Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 52: Bắt cóc

Trọng Khâu

13/10/2016

Tuy rằng ma xui quỷ khiến đến chỗ của Ôn Dương khiến tôi rất căm tức, nhưng quả thật đã lâu mới được ngủ một giấc ngon, không có trằn trọc không có ác mộng, tôi chưa bao giờ biết uống say lại có công dụng đó, bởi vì thần kinh đại não bị tê liệt?

Tôi giống như là tìm ra được phương pháp mới, mỗi đêm đều đến quán bar muốn tự ép say, kết quả lại không như ý, tửu lượng tôi thật sự là quá tốt rồi, không hiểu ngày đó là làm sao có thể say.

Nhưng tôi đã nuôi thành thói quen, mỗi đêm đều đến quán bar ngồi một chốc, thiếu Ôn Dương, tôi giống như là không còn trọng tâm cuộc sống, đến chỗ này ít nhiều có thể thả lỏng một chút, xem như cung cấp chút doanh thu cho quán bar. Mỗi khi Tiểu Ca pha chế rượu thấy tôi, chỉ nhìn nụ cười liền biết tâm tình rất tốt.

Có khi gặp được Lâm Duệ thì sẽ tán gẫu trong chốc lát, có lẽ là thấy tôi luôn một mình, Lâm Duệ cảm thấy kẻ cô đơn này thật đáng thương, thế nhưng lại giới thiệu cho tôi một nam nhân

Lúc ban đầu tôi cho rằng chỉ là giới thiệu một bằng hữu đơn thuần, nhưng càng về sau ý tứ tác hợp càng rõ ràng.

Một nam nhân như tôi, vẫn là lần đầu tiên bị người đối đãi như nữ nhân, không thể nói là chán ghét, nhưng cảm giác này thật sự không tốt lắm. Tôi hỏi Lâm Duệ, chẳng lẽ nhìn tôi có vẻ rất nương? Kết quả bị Lâm Duệ khách sáo một phen, loại chuyện theo đuổi này đặt trên người ai cũng vậy, một khi thích tự nhiên sẽ biểu hiện ra ân cần, người ta sao lại xem ngươi là nữ nhân.

"Cậu cảm thấy hắn theo đuổi cậu giống như theo đuổi con gái, nhưng nếu đổi lại là vị thẳng nam kia, cậu cũng sẽ nghĩ như vậy sao?"

Tôi ngây người, Ôn Dương theo đuổi tôi? Ôn Dương không cần theo đuổi, tôi nếu không bị bệnh, anh lại thích nam nhân, tôi tự nhiên sẽ chạy khắp cả thế giới này bám theo anh.

Nhưng tôi cảm thấy chuyện này quá thần kỳ, trước sau chỉ có gặp mặt có mấy lần, làm sao có thể thích rồi?

Tôi không tưởng tượng nổi cảnh tượng tôi và người nọ cùng một chỗ, trước kia chỉ cho là bằng hữu tâm sự, nhưng nghĩ đến là đang theo đuổi mình, nháy mắt trở thành không được tự nhiên.

Kỳ thật điều kiện đối phương không tồi, diện mạo mặc dù chưa hẳn là xuất chúng, nhưng lời nói cử chỉ đều giống một người thành đạt. Lâm Duệ lần nữa nhấn mạnh với tôi, nói hắn giới thiệu người thì tuyệt đối đáng tin, không thể là những phần tử lừa tình cặn bã gì đó, nhân phẩm hay điều kiện cá nhân đều xem như có tiếng ở trong giới.

Thấy tôi bất vi sở động, Lâm Duệ bổ sung: "Người này so ra không thể kém Ôn Dương kia của cậu, tuổi tuy rằng chênh lệch hơi lớn, nhưng bất quá vừa mới 30, cũng chính là thời điểm tốt nhất của nam nhân. Người cậu thích tuy rằng không tồi, trước không nói các người có bao nhiêu khả năng, tuổi đó cùng một chỗ với cậu có thể ổn định sao?"

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, Lâm Duệ mới đưa tôi đến chỗ Ôn Dương một lần, làm sao đã biết tôi thích Ôn Dương? Không biết sau khi uống say tôi đã nói những gì.

Hắn nói tiếp đương nhiên là tôi nghe không vào, thừa dịp thời gian quen biết còn ngắn, vẫn nên nhanh chóng giải quyết thì tốt hơn, miễn cho cuối cùng biến thành tất cả đều không thoải mái, dù sao ở giữa còn có một Lâm Duệ.

Lần thứ hai tôi bất động thanh sắc né tránh thân cận của Trầm Trác.

"Em cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt sao?" Tay cầm ly rượu của Trầm Trác ngừng lại, thắc mắc về hành động của tôi.

Thật là một người thập phần tự tin, bất quá đó cũng là mị lực của gã ở cái tuổi này đi, không có lỗ mãng cùng mê mang của đám trẻ mới vừa bước khỏi cổng trường, cử chỉ lời nói đều rất thành thạo.

"Đương nhiên không có, nói chuyện với anh có thể khiến người ta vô cùng thoải mái, tôi cảm thấy rất thích hợp làm bằng hữu."

Kỳ thật tôi rất muốn nói, tôi đã có người để thích rồi, nhưng chuyện này sẽ khiến Lâm Duệ khó xử, dù sao chẳng ai muốn làm thế thân cho người khác.

"Người kia rất ưu tú?" Gã hỏi.

Tôi dừng một chút, khẽ nhíu mày, Lâm Duệ đã nói với gã chuyện của Ôn Dương?



"Lâm Duệ nói với tôi em đã có người mình thích, nhưng đối phương là thẳng nam, bảo tôi gặp gỡ với em thử xem. Lúc đầu tôi rất bài xích, tôi cảm thấy không cần thiết phải tự hạ thấp chính mình, nhưng gặp em, tôi rất ngạc nhiên."

Tôi nghi hoặc nhìn gã, thấy gã nghiêng người, một cánh tay chống lên quầy bar, ánh mắt chăm chú nhìn ly rượu trong tay.

"Tôi vẫn cảm thấy con người là động vật cảm quan. Trong mắt tôi, rất ít ai có thể cự tuyệt em, nhất là thời điểm em cười lên, khiến trái tim người ta không thể không rung động, ngày đó tôi suýt nữa đã thất thố. Tôi cũng coi như đã gặp qua không ít người, bao gồm cả minh tinh, diện mạo của em, không, phải nói nụ cười của em, cực đủ lực sát thương."

Được người giáp mặt khen ngợi như vậy, dù là da mặt dày đến đâu, tôi cũng chịu không nổi. Tôi lắc đầu bật cười: "Ban đầu tôi cho rằng, anh là tự tin đối với thành công của mình, hiện tại mới cảm thấy tài ăn nói càng tốt hơn."

Trầm Trác vẫn không nhìn tôi, nhẹ nhàng lắc lắc cái ly trong tay, biểu tình không thay đổi: "Lúc ấy tôi đã nghĩ, chỉ cần em không có vấn đề cổ quái gì khiến người khác chịu không nổi, tôi sẽ theo đuổi em. Kết quả em không hề khiến tôi thất vọng. Mấy lần gặp gỡ này, tôi cảm thấy càng bị em thu hút, không quan tâm hơn thua, tiến lui có chừng mực, trừ bỏ diện mạo còn trẻ, tuyệt không giống một sinh viên mới vừa tốt nghiệp. Tôi ít nhiều có thể nhìn ra em không phải người tôn thờ nhất kiến chung tình, vốn cũng định nước ấm nấu ếch, dần dần cùng em một chỗ, kết quả càng về sau lại càng không thể chờ đợi thêm được."

Trầm Trác nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống quầy bar, quay đầu nhìn tôi, "Là tôi dọa sợ em rồi? Tôi có thể từ từ tiến đến, cư xử giống như bằng hữu, chờ đến khi em buông được người kia, em có thể thử cho tôi một cơ hội. Tin tưởng tôi, tôi sẽ không khiến cho em thất vọng."

Tôi xoa xoa hai bên thái dương đang nảy lên thình thịch, thở dài: "Không biết vì sao, tôi vẫn cảm thấy như là anh đang theo đuổi phụ nữ. Anh là người quá cẩn trọng, tôi không quen ở chung với nam nhân như vậy. Nhưng trừ bỏ điểm này, anh đúng là một đối tượng rất tốt. Chỉ là, tôi cảm thấy hiện tại mình chưa thích hợp bắt đầu một đoạn tình cảm mới, tôi tuy rằng không muốn nói lời quá chắc chắn, dù sao tương lai cũng đầy biến cố, nhưng tôi cảm thấy sau này cũng không có khả năng, tôi không thể tưởng tượng ra tình cảnh đó."

Thấy biểu cảm Trầm Trác chậm rãi lạnh xuống, tôi giơ ly rượu lên nói: "Chúng ta có thể làm bằng hữu đương nhiên rất tốt, không thể nói chuyện cũng không sao, có thể quen được Thẩm tiên sinh khiến tôi thật sự cao hứng."

Trầm Trác do dự một chút, cầm lấy ly rượu trên quầy bar, nhẹ cụng ly cùng tôi, ngữ khí bất đắc dĩ, "Tôi thật sự là rất thích em thì làm sao bây giờ? Em cũng đã nói tương lai tràn ngập biến cố, vậy đừng phán tử hình cho tôi sớm như vậy."

Tôi cúi đầu bật cười, cái gọi là thích, bất quá là bị vẻ ngoài mê hoặc thôi, chỉ cần tôi biến mất, không cần đến quá lâu, liền sẽ bị người ta vứt ra sau đầu.

Nếu Trầm Trác biết trong lòng tôi đang nổi lên tâm tư gì, có lẽ sẽ không ôn hòa nhã nhặn uống rượu thế này nữa. Hiện tại đối với tôi mà nói, những cái gọi là cổ quái hoàn toàn không đáng nhắc đến, ai mà biết một người yên lành, điên lên thì lại đáng sợ như thế nào.

Thời gian của tôi không còn nhiều lắm, Tần Phủ mau xuất hiện, đừng bắt tôi phải chờ quá lâu.

Thời điểm rời đi, Trầm Trác muốn đưa tôi, bị tôi cự tuyệt. Gã hiện làm cái gì, tôi cũng cảm thấy như là đang theo đuổi con gái.

Buổi đêm trong thành thị nhìn không thấy sao trời, toàn bộ hào quang đều bị đèn đuốc hoa lệ cùng cảnh đêm kiều diễm của thành phố này che lấp, nhưng vẫn là hảo phong như nước, đoạn đường về khách sạn mỗi ngày này, dường như có thể dỗ dành cho nội tâm tôi, một khắc an bình.

Nhưng có đôi khi cũng sẽ suy nghĩ lạc lõng, vạn cửa sổ sáng đèn này, thế nhưng không có một chiếc thuộc về tôi, khi đó nỗi nhớ Ôn Dương giống như nước suối róc rách từ từ chảy khắp toàn thân, nhưng mà nhớ nhung qua đi, còn lại chỉ có tịch liêu u ám.

Khi tôi nhìn thấy xe của Ôn Dương ở dưới lầu khách sạn, tôi nghĩ có lẽ là gặp ảo giác rồi, người kia mặc một thân âu phục màu đen, dáng người thon dài cao ngất dựa vào cửa xe, một cái chân dài hơi duỗi ra, gương mặt anh tuấn kia dưới ánh đèn mờ nhạt lại nhiễm thêm vài phần thần bí, khí chất tao nhã khiến người ta không thể rời mắt.

Quả nhiên là bóng đêm làm say lòng người, mà đêm nay, tựa hồ lại đẹp phá lệ.

Tôi dừng bước, đứng ở một ngã rẽ cách đó không xa không gần, ngắm nhìn cái người toàn thân tản ra mị lực nam nhân kia, tôi tựa hồ có thể hiểu được lời Trầm Trác, cái cảm giác trái tim đột nhiên rung động này, đó là một loại ma lực lấn áp tâm hồn, không người nào có thể chống đỡ. Tôi ôm ngực chậm rãi ngồi sụp xuống.

Người đó vì sao không thể là tôi?

Vô luận qua bao lâu, tình yêu đối với người này, không thể giảm bớt đi một chút, ngược lại còn bởi vì xa cách, càng thêm mãnh liệt, vừa nghĩ tới, liền sẽ đau đến hít thở không thông.

Đang trong suy nghĩ miên man, còn chưa kịp thắc mắc Ôn Dương vì sao lại đến nơi này, tôi đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, chậm rãi xoay người, chưa kịp nhìn rõ bộ dáng người phía sau, liền mất đi tri giác.

Cũng không biết hôn mê qua bao lâu, tôi mở mắt ra liền đối diện với đôi con ngươi âm lãnh của Ôn Hách.



Tôi tìm người theo dõi Tần Phủ, lại không nghĩ chính mình đã bị để ý trước. Sau khi về nước tôi chỉ nghĩ đến đi tìm Tần Phủ trả thù, quên đi cái bao cỏ này, tên ngu dốt này thế nhưng cũng học người khác chơi trò bắt cóc.

(bao cỏ: chỉ người ngu dốt)

Tôi chịu đựng trận đau nhức trên đầu, quét một vòng qua bốn phía, nơi này giống như là một căn nhà bỏ hoang, trên đất đều là giấy rác tạp nham, trên tường còn bị bong mấy mảng sơn lớn.

Tay chân tôi đều bị cột vào ghế, không thể động đậy chút nào, mà đối phương tính cả Ôn Hách có tổng cộng bốn người, trốn thì không cần suy nghĩ nữa.

"Lừa tôi năm trăm vạn, bỏ chạy đến Mỹ, điện thoại cũng không mở, Thạch đại tài tử có phải là nên cho một lời giải thích không?" Ôn Hách ngồi ở đối diện, cầm con dao trong tay thong dong miết qua lại trong lòng bàn tay, bộ dáng thoạt nhìn thập phần phong cách.

Tôi cười lạnh một tiếng: "Nếu đã là lừa, mày còn muốn giải thích cái gì? Chút IQ này còn không có, cũng khó trách vĩnh viễn bị Ôn Dương lấn át không ngóc đầu nổi."

Ôn Hách đứng bật dậy, tiến đến đấm một quyền lên bụng tôi, nghiến răng: "Lão tử giết ngươi có tin không, rừng núi hoang vắng cũng thuận tiện hủy xác."

Bụng tôi đau thắt, ho khan mấy cái, điều hòa hô hấp hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn, "Trước khi giết chết tao, khụ ... tao có một thứ muốn tặng cho mày."

Ôn Hách ghé sát vào tôi nói: "Mày còn muốn bày trò gì, Ôn Hách tao cho tới bây giờ chưa từng bị đùa giỡn như vậy. Trả năm trăm vạn về, nếu không, hôm nay nói gì tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày."

Tôi cười cười nói: "Ngài chịu mệt, lấy giúp tôi đồ trong túi áo."

Ôn Hách do dự một chút, lấy ra một cái bút trong túi áo của tôi.

"Ấn vào cái nút màu đỏ." tôi nói.

Bên trong bắt đầu truyền đến tạp âm xoàn xoạt, không lâu lắm, giọng nói Ôn Hách liền vang lên trong căn nhà trống trải ...

"Ôn Dương hiện tại rất tín nhiệm cậu, tôi biết hắn đang cạnh tranh một hạng mục lớn, bọn họ rất chú trọng, nếu thành, đủ cho hắn ăn vài năm, nhưng nếu hắn ăn cắp ý tưởng bên kia, liền không còn cơ hội nữa, đời này đều không thể trở mình...."

Không chờ nghe xong, Ôn Hách ném mạnh bút ghi âm xuống, lại tiến lên cho tôi một cước, "Mày con mẹ nó muốn chết!"

Ghế dựa lảo đảo về phía sau, tôi cũng ngã theo, đầu lại đập mạnh một cái xuống nền gạch, cả người cảm thấy từng đợt mê man. Tôi cuộn mình trên mặt đất, muốn tận lực né tránh những mũi chân không ngừng đá tới, may mà ba người còn lại không nhúng tay, bằng không tôi thật sự chống đỡ không nổi rồi.

Chờ Ôn Hách dừng lại, tôi nhổ ra một ngụm máu, cắn răng nói: "Tao đã sao chép rất nhiều rồi, mày sẽ không cho là tao cũng ngu như mày đi? Tao đã dám làm thế, đương nhiên sẽ có chuẩn bị, nếu tao mất tích quá 12 giờ, thứ này lập tức sẽ được chuyển giao cho cảnh sát, cũng sẽ được đưa lên các trang mạng lớn, dân mạng hiện tại đều là bát quái lợi hại, tiết mục vợ lớn vợ bé vẫn luôn là đề tài sôi nổi nhất."

(bát quái: nhiều chuyện)

"Thao mẹ mày, Ôn Dương cho mày cái gì rồi, để mày phải làm như vậy." Ôn Hách nhấc chân lại muốn đá lên.

Tôi lạnh lùng nói: "Mày còn dám đụng đến tao nữa, cho dù là trở về, tao cũng sẽ công khai đoạn ghi âm. Cho mày đánh mấy cái trút giận thì thôi đi, đừng con mẹ nó cho mặt mũi còn không nhận, không tin mày thử xem."

Nói lớn tiếng như vậy khiến đầu tôi vang lên ong ong, trên người càng là đau đớn thấu xương, nhưng tôi không thể mất khí thế, tôi phải khiến cho hắn cố kỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sam Trọng Thủy Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook