Chương 10: Map 1: Xác Chết Không Đáng Sợ, Đáng Sợ Là Xác Chết Biết Động Đậy Kìa
Xuân Đao Hàn
28/07/2024
Lê Tri xé roẹt chiếc váy dạ hội ra bằng tay không, sau đó đưa một góc vải cho Chương Khiếu ngồi ở phía trong cùng: "Cầm lấy."
Sau đó, cô nói với Hứa Thuật ở rìa bên ngoài: “Cầm lấy.”
Đuôi váy được kéo ra như một tấm vải dài trước mắt mọi người, chắn đi ánh mắt của người giấy bên đối diện nhìn chằm chằm bọn họ.
Lê Tri ngồi về chỗ cũ: “Được rồi, bây giờ chặn lại rồi không nhìn thấy nữa, ánh mắt chúng nó có nhúc nhích không cũng mặc kệ đi.”
Mọi người: “!!!”
Người xem: “!!!”
Làm vậy cũng được luôn hả?
Nhưng chặn lại thế này, bầu không khí đáng sợ trong xe thật sự đã tiêu tan không ít. Thậm chí Cao Sĩ Quân còn có tâm trạng hỏi cô: “Lực cánh tay cô trâu thật đấy, bình thường cô tập gym đấy à?”
Lê Tri khiêm tốn cười: “Thỉnh thoảng thôi.”
Liên Thanh Lâm: “…”
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tốc độ của xe tang đã chậm lại.
Một tòa nhà có biển hiệu xuất hiện trước mặt mọi người, ở chính giữa viết 3 chữ ‘Thôn Quan Bình’. Lớp sơn màu đỏ tươi một thời rực rỡ đã phai màu, lộ ra những vết lốm đốm như vết máu, khô khốc nhìn xuống những người đi qua nó.
Chiếc xe tang chậm rãi đi vào thôn, cơn gió lạnh lẽo lùa vào qua ô cửa kính xe nứt nẻ bị Cao Sĩ Quân đập.
Sau khi vào thôn, con đường bắt đầu trở nên lầy lội, những ngôi nhà ngói ven đường lộ vẻ hoang tàn. Nếu như không phải có mấy người dân trong thôn đứng dưới mái hiên thì chỉ sợ ai cũng tưởng rằng đây là một thôn làng bỏ hoang.
Mọi người lo lắng quan sát qua cửa sổ xe màu xám, dường như ánh mắt lạnh lùng của người trong thôn cũng đang đánh giá bọn họ qua cửa kính xe.
Đột nhiên, mấy người dân thôn này đi ra khỏi mái hiên. Bọn họ đi tới trước xe tang, trên tay cầm một cái xẻng hót rác, một người đứng bên trái và một người bên phải, giống như đang dẫn đường cho chiếc xe.
Cao Sĩ Quân sợ hãi đến mức ngửa ra sau: “Bọn họ định làm gì vậy?”
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, người dân dẫn đường ở trước xe tang bắt đầu vung từng nắm tiền giấy bên trong xẻng hót rác ra ngoài.
Bọn họ đang vung tiền giấy mở đường cho người chết.
Những tờ giấy trắng bay phấp phới đầy trời, chú Cửu quay đầu, chậm rãi nhếch môi, lộ ra nụ cười quái dị y hệt mấy người giấy: “Hoan nghênh các cháu về nhà."
Bánh xe lăn qua tiền vàng trên mặt đất, những người dân dẫn đường trong thôn dần dần tụ tập ở đuôi xe, mặt không biến sắc nhìn bọn họ rời đi.
Chú Cửu quan sát đám người mang khuôn mặt trắng bệch trong xe thông qua gương chiếu hậu, vừa lộ ra ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác thì bỗng nghe được một giọng nói đầy cảm thán vang lên: “Các đồng hương nhiệt tình quá, còn vui vẻ đi xa như vậy để tiễn chúng ta.”
Chú Cửu: “?”
Cả đám bị dọa sợ đầu óc trống rỗng: “…”
Lê Tri vẫy vẫy tay với đám dân thôn đằng sau, vẻ mặt chân thành: “Cảm ơn mọi người, tiễn đến đây thôi, sau này chúng tôi chắc chắn sẽ mời các đồng hương trong thôn tới ăn tiệc.”
Nụ cười quỷ dị trên mặt NPC dường như hơi cứng đờ.
Liên Thanh Lâm không nhịn được ồ lên một tiếng.
Chú Cửu hằn học nhìn bọn họ một lúc nhưng không nói gì thêm, chỉ đạp mạnh chân ga tăng tốc độ. Xe tang phóng vụt đi, cuối cùng dừng lại trước cửa một ngôi nhà.
Cổng nhà đã được treo cờ trắng, hai người đàn ông gầy gò khoác áo tang mang vẻ mặt chết lặng đứng ở đó, ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm những người trên xe.
Chú Cửu đỗ xe rồi tắt máy, xoay người lại nói: “Phong tục ở thôn Quan Bình này là con cái nhất định phải tự tay xử lý tang lễ của cha mẹ, bất kể bước nào cũng không được nhờ tay người khác. Thi thể của trưởng thôn còn đang đặt trên giường, chưa ai động vào.”
Ông ta mỉm cười: “Ông ấy đã đợi các cô cậu rất lâu rồi.”
Cửa xe xoạch một tiếng mở ra, cơn gió lạnh lẽo cuốn theo mùi hương nến và tro giấy bay tới, khiến cả đám run lẩy bẩy. Lúc Trì Y đứng dậy hơi run chân, suýt nữa thì ngã sấp xuống, Lê Tri lập tức đỡ cô ấy: “Cẩn thận.”
Hai mắt Trì Y đỏ lên, giọng nói lắp bắp: “Tôi thật sự rất sợ xác chết.”
Hứa Thuật ở phía sau an ủi: “Xác chết không đáng sợ, đáng sợ là xác chết biết động đậy kìa.”
Trì Y: “…” Cảm ơn anh, hình như càng sợ hơn.
Sau đó, cô nói với Hứa Thuật ở rìa bên ngoài: “Cầm lấy.”
Đuôi váy được kéo ra như một tấm vải dài trước mắt mọi người, chắn đi ánh mắt của người giấy bên đối diện nhìn chằm chằm bọn họ.
Lê Tri ngồi về chỗ cũ: “Được rồi, bây giờ chặn lại rồi không nhìn thấy nữa, ánh mắt chúng nó có nhúc nhích không cũng mặc kệ đi.”
Mọi người: “!!!”
Người xem: “!!!”
Làm vậy cũng được luôn hả?
Nhưng chặn lại thế này, bầu không khí đáng sợ trong xe thật sự đã tiêu tan không ít. Thậm chí Cao Sĩ Quân còn có tâm trạng hỏi cô: “Lực cánh tay cô trâu thật đấy, bình thường cô tập gym đấy à?”
Lê Tri khiêm tốn cười: “Thỉnh thoảng thôi.”
Liên Thanh Lâm: “…”
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tốc độ của xe tang đã chậm lại.
Một tòa nhà có biển hiệu xuất hiện trước mặt mọi người, ở chính giữa viết 3 chữ ‘Thôn Quan Bình’. Lớp sơn màu đỏ tươi một thời rực rỡ đã phai màu, lộ ra những vết lốm đốm như vết máu, khô khốc nhìn xuống những người đi qua nó.
Chiếc xe tang chậm rãi đi vào thôn, cơn gió lạnh lẽo lùa vào qua ô cửa kính xe nứt nẻ bị Cao Sĩ Quân đập.
Sau khi vào thôn, con đường bắt đầu trở nên lầy lội, những ngôi nhà ngói ven đường lộ vẻ hoang tàn. Nếu như không phải có mấy người dân trong thôn đứng dưới mái hiên thì chỉ sợ ai cũng tưởng rằng đây là một thôn làng bỏ hoang.
Mọi người lo lắng quan sát qua cửa sổ xe màu xám, dường như ánh mắt lạnh lùng của người trong thôn cũng đang đánh giá bọn họ qua cửa kính xe.
Đột nhiên, mấy người dân thôn này đi ra khỏi mái hiên. Bọn họ đi tới trước xe tang, trên tay cầm một cái xẻng hót rác, một người đứng bên trái và một người bên phải, giống như đang dẫn đường cho chiếc xe.
Cao Sĩ Quân sợ hãi đến mức ngửa ra sau: “Bọn họ định làm gì vậy?”
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, người dân dẫn đường ở trước xe tang bắt đầu vung từng nắm tiền giấy bên trong xẻng hót rác ra ngoài.
Bọn họ đang vung tiền giấy mở đường cho người chết.
Những tờ giấy trắng bay phấp phới đầy trời, chú Cửu quay đầu, chậm rãi nhếch môi, lộ ra nụ cười quái dị y hệt mấy người giấy: “Hoan nghênh các cháu về nhà."
Bánh xe lăn qua tiền vàng trên mặt đất, những người dân dẫn đường trong thôn dần dần tụ tập ở đuôi xe, mặt không biến sắc nhìn bọn họ rời đi.
Chú Cửu quan sát đám người mang khuôn mặt trắng bệch trong xe thông qua gương chiếu hậu, vừa lộ ra ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác thì bỗng nghe được một giọng nói đầy cảm thán vang lên: “Các đồng hương nhiệt tình quá, còn vui vẻ đi xa như vậy để tiễn chúng ta.”
Chú Cửu: “?”
Cả đám bị dọa sợ đầu óc trống rỗng: “…”
Lê Tri vẫy vẫy tay với đám dân thôn đằng sau, vẻ mặt chân thành: “Cảm ơn mọi người, tiễn đến đây thôi, sau này chúng tôi chắc chắn sẽ mời các đồng hương trong thôn tới ăn tiệc.”
Nụ cười quỷ dị trên mặt NPC dường như hơi cứng đờ.
Liên Thanh Lâm không nhịn được ồ lên một tiếng.
Chú Cửu hằn học nhìn bọn họ một lúc nhưng không nói gì thêm, chỉ đạp mạnh chân ga tăng tốc độ. Xe tang phóng vụt đi, cuối cùng dừng lại trước cửa một ngôi nhà.
Cổng nhà đã được treo cờ trắng, hai người đàn ông gầy gò khoác áo tang mang vẻ mặt chết lặng đứng ở đó, ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm những người trên xe.
Chú Cửu đỗ xe rồi tắt máy, xoay người lại nói: “Phong tục ở thôn Quan Bình này là con cái nhất định phải tự tay xử lý tang lễ của cha mẹ, bất kể bước nào cũng không được nhờ tay người khác. Thi thể của trưởng thôn còn đang đặt trên giường, chưa ai động vào.”
Ông ta mỉm cười: “Ông ấy đã đợi các cô cậu rất lâu rồi.”
Cửa xe xoạch một tiếng mở ra, cơn gió lạnh lẽo cuốn theo mùi hương nến và tro giấy bay tới, khiến cả đám run lẩy bẩy. Lúc Trì Y đứng dậy hơi run chân, suýt nữa thì ngã sấp xuống, Lê Tri lập tức đỡ cô ấy: “Cẩn thận.”
Hai mắt Trì Y đỏ lên, giọng nói lắp bắp: “Tôi thật sự rất sợ xác chết.”
Hứa Thuật ở phía sau an ủi: “Xác chết không đáng sợ, đáng sợ là xác chết biết động đậy kìa.”
Trì Y: “…” Cảm ơn anh, hình như càng sợ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.