Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 8: Thổ lộ

Trọng Khâu

13/10/2016

Quách Vũ hét lên: "Mau mau, tiêu độc tiêu độc, vẫn là lão Đại của chúng ra suy nghĩ chu đáo, đây là vũ khí sinh học nguy hiểm cao. Cậu nói, chỉ là một trò chơi cần phải liều mạng như vậy sao, nếu có gì không thoải mái phải lập tức hô lên, huynh đệ gọi cấp cứu."

Mặt Dư Minh Kiệt hết đen lại đỏ: "Kháo... tên chết tiệt nói cái gì đó? Tôi còn chưa ghét bỏ nước miếng của Tam Nhi thì thôi!"

"Cậu ghét bỏ cái rắm, Tam Nhi của chúng tôi là đóa hoa thủy tiên thuần khiết thẹn thùng, cậu cái tên mù to xác đen xì này chiếm bao nhiêu đại tiện nghi."

...

Hai người lại cùng nhau nháo loạn, vừa bị chen vào như vậy, chờ tôi ngẩng lên đầu nhìn Ôn Dương, anh đã về chỗ, đang cúi đầu nói chuyện với Khương Mạn.

Trò chơi tiếp tục, tôi lại không còn gì hưng trí nữa, ngấm rượu khiến mọi người càng ngày càng điên, hormone kích thích, thúc giục đủ loại tình cảm ái muội.

Vừa rồi lúc nhìn vào lá bài của mình, tôi lại cũng âm thầm hy vọng người kia là Ôn Dương...

Mượn danh trò chơi, làm ái muội thực.

"Đỏ át hôn đỏ 10, lần này phải là môi đối môi môi!" Lại là Đường Lâm.

Người kia có phải bị chứng thèm hôn môi không? Chờ tôi lật bài, nhẹ nhàng thở ra, may là đỏ 3.

Nguy cơ được giải trừ, tôi giương mắt nhìn Ôn Dương, lại phát hiện mi phong của anh hơi nhíu lại, trong lòng tôi nhảy dựng, không phải là trúng rồi chứ?

Lúc này anh vừa vặn ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, tôi có chút xấu hổ rời tầm mắt, thầm nghĩ rằng tật xấu nhìn lén này về sau phải khống chế một chút.

Trong phòng một mảnh trầm trồ phấn khích, đem cả mấy tên đang ngủ kia dựng dậy, vừa rồi lúc Dư Minh Kiệt bị đánh cũng không thấy High đến vậy, toàn thể ồn ào.

Tôi ngẩng đầu vừa nhìn, kháo... Đường Lâm cùng Ôn Dương!

"Hôn đi —— hôn đi —— "

"Ôn Dương cậu là 10 chủ động một chút... nhanh a!"

Vô luận mặt Đường Lâm bày ra bao nhiêu cao lãnh, cũng che dấu không nổi mừng thầm trong mắt.

Cái này gọi là gì? Nếu có chí nhất định thành?

Thật mẹ nó muốn chửi người! Như thế nào cũng cảm giác giống như là Ôn Dương bị chiếm tiện nghi.

Nói đến xót xa trong lòng, kiếp trước tôi giằng co như vậy, kết quả ngay cả một chút phúc lợi hôn cũng chưa mò được đến.

Trong lòng tôi không nhịn được bốc lên giấm chua, nếu là đặt ở trước kia, thời điểm thế này loại lời chanh chua gì tôi đều đã phun ra rồi. Nhưng hiện tại nếu ngay cả màn này cũng không chấp nhận nổi, về sau lại càng không có tư cách đứng trước mặt Ôn Dương.

Vạn lần không ngờ tới chính là, Ôn Dương tựa hồ không theo quy tắc, anh lặng im nhìn Đường Lâm, bỗng nhiên cười nói: "Cậu không lựa chọn rút thăm?"

Đám người ồn ào kia yên tĩnh trở lại, lời này có ý tứ gì? Đây là không nguyện ý a.

Sắc mặt Đường Lâm đặc biệt không tốt: "Tôi không phải mới vừa nói không việc gì sao? Cậu chơi không nổi đi?"

Ôn Dương nâng một lá bài lên xem xét, tôi nhìn thoáng qua, chính là lá bài vừa rồi Đường Lâm lật thay cho lá Quốc Vương, anh cười như không cười nhìn Đường Lâm, "Cậu xác định?"

"Tôi đương nhiên..." Thanh âm của Đường Lâm theo động tác 'im lặng' trên tay Ôn Dương mà ngừng hẳn, mặt nàng biến sắc, lập tức cắn răng nói, "Rút thì rút, tôi còn không phải là sợ người ta nói tự mình không tuân thủ quy tắc..." Đường Lâm lầm bầm đi rút thăm.



Ôn Dương lại chỉ cười không nói, nhìn nàng đi chọn.

Quả nhiên, không ai có thể ép buộc Ôn Dương làm chuyện anh không thích, tôi trước kia không hiểu này đó, bức bách anh mọi đường, cuối cùng bắt anh càng ngày càng chán ghét mình.

Tôi lại lần nữa ý thức ra bản thân mình lúc trước có bao nhiêu đáng ghét, thật sự là khiến người ta phải xem thường.

Không biết có phải vì chuyện này hay không, hưng trí của mọi người giảm đi không ít, chơi tiếp một lát, tất cả liền giải tán.

"Thạch Sam!"

Ra cửa, tôi nghe thấy phía sau có người gọi, quay mặt lại chính là Giang Ninh, dịu thái độ hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô nương này ở trong lớp nổi danh là thẹn thùng, luôn cảm giác lớn tiếng một chút liền sẽ dọa nàng sợ. Dư Minh Kiệt từng bảo cậu không dám nói chuyện cùng Giang Ninh, chỉ sợ không cẩn thận đem người ta dọa khóc.

"Có thể... cậu có thể cùng mình đi chọn chút đồ không?" Giang Ninh cúi đầu, tay mân mê làn váy, thanh âm rất nhỏ, cảm giác gió thổi nhẹ một cái sẽ tan mất.

"Mua cái gì? Hôm nay quá muộn rồi, sao không sớm nói, ngày mai lại..."

"Rất gấp!" Giang Ninh ngắt lời tôi, lập tức như là bị chính bộ dạng kia của mình dọa, lại cúi đầu, "Sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của cậu."

"Hai người làm gì vậy? Nhanh lên xe." Quách Vũ quay đầu lại hỏi, mọi người đang tổ chức thành đoàn thể tốp năm tốp ba bắt xe trở về, đi uống rượu cho dù có xe cũng không có thể lái, cũng không thấy Ôn Dương lái xe.

Tôi ngoảnh lại, nhìn Giang Ninh trước mặt đầu đã thấp đến ngực, quay đầu trả lời: "Tôi bồi Giang Ninh mua chút đồ vật, mấy người đi về trước đi."

"Mua cái gì, quá muộn rồi không an toàn, tôi đi cùng, vừa lúc ... A... Đau... làm gì."

Dư Minh Kiệt mới nói đến một nửa, đã bị Khương Mạn nhéo lỗ tai: "Cậu đồ ngu ngốc, đi theo gom náo nhiệt cái gì?"

Quách Vũ cười to: "Ha ha... Hai người từ từ mua, quá muộn thì không cần về, dì quản lí cũng không mở cửa đâu."

Lập tức là một mảnh ồn ào.

Giang Ninh cúi đầu thấp hơn nữa, nhìn từ góc độ của tôi, hai bên tai đều đỏ rồi, tôi nhỏ tiếng nói: "Chúng ta đi."

Giai đoạn tốt nghiệp cũng là thời điểm thổ lộ, lập tức sẽ ai đi đường nấy rồi, có mấy lời nếu không nói liền còn cơ hội nữa, tôi lúc trước cũng là bởi vì vậy mà thổ lộ cùng Ôn Dương, cảm thấy bằng bất cứ giá nào, cho dù bị cự tuyệt cũng không sao, liền sẽ tốt nghiệp rồi, cũng không cần phải xấu hổ, chỉ là sau đó lại biến vị.

Tôi nhìn thoáng qua phía Ôn Dương, phát hiện anh đã ngồi lên xe.

Thật không có mất mát nữa, càng nhiều hơn là thói quen.

Cảnh đêm đèn hoa như trú, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh mê say, gió đêm lướt qua, thoát khỏi huyên náo cùng khô nóng ban nãy, một đêm dịu mát trầm túy.

Tôi và Giang Ninh song song bước đi, nàng không nói đi đâu mua đồ, tôi cũng cứ vậy không mở miệng, có một số việc coi như trong lòng đã rõ ràng, nhưng cũng khó bảo đảm là không phải tự mình đa tình.

Chỉ là, không khỏi cảm khái, có vài người che dấu tình cảm của họ thật tốt, tỷ như Giang Ninh, nếu hôm nay không gọi tôi lại, tôi một chút cũng không nhận ra là nàng thích mình, dù sao giữa chúng tôi ngay cả thời gian nói chuyện cũng không nhiều, càng chưa từng thấy nàng chủ động tìm tôi.

Tôi hồi tưởng lại, đúng là một chút dấu hiệu đều không có, cho dù là kiếp trước cũng không hề nhận thấy tín hiệu gì từ nàng.

Tôi nghĩ, nếu không phải tôi thích nam nhân, có một cô bạn gái nhỏ thẹn thùng như thế này, cảm giác cũng không tệ lắm, vừa đùa liền đỏ mặt, nghe lời đáng yêu như trẻ con...

Cứ lang thang vô định, tưởng tượng lung tung như thế, suy nghĩ bất giác đã bay tới rất xa.



"Mình..." Giang Ninh nhẹ giọng mở miệng.

Theo cước bộ Giang Ninh dừng lại, tôi rút tay trái cắm ở trong túi ra, chậm rãi xoay người nhìn nàng, đang nghĩ nên cự tuyệt như thế nào mới không tổn thương tới nữ hài thẹn thùng này. Tôi trước kia có lẽ sẽ không quan tâm hết thảy này đó, nhưng hiện tại khó tránh khỏi có chút cảm xúc.

"Mình... Thích... cậu, đã gần ba năm rồi, bắt đầu từ khi cậu nói giúp mình trước mặt Đường Lâm, có lẽ... cậu cũng không nhớ rõ ..."

Giang Ninh cắn môi, biểu tình xấu hổ túng quẫn ngẩng đầu, tựa như tập trung dũng khí thật lớn, "Kỳ thật mình chỉ là muốn cho cậu biết, mình thích cậu, thích 3 năm rồi, thích trộm ngắm cậu, mình biết cậu ưa tĩnh lặng, không thích ồn ào, biết nơi cậu thích nhất là thư viện, biết cậu uống cà phê sợ đắng, nhưng lại cũng không thích đồ ngọt, mình biết con người cậu trong nóng ngoài lạnh, biết cậu nội tâm rối rắm, mình càng biết... Biết cậu không thích mình."

Tôi tròn mắt một hồi, cực kỳ bất ngờ thấy nàng thổ lộ như vậy.

Nhìn nữ hài trước mặt bề ngoài xấu hổ túng quẫn bên trong lại không thiếu kiên định, những đoạn ngắn từng bỏ quên đi đột nhiên nảy lên trong lòng. Tôi lúc trước là thổ lộ như thế nào nhỉ?

"Em tính tình không tốt, cũng không thú vị, anh vì cái gì vẫn luôn chiếu cố em như vậy?"

"Em về sau chỉ cười cho một mình anh, anh cảm thấy... Thế nào?"

"Ý của em... Ý của em, Ôn Dương, anh thật sự không rõ sao?"

"Hoặc là người yêu, hoặc là chúng ta liền đoạn giao, như vậy rồi sao có thể tiếp tục làm bằng hữu được? Anh không nguyện ý liền bỏ..."

"Thật sự không được sao?"

...

Thanh âm Giang Ninh kéo suy nghĩ của tôi trở lại, thời điểm người khác thổ lộ lại thất thần, thật sự là quá vô phép.

"Mình biết sẽ không được chấp nhận, chỉ là muốn nói cho cậu biết, có người thầm lặng thích cậu, thích suốt 3 năm, người kia cảm thấy cậu thực ưu tú, cảm thấy cậu thực hoàn mỹ, hận không thể đem những thứ tốt nhất đều đặt ở trước mặt, hận không thể trở thành người tuyệt vời nhất để ở bên cạnh cậu, nhưng mình biết cho dù mình có trở thành người như vậy, cậu cũng sẽ không thích, vô luận mình cố gắng như thế nào cũng sẽ không thành công, cho nên..." Nàng dừng một chút, trong mắt bỗng nhiên ngấn lệ chớp động.

Giang Ninh lại cúi đầu, mũi nhỏ co lại vài cái, cả người rũ xuống: "Cho nên mình chỉ là muốn nói cho cậu nghe, lại cho đoạn tình cảm mà mình đã dệt suốt ba năm một cái dấu chấm tròn, cám ơn cậu, cám ơn cậu cho mình cơ hội này."

Tôi bình tĩnh nhìn nàng, hơi có chút mê muội, mỗi một câu, mỗi một âm điệu của nàng đều giống như tiếng ngọc thạch thanh thúy chạm vào tim tôi, tôi nghĩ nếu thời điểm kia tôi cũng thổ lộ như vậy thì sẽ thế nào.

Hết lòng mà yêu, không chiếm được cũng không vấn đề gì, mà vô luận như thế nào cũng không nên hận, tôi trước kia vì cái gì không thể minh bạch điều này đây?

Cô nương này khiến tôi vô cùng hổ thẹn, rõ ràng một nữ hài nhát gan gần như không có cảm giác tồn tại, lại cũng có một mặt kiên cường như vậy.

Tôi nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Cậu cũng không hiểu hết tôi, tin tôi... tôi không xứng với tình cảm của cậu như vậy."

Giang Ninh cúi đầu, buồn bã nói: "Cậu ở trong mắt mình là tốt nhất, ít nhất bây giờ đúng, tuy rằng cảm thấy có lỗi, nhưng mình đã trộm quan sát cậu ba năm, chính mình đã thấy rồi, mình tin tưởng con mắt của bản thân"

Cậu chỉ là trùng hợp không thấy được tôi lúc giận đến nổ phổi, hoặc là kiếp trước cậu đã phát giác rồi, mới không có một màn thổ lộ này.

Tôi thở dài: "Tôi không hề giận cậu, tôi nói chính là lời thật lòng, tôi không tốt như trong tưởng tượng của cậu đâu, chỉ dùng vỏ bọc dối trá che mắt người, tôi cảm thấy thật có lỗi..."

"Không phải." Giang Ninh ngẩng đầu nhìn tôi: "Phàm là mình có một chút hy vọng, chắc chắn sẽ không thổ lộ như hôm nay. Mình biết cậu đã có người cậu thích, mình tranh không nổi, nhưng mình xác định không có thích sai người."

Tôi sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt chân thành của Giang Ninh, hơn nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: "Cậu biết cái gì..." Cũng phải, nàng quan sát tôi suốt 3 năm, làm sao lại không biết tôi thích Ôn Dương?

"Mình không biết." Giang Ninh gần như trịnh trọng nhìn tôi, "Nhưng mình ủng hộ cậu, vô luận cậu lựa chọn gì, mình tin tưởng đều là đúng, cậu cũng phải tin tưởng chính mình." Thanh âm của nàng trước sau như một đều rất nhẹ, lại có loại sức mạnh khiến người ta tin phục.

Tôi từ từ nhắm hai mắt hít sâu một hơi, hoà hoãn cảmxúc bốc lên trong lòng, qua một hồi lâu, mới dùng thanh âm khàn khàn nói:"Cám ơn cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sam Trọng Thủy Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook