Săn Lùng Ô Sin (Nơi Đâu Tìm Thấy Em)

Chương 38: Lời bộc bạch của Thiên:

Junsong

19/07/2020

Tôi là Thiên, cô ấy là Băng, cả cuộc đời này, cứ nghĩ duyên phận chỉ là truyền thuyết, nhưng cuối cùng tôi cũng tin là nó có thật. Tôi nhớ lần đầu gặp cô ấy là vào buổi tối mùa thu năm ấy, trong một hẻm tối nhỏ, tôi bị quây bởi một lũ đầu gấu. Tên cầm đầu có cô bạn gái quen biết một năm thì chia tay, lí do hả? Lí do là có người mới tốt hơn. Gã theo dõi cô ta một thời gian và tôi cảm thấy là do bản thân tôi xui xẻo bị cô ta tỏ tình nên bị gã bắt gặp. Và rất hiển nhiên tôi bị lôi ra trút giận.

Tôi vốn phản kháng được nếu hôm đó bản thân không bị sốt, cả người khó chịu không có chút sức lực nào. Tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại xui đến mức độ ấy nữa, nhưng có lẽ là ông trời lấy đi một chút may mắn của bạn sẽ trả lại bạn một sợi tơ hồng chăng? Đúng lúc tôi cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng được nữa thì bỗng có tiếng một cô gái ở đằng xa hô hoán làm đám đầu gấu nhanh chóng chuồn mất. Ngay khi đám đầu gấu rời đi, cô gái ấy cũng bước đến trước mặt tôi. Thấp thoáng từ xa, tôi đã thấy hình bóng cô ấy, nhỏ nhắn, có chút xinh xắn lanh lợi, cô ấy bước tới như dẫm trên ánh sáng vậy. Lòng tôi bỗng hốt hoảng, trái tim lại một lần nữa đập rất nhanh những nhịp đập rung động.

Vì thế, tôi không muốn để cô ấy thấy bản thân chật vật như vậy, hơn nữa tôi đã mất giọng, cũng không kịp cảm ơn cô ấy liền cứ thế mà chạy chối chết. Tôi cảm thấy bản thân để lại ấn tượng xấu trong lòng cô ấy khiến tôi vô cùng ảo não. Tôi cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu không phải trong tình trạng chật vật như vậy, tôi sẽ lấy tư thái cool ngầu nhất để xin số điện thoại của cô ấy. Nhưng giờ đã đi xa rồi, tôi nghĩ cô ấy có lẽ cũng rời đi từ sớm rồi, nên chỉ biết tự mình tiếc nuối.

Tuy nhiên, sau đó một khoảng thời gian, vận mệnh lại khiến tôi cảm thán vì may mắn, tôi gặp lại cô ấy. Bởi vì nhàm chán, cũng có lẽ là không muốn bị quá nhiều cô gái khác bám theo đi, cho nên tụi Phong, Kiệt – hai thằng trẻ trâu này liền nghĩ ra cách là tuyển bạn gái. Bọn họ rủ tôi với Long tham gia, chúng tôi liền đáp ứng vì tôi cảm thấy có chút thú vị. Cuộc đời này quá nhàm chán rồi, chả lẽ không cho phép chúng tôi tìm niềm vui hay sao?

Địa điểm là tại nhà riêng của tôi, cũng là chỗ bọn họ hay trọ lại. Dẫu sao chúng tôi cũng là bạn thân, cho nên khi lên đại học, chúng tôi muốn trải nghiệm cuộc sống độc lập không phụ thuộc nên chọn một địa điểm để ở riêng. Sau này tôi liền cảm thấy may mắn vì đề nghị ra ở riêng này. Ngày hôm ấy, sau khi tốn quá nhiều thời gian nhàm chán nhìn bọn họ làm trò, tôi đã dần mất kiên nhẫn. Ngay khi tôi định rời đi thì quản gia dắt theo một cô gái đang giẫy giụa bước vào.

Ngay khi gặp lại cô ấy, tôi thoáng sững sờ, rồi chợt thấy vui mừng như điên, trái tim nhảy nhót tưng bừng. Tôi cho rằng cô ấy đến ứng tuyển cho vị trí bạn gái của ai đó, cho nên muốn nói rằng tôi sẽ chọn cô ấy. Thế nhưng, cô ấy lại phản ứng trái ngược hoàn toàn. Hóa ra cô ấy chỉ đến góp vui thôi, cũng không hứng thú gì với show tuyển chọn của chúng tôi. Tôi cảm thấy vô cùng ảo não, muốn giữ cô ấy lại nhưng lại không biết nói sao. Nếu nói tôi muốn làm bạn trai cô ấy có phải quá sỗ sàng hay không? Liệu cô ấy có cho rằng tôi là tên công tử chỉ biết chơi bời với tình cảm của con gái hay không?

Ngay khi tôi rối rắm thì cô ấy đã muốn rời đi rồi, vẫn may là Phong ra chủ ý không tồi. Không phải cô ấy đang tìm việc làm thêm sao, vậy thì làm giúp việc cho chúng tôi là được, giúp việc chuyên dụng cho bốn người chúng tôi. Nhà tôi có một khu riêng cho người giúp việc và chúng tôi cũng nuôi vài người, thêm một người cũng không có gì quá khó khăn. Tôi thấy Phong đề nghị số lương quá ít ỏi, tôi muốn tăng giá cho cô ấy bởi sợ cô ấy vất vả mà lương không xứng cô ấy sẽ không ở lại, nhưng trái với suy nghĩ của tôi, cô ấy chấp nhận.

Tôi vô cùng vui vẻ mong chờ vào ngày tháng tương lai với cô ấy. Sau đó, mọi thứ đều diễn ra như tôi mong đợi, cô ấy sau một thời gian đã chuyển đến sống cùng chúng tôi và cũng ở khu người giúp việc. Tôi sợ cô ấy sẽ bị những người giúp việc khác bắt nạt vì được chúng tôi ưu ái hơn nên trước đó đã hứa tăng lương cho bọn họ và đảm bảo bọn họ giữ bí mật. Chúng tôi sống chung vô cùng vui sướng, mỗi lần tiếp xúc với cô ấy khiến trái tim tôi dần dần cảm thấy ấm áp.

Cô ấy hoạt bát, vui vẻ và luôn đối xử tốt với mọi người, cô ấy thật nhanh hòa nhập với chúng tôi và chúng tôi cũng coi cô ấy như bạn bè. Nhìn cô ấy chí chóe với bọn Phong và Kiệt, sau đó lại làm nhiều trò trêu chọc bọn họ, tôi thấy cô ấy thật dễ thương và cuộc sống của tôi trở nên nhiều màu sắc hơn. Sau đó, cô ấy biết trong lòng tôi vẫn đau đáu về mối tình đầu đã ra đi của tôi nên luôn thông cảm và an ủi tôi. Lúc đó tôi chỉ thấy có chút buồn cười vì sự ngây thơ của cô ấy. Mối tình đầu của tôi đã rời đi nhiều năm như vậy, tôi cũng đã đau buồn nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy ông trời thương tôi nên cho tôi gặp cô ấy.

Cho nên khi biết bản thân thích cô ấy, tôi đã tự giành một thời gian để bứt ra khỏi nỗi day dứt khôn nguôi với mối tình đầu. Lúc cô ấy an ủi tôi, thực ra tôi rất muốn nói nếu cô ấy không muốn tôi buồn thì không ngại thử làm bạn gái của tôi, nhưng tôi đã cố gắng nín lại. Tôi cảm thấy bản thân vẫn chưa có tư cách nói câu đó khi tôi chưa theo đuổi cô ấy. Thế nhưng tôi không ngờ, bốn đứa bạn của tôi cũng có cảm giác với cô ấy. Tôi cảm thấy nguy cơ tràn ngập, cho nên muốn mau chóng tỏ tình. Tuy vậy, cô ấy vẫn chưa đáp ứng tôi.

Vì để cô ấy đồng ý, tôi mặt dày theo đuổi đến tận quê cô ấy, dịp lễ tết chúng tôi đã thành công đón cùng nhau. Khoảnh khắc pháo hoa nở tung trên bầu trời đêm báo hiệu năm mới đã đến cũng là lúc trong lòng tôi rộ lên một cảm xúc khôn tả. Bởi vì gia đình tôi rất đắc thù, bố mất sớm, mẹ tôi một mình gồng gánh công ty nuôi tôi khôn lớn rất vất vả, bà cũng thường xuyên không ở nhà nên tết đến hầu như chỉ mình tôi đón tết. Thỉnh thoảng sẽ đón cùng với ba người bạn thân hoặc sang nhà bọn họ cùng đón Tết. Nhưng năm nay, tôi không cảm thấy bản thân cô đơn và chơi vơi như vậy, cuối cùng cũng có một cái Tết thật sum họp.



Nói thật rằng tôi hâm mộ gia đình cô ấy, ngày tết có thể đoàn viên cùng nhau đón giao thừa, trao nhau những lời chúc tốt đẹp nhất. Năm ấy tôi cũng may mắn được đón cùng họ và nó để lại kỷ niệm khó quên trong lòng tôi. Có lẽ tôi không bao giờ quên được cái tết năm đó cả nhà cùng quây quần bên nhau, cho đến mãi về sau mỗi khi nhớ lại, nó vẫn thắp lên một ngọn nến ấm áp trong lòng tôi. Sự quan tâm của gia đình cô ấy khiến tôi cảm giác bản thân cũng là một thành viên trong gia đình nhỏ đó vậy, thật ấm cúng biết bao!

Chúng tôi chính thức quen nhau và có nụ hôn đầu tiên cùng cô ấy là vào lễ tình nhân năm ấy. Trước đó, biết cả ba đứa bạn đều chuẩn bị quà cho cô ấy, tôi gấp đến xoay quanh. Tôi lo lắng cô ấy sẽ đáp ứng bọn họ, lại càng lo lắng bản thân không cho cô ấy được một món quà ý nghĩa. Tối hôm đó, tôi đã chờ rất lâu, đến tận khi trời bắt đầu đổ cơn mưa, cô ấy vẫn không đến. Tôi sợ nghe cô ấy từ chối, cho nên không dám gọi điện thoại. Trời lất phất mưa như đang rửa trôi mọi hi vọng của tôi lúc ấy. Lúc tôi ngỡ cô ấy thực sự sẽ không xuất hiện và đang chuẩn bị ra về, thì tiếng gọi cô ấy cất lên.

Một niềm vui khó tả dâng lên trong lồng ngực, và tôi đã chính thức nói được lời tỏ tình với cô ấy. Khoảnh khắc cô ấy đồng ý để tôi hôn cô ấy, tôi vui mừng như điên, tôi vừa hồi hộp vừa cẩn thận hôn cô ấy, nụ hôn như kéo dài mãi ra, đến nỗi tôi còn chẳng muốn kết thúc nó, chỉ muốn chìm đắm trong cảm xúc ấy đến thiên trường địa cửu. Khoảng thời gian ở bên cạnh cô ấy là khoảng thời gian tôi vui vẻ hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình, còn vui hơn cả khi ở bên mối tình đầu đã mất. Mãi cho đến khi có sự xuất hiện của một cô gái đã phá tan sự hạnh phúc ngắn ngủi của tôi, và cô ta là ác mộng trong suốt quãng đời còn lại của tôi.

Buổi tối hôm sinh nhật ấy, tôi có lẽ uống quá chén, cho nên đã phát sinh sai lầm. Mà chính sai lầm này khiến mối quan hệ của chúng tôi cứ trượt dài trong sự đau khổ. Cô ấy bỏ đi ngay lúc tôi còn nửa tỉnh nửa mê, lúc biết được tin tức của cô ấy và muốn tới đón thì tôi lại nghe cô ấy ngoài ý muốn bị thương, trái tim tôi lúc ấy như ngừng đập. Tôi gấp gáp chạy tới nơi, may mắn cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm. Sau một thời gian trước khi chúng tôi trở về, cô ấy đột nhiên quên hết chuyện liên quan đến lần bị thương ấy, tôi cho rằng cô ấy không muốn nhớ lại kí ức kinh khủng lúc bị thương nên lựa chọn quên đi, điều đó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Cô gái của tôi nên là người được yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay chứ không phải chịu đựng sự đau khổ cả tinh thần lẫn thể xác.

Việc cô ấy bị thương khiến tôi tự trách rất nhiều, tôi cũng nhận ra rằng bản thân còn chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô ấy khỏi tổn thương. Tôi đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố gắng trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ cô ấy. Thế nhưng, ông trời lại tàn nhẫn nói cho tôi biết tôi không còn cơ hội. Ngay lúc tôi tưởng rằng cuối cùng mình cũng có được hạnh phúc thuộc về riêng mình và thật sự muốn dẫn cô ấy về ra mắt mẹ tôi thì không ngờ vào một ngày đẹp trời, tôi chưa chờ được đưa cô ấy về ra mắt đã chờ được lời chia tay không lí do của cô ấy.

Lúc đó, mẹ tôi ngồi ngay bên cạnh, tàn nhẫn mà nói với tôi rằng cô ấy đã nhận tiền và chấp nhận rời khỏi tôi. Lúc đầu tôi không tin, mặc kệ có ảnh làm bằng chứng, cho dù cô ấy muốn rời khỏi tôi, tôi cũng nhất định không đồng ý. Tôi tin bản thân có thể cho cô ấy nhiều hơn số tiền mà cô ấy nhận được, cho cô ấy tình yêu, cho cô ấy bản thân mình, cho cô ấy toàn bộ thế giới mà mình sở hữu. Nhưng lời chia tay của cô ấy như cú tát giáng thẳng vào mặt tôi vậy, tôi không tin điều đó, tôi muốn đối chất với cô ấy, nhưng bị mẹ tôi ngăn cản.

Bà nói nếu tôi muốn ở bên cô ấy thì gia đình cô ấy sẽ gặp nguy hiểm, bởi bà không cho phép tôi thoát ra khỏi khống chế của bà ấy. Tôi vô cùng căm hận, tôi cũng chẳng tài nào hiểu được người mẹ hết lòng vì tôi lại ra một quyết định đáng sợ như thế. Vì chia rẽ chúng tôi mà bà có thể không từ thủ đoạn. Tôi chất vấn bà ấy, muốn hỏi nguyên do, nhưng bà ấy không nói, bà ấy chỉ cho tôi biết rằng việc cô ấy trở về lần này có liên quan đến bà ấy, mẹ cô ấy đã bị thương và việc này do bà ấy làm. Tôi kinh hãi đến nghệt mặt, không dám tin vào điều này, nhưng bà đã thẳng thừng đưa chứng cứ đến trước mặt tôi, như một lời gián tiếp nói rằng nếu tôi còn tiếp tục mối quan hệ này thì bà ấy sẽ không ngừng lại.

Ngay sau đó, bà ấy ném tờ giấy xác định mang thai vào người tôi, tên chủ nhân của cái thai đó là Quyên – người phụ nữ đáng căm hận kia. Đến nước này, tôi biết bản thân đã không thể vãn hồi được cái gì, tôi chỉ mong cô ấy không còn đau khổ. Vì vậy, tôi ra quyết định, không dây dưa, không vãn hồi. Nếu cô ấy đã quyết tâm rời đi, nghĩa là cô ấy đã làm công tác chuẩn bị, vậy để tránh gieo cho cô ấy hi vọng rồi lại làm cô ấy đau khổ, tôi chấp nhận lời chia tay.

Thời gian sau đó, tôi nhốt mình trong phòng cả ngày, mặc mẹ tôi bố trí an bài muốn làm lễ cưới cho tôi với Quyên. Tôi cũng không dám liên lạc với lũ bạn vì sợ nghe đến tin tức của cô ấy, có lẽ đó là điều hối hận nhất trong cuộc đời tôi. Là do tôi yếu đuối, cho nên cớ sự mới ra như vậy. Nhưng tôi hiểu, gia đình là tất cả đối với cô ấy, cũng như cô ấy là tất cả đối với tôi, nếu có người tổn hại đến cô ấy, tôi nhất định sẽ phát điên, sẽ hận người đó đến tận xương tủy. Chắc tâm trạng cô ấy khi gia đình bị uy hiếp cũng như tôi chăng. Tôi chặt đứt liên lạc với cô ấy, hòng bảo vệ cô ấy trong khả năng tôi có thể.

Mất đi tôi, sẽ có rất nhiều người đàn ông khác sẵn sàng chở che yêu thương cô ấy, còn nếu cô ấy mất đi gia đình, có lẽ sẽ như cây mất gốc, lẻ loi trơ trọi không dựa được vào ai. Tôi sợ mẹ tôi sẽ ra tay với cả cô ấy, chỉ đành buông tha cho đoạn tình này. Nhưng không một ai biết tôi đã đau đớn nhường nào, mỗi lần nhìn thấy Quyên váy áo xúng xính vây quanh tôi, tôi lại mường tượng hoặc nhớ lại cảnh ở cùng cô ấy. Tôi nghĩ có lẽ cả đời này tôi cũng không cách nào quên đi cô ấy được.

Mãi cho đến ngày tôi nghe cô ấy xin nghỉ và phải rời đi từ miệng Long, tôi mới hốt hoảng nhận ra tôi thực sự sắp mất cô ấy. Tôi chỉ muốn đứng từ xa chúc em hạnh phúc, nhưng bước chân lại không nghe lời tiến về phía em, sau này khi đã biết mọi chuyện, đây là điều tôi hận bản thân nhất, đáng lẽ tôi không nên tham lam muốn nhìn em nhiều hơn mà đến gặp em. Nghe cô ấy nói lời chúc tôi hạnh phúc, miệng tôi cười nhạt nhưng trái tim như đang đổ lệ, đang kêu gào muốn bên em đến nhường nào. Nhưng tôi nín thinh, miệng khó khăn không cách nào thốt lên lời nói “chúc em hạnh phúc”. Trước đó, tôi nhìn thấy em sánh vai cạnh một người đàn ông cao lớn, trông họ thực xứng đôi, điều đó làm tôi ghen tị phát điên.

Tôi thực sự muốn nói ra hết tất cả mọi điều cho em biết, rằng tôi yêu em đến nhường nào. Nhưng tôi hiểu, nếu em thực sự biết, em nhất định sẽ kiên cường cùng tôi đối mặt. Tôi biết kết quả của việc lấy trứng chọi đá, em sẽ thương tích đầy mình, điều đó là điều tôi không muốn thấy. Tôi chất chứa bao lời muốn nói trong lòng, nội tâm giẫy giụa, nhưng sau cùng chỉ có thể cắn răng thốt ra tiếng “ừ”, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi. Tôi quay lưng rời đi, dù biết em vẫn hướng mắt dõi theo. Lúc đó, nếu tôi có thể tiễn em lên xe, phải chăng những điều sau đó sẽ không phát sinh, người đàn ông mới đó có lẽ sẽ bảo vệ em được chu toàn. Chỉ là trên đời không có chữ “nếu”.



Sau đó một khoảng thời gian dài, tôi mất tin tức của em, dù hỏi thì cũng không ai nhắc về em nữa, như thể em chỉ là bóng hình trong giấc mộng của tôi vậy. Bọn họ rất ăn ý, tôi không cách nào tìm được sự tồn tại của em qua lời nói của họ. Tôi cho rằng chắc em đang hạnh phúc rồi, bọn họ không muốn tôi làm phiền em nên không nhắc đến em nữa. Ngày qua ngày tôi cứ như con rối gỗ bị mẹ sắp đặt xoay quanh, mãi cho đến một ngày, cơn ác mộng chợt kéo đến.

Ngày hôm đó là một ngày trời buồn, buổi chiều ở thủ đô mây giăng kín bầu trời, mưa rơi tầm tã. Tôi cầm khung ảnh em và tôi hoài niệm, tôi cũng không biết đây là lần thứ mấy tôi lau lại nó, dù nó đã được lau sáng bóng, nhưng tôi vẫn không tài nào thấy đủ. Tôi vuốt ve gương mặt nhuộm nét cười của cô ấy trên khung ảnh, tưởng niệm về thời chúng tôi còn hạnh phúc bên nhau, đó là điều ấm áp duy nhất trong tim tôi lúc ấy. Chợt một tiếng sấm vang rền chớp giật trên bầu trời, tay tôi run lên, khung ảnh rơi xuống đất, loảng xoảng một tiếng liền vỡ nát. Lòng tôi bồn chồn không yên, thật sự muốn làm một điều gì đó, ví dụ như…đi tìm cô ấy.

Nhưng tôi lại tự gạt đi, chỉ cười mỉa mai bản thân quá nhạy cảm, cô ấy đang hạnh phúc mà, làm gì đến lượt tôi chen chân vào đâu. Tối hôm đó, lúc nhàn rỗi lướt mạng tôi chợt thấy tin tức vụ tai nạn nổ xe, không hiểu sao chợt hoảng hốt. Sau cùng, đến khi tôi nhận được cuộc gọi thông báo từ bọn Long, tôi mới hiểu nỗi lo lắng hoảng hốt từ đâu mà ra. Ngày nhận được tin tức ấy là ngày tôi chính thức bước xuống địa ngục, tôi cảm thấy thế gian này thật lạnh lẽo, tôi rất muốn cùng theo cô ấy. Tôi im lặng không nói điều này với bất cứ ai, bởi tôi phải chờ đưa tiễn đoạn đường cuối cùng trước đã. Lúc nhìn thấy bộ quần áo trong linh cữu, biết được em ra đi mà cơ thể chẳng còn lành lặn, tôi cảm thấy hít thở không thông như chính mình bị cắt ra từng mảnh, từng mảnh rồi rực cháy trong sự tối tăm vậy.

Đặt bó hoa trước mộ của em, tôi thầm thì nhắc em chờ tôi, em ở dưới đó chắc chắn rất cô đơn, cho nên tôi muốn xuống bầu bạn với em. Nhìn sang bia mộ bên cạnh em, là hình ảnh người đàn ông trước đó tôi thấy, tôi cảm thấy rất chướng mắt, nhưng có cách nào đâu, anh ta cùng em xuống dưới đó, bọn họ lại không tìm thấy người thân của anh ta, cho nên chỉ đành để anh ta bên cạnh em. Tôi âm thầm sắp xếp muốn ở bên cạnh em ngay sau khi bản thân ra đi, cũng đã an bài thỏa đáng. Lần đó tôi uống rất nhiều thuốc ngủ, an tĩnh nằm trên giường, ôm lấy bức ảnh em và tôi trước đó bị vỡ và được tôi tỉ mỉ ghép lại. Khoảnh khắc nhắm mắt lại, tôi cảm thấy như em dắt theo đứa bé là con của chúng tôi đang vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười mãn nguyện, im lặng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cuộc đời thật tàn nhẫn, ông trời rốt cuộc cũng không thể đáp ứng mong muốn nhỏ bé của tôi là đưa tôi đến bên cạnh em. Khi tôi mở mắt ra, thấy bản thân đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh là Long đang viết báo cáo bệnh tình cho tôi. Thấy tôi tỉnh, cậu ta chỉ lạnh lùng đẩy mắt kính, bỏ lại một câu:

- Điều cô ấy muốn không phải là cậu đi theo cô ấy, mà là cần cậu sống hạnh phúc, sống cả phần của cô ấy nữa.

Nghe lời cậu ta, cũng là muốn sống thay phần của em, từ đó tôi im lặng chấp nhận sống như một con rối không có linh hồn. Vì để bảo vệ gia đình em, tôi chấp nhận cuộc hôn nhân với Quyên theo sự sắp đặt của mẹ, sau đó tôi xin nghỉ, dự định sẽ tiến vào công ty, lên nắm quyền. Quyền lực càng mạnh tôi mới càng có đủ năng lực bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đi đây đi đó, đem theo di ảnh của em, cùng nhìn ngắm cảnh đẹp hữu tình. Tự tưởng tượng em vẫn ở bên cạnh, tôi cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Quyên sau đó sinh cho tôi một cậu bé kháu khỉnh, tôi đối với đứa bé dù không có chờ mong nhưng quả thức hết lòng chăm sóc, tôi không phải người ghét mẹ sẽ ghét lây sang con, thứ gì con cần tôi nhất định sẽ cho đầy đủ, nhưng mẹ nó thì…quên đi.

Đời này tôi nợ người con gái ấy một câu “Xin lỗi, anh vẫn rất yêu em”.~

Lời tác giả: Tình yêu chỉ đem lại đau thương cũng là tình yêu, nó đều đáng trân trọng. Nhưng khi anh không biết cách yêu một người, thì đừng nên cố gắng bước đến cô ấy. Một tình yêu, hai người đau, cái còn lại chỉ là lầm lỡ mà thôi...

------------------------oOo-----------------HOÀN PHẦN 1------------------oOo---------------------------

À mọi người không nhìn lầm đâu, đúng là còn phần 2. Phần 2 sẽ sớm ra thôi, nhưng mk sẽ đăng trên wattpad, mong mọi người ủng hộ. Và cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mk suốt chặng đường vừa qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Lùng Ô Sin (Nơi Đâu Tìm Thấy Em)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook