Chương 4
Tự Niên
08/07/2024
8
"Ai dám uống đồ ngươi làm, ai biết thuốc có sạch sẽ hay không! Phật tử bị tổn hại tu vi là do ngươi dùng thủ đoạn không thể để người khác biết phải không?”
Ta ngồi xổm xuống, nhặt chén thuốc bị đập hỏng lên, quay đầu trở về.
Mỗi bước đi, lồng n.g.ự.c đều đau, một lát sau trước n.g.ự.c trào ra một vệt m..áu.
M..áu trong tim đã mổ cho hắn, có cố gắng hơn nữa ta cũng không bù đắp được. Như thế, buông tha hắn, cũng buông tha chính mình.
Không trở về chỗ ở, lại một lần nữa gặp phải thích khách
Trong phủ Quốc sư loạn cào cào, Hứa ma ma thất kinh kêu: "Có thích khách!”
Nhưng vừa hô một tiếng, đã bị cắt cổ.
Nhìn người mặc đồ đen tới gần, chén thuốc trong tay ta rơi trên mặt đất, ta xách vạt váy, cố hết sức chạy trở về.
Chạy đến trước Phật tháp, đứng trước cánh cửa lạnh lẽo, không còn nơi nào để rút lui.
Nước mắt lưng tròng, ta liều mạng gõ cửa sắt Phật tháp: "Đại nhân, đại nhân... Cứu ta!"
Bên trong, chỉ nghe tiếng gõ mõ rất nhẹ và tiếng tụng kinh không ngừng.
Quá hoảng sợ.
Người bên trong đã nhập định, không nghe được ta cầu cứu khàn cả giọng.
Tiếng tụng kinh từng chữ từng câu đánh vào tim ta, giống như một chiếc búa nặng nề nện xuống, bị nện đến chảy m..áu.
Hắn biết rõ ta sẽ c..hết nhưng hắn vẫn lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Hắn là thánh tăng thương hại chúng sinh, chỉ duy dồn tất cả sự oán hận lên người ta.
Ta sắp c..hết rồi, vết bẩn trên áo cà sa của hắn cũng có thể rửa sạch.
Trước khi c..hết, ta chịu đựng cơn đau nhói trong lòng, run giọng hỏi hắn: "... Nếu người bên ngoài là A Na Nhu, đại nhân cũng sẽ thể bỏ mặc, lạnh lùng như vậy sao?"
9
Trong nháy mắt, tiếng gõ mõ trong Phật tháp ngừng lại.
Thích khách trước mặt rút đao chém, ta nhắm mắt lại.
Hắn đưa ra lựa chọn thì sao chứ? Ta không thể chờ được nữa.
Bỗng nhiệt một thanh kiếm nhanh như xẹt, đỡ nhát kiếm kia.
Lúc đó, ta không biết thân phận thật sự của Tề Duật.
Chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài dưới cẩm y màu đen của hắn.
Người trước mặt che kín mạng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt nhướng lên, đôi mắt giống sắc như dao, xinh đẹp mà nguy hiểm.
Nhưng chính người không quen biết này đã cứu mạng ta.
"Đa tạ ngài đã ra tay cứu giúp..." Ta ôm ngực, cố gắng đứng dậy muốn hành lễ với hắn.
Chuôi kiếm của hắn đặt ở đầu vai ta, hắn không cần ta đứng dậy, giọng trầm thấp: "Nàng bị thương rồi sao?"
Vết thương này không phải do thích khách gây ra, mà là ta tự mình làm.
Ta chua xót tái nhợt cười cười: "Ta không sao.”
Hắn thu kiếm, lộ ra một vết thương m..áu tươi đầm đìa trên cánh tay.
“Chờ một chút.” Ta đuổi theo.
Hắn bất cần đời nhướng mày, ôm kiếm trong ngực: "Sao thế, định lấy thân báo đáp ơn cứu mạng sao?"
Khuôn mặt vốn tái nhợt của ta, bị hắn cười, nhất thời đỏ lên.
“Không... không phải! Những người đó đang truy sát ngài sao?”
Hắn nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
Ta lại bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: “Ngài cứu ta một mạng, ta nên trả lại. Nếu như ngài tin ta, có thể tới chỗ ta ở trốn trước, chờ vết thương trên người lành rồi hãy rời đi.”
Hắn chậc một tiếng: "Nhớ không lầm, nàng là phu nhân của Quốc sư, không sợ hắn ghen sao?"
Ôn Cảnh Tu ngay cả sống c..hết của ta cũng không quan tâm, làm sao có thể ghen? Huống hồ, sau khi lấy m..áu trong tim trả cho hắn, ta và hắn xem như đã không ai nợ ai nữa.
"Vậy chắc ngài cũng đã nghe qua, chuyện ta cùng áo cà sa bái đường..." Ta cười vạch trần vết sẹo trong lòng mình.
Chuyện này đã trở thành trò đùa trong Hoàng thành. Vì chuyện này, chuyện về nhà sau ba ngày thành hôn cũng bị Thẩm gia hủy bỏ.
Tất cả mọi người đều coi ta là sự sỉ nhục.
“Chỗ ta ở rất xa, bình thường hạ nhân cũng sẽ không lui tới, rất an toàn.”
“Xem ra, cuộc sống của nàng ở phủ Quốc sư cũng không tốt." Hắn thu hồi tư thái cà lơ phất phơ kia, ánh mắt dịu dàng không dễ phát hiện.
Ta ôm ngực, khập khiễng đi trước dẫn đường.
Thấy ta đi quá tốn sức, hắn nhịn không được, bàn tay thô ráp từ phía sau bóp chặt thắt lưng ta, trực tiếp bế ta lên.
Ta hoảng sợ: "Ngài... ngài làm gì vậy?"
Hắn cúi đầu, lộ nụ cười xấu xa: "Nói to như vậy không sợ phu quân tới sao?"
Phu quân?
Ôn Cảnh Tu không tính là phu quân của ta, hắn xem ta là c.hó là mèo, không xem là thê tử.
Chỉ là hắn giở trò xấu, ta nhịn không được lại đỏ tai.
“Yên tâm, trên người ta có thương tích, hữu tâm vô lực. Chỉ là thấy nàng đi quá chậm, dễ bị thích khách đuổi kịp.”
Hắn bế ta, chân dài bước vào phòng, làm Thanh Toả hoảng sợ.”
“Tiểu thư, người này là ai?”
Ta không giấu diếm: "Ngài ấy là ân nhân cứu mạng của ta, Thanh Toả, muội ra ngoài cửa trông coi, đừng cho bất cứ ai vào.”
Chờ Thanh Toả rời đi, hắn bế ta nhìn quanh bốn phía: "Nếu ta không biết hòa thượng kia không gần nữ sắc, ta còn tưởng rằng nàng là tiểu nha hoàn trong phủ của hắn.”
Nơi ta sống rất đơn giản, ngay cả một vài món đồ nội thất đàng hoàng cũng không có.
“Ngài rất quen thuộc với Ôn Cảnh Tu, ngài cũng là người trong hoàng cung sao?”
Hắn rũ mắt nhìn ta: "Tiểu Đông Tây (vật nhỏ), quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt.”
"Vậy... vậy ngài có thể thả ta xuống được không?"
Từ lúc vào cửa đến giờ, hắn chưa có có ý buông ta xuống.
"Ai dám uống đồ ngươi làm, ai biết thuốc có sạch sẽ hay không! Phật tử bị tổn hại tu vi là do ngươi dùng thủ đoạn không thể để người khác biết phải không?”
Ta ngồi xổm xuống, nhặt chén thuốc bị đập hỏng lên, quay đầu trở về.
Mỗi bước đi, lồng n.g.ự.c đều đau, một lát sau trước n.g.ự.c trào ra một vệt m..áu.
M..áu trong tim đã mổ cho hắn, có cố gắng hơn nữa ta cũng không bù đắp được. Như thế, buông tha hắn, cũng buông tha chính mình.
Không trở về chỗ ở, lại một lần nữa gặp phải thích khách
Trong phủ Quốc sư loạn cào cào, Hứa ma ma thất kinh kêu: "Có thích khách!”
Nhưng vừa hô một tiếng, đã bị cắt cổ.
Nhìn người mặc đồ đen tới gần, chén thuốc trong tay ta rơi trên mặt đất, ta xách vạt váy, cố hết sức chạy trở về.
Chạy đến trước Phật tháp, đứng trước cánh cửa lạnh lẽo, không còn nơi nào để rút lui.
Nước mắt lưng tròng, ta liều mạng gõ cửa sắt Phật tháp: "Đại nhân, đại nhân... Cứu ta!"
Bên trong, chỉ nghe tiếng gõ mõ rất nhẹ và tiếng tụng kinh không ngừng.
Quá hoảng sợ.
Người bên trong đã nhập định, không nghe được ta cầu cứu khàn cả giọng.
Tiếng tụng kinh từng chữ từng câu đánh vào tim ta, giống như một chiếc búa nặng nề nện xuống, bị nện đến chảy m..áu.
Hắn biết rõ ta sẽ c..hết nhưng hắn vẫn lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Hắn là thánh tăng thương hại chúng sinh, chỉ duy dồn tất cả sự oán hận lên người ta.
Ta sắp c..hết rồi, vết bẩn trên áo cà sa của hắn cũng có thể rửa sạch.
Trước khi c..hết, ta chịu đựng cơn đau nhói trong lòng, run giọng hỏi hắn: "... Nếu người bên ngoài là A Na Nhu, đại nhân cũng sẽ thể bỏ mặc, lạnh lùng như vậy sao?"
9
Trong nháy mắt, tiếng gõ mõ trong Phật tháp ngừng lại.
Thích khách trước mặt rút đao chém, ta nhắm mắt lại.
Hắn đưa ra lựa chọn thì sao chứ? Ta không thể chờ được nữa.
Bỗng nhiệt một thanh kiếm nhanh như xẹt, đỡ nhát kiếm kia.
Lúc đó, ta không biết thân phận thật sự của Tề Duật.
Chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài dưới cẩm y màu đen của hắn.
Người trước mặt che kín mạng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt nhướng lên, đôi mắt giống sắc như dao, xinh đẹp mà nguy hiểm.
Nhưng chính người không quen biết này đã cứu mạng ta.
"Đa tạ ngài đã ra tay cứu giúp..." Ta ôm ngực, cố gắng đứng dậy muốn hành lễ với hắn.
Chuôi kiếm của hắn đặt ở đầu vai ta, hắn không cần ta đứng dậy, giọng trầm thấp: "Nàng bị thương rồi sao?"
Vết thương này không phải do thích khách gây ra, mà là ta tự mình làm.
Ta chua xót tái nhợt cười cười: "Ta không sao.”
Hắn thu kiếm, lộ ra một vết thương m..áu tươi đầm đìa trên cánh tay.
“Chờ một chút.” Ta đuổi theo.
Hắn bất cần đời nhướng mày, ôm kiếm trong ngực: "Sao thế, định lấy thân báo đáp ơn cứu mạng sao?"
Khuôn mặt vốn tái nhợt của ta, bị hắn cười, nhất thời đỏ lên.
“Không... không phải! Những người đó đang truy sát ngài sao?”
Hắn nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
Ta lại bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: “Ngài cứu ta một mạng, ta nên trả lại. Nếu như ngài tin ta, có thể tới chỗ ta ở trốn trước, chờ vết thương trên người lành rồi hãy rời đi.”
Hắn chậc một tiếng: "Nhớ không lầm, nàng là phu nhân của Quốc sư, không sợ hắn ghen sao?"
Ôn Cảnh Tu ngay cả sống c..hết của ta cũng không quan tâm, làm sao có thể ghen? Huống hồ, sau khi lấy m..áu trong tim trả cho hắn, ta và hắn xem như đã không ai nợ ai nữa.
"Vậy chắc ngài cũng đã nghe qua, chuyện ta cùng áo cà sa bái đường..." Ta cười vạch trần vết sẹo trong lòng mình.
Chuyện này đã trở thành trò đùa trong Hoàng thành. Vì chuyện này, chuyện về nhà sau ba ngày thành hôn cũng bị Thẩm gia hủy bỏ.
Tất cả mọi người đều coi ta là sự sỉ nhục.
“Chỗ ta ở rất xa, bình thường hạ nhân cũng sẽ không lui tới, rất an toàn.”
“Xem ra, cuộc sống của nàng ở phủ Quốc sư cũng không tốt." Hắn thu hồi tư thái cà lơ phất phơ kia, ánh mắt dịu dàng không dễ phát hiện.
Ta ôm ngực, khập khiễng đi trước dẫn đường.
Thấy ta đi quá tốn sức, hắn nhịn không được, bàn tay thô ráp từ phía sau bóp chặt thắt lưng ta, trực tiếp bế ta lên.
Ta hoảng sợ: "Ngài... ngài làm gì vậy?"
Hắn cúi đầu, lộ nụ cười xấu xa: "Nói to như vậy không sợ phu quân tới sao?"
Phu quân?
Ôn Cảnh Tu không tính là phu quân của ta, hắn xem ta là c.hó là mèo, không xem là thê tử.
Chỉ là hắn giở trò xấu, ta nhịn không được lại đỏ tai.
“Yên tâm, trên người ta có thương tích, hữu tâm vô lực. Chỉ là thấy nàng đi quá chậm, dễ bị thích khách đuổi kịp.”
Hắn bế ta, chân dài bước vào phòng, làm Thanh Toả hoảng sợ.”
“Tiểu thư, người này là ai?”
Ta không giấu diếm: "Ngài ấy là ân nhân cứu mạng của ta, Thanh Toả, muội ra ngoài cửa trông coi, đừng cho bất cứ ai vào.”
Chờ Thanh Toả rời đi, hắn bế ta nhìn quanh bốn phía: "Nếu ta không biết hòa thượng kia không gần nữ sắc, ta còn tưởng rằng nàng là tiểu nha hoàn trong phủ của hắn.”
Nơi ta sống rất đơn giản, ngay cả một vài món đồ nội thất đàng hoàng cũng không có.
“Ngài rất quen thuộc với Ôn Cảnh Tu, ngài cũng là người trong hoàng cung sao?”
Hắn rũ mắt nhìn ta: "Tiểu Đông Tây (vật nhỏ), quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt.”
"Vậy... vậy ngài có thể thả ta xuống được không?"
Từ lúc vào cửa đến giờ, hắn chưa có có ý buông ta xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.