Chương 19
Phiêu Lượng Đích Dã Hành
02/09/2021
Editor: AJ
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com. Vui lòng không reup.
.
Toàn bộ chương này là H, ai không muốn đọc có thể lướt qua, không ảnh hưởng nhiều đến mạch truyện lắm. ^^
Trên ghế sô pha trong phòng khách, là nơi lần đầu tiên bọn họ làm với nhau, Đàm Yến Minh đem Tống Chi Hoà thả xuống bên dưới.
Tống Chi Hoà lúc trói dây dùng rất nhiều sức, nhưng lại không chút vững chắc, Đàm Yến Minh không dùng sức lực gì nhiều, chỉ dùng ngón tay hướng lên nút thắt dây thừng cọ này kia một chút, toàn bộ dây trói quanh co khúc khuỷu trên đầu gối trắng noãn sáng loáng của Tống Chi Hoà tuột ra ở một bên.
Ở chỗ đùi và cẳng chân đang lộ ra phía ngoài hằn lên vết trói dây thừng đỏ tươi, Tống Chi Hoà trong ánh mắt như sói đang ức chế của Đàm Yến Minh không nhịn được mà phát run, nhìn qua nhìn lại mấy vết hằn mỗi cái như hoa văn tinh tế trong một vũ điệu hiến tế thánh thần nào đó.
Trong phòng là âm thanh không ngừng thở dốc của hai người, lẫn thêm một loại hơi nước ấm nồng bao bọc lấy bọn họ. Đàm Yến Minh trầm mặc gỡ bỏ dây thừng trên cổ tay Tống Chi Hoà, có lẽ là do da dẻ mỏng hơn, vết trói ở đó đỏ cũng nhiều hơn, là máu, rõ ràng đến ánh mắt của Đàm Yến Minh cũng hơi đỏ lên.
“Sao lại lẳng lơ tới vậy?” Đàm Yến Minh đem hai cánh tay Tống Chi Hoà ấn lên trên đỉnh đầu, lại dùng dây thừng tàn nhẫn vòng hai vòng quấn lại, “Hả?”
Tống Chi Hoà kinh sợ hít sâu hai cái, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị bóp lấy hàm dưới kéo lên trên, cả người cậu không có cách nào tự kiềm lại mà ngẩng đầu nhìn lên, từ bên trong yết hầu phát ra âm thành mơ hồ như tiếng nước, vừa lại giống tiếng xin tha, đôi mắt trong suốt như vật nhỏ trước khi chết, xung quanh bao lên một tầng ánh sáng nhu thuận lại bi thảm, có lẽ là nước mắt, cũng có thể không, con ngươi như phản chiếu hình ảnh gương mặt của hung thủ tình dục vừa ác liệt, cũng anh tuấn, làm cho cậu cam tâm tình nguyện chết đi.
Nụ hôn, môi lưỡi cả hai cùng giằng co, tay kia vẫn cứ để bên dưới hàm cậu, dùng lực đẩy nhẹ lên lại biến thành an ủi, trong âm thanh quấn quýt nắm xuống phía dưới hầu kết tinh xảo của Tống Chi Hoà, xoa xoa, tiếng rên từ thanh quản không khống chế được truyền đến trên khoang miệng, nước bọt theo khoé môi trượt xuống hai bên má, rồi tiến vào bên trong mái tóc dài đen mượt của Tống Chi Hoà, không thể ngừng lại, không thể kiểm soát, ái tình như con suối không thể chặn được, nước bọt trào ra, cứ vậy tràn hết vào tóc Tống Chi Hoà, rồi đến ghế sô pha, thấm vào trong, trái tim trong lồng ngực vì ái dục cứ nhảy nhót không ngừng như muốn nổ tung.
Hôn không đủ, vậy hôn thế nào mới đủ? E rằng phải hôn cả đời mất thôi, Đàm Yến Minh thoáng đưa đầu nhấc nhẹ lên. Hắn nhìn thấy cánh môi sưng tấy của Tống Chi Hoà, trên cầm dính đầy ánh nước.
Thần trí Tống Chi Hoà đã không còn rõ ràng nữa rồi, có khả năng từ khi mới bắt đầu, thời khắc vận mệnh lúc chiếc mũ bóng chày rơi ngược về phía sau thần trí đã không rõ rồi, cho tới hôm nay, và mãi về tận sau này, vĩnh viễn trầm mê.
Giây phút này cậu không chút nào muốn nụ hôn rời đi, liền đuổi tới, ngẩng đầu hướng lên, nỗ lực bắt lấy môi của người yêu, nếu không hôn thì sẽ chết mất, mà Đàm Yến Minh lại muốn cậu chết —— một tay bịt lấy mũi miệng của cậu, đem đầu cậu đặt về dưới ghế sô pha. Tống Chi Hoà khó chịu chảy nước mắt, khó chịu vì không có được nụ hôn; mà thời khắc này tay thì cũng giống như môi lưỡi, thậm chí còn như một loại bộ phận khác, đều mang theo mùi vị của Đàm Yến Minh, muốn Tống Chi Hoà chết đi sống lại.
Cậu thè lưỡi liếm cái tay kia, hút nhẹ, trong khoảnh khắc nghẹt thở như trước lại tràn ngập mê luyến mà từng chút từng chút thoa nước bọt ở mỗi khe hở.
Đàm Yến Minh rút tay trên miệng cậu ra, đều mang theo không ít nước bọt của cậu.
“Sao lại lẳng lơ như vậy?” Hắn hỏi lần thứ hai, một tay khác tháo bỏ thắt lưng quần mình, cái ấy đột ngột bật ra như nóng lòng muốn thử một cái gì đó.
Hắn chưa kịp tắm rửa gì, vì vậy chỗ đấy không thể tránh khỏi có chút mùi tanh. Hắn cầm chặt lấy, đem cậu nhỏ ghé vào bên khoé môi ửng đỏ gợi tình của Tống Chi Hoà, Tống Chi Hoà không nhịn được mà thè lưỡi liếm một cái rồi lui lại.
“Nói đi, Tống Chi Hoà, trả lời anh.” Nâng cằm Tống Chi Hoà kéo qua hướng bên phải, Tống Chi Hoà liền mặt đối mặt với một thứ đang nóng cứng.
Tống Chi Hoà phát ra tiếng thở dốc oan ức lại có chút thút thít khe khẽ, cậu nỗ lực vươn lưỡi ra như muốn rút khoảng cách giữa môi và thứ ấy, nhưng lại không thể thành công.
“Bởi vì… Bởi vì em… Ha…” Tống Chi Hoà từ trong biển tình dục mênh mông tìm về một tia tỉnh táo để nói chuyện, nhưng lý trí lại không cho cậu thời gian suy nghĩ mà bật thốt lên, “… Bởi vì em là, em là quà tặng dành cho anh…”
Đàm Yến Minh nắm chặt cái của mình, vỗ một cái kêu vào bên má Tống Chi Hoà, một vệt nước không như nước bọt bắn ra dính vào làm khoé môi Tống Chi Hoà rối tinh rối mù.
Tống Chi Hoà nhắm mắt quay đầu đi, lại bị Đàm Yến Minh đánh lên ở bên khác: “Quà tặng gì?”
Tống Chi Hoà nhìn cực đáng thương, mùi vị nồng đậm của thứ kia triệt để đem cậu nhuộm bẩn đi, như món đồ chơi dâm đãng, chút lý trí cũng không còn: “… Là đồ chơi… Đồ chơi…”
*Bản convert để là “tao” nhưng tôi đổi lại chút
Mắt thấy lời kia sắp sửa được nói ra, Đàm Yến Minh liền cúi người xuống hôn lên môi cậu.
“Không cần nói…”
Sự thương tiếc này bị tình dục che giấu đi, cái hôn vừa chạm liền tách ra rồi lại giống như ban thưởng mà kéo thứ nóng hổi kia dán sát vào miệng Tống Chi Hoà.
“Liếm.”
