Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 45: Hoảng sợ

Trọng Khâu

13/10/2016

Qua vài ngày, tôi lên mạng thì thấy Lâm Duệ đăng một cái Weibo: Là bản MC bụng dạ hẹp hòi, hôm qua tự mình tới cửa tìm người xin lỗi, các loại hiểu (wei) chi (bi) lấy (li) tình (you), động (qu) chi (da) lấy (cheng) lý (zhao), rốt cục thuyết phục được người ta cho lưu lại một bức ảnh. Các người nói, hắn đây là viết cái gì.

Hiểu chi lấy tình: dùng tình cảm để lay động.

Chữ trong ngoặc: đe dọa tinh thần.

Động chi lấy lý: dùng lý lẽ để thuyết phục.

Chữ trong ngoặc: tra tấn thể xác.

Cuối cùng phía dưới có một tấm ảnh hai chúng tôi chụp chung, cùng với một bức vẽ phi thường trừu tượng, chính là chữ ngày hôm qua tôi viết lại, quả thật không khác là bao so với kiểu chữ ký của minh tinh.

Tôi dùng đăng kí một weibo lấy tên và ảnh đại diện của mình, trước tiên follow Lâm Duệ, sau đó repost cái weibo kia, viết: trình độ quan hệ xã hội của MC đây quá lợi hại, mọi người đừng tin, chữ của tôi cũng đẹp như diện mạo vậy, mọi người tin tôi! Cuối cùng lại gán thêm mội icon ngoáy mũi.

Kỳ thật chuyện này muốn tẩy trắng hoàn toàn thì không dễ, tiếng mắng vẫn không bớt đi bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng xuất hiện ý kiến trái chiều, về sau Lâm Duệ phải tạo ra chút thành tích, nếu không công chúng vẫn sẽ bám lấy không tha. Dù sao trong cái vòng luẩn quẩn này, chủ yếu vẫn là dựa vào tác phẩm cùng năng lực mà nói chuyện, cũng không phải là cái sai lầm không thể tha thứ gì.

...

Hai ngày nay Ôn Hách liên tục gọi điện thoại thúc giục tôi, muốn tôi lấy đồ từ chỗ Ôn Dương sớm một chút, tôi thì vẫn luôn nói không có cơ hội. Kỳ thật Quan Lỗi mấy ngày trước đã giao tài liệu giả cho tôi rồi, tôi là muốn cho hắn sốt ruột một chút, chờ đợi càng lâu, thời gian còn lại cho hắn phân biệt thật giả càng ít đi, tâm lý cũng sẽ cảm thấy đáng tin hơn.

Tôi thật ra cũng không quá lo lắng chuyện Ôn Hách có thể phát hiện, dù sao Quan Lỗi ra tay, đều dùng văn kiện nội bộ của công ty, trong đó còn bỏ thêm không ít bom mù đạn khói, cho dù là nhân viên công ty mà không biết chân tướng cũng khó mà nhìn ra.

Tôi ngồi ở quán nước, cầm cái chén đi đến bên cửa sổ, nói với người trong điện thoại: "Tôi vừa vặn cũng muốn liên hệ với ngài, đồ đã lấy được, không biết khi nào thì chuyển nốt khoản còn lại —— "

"Tao còn chưa thấy một mảnh giấy nào đã mất 200 vạn, đến bước này mày còn muốn tay không bắt sói trắng, Thạch Sam sao mày không đi làm cướp đi?" Người trong điện thoại hiển nhiên đã giận khó thở rồi, nếu không cố kỵ rằng đồ còn trong tay tôi, sợ là đã chửi ầm lên.

(Tay không bắt sói trắng: không bỏ công nhưng có thể thu về rất nhiều lợi ích)

"Ôn tiên sinh không thể nói như vậy, lần đầu tiên làm loại chuyện này, tôi cũng rất hoảng hốt. Bằng không, đồ tôi gửi một nửa cho ngài, sau khi xác định là không có vấn đề sẽ chuyển khoản tiền còn lại cho tôi, ngài xem như vậy được không? Tôi đây cũng là có mạo hiểm, nói không chừng đến lúc vỡ lở tôi còn phải trốn chui trốn lủi đó."

"Vậy gặp mặt rồi nói?"

Tôi như cũ cự tuyệt: "Chuyện chúng ta đang làm cũng không phải quang minh chính đại gì, lần trước ngài chặn tôi ở cửa công ty, đã bị không ít người nhìn thấy, vì lý do an toàn, gặp mặt vẫn là thôi đi, về sau sẽ có cơ hội gặp lại." Phỏng chừng khi đó ngươi sẽ càng nóng vội hơn.

Bên kia điện thoại la hét ầm ĩ một trận, cuối cùng vẫn là đồng ý, hai trăm vạn đã ra rồi, làm sao có thể từ bỏ. Tôi cúp điện thoại, trở về vị trí của mình liền đem tài liệu đã chuẩn bị trong hòm thư gửi qua cho Ôn Hách.

Công ty Ôn Dương dần dần đi vào quỹ đạo, sau lần cạnh tranh này, thế chắc chắn sẽ tiến thêm một bước, không còn là một công ty nhỏ mặc người chèn ép nữa, Ôn Hách nếu muốn động vào Ôn Dương lại càng khó khăn, mà tôi biết Ôn thị mấy năm gần đây vẫn luôn suy sút, không bao giờ có thể gây trở ngại cho Ôn Dương được nữa.

Tôi sẽ khiến cho bọn chúng mãi mãi phải ngưỡng mộ Ôn Dương, tôi muốn bắt bọn chúng trả lại gấp bội những thương tổn đã từng gây ra cho anh, vĩnh viễn sống sau cái bóng của Ôn Dương, không thấy ánh sáng, không thể xoay người, trả giá cho sự vô sỉ của chính mình.



Thời gian còn lại của Ôn Hách không nhiều lắm, ba trăm vạn chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển vào tài khoản của tôi, cộng với hai trăm vạn lúc trước đã đầu tư vào thị trường chứng khoán, năm trăm vạn này xem như đã gom đủ, chỉ tiếc chủ nhân căn biệt thự kia vẫn không chịu nhả ra.

Sự tình không thuận lợi giống như đã nghĩ khiến cho tôi vô cùng phiền toái, tôi muốn chờ khi có được biệt thự mới thẳng thắn với Ôn Dương, dù sao vào thời điểm đó, đầy đủ kinh hỉ, cũng ít nhiều sẽ khiến cho anh xem nhẹ việc lúc trước tôi giấu anh, tự quyết định làm chuyện này.

Tôi ngậm ống hút trong chén sữa, vừa suy nghĩ vấn đề, vừa ngẩn người nhìn văn kiện trong máy tính, gần đây cứ luôn là cái dạng này, không tập trung được, hiệu suất công việc cũng giảm xuống, trong lòng luôn giống như là mọc cỏ vậy, vừa phiền lại ngứa, mới đi làm đã muốn nhanh tan tầm trở về gặp Ôn Dương.

Biết rõ cứ tiếp tục như vậy sẽ không được, nhưng tôi không cách nào khống chế hành vi của mình.

Phù Hiểu Vũ không biết từ bao giờ đã cọ lại đây, nàng kinh ngạc nhìn màn hình máy tính của tôi vẫn là một cái tiêu đề: "Cậu sao vẫn còn chưa làm xong, hôm qua sắc mặt Trần Bằng đã không tốt rồi, còn không nhanh lên, lát nữa lại phải nghe phê bình."

Tôi vốn đã phiền não, nghe nàng nói như thế trong lòng càng khó chịu. Tôi quay đầu, khẩu khí cường ngạnh: "Chị về sau bớt tới chỗ của em một chút thì ngày tháng của em sẽ dễ sống hơn rất nhiều, nếu không phải tại chị, Trần Bằng làm sao lại cứ tìm em gây phiền toái?" Lời vừa ra khỏi miệng tôi lập tức hối hận rồi.

Phù Hiểu Vũ vẻ mặt khiếp sợ nhìn tôi, "Thạch Sam, cậu đang nói gì vậy?"

