Chương 20: Em muốn ở bên anh, mãi mãi
Tiếu Mị Mị
01/02/2018
Chủ đề: Phát hành toàn bộ một kỳ kịch truyền thanh đam mỹ 《 Ở bên em 》
Lầu chính:
Poster
Link download
Link online
Cast:
Diệc Giám: Ô che mưa
Chung Khánh: Sơ Ly
Staff:
Chuẩn bị: Lộ Lộ
Giám sát: Tiểu Huệ
Biên kịch: Trà hoa cúc
Đạo diễn: Trà ô long
Hậu kỳ: Hồng trà lạnh
Trang trí: Trà xanh lạnh
Điền từ: Trà lài lạnh
Tuyên truyền: Kiki
Biểu diễn ED: Ô che mưa, Sơ Ly
Cảm nghĩ của Chuẩn bị: Thực ra tôi chỉ treo biển hành nghề thôi, cả bộ kịch này không phải tôi chuẩn bị ﹁ _ ﹁ Về phần chuẩn bị thực sự là ai… Mọi người tự đoán đi XD
Staff nói: Chúng tôi không còn gì để nói, nhường cho hai vị chủ dịch đi XD
Ô che mưa: Chúc cả nhà nghe kịch vui vẻ~
Sơ Ly: Ha ha ha ha, cuối cùng cũng thành CP với nam thần (^o^)/~ nam thần đẹp quá…
1L Chuẩn bị giả Lộ Lộ: Chiếm toàn bộ SF cho tổ kịch *★,°*:. ☆( ̄▽ ̄)/$:*. °★* Mọi người mau theo tôi.
2L: Chiếm SF!!
3L:ヾ(≧O≦)〃meo~ Ôm Ô sama! Ôm Sơ Ly sama!
4L: Khổ thân 2 ca, tổ kịch quá nhanh, ôm cả tổ kịch!
5L: Gào khóc, 2S của tôi!!! Mau nói cho tôi biết đây không phải là ảo giác đi!!!
6L: 5 ca, đây không phải là ảo giác đâu, là thật đấy. Rốt cuộc 2 S cũng đã ra kịch rồi!
7L: Tôi đã đợi hai năm rồi, cuối cùng cũng đợi được ngày này! Tôi đã biết chắc một ngày nào đó 2S sẽ ra kịch CP mà ┭┮﹏┭┮
8L: Kích động quá rồi! Phun máu chó rồi!! Viên mãn rồi!!! Khóc hết nước mắt rồi!!
9L: Chúc mừng Sơ Ly sama (^o^)/~ Rốt cuộc cũng thành CP với nam thần…
110L Sơ Ly: Vô cùng hài lòng nha (* ̄︶ ̄)y mong mọi người đều thích~
111L Ô che mưa: Nếu Tiểu Ly đã đoạt 110L, vậy tôi cũng đoạt 111L XD
112L: Ngay cả chiếm lâu cũng có thể phân ra công thụ sao ﹁_﹁(1)
113L: Ở trước mặt Ô sama, dù tôi không đành lòng nhưng vẫn phải chấp nhận Sơ Ly sama là thụ ﹁_﹁
214L: Lộ Lộ nói cô ấy không phải chuẩn bị, vậy chuẩn bị của bộ kịch này chắc là Sơ Ly sama rồi, để có thể cùng nam thần thành CP, thật quá cảm động…
215L: Vậy là lần này nam thần rốt cục cũng đồng ý tiếp kịch rồi 233333333 Sơ Ly sama thật nghị lực, có thể cầu tiếp kịch tới ba năm XD
316L: Kịch quá cảm động, tôi khóc rồi, nam thần vừa ôn nhu vừa phúc hắc, sama ngoan ngoãn dễ dàng bị cưa đổ, gào khóc tình cảm của CP!
317L: Lau mồ hôi, thiếu chút nữa không thấy từ “kịch” của LS. Sơ Ly sama trong kịch quả là nhược tới no law to see! Biên kịch đại nhân tuyệt đối cố ý!
388L: Chúc mừng Sơ Ly sama, chuẩn bị một bộ kịch viên mãn rồi…
400L Ô che mưa: Sao mọi người đều nói chuẩn bị là tôi? Xua tay, no no no, chuẩn bị là một người khác cơ XD
401L: LS dùng acc của nam thần sao? Rõ ràng người nói chính là Sơ Ly sama…
402L: Đây chính là dùng chung acc đi ﹁_﹁
403L: Vậy 400L acc của nam thần thực ra là Sơ Ly sama sao XD
404L Ô che mưa: LS nói đúng.
405L: Vậy là bộ kịch này chính do nam thần chuẩn bị, hơn nữa giờ hai người còn đang ở cùng một chỗ (^o^)/~
406L: Không ngờ là nam thần chuẩn bị!
407L: Nam thần GJ!
408L: Ở cùng một chỗ xem topic thật quá kích thích ~(≧▽≦)/~
Tô Lý quay đầu lại hỏi Hạ Vũ ở phía sau, “Sao mọi người đều nghĩ là em chuẩn bị? Sao không ai đoán là anh?”
“Đó là vì người nào đó trước đây cứ hai ba ngày lại tới tìm anh mời tiếp kịch, chuyện này ai cũng biết.” Hạ Vũ nhanh chóng giải đáp nghi vấn của cậu, cười thật đắc ý.
“Sao mà họ biết được?” Tô Lý vẫn rất nghi hoặc.
“Em phải tin rằng trong giới võng phối, mấy người hóng hớt giỏi hơn cả đặc vụ trinh thám.” Nói xong, Hạ Vũ gối đầu lên hai tay, ngã thẳng vào giường.
“Nhắc mới nhớ, trước đây em tới tìm anh rất rất nhiều lần, đều bị anh lạnh lùng cự tuyệt!” Tô Lý căm giận nói, bắt đầu tính toán nợ cũ. Dựa vào cái gì mà trước đây cậu bị cự tuyệt tới 29 lần, vậy là anh mời cậu tiếp kịch đúng một lần, cậu đồng ý ngay lập tức chứ. Thật quá bất công! Biết thế nên cự tuyệt anh một lần!
“Anh nào có lạnh lùng cự tuyệt em, anh đều uyển chuyển cự tuyệt mà!” Hạ Vũ biện giải vì chính mình.
“Thế nhưng em bị anh từ chối nhưng 29 lần.” Thấy vẻ mặt vô tư của người trên giường kia, Tô Lý lại dỗi.
Hạ Vũ lắc lắc ngón tay, “Chính xác mà nói là 31 lần, cuối cùng còn có hai lần em không tính vào.”
“Sao anh lại biết rõ thế?”
“Bởi vì lần nào anh cũng nhớ kỹ.”
Nghe xong những lời này, Tô Lý thấy nụ cười của Hạ Vũ bây giờ thật là quá đáng đánh.
Chỉ nói không làm sao mà tính? Cậu trực tiếp vứt máy tính sang một bên, nghiêng người bò lên giường, hướng Hạ Vũ đánh móc sau gáy…
“Này này, Tô Lý, em làm gì thế?” Tiếng Hạ Vũ trong chăn kinh hô.
“Em phải trừng phạt anh.” Tô Lý hung hăng nói.
Vì vậy hai người ở trên giường cuồn cuộn một trận…
Tô Lý ở bên Hạ Vũ hai năm. Hai năm trước, Tô Lý từng nhiều lần cầu anh tiếp kịch, nhưng sau khi hai người yêu nhau, cậu lại chưa từng đề cập tới việc này.
Có một ngày Hạ Vũ đột nhiên hỏi Tô Lý có một tiếp một vở kịch hay không, Tô Lý không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý, tưởng anh đang giúp chuẩn bị mời cậu tiếp kịch. Thẳng cho tới một ngày, Tô Lý mở nhóm Tiệc trà đã bị cậu bỏ bê hồi lâu mới biết được chân tướng.
Trà hoa cúc: Nhắc tới người nào đó lâu lắm không gặp…
Trà ô long: Chúng ta lại bị người ta lãng quên…
Hồng trà lạnh: Tất nhiên so với tiểu công, những cái khác chỉ là mây bay a ╮( ̄▽ ̄”)╭
Sơ Ly: Lau mồ hôi …
Trà xanh lạnh: O.O
Trà lài lạnh: Nhất định là tôi mở sai rồi!
Sơ Ly: Các cô sao vậy… Không phải chỉ là tôi một tháng không onl thôi sao *chỉ tay*
Trà hoa cúc: Vâng, mới có một tháng thôi mà ╮(╯▽╰)╭
Trà ô long: Người có chồng rồi có khác, tôi hiểu mà, giặt quần áo, nấu cơm, bề bộn nhiều việc ﹁_﹁
Sơ Ly: Cô mới giặt quần áo nấu cơm! Cô mỗi ngày đều giặt quần áo nấu cơm!
Trà ô long: Thế sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi xuất hiện vậy?
Hồng trà lạnh: Sama, cậu đừng nói với tôi hôm nay cậu xuất hiện là vì bộ kịch mà nam thần nhà cậu chuẩn bị nha.
Sơ Ly: Kịch nam thần chuẩn bị? Kịch gì?
Trà xanh lạnh: O.O
Trà lài lạnh: O.O
Trà ô long: O.O
Trà hoa cúc: O.O
Sơ Ly: O.O
Hồng trà lạnh: Đừng nói với tôi là cậu không biết nhá! Cậu không phải đã giao âm rồi sao? Người ta đã xử lí xong âm thô rồi!
Sơ Ly: Là 《Ở bên em 》?
Hồng trà lạnh: Gật đầu, có thể hỏi cậu mấy câu không?
Sơ Ly: Hỏi đi.
Trà xanh lạnh: Ai mời cậu tiếp kịch?
Sơ Ly: Ô…
Trà lài lạnh: Ai đưa cậu kịch bản?
Sơ Ly: Ô…
Trà ô long: Ai thu âm của cậu?
Sơ Ly: Ô…
Trà hoa cúc: Được rồi, tôi không hỏi cậu nữa, ED cũng là nam thần bảo cậu hát chứ gì.
Sơ Ly: Đúng vậy…
Hồng trà lạnh: Sama, vậy cậu có biết staff là những ai không?
Sơ Ly: Không biết…
Hồng trà lạnh: Trái tim vỡ thành từng mảnh rụng lủng liểng…
Trà xanh lạnh: Đột nhiên cảm thấy thật bất lực…
Trà lài lạnh: Sama, thật không giống cậu… Cậu ngay cả thành phần tổ kịch cũng không hỏi đã giao âm sao…
Sơ Ly: Bởi vì đó là Ô a.
Sơ Ly: Hóa ra, bộ kịch đó do nam thần chuẩn bị!!!!
Trà ô long: Sama, phản xạ của cậu quá chậm…
Trà hoa cúc: Không phải lúc nào cũng chậm thế sao _(:3″ ∠)_
Sơ Ly: Lại nói, sao mà các cô biết?
Trà hoa cúc: Tôi là biên kịch _(:3″ ∠)_
Trà ô long: Tôi là đạo diễn _(:3″ ∠)_
Hồng trà lạnh: Tôi là hậu kỳ _(:3″ ∠)_
Trà lài lạnh: Tôi là điền từ _(:3″ ∠)_
Sơ Ly: Tôi là chủ dịch thụ _(:3″ ∠)_
Sơ Ly: Hóa ra bộ kịch kìa là nam thần chuẩn bị riêng cho tôi!!!
Trà hoa cúc: Sama, cuối cùng cậu cũng hiểu…
Trà ô long: Quá trình hiểu ra thật quá khúc khuỷu…
Hồng trà lạnh: Vậy nam thần không nói cho cậu sao…
Trà xanh lạnh: Sama, cuối cùng hai người cũng trở thành CP…
Trà lài lạnh: Sama, nguyện vọng nhiều năm của cậu, nam thần đã giúp cậu thực hiện rồi…
Sơ Ly rất là kinh hỉ, chính mình trước đây nhiều lần cầu Hạ Vũ tiếp kịch, chưa một lần thành công. Giờ Hạ Vũ không chỉ làm CP với cậu, còn chủ động chuẩn bị kịch cho hai người.
Tô Lý trong lòng nở hoa, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Vũ.
“Alo” Anh nghe máy.
“Bộ kịch kia là anh chuẩn bị?”
“Giờ em mới biết sao?” Hạ Vũ khó hiểu.
“Anh đâu nói cho em biết.”
“Tối đó không phải anh đã nói với em rằng anh có một bộ kịch muốn em tiếp sao?” Hạ Vũ giúp Tô Lý nhớ lại.
“Anh không nói rõ ràng, em còn tưởng anh giúp người khác hỏi…” Tô Lý phản bác, trong kí ức của cậu thì đúng là Hạ Vũ có nói vậy.
“Được được được, là anh sai, được rồi chứ.” Hạ Vũ ngoan ngoãn xin lỗi.
“Một chút thành ý cũng không có.”
Hóa ra vẫn là cậu hiểu sai ý anh… Lúc đó cậu còn nghĩ sao Hạ Vũ lại để tâm tới bộ kịch đó như vậy chứ.
Trong lòng Tô Lý rất chi là vui vẻ, được cùng Hạ Vũ thành CP trong kịch rồi (^o^)/~
Vì vậy, dựa trên tốc độ sản xuất kịch của mọi người, 《Ở bên em 》rất nhanh đã được phát hành. Tuy rằng mọi người đều tưởng cậu là chuẩn bị, nhưng chuẩn bị thật sự lại là Hạ Vũ.
Sáng sớm, khi Tô Lý rời giường, Hạ Vũ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Vừa mới mở cửa ra, cậu đã thấy Hạ Vũ đang ngồi xổm trên mặt đất cho mèo con ăn bánh mì Tiểu thiên sứ.
Tô Lý tựa ở cửa nhìn anh.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu tới, dưới ánh nắng chan hòa, trông Hạ Vũ càng thêm ôn nhu.
Anh đang cho mèo ăn, đột nhiên quay lại cười cười với cậu, trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền, khiến Tô Lý nhìn mà hoảng hốt…
Sao có thể đẹp trai đến thế chứ?
Cậu cố gắng ổn định chính mình, không nên háo sắc mà nhào vào, nhanh chóng đi tới bàn ăn một miếng lớn, kết quả tất nhiên là bị nghẹn.
Hôm nay Tô Lý phải tới trường tham gia lễ tốt nghiệp, vốn Hạ Vũ cũng có dự định đi cùng cậu, thế nhưng rất không khéo, anh lại đột xuất phải đi đón một vị khách quan trọng.
Tô Lý bảo không việc gì, công việc quan trọng hơn.
Vì vậy, cơm nước xong, hai người đi hai hướng.
Lễ tốt nghiệp đại học đều như nhau cả, lãnh đạo lên đọc diễn văn, khen ngợi, phát biểu…
Nhưng mà Tô Lý rất kích động, bốn năm đại học thoáng cái đã kết thúc…
Sau lễ tốt nghiệp, mọi người cùng nhau chụp rất nhiều ảnh, chụp lại những khoảnh khắc đẹp nhất tuổi trẻ.
Chụp xong, Tô Lý nhận được điện thoại của Hạ Vũ, anh nói anh sắp tới xem cậu.
Tô Lý tranh thủ lúc không ai chú ý liền trốn đi lối nhỏ.
Đi qua khu lớp học, Tô Lý đi tới rừng cây xanh mát trong trường, giờ mọi người đều chụp ảnh bên sân rộng, bên này chẳng có ai, có vẻ rất yên tĩnh.
Đột nhiên, bầu trời vốn trong xanh lại rơi cơn mưa nhỏ.
Tô Lý đứng tại chỗ vừa một tay ra, cảm thụ cảm giác mưa rơi.
Cậu ngẩng đầu, thấy từ xa xa, một người cầm theo ô đang đi tới.
Trên con đường giữa rừng cây, chỉ có hai người bọn họ, một người lẳng lặng đứng yên, một người cầm ô tới trước mặt đối phương.
Tô Lý nghĩ, đây chính là tư vị hạnh phúc.
Hạ Vũ đi tới trước mặt cậu, kéo Tô Lý đứng dưới ô, tránh cho cậu bị ướt.
“Đồ ngốc, trời mưa sao không tìm chỗ trú.” Hạ Vũ nhẹ giọng trách cứ.
“Em đang cảm thụ “hạ vũ” (mưa mùa hạ) mà.” Tô Lý trả lời.
Hạ Vũ không nói gì, chỉ cười cười, cùng Tô Lý sóng vai bước về phía trước.
Tô Lý đột nhiên quay đầu nhìn anh, “Hạ Vũ, em hát cho anh nghe nha.”
Bình thường Tô Lý chỉ cần nghe thấy chữ “hát” đã xù lông, hôm nay không ngờ lại chủ động muốn hát cho anh nghe, Hạ Vũ có chút khó tin.
“Ồ? Em muốn hát cái gì?” Hạ Vũ hiếu kì dò hỏi, muốn xem Tô Lý định làm gì.
“Anh xem, mưa rơi, muốn tặng anh một bài hát hợp với hoàn cảnh. Anh nghe cho kỹ nhá, em hát cho anh nghe.” Tô Lý nói xong liền hát lên.
Hai chúng ta
Vui vẻ chuyện trò, bước đi trên đường cái.
Mưa rơi lất phất
Dưới tán ô nói về hai điều nguyện ước.
Đường đời còn dài
Chỉ có anh làm bạn
Bất kể có bao nhiêu khó khăn
Nắm tay nhau vui đùa
Anh cùng em
Cùng nắm chặt chiếc ô bé nhỏ
Mưa gió thổi qua khiến quần áo ẩm ướt nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào
Trong lòng thấy ngọt ngào.
Đây chính là bài hát Tô Lý đã hát tặng anh trong ca hội sinh nhật, bài 《Một chiếc ô nhỏ 》.
Tô Lý hát không lớn, nhưng hát rất vui vr.
Cậu vừa hát vừa nghĩ, ca từ thật có chút giống với lúc này, cậu cùng Hạ Vũ đi dưới tán ô nhỏ, đi trên con đường giữa rừng cây của trường, mặc kệ thời gian tới bao nhiêu mưa gió, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cậu cái gì cũng không sợ.
Hạ Vũ, anh biết không, nơi nào có anh, cho dù mưa gió thổi qua khiến quần áo ẩm ướt nhưng trong lòng em vẫn thấy ngọt ngào.
Muốn ở bên anh như vậy, mãi mãi.
Tô Lý hát xong câu cuối, đứng ra trước mặt Hạ Vũ, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Hạ Vũ, anh biết không? Em vẫn nợ anh một câu nói.” Tô Lý nghiêm túc nói.
“Câu gì?” Thanh âm Hạ Vũ vẫn ôn nhu như thế.
“Em yêu anh.”
Hạ Vũ, em yêu anh, em muốn ở bên anh mãi mãi. Mãi mãi!
Hoàn chính văn.
—————————–
Định để mai mới up, cơ mà thôi, coi như bù cho mấy ngày bận chơi game XD Mưa bão nên mạng mẽo yếu quá, 5 phút đứt kết nối một lần.
*Chú thích:
(1) 0 = thụ, 1 = công.
Lầu chính:
Poster
Link download
Link online
Cast:
Diệc Giám: Ô che mưa
Chung Khánh: Sơ Ly
Staff:
Chuẩn bị: Lộ Lộ
Giám sát: Tiểu Huệ
Biên kịch: Trà hoa cúc
Đạo diễn: Trà ô long
Hậu kỳ: Hồng trà lạnh
Trang trí: Trà xanh lạnh
Điền từ: Trà lài lạnh
Tuyên truyền: Kiki
Biểu diễn ED: Ô che mưa, Sơ Ly
Cảm nghĩ của Chuẩn bị: Thực ra tôi chỉ treo biển hành nghề thôi, cả bộ kịch này không phải tôi chuẩn bị ﹁ _ ﹁ Về phần chuẩn bị thực sự là ai… Mọi người tự đoán đi XD
Staff nói: Chúng tôi không còn gì để nói, nhường cho hai vị chủ dịch đi XD
Ô che mưa: Chúc cả nhà nghe kịch vui vẻ~
Sơ Ly: Ha ha ha ha, cuối cùng cũng thành CP với nam thần (^o^)/~ nam thần đẹp quá…
1L Chuẩn bị giả Lộ Lộ: Chiếm toàn bộ SF cho tổ kịch *★,°*:. ☆( ̄▽ ̄)/$:*. °★* Mọi người mau theo tôi.
2L: Chiếm SF!!
3L:ヾ(≧O≦)〃meo~ Ôm Ô sama! Ôm Sơ Ly sama!
4L: Khổ thân 2 ca, tổ kịch quá nhanh, ôm cả tổ kịch!
5L: Gào khóc, 2S của tôi!!! Mau nói cho tôi biết đây không phải là ảo giác đi!!!
6L: 5 ca, đây không phải là ảo giác đâu, là thật đấy. Rốt cuộc 2 S cũng đã ra kịch rồi!
7L: Tôi đã đợi hai năm rồi, cuối cùng cũng đợi được ngày này! Tôi đã biết chắc một ngày nào đó 2S sẽ ra kịch CP mà ┭┮﹏┭┮
8L: Kích động quá rồi! Phun máu chó rồi!! Viên mãn rồi!!! Khóc hết nước mắt rồi!!
9L: Chúc mừng Sơ Ly sama (^o^)/~ Rốt cuộc cũng thành CP với nam thần…
110L Sơ Ly: Vô cùng hài lòng nha (* ̄︶ ̄)y mong mọi người đều thích~
111L Ô che mưa: Nếu Tiểu Ly đã đoạt 110L, vậy tôi cũng đoạt 111L XD
112L: Ngay cả chiếm lâu cũng có thể phân ra công thụ sao ﹁_﹁(1)
113L: Ở trước mặt Ô sama, dù tôi không đành lòng nhưng vẫn phải chấp nhận Sơ Ly sama là thụ ﹁_﹁
214L: Lộ Lộ nói cô ấy không phải chuẩn bị, vậy chuẩn bị của bộ kịch này chắc là Sơ Ly sama rồi, để có thể cùng nam thần thành CP, thật quá cảm động…
215L: Vậy là lần này nam thần rốt cục cũng đồng ý tiếp kịch rồi 233333333 Sơ Ly sama thật nghị lực, có thể cầu tiếp kịch tới ba năm XD
316L: Kịch quá cảm động, tôi khóc rồi, nam thần vừa ôn nhu vừa phúc hắc, sama ngoan ngoãn dễ dàng bị cưa đổ, gào khóc tình cảm của CP!
317L: Lau mồ hôi, thiếu chút nữa không thấy từ “kịch” của LS. Sơ Ly sama trong kịch quả là nhược tới no law to see! Biên kịch đại nhân tuyệt đối cố ý!
388L: Chúc mừng Sơ Ly sama, chuẩn bị một bộ kịch viên mãn rồi…
400L Ô che mưa: Sao mọi người đều nói chuẩn bị là tôi? Xua tay, no no no, chuẩn bị là một người khác cơ XD
401L: LS dùng acc của nam thần sao? Rõ ràng người nói chính là Sơ Ly sama…
402L: Đây chính là dùng chung acc đi ﹁_﹁
403L: Vậy 400L acc của nam thần thực ra là Sơ Ly sama sao XD
404L Ô che mưa: LS nói đúng.
405L: Vậy là bộ kịch này chính do nam thần chuẩn bị, hơn nữa giờ hai người còn đang ở cùng một chỗ (^o^)/~
406L: Không ngờ là nam thần chuẩn bị!
407L: Nam thần GJ!
408L: Ở cùng một chỗ xem topic thật quá kích thích ~(≧▽≦)/~
Tô Lý quay đầu lại hỏi Hạ Vũ ở phía sau, “Sao mọi người đều nghĩ là em chuẩn bị? Sao không ai đoán là anh?”
“Đó là vì người nào đó trước đây cứ hai ba ngày lại tới tìm anh mời tiếp kịch, chuyện này ai cũng biết.” Hạ Vũ nhanh chóng giải đáp nghi vấn của cậu, cười thật đắc ý.
“Sao mà họ biết được?” Tô Lý vẫn rất nghi hoặc.
“Em phải tin rằng trong giới võng phối, mấy người hóng hớt giỏi hơn cả đặc vụ trinh thám.” Nói xong, Hạ Vũ gối đầu lên hai tay, ngã thẳng vào giường.
“Nhắc mới nhớ, trước đây em tới tìm anh rất rất nhiều lần, đều bị anh lạnh lùng cự tuyệt!” Tô Lý căm giận nói, bắt đầu tính toán nợ cũ. Dựa vào cái gì mà trước đây cậu bị cự tuyệt tới 29 lần, vậy là anh mời cậu tiếp kịch đúng một lần, cậu đồng ý ngay lập tức chứ. Thật quá bất công! Biết thế nên cự tuyệt anh một lần!
“Anh nào có lạnh lùng cự tuyệt em, anh đều uyển chuyển cự tuyệt mà!” Hạ Vũ biện giải vì chính mình.
“Thế nhưng em bị anh từ chối nhưng 29 lần.” Thấy vẻ mặt vô tư của người trên giường kia, Tô Lý lại dỗi.
Hạ Vũ lắc lắc ngón tay, “Chính xác mà nói là 31 lần, cuối cùng còn có hai lần em không tính vào.”
“Sao anh lại biết rõ thế?”
“Bởi vì lần nào anh cũng nhớ kỹ.”
Nghe xong những lời này, Tô Lý thấy nụ cười của Hạ Vũ bây giờ thật là quá đáng đánh.
Chỉ nói không làm sao mà tính? Cậu trực tiếp vứt máy tính sang một bên, nghiêng người bò lên giường, hướng Hạ Vũ đánh móc sau gáy…
“Này này, Tô Lý, em làm gì thế?” Tiếng Hạ Vũ trong chăn kinh hô.
“Em phải trừng phạt anh.” Tô Lý hung hăng nói.
Vì vậy hai người ở trên giường cuồn cuộn một trận…
Tô Lý ở bên Hạ Vũ hai năm. Hai năm trước, Tô Lý từng nhiều lần cầu anh tiếp kịch, nhưng sau khi hai người yêu nhau, cậu lại chưa từng đề cập tới việc này.
Có một ngày Hạ Vũ đột nhiên hỏi Tô Lý có một tiếp một vở kịch hay không, Tô Lý không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý, tưởng anh đang giúp chuẩn bị mời cậu tiếp kịch. Thẳng cho tới một ngày, Tô Lý mở nhóm Tiệc trà đã bị cậu bỏ bê hồi lâu mới biết được chân tướng.
Trà hoa cúc: Nhắc tới người nào đó lâu lắm không gặp…
Trà ô long: Chúng ta lại bị người ta lãng quên…
Hồng trà lạnh: Tất nhiên so với tiểu công, những cái khác chỉ là mây bay a ╮( ̄▽ ̄”)╭
Sơ Ly: Lau mồ hôi …
Trà xanh lạnh: O.O
Trà lài lạnh: Nhất định là tôi mở sai rồi!
Sơ Ly: Các cô sao vậy… Không phải chỉ là tôi một tháng không onl thôi sao *chỉ tay*
Trà hoa cúc: Vâng, mới có một tháng thôi mà ╮(╯▽╰)╭
Trà ô long: Người có chồng rồi có khác, tôi hiểu mà, giặt quần áo, nấu cơm, bề bộn nhiều việc ﹁_﹁
Sơ Ly: Cô mới giặt quần áo nấu cơm! Cô mỗi ngày đều giặt quần áo nấu cơm!
Trà ô long: Thế sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi xuất hiện vậy?
Hồng trà lạnh: Sama, cậu đừng nói với tôi hôm nay cậu xuất hiện là vì bộ kịch mà nam thần nhà cậu chuẩn bị nha.
Sơ Ly: Kịch nam thần chuẩn bị? Kịch gì?
Trà xanh lạnh: O.O
Trà lài lạnh: O.O
Trà ô long: O.O
Trà hoa cúc: O.O
Sơ Ly: O.O
Hồng trà lạnh: Đừng nói với tôi là cậu không biết nhá! Cậu không phải đã giao âm rồi sao? Người ta đã xử lí xong âm thô rồi!
Sơ Ly: Là 《Ở bên em 》?
Hồng trà lạnh: Gật đầu, có thể hỏi cậu mấy câu không?
Sơ Ly: Hỏi đi.
Trà xanh lạnh: Ai mời cậu tiếp kịch?
Sơ Ly: Ô…
Trà lài lạnh: Ai đưa cậu kịch bản?
Sơ Ly: Ô…
Trà ô long: Ai thu âm của cậu?
Sơ Ly: Ô…
Trà hoa cúc: Được rồi, tôi không hỏi cậu nữa, ED cũng là nam thần bảo cậu hát chứ gì.
Sơ Ly: Đúng vậy…
Hồng trà lạnh: Sama, vậy cậu có biết staff là những ai không?
Sơ Ly: Không biết…
Hồng trà lạnh: Trái tim vỡ thành từng mảnh rụng lủng liểng…
Trà xanh lạnh: Đột nhiên cảm thấy thật bất lực…
Trà lài lạnh: Sama, thật không giống cậu… Cậu ngay cả thành phần tổ kịch cũng không hỏi đã giao âm sao…
Sơ Ly: Bởi vì đó là Ô a.
Sơ Ly: Hóa ra, bộ kịch đó do nam thần chuẩn bị!!!!
Trà ô long: Sama, phản xạ của cậu quá chậm…
Trà hoa cúc: Không phải lúc nào cũng chậm thế sao _(:3″ ∠)_
Sơ Ly: Lại nói, sao mà các cô biết?
Trà hoa cúc: Tôi là biên kịch _(:3″ ∠)_
Trà ô long: Tôi là đạo diễn _(:3″ ∠)_
Hồng trà lạnh: Tôi là hậu kỳ _(:3″ ∠)_
Trà lài lạnh: Tôi là điền từ _(:3″ ∠)_
Sơ Ly: Tôi là chủ dịch thụ _(:3″ ∠)_
Sơ Ly: Hóa ra bộ kịch kìa là nam thần chuẩn bị riêng cho tôi!!!
Trà hoa cúc: Sama, cuối cùng cậu cũng hiểu…
Trà ô long: Quá trình hiểu ra thật quá khúc khuỷu…
Hồng trà lạnh: Vậy nam thần không nói cho cậu sao…
Trà xanh lạnh: Sama, cuối cùng hai người cũng trở thành CP…
Trà lài lạnh: Sama, nguyện vọng nhiều năm của cậu, nam thần đã giúp cậu thực hiện rồi…
Sơ Ly rất là kinh hỉ, chính mình trước đây nhiều lần cầu Hạ Vũ tiếp kịch, chưa một lần thành công. Giờ Hạ Vũ không chỉ làm CP với cậu, còn chủ động chuẩn bị kịch cho hai người.
Tô Lý trong lòng nở hoa, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Vũ.
“Alo” Anh nghe máy.
“Bộ kịch kia là anh chuẩn bị?”
“Giờ em mới biết sao?” Hạ Vũ khó hiểu.
“Anh đâu nói cho em biết.”
“Tối đó không phải anh đã nói với em rằng anh có một bộ kịch muốn em tiếp sao?” Hạ Vũ giúp Tô Lý nhớ lại.
“Anh không nói rõ ràng, em còn tưởng anh giúp người khác hỏi…” Tô Lý phản bác, trong kí ức của cậu thì đúng là Hạ Vũ có nói vậy.
“Được được được, là anh sai, được rồi chứ.” Hạ Vũ ngoan ngoãn xin lỗi.
“Một chút thành ý cũng không có.”
Hóa ra vẫn là cậu hiểu sai ý anh… Lúc đó cậu còn nghĩ sao Hạ Vũ lại để tâm tới bộ kịch đó như vậy chứ.
Trong lòng Tô Lý rất chi là vui vẻ, được cùng Hạ Vũ thành CP trong kịch rồi (^o^)/~
Vì vậy, dựa trên tốc độ sản xuất kịch của mọi người, 《Ở bên em 》rất nhanh đã được phát hành. Tuy rằng mọi người đều tưởng cậu là chuẩn bị, nhưng chuẩn bị thật sự lại là Hạ Vũ.
Sáng sớm, khi Tô Lý rời giường, Hạ Vũ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Vừa mới mở cửa ra, cậu đã thấy Hạ Vũ đang ngồi xổm trên mặt đất cho mèo con ăn bánh mì Tiểu thiên sứ.
Tô Lý tựa ở cửa nhìn anh.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu tới, dưới ánh nắng chan hòa, trông Hạ Vũ càng thêm ôn nhu.
Anh đang cho mèo ăn, đột nhiên quay lại cười cười với cậu, trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền, khiến Tô Lý nhìn mà hoảng hốt…
Sao có thể đẹp trai đến thế chứ?
Cậu cố gắng ổn định chính mình, không nên háo sắc mà nhào vào, nhanh chóng đi tới bàn ăn một miếng lớn, kết quả tất nhiên là bị nghẹn.
Hôm nay Tô Lý phải tới trường tham gia lễ tốt nghiệp, vốn Hạ Vũ cũng có dự định đi cùng cậu, thế nhưng rất không khéo, anh lại đột xuất phải đi đón một vị khách quan trọng.
Tô Lý bảo không việc gì, công việc quan trọng hơn.
Vì vậy, cơm nước xong, hai người đi hai hướng.
Lễ tốt nghiệp đại học đều như nhau cả, lãnh đạo lên đọc diễn văn, khen ngợi, phát biểu…
Nhưng mà Tô Lý rất kích động, bốn năm đại học thoáng cái đã kết thúc…
Sau lễ tốt nghiệp, mọi người cùng nhau chụp rất nhiều ảnh, chụp lại những khoảnh khắc đẹp nhất tuổi trẻ.
Chụp xong, Tô Lý nhận được điện thoại của Hạ Vũ, anh nói anh sắp tới xem cậu.
Tô Lý tranh thủ lúc không ai chú ý liền trốn đi lối nhỏ.
Đi qua khu lớp học, Tô Lý đi tới rừng cây xanh mát trong trường, giờ mọi người đều chụp ảnh bên sân rộng, bên này chẳng có ai, có vẻ rất yên tĩnh.
Đột nhiên, bầu trời vốn trong xanh lại rơi cơn mưa nhỏ.
Tô Lý đứng tại chỗ vừa một tay ra, cảm thụ cảm giác mưa rơi.
Cậu ngẩng đầu, thấy từ xa xa, một người cầm theo ô đang đi tới.
Trên con đường giữa rừng cây, chỉ có hai người bọn họ, một người lẳng lặng đứng yên, một người cầm ô tới trước mặt đối phương.
Tô Lý nghĩ, đây chính là tư vị hạnh phúc.
Hạ Vũ đi tới trước mặt cậu, kéo Tô Lý đứng dưới ô, tránh cho cậu bị ướt.
“Đồ ngốc, trời mưa sao không tìm chỗ trú.” Hạ Vũ nhẹ giọng trách cứ.
“Em đang cảm thụ “hạ vũ” (mưa mùa hạ) mà.” Tô Lý trả lời.
Hạ Vũ không nói gì, chỉ cười cười, cùng Tô Lý sóng vai bước về phía trước.
Tô Lý đột nhiên quay đầu nhìn anh, “Hạ Vũ, em hát cho anh nghe nha.”
Bình thường Tô Lý chỉ cần nghe thấy chữ “hát” đã xù lông, hôm nay không ngờ lại chủ động muốn hát cho anh nghe, Hạ Vũ có chút khó tin.
“Ồ? Em muốn hát cái gì?” Hạ Vũ hiếu kì dò hỏi, muốn xem Tô Lý định làm gì.
“Anh xem, mưa rơi, muốn tặng anh một bài hát hợp với hoàn cảnh. Anh nghe cho kỹ nhá, em hát cho anh nghe.” Tô Lý nói xong liền hát lên.
Hai chúng ta
Vui vẻ chuyện trò, bước đi trên đường cái.
Mưa rơi lất phất
Dưới tán ô nói về hai điều nguyện ước.
Đường đời còn dài
Chỉ có anh làm bạn
Bất kể có bao nhiêu khó khăn
Nắm tay nhau vui đùa
Anh cùng em
Cùng nắm chặt chiếc ô bé nhỏ
Mưa gió thổi qua khiến quần áo ẩm ướt nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào
Trong lòng thấy ngọt ngào.
Đây chính là bài hát Tô Lý đã hát tặng anh trong ca hội sinh nhật, bài 《Một chiếc ô nhỏ 》.
Tô Lý hát không lớn, nhưng hát rất vui vr.
Cậu vừa hát vừa nghĩ, ca từ thật có chút giống với lúc này, cậu cùng Hạ Vũ đi dưới tán ô nhỏ, đi trên con đường giữa rừng cây của trường, mặc kệ thời gian tới bao nhiêu mưa gió, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cậu cái gì cũng không sợ.
Hạ Vũ, anh biết không, nơi nào có anh, cho dù mưa gió thổi qua khiến quần áo ẩm ướt nhưng trong lòng em vẫn thấy ngọt ngào.
Muốn ở bên anh như vậy, mãi mãi.
Tô Lý hát xong câu cuối, đứng ra trước mặt Hạ Vũ, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Hạ Vũ, anh biết không? Em vẫn nợ anh một câu nói.” Tô Lý nghiêm túc nói.
“Câu gì?” Thanh âm Hạ Vũ vẫn ôn nhu như thế.
“Em yêu anh.”
Hạ Vũ, em yêu anh, em muốn ở bên anh mãi mãi. Mãi mãi!
Hoàn chính văn.
—————————–
Định để mai mới up, cơ mà thôi, coi như bù cho mấy ngày bận chơi game XD Mưa bão nên mạng mẽo yếu quá, 5 phút đứt kết nối một lần.
*Chú thích:
(1) 0 = thụ, 1 = công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.