Cậu vừa nghe thấy âm thanh khàn khàn của Đàm Yến Minh, vì vậy không chờ đợi được nữa mà liếm lên, giống như trẻ nhỏ đang uống sữa. Đàm Yến Minh kéo tóc trên trán cậu, thô lỗ đem miệng cậu mở ra, lúc đi vào cổ họng Tống Chi Hoà phát ra một tiếng nôn khan, mà miệng lại không hề thả lỏng, lực đạo si mê quấn quýt, nước mắt chảy ra trái lại như có ý đón hùa, chân chính xem mình như món vật mà sử dụng.
(Edit tới đây, tôi ngán quá luôn… Em Hoà làm tôi cạn lời á, em nó u mê gì mà dữ dội:((()
Đàm Yến Minh không để màn khẩu giao kéo dài thêm lâu, hắn rất nhanh đem vật đó từ trong cổ họng Tống Chi Hoà rút ra ngoài.
Tay hắn mang theo hơi nóng sờ xuống dưới, vậy mà ngoài ý muốn phát hiện Tống Chi Hoà đã bắn một lần, trên bờ bụng trắng mịn, vết tích màu trắng đục vương đầy.
“Bắn vào lúc nào?” Đàm Yến Minh cúi người, đem toàn bộ Tống Chi Hoà đặt bên dưới thân mình, mặt của hắn đối diện với mặt Tống Chi Hoà, khoang miệng mang theo hơi nóng lúc nói chuyện không kiêng kị cứ phủ lên hết mũi miệng Tống Chi Hoà.
“… Lúc anh đánh em.” Nước mắt Tống Chi Hoà cứ như là bất tận, mí mắt tất cả đều biến thành màu đỏ đáng thương.
Đàm Yến Minh ngẩn ra, hắn không có đánh…
“… Anh dùng cái đó vỗ vào mặt em, lúc đó là đánh em.” Tống Chi Hoà nghiêng đầu chảy nước mắt, như là chịu khuất nhục to lớn lắm.
Đầu Đàm Yến Minh nổ một cái, nhịn không được nữa tách chân Tống Chi Hoà ra, bên trong lộ ra đoá hồng đang ửng đỏ.
“Vào đi, đã làm xong rồi.” Tống Chi Hoà hai tay vẫn đang bị dây trói đỏ chụp cổ Đàm Yến Minh lại, môi miệng hồng hào ẩm nhuyễn mở ra đóng vào, phát ra lời mời gọi.
Vì vậy Đàm Yến Minh đỡ lấy ‘anh bạn’, đột nhiên tiến vào.
Bên trong Tống Chi Hoà quả nhiên ẩm nhuyễn như âm thanh của cậu vậy, căng mịn dâm mỹ mà vây quanh kẻ xâm lấn. Đàm Yến Minh dùng sức đảo mấy lần, dừng lại đem Tống Chi Hoà hơi tựa vào ghế sô pha ôm vào trong lồng ngực, dường như một cái ôm ấp ướt át vừa sinh ra sự thân mật vô biên lại tràn ngập thương tiếc.
Đột nhiên thay đổi tư thế làm cho Tống Chi Hoà phát ra liên tiếp tiếng rên rỉ ngọt ngào dính nị, cũng tương tự với thống khổ, nhưng sự tiếp cận cũng là sự vui sướng khó dằn xuống. Hình dáng kẻ xâm lấn muốn đi thẳng đến trên bụng Tống Chi Hoà, Tống Chi Hoà nhẹ nhàng bắt tay ấn lấy chỗ đấy, trong lúc nhịp điệu càng lúc càng nhanh mà phát ra rên rỉ không ngừng.
“Thoải mái không? Bé cưng, thoải mái lắm không?” Âm thanh phát ra tràn ngập trân ái nhưng không ai nhận thấy, Đàm Yến Minh nắm chặt tay trên bụng Tống Chi Hoà, mười ngón nắm chặt dùng sức ấn ở nơi đó, Tống Chi Hoà rít lên một tiếng, người bạn nhỏ trong tình huống không có bất kỳ an ủi nào lần thứ hai phun ra chất lỏng ấm nóng.
Nhưng Đàm Yến Minh không ngừng lại, hắn ở nơi kết hợp lúc Tống Chi Hoà thở dốc và rên rỉ không ngừng ra vào bên trong, ma sát khối thịt bên trong nơi cực kỳ yếu đuối của Tống Chi Hoà, dốc sức đem cậu đóng đinh trên người mình. Tống Chi Hoà hết khóc đến gọi, mãi đến khi chỗ yếu mềm nhất cứng lên lần nữa.
Trong chớp mắt Tống Chi Hoà giãy dụa kịch liệt hơn, “Không!” Cậu kêu khóc, “Thả em xuống… A… Thả em, thả em xuống… Đàm Yến Minh… Em nghĩ… muốn đi tiểu… Đàm Yến Minh…”
Mà khẩn cầu này với Đàm Yến Minh lại không có tý ràng buộc nào, “Vậy thì đi.” Hắn nói, đứng lên đi đến hướng phòng vệ sinh, một chút lại đỉnh một chút, không chút lưu tình, thứ ấy lại càng ở bên trong sâu hơn nữa, giống như thú hoang ngọt ngào hành hạ người yêu mình.
Hắn đem hai chân Tống Chi Hoà ôm vào trong ngực, nhắm ngay bồn cầu. Theo động tác mạnh mẽ của hắn, cậu nhỏ của Tống Chi Hoà dần dần chảy ra một ít chất lỏng màu vàng. Nước mắt cậu rốt cuộc cũng chảy khô, dại ra nhìn mình bị làm đến mức này, “Không được…” Việc bài tiết được thông thuận, một luồng điện như giật mẩy làm cậu run rẩy, “Không!!!” Nơi ấy của cậu đột nhiên co rút nhanh, sau đó co giật, cậu đến cao trào.
Đàm Yến Minh bắn ra bên trong ‘lối đi’ ấm áp run rẩy của cậu.
Hắn đem ‘anh bạn’ vẫn chưa mềm hẳn từ trong thân thể Tống Chi Hoà rút ra, để cậu đứng trên bàn chân hắn, ôm vào trong ngực, “Ngoan.” Hôn lên trán, một chút lại thêm một chút, yêu quý, thương xót, nhiều tâm tình như vậy, một câu hắn cũng không nói ra được.
Tống Chi Hoà trong lồng ngực hắn ngây ngẩn một hồi, nút thắt dây không biết trong lúc nào bị cọ mà rơi mất, cậu bỗng nhiên nắm lấy vật làm cho cậu điên cuồng kia, “Thêm một lần nữa đi.” Cậu nói, “Lần này bắn trong miệng em.”
Đàm Yến Minh đem cậu đặt lên bồn rửa tay, mặt kính phủ sương trên bờ tường nghiêm chỉnh soi lên thân ảnh bọn họ điên cuồng bên nhau.
Lúc sắp bắn, Đàm Yến Minh đem cái ấy rút ra. Tống Chi Hoà duỗi tay nắm chặt, đối với miệng mình hơi mở ra tuốt lấy. Rất nhanh tinh dịch phun ra, bắn vào bên trong miệng Tống Chi Hoà, lên gò má, lông mi. Cậu nhắm hai mắt, cổ họng động đậy, đem nuốt xuống hết.
Không biết bọn họ làm đến mấy lần, cuối cùng lúc Tống Chi Hoà được Đàm Yến Minh ôm đến giường trong phòng ngủ chính thiếu điều như cá sắp chết, vô thức co rúm mấy lần, ý thức toàn bộ đều chìm đi mất.
Một tay Tống Chi Hoà cắm ở bên dưới gối, Đàm Yến Minh kéo lên, không kéo được, đơn giản đem gối lấy ra, lộ ra một góc hộp nhỏ được Tống Chi Hoà siết trong lòng bàn tay.
Hắn rút ra, mở hộp, hai viên ngọc thạch hoa tuyết sắc bén làm thành khuy áo nằm bên trên lớp vải nhung, còn thêm một tấm thiệp chúc mừng, một hàng chữ: Như anh, gửi anh, hi vọng anh sẽ vui vẻ.
Đàm Yến Minh đem đôi môi di chuyển tới sát đỉnh đầu cậu, rất dùng sức cũng rất yêu tĩnh mà hôn một cái.
…
Mừng quá, tôi edit xong chương rồi…
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com. Vui lòng không reup.
.
Toàn bộ chương này là H, ai không muốn đọc có thể lướt qua, không ảnh hưởng nhiều đến mạch truyện lắm. ^^
Trên ghế sô pha trong phòng khách, là nơi lần đầu tiên bọn họ làm với nhau, Đàm Yến Minh đem Tống Chi Hoà thả xuống bên dưới.
Tống Chi Hoà lúc trói dây dùng rất nhiều sức, nhưng lại không chút vững chắc, Đàm Yến Minh không dùng sức lực gì nhiều, chỉ dùng ngón tay hướng lên nút thắt dây thừng cọ này kia một chút, toàn bộ dây trói quanh co khúc khuỷu trên đầu gối trắng noãn sáng loáng của Tống Chi Hoà tuột ra ở một bên.
Ở chỗ đùi và cẳng chân đang lộ ra phía ngoài hằn lên vết trói dây thừng đỏ tươi, Tống Chi Hoà trong ánh mắt như sói đang ức chế của Đàm Yến Minh không nhịn được mà phát run, nhìn qua nhìn lại mấy vết hằn mỗi cái như hoa văn tinh tế trong một vũ điệu hiến tế thánh thần nào đó.
Trong phòng là âm thanh không ngừng thở dốc của hai người, lẫn thêm một loại hơi nước ấm nồng bao bọc lấy bọn họ. Đàm Yến Minh trầm mặc gỡ bỏ dây thừng trên cổ tay Tống Chi Hoà, có lẽ là do da dẻ mỏng hơn, vết trói ở đó đỏ cũng nhiều hơn, là máu, rõ ràng đến ánh mắt của Đàm Yến Minh cũng hơi đỏ lên.
“Sao lại lẳng lơ tới vậy?” Đàm Yến Minh đem hai cánh tay Tống Chi Hoà ấn lên trên đỉnh đầu, lại dùng dây thừng tàn nhẫn vòng hai vòng quấn lại, “Hả?”
Tống Chi Hoà kinh sợ hít sâu hai cái, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị bóp lấy hàm dưới kéo lên trên, cả người cậu không có cách nào tự kiềm lại mà ngẩng đầu nhìn lên, từ bên trong yết hầu phát ra âm thành mơ hồ như tiếng nước, vừa lại giống tiếng xin tha, đôi mắt trong suốt như vật nhỏ trước khi chết, xung quanh bao lên một tầng ánh sáng nhu thuận lại bi thảm, có lẽ là nước mắt, cũng có thể không, con ngươi như phản chiếu hình ảnh gương mặt của hung thủ tình dục vừa ác liệt, cũng anh tuấn, làm cho cậu cam tâm tình nguyện chết đi.
Nụ hôn, môi lưỡi cả hai cùng giằng co, tay kia vẫn cứ để bên dưới hàm cậu, dùng lực đẩy nhẹ lên lại biến thành an ủi, trong âm thanh quấn quýt nắm xuống phía dưới hầu kết tinh xảo của Tống Chi Hoà, xoa xoa, tiếng rên từ thanh quản không khống chế được truyền đến trên khoang miệng, nước bọt theo khoé môi trượt xuống hai bên má, rồi tiến vào bên trong mái tóc dài đen mượt của Tống Chi Hoà, không thể ngừng lại, không thể kiểm soát, ái tình như con suối không thể chặn được, nước bọt trào ra, cứ vậy tràn hết vào tóc Tống Chi Hoà, rồi đến ghế sô pha, thấm vào trong, trái tim trong lồng ngực vì ái dục cứ nhảy nhót không ngừng như muốn nổ tung.
Hôn không đủ, vậy hôn thế nào mới đủ? E rằng phải hôn cả đời mất thôi, Đàm Yến Minh thoáng đưa đầu nhấc nhẹ lên. Hắn nhìn thấy cánh môi sưng tấy của Tống Chi Hoà, trên cầm dính đầy ánh nước.
Thần trí Tống Chi Hoà đã không còn rõ ràng nữa rồi, có khả năng từ khi mới bắt đầu, thời khắc vận mệnh lúc chiếc mũ bóng chày rơi ngược về phía sau thần trí đã không rõ rồi, cho tới hôm nay, và mãi về tận sau này, vĩnh viễn trầm mê.
Giây phút này cậu không chút nào muốn nụ hôn rời đi, liền đuổi tới, ngẩng đầu hướng lên, nỗ lực bắt lấy môi của người yêu, nếu không hôn thì sẽ chết mất, mà Đàm Yến Minh lại muốn cậu chết —— một tay bịt lấy mũi miệng của cậu, đem đầu cậu đặt về dưới ghế sô pha. Tống Chi Hoà khó chịu chảy nước mắt, khó chịu vì không có được nụ hôn; mà thời khắc này tay thì cũng giống như môi lưỡi, thậm chí còn như một loại bộ phận khác, đều mang theo mùi vị của Đàm Yến Minh, muốn Tống Chi Hoà chết đi sống lại.
Cậu thè lưỡi liếm cái tay kia, hút nhẹ, trong khoảnh khắc nghẹt thở như trước lại tràn ngập mê luyến mà từng chút từng chút thoa nước bọt ở mỗi khe hở.
Đàm Yến Minh rút tay trên miệng cậu ra, đều mang theo không ít nước bọt của cậu.
“Sao lại lẳng lơ như vậy?” Hắn hỏi lần thứ hai, một tay khác tháo bỏ thắt lưng quần mình, cái ấy đột ngột bật ra như nóng lòng muốn thử một cái gì đó.
Hắn chưa kịp tắm rửa gì, vì vậy chỗ đấy không thể tránh khỏi có chút mùi tanh. Hắn cầm chặt lấy, đem cậu nhỏ ghé vào bên khoé môi ửng đỏ gợi tình của Tống Chi Hoà, Tống Chi Hoà không nhịn được mà thè lưỡi liếm một cái rồi lui lại.
“Nói đi, Tống Chi Hoà, trả lời anh.” Nâng cằm Tống Chi Hoà kéo qua hướng bên phải, Tống Chi Hoà liền mặt đối mặt với một thứ đang nóng cứng.
Tống Chi Hoà phát ra tiếng thở dốc oan ức lại có chút thút thít khe khẽ, cậu nỗ lực vươn lưỡi ra như muốn rút khoảng cách giữa môi và thứ ấy, nhưng lại không thể thành công.
“Bởi vì… Bởi vì em… Ha…” Tống Chi Hoà từ trong biển tình dục mênh mông tìm về một tia tỉnh táo để nói chuyện, nhưng lý trí lại không cho cậu thời gian suy nghĩ mà bật thốt lên, “… Bởi vì em là, em là quà tặng dành cho anh…”
Đàm Yến Minh nắm chặt cái của mình, vỗ một cái kêu vào bên má Tống Chi Hoà, một vệt nước không như nước bọt bắn ra dính vào làm khoé môi Tống Chi Hoà rối tinh rối mù.
Tống Chi Hoà nhắm mắt quay đầu đi, lại bị Đàm Yến Minh đánh lên ở bên khác: “Quà tặng gì?”
Tống Chi Hoà nhìn cực đáng thương, mùi vị nồng đậm của thứ kia triệt để đem cậu nhuộm bẩn đi, như món đồ chơi dâm đãng, chút lý trí cũng không còn: “… Là đồ chơi… Đồ chơi…”
*Bản convert để là “tao” nhưng tôi đổi lại chút
Mắt thấy lời kia sắp sửa được nói ra, Đàm Yến Minh liền cúi người xuống hôn lên môi cậu.
“Không cần nói…”
Sự thương tiếc này bị tình dục che giấu đi, cái hôn vừa chạm liền tách ra rồi lại giống như ban thưởng mà kéo thứ nóng hổi kia dán sát vào miệng Tống Chi Hoà.
“Liếm.”
Cậu vừa nghe thấy âm thanh khàn khàn của Đàm Yến Minh, vì vậy không chờ đợi được nữa mà liếm lên, giống như trẻ nhỏ đang uống sữa. Đàm Yến Minh kéo tóc trên trán cậu, thô lỗ đem miệng cậu mở ra, lúc đi vào cổ họng Tống Chi Hoà phát ra một tiếng nôn khan, mà miệng lại không hề thả lỏng, lực đạo si mê quấn quýt, nước mắt chảy ra trái lại như có ý đón hùa, chân chính xem mình như món vật mà sử dụng.
(Edit tới đây, tôi ngán quá luôn… Em Hoà làm tôi cạn lời á, em nó u mê gì mà dữ dội:((()
Đàm Yến Minh không để màn khẩu giao kéo dài thêm lâu, hắn rất nhanh đem vật đó từ trong cổ họng Tống Chi Hoà rút ra ngoài.
Tay hắn mang theo hơi nóng sờ xuống dưới, vậy mà ngoài ý muốn phát hiện Tống Chi Hoà đã bắn một lần, trên bờ bụng trắng mịn, vết tích màu trắng đục vương đầy.
“Bắn vào lúc nào?” Đàm Yến Minh cúi người, đem toàn bộ Tống Chi Hoà đặt bên dưới thân mình, mặt của hắn đối diện với mặt Tống Chi Hoà, khoang miệng mang theo hơi nóng lúc nói chuyện không kiêng kị cứ phủ lên hết mũi miệng Tống Chi Hoà.
“… Lúc anh đánh em.” Nước mắt Tống Chi Hoà cứ như là bất tận, mí mắt tất cả đều biến thành màu đỏ đáng thương.
Đàm Yến Minh ngẩn ra, hắn không có đánh…
“… Anh dùng cái đó vỗ vào mặt em, lúc đó là đánh em.” Tống Chi Hoà nghiêng đầu chảy nước mắt, như là chịu khuất nhục to lớn lắm.
Đầu Đàm Yến Minh nổ một cái, nhịn không được nữa tách chân Tống Chi Hoà ra, bên trong lộ ra đoá hồng đang ửng đỏ.
“Vào đi, đã làm xong rồi.” Tống Chi Hoà hai tay vẫn đang bị dây trói đỏ chụp cổ Đàm Yến Minh lại, môi miệng hồng hào ẩm nhuyễn mở ra đóng vào, phát ra lời mời gọi.
Vì vậy Đàm Yến Minh đỡ lấy ‘anh bạn’, đột nhiên tiến vào.
Bên trong Tống Chi Hoà quả nhiên ẩm nhuyễn như âm thanh của cậu vậy, căng mịn dâm mỹ mà vây quanh kẻ xâm lấn. Đàm Yến Minh dùng sức đảo mấy lần, dừng lại đem Tống Chi Hoà hơi tựa vào ghế sô pha ôm vào trong lồng ngực, dường như một cái ôm ấp ướt át vừa sinh ra sự thân mật vô biên lại tràn ngập thương tiếc.
Đột nhiên thay đổi tư thế làm cho Tống Chi Hoà phát ra liên tiếp tiếng rên rỉ ngọt ngào dính nị, cũng tương tự với thống khổ, nhưng sự tiếp cận cũng là sự vui sướng khó dằn xuống. Hình dáng kẻ xâm lấn muốn đi thẳng đến trên bụng Tống Chi Hoà, Tống Chi Hoà nhẹ nhàng bắt tay ấn lấy chỗ đấy, trong lúc nhịp điệu càng lúc càng nhanh mà phát ra rên rỉ không ngừng.
“Thoải mái không? Bé cưng, thoải mái lắm không?” Âm thanh phát ra tràn ngập trân ái nhưng không ai nhận thấy, Đàm Yến Minh nắm chặt tay trên bụng Tống Chi Hoà, mười ngón nắm chặt dùng sức ấn ở nơi đó, Tống Chi Hoà rít lên một tiếng, người bạn nhỏ trong tình huống không có bất kỳ an ủi nào lần thứ hai phun ra chất lỏng ấm nóng.
Nhưng Đàm Yến Minh không ngừng lại, hắn ở nơi kết hợp lúc Tống Chi Hoà thở dốc và rên rỉ không ngừng ra vào bên trong, ma sát khối thịt bên trong nơi cực kỳ yếu đuối của Tống Chi Hoà, dốc sức đem cậu đóng đinh trên người mình. Tống Chi Hoà hết khóc đến gọi, mãi đến khi chỗ yếu mềm nhất cứng lên lần nữa.
Trong chớp mắt Tống Chi Hoà giãy dụa kịch liệt hơn, “Không!” Cậu kêu khóc, “Thả em xuống… A… Thả em, thả em xuống… Đàm Yến Minh… Em nghĩ… muốn đi tiểu… Đàm Yến Minh…”
Mà khẩn cầu này với Đàm Yến Minh lại không có tý ràng buộc nào, “Vậy thì đi.” Hắn nói, đứng lên đi đến hướng phòng vệ sinh, một chút lại đỉnh một chút, không chút lưu tình, thứ ấy lại càng ở bên trong sâu hơn nữa, giống như thú hoang ngọt ngào hành hạ người yêu mình.
Hắn đem hai chân Tống Chi Hoà ôm vào trong ngực, nhắm ngay bồn cầu. Theo động tác mạnh mẽ của hắn, cậu nhỏ của Tống Chi Hoà dần dần chảy ra một ít chất lỏng màu vàng. Nước mắt cậu rốt cuộc cũng chảy khô, dại ra nhìn mình bị làm đến mức này, “Không được…” Việc bài tiết được thông thuận, một luồng điện như giật mẩy làm cậu run rẩy, “Không!!!” Nơi ấy của cậu đột nhiên co rút nhanh, sau đó co giật, cậu đến cao trào.
Đàm Yến Minh bắn ra bên trong ‘lối đi’ ấm áp run rẩy của cậu.
Hắn đem ‘anh bạn’ vẫn chưa mềm hẳn từ trong thân thể Tống Chi Hoà rút ra, để cậu đứng trên bàn chân hắn, ôm vào trong ngực, “Ngoan.” Hôn lên trán, một chút lại thêm một chút, yêu quý, thương xót, nhiều tâm tình như vậy, một câu hắn cũng không nói ra được.
Tống Chi Hoà trong lồng ngực hắn ngây ngẩn một hồi, nút thắt dây không biết trong lúc nào bị cọ mà rơi mất, cậu bỗng nhiên nắm lấy vật làm cho cậu điên cuồng kia, “Thêm một lần nữa đi.” Cậu nói, “Lần này bắn trong miệng em.”
Đàm Yến Minh đem cậu đặt lên bồn rửa tay, mặt kính phủ sương trên bờ tường nghiêm chỉnh soi lên thân ảnh bọn họ điên cuồng bên nhau.
Lúc sắp bắn, Đàm Yến Minh đem cái ấy rút ra. Tống Chi Hoà duỗi tay nắm chặt, đối với miệng mình hơi mở ra tuốt lấy. Rất nhanh tinh dịch phun ra, bắn vào bên trong miệng Tống Chi Hoà, lên gò má, lông mi. Cậu nhắm hai mắt, cổ họng động đậy, đem nuốt xuống hết.
Không biết bọn họ làm đến mấy lần, cuối cùng lúc Tống Chi Hoà được Đàm Yến Minh ôm đến giường trong phòng ngủ chính thiếu điều như cá sắp chết, vô thức co rúm mấy lần, ý thức toàn bộ đều chìm đi mất.
Một tay Tống Chi Hoà cắm ở bên dưới gối, Đàm Yến Minh kéo lên, không kéo được, đơn giản đem gối lấy ra, lộ ra một góc hộp nhỏ được Tống Chi Hoà siết trong lòng bàn tay.
Hắn rút ra, mở hộp, hai viên ngọc thạch hoa tuyết sắc bén làm thành khuy áo nằm bên trên lớp vải nhung, còn thêm một tấm thiệp chúc mừng, một hàng chữ: Như anh, gửi anh, hi vọng anh sẽ vui vẻ.
Đàm Yến Minh đem đôi môi di chuyển tới sát đỉnh đầu cậu, rất dùng sức cũng rất yêu tĩnh mà hôn một cái.
…
Mừng quá, tôi edit xong chương rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.