura nên mới muốn giết chết tôi. 1 người thiếu tự tin, hèn nhát và bỉ ổi như anh tôi k đời nào giao Sakura cho đâu._Syaoran dù đau, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn gắng gượng nói, ánh mắt k khuất phục và kiên cường.
- Được lắm, vậy tôi cho cậu xem._hắn đánh Syaoran liên tục trong khi Syaoran k còn khả năng chống trả.
Syaoran nằm dưới sàn nhà lạnh, nhìn thấy hắn bấm điện thoại và gọi điện cho Sakura.
- Alo, Kinomoto à, em tới ngay đây nhé, nhà số 13 đường CDA. Em tới nhanh nhé, anh muốn cho em xem cái này, tới đi, đừng bỏ lỡ._hắn nói rồi cúp máy.
- Anh....đồ bỉ ổi......vô liên sĩ....._Syaoran tức giận nhưng k làm được gì.
- Hahaha, tôi sẽ cho Sakura thấy, cậu kém cỏi tới mực nào._hắn cười nham hiểm và độc ác.
- Cộp cộp cộp_Tiếng bước chân vang lên, ngày càng lớn và cuối cùng Sakura đã xuất hiện ở cửa.
- Ồ, Kinomoto. Em đến rồi sao? Nhanh hơn anh nghĩ đấy._hắn nhìn đồng hồ khi đang ngồi chễm chệ trên chiếc sofa và nhấm nháp rượu vang.
- Anh gọi tôi tới đây có chuyện gì?_Sakura hỏi, ánh mắt có phần e dè.
- À, anh mời em tới đây để chứng kiến xem anh làm gì thằng nhóc này ấy mà._hắn chỉ vào tên con trai đang nằm bẹp dí ở dưới đất cùng 1 vũng máu to.
- Ai đây?_Sakura nói, trong lòng bỗng dấy lên 1 nỗi lo khó tả.
- Em k nhận ra ai sao? Là tên con trai k bao giờ vắng mặt trong những câu chuyện em kể với anh._hắn nắm lấy tóc và kéo ngược đầu Syaoran lên.
Lời kể của Sakura:
Tôi k thể tin vào mắt mình được nữa, Syaoran đây sao? Người con trai bất tỉnh, nằm trên vũng nước màu đỏ tỏa ra mùi tanh đến kinh người. K thể đâu, k thể đâu phải k? Chắc chắn là k phải đâu. Tôi cứ luôn suy nghĩ như vậy nhưng càng nghĩ thế tôi càng cảm thấy hoảng loạn hơn. Tôi sợ, phải rất sợ. Tôi sợ mất Syaoran, tôi sợ thần chết sẽ cướp Syaoran đi mãi mãi. Cướp Syaoran khỏi tay tôi 1 cách phủ phàng và vô tình như cách mà trước kia ông ấy đã cướp mẹ tôi đi. Có phải tôi là 1 con bé luôn mang lại xui xẻo hay k mà trước giờ ai ở gần tôi cũng đều gặp xui xẻo. Trong giờ phút này tôi mới chợt nhận ra với tôi Syaoran quan trọng tới mức nào và tôi yêu Syaoran như thế nào. Phải, tôi yêu Syaoran mất rồi, yêu từ lâu lắm rồi nhưng tôi k hề nhận ra hay cố tình ngu ngốc k nhận ra vì tôi sợ mình sẽ giống mẹ. Nhưng ngay giây phút này, tôi cảm nhận được tình cảm lớn lao mà Syaoran dành cho tôi và tôi tin rằng tình cảm đó là thật, tôi sẽ được hạnh phúc Tôi chợt thấy rằng mình k thể sống thiếu anh ấy.
- Syaoran!_tôi thấy Syaoran như thế thì hốt hoản chạy tới nhưng bị 1 dám ruồi nhặn ngăn lại.
- Ồ, em nghĩ anh sẽ dễ dàng để em tới đựoc đây mà cứu nó sao? Nhầm rồi bé ạ. Anh sẽ bắt em phải đứng đó, sẽ bắt em chứng kiến quá trình anh giết nó và sẽ cho em thấy nó chết đâu đớn và nhục nhã tới mức nào. Anh sẽ cho em biết cái giá phải trả khi chối từ anh là gì._thằng khốn đó đánh túi bụi vào người Syaoran
- Đừng! Dừng lại đi. Làm ơn dừng tay lại đi, anh ấy sẽ chết mất. Dừng lại đi._tôi lo lắng.
- Cái gì? Anh ấy? Em yêu nó à? Em xin tha cho nó sao? Vậy thì anh sẽ đánh nó nhiều hơn._hắn dùng chân đạp vào người Syaoran, Syaoran k chịu nổi, hộc máu miệng rồi bất tỉnh.
- SYAORAN, K !_tôi hét lên rồi hất tay tên đang giữ mình ra, lòng tôi giờ đây tràn đầy lửa hận thù.
Tôi hạ từng tên, từng tên 1. Chưa bao giờ, sức mạnh của tôi bộc phát mạnh mẽ như lúc này, mạnh đến nổi chính tôi cũng phải ngạc nhiên. Chỉ lúc sau, cả đám đã đo ván ở dưới đất. Sau khi k còn tên nào cản đường nữa, tôi chạy tới bên Syaoran 1́cách vô thức. Tôi k thèm quan tâm tới những chướng ngại vật ở trước mặt mình. Tôi đã nhiều lần vấp ngã vì chân phải đang đỏ tấy và đau đớn vì lúc nãy va phải cạnh bàn. Tới nơi, tôi ngồi thụp xuống đất và bật khóc khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia đang nhăn nhó và nằm trong 1 vũng nước màu đỏ bốc lên mùi tanh đến kinh người.
- Syaoran, anh tỉnh dậy đi, Syaoran._Tôi khóc, đỡ Syaoran nằm trên đùi và gọi.
Chiếc áo dài trắng của tôi giờ đang dần hóa thành màu đỏ bởi vết thương trên lưng Syaoran.
Lời kể của Syaoran:
Tôi nghe thấy tiếng Sakura gọi tên mình cùng hơi ấm thân quen tỏa ra từ bàn tay cô ấy. Tôi từ từ mở mắt
- Sakura đấy à? Sao lại khóc thế? Anh đã chết đâu? Em mà khóc bây giờ thì sau này anh chết, nước mắt đâu mà em khóc nữa._Tôi gượng cười.
Thật sự tôi k muốn Sakura nhìn thấy tôi trong hoàn cảnh và bộ dạng này 1 chút nào. Tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô ấy khóc.
- Anh k đựoc nói thế. Anh sẽ k sao đâu._Sakura khóc nhiều hơn.
- Được rồi, anh k sao đâu, em đừng lo._Tôi khẽ nở 1 nụ cười dù trong thâm tâm tôi biết rằng mình đang dần yếu đi.
- Anh k sao chứ? Lưng anh bị thương rồi, nặng lắm._Sakura hỏi tôi, khuôn mặt nhòe lệ.
- Anh k sao, em đừng khóc. Đừng khóc vì anh. Anh đau lòng lắm. Anh k muốn người con gái anh yêu khóc vì anh đâu. Nín đi nào._Tôi cố gắng nói rồi vươn tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Sakura nhưng dường như tôi đang làm nó ngày càng trở nên lem luốc vì đôi tay đầy máu của mình.
- Xin lỗi nhé. Anh k làm khuôn mặt em trở nên đẹp hơn mà xem ra còn làm nó trở nên xấu xí nữa. Xin lỗi em._tôi cố cười.
- Huhuhu, anh đừng nói thế. K sao đâu mà, đẹp lắm. Anh k được làm sao đâu đó, anh k được bỏ em mà đi đâu._Sakura cúi xuống ôm tôi, cảm giác thật ấm áp và hạnh phúc.
- Ngoan nào. Anh k bỏ rơi em đâu._tôi cố gắng nói rồi hôn nhẹ lên mái tóc của Sakura. Sau đó thì tôi chìm vào giấc mơ của riêng mình. Tôi mệt quá rồi, buồn ngủ quá rồi, mí mắt nặng trĩu khiến tôi k thể nhấc mắt lên nổi. Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng Sakura gọi tôi thảm thiết cùng những tiếng nấc nghẹn ngào và tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Sakura đang rơi trên má mình. Tôi muốn tỉnh dậy để vỗ về Sakura nhưng giờ đây, tôi k thể. Tôi muốn thức dậy và nói Sakura an tâm, muốn dỗ Sakura nín khóc nhưng dường như lại k thể. Vì.....tôi đang rất mệt........
Lời kể của Sakura:
Tôi nhìn thấy Syaoran lặng lẽ chìm vào giấc ngủ mà lòng lo lắng và hoảng loạn. K hiểu sao lúc đó tôi lại có cái suy nghĩ là Syaoran sẽ k bao giờ tỉnh dậy nữa và tôi sẽ xa anh ấy mãi mãi. Tôi sợ rằng thần chết sẽ cướp Syaoran đi, sẽ đem Syaoran rời xa tôi như cách mà ông ấy đã đem mẹ tôi đi. Chẳng lẽ tôi là con bé độc ác luôn đem lại xui xẻo cho người khác hay sao? Tôi k muốn, k muốn như thế đâu. Máu từ lưng Syaoran tuôn ra ngày càng nhiều, loang khắp chiếc áo dài trắng của tôi khiến nó dần trở thành màu đỏ. Điều đó càng làm cho tôi lo lắng hơn và nỗi sợ hãi trong tôi ngày càng lớn hơn. Tôi khóc nấc lên, lay lay Syaoran mặc dù anh ấy vẫn k hề tỉnh lại.
- Syaoran, anh phải cố lên em đưa anh đi bệnh viện. Anh phải sống._Tôi cố đỡ Syaoran dậy thì bị 1 cánh tay ngăn lại.
- Em định đưa thằng khốn đó đi bệnh viện à? Đừng có mơ._Hắn ta nói
- Mày buông ta ra! Đừng dùng bàn tay dơ bẩn đó của mày đụng vào người ta._Tôi hất tay hắn ra.
-Anh thả. Em phải là của anh, phải là của anh! Em biết chưa? Anh sẽ k để kẻ nào lấy được em nếu anh cũng k có được em._hắn nói.
- Đừng áp đặt cái tình cảm thối nát của mày lên người ta. Ta ghê tởm mày._Tôi nói.
- Ghê tởm?_hắn hỏi.
- Phải, ta ghê tởm, ghê tởm tất cả về mày._Tôi hét lên.
- Nhưng anh yêu em._hắn ôm tôi.
- Buông ra._Tôi đẩy mạnh hắn ra rồi chạy tới chỗ Syaoran.
- Em đừng mong anh sẽ để em và nó ra khỏi chỗ này được dễ dàng._hắn nói.
- Ý anh là sao?_Tôi hỏi.
- Nếu muốn ra khỏi chỗ này, trước hết em phải bước qua xác anh_hắn nói.
- Được! Vậy ta cho mày toại nguyện._Tôi bắt đầu ra đòn.
- Chưa bao giờ từ ngày học võ ta lại tức giận và ra đòn mạnh như thế này. Ta hận mày phải, rất hận mày. Ta luôn có cảm giác trước sau gì ngày này sẽ xảy ra nên nay từ đầu ta đã giữ khoảng cách với mày._tôi nói.
- Em nói gì vậy Kinomoto?_hắn nói trong khi chống đỡ những cú ra đòn của tôi 1 cách khó khăn.
- Ta hận mày. Ta k yêu mày, phải, ta yêu Syaoran. Ta yêu Syaoran vì anh ấy yêu ta thật lòng, ta yêu anh ấy vì anh ấy sẵn sàng từ bỏ, sẵn sàng chúc phúc cho ta nếu ta tìm được hạnh phúc. Syaoran k giống mày, k tối tệ như mày, mày hiểu chứ?_tôi ra đòn quyết định làm hắn ngã sóng xoài và k gượng dậy được nữa.
Sau đó, tôi tới đỡ Syaoran dậy và đưa anh ra ngoài, khi đi ngang qua hắn, tôi nghe hắn hỏi:
- Rốt cuộc em là ai?
- Kinomoto Sakura._tôi trả lời.
- K, nhất định ngoài cái tên đó, em còn là 1 người khác. Kinomoto mà anh biết k có võ công cao cường đên vậy.
- Mày đã từng nghe tới cái tên Snow của thế giới đêm chưa?_Tôi hỏi lại.
- Thì ra đó là em. Thảo nào em mạnh đến thế._hắn cười khổ.
- Đó chỉ là 1 phần thôi. Phần lớn là vì tôi có tình yêu thật sự._Tôi nói rồi nhanh chân bước đi vì giờ đây, Syaoran đang trong cơn nguy kịch.
Tại bệnh viện.
Khi bác sĩ đẩy Syaoran vào phòng cấp cứu thật sự Sakura rất lo, cô k còn nhớ tới qui định của bệnh viện nữa, cô chạy theo các cô y tá vào phòng cấp cứu. Nhưng đã bị các cô y tá cản lại.
- Xin chị, em xin chị đấy, cho em vào đi._Sakura khóc.
- Chúng tôi biết em lo cho cậu ấy như xin hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Thiếu gia sẽ k sao khi có đội ngũ bác sĩ dày dặn kinh nghiệm cứu chữa _chị y tá nói rồi đóng cánh cửa lại.
Để 1 mình Sakura ở lại trên dãy hàng lang trống. Thật sự lúc này Sakura rất bối rối và k biết làm gì. Nỗi sợ đã lấm áp lí trí và nó đã ngăn sự minh mẵn trở về với cô. Sakura cứ ngồi đó cho tới khi nhận được 1 cuộc điện thoại.
- Alo._Sakura lắp bắp.
- Mình, Tomoyo này. Cậu với anh Syaoran ở đâu vậy? Sao lúc nãy đang ngồi với tụi này thì bỏ chạy thế?_Syaoran nói.
- Syaoran.....Syaoran....._Sakura lắp bắp k nói thành lời.
- Anh ấy làm sao?_Tomoyo hỏi.
- Cậu tới bệnh viện lần trước mình điều trị đi. Syaoran bị thương rồi. Hiện giờ đang cấp cứu._Sakura nói trong làn nước mắt.
- Sao? Tại sao lại như vậy? Anh ấy có làm sao k?_Tomoyo nói, giọng cũng chẳng còn bình tĩnh nữa.
- Mình k biết, đang cấp cứu nhưng nặng lắm, máu chảy ra nhiều lắm._Sakura nói.
- Được rồi, tụi mình tới ngay đây._Tomoyo nói rồi cúp máy.
1 lát sau, cả bọn tới cùng ông của Syaoran
- Cháu có biết tại sao Syaoran lại bị như vậy k?_ông Syaoran hỏi.
- Huhuhu, cháu xin lỗi ông, là tại cháu, tất cả là tại cháu._Sakura khóc.
- Nào, bình tĩnh. Thằng nhóc đó sẽ k có gì đâu._Ông dù rất lo lắng nhưng vẫn cô bình thản để an ủi Sakura
- Mấy đứa ở đây, ta qua gặp viện trưởng Nobi._Ông nói rồi bước đi.
- Cháu đi cùng ông._Tomoyo nói.
- Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy Sakura?_Melin hỏi khi 2 ông cháu Tomoyo đã đi.
- Mọi chuyện là ^~÷=%+|÷¥#¡\~£_Sakura kể trong làn nước mắt.
- Anh Kudo mà lại đi làm vậy sao?_Souji hỏi.
- Hết con nhỏ Hikari giờ lại tới ông Kudo. Thật là......._Erion thở dài.
Bỗng dưng, phòng cấp cứu bật mở.
- Ở đây có ai là người nhà bệnh nhân k?_Cô y tá hỏi.
- Họ vừa mới rời khỏi đây, cố chuyện gì vậy ạ?_Erion hỏi.
- Bệnh nhân mất máu khá nhiều, cần phải truyền máu. Nhưng nhóm máu của bệnh nhân lại là nhóm máu hiếm nên muôn tìm người nhà để lấy máu._Cô y tá nói tiếp
- Làm sao đây? Chúng ta lại k cùng nhóm máu với Syaoran._Melin nói.
- Syaoran nhóm máu gì?_Sakura hỏi
- HBR-12._Souji trả lời.
- Vậy để mình, mình cũng là nhóm máu HBR-12 mình sẽ truyền máu cho cậu ấy._Sakura nói rồi quay sang cô y tá:
- Chị cứ lấy máu của em đi, bao nhiêu cũng được.
- Cô cứ bình tĩnh. Bây giờ cô theo chúng tôi đi xét nghiệm máu._cô ý tá đưa Sakura đi.
- Liệt có sao k? Sakura mới ốm dậy mà?_Melin lo lắng.
- Biết là thế nhưng cậu k thấy nét mặt kiên quyết đó của Sakura à? Cho dù chúng ta có ngăn lại cũng k được đâu._Erion nói.
Sau hàng giờ trong phòng phẫu thuật, cuối cùng, cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Tuy nhiên Syaoran vẫn còn rất yếu còn Sakura thì vì mới ốm dậy mà truyền cho Syaoran quá nhiêu máu nên cũng ngất đi. Theo quyết định của ông Syaoran tức là chủ tịch tập đoàn Li, Syaoran và Sakura được đưa vào cùng 1 phòng hồi sức đặc biệt (ý đồ gì đây?)
Sáng hôm sau Syaoran tỉnh giấc nhưng ánh sáng mặt trời chói chang cùng mi mắt nặng trĩu khiến Syaoran k thể mở mắt ngay được. Cậu cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nồng nặc xung quanh cùng những tiếng kêu píp píp đều đều của đám máy móc đang nối vào người mình.
1 lúc sau, Syaoran từ từ mở mắt. Hình ảnh mà cậu thấy đầu tiên là Sakura với khuôn mặt vui mừng nhưng tiều tụy
- Syaoran, cậu tỉnh rồi sao? Để mình đi tìm bác sĩ._Sakura định chạy đi nhưng bị Syaoran giữ lại.
Syaoran muốn nói nhưng cổ họng khô khốc k cho phép cậu làm điều đó.
- Cậu uống nước đi._Sakura biết được điều đó bởi cô khi thức dậy cũng thế.
Syaoran uống từng ngụm nước nhỏ. Quả nhiên, nước là 1 thần dược.
- Cậu thấy đỡ hơn chưa?_Sakura hỏi.
- Mình khỏe nhiều rồi, cảm ơn cậu._Syaoran cười.
- Vậy cậu thấy có đâu chỗ nào k? Vết mổ chẳng hạn._Sakura hỏi
- K, chỉ hơi nhức 1 chút thôi._Syaoran cười.
- Cậu có chuyện gì muốn nói với mình sao?_Syaoran nhận ra tận sâu trong mắt Sakura có điều muốn nói.
- Tại sao cậu lại đến đó? Tại sao cậu lại đồng ý sẽ gặp mặt Kudo?_Sakura hỏi.
- Mình phải làm cho Kudo nể chứ. Nếu mình từ chối k đến thì chẳng phải anh ta sẽ nghĩ mình hèn nhát và sợ sệt sao? Nếu thế, làm sao anh ta có thể nhận ra anh ta thua kém mình cơ chứ? Mình phải chiến đấu để giành được phần thắng chứ._Syaoran nói.
- Chiến đấu để được phần thắng? Thế bây giờ cậu thế nào? Thắng à? Thắng nên mới vào đây du lịch sao?_Sakura hỏi.
- Ừ thì.....có thể mình thua anh ta ở đó nhưng bây giờ mình mới là người thắng cuộc. Chẳng phải anh ta đã bị cậu đánh sao? Vậy mà cậu k tới thăm anh ta mà ngồi đây lo cho mình. Mình đã là người chiến thắng trong việc giành được sự quan tâm của cậu._Syaoran nói.
- Ai thèm quan tâm cậu chứ? Chẳng qua vì mình nên cậu mới bị thế nên mình cảm thấy có lỗi thôi._Sakura nói.
- Cái này là mình muốn mà. Đâu phải tại cậu. Có trách thì trách mình thích nguy hiểm và làm bạn với tử thần thôi._Syaoran cười.
- Nhưng cậu phải hứa lần sau k được thế nữa nhé. K được bất cẩn để người ta dùng chiêu thức xảo quyệt làm hại bản thân nha._Sakura nói.
Syaoran gật đầu.
- Mà sao cậu lại biết mình đánh Kudo?_Sakura sực nhớ ra
- Ừ thì....lúc mà cậu đỡ mình ra ngoài ý, mình có tỉnh dậy được 1 lúc nên thấy Kudo nằm sóng xoài dưới đất và nghe được cậu và anh ấy nói chuyện._Syaoran nói.
- Cậu nghe được những gì rồi?_Sakura hốt hoảng.
- Um....mình nghe cậu trả lời cậu là Kinomoto Sakura khi Kudo hỏi cậu là ai. Kudo nói chắc chắc chắn ngoài cái tên đó cậu còn 1 thân phận khác. Cậu nói cậu là Snow của thế giới đêm. Kudo nghe vậy thì nói:"Thảo nào". Rồi cậu nói.........._Syaoran nói tới đó thì dừng lại.
- Mình nói gì?_Sakura hét lên.
- Um...cậu nói......cậu nói......._Syaoran ấp úng.
- Mình nói gì?_Sakura hét lên, khuôn mặt hơi ửng hồng.
- Mình k nghe được. Lúc đó mình buồn ngủ nên ngủ mất tiêu._Syaoran cười.
- Phù...may quá._Sakura thở dài, ngồi xuống góc giường.
- May gì? Cậu có chuyện gì dấu mình sao?_Syaoran hỏi rồi nhìn Sakura với ánh mắt nghi ngờ.
̀- K.....k có gì_Sakura chối.
- Cậu k nói thì thôi vậy. Mà cách xưng hô của cậu k đúng thì phải._Syaoran cười.
- K đúng chỗ nào?_Sakura hỏi.
- Ờ thì lúc đó cậu gọi mình bằng anh xưng cậu là em mà._Syaoran nói.
- Cậu..... cậu đừng.....đừng để ý nha. Tại....tại lúc đó lo cho cậu quá nên...... nên mình xưng hô loạn xạ thôi._Sakura ấp úng, quay đi chỗ khác để che đi khuôn mặt ửng hồng của mình.
- Ừ. Nhưng bây giờ mình chỉ cần........_Syaoran nói.
- Cần gì?_Sakura hỏi.
- Cần cậu trả lời về lời đề nghị của mình. Cậu.......cậu làm bạn gái mình chứ?_Syaoran nắm lấy tay Sakura, nhìn Sakura bằng đôi mắt sâu lắng đầy tình yêu cùng khuôn mặt nghiêm nghị.
- Um..........mình........._Sakura đỏ bừng mặt, cúi xuống sàn nhà, chuẩn bị nói ra 3 từ cần nói thì...........
- Syaoran! Cậu tỉnh rồi à?_Cả đám lao ào vào, vì nghe thấy tiếng Syaoran nói nên mọi người mừng rỡ chạy vào.
Cũng may là chỉ nghe tiếng chứ chẳng nghe thấy Syaoran nói gì. Sakura thấy mọi người vào, liền giật bắn mình, quay phắt lại và vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay Syaoran. Bàn tay Sakura giờ đây đã k còn trong bàn tay của Syaoran nhưng hơi ấm thì vẫn còn vương vấn đâu đây.
- Cậu ấy mới tỉnh đấy. Thôi, các cậu ở đây đi, mình đi gọi bác sĩ._Sakura cười.
- Ừ, phiền cậu._Tomoyo nói mà k quay đầu lại, chỉ nhìn anh 2 mình. Nhưng bồng nhiên, nhớ ra điều gì đó, Tomoyo quay phắt lại.
- Khoan đã, Sakura, sao cậu lại đứng ở đây? Chẳng phải mình đã dặn cậu phải nghĩ ngơi rồi sao?_Tomoyo hét lên
- Cậu đang chuyền nước mà? Xong rồi sao? Đâu nhanh như vậy?_Melin hỏi.
- Chưa, chưa xong, còn nửa chai lận nhưng mình thấy khỏe rồi nên rút ra._Sakura cười.
- Trời à! Cậu...thật là....Đi, đi theo mình sang phòng bác sĩ. Đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Syaoran, nhân tiện khám xem cậu có bị sao k. Nếu cần, cho chuyền thêm vài chai nước nữa._Melin nổi cáu, kéo tay Sakura sang phòng bác sĩ.
̃Lúc này Syaoran mới để ý tới giường mình nằm ở phía bên trái của 1 căn phòng rộng còn bên trái là 1 chiếc giường khác, bên trên có treo 1 chai nước đang chuyền dở. Còn Sakura thì lại mặc bộ quần áo bệnh nhân giống của Syaoran (giống đồ đôi ghê). Chẳng lẽ Sakura bị thương?.
- Sakura bị sao thế?_Syaoran hỏi.
- Haizzz, cậu phải cảm ơn Sakura đấy. Vừa ốm dậy mà truyền cho cậu quá nhiều máu nên bị ngất xỉu đó. Mấy cô y tá có ngăn lại nhưng có chịu nghe đâu? Cứ cố chấp đòi truyền máu cho cậu. Mà nếu như k có Sakura thì cậu cũng chẳng có đủ máu để mà sống đâu._Souji nói.
- Sakura truyền máu cho mình?_Syaoran ngạc nhiên.
- Ừ, tại lúc đó bệnh viện hết máu mà ông nội và Tomoyo thì lại k có đó, mà Sakura thì lại cùng nhóm máu nên......._Erion nói.
Syaoran k nói gì nữa, chỉ lấy tay chạm vào ngực trái của mình, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mình tỏa ra, cảm nhận được trái tim đang đập khỏe mạnh và cảm nhận được dòng máu của Sakura đang lưu thông trong cơ thể mình. 1 cảm giác khó tả dâng trào, chỉ có thể nói qua 2 từ: Hạnh phúc.
Sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Syaoran xong và nở 1 nụ cười hài lòng vì sức khỏe Syaoran tiến triển tốt hơn nhưng gì họ nghĩ. Ông Syaoran vào thăm Syaoran, thấy thằng cháu nội của mình đã khỏe nên cũng an tâm. Ông bảo Sakura ra gặp ông 1 lát. 2 người nói chuyện với nhau 1 lúc rồi ông tạm biệt Sakura vì có công việ̀c đột xuất. Đoạn đối thoại cũng k có gì đặc biệt lắm, chỉ là hỏi han về cuộc sống và việc học tập của Sakura thôi. Thật ra, ông muốn nói nhiều hơn nhưng vì cảm thấy giờ này là quá sớm để nói và cũng cảm nhận được việc đó sắp xảy ra nên quyết định im lặng. Syaoran ở lại bệnh viện theo dõi thêm 2 tuần nữa rồi được xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng và vẫn đi học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.