Chương 60: Cáo biệt
Trọng Khâu
13/10/2016
Nói xong không đợi tôi phản ứng, Tần Hề lững thững rời đi, bước đến cạnh một người đang ngồi bên gốc cây gần đó hút thuốc, hắn trầm giọng nói: "Tôi đã báo rồi, quyết tâm ở chỗ này chờ cảnh sát tới sao?"
Người nọ cầm một mẩu thuốc lá, nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, thì ra là kẻ lang thang ngày ấy tôi đã gặp ở Tần Trạch, ông mặc một bộ quần áo y tế, trên người bị mưa thấm ướt nhẹp, dính không ít nước bùn, cả người cực kỳ chật vật.
Người trung niên hút vào một hơi, vòng khói khuếch tán ra, thanh âm thô ách vang lên: "Tôi vẫn luôn cho rằng bà ấy sẽ sống tốt."
Tần Hề nhìn rừng cây rậm rạp xanh ngắt, ánh mắt u ám không rõ, thản nhiên nói: "Tôi chưa từng thấy tỷ ấy trải qua ngày nào yên ổn."
"Sau khi bà ấy phẫu thuật thành công, tôi rời X Thị, lang thang khắp nơi. Tôi làm thuê khuân vác xi măng, khi vượt núi bị gãy một chân. Nội Mông, Tây Tạng... tôi đi qua rất nhiều địa phương, tôi cho là mình đang chuộc tội, mười năm là kỳ hạn tôi định cho chính mình, tôi chịu đựng không tìm hiểu tin tức của bà ấy, rốt cục chờ đến hết thời gian, tôi nghĩ vạn nhất nếu bà ấy còn chưa tái giá, tôi sẽ thử cầu xin tha thứ, cho dù không thành... Cũng có thể chăm sóc bà ấy..." Thanh âm của ông vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng nghe lại làm cho người ta bội phần bi thương.
Ông ném mẩu thuốc trong tay xuống dưới chân nghiền nghiền, thân thể già nua lù khù trong gió thu càng thêm hiu quạnh, "Nhiều năm như vậy, tôi đã sớm mệt rồi..."
Tôi tựa hồ nhìn thấy chính mình vài năm sau, cũng giống như ông ta dùng quãng đời còn lại để chuộc tội, dùng bi thương đi hết nhân sinh, sau đó đến một cái kết cục bi thảm, tôi cảm thấy từng cơn lạnh chiếm lĩnh toàn thân, loại cảm giác này theo sự xuất hiện của cảnh sát mà đạt đến đỉnh điểm.
"Tiểu Hằng..."
"Ông yên tâm, chúng tôi sẽ chiếu cố tốt." Tần Hề hứa hẹn.
Tần Hề tính toán thời gian thực tốt, cho người trung niên thời gian chạy thoát, nhưng rõ ràng đối phương không có ý này, tôi nhìn người kia bị cảnh sát dẫn đi.
Nếu không phải ông ta, người bị mang đi kia sẽ là tôi.
"Ngây ngốc cái gì?"
Tôi hồi phục tinh thần, thì ra là Tần Hề đã làm xong biên bản, tới tìm tôi.
"Người kia là ai?" Tôi bất giác hỏi ra miệng.
"Đã từng là anh rể của tôi."
"Làm sao lại..."
"Cậu cũng nhìn thấy bộ dáng đó rồi, không cần nói thêm gì nữa, lúc trước ông ấy đối xử với Đại tỷ của tôi không tốt, chính là tiết mục ngươi yêu ta khi ta không yêu ngươi, khi ta yêu ngươi rồi, phát hiện lòng người đã không còn như cũ, đều là rắc rối nói không rõ, cậu hỏi cái này có ích gì? Không bằng suy xét lại chính mình một chút."
(Người con gái lớn của Tần gia, chị gái ruột của Tần Phủ bị lão bắt cóc rồi giết để tranh quyền thừa kế)
"Tôi? Tôi suy xét cái gì..." Cả người tôi ngây ngô, vẫn luôn không tin nổi Tần Phủ đã chết. Tôi từng nghĩ đến rất nhiều phương pháp giết lão, ăn miếng trả miếng hạ dược lại lão, hoặc là tra tấn đến chết, giải tỏa u uất trong lòng, nhưng mà người cứ thế chết rồi, bị đốt đến hoàn toàn biến dạng.
Tần Hề hít vào một hơi, nén giận nói: "Hiện giờ Tần Phủ đã chết, về sau cậu có tính toán gì không?"
Tôi? Tôi vốn tính sẽ cùng Tần Phủ đồng quy vu tận, tuy rằng đây thoạt nhìn là một quyết định rất ngu xuẩn, bất quá đối với kẻ vô ưu vô lự, còn sắp bị điên như tôi, coi như là một kết cục không tồi. Nhưng hiện tại Tần Phủ lại chết, thù hận tôi đang lưu trũ không còn cách nào phát tiết.
Tôi nên làm gì đây? Tôi cảm thấy mê mang xưa nay chưa từng có.
"Lúc trước Nhị ca không thể hoàn toàn hết bệnh cũng là có nguyên nhân."
Tôi nhìn Tần Hề, hôm nay Tần Hề kiên nhẫn và bình thản hơn so với ngày thường.
"Nhị ca vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Đại tỷ, cho rằng mình là đồng lõa, một mực sống trong hối hận cùng tự trách, không cách nào đặt xuống hết thảy để bắt đầu lại một lần nữa, nội tâm vô pháp có được an bình thực sự, vậy nên không thể khôi phục hoàn toàn.
"
Giết người, nếu muốn không thẹn với tâm, nói dễ hơn làm, mỗi ngày bị áy náy hối hận quấn thân, hàng đêm bị ác mộng dọa tỉnh, tôi cơ hồ đồng cảm với tình cảnh của Tần Mộ. Kiếp trước cũng được, kiếp này cũng thế, nghĩ tới cái chết của Ôn Dương, chính là đau khắc cốt ghi tâm.
"Nhưng hiện tại Nhị ca đã tìm được người quan trọng rồi, có một cuộc sống mới, hai năm này trải qua rất tốt, không có gì là không bỏ xuống được. Cũng không ai yêu cầu cậu phải hoàn toàn quên, nhưng để bắt đầu cuộc sống mới, nếu không thể bước qua, sao không cho mình một cơ hội bắt đầu lại đây?"
Buông bỏ bước qua, lần nữa —— bắt đầu một lần nữa sao?
Đời này Ôn Dương đã tìm được hạnh phúc riêng, tôi thậm chí có thể đoán trước nhân sinh viên mãn của anh sau này, tôi đây xem như chuộc tội rồi sao, tôi đây có phải cũng có thể buông bỏ, bước qua, bắt đầu một lần nữa rồi?
Nhưng thật sự có thể buông xuống sao?
"Đi thôi, đi Mỹ, không thử làm sao biết mình nhất định sẽ thua, còn chưa đến thời điểm từ bỏ."
... ...
Sau trận mưa ngày hôm qua, ban ngày tuy rằng vẫn khô nóng, không khí buổi tối lại phảng phất hơi lạnh nhè nhẹ.
Bên cạnh bồn hoa dưới tiểu khu, tôi đứng đã sắp nửa giờ, vẫn luôn do dự không dám bước tiếp, để đi tới đây tôi đã dùng hết dũng khí hiện có rồi.
Tuy rằng từng nghĩ cứ như vậy, lặng yên không một tiếng động rời đi, nhưng chung quy vẫn muốn gặp lại anh một lần, giữa chúng tôi ít nhất nên có một lời cáo biệt chính thức.
