Chương 25: Say rượu
Trọng Khâu
13/10/2016
"A ..." Quan Lỗi cười một cái, "Đúng, nói không sai, là tôi xứng đáng, là tôi con mẹ nó ngu xuẩn!"
Tôi nhìn Quan Lỗi rời đi, chợt thấy chua xót, tôi sao lại phẫn nộ như vậy, chẳng lẽ chỉ là bởi vì không muốn nhìn người khác khi dễ Ôn Dương?
... Hoặc là tôi muốn nói cho chính mình nghe, Tần Phủ Ôn Hách bọn họ lúc trước vì cái gì không tính kế trên người khác, cố tình lại tìm đến tôi, còn không phải bởi vì tôi ngu dốt, dễ lừa? Tôi có tham vọng, lại đủ ngây thơ, chỉ cần cho chút lợi, liền mất đi nguyên tắc làm người.
Sống lại một đời, tôi không thay đổi được người khác, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm cho mình đao thương bất xâm, tự vẽ ra một đường giới hạn, như vậy tôi có tư cách gì phê phán Quan Lỗi.
Quay lại nhìn vẻ mặt u ám của Ôn Dương, tôi áp chế tâm tình, dìu anh ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
"Em sao lại ở đây?" Ôn Dương hỏi.
"Mấy ngày trước em nhìn thấy Đỗ Nhu và Ôn Hách ở cùng một chỗ, cho nên muốn hỏi Lỗi ca xem xảy ra chuyện gì, kết quả..."
Kỳ thật gặp được Ôn Dương cùng Đỗ Nhu coi như là niềm vui ngoài dự đoán. Có thể nghe Đỗ Nhu chính miệng nói ra, đương nhiên tốt hơn tôi bịa đặt vu khống. Tai họa ngầm này cũng đã không còn, vốn tưởng rằng đời này hẳn sẽ không còn gì có thể dao động tình bằng hữu giữa người hai người này...
Nhưng mà đáng tiếc rốt cục tôi không thể khống chế được chính mình, cuối cùng lại làm phát sinh rắc rối.
Ôn Dương khẽ thở dài: "Em không nên nói Quan Lỗi như thế."
Tôi giật mình, không được tự nhiên cúi đầu, "Em..." Kỳ thật không thể nào giải thích.
Ôn Dương nghiêng đầu nhìn tôi, phóng nhẹ thanh âm: "Chúng ta đều là người bình thường, đều không thông minh đến mức không bao giờ bị người tính kế, cho dù thủ đoạn của đối phương thoạt nhìn cũng không cao minh... Nhưng lấy hữu tâm đối phó vô tâm, khó tránh khỏi sẽ rơi vào bẫy, huống hồ những người đó coi như không lừa Quan Lỗi, cũng sẽ đi lừa người khác, không thể bởi vậy mà trào phúng người bị lừa, bởi vì chúng ta không biết, người bị hại kế tiếp có thể hay không lại là chính mình."
"... Em biết rồi." Tôi trùng mắt xuống, nặng nề thở mạnh một trận, nói, "Thực xin lỗi, em quá xúc động rồi, em... đi xin lỗi Lỗi ca."
Ôn Dương vươn tay giữ mặt tôi ngay ngắn, ôn nhu cười nói, "Không phải đổ lỗi cho em, em hôm nay còn vì anh mà cãi nhau, giống như em vừa nói, vô luận đúng hay sai, điểm xuất phát là tốt, anh làm sao lại trách em được, Tam Nhi của chúng ta trưởng thành rồi, đã có thể bảo hộ anh."
Anh dừng một chút, nói rằng, "Chưa từng có ai không hỏi nguyên do đã ra mặt vì anh như vậy, anh rất vui."
Tôi muốn cười, bỗng dưng lại trở nên khổ sở, kỳ thật tính ra tôi không coi là giúp Ôn Dương được cái gì, chỉ biết gây rắc rối cho anh. Đời trước tôi rất lợi hại phải không? Không, tôi hoàn toàn là ỷ vào tín nhiệm của Ôn Dương, một lần lại một lần lừa gạt anh, cuối cùng khiến cho anh gặp phải nhiều chuyện như vậy.
"Lỗi ca anh ấy..."
Ôn Dương nhu nhu đầu tôi, cười nói: "Cậu ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận, người này ưu điểm lớn nhất chính là không mang thù, nhất là cãi nhau với anh."
"Chúng ta trở về?" Tôi hỏi. Nếu như Quan Lỗi đi rồi, cần có người thu dọn hậu quả, tôi nghĩ có lẽ Quan Lỗi cũng là xuất phát từ băn khoăn này, mới không đem nắm đấm đánh lên mặt Ôn Dương.
Ôn Dương gật đầu, thu hồi toàn bộ cảm xúc, chúng tôi cùng nhau trở lại.
Kết quả sau khi quay về, mới nhận ra mình suy nghĩ nhiều, Quan Lỗi đã an vị, cùng mọi người uống đến vô cùng vui vẻ.
"Ôn Dương đi đâu vậy? Nhanh lại đây uống một chén." Nhìn thấy Ôn Dương cùng tôi tiến vào, Quan Lỗi chào gọi Ôn Dương giống như là cái gì cũng chưa từng phát sinh, cũng không biết anh giải thích việc Đỗ Nhu rời đi như thế nào.
"Hôm nay tất cả không say không về." Quan Lỗi cầm chai rượu rót đầy cho Ôn Dương, "Mấy anh em sau này làm thật tốt, con mẹ nó tuyệt không thể để cho người khác xem thường."
Ôn Dương cụng một chén với Quan Lỗi, không nói một tiếng nâng cốc lên, sau đó liền trở nên không khống chế được. Quan Lỗi hiển nhiên là tâm tình không tốt muốn phát tiết, tự mình uống nhiều không nói, còn cổ động mọi người mời rượu Ôn Dương, Ôn Dương cũng không đưa đẩy, nhất nhất uống cạn.
Tôi trầm mặc ăn thức ăn, không lên tiếng ngăn cản, Quan Lỗi đã tức giận, trận lửa này phải để cho anh triệt để tiêu tan, tôi không nên tiếp tục hẹp hòi ngăn cản.
Về phần Ôn Dương, trải qua điều trị trong khoảng thời gian này, một lần say rượu hẳn cũng không đến mức nào, nhưng tôi phải cam đoan bản thân thanh tỉnh, giữ vững tinh thần thu dọn hậu quả.
Tôi rất ít nhìn thấy Ôn Dương say thành cái dạng này, tôi nghĩ anh phải là thật sự rất để tâm, cho nên mới cảm thấy có lỗi với Quan Lỗi.
Tôi nâng Ôn Dương say như chết, xoay người nhìn vẻ mặt đắc ý của Quan Lỗi, trong lòng phẫn uất khó nói thành lời.
Tôi thật sự là không thể nhìn Quan Lỗi khi dễ Ôn Dương như vậy, muốn nói anh quá phận rồi, nhưng mà nhớ tới lời Ôn Dương rốt cục nhẫn lại.
"Như thế nào? Không phục, còn muốn mắng anh?"
Tôi cuối cùng vẫn là không thể nhịn xuống, thản nhiên nói: "Tính ra vẫn là tự anh sơ suất, tin nhầm người, sao có thể giận lây sang người khác?"
Quan Lỗi thu hồi biểu tình vui vẻ, nhìn tôi nói, "Cậu nói không sai, là anh tin nhầm người, cái này anh nhận, chỉ là..."
Quan Lỗi ngừng một chút, lời nói xoay chuyển, "Anh giận không đơn giản là vì cậu ấy trước đó gạt anh, mà là đến tình trạng này, nhất định phải quanh co lòng vòng tính kế. Chuyện này nếu là Thạch Sam em nói, anh có lẽ sẽ do dự hoài nghi, nhưng anh và Ôn Dương làm huynh đệ nhiều năm như vậy, cậu ấy sao lại cũng không tin anh đây?"
Tôi cảm giác Ôn Dương ở bên vai động một cái, nghiêng đầu nhìn sang người đang say khướt, đột nhiên vô cùng khổ sở. Tôi biết trước kia Ôn Dương không làm như thế này.
Tôi quay đầu nhìn Quan Lỗi, chậm rãi nói: "Anh ấy không phải không tin anh, nếu không phải lo lắng cho anh, cũng không cần phải làm đến như vậy. Nói cho cùng, đã trải qua bao nhiêu biến cố, Ôn Dương không dám đánh cuộc, anh ấy sợ mất đi người bằng hữu là anh."
"Anh đương nhiên biết, nếu không thì cũng không chỉ là một quyền không đến nơi đến chốn kia. Anh là muốn cậu ấy phải nhớ thật rõ, lần sau không được phép đùa giỡn như vậy nữa, đã nói làm huynh đệ cả đời, chỉ cần cậu ấy không nhận thua, anh một ngày cũng sẽ không kém."
Tôi nhìn vành mắt Quan Lỗi hoe đỏ, cảm thấy hâm mộ cùng thương cảm nói không nên lời, giao tình từ nhỏ đến lớn, thật không phải là thứ tôi có thể tùy tiện đo lường.
Tôi nghĩ đời trước trong lòng Quan Lỗi cũng có tức giận, nhưng lúc ấy Ôn Dương đã không chịu nổi bất cứ tác động nào từ người thân hay bằng hữu, cho nên Quan Lỗi lựa chọn không lên tiếng, vẫn luôn ở bên cạnh trợ giúp Ôn Dương.
Bọn họ là huynh đệ xương gãy liền gân, không phải huynh đệ ruột nhưng hơn hẳn huynh đệ ruột. Nhìn như vậy, thật sự là tôi tiểu nhân.
Quan Lỗi giúp chúng tôi bắt taxi, anh nhìn thoáng qua Ôn Dương ngủ ở trên đùi tôi, sau đó quay sang tôi nói: "Anh về đây, hai người chú ý an toàn, Ôn Dương cái người này tự chủ rất mạnh, cậu ấy bình thường sẽ không để cho mình thật sự uống say, uống say cũng sẽ không có hành động thất thố gì, thường thì sẽ trực tiếp ngủ không màng thế sự, nhưng nếu..."
"Cái gì?"
"Không có gì." Quan Lỗi cười một cái, "Đều là chuyện khi còn bé." Nói xong Quan Lỗi đóng cửa xe.
Tôi hổn hển loạn suyễn mang Ôn Dương nằm xuống giường, pha một ly trà giải rượu, uy cho anh.
Kết quả Ôn Dương cau mày, xoay gương mặt anh tuấn sang một bên, miệng hàm hồ phát ra một tiếng "Đắng".
Tôi cảm thấy buồn cười, không ngờ Ôn Dương uống rượu sẽ có một mặt trẻ con như vậy, phải biết bình thường luôn là cho cái gì ăn cái đó, đối với trù nghệ gà mờ của tôi cũng chưa từng tỏ vẻ chán ghét.
Tôi nhẹ giọng nói: "Không đắng, uống xong ngủ tiếp, bằng không ngày mai thức dậy sẽ đau đầu."
Ôn Dương chậm rãi mở mắt ra, một đôi con ngươi thâm sâu mờ mịt nhìn tôi, gọi một tiếng "Thạch Sam".
"Ân?"
Kết quả anh lại nhắm nghiền hai mắt, thân thể chìm xuống, ngủ rồi.
Tôi đành một lần nữa nâng người dậy, đặt anh tựa vào gối đầu giường, một lần nữa uy trà giải rượu.
Lại nói tiếp, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Dương say thành thế này, dĩ vãng tốt xấu vẫn có thể bảo trì chút thanh tỉnh, không nói hai lời trực tiếp uống sạch, không ngờ hiện tại khó hầu hạ như vậy.
Uy mấy lần, người ta đều cắn răng né tránh, tôi cạn kiệt kiên nhẫn, giận trực tiếp nắm chặt cằm Ôn Dương đổ vào.
"Khụ khụ..." Ôn Dương sặc đến ho khan, anh mở mắt, mang theo ủy khuất nhìn tôi, lại gọi một tiếng "Thạch Sam", ngữ khí chua xót, giống như phải chịu thiệt thòi cực lớn.
Trong lòng tôi lập tức áy náy đến không được, tôi một đại nam nhân quả thật không có tính nhẫn nại gì, kết quả chỉ một ly trà, đổ vào một nửa sặc một nửa, quần áo lẫn gối đầu đều ướt một mảng lớn.
Tôi đặt cái chén xuống tủ đầu giường, dùng khăn mặt lau khóe miệng cho anh, nói: "Thay quần áo xong rồi ngủ."
Tôi giúp anh cởi bỏ khuy áo, Ôn Dương trợn tròn mắt lẳng lặng nhìn tôi, một bộ dáng không hề phòng bị, ngũ quan suất khí, đáy mắt trong suốt trong như gương, còn có... nước da màu đồng cổ... tay tôi đột nhiên run rẩy.
Chờ rốt cục cởi áo xong, tôi thở phào một hơi, đem gối đầu ướt nhẹp đặt qua một bên, tìm đến một cái khác gối cho Ôn Dương, lại đắp kín chăn.
"Ngủ đi." Tôi chậm rãi đứng lên, nhịn xuống ham muốn tiếp tục lưu luyến, xoay người muốn đi ra ngoài, kết quả cảm giác cổ tay bị Ôn Dương kéo lại.
"Quần cũng muốn cởi, không thoải mái."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Thạch Sam: Em có dự cảm xấu.
Ôn Dương: Làm sao vậy?
Thạch Sam: Cái bánh mì cỡ lớn kia lại đổi văn phong từ loại hình thoải mái sang chính kịch, em sợ nàng muốn ngược em...
Ôn Dương: Nàng dám!
Khâu Bánh Mì Cỡ Lớn: ... Ôn Lão Đại, chương sau có cảnh diễn hôn.
Ôn Dương: ... Tam Nhi, đừng sợ, có lẽ là hiểu lầm thôi --
Tôi nhìn Quan Lỗi rời đi, chợt thấy chua xót, tôi sao lại phẫn nộ như vậy, chẳng lẽ chỉ là bởi vì không muốn nhìn người khác khi dễ Ôn Dương?
... Hoặc là tôi muốn nói cho chính mình nghe, Tần Phủ Ôn Hách bọn họ lúc trước vì cái gì không tính kế trên người khác, cố tình lại tìm đến tôi, còn không phải bởi vì tôi ngu dốt, dễ lừa? Tôi có tham vọng, lại đủ ngây thơ, chỉ cần cho chút lợi, liền mất đi nguyên tắc làm người.
Sống lại một đời, tôi không thay đổi được người khác, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm cho mình đao thương bất xâm, tự vẽ ra một đường giới hạn, như vậy tôi có tư cách gì phê phán Quan Lỗi.
Quay lại nhìn vẻ mặt u ám của Ôn Dương, tôi áp chế tâm tình, dìu anh ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
"Em sao lại ở đây?" Ôn Dương hỏi.
"Mấy ngày trước em nhìn thấy Đỗ Nhu và Ôn Hách ở cùng một chỗ, cho nên muốn hỏi Lỗi ca xem xảy ra chuyện gì, kết quả..."
Kỳ thật gặp được Ôn Dương cùng Đỗ Nhu coi như là niềm vui ngoài dự đoán. Có thể nghe Đỗ Nhu chính miệng nói ra, đương nhiên tốt hơn tôi bịa đặt vu khống. Tai họa ngầm này cũng đã không còn, vốn tưởng rằng đời này hẳn sẽ không còn gì có thể dao động tình bằng hữu giữa người hai người này...
Nhưng mà đáng tiếc rốt cục tôi không thể khống chế được chính mình, cuối cùng lại làm phát sinh rắc rối.
Ôn Dương khẽ thở dài: "Em không nên nói Quan Lỗi như thế."
Tôi giật mình, không được tự nhiên cúi đầu, "Em..." Kỳ thật không thể nào giải thích.
Ôn Dương nghiêng đầu nhìn tôi, phóng nhẹ thanh âm: "Chúng ta đều là người bình thường, đều không thông minh đến mức không bao giờ bị người tính kế, cho dù thủ đoạn của đối phương thoạt nhìn cũng không cao minh... Nhưng lấy hữu tâm đối phó vô tâm, khó tránh khỏi sẽ rơi vào bẫy, huống hồ những người đó coi như không lừa Quan Lỗi, cũng sẽ đi lừa người khác, không thể bởi vậy mà trào phúng người bị lừa, bởi vì chúng ta không biết, người bị hại kế tiếp có thể hay không lại là chính mình."
"... Em biết rồi." Tôi trùng mắt xuống, nặng nề thở mạnh một trận, nói, "Thực xin lỗi, em quá xúc động rồi, em... đi xin lỗi Lỗi ca."
Ôn Dương vươn tay giữ mặt tôi ngay ngắn, ôn nhu cười nói, "Không phải đổ lỗi cho em, em hôm nay còn vì anh mà cãi nhau, giống như em vừa nói, vô luận đúng hay sai, điểm xuất phát là tốt, anh làm sao lại trách em được, Tam Nhi của chúng ta trưởng thành rồi, đã có thể bảo hộ anh."
Anh dừng một chút, nói rằng, "Chưa từng có ai không hỏi nguyên do đã ra mặt vì anh như vậy, anh rất vui."
Tôi muốn cười, bỗng dưng lại trở nên khổ sở, kỳ thật tính ra tôi không coi là giúp Ôn Dương được cái gì, chỉ biết gây rắc rối cho anh. Đời trước tôi rất lợi hại phải không? Không, tôi hoàn toàn là ỷ vào tín nhiệm của Ôn Dương, một lần lại một lần lừa gạt anh, cuối cùng khiến cho anh gặp phải nhiều chuyện như vậy.
"Lỗi ca anh ấy..."
Ôn Dương nhu nhu đầu tôi, cười nói: "Cậu ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận, người này ưu điểm lớn nhất chính là không mang thù, nhất là cãi nhau với anh."
"Chúng ta trở về?" Tôi hỏi. Nếu như Quan Lỗi đi rồi, cần có người thu dọn hậu quả, tôi nghĩ có lẽ Quan Lỗi cũng là xuất phát từ băn khoăn này, mới không đem nắm đấm đánh lên mặt Ôn Dương.
Ôn Dương gật đầu, thu hồi toàn bộ cảm xúc, chúng tôi cùng nhau trở lại.
Kết quả sau khi quay về, mới nhận ra mình suy nghĩ nhiều, Quan Lỗi đã an vị, cùng mọi người uống đến vô cùng vui vẻ.
"Ôn Dương đi đâu vậy? Nhanh lại đây uống một chén." Nhìn thấy Ôn Dương cùng tôi tiến vào, Quan Lỗi chào gọi Ôn Dương giống như là cái gì cũng chưa từng phát sinh, cũng không biết anh giải thích việc Đỗ Nhu rời đi như thế nào.
"Hôm nay tất cả không say không về." Quan Lỗi cầm chai rượu rót đầy cho Ôn Dương, "Mấy anh em sau này làm thật tốt, con mẹ nó tuyệt không thể để cho người khác xem thường."
Ôn Dương cụng một chén với Quan Lỗi, không nói một tiếng nâng cốc lên, sau đó liền trở nên không khống chế được. Quan Lỗi hiển nhiên là tâm tình không tốt muốn phát tiết, tự mình uống nhiều không nói, còn cổ động mọi người mời rượu Ôn Dương, Ôn Dương cũng không đưa đẩy, nhất nhất uống cạn.
Tôi trầm mặc ăn thức ăn, không lên tiếng ngăn cản, Quan Lỗi đã tức giận, trận lửa này phải để cho anh triệt để tiêu tan, tôi không nên tiếp tục hẹp hòi ngăn cản.
Về phần Ôn Dương, trải qua điều trị trong khoảng thời gian này, một lần say rượu hẳn cũng không đến mức nào, nhưng tôi phải cam đoan bản thân thanh tỉnh, giữ vững tinh thần thu dọn hậu quả.
Tôi rất ít nhìn thấy Ôn Dương say thành cái dạng này, tôi nghĩ anh phải là thật sự rất để tâm, cho nên mới cảm thấy có lỗi với Quan Lỗi.
Tôi nâng Ôn Dương say như chết, xoay người nhìn vẻ mặt đắc ý của Quan Lỗi, trong lòng phẫn uất khó nói thành lời.
Tôi thật sự là không thể nhìn Quan Lỗi khi dễ Ôn Dương như vậy, muốn nói anh quá phận rồi, nhưng mà nhớ tới lời Ôn Dương rốt cục nhẫn lại.
"Như thế nào? Không phục, còn muốn mắng anh?"
Tôi cuối cùng vẫn là không thể nhịn xuống, thản nhiên nói: "Tính ra vẫn là tự anh sơ suất, tin nhầm người, sao có thể giận lây sang người khác?"
Quan Lỗi thu hồi biểu tình vui vẻ, nhìn tôi nói, "Cậu nói không sai, là anh tin nhầm người, cái này anh nhận, chỉ là..."
Quan Lỗi ngừng một chút, lời nói xoay chuyển, "Anh giận không đơn giản là vì cậu ấy trước đó gạt anh, mà là đến tình trạng này, nhất định phải quanh co lòng vòng tính kế. Chuyện này nếu là Thạch Sam em nói, anh có lẽ sẽ do dự hoài nghi, nhưng anh và Ôn Dương làm huynh đệ nhiều năm như vậy, cậu ấy sao lại cũng không tin anh đây?"
Tôi cảm giác Ôn Dương ở bên vai động một cái, nghiêng đầu nhìn sang người đang say khướt, đột nhiên vô cùng khổ sở. Tôi biết trước kia Ôn Dương không làm như thế này.
Tôi quay đầu nhìn Quan Lỗi, chậm rãi nói: "Anh ấy không phải không tin anh, nếu không phải lo lắng cho anh, cũng không cần phải làm đến như vậy. Nói cho cùng, đã trải qua bao nhiêu biến cố, Ôn Dương không dám đánh cuộc, anh ấy sợ mất đi người bằng hữu là anh."
"Anh đương nhiên biết, nếu không thì cũng không chỉ là một quyền không đến nơi đến chốn kia. Anh là muốn cậu ấy phải nhớ thật rõ, lần sau không được phép đùa giỡn như vậy nữa, đã nói làm huynh đệ cả đời, chỉ cần cậu ấy không nhận thua, anh một ngày cũng sẽ không kém."
Tôi nhìn vành mắt Quan Lỗi hoe đỏ, cảm thấy hâm mộ cùng thương cảm nói không nên lời, giao tình từ nhỏ đến lớn, thật không phải là thứ tôi có thể tùy tiện đo lường.
Tôi nghĩ đời trước trong lòng Quan Lỗi cũng có tức giận, nhưng lúc ấy Ôn Dương đã không chịu nổi bất cứ tác động nào từ người thân hay bằng hữu, cho nên Quan Lỗi lựa chọn không lên tiếng, vẫn luôn ở bên cạnh trợ giúp Ôn Dương.
Bọn họ là huynh đệ xương gãy liền gân, không phải huynh đệ ruột nhưng hơn hẳn huynh đệ ruột. Nhìn như vậy, thật sự là tôi tiểu nhân.
Quan Lỗi giúp chúng tôi bắt taxi, anh nhìn thoáng qua Ôn Dương ngủ ở trên đùi tôi, sau đó quay sang tôi nói: "Anh về đây, hai người chú ý an toàn, Ôn Dương cái người này tự chủ rất mạnh, cậu ấy bình thường sẽ không để cho mình thật sự uống say, uống say cũng sẽ không có hành động thất thố gì, thường thì sẽ trực tiếp ngủ không màng thế sự, nhưng nếu..."
"Cái gì?"
"Không có gì." Quan Lỗi cười một cái, "Đều là chuyện khi còn bé." Nói xong Quan Lỗi đóng cửa xe.
Tôi hổn hển loạn suyễn mang Ôn Dương nằm xuống giường, pha một ly trà giải rượu, uy cho anh.
Kết quả Ôn Dương cau mày, xoay gương mặt anh tuấn sang một bên, miệng hàm hồ phát ra một tiếng "Đắng".
Tôi cảm thấy buồn cười, không ngờ Ôn Dương uống rượu sẽ có một mặt trẻ con như vậy, phải biết bình thường luôn là cho cái gì ăn cái đó, đối với trù nghệ gà mờ của tôi cũng chưa từng tỏ vẻ chán ghét.
Tôi nhẹ giọng nói: "Không đắng, uống xong ngủ tiếp, bằng không ngày mai thức dậy sẽ đau đầu."
Ôn Dương chậm rãi mở mắt ra, một đôi con ngươi thâm sâu mờ mịt nhìn tôi, gọi một tiếng "Thạch Sam".
"Ân?"
Kết quả anh lại nhắm nghiền hai mắt, thân thể chìm xuống, ngủ rồi.
Tôi đành một lần nữa nâng người dậy, đặt anh tựa vào gối đầu giường, một lần nữa uy trà giải rượu.
Lại nói tiếp, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Dương say thành thế này, dĩ vãng tốt xấu vẫn có thể bảo trì chút thanh tỉnh, không nói hai lời trực tiếp uống sạch, không ngờ hiện tại khó hầu hạ như vậy.
Uy mấy lần, người ta đều cắn răng né tránh, tôi cạn kiệt kiên nhẫn, giận trực tiếp nắm chặt cằm Ôn Dương đổ vào.
"Khụ khụ..." Ôn Dương sặc đến ho khan, anh mở mắt, mang theo ủy khuất nhìn tôi, lại gọi một tiếng "Thạch Sam", ngữ khí chua xót, giống như phải chịu thiệt thòi cực lớn.
Trong lòng tôi lập tức áy náy đến không được, tôi một đại nam nhân quả thật không có tính nhẫn nại gì, kết quả chỉ một ly trà, đổ vào một nửa sặc một nửa, quần áo lẫn gối đầu đều ướt một mảng lớn.
Tôi đặt cái chén xuống tủ đầu giường, dùng khăn mặt lau khóe miệng cho anh, nói: "Thay quần áo xong rồi ngủ."
Tôi giúp anh cởi bỏ khuy áo, Ôn Dương trợn tròn mắt lẳng lặng nhìn tôi, một bộ dáng không hề phòng bị, ngũ quan suất khí, đáy mắt trong suốt trong như gương, còn có... nước da màu đồng cổ... tay tôi đột nhiên run rẩy.
Chờ rốt cục cởi áo xong, tôi thở phào một hơi, đem gối đầu ướt nhẹp đặt qua một bên, tìm đến một cái khác gối cho Ôn Dương, lại đắp kín chăn.
"Ngủ đi." Tôi chậm rãi đứng lên, nhịn xuống ham muốn tiếp tục lưu luyến, xoay người muốn đi ra ngoài, kết quả cảm giác cổ tay bị Ôn Dương kéo lại.
"Quần cũng muốn cởi, không thoải mái."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Thạch Sam: Em có dự cảm xấu.
Ôn Dương: Làm sao vậy?
Thạch Sam: Cái bánh mì cỡ lớn kia lại đổi văn phong từ loại hình thoải mái sang chính kịch, em sợ nàng muốn ngược em...
Ôn Dương: Nàng dám!
Khâu Bánh Mì Cỡ Lớn: ... Ôn Lão Đại, chương sau có cảnh diễn hôn.
Ôn Dương: ... Tam Nhi, đừng sợ, có lẽ là hiểu lầm thôi --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.