Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 85: Hôn anh

Trọng Khâu

13/10/2016

Buổi sáng bị đồng hồ sinh học đánh thức, cả người vẫn còn vây trong tình trạng thiếu ngủ, cảm giác một tia khí lực cũng không còn, tôi mơ mơ màng màng đưa tay muốn nhìn đồng hồ, nhưng mà mới vừa giơ tay lên, một cánh tay từ phía sau đã vươn ra bao trùm lên cả bàn tay tôi, kéo trở về.

"Ngủ tiếp một lát." Thanh âm trầm thấp, mang theo vi ách mới vừa tỉnh ngủ.

Cả người tôi bất động, chậm rãi bừng tỉnh, toàn bộ ký ức tối hôm qua từ từ hiện lên, không phải là mộng, ngày hôm qua thế nhưng --

Tôi sợ hãi bắt đầu giãy dụa, lại lần nữa bị Ôn Dương kéo vào trong ngực, da thịt chạm nhau, nhiệt độ cơ thể dung hòa, trong khoảnh khắc tôi liền cảm nhận được phản ứng của anh.

"Nếu em vẫn còn tinh thần, tôi không ngại vất vả thêm một chút."

Tôi dù là có ngốc, cũng hoàn toàn minh bạch ý tứ này, huống chi là dưới tình huống như vậy. Nhưng mà tôi không rõ, sự tình sao đột nhiên lại phát triển thành thế này.

Ôn Dương từ phía sau lưng ôm chặt tôi, bàn tay phủ trên lưng, tôi nao núng một hồi, còn chưa kịp nghĩ được nhiều, trong đầu đột nhiên phát ra một sự kiện.

"Giang Ninh..."

Động tác Ôn Dương ngừng lại, trái tim tôi lại nhảy đến phấn khởi, cũng không dám có thêm động tác nào.

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm Ôn Dương: "Hôm qua cô ta có gọi điện thoại đến, bất quá lúc ấy em đã mệt ngủ rồi."

Tim tôi nhảy dựng, hỏi: "Anh nói như thế nào?"

Ôn Dương cười một cái: "Cũng không có gì, lúc trước cô ta nói gì với tôi, tôi chỉ nói lại cái đó."

Tôi không thể suy luận được bất kỳ manh mối nào từ câu nói này, bởi vì tôi không biết lúc trước Giang Ninh dùng điện thoại gửi cho Ôn Dương những gì, mà anh làm sao lại biết những lời kia là Giang Ninh chứ không phải ý của tôi.

"Ôn Dương..." Tôi giật giật môi, thấp giọng nói, "Em phải đi đi làm."

Ôn Dương đột nhiên xoay người đặt tôi dưới thân: "Tôi nghĩ Giang Ninh sẽ giúp em xin phép, cái này em không cần lo lắng nữa, em hiện tại phải để tâm là một vấn đề khác."

Tôi hoảng sợ: "Thật sự không được, Ôn Dương, chúng ta không thể tiếp tục."

"Muộn rồi." Ôn Dương cúi đầu, hô hấp lần thứ hai áp sát, nhẹ nhàng hôn hôn lên ấn đường của tôi, cánh tay đang giữ thắt lưng tôi lại chặt thêm một phân, "Cho dù đây là sai, tôi cũng không muốn thu tay lại, em trước kia như thế nào tôi có thể không để ý, nhưng từ giờ về sau em chỉ có thể thuộc về tôi."

... . . .

Sau khi tỉnh lại một lần nữa, trên giường chỉ còn một mình tôi, đưa tay nhìn đồng hồ đã là buổi chiều, tôi mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, phát hiện áo ngủ hơi rộng quá mức, cái bụng đói khát đang biểu tình, tôi chịu đựng cảm giác xấu hổ còn chưa tan hết, rời giường đi tìm ăn.

Mở cửa căn bếp kết hợp phòng ăn hoàn mỹ, hiển nhiên không thể đem ra so sánh với căn nhà trọ nhỏ bé của tôi cùng Ôn Dương, nhưng trang hoàng quá mức cao nhã hoa lệ, khiến người ta ít nhiều có cảm giác không chân thật.

Tôi mở ra tủ lạnh, không trống rỗng như trong tưởng tượng, nhưng mà đầy bên trong đều là đồ ăn sống, tôi tìm nửa ngày, cuối cùng đành cầm lấy một quả cà chua tính lót dạ chút, kết quả không đợi tôi cho vào miệng, cửa phòng bếp rầm một tiếng bị đẩy ra.

Tôi đối diện một đôi mắt tràn ngập bối rối cùng tức giận, trong lòng run lên, cảm thấy bản thân thật quá không có tiền đồ, rõ ràng chỉ là cầm một quả cà chua mà thôi, thế nhưng hoảng hốt khó hiểu.

Ôn Dương bước nhanh tiến lên, gắt gao giữ lại cánh tay, kéo tôi qua, ý giận nồng đậm nơi đáy mắt, đồng thời hô hấp dồn dập biểu thị đã tới cực hạn phát hỏa rồi.

Quả cà chua trên tay tôi giữa quá trình lôi kéo bị rơi xuống đất, thi thể nhìn qua vô cùng thê thảm, tôi khó hiểu nhìn anh: "Ôn Dương, làm... làm sao vậy?"

Sắc mặt Ôn Dương càng trầm, nhìn chằm chằm vào tôi: "Em đang làm gì?"

Ôn Dương dùng sức quá độ, tôi cảm thấy trên cổ tay truyền đến từng trận đau nhức, thử tránh thoát một chút, kết quả người tựa hồ càng giận rồi. Nhưng mà tôi thật không biết Ôn Dương rốt cuộc đang giận cái gì.

Tôi ngập ngừng trả lời: "Em không có làm gì, chỉ là đói bụng..." Tôi nhìn thi thể quả cà chua dưới đất, tiếc nuối.

Tôi không phá không nháo cũng không nói, đói bụng còn chủ động kiếm ăn, một chút cũng không phiền người, Stockholm nghiêm trọng thời kì cuối rồi, vì sao Ôn Dương lại giận?

(Stockholm là hội chứng người bị bắt cóc sau một khoảng thời gian dài sẽ sinh ra tâm lý quen thuộc và yêu mến kẻ bắt cóc mình)

Ôn Dương tiến gần đến, vẻ mặt đầy nguy hiểm: "Đừng cho là tôi không biết em đang tính toán gì? Em dù có giả bộ như thế nào, tôi cũng không bao giờ thả em rời đi!"

Khí tức lại tiến gần thêm vài phần, da cổ truyền đến cảm giác nóng rực, tôi mất tự nhiên hơi hơi ngửa ra sau, lùi đến tủ bếp bóng loáng, tôi hít vào một hơi: "Ôn Dương, trước anh buông, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng, anh không thể luôn là giam giữ em, em... Ngô..."



Nói tới một nửa, Ôn Dương dùng sức kéo, cúi xuống hung hăng cắn tôi môi, cái hôn này quá mức thô bạo phẫn nộ.

Động tác của anh quá mạnh, khẽ động lên vị trí khó chịu trên người, đau đến mức ứa ra vài giọt nước mắt cá sấu.

Lần hôn này quá dài, tôi nhịn không được dồn dập hít khí, có ngón tay ấm áp xoa lên hai má tôi, Ôn Dương cười: "Một cái hôn đã ủy khuất như vậy, về sau có chuyện càng quá đáng hơn sẽ làm với em, buổi tối còn cần phải khóc nhiều cho tôi nhìn."

Ngực tôi đột nhiên nhảy dựng, bị Ôn Dương nói thành buồn bực xấu hổ không thôi, nghẹn nửa ngày mới lắp bắp mở miêng: "Anh -- Anh -- Ôn Dương, làm như vậy không đúng."

