Chương 6
Tự Niên
08/07/2024
12
Hắn ở lại chỗ ta dưỡng thương. Luôn thể hiện dáng vẻ lười biếng, keo kiệt với ta. Có đôi khi trêu ta như mèo con: "Sơ Nghi, gọi ‘đại ca' cho ta nghe đi.”
Lỗ tai bị sợi tóc che lại, bò lên đỏ ửng.
Ta há miệng, vẫn thành thật gọi hắn: “Tề đại ca.”
Hắn sẽ thất vọng chậc một tiếng: "Nhóc ngốc, không ngoan.”
Thanh Toả mỗi lần đều trốn nhanh hơn ta, nàng lén nói với ta: "Trên người Tề công tử luôn có loại khí thế người lạ chớ gần, so với Phật tử còn dọa người hơn, nô tỳ cũng không dám nói chuyện với ngài ấy, đứng ở bên cạnh ngài ấy.”
Đuôi mắt dài của hắn nhếch lên, quả thực giống như một con báo tao nhã đang lười biếng tắm nắng, nhưng lại thu móng vuốt sắc nhọn về trước mặt ta.
Ngày đó, sau khi Phủ Quốc sư bị thích khách tập kích, Ôn Cảnh Tu hạ lệnh tăng cường đề phòng trong phủ.
Nhưng hắn không tới gặp ta, cũng không cho người hỏi ta một câu xem có mạnh khỏe hay không.
Nếu Tề công tử không cứu ta, ta đã c..hết trước Phật tháp của hắn, cách hắn vài bước, hắn cũng chỉ biết rũ mắt từ bi xuống, không buồn không vui mà niệm Phật.
Người trong phủ dù biết trên người ta có thương tích nhưng đồ ăn mang tới vẫn canh suông ít nước.
Bình thường còn có thể ổn, nhưng trong phòng có nhiều người.
Hắn xốc hộp cơm lên, nhìn thoáng qua bánh bao bên trong, hừ một tiếng: "Muội là phu nhân của hắn, mà hắn chỉ cho muội ăn những thứ này sao?"
Thanh Toả khó có được can đảm, tủi thân mở miệng: "Phật tử niệm Phật, không thể sát sinh, cho nên trong phủ chỉ có đồ ăn chay.”
Gả vào phủ Quốc sư một năm, ta ăn bánh bao một năm. Thế cho nên nhìn thấy bánh bao đã muốn ói.
Hắn ném bánh bao trở về, cười đến lộ ra hàm răng trắng tinh: "Ta nuôi chó, còn cho nó ăn ngon hơn như thế này. Hắn là người trong Phật môn, nhưng những người khác không phải... đối với một người không quan tâm, lấy đâu ra nhiều cớ như vậy? Nhóc ngốc này, muội muốn ăn cái gì? Ca có tiền, ca đến cưng chiều muội!”
Hắn vuốt đầu ta: "Trên người cũng không có chút thịt nào, khó trách tên đầu trọc không dẫn muội đi ra ngoài. Hắn cũng sợ người khác nhận ra, hắn ngược đãi muội.”
Bị nhốt trong phủ Quốc sư lâu như vậy, ta đã quên mất mùi thức ăn mẫu thân nấu, cùng mùi vị của đồ ăn vặt điểm tâm trên phố.
Ta cũng không dám tùy tiện mở miệng đưa ra yêu cầu.
Mọi thứ tốt đều có cái giá của nó và ta phải trả nhiều tiền để mua nó.
"Nhóc ngốc, sợ cái gì?" Hắn nhếch môi, cười đến lười biếng: "Sợ ăn đồ của đại ca, phải lấy thân báo đáp hả? Muội càng ngoan, càng không ai chú ý đến muội.”
Giò heo hầm đường phèn, cua hấp, bánh gạo nếp phố Đông... có muốn ăn không?"
Nước miếng Thanh Toả sắp nhỏ ra rồi.
“Tối nay mang đến cho muội, bảo đảm ăn đủ no.”
13
Một bàn bày đầy đồ ăn, còn có đường phèn ta thích ăn nhất.
Vì rất ngọt, lại dính răng nên mẫu thân rất ít cho ta ăn.
Nhưng hắn lại mua cho ta.
Ta ngây ngốc đứng trước bàn, hồi lâu mới hỏi: "Sao đại ca biết muội thích ăn cái này?"
Đáy mắt hắn chứa đầy ý cười, có chút đắc ý: "Thẩm gia cũng ở kinh thành, đến Thẩm gia hỏi thăm sở thích của muội rất khó sao?"
"Chiều chuộng thì phải chiều chuộng tới nơi tới chốn. Bỏ sót dù chỉ một chút cũng không gọi là chiều chuộng!"
Ta chậm rãi cầm lấy kẹo kéo sợi, cắn một miếng.
Rất ngọt, tất cả những gì không vui vẻ đều bị vị ngọt che lấp.
“Muội đáng giá sao?”
“Sao lại đáng giá hay không?" Vẻ mặt hắn không rõ nguyên do.
"Muội bẩn rồi... tự sa đoạ câu dẫn Phật tử..." Ta nói bừa bãi, giống như tự ngược mà công kích chính mình, mới có thể tiêu tan sự tốt đẹp của hắn đối với ta.
Cũng bởi vì ta tầm thường, đành tự nhận mình là hạ tiện, hủy phật tâm thanh tu của của Ôn Cảnh Tu nên hắn mới có thể chán ghét ta thấu xương, trơ mắt nhìn ta c..hết.
Tề đại ca rất tức giận, dùng sức siết chặt cổ tay ta: "Muội là một cô nương sạch sẽ, tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng tên đầu trọc kia là có mắt không tròng nên mới tùy ý để người khác ngược đãi muội!
“Muội không cần sống trong mắt người khác, để ý người khác nhìn muội thế nào, muội... chỉ cần sống trong mắt ta. Thẩm Sơ Nghi trong mắt ta là cô gái ngốc nghếch lương thiện nhất!
“Muội rất tốt, đáng được đối đãi tốt nhất, chỉ là muội gặp nhầm người, nếu như lúc trước muội gặp ta trước..." Hắn cười, bất cần đời, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: “Ta sẽ không đối với muội như vậy, tuyệt đối sẽ không.”
Hắn ở lại chỗ ta dưỡng thương. Luôn thể hiện dáng vẻ lười biếng, keo kiệt với ta. Có đôi khi trêu ta như mèo con: "Sơ Nghi, gọi ‘đại ca' cho ta nghe đi.”
Lỗ tai bị sợi tóc che lại, bò lên đỏ ửng.
Ta há miệng, vẫn thành thật gọi hắn: “Tề đại ca.”
Hắn sẽ thất vọng chậc một tiếng: "Nhóc ngốc, không ngoan.”
Thanh Toả mỗi lần đều trốn nhanh hơn ta, nàng lén nói với ta: "Trên người Tề công tử luôn có loại khí thế người lạ chớ gần, so với Phật tử còn dọa người hơn, nô tỳ cũng không dám nói chuyện với ngài ấy, đứng ở bên cạnh ngài ấy.”
Đuôi mắt dài của hắn nhếch lên, quả thực giống như một con báo tao nhã đang lười biếng tắm nắng, nhưng lại thu móng vuốt sắc nhọn về trước mặt ta.
Ngày đó, sau khi Phủ Quốc sư bị thích khách tập kích, Ôn Cảnh Tu hạ lệnh tăng cường đề phòng trong phủ.
Nhưng hắn không tới gặp ta, cũng không cho người hỏi ta một câu xem có mạnh khỏe hay không.
Nếu Tề công tử không cứu ta, ta đã c..hết trước Phật tháp của hắn, cách hắn vài bước, hắn cũng chỉ biết rũ mắt từ bi xuống, không buồn không vui mà niệm Phật.
Người trong phủ dù biết trên người ta có thương tích nhưng đồ ăn mang tới vẫn canh suông ít nước.
Bình thường còn có thể ổn, nhưng trong phòng có nhiều người.
Hắn xốc hộp cơm lên, nhìn thoáng qua bánh bao bên trong, hừ một tiếng: "Muội là phu nhân của hắn, mà hắn chỉ cho muội ăn những thứ này sao?"
Thanh Toả khó có được can đảm, tủi thân mở miệng: "Phật tử niệm Phật, không thể sát sinh, cho nên trong phủ chỉ có đồ ăn chay.”
Gả vào phủ Quốc sư một năm, ta ăn bánh bao một năm. Thế cho nên nhìn thấy bánh bao đã muốn ói.
Hắn ném bánh bao trở về, cười đến lộ ra hàm răng trắng tinh: "Ta nuôi chó, còn cho nó ăn ngon hơn như thế này. Hắn là người trong Phật môn, nhưng những người khác không phải... đối với một người không quan tâm, lấy đâu ra nhiều cớ như vậy? Nhóc ngốc này, muội muốn ăn cái gì? Ca có tiền, ca đến cưng chiều muội!”
Hắn vuốt đầu ta: "Trên người cũng không có chút thịt nào, khó trách tên đầu trọc không dẫn muội đi ra ngoài. Hắn cũng sợ người khác nhận ra, hắn ngược đãi muội.”
Bị nhốt trong phủ Quốc sư lâu như vậy, ta đã quên mất mùi thức ăn mẫu thân nấu, cùng mùi vị của đồ ăn vặt điểm tâm trên phố.
Ta cũng không dám tùy tiện mở miệng đưa ra yêu cầu.
Mọi thứ tốt đều có cái giá của nó và ta phải trả nhiều tiền để mua nó.
"Nhóc ngốc, sợ cái gì?" Hắn nhếch môi, cười đến lười biếng: "Sợ ăn đồ của đại ca, phải lấy thân báo đáp hả? Muội càng ngoan, càng không ai chú ý đến muội.”
Giò heo hầm đường phèn, cua hấp, bánh gạo nếp phố Đông... có muốn ăn không?"
Nước miếng Thanh Toả sắp nhỏ ra rồi.
“Tối nay mang đến cho muội, bảo đảm ăn đủ no.”
13
Một bàn bày đầy đồ ăn, còn có đường phèn ta thích ăn nhất.
Vì rất ngọt, lại dính răng nên mẫu thân rất ít cho ta ăn.
Nhưng hắn lại mua cho ta.
Ta ngây ngốc đứng trước bàn, hồi lâu mới hỏi: "Sao đại ca biết muội thích ăn cái này?"
Đáy mắt hắn chứa đầy ý cười, có chút đắc ý: "Thẩm gia cũng ở kinh thành, đến Thẩm gia hỏi thăm sở thích của muội rất khó sao?"
"Chiều chuộng thì phải chiều chuộng tới nơi tới chốn. Bỏ sót dù chỉ một chút cũng không gọi là chiều chuộng!"
Ta chậm rãi cầm lấy kẹo kéo sợi, cắn một miếng.
Rất ngọt, tất cả những gì không vui vẻ đều bị vị ngọt che lấp.
“Muội đáng giá sao?”
“Sao lại đáng giá hay không?" Vẻ mặt hắn không rõ nguyên do.
"Muội bẩn rồi... tự sa đoạ câu dẫn Phật tử..." Ta nói bừa bãi, giống như tự ngược mà công kích chính mình, mới có thể tiêu tan sự tốt đẹp của hắn đối với ta.
Cũng bởi vì ta tầm thường, đành tự nhận mình là hạ tiện, hủy phật tâm thanh tu của của Ôn Cảnh Tu nên hắn mới có thể chán ghét ta thấu xương, trơ mắt nhìn ta c..hết.
Tề đại ca rất tức giận, dùng sức siết chặt cổ tay ta: "Muội là một cô nương sạch sẽ, tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng tên đầu trọc kia là có mắt không tròng nên mới tùy ý để người khác ngược đãi muội!
“Muội không cần sống trong mắt người khác, để ý người khác nhìn muội thế nào, muội... chỉ cần sống trong mắt ta. Thẩm Sơ Nghi trong mắt ta là cô gái ngốc nghếch lương thiện nhất!
“Muội rất tốt, đáng được đối đãi tốt nhất, chỉ là muội gặp nhầm người, nếu như lúc trước muội gặp ta trước..." Hắn cười, bất cần đời, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: “Ta sẽ không đối với muội như vậy, tuyệt đối sẽ không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.