Chương 19: Đây Là Cô Đang, Chạy Trốn Sao?
Du Ngạn
14/03/2024
Editor: L’espoir
*
“Kẹt—”
Tiếng kim loại cọ vào kính phát ra âm thanh chói tai, cửa sổ bằng thép nhựa trượt qua từ trên bánh xe phụ rất nhanh, một cơn gió nhẹ vừa mới bị cô bắt được đang tham lam mở rộng vô tận, sự tự do được đóng khung trong kích thước của nửa cửa sổ, khoảng cách từ lồng giam chỉ có một bước.
Chỉ cần bước ra ngoài thôi—
Đôi chân trần dẫm lên đường ống dẫn trên vách tường, đầu ngón tay bám chặt vách tường dùng sức trở nên trắng bệch.
Mỗi bước đi xuống, đầu tóc lại có thêm một tầng mồ hôi dày.
Một bước.
Hai bước.
Động tác khó khăn đột nhiên dừng lại khi nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề “hồng hộc” ở phía dưới.
Sắc mặt Thẩm Chi tái nhợt, gần như không còn hy vọng quay đầu lại, cách gót chân mình vài thước, có một con chó săn đứng bằng hai chân trước phấn khích nâng thẳng người lên, lưỡi dài thè ra, nước bọt thèm thuồng nhỏ nhỏ vào bộ lông rậm rạp.
Tuyến phòng thủ bên trong sụp đổ ngay lúc sợi chỉ bạc căng ra bị đứt, cô cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu ra, hai chân khép lại lấy đà hướng lên trên đạp mạnh đường ống xuống, liều mạng nâng người mình, tránh xa miệng con chó đang thở ra hơi nóng như máu đó.
Cô không cam lòng trở về nhà giam, cũng không muốn làm vong hồn dưới chân con chó.
Trong tiếng lòng gần như cầu xin của cô gái, cửa sau nhà máy đối diện vang lên một tiếng trách móc dịu dàng: “Romilda, đừng làm cô ấy sợ.”
Cách phát âm quen thuộc, găng tay cao su màu đen, bọc giày quân đội cho bộ phận giả kim loại.
Đó là người đàn ông ở tầng hai của nhà máy, từng vươn tay về phía Thẩm Chi.
Cuối cùng cô cũng có cơ hội nhìn rõ đôi mắt xanh ấy, trong mắt đối phương ẩn chứa một biển cả, có chút hoang mang nghiêng đầu: “Đây là cô đang, chạy trốn sao?”
Thẩm Chi bị bắt quả tang tại chỗ xấu hổ rụt chân, ánh mắt hướng về phía con chó săn ngoan ngoãn nép sau lưng người đàn ông, bịa ra một cái cớ là đói bụng.
Người có thể xuất hiện trong nhà máy này, ở đâu có người tốt?
Cô không trông cậy việc đối phương sẽ tin.
Nhưng đôi mắt xanh trong suốt kia hiểu rõ chớp chớp hai cái, không vạch trần, ngược lại hướng Thẩm Chi đưa tay ra: “Xuống đây, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó.”
Ở phía bên kia, chiếc xe địa hình đã đi sâu vào ‘vùng đất hoang dã hoang dã’ huyền thoại— Tsavo.
Người dân địa phương thường nói: Nakuru là một cái lồng, Maasai Mara chỉ là một sở thú, còn những con voi của Amboseli đã được nghiên cứu một cách ngu ngốc. Nếu bạn thực sự thích động vật hoang dã, bạn phải đến Tsavo.
Vườn quốc gia Đông Tsavo với diện tích hơn 13.000 mét vuông, luôn có thể gặp báo hoa mai, sư tử, khỉ đầu chó, cá sấu sông Nile và các sinh vật khác trong các trại hoang dã, những người thích sống trong các trại ven sông Galana.
Với đôi đồng tử màu nâu vàng kia, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào con quái vật sắt đang lao qua.
Nơi bánh xe sắp bị cán nát, chúng đột nhiên xuất hiện giữa những khu rừng rậm và bụi rậm, từ đó biến mất không thấy đâu.
Những câu chuyện kỳ thú ra đời ở đây dường như luôn không thể tách rời hai từ “săn bắn”.
Người lái xe đang ngậm một cành cây Marseille trong miệng, nhàm chán nhai cho sạch miệng. Cho đến khi lái xe chạy dọc theo bờ sông hơn mười phút, một hang động bị cây cọ che khuất gần hết lối vào hiện ra trước mặt mọi người, đạp phanh phát ra một tiếng ‘kít… ít’ đầy phấn khích: “Ha, đến rồi.”
Vu Ngật là người đầu tiên xuống xe. Hắn ngồi xổm xuống, ấn đầu ngón tay vào những dấu chân hình tròn trên mặt đất, sâu chừng ba centimet trên mặt đất.
Lúc đứng dậy, cán dao găm thò ra khỏi túi quần bị hắn ấn xuống, khẩu súng trong tay bị ném trở lại ghế xe. Quay đầu phân phó mấy người dắt chó săn: “Con bên trong cùng lắm cũng chỉ mới ba tuổi rưỡi. Thay súng gây mê đi.”
Hang động tối tăm, không nhìn nổi năm ngón tay càng đi sâu vào bên trong thì mùi hôi thối càng nồng nặc.
Vu Ngật dắt một con chó săn trong tay, ánh đèn pin mạnh mẽ chiếu sáng vách núi, tấm lưng rộng lớn của người đàn ông ẩn sau ánh sáng, giống như một con thú đang ngủ đông.
*
“Kẹt—”
Tiếng kim loại cọ vào kính phát ra âm thanh chói tai, cửa sổ bằng thép nhựa trượt qua từ trên bánh xe phụ rất nhanh, một cơn gió nhẹ vừa mới bị cô bắt được đang tham lam mở rộng vô tận, sự tự do được đóng khung trong kích thước của nửa cửa sổ, khoảng cách từ lồng giam chỉ có một bước.
Chỉ cần bước ra ngoài thôi—
Đôi chân trần dẫm lên đường ống dẫn trên vách tường, đầu ngón tay bám chặt vách tường dùng sức trở nên trắng bệch.
Mỗi bước đi xuống, đầu tóc lại có thêm một tầng mồ hôi dày.
Một bước.
Hai bước.
Động tác khó khăn đột nhiên dừng lại khi nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề “hồng hộc” ở phía dưới.
Sắc mặt Thẩm Chi tái nhợt, gần như không còn hy vọng quay đầu lại, cách gót chân mình vài thước, có một con chó săn đứng bằng hai chân trước phấn khích nâng thẳng người lên, lưỡi dài thè ra, nước bọt thèm thuồng nhỏ nhỏ vào bộ lông rậm rạp.
Tuyến phòng thủ bên trong sụp đổ ngay lúc sợi chỉ bạc căng ra bị đứt, cô cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu ra, hai chân khép lại lấy đà hướng lên trên đạp mạnh đường ống xuống, liều mạng nâng người mình, tránh xa miệng con chó đang thở ra hơi nóng như máu đó.
Cô không cam lòng trở về nhà giam, cũng không muốn làm vong hồn dưới chân con chó.
Trong tiếng lòng gần như cầu xin của cô gái, cửa sau nhà máy đối diện vang lên một tiếng trách móc dịu dàng: “Romilda, đừng làm cô ấy sợ.”
Cách phát âm quen thuộc, găng tay cao su màu đen, bọc giày quân đội cho bộ phận giả kim loại.
Đó là người đàn ông ở tầng hai của nhà máy, từng vươn tay về phía Thẩm Chi.
Cuối cùng cô cũng có cơ hội nhìn rõ đôi mắt xanh ấy, trong mắt đối phương ẩn chứa một biển cả, có chút hoang mang nghiêng đầu: “Đây là cô đang, chạy trốn sao?”
Thẩm Chi bị bắt quả tang tại chỗ xấu hổ rụt chân, ánh mắt hướng về phía con chó săn ngoan ngoãn nép sau lưng người đàn ông, bịa ra một cái cớ là đói bụng.
Người có thể xuất hiện trong nhà máy này, ở đâu có người tốt?
Cô không trông cậy việc đối phương sẽ tin.
Nhưng đôi mắt xanh trong suốt kia hiểu rõ chớp chớp hai cái, không vạch trần, ngược lại hướng Thẩm Chi đưa tay ra: “Xuống đây, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó.”
Ở phía bên kia, chiếc xe địa hình đã đi sâu vào ‘vùng đất hoang dã hoang dã’ huyền thoại— Tsavo.
Người dân địa phương thường nói: Nakuru là một cái lồng, Maasai Mara chỉ là một sở thú, còn những con voi của Amboseli đã được nghiên cứu một cách ngu ngốc. Nếu bạn thực sự thích động vật hoang dã, bạn phải đến Tsavo.
Vườn quốc gia Đông Tsavo với diện tích hơn 13.000 mét vuông, luôn có thể gặp báo hoa mai, sư tử, khỉ đầu chó, cá sấu sông Nile và các sinh vật khác trong các trại hoang dã, những người thích sống trong các trại ven sông Galana.
Với đôi đồng tử màu nâu vàng kia, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào con quái vật sắt đang lao qua.
Nơi bánh xe sắp bị cán nát, chúng đột nhiên xuất hiện giữa những khu rừng rậm và bụi rậm, từ đó biến mất không thấy đâu.
Những câu chuyện kỳ thú ra đời ở đây dường như luôn không thể tách rời hai từ “săn bắn”.
Người lái xe đang ngậm một cành cây Marseille trong miệng, nhàm chán nhai cho sạch miệng. Cho đến khi lái xe chạy dọc theo bờ sông hơn mười phút, một hang động bị cây cọ che khuất gần hết lối vào hiện ra trước mặt mọi người, đạp phanh phát ra một tiếng ‘kít… ít’ đầy phấn khích: “Ha, đến rồi.”
Vu Ngật là người đầu tiên xuống xe. Hắn ngồi xổm xuống, ấn đầu ngón tay vào những dấu chân hình tròn trên mặt đất, sâu chừng ba centimet trên mặt đất.
Lúc đứng dậy, cán dao găm thò ra khỏi túi quần bị hắn ấn xuống, khẩu súng trong tay bị ném trở lại ghế xe. Quay đầu phân phó mấy người dắt chó săn: “Con bên trong cùng lắm cũng chỉ mới ba tuổi rưỡi. Thay súng gây mê đi.”
Hang động tối tăm, không nhìn nổi năm ngón tay càng đi sâu vào bên trong thì mùi hôi thối càng nồng nặc.
Vu Ngật dắt một con chó săn trong tay, ánh đèn pin mạnh mẽ chiếu sáng vách núi, tấm lưng rộng lớn của người đàn ông ẩn sau ánh sáng, giống như một con thú đang ngủ đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.