Điều này sao có thể không khiến tôi nghĩ đến kiếp trước, hiện tại chúng tôi giống như là hoán đổi thân phận, vào thời điểm tôi không còn cuồng loạn nữa, Ôn Dương lại dùng thủ đoạn cực đoan như vậy.

Tôi đương nhiên không có tư cách gì chán ghét anh, nhưng tôi không muốn để Ôn Dương biến thành bộ dáng mà chính anh đã từng ghét nhất. Anh đáng với tất cả những thứ tốt đẹp trên đời, không nên bởi vì người như tôi mà vứt bỏ nguyên tắc cùng cao ngạo của mình.

"Cái gì là đúng ?" Ôn Dương thu lại ý cười, "Nếu tôi không làm như vậy, em sẽ thành thành thật thật cùng tôi một chỗ sao? Nếu vô luận tôi cố gắng như thế nào đều vô dụng, không bằng cứ như vậy, nói không chừng có thể lâu ngày sinh tình."

Tôi kinh ngạc nhìn anh, tối nghĩa nói: "Ôn Dương! Không ai muốn bị cưỡng ép, làm như vậy chỉ đổi lấy hiệu quả hoàn toàn ngược lại, không có tình cảm nào là sinh ra như thế này."

Không ai so với tôi rõ ràng hơn, cứ tiếp tục như vậy sẽ biến thành kết quả gì, hạt giống ái tình ở trong hoàn cảnh âm u ác liệt cuối cùng sẽ chỉ hư thối.

"Phải không?" Ôn Dương từ chối cho ý kiến, "Thứ ái tình này, có đương nhiên tốt, không có cũng không sao, nếu tôi đã tính làm như vậy, cũng đã không ôm hy vọng gì rồi."

Lời Ôn Dương nói khiến tôi sửng sốt một trận, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, cúi đầu thì thào: "Ôn Dương anh có từng nghĩ qua, tình yêu đồng tính sẽ ảnh hưởng thế nào đến thanh danh của anh."

"Em không cần phải làm bất cứ chuyện gì vì danh hào của tôi, cứ ngoan ngoãn phối hợp, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ thấy chán ghét, em cũng cũng không cần phiền não nữa rồi."

"A?"

"A cái gì?" Ôn Dương kéo tôi khỏi bếp, ấn đến đến ghế trong phòng ăn, "Ngồi chờ một lát, có cơm ngay đây."

Tôi ngốc lăng ngồi trên ghế, nhìn Ôn Dương đang bận bịu rối tung trong bếp, ánh đèn nhu hòa dừng ở trên người anh, rõ ràng vẫn là con người cao đại vĩ ngạn ôn nhu như trước, nhưng mà tất cả hành động của anh bây giờ lại đảo điên nhận thức của tôi.

Tôi làm sao cũng không nghĩ tới Ôn Dương sẽ làm đến bước này, tôi trách anh sao?

Không, tôi không trách.

Là thái độ trốn tránh, cùng hành vi không thành thực của tôi, khiến cho Ôn Dương không đủ tín nhiệm, đời trước tôi càng thêm ác liệt.

Tôi đang phiền não tức giận sao? Tôi cảm thấy cũng không có.

Không có ai khác, chỉ có tôi và Ôn Dương, vứt hết sang một bên, không có cảm giác áy náy, cùng Ôn Dương một chỗ, tôi làm sao lại tức giận chuyện như thế, ngược lại là thấp thoáng mừng thầm.

Trong đáy lòng tôi ẩn ẩn vang lên một thanh âm, ngươi xem, ngươi đã cự tuyệt, cũng đã phản kháng rồi, nhưng mà đều không có tác dụng, những thứ này là ngươi bị động phải tiếp nhận.

Bị động tiếp nhận thường thường luôn khiến người ta ít bứt rứt hơn so với chủ động quyết định, cái này gọi là tâm tính tham quan, ích lợi trước mắt cùng tự chủ yếu ớt khiến tôi lựa chọn tạm thời xem nhẹ hết thảy.

Tâm lý tôi đã khuất phục hành vi ở cùng Ôn Dương.

Như vậy, phải chăng tôi có thể thử cùng Ôn Dương một chỗ? Chẳng sợ kết quả cuối cùng vẫn không hoàn mỹ, ít nhất về sau tôi sẽ không bởi vì bỏ lỡ miếng thịt bày ra trước mắt này mà hối tiếc.

Đương nhiên, Ôn Dương không phải miếng thịt, nhất định phải dùng thức ăn mà nói, cũng phải là một bữa thịnh yến, là giấc mộng tôi đã từng mơ mà không thể thành.

Tôi không phải đại cô nương, bị người ngủ một đêm liền thay đổi tâm ý, nhưng mà Ôn Dương đã bỏ qua nguyên tắc bản thân, đi đến một bước này, chứng minh anh đã quyết tâm, tôi còn có gì để trốn tránh đây?

Có lẽ việc này là không đúng, nhưng tôi không cách nào thay đổi quyết định của Ôn Dương, càng không có biện pháp khống chế tình cảm của chính mình.

Quan trọng nhất là tôi không thể để Ôn Dương biến thành một con quỷ đáng thương khẩn cầu ái tình, giống tôi lúc trước, giãy dụa cầu xin mà không được, thống khổ như vậy tôi làm sao nỡ bắt anh hứng chịu?

Ôn Dương vì tôi mà nấu món ngon: "Ăn cơm đi."

Tôi cúi đầu làm dịu cảm xúc, phối hợp đưa tay cầm lấy thìa trước mặt.



Lâu lắm không ăn cơm nhà rồi, nhìn miếng trứng vàng ươm, cùng cháo hoa chế nước cốt ngao, lập tức biến thành đói bụng.

Nhưng mà còn chưa ăn được mấy miếng, tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt khó mà phớt lờ phía đối diện.

Chỉ thấy Ôn Dương lộ ra thần sắc kỳ lạ, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.

Tôi vẻ mặt mờ mịt: "Làm sao vậy?"

"Không có." Ôn Dương bật cười lắc đầu.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, tay nghề Ôn Dương hình như còn tốt hơn so với trước kia, bất giác liền ăn đến quá no rồi.

Chờ tôi đặt đũa xuống, Ôn Dương sớm đã dùng cơm xong, anh khoanh tay trước ngực nói: "Mỗi sáng đều rèn luyện, khí lực lại không tốt, ăn không ít, lại vẫn không thấy có thịt, nếu không biết công việc của em hiện tại, tôi còn nghĩ em vừa từ thế giới thứ ba chạy nạn trở về."

Tôi dừng động tác trên tay, cúi đầu chậm rãi nói: "Kỳ thật sau khi về nước em đã béo lên ba cân."

Tôi hy vọng anh có thể lý giải thành tôi là không hợp với khí hậu ở Mỹ, so với bộ dạng nhìn không ra hình người trước kia, cơ thể tôi đang từ từ khôi phục, tuy rằng chậm chạp khiến người ta cảm thấy gian nan, nhưng đúng là đang dần chuyển biến tốt đẹp.

Ôn Dương khẽ gật đầu, nói: "Vậy sẽ còn phải béo nhiều hơn nữa, tôi không muốn ở trên giường mới làm được một nửa, còn chưa tận hứng, em đã mệt ngất rồi, khi nào rảnh mang em đi hảo hảo kiểm tra."

"Ôn Dương!" Tôi buông bát xuống, tức giận trừng anh.

Ôn Dương cười một cái, ôn nhu không quên ái muội: "Chuyện tối hôm qua không thấy em giận, hiện tại lại bởi vì câu nói này mà sinh khí, rõ ràng tính tình không tốt lắm, cố tình lại rất dễ tha thứ đối với chuyện này."

Tôi ngừng một chút, hơi hơi tránh đi tầm mắt của anh: "Anh tính bao giờ mới để em trở về đi làm."

"Chờ em nguyện ý cùng tôi một chỗ."

"Em ngay bây giờ có thể đáp ứng." Tôi nói.

Ôn Dương thật sâu nhìn tôi, một lát sau, anh mỉm cười: "Tôi không tin."

Anh không tin? Tôi hụt hơi thiếu chút nữa suyễn lên: "Em đã lừa anh bao giờ?"

Chờ tôi đối diện ánh mắt ôn nhu thâm tình kia, sau đó tôi đột nhiên nói không nên lời nữa, lịch sử của tôi trước kia tựa hồ... quả thật không được tốt lắm.

"Anh coi như... không tin em, cũng không thể cứ luôn giam giữ em như vậy, ít nhất để em gọi điện cho Giang Ninh, cô ấy không phải loại nữ sinh nhu nhược như trong tưởng tượng của anh, sẽ không chỉ bởi vì anh nói gì mà buông tha." Tôi thử câu thông.

Ánh mắt Ôn Dương nhạt xuống, trầm thanh nói: "Cho dù em có nói bao nhiêu đạo lý cũng vô dụng, tôi chỉ biết mới vừa cách đây không lâu, cô ta đã mang em đi ngay trước mặt tôi, đổi làm người khác tôi có lẽ còn có thể suy xét một chút, nhưng chỉ Giang Ninh là không được."

"Quan hệ giữa em và Giang Ninh không phải như anh nghĩ, cô ấy có bạn trai ở Mỹ rồi." Tôi vội vàng giải thích.

Ôn Dương đứng lên, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước: "Cho nên? Cầu mà không được, trở lại vị trí bằng hữu chờ thời cơ mà động? Em có nhớ trước khi xuất ngoại đã nói gì với tôi không, em vì cái gì mà đi Mỹ?"

"Em..."

Người quả nhiên không được nói dối, tôi lúc trước nói cái gì không được, cố tình lại tự đào cho mình cái hố này đây. Lúc ấy cảm thấy sẽ không còn ngày gặp lại, không biết có phải là ghen tị hay không, nhìn đối phương tình cảm hoà thuận, cũng muốn trả lại một biểu hiện hăng hái truy tìm hạnh phúc giả dối.

Biểu tình Ôn Dương giống đang đè nén gì đó, anh lạnh lùng nói: "Lúc ấy tôi có thể nhìn rất rõ ràng, chỉ một câu 'chóng mặt' không rõ thật giả của cô ta, có thể khiến em luống cuống tay chân, em có từng đối với ai như vậy?"

Tôi vội phản bác: "Em đối với anh cũng là như vậy, hai người đối với em mà nói đều rất quan trọng."

Ôn Dương cắn răng: "Nhưng cuối cùng người em chọn là cô ta."

Không khí nhất thời căng thẳng, Ôn Dương vẻ mặt uất giận nhìn tôi, cuối cùng quay đầu rời khỏi.

Tôi thấy người sắp đi rồi, sốt ruột không nghĩ nhiều trực tiếp giữ chặt anh, chậm nữa sẽ có biến, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài tới lần sau bàn lại.

Tôi đứng dậy, hít sâu một hơi, trái tim trong lồng ngực nhịn không được nhảy nhót lợi hại, tiếng nói ra cũng mang theo run rẩy : "Anh nói không sai, anh và Giang Ninh không giống nhau, ít nhất em sẽ không làm điều này với cô ấy."

Nói xong tôi nhắm mắt, dùng tư thế tráng sĩ cắt cổ tay ghé về phía Ôn Dương hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sam Trọng Thủy Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook