Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 16: Giáo huấn

Trọng Khâu

13/10/2016

Đi khỏi dãy nhà, liền thấy Quách Vũ cùng Dư Minh Kiệt cúi đầu ủ rũ đứng ở bên ngoài. Nhìn thấy tôi và Ôn Dương, hai người đều cứng đờ, sau đó xô đẩy nhau một lúc, cuối cùng Dư Minh Kiệt gãi cái đầu lớn, hơi lúng túng hỏi: "Tam Nhi, cậu không có việc gì chứ?"

Hai người bọn họ xấu hổ, kỳ thật tôi so với bọn họ còn xấu hổ hơn, khóc đến hôn mê, tôi thế nhưng khóc đến hôn mê, thật quá không thể tưởng tượng nổi.

Tôi ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: "Tôi đây là tâm bệnh, bác sĩ nói trong một chốc không khỏi được, tích tụ trong lòng, hiểu không? Kích thích quá lớn, không cẩn thận thỉnh thoảng có thế thổ huyết đó."

Quách Vũ ở phía sau thăm dò: "Cậu nói có phải giống như Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng, đi hai bước liền nôn ra máu không?"

Tôi gật gật đầu: "Chuyện này cũng không biết chừng, cho nên, mấy ngày này, phải nhường tôi chút a?"

Biểu tình Quách Vũ giống như vừa nuốt phải ruồi, thật sự không dám nói gì, Dư Minh Kiệt ngược lại cười ha ha trả lời: "Tiểu nhân nhất định đi theo làm tùy tùng hầu hạ, nói Đông không hướng Tây, chỉ Nam không hướng Bắc, Tam Nhi bắt tôi làm gì liền làm cái đó, bắt tôi đánh ai liền đánh người đó, bắt tôi ngủ với ai liền ngủ với người đó..."

Quách Vũ phóng qua một tát: "Lại vô nghĩa, cậu ngủ với ai chúng tôi cũng phải đến trại giam Tây Thành gặp cậu."

"Cậu sao không nghe vào trọng điểm đây, ý của tôi chính là Tam Nhi nói gì cũng được, tôi liền cung phụng giống như Hoàng hậu nương nương."

... Vì cái gì lại là Hoàng Hậu, không phải Hoàng Thượng sao? Bỏ đi, vừa rồi còn là Lâm muội muội đó, với tên nhị ngốc tử này thì chọn được cái gì chứ.

"Còn khoác lác, cậu động vào Ôn lão đại một cái thử xem?"

"Quá vô nghĩa, Tam Nhi có thể bảo tôi đánh Ôn lão đại sao?"

...

Hai người vừa mới đối đáp giống như đùa giỡn, liền biến thành cãi lộn rồi, thời điểm nhàm chán có thể nghe bọn họ pha trò một chút, nhưng nghe nhiều thật là đau đầu.

Tôi cùng Ôn Dương liếc nhau, đều là nghe huyền ca biết nhã ý, bàn chân lướt đi nhẹ như gió.

Tâm tình đã thoải mái nhưng đầu vẫn có chút choáng váng, về ký túc xá ăn chút đồ, tôi liền trèo lên giường ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy người ở câu lạc bộ kịch tìm mình, nói là xã đoàn liên hoan, nghe thấy Ôn Dương giúp tôi cự tuyệt, liền lật người lại tiếp tục ngủ.

Ngủ một giấc vô mộng, thời điểm tỉnh lại, trời đã tối rồi, tôi có loại mơ hồ không biết hôm nay là ngày nào.

Ký túc xá không bật đèn, Ôn Dương ngồi ở phía dưới mở laptop gõ gõ, ánh sáng màn hình chiếu vào trên mặt anh, một mạt mông lung bình yên, nhìn qua vừa ấm áp lại dịu dàng.

Nhìn như vậy, trong lòng liền nảy lên một cỗ ấm áp.

Có thể là ánh mắt tôi quá mức lộ liễu, Ôn Dương quay đầu, cười nói: "Tỉnh rồi?"

"Ân, xương cốt đều ngủ đến mềm rồi." Tôi ngồi dậy duỗi thắt lưng làm biếng, liếc nhìn qua di động đã hơn tám giờ, ngủ một giấc này thật đủ lâu.

Ôn Dương tựa vào ghế, đẩy đẩy gọng kính trên mũi, híp mắt mỉm cười nói: "Xuống đi."

"A? Ân." Tôi đứng dậy, mặc áo ngủ bước xuống.

"Lấy ghế đến đây ngồi." Ôn Dương vừa lấy bình trà, vừa tuyên bố điều lệnh thứ hai.

Tôi không rên một tiếng, với ghế dựa dịch đến ngồi xuống bên cạnh anh.



Ôn Dương đặt một ly trà vừa pha xong vào tay tôi, hỏi: "Bắt đầu yêu từ bao giờ?"

Câu hỏi thẳng thừng, khiến tôi có chút bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt một trận đỏ một trận trắng, qua lúc lâu mới nghẹn một câu: "Không thể nào."

Ôn Dương từ chối cho ý kiến chỉ "Ân" một tiếng, gỡ kính xuống, nhu nhu khóe mắt, "Yêu đương thì có gì ngại ngùng, nhưng em phải xem đối phương có phải người thích hợp hay không."

"A?"

Ôn Dương nhướng mày: "A cái gì mà a, Giang Ninh biết mình sắp xuất ngoại, còn đến trêu chọc em, có thể là tâm cơ gì, cái này còn cần đến anh nói rõ sao?"

Tôi khó hiểu, ngạnh cổ trả lời: "Giang Ninh không gạt em gì cả, kỳ thật chỉ thừa dịp tốt nghiệp thổ lộ, cũng không phải mong có cái kết quả gì, chỉ là cho tình cảm của mình một câu trả lời thoả đáng, không lưu lại tiếc nuối thôi."

Tôi lúc trước cổ vũ chính mình bày tỏ, cũng có nguyên nhân này, nhưng mà ma chướng sau đó, đã thay đổi ước nguyện ban đầu.

Ôn Dương cười: "Thực giỏi! Còn thay người ta nói chuyện, cảm thấy được nữ sinh yêu đơn phương rất soái đúng không, chụp mấy tấm ảnh, ngại ngùng xấu hổ bày tỏ một phen, đối phó em loại tiểu nam sinh ngây thơ này thì ra rất hiệu quả."

Vô cớ biến thành tiểu nam sinh ngây thơ, tôi mạnh mở tròn mắt, nghẹn họng trân trối nhìn Ôn Dương: "Không không, không phải như anh nghĩ, bọn em thực sự chỉ là chơi thân, tuyệt đối là trong trong sạch sạch cái gì cũng không có."

Ôn Dương nâng chén trà lên uống một hơi, giương mắt, "A?" Ôn Dương cười, "Lại nói như vậy, em ngay cả một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được, thành ra quá kìm nén rồi, tích tụ uất ức, ân?"

"Ách..." Ôn Dương cười càng nhạt, chứng tỏ lúc này anh càng giận hơn.

Tôi có chút chột dạ rời tầm mắt đi chỗ khác, hụt hơi nói, "Em chỉ là gần đây tâm tình không tốt, quá nhiều chuyện đuổi tới một lúc, nhất thời hoài cảm, về sau sẽ không nữa." Ngừng một chút, lại nói, "Em biết sai rồi."

Ôn Dương cười khanh khách nhu nhu đầu tôi: "Biết mình sai chỗ nào?"

Tôi khẽ run lên, rụt cổ nhìn anh, chần chừ nói: "Em không nên lòng dạ hẹp hòi, để tâm vào chuyện vụn vặt?"

Ôn Dương bưng cái chén lên, nụ cười càng nhu hòa: "Em nghĩ thêm đi."

Tôi bật người cúi đầu chỉnh lý suy nghĩ, một lát sau mới chậm rãi nói: "Người vốn là càng muốn thứ nào đó, lại càng khó bắt được. Có đôi khi quá mức chấp nhất cũng là một loại thương tổn, không bằng lui một bước, trả cho đối phương tự do, kỳ thật cố gắng là được rồi, nhân sinh tám chín phần mười không như ý, được thì thản nhiên, mất thì lạnh nhạt, là ma chướng của em."

Ôn Dương uống một ngụm trà, nghe vậy mỉm cười, "A? Anh bất quá là nhất thời bị vướng bận một chút, không trông chừng được em, kết quả em chẳng những vụng trộm yêu đương, thế nhưng còn nhìn thấu nhân sinh? Bước tiếp theo, có phải liền muốn xuất gia hay không?"

Tôi cả người phát lạnh, trong lòng càng mơ hồ, lại không có đáp án chính xác, đây là phải đoán như thế nào a?

Ôn Dương thu lại nụ cười, buông cái chén xuống, hít vào một hơi thật sâu, trong con ngươi thâm trầm dường như lộ ra một tia cảm xúc không người nào có thể nhìn thấu: "Trước kia em cũng như vậy, trừ bỏ việc học ra đối với cái gì cũng không hứng thú, nhìn như là hờ hững thoát tục coi thường hết thảy, kỳ thật là thận trọng trốn ở trong thế giới của mình, không chịu chủ động tranh đoạt bất kì thứ gì, chẳng sợ chỉ cần em đồng ý vươn tay là có thể với đến, anh dùng bốn năm thật vất vả mới dưỡng em đến như bây giờ, kết quả một Giang Ninh xuất hiện liền phá hủy toàn bộ."

Trong lòng tôi đau xót, bốn năm này tôi được Ôn Dương nâng ở lòng bàn tay, e sợ tôi dẫm đinh bị thương, kết quả tôi lại lấy phương thức như vậy báo đáp anh, cách yêu cũng là một loại chống đối lại anh.

Chén trà nắm chặt trong tay đã chuyển ấm, tôi cười với anh nói, "Bởi vì những cái đó cũng không phải đồ thuộc về em a, biết rõ không thể nào, lại vẫn không muốn buông, kết quả chỉ tạo thành gánh nặng cho đối phương, hiện tại đã biết rõ, em cảm thấy đó cũng là một loại trưởng thành, kỳ thật cũng không tính là... chuyện xấu đi."

Ôn Dương thở dài, ngữ khí ôn hòa xuống: "Đây mà gọi là trưởng thành cái gì? Em chính là biết tình cảm không rõ ràng còn một lòng một dạ chui đầu vào, mọi việc đều phải chừa cho mình một đường sống, nếu chút chuyện ấy đã có thể cho em đả kích như thế, kia chỉ có thể chứng tỏ em bây giờ còn chưa đủ năng lực gánh vác chuyện tình cảm."

Tôi thừa nhận gật đầu tỏ vẻ khiêm tốn tiếp thu.



"Trong tình yêu em phải học khống chế cảm xúc, không được giận lây đến người bên cạnh, nói đến lúc trước em cáu kỉnh với anh, có phải cũng bởi vì chuyện Giang Ninh muốn xuất ngoại không?"

Tôi vội lắc đầu: "Đương nhiên không phải..."

"Lão Đại, hai chúng em có thể về chưa?"

Nghe tiếng, tôi nhìn về phía cửa, Quách Vũ cùng Dư Minh Kiệt như hai cái cọc gỗ sừng sững trước cửa phòng, biểu tình mệt mỏi vẻ mặt suy sụp, như là vừa gặp phải đại khuất nhục.

Ôn Dương xoay người dựa vào lưng ghế, cười tủm tỉm nói: "Đến câu lạc bộ kịch chơi vui vẻ chứ?"

Hai người giật mình một cái, đồng thanh trả lời: "Vui... Vui vẻ, "

Tôi khó hiểu nhìn bọn họ, "Mấy người đến cậu lạc bộ kịch?"

"Em lúc ấy đang nghỉ ngơi, vừa lúc hai người bọn họ không có việc gì, anh bảo bọn họ đi thay em, thuận tiện giúp em chuẩn bị tiết mục."

"Tiết mục gì?" Tôi nhìn hai người ở cửa.

Quách Vũ nén giận: "Đọc thơ diễn cảm!"

"A." Tôi hiểu ra, gật gật đầu, sau đó cúi đầu giả bộ uống trà, bả vai hơi hơi co rút. Sống qua hai kiếp, chân lý lớn nhất tôi hiểu ra là, chọc ai cũng không thể chọc vào Ôn Dương, cho dù ngươi cảm thấy bản thân nhất thời mạnh hơn đi chăng nữa.

....

Từ ngân hàng đi ra, tôi gọi điện thoại cho Quan Lỗi, lúc trước nói chuyển khoản cho anh, kết quả bởi vì trong đó có một cái cổ phiếu bị đình bài, lại chậm mất mấy ngày, bất quá cũng coi như chuyện tốt, sau khi phục bài lại tăng không ít.

"Ha ha, huynh đệ cậu muốn dọa chết anh a, anh còn tưởng rằng cậu đây là hối hận rồi đó? Anh còn tự trách mình miệng mình không giữ ý, đem cậu dọa chạy, cậu yên tâm ca tuyệt đối sẽ không để số tiền này tiêu vô ích."

Tôi cười giải thích vài câu, bảo anh yên tâm, dặn dò không cần phải gấp gáp trả tiền lại, tôi ngẩng đầu phát hiện trước mặt đột nhiên xuất hiện hai nam nhân, sắc mặt lạnh băng, hàn huyên thêm mấy câu với người trong điện thoại liền cúp máy.

"Thạch Sam tiên sinh, không biết ngài có thời gian cùng ông chủ của chúng tôi uống chén trà hay không?" Nam nhân cao ráo mở miệng.

Nếu không phải đã từng biết hai hàng này, tôi phỏng chừng còn sẽ ngây ngô hỏi một câu ông chủ của các ngươi là ai, Tần Phủ bị tôi mắng hai lần trong điện thoại còn chưa từ bỏ ý định, thật sự là thèm tiền đến điên rồi. Lão cho rằng Tần lão gia tử sắp không xong rồi, liều mạng nghĩ một kích cuối cùng, lại không biết người ta chính là muốn nhìn một chút xem ai âm mưu muốn mình chết sớm.

Không giống với Tần Viễn, Tần Phủ chọn một phòng trà cách điệu phong nhã, tuy rằng hợp với tôi hơn so với cà phê, nhưng mà cái người trước mặt này lại làm cho tôi mất hết khẩu vị.

Tần Phủ hạ mình rót cho tôi một chén trà, nhẹ giọng nói: "Chớp mắt một cái, con đã lớn như vậy rồi, lúc trước khi ta quen mẫu thân con, bà ấy hình như cũng tầm tuổi này đi?"

Lời này nói đến tôi cực điểm ghê tởm, hận không thể đem cái chén này hất vào mặt lão, thanh âm của tôi lạnh lùng: "Nếu Tần tiên sinh không có việc gì, tôi còn có chút chuyện không tiện phụng bồi."

"Con đứa nhỏ này, gấp cái gì, ta biết ta rất có lỗi với mẹ con hai người, ta hiện tại cũng là muốn bồi thường cho con."

Phỏng chừng là hai lần trước bị tôi mắng trong điện thoại đã không còn giận, suy nghĩ thông suốt rồi. Nhưng nếu thật sự là biết ăn năn, làm sao lại chỉ gọi điện thoại đã muốn vãn hồi, còn chẳng phải vì thấy tôi cứng mềm đều không ăn, không còn cách nào mới tự mình tìm đến sao?

Đời trước chính là như vậy, hao hết tâm tư làm dịu tôi, cái gì mà có nỗi khổ, bị người nhà giam lỏng, không biết mình còn có con trai, cho là mẫu thân tôi đã lập gia đình vân vân, đến cuối cùng cơ hồ đều là than thở khóc lóc, diễn một khúc khổ tình xong, đem bản thân bộc bạch đến không còn một mảnh.

Tôi nhìn bộ mặt nam nhân trung niên trước mắt có nét tương tự với mình, gợi lên khóe miệng lạnh như băng: "Đây là nói đi đâu vậy, Tần tiên sinh và tôi vốn không quen biết, tại sao lại nói bồi thường với không bồi thường."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sam Trọng Thủy Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook