Chương 14: Map 1: Đổi Xác
Xuân Đao Hàn
28/07/2024
Vẻ mặt ông già vẫn luôn rất bình thản.
Cuối cùng cũng mặc quần áo xong xuôi, Chương Khiếu thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Đến bước này, khâm liệm coi như đã hoàn thành.
Thầy m Dương đẹp trai một lần nữa bước ra từ trong bóng tối, giọng nói có vẻ lạnh lùng hơn: “Miệng ngậm tiền, thắp đèn chiếu thi, đốt tiền vàng, lấy cánh cửa đặt ở trước nhà chính, tối nay…” Anh ta ngước đôi mắt xinh đẹp và trống rỗng lên, đảo qua đám người: “Quàn linh cữu.”
Hứa Thuật nhìn trời hoàng hôn đang buông xuống, giọng điệu nghiêm túc hẳn: “Chúng ta nhất định phải làm xong những việc này trước khi trời tối. Trong phó bản, sau khi trời tối tốt nhất đừng nên hoạt động bên ngoài, xác suất gặp được ma quỷ cực kỳ lớn.”
Nghe anh ta nói như vậy, mọi người đều trở nên căng thẳng, vội vàng chia nhau ra hành động.
Trong chiếc hộp nhỏ trên bàn là ba đồng tiền xu. Liên Thanh Lâm chịu đựng cơn buồn nôn, tách miệng trưởng thôn ra rồi đặt tiền xu vào. Đây chính là cái gọi miệng ngậm tiền.
Tiếp theo mọi người lại tháo cánh cửa nhà chính xuống, đặt ở gần ngưỡng cửa. Sau khi quỳ gối trước giường và đốt vàng mã xong, mấy người đàn ông hợp sức nhấc xác của trưởng thôn từ trên giường xuống, đặt trên cánh cửa.
Xác chết quay đầu vào trong, chân hướng ra ngoài, hai tay chắp trước ngực. Đèn chiếu thi được đặt trên đỉnh đầu, chiếu lên bức chân dung thanh thản của người chết.
Ở cùng phòng với xác chết lâu như vậy rồi, mọi người đều có chút chết lặng.
Nhưng cũng may là mọi việc hoàn thành hết sức thuận lợi, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Chú Cửu biến mất đã lâu lại nhảy ra, lúc này ông ta khá ra dáng một vị bề trên biết quan tâm săn sóc, còn mang theo một ít đồ ăn: “Hôm nay các cháu có mệt không? Ăn xong cơm tối rồi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm đấy.”
Ông ta nói như vậy, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi rã rời. Từ khi tiến vào phó bản đến giờ dây thần kinh của bọn họ vẫn luôn bị kéo căng, bây giờ mới được thư giãn, ai cũng vừa mệt vừa đói. Hứa Thuật nói: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi mọi người tự chia nhóm ra rồi kiếm phòng mà nghỉ ngơi. Nhớ kỹ, ban đêm dù nghe được động tĩnh gì thì cũng đừng ra ngoài.”
Lúc ăn cơm, Cao Sĩ Quân mê man mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng yếu ớt tỉnh lại. Sau khi ngủ một giấc, cảm xúc của anh ta đã ổn định hơn nhiều, có điều người càng im lặng hơn trước.
Chương Khiếu cầm bánh bao đưa cho anh ta, vỗ vai đối phương: “Thoải mái tinh thần lên người anh em, nhiệm vụ không khó như cậu nghĩ đâu.”
Cơm nước xong xuôi, Trì Y rụt rè bước tới bên cạnh Lê Tri: “Tri Tri, tôi có thể ngủ cùng cô không?”
Vì rút ngắn quan hệ mà bắt đầu gọi người ta là Tri Tri rồi cơ đấy.
Lê Tri cười nói: “Được thôi.”
Sau khi chia nhóm và ăn cơm xong, mọi người quay về phòng mình. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Lê Tri rửa mặt qua loa rồi nằm lên, Trì Y nhắm mắt theo đuôi sau lưng cô, như một cái đuôi nhỏ xinh đẹp.
Nằm vào trong chăn rồi, cô ấy lại lắp bắp sán tới: “Tri Tri, tôi có thể ôm tay cô ngủ không?”
Lê Tri nhắm mắt lại: “Đương nhiên có thể, mau ngủ đi.”
Trì Y cay cay mũi, quyết định chờ sau khi ra ngoài sẽ báo đáp cô xứng đáng.
Màn đêm buông xuống, chẳng biết có bao nhiêu người thiếp đi và bao nhiêu người nằm suy nghĩ lung tung. Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua linh đường kêu sột soạt.
Lê Tri từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Nghe tiếng thở đều đều của Trì Y bên cạnh, cô cũng dần buồn ngủ. Chẳng biết đã qua bao lâu, trong lúc Lê Tri đang mơ màng, dường như cô nghe được tiếng mèo kêu rất nhỏ.
Meo…
Giấc ngủ này của cô rất sâu. Khi trời tờ mờ sáng, sát vách nhà chính bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Là giọng của Cao Sĩ Quân.
Lê Tri lập tức nhổm dậy khỏi giường, Trì Y rõ ràng cũng giật mình tỉnh giấc, hai mắt trợn tròn vì sợ hãi: “Sao thế? Sao thế?”
Hai người xỏ giày rồi ra khỏi phòng. Những người khác nghe được âm thanh đều bước ra. Mọi người tỉnh cả ngủ, ánh mắt nhìn nhau đều lộ ra vẻ hoang mang: “Cao Sĩ Quân kêu gào cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mọi người vội vàng đi tới nhà chính.
Trời đã sắp sáng, ánh sáng trắng mờ chiếu vào trước cửa nhà chính.
Xác chết vốn đang nằm trên cánh cửa giờ lại đổi thành Chương Khiếu.
Cuối cùng cũng mặc quần áo xong xuôi, Chương Khiếu thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Đến bước này, khâm liệm coi như đã hoàn thành.
Thầy m Dương đẹp trai một lần nữa bước ra từ trong bóng tối, giọng nói có vẻ lạnh lùng hơn: “Miệng ngậm tiền, thắp đèn chiếu thi, đốt tiền vàng, lấy cánh cửa đặt ở trước nhà chính, tối nay…” Anh ta ngước đôi mắt xinh đẹp và trống rỗng lên, đảo qua đám người: “Quàn linh cữu.”
Hứa Thuật nhìn trời hoàng hôn đang buông xuống, giọng điệu nghiêm túc hẳn: “Chúng ta nhất định phải làm xong những việc này trước khi trời tối. Trong phó bản, sau khi trời tối tốt nhất đừng nên hoạt động bên ngoài, xác suất gặp được ma quỷ cực kỳ lớn.”
Nghe anh ta nói như vậy, mọi người đều trở nên căng thẳng, vội vàng chia nhau ra hành động.
Trong chiếc hộp nhỏ trên bàn là ba đồng tiền xu. Liên Thanh Lâm chịu đựng cơn buồn nôn, tách miệng trưởng thôn ra rồi đặt tiền xu vào. Đây chính là cái gọi miệng ngậm tiền.
Tiếp theo mọi người lại tháo cánh cửa nhà chính xuống, đặt ở gần ngưỡng cửa. Sau khi quỳ gối trước giường và đốt vàng mã xong, mấy người đàn ông hợp sức nhấc xác của trưởng thôn từ trên giường xuống, đặt trên cánh cửa.
Xác chết quay đầu vào trong, chân hướng ra ngoài, hai tay chắp trước ngực. Đèn chiếu thi được đặt trên đỉnh đầu, chiếu lên bức chân dung thanh thản của người chết.
Ở cùng phòng với xác chết lâu như vậy rồi, mọi người đều có chút chết lặng.
Nhưng cũng may là mọi việc hoàn thành hết sức thuận lợi, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Chú Cửu biến mất đã lâu lại nhảy ra, lúc này ông ta khá ra dáng một vị bề trên biết quan tâm săn sóc, còn mang theo một ít đồ ăn: “Hôm nay các cháu có mệt không? Ăn xong cơm tối rồi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm đấy.”
Ông ta nói như vậy, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi rã rời. Từ khi tiến vào phó bản đến giờ dây thần kinh của bọn họ vẫn luôn bị kéo căng, bây giờ mới được thư giãn, ai cũng vừa mệt vừa đói. Hứa Thuật nói: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi mọi người tự chia nhóm ra rồi kiếm phòng mà nghỉ ngơi. Nhớ kỹ, ban đêm dù nghe được động tĩnh gì thì cũng đừng ra ngoài.”
Lúc ăn cơm, Cao Sĩ Quân mê man mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng yếu ớt tỉnh lại. Sau khi ngủ một giấc, cảm xúc của anh ta đã ổn định hơn nhiều, có điều người càng im lặng hơn trước.
Chương Khiếu cầm bánh bao đưa cho anh ta, vỗ vai đối phương: “Thoải mái tinh thần lên người anh em, nhiệm vụ không khó như cậu nghĩ đâu.”
Cơm nước xong xuôi, Trì Y rụt rè bước tới bên cạnh Lê Tri: “Tri Tri, tôi có thể ngủ cùng cô không?”
Vì rút ngắn quan hệ mà bắt đầu gọi người ta là Tri Tri rồi cơ đấy.
Lê Tri cười nói: “Được thôi.”
Sau khi chia nhóm và ăn cơm xong, mọi người quay về phòng mình. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Lê Tri rửa mặt qua loa rồi nằm lên, Trì Y nhắm mắt theo đuôi sau lưng cô, như một cái đuôi nhỏ xinh đẹp.
Nằm vào trong chăn rồi, cô ấy lại lắp bắp sán tới: “Tri Tri, tôi có thể ôm tay cô ngủ không?”
Lê Tri nhắm mắt lại: “Đương nhiên có thể, mau ngủ đi.”
Trì Y cay cay mũi, quyết định chờ sau khi ra ngoài sẽ báo đáp cô xứng đáng.
Màn đêm buông xuống, chẳng biết có bao nhiêu người thiếp đi và bao nhiêu người nằm suy nghĩ lung tung. Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua linh đường kêu sột soạt.
Lê Tri từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Nghe tiếng thở đều đều của Trì Y bên cạnh, cô cũng dần buồn ngủ. Chẳng biết đã qua bao lâu, trong lúc Lê Tri đang mơ màng, dường như cô nghe được tiếng mèo kêu rất nhỏ.
Meo…
Giấc ngủ này của cô rất sâu. Khi trời tờ mờ sáng, sát vách nhà chính bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Là giọng của Cao Sĩ Quân.
Lê Tri lập tức nhổm dậy khỏi giường, Trì Y rõ ràng cũng giật mình tỉnh giấc, hai mắt trợn tròn vì sợ hãi: “Sao thế? Sao thế?”
Hai người xỏ giày rồi ra khỏi phòng. Những người khác nghe được âm thanh đều bước ra. Mọi người tỉnh cả ngủ, ánh mắt nhìn nhau đều lộ ra vẻ hoang mang: “Cao Sĩ Quân kêu gào cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mọi người vội vàng đi tới nhà chính.
Trời đã sắp sáng, ánh sáng trắng mờ chiếu vào trước cửa nhà chính.
Xác chết vốn đang nằm trên cánh cửa giờ lại đổi thành Chương Khiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.