Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 14: Thơ tình

Trọng Khâu

13/10/2016

Chia tay Giang Ninh, tôi không lập tức về ký túc xá mà đến một hành lang gần đó ngồi xuống, gió mát thổi tan tháng sáu khô nóng, ẩn ẩn từ đâu đó truyền đến âm thanh đọc tiếng Anh chậm rãi, có lẽ là sinh viên dưới khóa, trước kia chính mình cũng luôn thích tới nơi này học từ mới.

Mở lễ vật Giang Ninh đưa, tôi hơi ngẩn người, khó trách Giang Ninh nói sợ tôi xem xong sẽ giận. Tôi lắc đầu chợt bật cười, nếu là trước kia tôi có lẽ thật sự sẽ khó chịu.

Đây là một album ảnh lớn, một quyển ký lục sinh hoạt hàng ngày của tôi, có tôi lặng im đứng ở trên sân thể dục, có tôi nghiêng đầu trầm tư trong thư viện, có tôi ngóng nhìn phương xa bên cửa sổ, có tôi ngồi ngủ dựa vào gốc cây... Hoặc u buồn trầm tư, hoặc mỉm cười thanh thản, tôi cũng không biết mình bình thường ở trong mắt người khác là như vậy, nhìn cũng có chút vui mắt.

Bất quá may mà nàng không chụp tôi cùng Ôn Dương, nếu không tôi thật sự đã khó chịu rồi.

Gió mát vi vu, ánh nắng xuyên thấu qua hành lang tạo ra một chuỗi vàng lấm tấm, không khí nóng bức dịu đi không ít, mơn man trên mặt thoải mái khiến người ta nhịn không được híp mắt, dựa lưng vào cột hành lang, lần lượt gác hai chân lên, cả người đều miên miên muốn ngủ, lập tức lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng.

Không biết ngủ bao lâu, cảm giác album trong tay bị người chậm rãi rút ra, tôi mạnh bắt lấy cái tay quấy phá kia, mở to mắt, kéo mạnh về phía trước.

Sau đó liền thấy Ôn Dương vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, tôi cũng sửng sốt, khiếp sợ nhìn người đối diện, kết quả lực trên tay thu không kịp, kéo Ôn Dương lảo đảo về phía trước, bản thân mình làm cái đệm thịt người bị đặt ở dưới thân.

Hơi thở giao nhau, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên thấu qua lớp vải mỏng truyền đến, tôi cảm giác hô hấp chợt khó khăn, nhìn Ôn Dương phía trên nói: "Sao... sao lại là anh?" Chân tay tôi luống cuống đẩy anh ra muốn đứng dậy.

"Chờ, từ từ ... chân đau." Gương mặt tuấn dật của Ôn Dương khẽ vặn vẹo, đau đến nhíu mi.

Tôi hoảng sợ, vừa rồi là tôi trực tiếp nằm trên thềm lan can, mà Ôn Dương lại bị tôi bất ngờ kéo lại đây, căn bản tránh không kịp.

Tôi khẩn trương: "Thế nào, đau ở đâu?"

Hai tay Ôn Dương chống xuống, chậm rãi đứng dậy từ trên người của tôi, "Không có việc gì, chờ một chút là ổn rồi."

Tôi vội đứng dậy xem xét, vén ống quần Ôn Dương lên, mắt cá chân bị cọ xước da, xung quanh một mảnh sưng đỏ.

"Thật ... thật xin lỗi, em đưa anh đến phòng y tế xem xem."

"Không phải là đi bệnh viện sao?" Ôn Dương ngồi dưới đất, tay giữ trên vết thương chân trái, nhíu mắt nhìn tôi, cười thập phần nhu hòa, "Chỉ mới nghe người khác nói, anh cũng muốn nhìn một chút xem Tam Nhi anh dũng đưa mình đến bệnh viện như thế nào."

"... Đừng nói giỡn, nơi như vậy tốt nhất vĩnh viễn cũng không cần đến." Sắc mặt tôi cứng ngắc.

Ôn Dương nhìn tôi thu hồi nụ cười: "Chỉ là trầy da thôi, về ký túc xá xử lý một chút là được, không cần lo lắng."

Tôi chậm rãi nâng anh dậy, nghiêm túc nói: "Không biết có thương tổn đến xương cốt hay không, vẫn là đến phòng y tế xem."

"Không... Không cần!" Ôn Dương tựa hồ bị thái độ của tôi làm cho khó hiểu, đành nói: "Thật không có vấn đề, chỉ là vết trầy da nhỏ thôi." Nói xong đẩy tôi ra, tự mình đi về phía trước hai bước.

Tôi hoãn hoãn hô hấp, áp chế cảm xúc sợ hãi trong lòng, nhẹ giọng nói: "Vậy đi thôi, đi về trước."

Tôi đỡ Ôn Dương, anh đem toàn bộ trọng lượng cơ thể tựa vào, không nhịn nổi cảm khái nói: " Tam Nhi của chúng ta cũng đã đã học được cách chăm sóc người khác, có thể cho anh dựa vào rồi."

Tôi nghẹn họng: "... Đây là nói cái gì vậy, ý anh là trước kia em không đáng tin sao?"

Ôn Dương nhắm mắt lắc đầu, chậm rãi mỉm cười: "Tam Nhi tốt như vậy, anh cứ không thể rời bỏ, làm sao bây giờ?"

... Mặt tôi lập tức nóng lên, nói: "Lại chưa hề nói sẽ không quan tâm anh, đi... đi thôi."

"Cứ như vậy mà đi?" Ôn Dương hỏi.

Tôi nghi hoặc nhìn anh.

Ôn Dương đưa tay chỉ chỉ album rơi trên mặt đất, "Mới vừa rồi còn thề sống chết bảo vệ, hiện tại vứt bỏ sao?"

Tôi vội buông Ôn Dương, chạy đến nhặt album ảnh. Vừa rồi không cẩn thận làm rơi xuống, kết quả chỉ để ý Ôn Dương bị thương, quên mất cái này, loại đồ vật này nếu là bị người khác nhặt được, không dễ nhìn lắm, không biết sẽ bị người ta truyền thành như thế nào, tôi ít nhiều cũng là nhân vật đã từng được lên bảng thông báo của trường, không thể đến giây phút cuối cùng còn lưu lại trò cười.

Ôn Dương dựa vào cột hành lang, nói: "Quả thật là trọng sắc khinh bạn a." Ngữ khí vốn luôn lười biếng, thanh âm lại như có chút thanh lãnh.

"..." Lời này cũng không sai, chẳng qua nghĩ cũng biết Ôn Dương đem sắc cùng bạn đặt ngược rồi.

Tôi đưa album cho Ôn Dương cầm giúp, đỡ anh đi trở về.

"Ăn cơm chưa?" Tôi đột nhiên nghĩ tới hỏi, từ khi trở về từ bệnh viện, tôi vẫn luôn giám sát bữa ăn của anh, vốn dĩ bốn người chúng tôi đã tính ra quán ăn cơm.

"Chưa."

Tôi không vui nhíu mày, hỏi: "... Anh sao lại không đi, dạ dày mới vừa đỡ một chút."

Ánh mắt nhu hòa của Ôn Dương dần dần trở nên lơ đễnh: "Chung quy phải có thói quen, hiện tại có, về sau không còn, vậy không bằng ngay từ đầu đừng quen."



Lông mày tôi càng nhíu chặt hơn: "Anh đang nói gì vậy, cái này có thể giống sao? Chuyện không ăn cơm này sao có thể cho là thói quen?"

"Phải không?" Ôn Dương đột nhiên đẩy tôi ra, tự mình đi lên trước mấy bước, nói, "Em xem, tuy rằng hơi đau một chút, cũng không phải không thể tự mình đi, nhưng một khi có thói quen được người nâng, ngược lại bước đi không nổi nữa."

Nhìn Ôn Dương như vậy cảm thấy vô cùng khổ sở, bình thường đối mặt người khác tôi có thể nhanh mồm nhanh miệng, nhưng mỗi khi gặp Ôn Dương lại luôn là bí bách.

Tôi cúi đầu, thanh âm khô khốc: "Nhưng là có thể dựa vào em." Tôi tin tưởng trên thế giới này không có người thứ hai giống như tôi, vì anh mà sống.

"Ha ha..." Ôn Dương khẽ cười, không rõ ý tứ hàm xúc, "Đầu tiên là đối tốt với ngươi, sau đó lại không hề báo trước nói lời ác độc, không ai chịu được thay đổi bất chợt như vậy, đối với người như thế, không bằng vừa bắt đầu nên tập thói quen rời xa."

Tôi rốt cục hiểu ra Ôn Dương chính là đang nói mình, anh nhìn như ôn nhu hiền hoà, nhưng lại là một người có thù tất báo, không chấp nhận được phản bội, nếu không đời trước cũng sẽ không hận tôi như thế, chuyện lần trước anh vẫn không thể tiêu tan.

Tôi tự thấy đuối lý, ấp úng mở miệng: "Anh còn giận, thực xin lỗi, em khi đó không phải cố ý, em..."

Tôi thật sự là không biết nên giải thích như thế nào. Nói tôi trọng sinh rồi, bởi vì kiếp trước tôi đối với anh không tốt, cho nên anh đã nói kiếp sau không bao giờ muốn nhìn thấy tôi? Nói như vậy dù không bị cho là bệnh thần kinh, tôi cũng không muốn Ôn Dương biết mình từng ti tiện đến thế.

Ôn Dương quay đầu lại thẳng tắp nhìn tôi, ánh mắt âm trầm sâu thẳm, thanh âm lại rất nhẹ, "Anh chờ em giải thích, mấy ngày nay anh vẫn luôn muốn biết thái độ của em đột nhiên chuyển biến là vì cái gì, chẳng lẽ thật là như em nói bởi vì nguyên nhân trong nhà anh?"

"Không... Đương nhiên không phải." Tôi cực kỳ căng thẳng, ngẩng đầu nhìn anh, cắn răng nói, "Ôn Dương anh cũng biết năng lực ứng biến của em không kém, mấy ngày nay đủ cho em nghĩ ra một cái lý do hoàn hảo để giải thích, nhưng mà... em thật sự không muốn lừa dối anh."

Tôi thở ra một hơi, "Em hiện tại không thể nói, về sau cũng như cũ không thể cho anh biết nguyên nhân, nhưng em có thể cam đoan, chỉ cần anh muốn, em sẽ làm một bằng hữu tốt đến cùng, không bao giờ nói lời ác độc với anh nữa."

Có mấy lời nói không thể nói sâu hơn, không phải sợ vượt qua giới hạn bằng hữu, mà sẽ khiến Ôn Dương sinh nghi, làm bằng hữu tốt nhất của anh chính là vị trí cố định tôi dùng để an ủi bản thân trong kiếp này.

Tôi đi đến bên cạnh anh, lần nữa nâng tay Ôn Dương, cúi đầu mềm giọng cầu xin: "Em thật lòng ăn năn giải thích với anh, cầu anh tha thứ."

"Anh..." Ôn Dương tựa hồ bị thái độ trịnh trọng của tôi dọa sợ.

Nhìn anh như vậy, trong lòng tôi ngược lại thả lỏng, giả ý thu hồi tay, mắt rũ xuống, cô đơn nói, "Đương nhiên, nếu anh không thể chấp nhận lời giải thích như vậy..."

Ôn Dương ho khan một tiếng ngắt lời tôi, sau đó quay lưng đi: "Anh gần đây đang tìm phòng trọ, ở phía đông thành phố, hai phòng ngủ một phòng khách, vẫn thiếu người cùng gánh vác tiền thuê nhà."

Tôi nhếch miệng mỉm cười, lần nữa đỡ lấy Ôn Dương, "Ngài xem tôi được không? Chú trọng vệ sinh cá nhân, không có ham mê bất lương, giao tiền thuê cũng đúng hạn..."

...

Chúng tôi đồng thời trở về, không chờ đến ký túc xá, cách thật xa chợt đã nghe thấy tiếng cười đùa huyên náo bên trong, tên miệng rộng Dư Minh Kiệt kia không biết vì cái gì mà hưng phấn chít oa kêu loạn.

Tôi cùng Ôn Dương nhìn nhau, thật sự là một người so với một người còn ầm ĩ hơn.

Tôi đẩy cửa ra, thân mình thẳng tắp như côn, nghiêm trang chững chạc nói: "Hai người kia nhỏ giọng chút, còn có kỷ luật gì không, suốt hành lang vẫn nghe thấy tiếng hai người oa oa kêu loạn, tốt nghiệp đến nơi rồi, các người như vậy có thể gánh vác trọng trách xây dựng xã hội chủ nghĩa sao? Dựa vào cái gì đòi phục hưng tổ quốc vĩ đại?"

Hai người đang quậy phá vừa nhìn thấy tôi, đột nhiên lộ ra điệu cười xấu xa, Quách Vũ vuốt cằm nói: "Thạch Sam, bây giờ cậu trả thẻ nhớ máy ảnh cho tôi, di... Ôn Dương làm sao vậy?"

Tôi đỡ Ôn Dương đến chỗ ngồi, đầu cũng không buồn quay lại nói: "Vừa rồi không cẩn thận trượt ngã một cái, sao vẫn còn nhớ thương cái thẻ nhớ kia, tôi lấy âm bản xong sẽ trả cho cậu."

"Hắc hắc..." Phía sau truyền đến một trận cười quái dị, tiếng cười của Dư Minh Kiệt thật khiến người ta vô cùng sợ hãi.

"Tôi không quản Quách Vũ, cậu phải mời tôi ăn một bữa lớn, nếu không tôi liền đem thơ tình cậu viết in thành áp phích lớn, phân phát khắp nơi."

Tôi quay người lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía bọn họ: "Thơ tình gì?"

"Ha ha... Đừng có chối, chữ của cậu tôi còn có thể không nhận ra? Nghe ông đây đọc cho một đoạn, a... Thanh phong trầm túy đích dạ vãn, vi phong xuy động tâm huyền. Cố phán gian, nguyệt sắc mị nhãn..."

"Xi... quá chua." Bả vai Quách Vũ run rẩy, làm ra một bộ dạng chịu không nổi.

Mặt tôi đột nhiên trắng bệch, nhịp tim dồn dập, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, cả người không thể đứng vững.

Đáy lòng tôi một mảnh buồn bã, nhẹ khép mắt lại nhớ đến bài thơ này

——

Một đêm gió mát đắm say, gió nhẹ gợi lên tiếng lòng

Nhìn quanh phòng, ánh trăng mê đắm ánh mắt.

Ấm áp



Dường như có thể hòa tan thời gian

Thật đẹp

Như mở đèn hoa giữa màn trời tối đen

Mông lung dưới ánh đèn

Lặng lẽ nở rộ

Là tôi giống như chìm sâu trong đầm xanh tình ái

Lẳng lặng

Sáng rực

Thiêu đốt ngày hè này

Cây đa xanh biếc dần già, lá rụng hết thu

Liếc mắt một cái sai một đời

Một tiếng gọi một giấc mộng

Đột nhiên ngoảnh lại

Đến cùng, vẫn không biết khoảnh khắc này chính là mãi mãi...

—— Bản Hán Việt

Thanh phong trầm túy đích dạ vãn, vi phong xuy động tâm huyền.

Cố phán gian, nguyệt sắc mị nhãn

Ôn noãn đích ...

Phỏng phất năng dung hóa liễu thời gian

Mỹ lệ đích...

Tượng khai tại tất hắc thiên mạc đích hoa trản

Mung lung đích đăng quang hạ

Thiểu thanh thịnh khai đích địa

Thị ngã bích đàm ban thâm trầm đích ái luyến

Tịnh tĩnh địa...

Tự cam tuyền thấm nhuận tâm điền

Chước chước địa...

Nhiên thiêu liễu giá nhất cá hạ thiên

Thương dung tiệm lão, diệp lạc thu tẫn.

Nhất thanh hoán nhất mộng

Nhất nhãn ngộ nhất sinh

Mộ nhiên hồi thủ...

Cánh bất tri sát na tựu thị vĩnh viễn.

——

Tôi cúi xuống, yết hầu chua xót, đây là bài thơ tình mà cả hai kiếp tôi đều không dám tặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sam Trọng Thủy Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook