Chương 14
Gordon Thomas
05/04/2013
Mặc dù đã nhiều lần chứng kiến tính tình của Raza thay đổi đột ngột, nhưng Nadine vẫn thấy kinh ngạc một cách lạ lùng trước thái độ này của hắn.
Chuyên này đã xảy ra vào lúc trời còn tờ mờ sáng, vào lúc sương giá đang còn lấp lánh trên mặt cát ở bên ngoài cửa sổ như những cục nước đá vụn trong cái xô ngâm rượu sâm banh để trên nền nhà, bên cạnh giường ngủ của họ.
Sau khi nghe Faruk Kadumi từ Luân Đôn điện thoại về báo tin những vụ đánh bom khách sạn, Raza đã mở chai rượu ăn mừng. Sau khi uống xong, hắn bèn làm tình với chị. Nadine cảm thấy mỗi lần như thế chị đều sung sướng hơn lần trước.
Nhưng hai người đã bị một cú điện thoại khác ở Paris làm gián đoạn, báo cáo về những vụ đánh bom ở đấy, rồi sau đó là điện thoại từ Hoa Kỳ báo cáo về. Chị đã nhận ra được giọng nói của anh chàng này. Đó là Rachid Harmoos, nhà triệu phú Ả Rập, đã tung tiền ra cho Raza để hắn lo lót chạy chọt cho những tên trùm buôn ma túy ở Columbia. Raza đã đưa cho chị xem những tấm ảnh chụp cảnh ngôi biệt thự của Rachid ở vùng quê tiểu bang Connecticut. Ngôi nhà tọa lạc gần một chỗ có cái tên xinh đẹp : Mỹ Sơn. Raza đã hứa một ngày nào đó họ sẽ sống ở một vùng phụ cận như thế. Thỉnh thoảng hắn cũng lãng mạn lắm chứ !
Sau cùng thì Lila gọi về. Sau đó, Raza đứng dạng chân trên người Nadine, người hắn lờ mờ lấp lánh trong ánh sao từ cửa sổ rọi vào. Trông hắn như được đúc bằng đồng đen vì chị đã bôi lên người hắn một lớp sáp bóng nhẫy. Thế rồi hắn gia tăng nhịp độ làm tình khiến chị quằn quại, rên khóc, khiến chị ao ước cứ mãi mãi như thế này.
Thế rồi đến cuộc gọi từ Beirut tới. Nadine thấy hắn tỏ vẻ kinh ngạc khi điện thoại bên giường reo vang. Hắn có mong ai gọi đâu. Khi Raza nhấc điện thoại lên nghe, mặt hắn đã căng thẳng rồi. Nghe xong, hắn không hỏi han gì hết mà chỉ dằn máy điện thoại xuống giá thật mạnh đến nỗi làm vỡ cái giá luôn.
Raza vẫn còn chồm người trên chị, ánh mắt tươi vui hoan lạc đã biến mất, mà thay vào đấy là nét cuồng loạn rợn người.
— Có việc gì vậy ? - Chị hỏi nho nhỏ.
Hắn tảng lờ như không nghe.
— Nói cho em biết đi ! - Chị năn nỉ hắn.
Lỗ mũi hắn bắt đầu phồng lên, hơi thở hổn hển.
— Hãy cho em biết đi - Chị đưa hai tay ôm lấy người hắn.
Hành động của chị làm cho hắn điên lên. Raza đẩy chị ra rồi vùng đứng dậy, chửi thề. Hắn chụp chai rượu trong xô nước đá quăng ngang phòng. Chai rượu đập vào bức họa cảnh dân chăn cừu Bedouin trong thung lũng ở Li Băng. Chị đã mua bức tranh này cho hắn trong chuyến chị đến Beirut vừa rồi.
— Chuyện gì xảy ra thế ? - Nadine lại hỏi nho nhỏ. Chị sợ khiếp lên rồi, nhưng chị cần phải biết. Thấy chị sợ, hắn càng giận dữ thêm.
Raza quay lại nhìn chị, hắn luôn mồm chửi thề. Hắn gần như nói sảng. Chị chưa bao giờ thấy hắn điên lên như thế. Chị thấy mình không nên rời khỏi hắn. Rời hắn có thể khiến cho hắn nổi điên lên thêm nữa. Hắn vẫn nói như điên. Chốc chốc mệt quá, hắn yên lặng, hắn chỉ lờ mờ thấy chị.
Nadine lại thử một lần nữa : — Nói cho em nghe đi, em có giúp gì được cho anh không ?
Cặp mắt hắn như điên loạn, chị lại càng sợ, không phải sợ cho chị, mà là sợ cho hắn.
— Con ấy ! - Hắn rú lên - Con ấy chết rồi !
— Con nào ? - Chị hỏi, vừa quấn cái chăn quanh người, chị run lên, không phải vì lạnh mà vì giọng hắn quá dữ dằn.
— Cái con Hy Lạp chứ con nào ! - Raza gầm lên. Hắn chụp cái xô nước đá, ném tung ra cửa sổ phòng ngủ, làm vỡ toang cả khung cửa kính.
Có tiếng chân người chạy ở bên ngoài, và lính gác gọi nhau ơi ới. Khi thấy Raza đứng nơi cửa sổ, họ bèn quay lui. Hắn vẫn đứng đấy, miệng lải nhải chửi bới.
Nadine vẫn ngồi im thin thít, đợi cho cơn giận của hắn qua đi. Một cơn điên cuồng như thế không bao giờ kéo dài lâu. Thường thì hắn sẽ tỉnh táo lại, rồi hắn tảng lờ đi, làm như là không có gì xảy ra. Và vì chị yêu hắn, cho nên chị cố chịu đựng.
Sau một hồi lâu, hắn bắt đầu bình tĩnh lại, hắn nói năng đã rõ ràng và nét mặt hết nhăn nhó kỳ dị. Khi ấy chị mới dám hỏi lại xem chuyện gì đã xảy ra. Raza quay đi khỏi cửa sổ.
— Một cô gái anh phái đi Athens đã chết - Giọng hắn nghe run run trong hơi lạnh ùa qua khung cửa sổ vỡ.
— Em giúp gì được không ?
Hắn bước về phía chị, miệng mấp máy. Chị ngồi yên không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn hắn một cách trìu mến. Hẳn rảo bước từ cửa sổ cho đến cửa lớn, rồi quay lại. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn chị, nhưng không có ý đến gần. Bỗng hắn bước đến cái rađiô ở trên bàn, gần bên giường. Hắn dò tìm băng tầng, dừng lại mỗi băng để lắng nghe một chốc rồi chuyển qua đài mới.
— Tìm cho anh đài Hy Lạp - Raza ra lệnh cho Nadine. Hắn tiếp tục đi lại.
Chị bước ra khỏi giường, vẫn giữ chặt tấm chăn quanh người, cố dò sóng trên rađiô. Trong góc buồng ngủ, máy fax bỗng hoạt động. Raza chạy đến, đọc những hàng chữ trên tờ giấy vừa bung ra.
— Cô gái lớn tuổi, cô Zalda, đã chết. Bị giết trong lúc đang trinh sát. Bị chết cháy !
Lần này thì hắn nói năng thiếu mạch lạc, nhưng không đến nỗi điên loạn. Hắn chửi bới thô lỗ thêm một hồi lâu nữa. Đài phát thanh Athens phát ra bản tin mới nhất tường thuật lại rằng một chiếc xe tải chở xăng dầu đã vô ý để bắt lửa tại trung tâm thành phố, đã phát nổ, ngọn lửa bùng lên phủ ngập ít ra cũng hai chục người. Raza không nghe tiếp nữa, hắn quay lại nhìn máy fax, hai tay run lẩy bẩy.
— Nó mang theo hầu hết các chai ! Con đĩ ngựa ấy đã mang theo các chai bên người ! Tất cả mất sạch ! Tất cả bị hủy hết ! Chỉ vì con đĩ ngựa ấy thôi !
Raza đứng ở cửa sổ, không nghĩ gì đến trời lạnh, không thiết đến cái gì hết mà chỉ thấy cảnh tai họa đang đến trước mặt mà thôi. Người hắn toát mồ hôi lạnh. Hắn nắm chặt hai bàn tay cho khỏi run. Hắn không đứng yên một chỗ được nữa, mà nhấc chân này đổi chân khác liên tục. Tâm trí hắn hoang mang không thốt nên lời được.
Những năm tháng dài chuẩn bị, bây giờ tiêu tan ! Bao nhiêu mơ ước nay thành số không! Ta phải nói ra sao với Muzwaz đây ! Chính cái con đĩ ngựa ấy đã phá hỏng hết ư ? Làm sao có thể thuyết phục lại ông ta được ? Làm sao thiên hạ tin mình được khi mình tuyên bố mình sẽ thay đổi thế giới ? Hắn không biết mình đã đứng như thế bao lâu cho đến khi nghe Nadine hỏi hắn cái gì đấy.
— Họ có nói còn lại bao nhiêu chai không ? - Chị hỏi.
— Còn gì nữa đâu ? Tất cả đều bị thiêu hủy. Vũ khí mạnh nhất đã tiêu ra tro trong đống lửa rồi. Đáng ra con đĩ ngựa ấy đừng đến gần đó mới phải chứ.
Raza quay lại nhìn Nadine. Hắn nhìn tờ giấy. Rồi lại nhìn chị. — Năm chai ! Đúng là năm chai! Tất cả đều ra tro ! - Hắn nói nho nhỏ.
Chị cố giữ giọng bình tĩnh : — Tất cả vẫn còn.
Hắn bước đến bên chị : — Cô nói sao ? Cô không hiểu hả ? Đồ ngốc...
Nadine vội nói : — Chúng sẽ không bao giờ biết anh chỉ còn có năm chai. Mà anh đã nói chỉ cần một chai thôi là đủ giết nhiều ngàn người. Với năm chai, anh phóng ra năm trăm chai, năm ngàn chai. Chắc là chúng sẽ tin anh ! Chúng sẽ khiếp vía lên ! Anh có thể bịp chúng...
Nadine ngập ngừng rồi im lặng. Nét mặt hắn không biến sắc. Chị đã thấy nhiều người không dám nói năng khi trông thấy nét mặt hắn như thế.
— Xin lỗi anh. Em không muốn khuyên anh làm gì - Chị cuốn chặt cái chăn quanh người như để che chở - Xin lỗi, em không muốn...
— Không ! - Raza gầm lên, hắn bước đến gần hơn. Giọng hắn vang bên tai chị - Không! Cô nói đúng !
Rồi hắn cười vang. Chị đã từng thấy hắn như thế này rồi. Khi cơn giận đã qua, hắn thường cười như thế.
Chị mở to mắt nhìn hắn, lòng hân hoan. Chị thấy cần phải nói hay làm cái gì hơn nữa. Chị phải suy nghĩ giúp hắn. Hai người đứng nhìn nhau một hồi, không nói năng gì. Rồi khi Raza rảo bước trở lại, hắn đã bình tĩnh. Giọng hắn đã gần như bình thường.
— Chắc là phải thế. Thằng phục quốc Do Thái Morton đã tính toán số lượng vi rút bệnh than B.c. Chắc hắn biết ta chỉ mới dùng một lượng rất ít để giết cái bọn phân biệt chủng tộc kia. Hắn thế nào cũng lo ta có thể giết dân của hắn trong bất kỳ thành phố lớn nào của bọn Do Thái.
Hắn quay lại cười với Nadine.
— Em nói đúng đấy. Không có gì làm cho Morton nghĩ khác đi được. Những cái chai chắc đã bay hơi theo cái con Hy Lạp ấy rồi. Còn năm chai ở con kia chắc sẽ được việc ! - Hắn bước đến nắm chắc hai vai Nadine. Hắn nhìn chị, nói nho nhỏ : — Chắc phải làm thế thôi !
Chị nhón người lên, hôn nhẹ vào môi hắn. Chị dịu dàng nói : — Nhưng anh cũng cần phải thay chỗ của cô Hy Lạp ấy.
Raza nhíu mày nhìn chị. Hắn lại rảo bước, vừa nói to lên, nhắc nhở chị tiếp tục công việc.
Khi Lila đã làm xong nhiệm vụ ở Athens, cô ấy phải đi tìm gặp Rachid. Giọng hắn trên điện thoại nghe căng lắm. Có lẽ hắn lo những việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn. Lila biết cách để nhắc hắn nhớ đến nhiệm vụ của mình. Bây giờ chỉ còn một ít chai thôi, chuyện này thật hết sức quan trọng.
— Để em đi Athens cho ! - Nadine mạnh dạn nói.
Raza nhìn thẳng vào mặt chị. — Em đi à ?
Nadine bỗng cảm thấy lo sợ, bất an.
— Em đi à ? - Hắn lại hỏi. Lại một lần nữa chị làm cho hắn ngạc nhiên.
— Vâng ! Chắc anh sẽ cần người. Nếu anh cần hai người thì bây giờ anh vẫn còn cần. Để em đi cho !
Điện thoại bên phòng làm việc nằm bên cạnh phòng ngủ reo vang. Rất ít người biết số này. Chỉ có kẻ nào dám gọi vào giờ này mới biết số ấy. Raza chạy vào văn phòng, nhấc điện thoại lên.
Giọng nói của Ayatollah Muzwaz vang lên như mọi khi. — Salaam Alaikum.
— Salaam Alaikum - Hắn đáp lại.
Vị tu sĩ nói : — Chúng tôi đã nghe được tin tức rồi. Tôi báo cho anh biết tôi đã gặp phải lắm khó khăn với một số đồng sự cho rằng anh đã bất tuân lệnh họ khi anh dùng vi rút mà không có lệnh cấp trên.
Raza cảm thấy mồ hôi thấm ướt cả người,
— Thưa Ngài chí kính, hành động như thế là điều quan trọng cần phải thi hành ngay. Giết bọn heo phân biệt chủng tộc ấy là việc làm cả hai chúng ta đều thấy rất cần. Xin ngài thưa lại với những vị chí kính khác, tôi không dám bất tuân lệnh của quý ngài. Tôi chỉ muốn chứng tỏ cho quý ngài thấy tôi rất xứng đáng với lòng tin cậy của quý ngài về việc tất cả chúng ta đều mong muốn... đó là ngày tận thế của bọn ngoại đạo kia.
Vị lãnh đạo Hồi giáo cười khục khục trong cổ.
— Anh nói năng như một vị tu sĩ thực thụ ! Hãy bình tĩnh đi. Tôi đã nói với các đồng sự của tôi rằng anh hành động rất giỏi. Chúng tôi sẽ ban ân cho những kẻ anh đã lấy mạng sống. Chắc là đấng chí tôn sẽ dìu dắt họ đến chỗ an lành.
— Họ sẽ được hưởng niềm an lạc trong thế giới của ngài, thưa Đấng chí kính - Raza nói đều đều như một vị tu sĩ Hồi giáo đã thoát tục đang tụng niệm.
Ngay khi ấy, những tên đánh bom đã đến trong một trang trại của giới buôn lậu ma túy Madellin ở Columbia. Chúng sẽ ở tại đấy cho đến khi cuộc truy lùng quốc tế đã xẹp xuống.
Giọng nói đều đều lại tiếp tục : — Người Mỹ đã treo giải một triệu đô la cho ai bắt được họ. Cũng giống người Anh, người Mỹ đã tung ra một lực lượng săn lùng không giống những người khác. Đài BBC và Đài Tiếng nói Hoa Kỳ thông báo rằng bất kỳ cảnh sát viên nào có năng lực đều được đưa vào lực lượng này. Gián điệp rải khắp nơi. Lực lượng quân sự của chúng đều ở trong tình trạng báo động.
— Chỉ để trình diễn thôi - Raza tin tưởng nói - Đây chỉ là đòn để trấn an quần chúngvif bọn chúng không có bụng dạ nào để chiến đấu hết. Chúng ta đã thấy rõ khi chúng đánh nhau với người anh em của chúng ta, đồng chí Saddam đấy. Bây giờ thì chúng lại không muốn chiến tranh chút nào hết.
Bỗng giọng của lão già trở nên gay gắt. — Chúng tôi đã nghe đài phát thanh của bọn Do Thái. Đài ấy nói rằng bọn phục quốc Do Thái vẫn cương quyết tiếp tục chiến tranh, và chúng vẫn giữ tình trạng báo động.
— Rồi chúng sẽ phải sợ thôi, thưa Đấng chí kính !
— Đừng đánh giá sai chúng - Câu trả lời gay gắt - Chúng tôi cũng đã nghe người của chúng ta ở Paris cho biết rằng bọn Đại quỷ đã họp bàn thảo với nhau rồi. Chúng đã bằng lòng giao hết trách nhiệm cho bọn Do Thái, cho thằng Morton đấy.
Raza cố dằn cơn giận lại.
— Thưa Ngài chí kính, xin ngài nhớ lại cho là tôi đã tiên đoán điều này rồi. Bao giờ chúng cũng sẽ dùng thằng Do Thái này để làm việc cho chúng. Nhưng vẫn không thay đổi được gì đâu. Cả tình trạng báo động lẫn Morton vẫn không thể che chở cho chúng được. Xin ngài cứ tin ở tôi.
— Chúng tôi rất mừng khi nghe anh nói thế - Im lặng một lát, rồi giọng nói gay gắt lại cất lên - Bọn quỷ Pháp có vẻ lơ là hơn. Chúng thường cố dùng tiền dể mua hòa bình. Chúng ta không cần đồng Franc của chúng nữa. Việc này chắc sẽ làm cho chúng bực tức lên đấy. Anh lợi dụng ngay điều này đi.
— Tôi hoàn toàn ghi nhận lời dạy của Ngài, thưa Đấng chí kính.
— Tiếp tục theo dõi chúng và chúng tôi hy vọng sẽ được hài lòng về anh.
Cuộc nói chuyện chấm dứt. Không ai dám làm thế ngoại trừ ông già ở Teheran này. Nhưng khi công việc đã xong rồi, khi mọi người đều biết ai là kẻ đã mang lại vinh quang, thì hắn cũng sẽ được nể vì như ai. Cả thế giới sẽ nể vì hắn.
Raza tiếp tục suy nghĩ. Hắn vui mừng vì thấy nước Pháp suy yếu. Cuộn băng tiếp theo mà Al Najaf sẽ cho phát đi có nội dung yêu cầu nước Pháp thả ngay tức khắc ba mươi hai cảm tử quân mà họ đang giam giữ. Và khi nước Pháp đã làm theo, thế là bắt đầu được việc rồi, viên đá sẽ làm sụp lở cả một trái núi, làm vỡ tình đoàn kết của bọn Đại quỷ. Thế là bọn phục quốc Do Thái sẽ đơn độc, Morton sẽ suy yếu. Bọn chúng sẽ phải thương lượng thôi. Thù xưa sẽ được rửa.
Khi Raza trở lại phòng ngủ, ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ.
— Chúng tôi đã sẵn sàng rồi - Một giọng nói kính cẩn cất lên.
Nadine đã ra đứng ở vị trí với toàn thể nhân viên trong trại. Ra ngoài, hắn không phân biệt chị với những người khác. Tất cả bọn họ đều là công cụ của hắn, đều được hắn sử dụng hợp theo ý đồ của hắn. Nhưng hắn không quyết định được là có nên đưa chị đi Athens hay không.
Raza mặc vội áo quần rồi bước ra khỏi phòng ngủ, không để ý đến chương trình phát thanh của đài Athens còn tiếp tục miêu tả tai nạn có cơ phá hỏng kế hoạch của hắn.
Hắn bước ra khỏi tòa nhà, trời đã tờ mờ sáng. Hắn đứng yên một lát, nhìn khắp cả khu vực. Từng hàng tân binh đứng im phăng phắc trước một khán đài. Mỗi bên khán đài là nhân viên huấn luyện thường trực của trại, lính gác và tài xế. Nadine đứng trong số họ, nhìn thẳng về phía trước. Bên cạnh chị là một cái bàn có máy cátxét ở trên.
Hắn bước từ từ qua sân trại, suy nghĩ mãi về lời đề nghị của chị. Chị đã nói như một nhà cách mạng thực sự, sẵn sàng dấn thân vào cảnh chông gai. Nhưng chị làm được không ? Raza chưa quyết được, hắn dừng lại trước khán đài.
Hắn nhìn ánh sáng màu hồng nhạt đang dần dần phả hơi ấm lên mọi vật chung quanh. Ánh nắng rọi lên cái ngai đóng sơ sài kê ở giữa bệ, khiến cho khung cảnh trở nên uy nghi, và cảnh uy nghi này đã khiến cho mọi người phải đưa mắt nhìn đến một người đàn ông đang đứng cách khán đài một đoạn ngắn.
Y ăn mặc và đội mũ như một Giám mục Giáo hội Thiên Chúa Giáo La Mã. Chiếc áo dài làm nổi rõ vóc dáng to lớn của y. Cặp mắt láo liên nhìn quanh với vẻ sợ sệt. Bên cạnh y, là một hàng người mặc áo quần linh mục màu đen. Họ chắp hai tay, đầu cúi xuống như đang cầu nguyện. Y quay lại nhìn Raza với vẻ cầu khẩn.
— Xin ngài cho tôi giải thích đã - Giọng y nghe nhẹ nhàng, ngân nga một cách lạ lùng.
Raza vờ như không nghe. Một tuần trước đây, gã đã có ý đồ lừa đảo một cuộc mua bán vũ khí ở Damacus. Raza đã ra lệnh cho y bay về ngay.
Y liếm môi rồi nói : — Tại sao ngài lại bắt tôi ăn mặc như thế này ? Thế này là xúc phạm đến đức tin của tôi mà, ngài biết không ?
Raza quay lại nhìn vào khuôn mặt bự thịt tai tái của gã đàn ông, ánh mặt trời ban mai chưa đủ sức làm cho mặt y thêm chút màu sắc nào. Y bỗng quỳ xuống đất van xin. Tên cảm tử quân đứng bên cạnh phải xốc nách y lên, y bật khóc, rồi cứ thút thít mãi, mặt giàn giụa nước mắt.
— Im lặng ! - Giọng ra lệnh của Raza vang lên như phát súng. Raza quay lại nhìn hàng quân.
— Cuộc chiến đấu của chúng ta đã bắt đầu - Hắn nói to như thét - Trong đêm vừa qua, những đồng chí của chúng ta đã mở màn cuộc chiến rồi.
Hắn nói cho tất cả nghe vụ đánh bom khách sạn và vụ rải độc ở Trekfontein. Khi hắn nói xong, giọng la hét quen thuộc lại vang lên. Hắn để cho họ la hét ; để cho họ bày tỏ niềm vui trước mỗi chiến công là điều rất quan trọng.
— Tạ ơn Đấng Ala ! Hãy tiêu diệt hết kẻ thù !
Khi thấy họ đã hoan hô quá sức rồi, hắn đưa tay lên. Tất cả đều im lặng tức khắc. Hắn nhìn vào Nadine. Đôi mắt chị sáng lên vì kiêu hãnh.
— Kẻ thù của chúng ta tin tưởng rằng đức tin của chúng mạnh hơn đức tin của các bạn ! - Raza nói tiếp - Chúng có nhiều tu sĩ, nhưng không có tên nào lại ác độc hơn tên Hồng Y ở Li Băng hết ! Tôi ghét tất cả những kẻ nào tin tưởng vào hắn ! Hơn ai hết, hắn là kẻ thù của các bạn !
Tiếng reo lại vang dậy khắp nơi. — Tạ ơn Đấng Ala ! Hãy giết hết kẻ thù !
Raza lại ra dấu cho họ yên lặng. Hắn quay lại phía một người đàn ông, rồi gật đầu. Tên cảm tử quân vừa lôi vừa đẩy anh chàng ăn mặc như vị giám mục bước mấy bậc cấp lên bệ khán đài, hắn đánh đập y không thương tiếc khi y cố ý trì lại. Họ đẩy y đến chiếc ngai tạm thời rồi trói hai tay y vào hai tay ghế dựa, trói hai chân y vào hai chân ghế. Rồi chúng bỏ đi.
Mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng vào bộ áo mũ giám mục của y. Raza gật đầu ra hiệu cho Nadine. Chị ấn nút máy cátxét. Tiếng đám đông đồng thanh ca hát vang lên. Al Najaf đã thu băng cảnh đám đông tụ tập dự lễ vào chiều thứ tư thường lệ của Đức Giáo Hoàng tại Quảng trường St. Peter ở La Mã.
Gã đàn ông càng trở nên khiếp hãi hơn.
Hàng người mặc áo thày tu đứng thẳng người lên. Hai tay chắp lại trong ống tay áo chùng thâm, người đầu tiên bước đến chiếc bệ. Tiếng hát của đám lính mới vang to át hẳn cả tiếng ca hát trong cuộn băng. Người mặc áo linh mục dừng lại trước mặt gã đàn ông đang quằn quại khóc than, hắn kính cẩn quỳ xuống rồi bước đi. Gã đàn ông vùng vẫy quá lâu nên đã mệt mỏi, đành phải ngồi yên tấm tức khóc.
Giọng của Raza cất cao lên át hẳn tất cả.
— Kẻ thù của chúng ta phải đau khổ như chúng ta đã từng đau khổ! Chúng phải đói rách như chúng đã gây nên cho chúng ta! Chúng phải nếm mùi sắt lửa của chúng ta như chúng ta đã nếm của chúng. Chúng phải run lên khiếp sợ như chúng đã gây cho chúng ta!
Một bóng người mặc áo tu sĩ khác tiến lên, kính cẩn quỳ xuống rồi bước đi. Tiếng ca hát lại vang dậy như sấm.
Một lần nữa giọng của Raza át hẳn tiếng hát :
— Hãy giải phóng đất nước chúng ta ! Hãy giết hết kẻ thù của chúng ta ! Nhân danh Đấng Ala, chúng ta đòi hỏi được như thế !
Những vị tu sĩ Hồi giáo luôn luôn thường lên tiếng hứa hẹn sẽ giải phóng được đất nước. Raza nhìn một bóng người mặc áo thầy tu thứ ba cúi người xuống khi hắn đi qua khán đài. Ở La Mã, nghi thức khai mạc buổi lễ chắc đạt được đỉnh cao tại Quảng trường St. Peter khi từng vị linh mục tiến lên nhận phép lành, đi ngang trước mặt Đức Giáo Hoàng và các Đức Hồng y đang tụ tập quanh khán đài.
Cả đám đông nam nữ giận dữ la hét vang trời dậy đất quanh Raza đã làm cho hắn phấn chấn lên.
— Đừng sợ chết ! Chết sẽ được lên Thiên đàng !
Hắn không tin thế. Hắn đã từng sợ chết rồi, hắn không nhớ khi nào, nhưng hắn đã có lần sợ chết. Không ai biết việc này của hắn.
Một tên mặc áo thầy tu khác kính cẩn quỳ xuống rồi bỏ đi. Đám đông reo hò điên cuồng. Raza thấy thái độ của họ dễ làm cho hắn kích động họ lên. Họ sẽ chết vì hắn, giống như cái anh chàng đang đi đến gần khán đài kia. Gã đi như những người khác đã đi trước gã, mắt chỉ nhìn vào con người trên bệ đang quá sợ hãi gần như điên cuồng lên rồi.
Nadine cảm thấy cả người run lên, từng làn da từng sợi tóc rờn rợn. Chị đã thấy cặp mắt của gã đàn ông đó. Tất cả những người của Raza đã từng sát nhân đều có nét mặt như thế.
Raza đã tính toán thời điểm để lên tiếng rất tài tình. — Chỉ có một vị Chúa đích thực mà thôi và Muhammad là sứ giả của Ngài...
Hắn dừng lại nhìn về phía vị đại diện cho tập đoàn tu sĩ Hồi giáo ở trong trại. Vị tu sĩ Hồi giáo có khuôn mặt rắn rỏi đang yên lặng đứng một bên khán đài.
— ... và vị lãnh đạo Hồi giáo Muzwaz là người lãnh đạo đích thực trên trái đất này, là người vĩ đại hơn những vị khác.
Nadine thấy vị tu sĩ gật đầu, thấy Raza đưa tay ra hiệu cho đám lính mới im lặng, thấy anh chàng mặc áo linh mục kính cẩn quỳ xuống, thấy cái miệng của gã đàn ông mập mở ra hét thật lớn. Nhưng chị không thấy anh chàng hành quyết đã rút súng trong áo chùng thâm ra nhanh như chớp, bắn liền bốn phát.
Nadine chỉ thấy cái mũ Giáo chủ trên đầu gã đàn ông và những mảnh sọ bay tung lên không, ánh mặt trời chiếu sáng những tia máu. Khi bắn xong, máu vẫn tiếp tục phun ra như một vòi nước.
Tên hành quyết nghiêng đầu chào Raza, ra dấu thế là xong. Trong cảnh im lặng nặng nề, Raza chỉ nói bình thường cho tất cả mọi người nghe :
— Tôi đã tuyên chiến với kẻ thù.
Hắn quay lại với tên hành quyết. — Làm lễ truy điệu cho hắn, để hắn sớm về La Mã giết kẻ thù của chúng ta. Rồi tên hắn sẽ được ghi công khắp các đền thờ Hồi Giáo.
Môt hồi reo lớn khác vang lên khắp đám lính mới : — Tạ ơn Đấng Ala ! Hãy giết hết kẻ thù đi !
Ra lệnh cho đám lính mới giải tán, Raza bước nhanh về văn phòng để gọi Al Najaf, báo cho hắn biết buổi tổng duyệt ám sát Đức Hồng y đã tiến hành hoàn hảo.
Khi về đến phòng làm việc, hắn xem đồng hồ rồi thở dài. Al Najaf chắc đang ra ngoài tập chạy bộ buổi sáng rồi. Raza ngồi ở bàn, mải miết suy nghĩ xem có nên phái Nadine đi Athens không.
Chuyên này đã xảy ra vào lúc trời còn tờ mờ sáng, vào lúc sương giá đang còn lấp lánh trên mặt cát ở bên ngoài cửa sổ như những cục nước đá vụn trong cái xô ngâm rượu sâm banh để trên nền nhà, bên cạnh giường ngủ của họ.
Sau khi nghe Faruk Kadumi từ Luân Đôn điện thoại về báo tin những vụ đánh bom khách sạn, Raza đã mở chai rượu ăn mừng. Sau khi uống xong, hắn bèn làm tình với chị. Nadine cảm thấy mỗi lần như thế chị đều sung sướng hơn lần trước.
Nhưng hai người đã bị một cú điện thoại khác ở Paris làm gián đoạn, báo cáo về những vụ đánh bom ở đấy, rồi sau đó là điện thoại từ Hoa Kỳ báo cáo về. Chị đã nhận ra được giọng nói của anh chàng này. Đó là Rachid Harmoos, nhà triệu phú Ả Rập, đã tung tiền ra cho Raza để hắn lo lót chạy chọt cho những tên trùm buôn ma túy ở Columbia. Raza đã đưa cho chị xem những tấm ảnh chụp cảnh ngôi biệt thự của Rachid ở vùng quê tiểu bang Connecticut. Ngôi nhà tọa lạc gần một chỗ có cái tên xinh đẹp : Mỹ Sơn. Raza đã hứa một ngày nào đó họ sẽ sống ở một vùng phụ cận như thế. Thỉnh thoảng hắn cũng lãng mạn lắm chứ !
Sau cùng thì Lila gọi về. Sau đó, Raza đứng dạng chân trên người Nadine, người hắn lờ mờ lấp lánh trong ánh sao từ cửa sổ rọi vào. Trông hắn như được đúc bằng đồng đen vì chị đã bôi lên người hắn một lớp sáp bóng nhẫy. Thế rồi hắn gia tăng nhịp độ làm tình khiến chị quằn quại, rên khóc, khiến chị ao ước cứ mãi mãi như thế này.
Thế rồi đến cuộc gọi từ Beirut tới. Nadine thấy hắn tỏ vẻ kinh ngạc khi điện thoại bên giường reo vang. Hắn có mong ai gọi đâu. Khi Raza nhấc điện thoại lên nghe, mặt hắn đã căng thẳng rồi. Nghe xong, hắn không hỏi han gì hết mà chỉ dằn máy điện thoại xuống giá thật mạnh đến nỗi làm vỡ cái giá luôn.
Raza vẫn còn chồm người trên chị, ánh mắt tươi vui hoan lạc đã biến mất, mà thay vào đấy là nét cuồng loạn rợn người.
— Có việc gì vậy ? - Chị hỏi nho nhỏ.
Hắn tảng lờ như không nghe.
— Nói cho em biết đi ! - Chị năn nỉ hắn.
Lỗ mũi hắn bắt đầu phồng lên, hơi thở hổn hển.
— Hãy cho em biết đi - Chị đưa hai tay ôm lấy người hắn.
Hành động của chị làm cho hắn điên lên. Raza đẩy chị ra rồi vùng đứng dậy, chửi thề. Hắn chụp chai rượu trong xô nước đá quăng ngang phòng. Chai rượu đập vào bức họa cảnh dân chăn cừu Bedouin trong thung lũng ở Li Băng. Chị đã mua bức tranh này cho hắn trong chuyến chị đến Beirut vừa rồi.
— Chuyện gì xảy ra thế ? - Nadine lại hỏi nho nhỏ. Chị sợ khiếp lên rồi, nhưng chị cần phải biết. Thấy chị sợ, hắn càng giận dữ thêm.
Raza quay lại nhìn chị, hắn luôn mồm chửi thề. Hắn gần như nói sảng. Chị chưa bao giờ thấy hắn điên lên như thế. Chị thấy mình không nên rời khỏi hắn. Rời hắn có thể khiến cho hắn nổi điên lên thêm nữa. Hắn vẫn nói như điên. Chốc chốc mệt quá, hắn yên lặng, hắn chỉ lờ mờ thấy chị.
Nadine lại thử một lần nữa : — Nói cho em nghe đi, em có giúp gì được cho anh không ?
Cặp mắt hắn như điên loạn, chị lại càng sợ, không phải sợ cho chị, mà là sợ cho hắn.
— Con ấy ! - Hắn rú lên - Con ấy chết rồi !
— Con nào ? - Chị hỏi, vừa quấn cái chăn quanh người, chị run lên, không phải vì lạnh mà vì giọng hắn quá dữ dằn.
— Cái con Hy Lạp chứ con nào ! - Raza gầm lên. Hắn chụp cái xô nước đá, ném tung ra cửa sổ phòng ngủ, làm vỡ toang cả khung cửa kính.
Có tiếng chân người chạy ở bên ngoài, và lính gác gọi nhau ơi ới. Khi thấy Raza đứng nơi cửa sổ, họ bèn quay lui. Hắn vẫn đứng đấy, miệng lải nhải chửi bới.
Nadine vẫn ngồi im thin thít, đợi cho cơn giận của hắn qua đi. Một cơn điên cuồng như thế không bao giờ kéo dài lâu. Thường thì hắn sẽ tỉnh táo lại, rồi hắn tảng lờ đi, làm như là không có gì xảy ra. Và vì chị yêu hắn, cho nên chị cố chịu đựng.
Sau một hồi lâu, hắn bắt đầu bình tĩnh lại, hắn nói năng đã rõ ràng và nét mặt hết nhăn nhó kỳ dị. Khi ấy chị mới dám hỏi lại xem chuyện gì đã xảy ra. Raza quay đi khỏi cửa sổ.
— Một cô gái anh phái đi Athens đã chết - Giọng hắn nghe run run trong hơi lạnh ùa qua khung cửa sổ vỡ.
— Em giúp gì được không ?
Hắn bước về phía chị, miệng mấp máy. Chị ngồi yên không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn hắn một cách trìu mến. Hẳn rảo bước từ cửa sổ cho đến cửa lớn, rồi quay lại. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn chị, nhưng không có ý đến gần. Bỗng hắn bước đến cái rađiô ở trên bàn, gần bên giường. Hắn dò tìm băng tầng, dừng lại mỗi băng để lắng nghe một chốc rồi chuyển qua đài mới.
— Tìm cho anh đài Hy Lạp - Raza ra lệnh cho Nadine. Hắn tiếp tục đi lại.
Chị bước ra khỏi giường, vẫn giữ chặt tấm chăn quanh người, cố dò sóng trên rađiô. Trong góc buồng ngủ, máy fax bỗng hoạt động. Raza chạy đến, đọc những hàng chữ trên tờ giấy vừa bung ra.
— Cô gái lớn tuổi, cô Zalda, đã chết. Bị giết trong lúc đang trinh sát. Bị chết cháy !
Lần này thì hắn nói năng thiếu mạch lạc, nhưng không đến nỗi điên loạn. Hắn chửi bới thô lỗ thêm một hồi lâu nữa. Đài phát thanh Athens phát ra bản tin mới nhất tường thuật lại rằng một chiếc xe tải chở xăng dầu đã vô ý để bắt lửa tại trung tâm thành phố, đã phát nổ, ngọn lửa bùng lên phủ ngập ít ra cũng hai chục người. Raza không nghe tiếp nữa, hắn quay lại nhìn máy fax, hai tay run lẩy bẩy.
— Nó mang theo hầu hết các chai ! Con đĩ ngựa ấy đã mang theo các chai bên người ! Tất cả mất sạch ! Tất cả bị hủy hết ! Chỉ vì con đĩ ngựa ấy thôi !
Raza đứng ở cửa sổ, không nghĩ gì đến trời lạnh, không thiết đến cái gì hết mà chỉ thấy cảnh tai họa đang đến trước mặt mà thôi. Người hắn toát mồ hôi lạnh. Hắn nắm chặt hai bàn tay cho khỏi run. Hắn không đứng yên một chỗ được nữa, mà nhấc chân này đổi chân khác liên tục. Tâm trí hắn hoang mang không thốt nên lời được.
Những năm tháng dài chuẩn bị, bây giờ tiêu tan ! Bao nhiêu mơ ước nay thành số không! Ta phải nói ra sao với Muzwaz đây ! Chính cái con đĩ ngựa ấy đã phá hỏng hết ư ? Làm sao có thể thuyết phục lại ông ta được ? Làm sao thiên hạ tin mình được khi mình tuyên bố mình sẽ thay đổi thế giới ? Hắn không biết mình đã đứng như thế bao lâu cho đến khi nghe Nadine hỏi hắn cái gì đấy.
— Họ có nói còn lại bao nhiêu chai không ? - Chị hỏi.
— Còn gì nữa đâu ? Tất cả đều bị thiêu hủy. Vũ khí mạnh nhất đã tiêu ra tro trong đống lửa rồi. Đáng ra con đĩ ngựa ấy đừng đến gần đó mới phải chứ.
Raza quay lại nhìn Nadine. Hắn nhìn tờ giấy. Rồi lại nhìn chị. — Năm chai ! Đúng là năm chai! Tất cả đều ra tro ! - Hắn nói nho nhỏ.
Chị cố giữ giọng bình tĩnh : — Tất cả vẫn còn.
Hắn bước đến bên chị : — Cô nói sao ? Cô không hiểu hả ? Đồ ngốc...
Nadine vội nói : — Chúng sẽ không bao giờ biết anh chỉ còn có năm chai. Mà anh đã nói chỉ cần một chai thôi là đủ giết nhiều ngàn người. Với năm chai, anh phóng ra năm trăm chai, năm ngàn chai. Chắc là chúng sẽ tin anh ! Chúng sẽ khiếp vía lên ! Anh có thể bịp chúng...
Nadine ngập ngừng rồi im lặng. Nét mặt hắn không biến sắc. Chị đã thấy nhiều người không dám nói năng khi trông thấy nét mặt hắn như thế.
— Xin lỗi anh. Em không muốn khuyên anh làm gì - Chị cuốn chặt cái chăn quanh người như để che chở - Xin lỗi, em không muốn...
— Không ! - Raza gầm lên, hắn bước đến gần hơn. Giọng hắn vang bên tai chị - Không! Cô nói đúng !
Rồi hắn cười vang. Chị đã từng thấy hắn như thế này rồi. Khi cơn giận đã qua, hắn thường cười như thế.
Chị mở to mắt nhìn hắn, lòng hân hoan. Chị thấy cần phải nói hay làm cái gì hơn nữa. Chị phải suy nghĩ giúp hắn. Hai người đứng nhìn nhau một hồi, không nói năng gì. Rồi khi Raza rảo bước trở lại, hắn đã bình tĩnh. Giọng hắn đã gần như bình thường.
— Chắc là phải thế. Thằng phục quốc Do Thái Morton đã tính toán số lượng vi rút bệnh than B.c. Chắc hắn biết ta chỉ mới dùng một lượng rất ít để giết cái bọn phân biệt chủng tộc kia. Hắn thế nào cũng lo ta có thể giết dân của hắn trong bất kỳ thành phố lớn nào của bọn Do Thái.
Hắn quay lại cười với Nadine.
— Em nói đúng đấy. Không có gì làm cho Morton nghĩ khác đi được. Những cái chai chắc đã bay hơi theo cái con Hy Lạp ấy rồi. Còn năm chai ở con kia chắc sẽ được việc ! - Hắn bước đến nắm chắc hai vai Nadine. Hắn nhìn chị, nói nho nhỏ : — Chắc phải làm thế thôi !
Chị nhón người lên, hôn nhẹ vào môi hắn. Chị dịu dàng nói : — Nhưng anh cũng cần phải thay chỗ của cô Hy Lạp ấy.
Raza nhíu mày nhìn chị. Hắn lại rảo bước, vừa nói to lên, nhắc nhở chị tiếp tục công việc.
Khi Lila đã làm xong nhiệm vụ ở Athens, cô ấy phải đi tìm gặp Rachid. Giọng hắn trên điện thoại nghe căng lắm. Có lẽ hắn lo những việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn. Lila biết cách để nhắc hắn nhớ đến nhiệm vụ của mình. Bây giờ chỉ còn một ít chai thôi, chuyện này thật hết sức quan trọng.
— Để em đi Athens cho ! - Nadine mạnh dạn nói.
Raza nhìn thẳng vào mặt chị. — Em đi à ?
Nadine bỗng cảm thấy lo sợ, bất an.
— Em đi à ? - Hắn lại hỏi. Lại một lần nữa chị làm cho hắn ngạc nhiên.
— Vâng ! Chắc anh sẽ cần người. Nếu anh cần hai người thì bây giờ anh vẫn còn cần. Để em đi cho !
Điện thoại bên phòng làm việc nằm bên cạnh phòng ngủ reo vang. Rất ít người biết số này. Chỉ có kẻ nào dám gọi vào giờ này mới biết số ấy. Raza chạy vào văn phòng, nhấc điện thoại lên.
Giọng nói của Ayatollah Muzwaz vang lên như mọi khi. — Salaam Alaikum.
— Salaam Alaikum - Hắn đáp lại.
Vị tu sĩ nói : — Chúng tôi đã nghe được tin tức rồi. Tôi báo cho anh biết tôi đã gặp phải lắm khó khăn với một số đồng sự cho rằng anh đã bất tuân lệnh họ khi anh dùng vi rút mà không có lệnh cấp trên.
Raza cảm thấy mồ hôi thấm ướt cả người,
— Thưa Ngài chí kính, hành động như thế là điều quan trọng cần phải thi hành ngay. Giết bọn heo phân biệt chủng tộc ấy là việc làm cả hai chúng ta đều thấy rất cần. Xin ngài thưa lại với những vị chí kính khác, tôi không dám bất tuân lệnh của quý ngài. Tôi chỉ muốn chứng tỏ cho quý ngài thấy tôi rất xứng đáng với lòng tin cậy của quý ngài về việc tất cả chúng ta đều mong muốn... đó là ngày tận thế của bọn ngoại đạo kia.
Vị lãnh đạo Hồi giáo cười khục khục trong cổ.
— Anh nói năng như một vị tu sĩ thực thụ ! Hãy bình tĩnh đi. Tôi đã nói với các đồng sự của tôi rằng anh hành động rất giỏi. Chúng tôi sẽ ban ân cho những kẻ anh đã lấy mạng sống. Chắc là đấng chí tôn sẽ dìu dắt họ đến chỗ an lành.
— Họ sẽ được hưởng niềm an lạc trong thế giới của ngài, thưa Đấng chí kính - Raza nói đều đều như một vị tu sĩ Hồi giáo đã thoát tục đang tụng niệm.
Ngay khi ấy, những tên đánh bom đã đến trong một trang trại của giới buôn lậu ma túy Madellin ở Columbia. Chúng sẽ ở tại đấy cho đến khi cuộc truy lùng quốc tế đã xẹp xuống.
Giọng nói đều đều lại tiếp tục : — Người Mỹ đã treo giải một triệu đô la cho ai bắt được họ. Cũng giống người Anh, người Mỹ đã tung ra một lực lượng săn lùng không giống những người khác. Đài BBC và Đài Tiếng nói Hoa Kỳ thông báo rằng bất kỳ cảnh sát viên nào có năng lực đều được đưa vào lực lượng này. Gián điệp rải khắp nơi. Lực lượng quân sự của chúng đều ở trong tình trạng báo động.
— Chỉ để trình diễn thôi - Raza tin tưởng nói - Đây chỉ là đòn để trấn an quần chúngvif bọn chúng không có bụng dạ nào để chiến đấu hết. Chúng ta đã thấy rõ khi chúng đánh nhau với người anh em của chúng ta, đồng chí Saddam đấy. Bây giờ thì chúng lại không muốn chiến tranh chút nào hết.
Bỗng giọng của lão già trở nên gay gắt. — Chúng tôi đã nghe đài phát thanh của bọn Do Thái. Đài ấy nói rằng bọn phục quốc Do Thái vẫn cương quyết tiếp tục chiến tranh, và chúng vẫn giữ tình trạng báo động.
— Rồi chúng sẽ phải sợ thôi, thưa Đấng chí kính !
— Đừng đánh giá sai chúng - Câu trả lời gay gắt - Chúng tôi cũng đã nghe người của chúng ta ở Paris cho biết rằng bọn Đại quỷ đã họp bàn thảo với nhau rồi. Chúng đã bằng lòng giao hết trách nhiệm cho bọn Do Thái, cho thằng Morton đấy.
Raza cố dằn cơn giận lại.
— Thưa Ngài chí kính, xin ngài nhớ lại cho là tôi đã tiên đoán điều này rồi. Bao giờ chúng cũng sẽ dùng thằng Do Thái này để làm việc cho chúng. Nhưng vẫn không thay đổi được gì đâu. Cả tình trạng báo động lẫn Morton vẫn không thể che chở cho chúng được. Xin ngài cứ tin ở tôi.
— Chúng tôi rất mừng khi nghe anh nói thế - Im lặng một lát, rồi giọng nói gay gắt lại cất lên - Bọn quỷ Pháp có vẻ lơ là hơn. Chúng thường cố dùng tiền dể mua hòa bình. Chúng ta không cần đồng Franc của chúng nữa. Việc này chắc sẽ làm cho chúng bực tức lên đấy. Anh lợi dụng ngay điều này đi.
— Tôi hoàn toàn ghi nhận lời dạy của Ngài, thưa Đấng chí kính.
— Tiếp tục theo dõi chúng và chúng tôi hy vọng sẽ được hài lòng về anh.
Cuộc nói chuyện chấm dứt. Không ai dám làm thế ngoại trừ ông già ở Teheran này. Nhưng khi công việc đã xong rồi, khi mọi người đều biết ai là kẻ đã mang lại vinh quang, thì hắn cũng sẽ được nể vì như ai. Cả thế giới sẽ nể vì hắn.
Raza tiếp tục suy nghĩ. Hắn vui mừng vì thấy nước Pháp suy yếu. Cuộn băng tiếp theo mà Al Najaf sẽ cho phát đi có nội dung yêu cầu nước Pháp thả ngay tức khắc ba mươi hai cảm tử quân mà họ đang giam giữ. Và khi nước Pháp đã làm theo, thế là bắt đầu được việc rồi, viên đá sẽ làm sụp lở cả một trái núi, làm vỡ tình đoàn kết của bọn Đại quỷ. Thế là bọn phục quốc Do Thái sẽ đơn độc, Morton sẽ suy yếu. Bọn chúng sẽ phải thương lượng thôi. Thù xưa sẽ được rửa.
Khi Raza trở lại phòng ngủ, ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ.
— Chúng tôi đã sẵn sàng rồi - Một giọng nói kính cẩn cất lên.
Nadine đã ra đứng ở vị trí với toàn thể nhân viên trong trại. Ra ngoài, hắn không phân biệt chị với những người khác. Tất cả bọn họ đều là công cụ của hắn, đều được hắn sử dụng hợp theo ý đồ của hắn. Nhưng hắn không quyết định được là có nên đưa chị đi Athens hay không.
Raza mặc vội áo quần rồi bước ra khỏi phòng ngủ, không để ý đến chương trình phát thanh của đài Athens còn tiếp tục miêu tả tai nạn có cơ phá hỏng kế hoạch của hắn.
Hắn bước ra khỏi tòa nhà, trời đã tờ mờ sáng. Hắn đứng yên một lát, nhìn khắp cả khu vực. Từng hàng tân binh đứng im phăng phắc trước một khán đài. Mỗi bên khán đài là nhân viên huấn luyện thường trực của trại, lính gác và tài xế. Nadine đứng trong số họ, nhìn thẳng về phía trước. Bên cạnh chị là một cái bàn có máy cátxét ở trên.
Hắn bước từ từ qua sân trại, suy nghĩ mãi về lời đề nghị của chị. Chị đã nói như một nhà cách mạng thực sự, sẵn sàng dấn thân vào cảnh chông gai. Nhưng chị làm được không ? Raza chưa quyết được, hắn dừng lại trước khán đài.
Hắn nhìn ánh sáng màu hồng nhạt đang dần dần phả hơi ấm lên mọi vật chung quanh. Ánh nắng rọi lên cái ngai đóng sơ sài kê ở giữa bệ, khiến cho khung cảnh trở nên uy nghi, và cảnh uy nghi này đã khiến cho mọi người phải đưa mắt nhìn đến một người đàn ông đang đứng cách khán đài một đoạn ngắn.
Y ăn mặc và đội mũ như một Giám mục Giáo hội Thiên Chúa Giáo La Mã. Chiếc áo dài làm nổi rõ vóc dáng to lớn của y. Cặp mắt láo liên nhìn quanh với vẻ sợ sệt. Bên cạnh y, là một hàng người mặc áo quần linh mục màu đen. Họ chắp hai tay, đầu cúi xuống như đang cầu nguyện. Y quay lại nhìn Raza với vẻ cầu khẩn.
— Xin ngài cho tôi giải thích đã - Giọng y nghe nhẹ nhàng, ngân nga một cách lạ lùng.
Raza vờ như không nghe. Một tuần trước đây, gã đã có ý đồ lừa đảo một cuộc mua bán vũ khí ở Damacus. Raza đã ra lệnh cho y bay về ngay.
Y liếm môi rồi nói : — Tại sao ngài lại bắt tôi ăn mặc như thế này ? Thế này là xúc phạm đến đức tin của tôi mà, ngài biết không ?
Raza quay lại nhìn vào khuôn mặt bự thịt tai tái của gã đàn ông, ánh mặt trời ban mai chưa đủ sức làm cho mặt y thêm chút màu sắc nào. Y bỗng quỳ xuống đất van xin. Tên cảm tử quân đứng bên cạnh phải xốc nách y lên, y bật khóc, rồi cứ thút thít mãi, mặt giàn giụa nước mắt.
— Im lặng ! - Giọng ra lệnh của Raza vang lên như phát súng. Raza quay lại nhìn hàng quân.
— Cuộc chiến đấu của chúng ta đã bắt đầu - Hắn nói to như thét - Trong đêm vừa qua, những đồng chí của chúng ta đã mở màn cuộc chiến rồi.
Hắn nói cho tất cả nghe vụ đánh bom khách sạn và vụ rải độc ở Trekfontein. Khi hắn nói xong, giọng la hét quen thuộc lại vang lên. Hắn để cho họ la hét ; để cho họ bày tỏ niềm vui trước mỗi chiến công là điều rất quan trọng.
— Tạ ơn Đấng Ala ! Hãy tiêu diệt hết kẻ thù !
Khi thấy họ đã hoan hô quá sức rồi, hắn đưa tay lên. Tất cả đều im lặng tức khắc. Hắn nhìn vào Nadine. Đôi mắt chị sáng lên vì kiêu hãnh.
— Kẻ thù của chúng ta tin tưởng rằng đức tin của chúng mạnh hơn đức tin của các bạn ! - Raza nói tiếp - Chúng có nhiều tu sĩ, nhưng không có tên nào lại ác độc hơn tên Hồng Y ở Li Băng hết ! Tôi ghét tất cả những kẻ nào tin tưởng vào hắn ! Hơn ai hết, hắn là kẻ thù của các bạn !
Tiếng reo lại vang dậy khắp nơi. — Tạ ơn Đấng Ala ! Hãy giết hết kẻ thù !
Raza lại ra dấu cho họ yên lặng. Hắn quay lại phía một người đàn ông, rồi gật đầu. Tên cảm tử quân vừa lôi vừa đẩy anh chàng ăn mặc như vị giám mục bước mấy bậc cấp lên bệ khán đài, hắn đánh đập y không thương tiếc khi y cố ý trì lại. Họ đẩy y đến chiếc ngai tạm thời rồi trói hai tay y vào hai tay ghế dựa, trói hai chân y vào hai chân ghế. Rồi chúng bỏ đi.
Mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng vào bộ áo mũ giám mục của y. Raza gật đầu ra hiệu cho Nadine. Chị ấn nút máy cátxét. Tiếng đám đông đồng thanh ca hát vang lên. Al Najaf đã thu băng cảnh đám đông tụ tập dự lễ vào chiều thứ tư thường lệ của Đức Giáo Hoàng tại Quảng trường St. Peter ở La Mã.
Gã đàn ông càng trở nên khiếp hãi hơn.
Hàng người mặc áo thày tu đứng thẳng người lên. Hai tay chắp lại trong ống tay áo chùng thâm, người đầu tiên bước đến chiếc bệ. Tiếng hát của đám lính mới vang to át hẳn cả tiếng ca hát trong cuộn băng. Người mặc áo linh mục dừng lại trước mặt gã đàn ông đang quằn quại khóc than, hắn kính cẩn quỳ xuống rồi bước đi. Gã đàn ông vùng vẫy quá lâu nên đã mệt mỏi, đành phải ngồi yên tấm tức khóc.
Giọng của Raza cất cao lên át hẳn tất cả.
— Kẻ thù của chúng ta phải đau khổ như chúng ta đã từng đau khổ! Chúng phải đói rách như chúng đã gây nên cho chúng ta! Chúng phải nếm mùi sắt lửa của chúng ta như chúng ta đã nếm của chúng. Chúng phải run lên khiếp sợ như chúng đã gây cho chúng ta!
Một bóng người mặc áo tu sĩ khác tiến lên, kính cẩn quỳ xuống rồi bước đi. Tiếng ca hát lại vang dậy như sấm.
Một lần nữa giọng của Raza át hẳn tiếng hát :
— Hãy giải phóng đất nước chúng ta ! Hãy giết hết kẻ thù của chúng ta ! Nhân danh Đấng Ala, chúng ta đòi hỏi được như thế !
Những vị tu sĩ Hồi giáo luôn luôn thường lên tiếng hứa hẹn sẽ giải phóng được đất nước. Raza nhìn một bóng người mặc áo thầy tu thứ ba cúi người xuống khi hắn đi qua khán đài. Ở La Mã, nghi thức khai mạc buổi lễ chắc đạt được đỉnh cao tại Quảng trường St. Peter khi từng vị linh mục tiến lên nhận phép lành, đi ngang trước mặt Đức Giáo Hoàng và các Đức Hồng y đang tụ tập quanh khán đài.
Cả đám đông nam nữ giận dữ la hét vang trời dậy đất quanh Raza đã làm cho hắn phấn chấn lên.
— Đừng sợ chết ! Chết sẽ được lên Thiên đàng !
Hắn không tin thế. Hắn đã từng sợ chết rồi, hắn không nhớ khi nào, nhưng hắn đã có lần sợ chết. Không ai biết việc này của hắn.
Một tên mặc áo thầy tu khác kính cẩn quỳ xuống rồi bỏ đi. Đám đông reo hò điên cuồng. Raza thấy thái độ của họ dễ làm cho hắn kích động họ lên. Họ sẽ chết vì hắn, giống như cái anh chàng đang đi đến gần khán đài kia. Gã đi như những người khác đã đi trước gã, mắt chỉ nhìn vào con người trên bệ đang quá sợ hãi gần như điên cuồng lên rồi.
Nadine cảm thấy cả người run lên, từng làn da từng sợi tóc rờn rợn. Chị đã thấy cặp mắt của gã đàn ông đó. Tất cả những người của Raza đã từng sát nhân đều có nét mặt như thế.
Raza đã tính toán thời điểm để lên tiếng rất tài tình. — Chỉ có một vị Chúa đích thực mà thôi và Muhammad là sứ giả của Ngài...
Hắn dừng lại nhìn về phía vị đại diện cho tập đoàn tu sĩ Hồi giáo ở trong trại. Vị tu sĩ Hồi giáo có khuôn mặt rắn rỏi đang yên lặng đứng một bên khán đài.
— ... và vị lãnh đạo Hồi giáo Muzwaz là người lãnh đạo đích thực trên trái đất này, là người vĩ đại hơn những vị khác.
Nadine thấy vị tu sĩ gật đầu, thấy Raza đưa tay ra hiệu cho đám lính mới im lặng, thấy anh chàng mặc áo linh mục kính cẩn quỳ xuống, thấy cái miệng của gã đàn ông mập mở ra hét thật lớn. Nhưng chị không thấy anh chàng hành quyết đã rút súng trong áo chùng thâm ra nhanh như chớp, bắn liền bốn phát.
Nadine chỉ thấy cái mũ Giáo chủ trên đầu gã đàn ông và những mảnh sọ bay tung lên không, ánh mặt trời chiếu sáng những tia máu. Khi bắn xong, máu vẫn tiếp tục phun ra như một vòi nước.
Tên hành quyết nghiêng đầu chào Raza, ra dấu thế là xong. Trong cảnh im lặng nặng nề, Raza chỉ nói bình thường cho tất cả mọi người nghe :
— Tôi đã tuyên chiến với kẻ thù.
Hắn quay lại với tên hành quyết. — Làm lễ truy điệu cho hắn, để hắn sớm về La Mã giết kẻ thù của chúng ta. Rồi tên hắn sẽ được ghi công khắp các đền thờ Hồi Giáo.
Môt hồi reo lớn khác vang lên khắp đám lính mới : — Tạ ơn Đấng Ala ! Hãy giết hết kẻ thù đi !
Ra lệnh cho đám lính mới giải tán, Raza bước nhanh về văn phòng để gọi Al Najaf, báo cho hắn biết buổi tổng duyệt ám sát Đức Hồng y đã tiến hành hoàn hảo.
Khi về đến phòng làm việc, hắn xem đồng hồ rồi thở dài. Al Najaf chắc đang ra ngoài tập chạy bộ buổi sáng rồi. Raza ngồi ở bàn, mải miết suy nghĩ xem có nên phái Nadine đi Athens không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.