Dưới bóng cây lay động, một đôi nam nữ từ trên lầu đi xuống, nam tử tuấn dật tiêu sái, nữ nhân đoan trang tú lệ, đẹp đôi đến khiến người ta ao ước.
Tiếng cười nói đến gần, tôi thoáng cảm giác giống như trở lại cảnh tượng kiếp trước, hành vi điên cuồng của tôi.
"Thạch Sam?" Ôn Dương nhìn thấy tôi liền ngừng lại, cách bóng cây, anh hỏi có vẻ không chắc chắn.
Nghe được thanh âm Ôn Dương, cả người tôi băng cứng, trong lòng ngũ vị hỗn loạn, cùng lúc dâng lên chua xót không thôi, may mắn sớm đã có chuẩn bị, tôi uống thuốc rồi mới đến đây, bằng không có lẽ sẽ nháo đến vô cùng khó coi.
Tôi ngốc lăng nhìn nam nhân đang bước tới, thần sắc quẫn bách mở miệng: "Ân, em tới tìm anh —— nếu anh bận thì thôi đi, hôm nào... hôm nào anh có thời gian rồi nói sau!"
Kỳ thật như vậy cũng tốt, giờ phút này tôi lại không nghĩ ra nên nói tiếp như thế nào.
"Từ từ!" Ôn Dương gọi tôi lại, anh quay đầu đưa chìa khóa xe cho Dương Huyên, "Em lấy xe của tôi đi, tự mình cẩn thận chút."
Dương Huyên tiếp nhận chìa khóa, nói với tôi: "Nếu cậu cũng chưa ăn cơm, hai người cứ đi ăn chút gì đi, hảo hảo tán gẫu, theo dõi anh ấy chút, đừng cho uống rượu."
Tôi cố gắng mỉm cười, nói một tiếng "Được", kỳ thật vừa rồi có một chớp mắt như vậy, tôi thiếu chút nữa nói cám ơn, cám ơn nàng đồng ý cho tôi mượn Ôn Dương.
Tôi cùng Ôn Dương đi đến một quán nướng gần đó, thời tiết chuyển lạnh, đúng là thời điểm kinh doanh tốt nhất, trước kia tôi và Ôn Dương cũng đã tới nơi này nhiều lần.
"Em lại gầy." Ôn Dương nói.
Tôi cúi đầu, trong mắt cay xót, cười cười: "Vẫn luôn ngủ không tốt, hai ngày này đã yên ổn hơn nhiều, anh... và Dương Huyên... Hai người vừa rồi có phải..."
Ôn Dương đưa cho tôi cái chén mới vừa tráng qua nước nóng: "Bọn anh vừa muốn đi xem nhà."
Tôi nhận cái chén, tay run lên một chút, tuy rằng sớm biết hai người đã cùng một chỗ, vẫn là bị tiến độ của bọn họ làm cho hoảng sợ, tôi quả nhiên là trở ngại, nhận thức này khiến tôi rất khó chịu.
Tôi ngẩng đầu miễn cưỡng cười nói: "Vậy... vậy rất tốt..."
Lời này nói ra thật khó hiểu, vốn định nói mấy câu chúc phúc, mấy lần vẫn khó mà mở miệng, đầy trong đầu đều là Ôn Dương về sau sẽ ở cùng một chỗ với Dương Huyên, lộn xộn, nói không thành câu, nói không thật tâm. Tôi không biết nên nói gì, cũng không biết mình muốn nói gì.
"Khó có dịp em đến tìm anh, trước cứ luôn trốn tránh, tìm em cũng không thấy, gặp được em một lần thật không dễ dàng." Ôn Dương rót cho tôi một chén trà, tâm tình không tồi.
Tôi theo bản năng muốn phủ nhận chuyện trốn tránh anh, nhưng nghĩ lại chính mình đã làm đến quá mức rõ ràng rồi, tôi cúi đầu nói: "Hôm nay quấy rầy hai người."
Ôn Dương cười ôn nhu: "Không có gì, Dương Huyên có bằng hữu kinh doanh bất động sản, hôm nay vừa vặn có thời gian nên qua nhìn xem, anh không hiểu lắm, đi theo cũng chẳng có tác dụng gì, lúc nào em rảnh giúp anh tham mưu một chút."
"Có lẽ... Không còn." Tôi hít vào một hơi, nói, "Em... tính đi Mỹ."
Tôi không dám nhìn biểu tình Ôn Dương, vô cớ khẩn trương lên, hai tay xoay xoay cái chén, cố gắng bình tĩnh nói: "Anh cũng biết em không có bằng hữu gì, tính ra chỉ có mình anh, trước kia không ít lần em làm cho anh khó xử, vốn là muốn tốt cho anh, nhưng phương pháp không đúng, gây ra nhiều hiểu lầm như vậy, hy vọng... anh về sau không để ý."
Tim tôi vô cùng khó chịu, nghĩ đến sư tình tang thương, lần từ biệt này sợ là vô hạn, khi nào gặp lại khó mà nói trước. Nếu có một ngày tôi thật có thể khỏe lại, có thể buông xuống đoạn tình cảm này, nhìn anh bình an trôi chảy cùng vợ con, cuộc đời này cũng coi như viên mãn, nhưng mà hiện giờ trong lòng vẫn còn đau đớn không thôi, khó có thể tiêu tan.
Ôn Dương không nói gì, tôi nhịn không được ngẩng đầu lên, đối diện hai con ngươi tối đen nùng trù, mơ hồ lóe ra tia cảm xúc tôi vô pháp nhìn rõ, phẫn nộ, thất vọng, ẩn nhẫn, đau thương...? Toàn bộ nhu vào làm một, ánh mắt kia không hiểu sao làm cho lòng người hốt hoảng, thẳng tắp nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy như mình vừa làm ra một việc tội ác tày trời bị người ta vạch trần chất vấn.
"Vì sao đột nhiên muốn đi Mỹ?"
"Đồ ăn đến rồi!" Chủ quán bưng một khay lớn đến đây cho chúng tôi, "Thịt dê nướng, nấm kim châm, tôm viên, rau chân vịt với lạc ..."
Xếp xong đồ ăn, chủ quán lại hỏi, "Đồ ăn đều đủ rồi, sao thiếu được rượu đây, thật không có tư vị gì a!"
"Không cần..."
"Rượu gạo cùng bia đều mang lên." Ôn Dương ngắt lời tôi, "Nếu sớm biết em sắp đi, nên chọn một nơi thật tốt, trường hợp này nên uống chút rượu."
Tôi không ngăn cản, chỉ nói: "Vậy uống ít thôi."
Ôn Dương đưa xiên thịt dê cho tôi hỏi lại: "Vì sao đột nhiên muốn đi Mỹ?"
"Cũng không phải là... đột nhiên. Em đã nói lúc trước đến T·R làm, trong lòng ít nhiều cũng ôm tư tâm, lần này đi ra ngoài em mới phát hiện, không hề xa xôi như mình nghĩ, khoảng cách giữa em và Giang Ninh kỳ thật cũng chỉ là mười mấy giờ bay, em không muốn tiếp tục phí thời gian, ai có thể dám cam đoan cô ấy sẽ ở luôn một mình chờ em. Cho nên không quản có thể thành công hay không, em muốn thử một lần."
Những lời này tôi nói đến thực trôi chảy, Giang Ninh là lý do tôi đã nghĩ ra trước khi đến, đây là cái cớ hợp lý nhất tôi có thể che đậy cho chính mình.
"Em muốn đi Mỹ tìm Giang Ninh?" Động tác trên tay Ôn Dương ngừng lại, mặt lạnh xuống.
Tôi "Ân" một tiếng, nói: "Anh cũng đã nói qua, có vài người nếu bỏ lỡ, khó bảo toàn về sau sẽ không hối hận, em nghĩ cho dù thất bại, đi ra bên ngoài cũng có thể nhìn ngắm phong cảnh."
Người nọ cầm một mẩu thuốc lá, nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, thì ra là kẻ lang thang ngày ấy tôi đã gặp ở Tần Trạch, ông mặc một bộ quần áo y tế, trên người bị mưa thấm ướt nhẹp, dính không ít nước bùn, cả người cực kỳ chật vật.
Người trung niên hút vào một hơi, vòng khói khuếch tán ra, thanh âm thô ách vang lên: "Tôi vẫn luôn cho rằng bà ấy sẽ sống tốt."
Tần Hề nhìn rừng cây rậm rạp xanh ngắt, ánh mắt u ám không rõ, thản nhiên nói: "Tôi chưa từng thấy tỷ ấy trải qua ngày nào yên ổn."
"Sau khi bà ấy phẫu thuật thành công, tôi rời X Thị, lang thang khắp nơi. Tôi làm thuê khuân vác xi măng, khi vượt núi bị gãy một chân. Nội Mông, Tây Tạng... tôi đi qua rất nhiều địa phương, tôi cho là mình đang chuộc tội, mười năm là kỳ hạn tôi định cho chính mình, tôi chịu đựng không tìm hiểu tin tức của bà ấy, rốt cục chờ đến hết thời gian, tôi nghĩ vạn nhất nếu bà ấy còn chưa tái giá, tôi sẽ thử cầu xin tha thứ, cho dù không thành... Cũng có thể chăm sóc bà ấy..." Thanh âm của ông vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng nghe lại làm cho người ta bội phần bi thương.
Ông ném mẩu thuốc trong tay xuống dưới chân nghiền nghiền, thân thể già nua lù khù trong gió thu càng thêm hiu quạnh, "Nhiều năm như vậy, tôi đã sớm mệt rồi..."
Tôi tựa hồ nhìn thấy chính mình vài năm sau, cũng giống như ông ta dùng quãng đời còn lại để chuộc tội, dùng bi thương đi hết nhân sinh, sau đó đến một cái kết cục bi thảm, tôi cảm thấy từng cơn lạnh chiếm lĩnh toàn thân, loại cảm giác này theo sự xuất hiện của cảnh sát mà đạt đến đỉnh điểm.
"Tiểu Hằng..."
"Ông yên tâm, chúng tôi sẽ chiếu cố tốt." Tần Hề hứa hẹn.
Tần Hề tính toán thời gian thực tốt, cho người trung niên thời gian chạy thoát, nhưng rõ ràng đối phương không có ý này, tôi nhìn người kia bị cảnh sát dẫn đi.
Nếu không phải ông ta, người bị mang đi kia sẽ là tôi.
"Ngây ngốc cái gì?"
Tôi hồi phục tinh thần, thì ra là Tần Hề đã làm xong biên bản, tới tìm tôi.
"Người kia là ai?" Tôi bất giác hỏi ra miệng.
"Đã từng là anh rể của tôi."
"Làm sao lại..."
"Cậu cũng nhìn thấy bộ dáng đó rồi, không cần nói thêm gì nữa, lúc trước ông ấy đối xử với Đại tỷ của tôi không tốt, chính là tiết mục ngươi yêu ta khi ta không yêu ngươi, khi ta yêu ngươi rồi, phát hiện lòng người đã không còn như cũ, đều là rắc rối nói không rõ, cậu hỏi cái này có ích gì? Không bằng suy xét lại chính mình một chút."
(Người con gái lớn của Tần gia, chị gái ruột của Tần Phủ bị lão bắt cóc rồi giết để tranh quyền thừa kế)
"Tôi? Tôi suy xét cái gì..." Cả người tôi ngây ngô, vẫn luôn không tin nổi Tần Phủ đã chết. Tôi từng nghĩ đến rất nhiều phương pháp giết lão, ăn miếng trả miếng hạ dược lại lão, hoặc là tra tấn đến chết, giải tỏa u uất trong lòng, nhưng mà người cứ thế chết rồi, bị đốt đến hoàn toàn biến dạng.
Tần Hề hít vào một hơi, nén giận nói: "Hiện giờ Tần Phủ đã chết, về sau cậu có tính toán gì không?"
Tôi? Tôi vốn tính sẽ cùng Tần Phủ đồng quy vu tận, tuy rằng đây thoạt nhìn là một quyết định rất ngu xuẩn, bất quá đối với kẻ vô ưu vô lự, còn sắp bị điên như tôi, coi như là một kết cục không tồi. Nhưng hiện tại Tần Phủ lại chết, thù hận tôi đang lưu trũ không còn cách nào phát tiết.
Tôi nên làm gì đây? Tôi cảm thấy mê mang xưa nay chưa từng có.
"Lúc trước Nhị ca không thể hoàn toàn hết bệnh cũng là có nguyên nhân."
Tôi nhìn Tần Hề, hôm nay Tần Hề kiên nhẫn và bình thản hơn so với ngày thường.
"Nhị ca vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Đại tỷ, cho rằng mình là đồng lõa, một mực sống trong hối hận cùng tự trách, không cách nào đặt xuống hết thảy để bắt đầu lại một lần nữa, nội tâm vô pháp có được an bình thực sự, vậy nên không thể khôi phục hoàn toàn.
"
Giết người, nếu muốn không thẹn với tâm, nói dễ hơn làm, mỗi ngày bị áy náy hối hận quấn thân, hàng đêm bị ác mộng dọa tỉnh, tôi cơ hồ đồng cảm với tình cảnh của Tần Mộ. Kiếp trước cũng được, kiếp này cũng thế, nghĩ tới cái chết của Ôn Dương, chính là đau khắc cốt ghi tâm.
"Nhưng hiện tại Nhị ca đã tìm được người quan trọng rồi, có một cuộc sống mới, hai năm này trải qua rất tốt, không có gì là không bỏ xuống được. Cũng không ai yêu cầu cậu phải hoàn toàn quên, nhưng để bắt đầu cuộc sống mới, nếu không thể bước qua, sao không cho mình một cơ hội bắt đầu lại đây?"
Buông bỏ bước qua, lần nữa —— bắt đầu một lần nữa sao?
Đời này Ôn Dương đã tìm được hạnh phúc riêng, tôi thậm chí có thể đoán trước nhân sinh viên mãn của anh sau này, tôi đây xem như chuộc tội rồi sao, tôi đây có phải cũng có thể buông bỏ, bước qua, bắt đầu một lần nữa rồi?
Nhưng thật sự có thể buông xuống sao?
"Đi thôi, đi Mỹ, không thử làm sao biết mình nhất định sẽ thua, còn chưa đến thời điểm từ bỏ."
... ...
Sau trận mưa ngày hôm qua, ban ngày tuy rằng vẫn khô nóng, không khí buổi tối lại phảng phất hơi lạnh nhè nhẹ.
Bên cạnh bồn hoa dưới tiểu khu, tôi đứng đã sắp nửa giờ, vẫn luôn do dự không dám bước tiếp, để đi tới đây tôi đã dùng hết dũng khí hiện có rồi.
Tuy rằng từng nghĩ cứ như vậy, lặng yên không một tiếng động rời đi, nhưng chung quy vẫn muốn gặp lại anh một lần, giữa chúng tôi ít nhất nên có một lời cáo biệt chính thức.
Dưới bóng cây lay động, một đôi nam nữ từ trên lầu đi xuống, nam tử tuấn dật tiêu sái, nữ nhân đoan trang tú lệ, đẹp đôi đến khiến người ta ao ước.
Tiếng cười nói đến gần, tôi thoáng cảm giác giống như trở lại cảnh tượng kiếp trước, hành vi điên cuồng của tôi.
"Thạch Sam?" Ôn Dương nhìn thấy tôi liền ngừng lại, cách bóng cây, anh hỏi có vẻ không chắc chắn.
Nghe được thanh âm Ôn Dương, cả người tôi băng cứng, trong lòng ngũ vị hỗn loạn, cùng lúc dâng lên chua xót không thôi, may mắn sớm đã có chuẩn bị, tôi uống thuốc rồi mới đến đây, bằng không có lẽ sẽ nháo đến vô cùng khó coi.
Tôi ngốc lăng nhìn nam nhân đang bước tới, thần sắc quẫn bách mở miệng: "Ân, em tới tìm anh —— nếu anh bận thì thôi đi, hôm nào... hôm nào anh có thời gian rồi nói sau!"
Kỳ thật như vậy cũng tốt, giờ phút này tôi lại không nghĩ ra nên nói tiếp như thế nào.
"Từ từ!" Ôn Dương gọi tôi lại, anh quay đầu đưa chìa khóa xe cho Dương Huyên, "Em lấy xe của tôi đi, tự mình cẩn thận chút."
Dương Huyên tiếp nhận chìa khóa, nói với tôi: "Nếu cậu cũng chưa ăn cơm, hai người cứ đi ăn chút gì đi, hảo hảo tán gẫu, theo dõi anh ấy chút, đừng cho uống rượu."
Tôi cố gắng mỉm cười, nói một tiếng "Được", kỳ thật vừa rồi có một chớp mắt như vậy, tôi thiếu chút nữa nói cám ơn, cám ơn nàng đồng ý cho tôi mượn Ôn Dương.
Tôi cùng Ôn Dương đi đến một quán nướng gần đó, thời tiết chuyển lạnh, đúng là thời điểm kinh doanh tốt nhất, trước kia tôi và Ôn Dương cũng đã tới nơi này nhiều lần.
"Em lại gầy." Ôn Dương nói.
Tôi cúi đầu, trong mắt cay xót, cười cười: "Vẫn luôn ngủ không tốt, hai ngày này đã yên ổn hơn nhiều, anh... và Dương Huyên... Hai người vừa rồi có phải..."
Ôn Dương đưa cho tôi cái chén mới vừa tráng qua nước nóng: "Bọn anh vừa muốn đi xem nhà."
Tôi nhận cái chén, tay run lên một chút, tuy rằng sớm biết hai người đã cùng một chỗ, vẫn là bị tiến độ của bọn họ làm cho hoảng sợ, tôi quả nhiên là trở ngại, nhận thức này khiến tôi rất khó chịu.
Tôi ngẩng đầu miễn cưỡng cười nói: "Vậy... vậy rất tốt..."
Lời này nói ra thật khó hiểu, vốn định nói mấy câu chúc phúc, mấy lần vẫn khó mà mở miệng, đầy trong đầu đều là Ôn Dương về sau sẽ ở cùng một chỗ với Dương Huyên, lộn xộn, nói không thành câu, nói không thật tâm. Tôi không biết nên nói gì, cũng không biết mình muốn nói gì.
"Khó có dịp em đến tìm anh, trước cứ luôn trốn tránh, tìm em cũng không thấy, gặp được em một lần thật không dễ dàng." Ôn Dương rót cho tôi một chén trà, tâm tình không tồi.
Tôi theo bản năng muốn phủ nhận chuyện trốn tránh anh, nhưng nghĩ lại chính mình đã làm đến quá mức rõ ràng rồi, tôi cúi đầu nói: "Hôm nay quấy rầy hai người."
Ôn Dương cười ôn nhu: "Không có gì, Dương Huyên có bằng hữu kinh doanh bất động sản, hôm nay vừa vặn có thời gian nên qua nhìn xem, anh không hiểu lắm, đi theo cũng chẳng có tác dụng gì, lúc nào em rảnh giúp anh tham mưu một chút."
"Có lẽ... Không còn." Tôi hít vào một hơi, nói, "Em... tính đi Mỹ."
Tôi không dám nhìn biểu tình Ôn Dương, vô cớ khẩn trương lên, hai tay xoay xoay cái chén, cố gắng bình tĩnh nói: "Anh cũng biết em không có bằng hữu gì, tính ra chỉ có mình anh, trước kia không ít lần em làm cho anh khó xử, vốn là muốn tốt cho anh, nhưng phương pháp không đúng, gây ra nhiều hiểu lầm như vậy, hy vọng... anh về sau không để ý."
Tim tôi vô cùng khó chịu, nghĩ đến sư tình tang thương, lần từ biệt này sợ là vô hạn, khi nào gặp lại khó mà nói trước. Nếu có một ngày tôi thật có thể khỏe lại, có thể buông xuống đoạn tình cảm này, nhìn anh bình an trôi chảy cùng vợ con, cuộc đời này cũng coi như viên mãn, nhưng mà hiện giờ trong lòng vẫn còn đau đớn không thôi, khó có thể tiêu tan.
Ôn Dương không nói gì, tôi nhịn không được ngẩng đầu lên, đối diện hai con ngươi tối đen nùng trù, mơ hồ lóe ra tia cảm xúc tôi vô pháp nhìn rõ, phẫn nộ, thất vọng, ẩn nhẫn, đau thương...? Toàn bộ nhu vào làm một, ánh mắt kia không hiểu sao làm cho lòng người hốt hoảng, thẳng tắp nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy như mình vừa làm ra một việc tội ác tày trời bị người ta vạch trần chất vấn.
"Vì sao đột nhiên muốn đi Mỹ?"
"Đồ ăn đến rồi!" Chủ quán bưng một khay lớn đến đây cho chúng tôi, "Thịt dê nướng, nấm kim châm, tôm viên, rau chân vịt với lạc ..."
Xếp xong đồ ăn, chủ quán lại hỏi, "Đồ ăn đều đủ rồi, sao thiếu được rượu đây, thật không có tư vị gì a!"
"Không cần..."
"Rượu gạo cùng bia đều mang lên." Ôn Dương ngắt lời tôi, "Nếu sớm biết em sắp đi, nên chọn một nơi thật tốt, trường hợp này nên uống chút rượu."
Tôi không ngăn cản, chỉ nói: "Vậy uống ít thôi."
Ôn Dương đưa xiên thịt dê cho tôi hỏi lại: "Vì sao đột nhiên muốn đi Mỹ?"
"Cũng không phải là... đột nhiên. Em đã nói lúc trước đến T·R làm, trong lòng ít nhiều cũng ôm tư tâm, lần này đi ra ngoài em mới phát hiện, không hề xa xôi như mình nghĩ, khoảng cách giữa em và Giang Ninh kỳ thật cũng chỉ là mười mấy giờ bay, em không muốn tiếp tục phí thời gian, ai có thể dám cam đoan cô ấy sẽ ở luôn một mình chờ em. Cho nên không quản có thể thành công hay không, em muốn thử một lần."
Những lời này tôi nói đến thực trôi chảy, Giang Ninh là lý do tôi đã nghĩ ra trước khi đến, đây là cái cớ hợp lý nhất tôi có thể che đậy cho chính mình.
"Em muốn đi Mỹ tìm Giang Ninh?" Động tác trên tay Ôn Dương ngừng lại, mặt lạnh xuống.
Tôi "Ân" một tiếng, nói: "Anh cũng đã nói qua, có vài người nếu bỏ lỡ, khó bảo toàn về sau sẽ không hối hận, em nghĩ cho dù thất bại, đi ra bên ngoài cũng có thể nhìn ngắm phong cảnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.