Tôi vốn là muốn xin lỗi, kết quả nhìn thấy biểu tình vô tội kia, lòng dạ lại là một trận sôi sục, không chút nghĩ ngợi chất vấn: "Em nói không đúng sao? Chị tới chỗ em, có lần nào là em không bị Trần Bằng giáo huẩn? Các người đưa đẩy như thế nào thì mặc kệ, đừng có kéo cả em theo, em không có thời gian bồi hai người chơi trò luyến ái."

Phù Hiểu Vũ ngân ngấn nước mắt, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng ủy khuất: "Tôi... Không có, cậu đang nói cái gì vậy? Nếu cậu không muốn tôi quấy rầy, tôi về sau liền không đến nữa, cậu sao lại nói lời khó nghe như thế?"

"Thạch Sam, cậu xảy ra chuyện gì? Sao lại lớn tiếng với Tiểu Phù?"

Hai người chúng tôi cãi vã, kéo tới không ít đồng nghiệp xung quanh để ý, Phù Hiểu Vũ nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận quay về vị trí, sau đó yên lặng lau nước mắt.

"Thạch Sam, cậu gần đây sao lại nóng tính như vậy, Tiểu Phù bình thường luôn đối tốt với cậu, lúc cậu mới tới cũng là được người ta chiếu cố, mới vừa có chút thành tích đã nhăn mặt cho ai nhìn đây?" Lê Hàng tức giận quát lớn.

Ngô Hạo tiến đến hoà giải, "Được rồi, có thể là hiểu lầm, Thạch Sam, lát nữa cậu đi xin lỗi Tiểu Phù đi, cậu một đại nam nhân lại đi bắt nạt một cô nương còn ra dạng gì."

Nói xong hắn quay sang những người khác, "Được rồi, đừng vây lại nữa, để lãnh đạo nhìn thấy lại thành lớn chuyện."

Kết quả lời vừa dứt, liền nhìn thấy Trần Bằng đang đứng ở phía sau cách chúng tôi không xa không gần.

Trần Bằng tức giận nhìn tôi: "Không hoàn thành công việc, ngược lại còn giận lây sang đồng nghiệp, đây là thái độ công tác của cậu?"

Tôi vốn đã tỉnh táo lại, nghe vậy, hỏa khí đã dập tắt lần nữa bị châm lên: "Thái độ công tác của tôi? Thái độ công tác của tôi không bao gồm làm mai chèo thuyền cho các người, tôi làm gì mà mỗi ngày anh đều nhằm vào tôi? Anh thích theo đuổi con gái như thế nào tôi không quản, nhưng đừng có mỗi ngày đều nhìn tôi không vừa mắt, tôi là tới làm việc, không phải tới làm bà mối !"

"Thạch Sam!" Trần Bằng gầm lên một tiếng.

Chung quanh truyền đến tiếng nghĩ luận khe khẽ, Phù Hiểu Vũ vốn đang âm thầm rơi nước mắt, nhịn không được khóc lên thành tiếng.

Trần Bằng hít sâu một hơi nói: "Cậu theo tôi vào văn phòng."

Tôi mờ mịt đứng nguyên tại chỗ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Phù Hiểu Vũ còn đang nức nở, còn có ánh mắt tràn ngập trách cứ của các đồng nghiệp, tôi nhắm mắt nghĩ hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy?



Trần Bằng tìm tôi nói chuyện, cũng không hề trách cứ, đầu tiên là xin lỗi tôi, sau lại nói qua một lần về biểu hiện của tôi gần đây, so với trước, thời gian này công tác của tôi thật sự là không được lòng người, y nói nếu thật là gặp phải chuyện gì gì, y có thể phê cho tôi mấy ngày nghỉ để điều chỉnh.

Mà giờ khắc này, tỉnh táo lại, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, tôi tuy rằng có bất mãn đối với hành vi của Trần Bằng, nhưng nói cho cùng là cũng là việc nhỏ vô hại, không biết lúc ấy vì cái gì lại nổi nóng, hết thảy những lời đó, ngay khi đại não còn chưa kịp kịp phản ứng đã phát ra ngoài.

Tôi xin lỗi Phù Hiểu Vũ, nhưng tôi biết thương tổn đã tạo ra không cách nào thật sự bù lại, nàng là một nữ nhân tránh không được sẽ bị gièm pha quấy nhiễu, mà những thứ này đều là bởi vì hành động vô sỉ của tôi hôm nay.

Để hoàn thành công việc, tôi đành phải tăng ca, chờ về đến nhà đã muộn hơn không ít so với bình thường.

Tôi mệt mỏi mở cửa, đổi dép xong muốn đi tìm Ôn Dương, hôm nay anh không báo tăng ca, tôi có thể nói ra hết phiền muộn trong lòng gần đây, có lẽ Ôn Dương có thể chỉ cho tôi biết nên làm gì.

Kết quả từ phòng khách tôi đã nghe được tiếng nói chuyện vui vẻ ở trong bếp truyền đến, thỉnh thoảng kèm theo tiếng cười thanh thúy của Dương Huyên.

Một dòng cảm xúc bị đè nén nháy mắt dâng lên trong lòng, còn có sợ hãi ập đến từ bốn phía, từ bao giờ quan hệ giữa hai người bọn họ trở thành thân thiết như vậy ? Tại thời điểm mà tôi không biết, quan hệ của bọn họ có phải đã tiến thêm một bước rồi không?

Có lẽ không bao lâu nữa, tôi sẽ phải dọn ra khỏi nơi này, muốn nhìn Ôn Dương một cái cũng không còn dễ dàng, mà nữ nhân này sẽ trọn vẹn chiếm lấy anh, tôi chỉ có thể giống như một người ngoài đứng nhìn bọn họ.

Tôi đẩy cửa phòng bếp, hai người đang gói bánh chẻo.

Ôn Dương mang theo ý cười ngẩng đầu: "Về rồi, hôm nay ăn bánh chẻo, mau rửa tay đến đây hỗ trợ."

"Người vừa mới về, trước uống chút nước nghỉ ngơi đã." Dương Huyên buông việc trong tay xuống, vỗ vỗ tay, xoay người rót cho tôi một chén nước.

Tôi nhìn vẻ mặt Dương Huyên cười thật hiền lành, vì cái gì lại lấy một tư thái nữ chủ nhân mà làm việc này, vô luận kiếp trước hay là hiện tại vì sao luôn xuất hiện trong cuộc sống của tôi và Ôn Dương?

Tôi nghe thấy thanh âm của chính mình thập phần không tốt: "Cô sao lại ở đây?"

Dương Huyên sửng sốt, cầm cái chén có chút không biết làm sao nhìn tôi, "Ôn Dương nói hai ngày này tâm tình cậu không tốt, bảo tôi tới —— "

"Tâm tình tôi không tốt mắc mớ gì tới cô, cô không có nhà của mình sao?" Tôi tiến đến gần nàng, giận dữ không thể nhịn xuống, "Vì cái gì luôn tới quấy rầy chúng tôi?"

"Tôi..." Dương Huyên muốn mở miệng giải thích, lại bị tôi gạt mạnh cái cốc trong tay.

"Thạch Sam!" Ôn Dương kinh sợ đứng lên.

Dương Huyên thét chói tai, cái chén đập xuống đất vỡ vụn, còn có tiếng Ôn Dương tức giận, thanh âm giao hòa tràn ngập bên tai, tôi phút chốc thanh tỉnh lại. Tôi cúi nhìn mặt đất đầy mảnh nhỏ, ngẩng đầu là ánh mắt khó hiểu của Ôn Dương, còn có Dương Huyên trong bộ dáng luống cuống.

Tôi phát hiện mình căn bản vô pháp đối mặt với cục diện hiện tại, toàn thân không ngừng phát run, chỉ cảm thấy hơi lạnh từ đáy lòng từng dòng từng dòng bốc lên, tôi hốt hoảng xoay người, giống như chạy trốn khỏi nơi này.

"Thạch Sam, emđi đâu?" Tôi không để ý tiếng quát của Ôn Dương, chạy thẳng về phòng mình,tôi khóa trái cửa, ngồi sụp xuống góc giường, sợ hãi cuộn mình thành một đoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sam Trọng Thủy Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook