Chương 42: Làm Tình Trên Xe, Bị Làm Đến Bất Tỉnh (H)
Du Ngạn
14/03/2024
Editor: L’espoir
*
Đầu lưỡi ẩm ướt dùng sức thô bạo xông tới trực tiếp cạy mở hàm răng của cô ra, giam cầm cái lưỡi nhỏ kia, không buông tha một tấc nào từ cuống lưỡi đến kẽ răng. Sau đó đoạt lấy hương thơm rồi lại tiện đà đảo quanh chỗ da ngoài miệng Thẩm Chi đã bị mình cắn rách, liếm xoay vòng, như con dã thú đang dùng nước bọt để trị thương, quấn lấy môi lưỡi nóng bỏng của cô, tay nắn bóp nhào nặn một bên bầu ngực, vết chai mỏng ở lòng bàn tay vuốt ve trên làn da trơn mịn của Thẩm Chi, nhìn da thịt cô gái hiện ra sắc đỏ động tình, run rẩy từng cơn.
Đầu ngón tay nóng bỏng dọc theo nguồn sáng thăm dò ngoài rìa mép hoa khít khao để ngậm lấy dương vật đang tiến vào, tìm được hột le đã bắt đầu sưng tấy, ngón cái dùng lực ấn mạnh lên, ngón giữa hữu ý vô tình gảy nhẹ lên khe hở hồng non run lẩy bẩy.
Lại thêm một đợt chạy nước rút.
Vu Ngật ngậm lấy vành tai của cô gái, hạ thân cắm thọc như đóng cọc, đẩy người về trước, mỗi lần đạt đến điểm giới hạn, dương vật sắp bắn lại kêu lên rồi ngồi trở lại, chiếc xe địa hình điên cuồng lắc lư lên xuống, trên lưng Thẩm Chi hằn một vết nhỏ của logo xe hơi——
Tốc độ nện của Vu Ngật càng lúc càng nhanh hơn, hắn rõ ràng cảm nhận được máu trong huyết quản của mình đang dần dần sục sôi.
Hắn nhìn Thẩm Chi.
Trong cơn điên loạn này cô nhất thời quên đi nỗi đau, dựa vào khoái cảm từ tình thú mãnh liệt để chống lại sự oán ghét.
Cuối cùng khó chống lại sự dao động cực lớn về cảm xúc và sự mệt mỏi về sinh lý, khoái cảm cực hạn ở mức độ tinh thần, cô nghiêng đầu ngất xỉu trong lòng người đàn ông.
Vu Ngật thở hổn hển, rút bộ phận sinh dục đang trên đà cao trào và khao khát chút kích thích từ trong âm đạo đang chật vật run rẩy khép mở.
Hắn cắn vào mặt người trong lòng, mang theo một chút hành hạ, một chút không thể đoán ra, còn có chút mê muội không thể hiểu nổi.
Hắn để mặc cho ngọn lửa cảm xúc thiêu đốt tâm hồn, gió nóng thổi tới hong khô hai bộ quần áo dính máu treo trước xe.
Tay người đàn ông cầm lấy dương vật di chuyển lên xuống, trong đôi mắt hắn phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi của cô gái, buồn bã, phẫn nộ và xen lẫn nhiều cảm xúc.
“Xin lỗi.”
Một lát sau, Vu Ngật dọn dẹp qua loa rồi mở cửa xuống xe, đưa tay lấy hai bộ quần áo dính máu.
Sau khi máu khô lại nhìn có cảm giác cứng, các sắc thái màu sắc không đồng nhất lưu lại chứng cứ cuối cùng của vụ giết người, nhưng đó là bộ quần áo duy nhất họ có để che thân vào lúc này.
Trục bánh xe địa hình quay đầu, rời khỏi Tsavo hoang dã diễm lệ như đang bốc cháy.
Thứ đợi hắn là một toán lính đánh thuê đã chờ sẵn ở cổng nhà xưởng rất lâu.
Vu Ngật bế cô xuống xe, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Tránh ra.”
Mấy người nọ không nhúc nhích, bất thình lình vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ dồn dập “ầm ầm ầm” của người đằng sau.
Một tiếng ngắn, một tiếng dài.
Trong đó còn pha lẫn tiếng the thé của kim loại cọ xát nền đất.
Toán lính đánh thuê nhường đường——
“Vu, không phải cậu đã nói sau khi về sẽ tự mình nhận hình phạt sao?”
Cặp mắt xanh nhạt ấy đã rửa sạch mùi máu tanh, lại khoác thêm lớp ngụy trang, trở thành vị cấp trên quý ông tao nhã của hắn.
Vu Ngật ôm người trong lòng thật chặt, nét mặt hờ hững lạnh nhạt: “Tôi không quên.”
“Đợi tôi đưa cô ta về cái đã.”
“Để tôi giúp?” K vươn tay, vờ như muốn ôm Thẩm Chi.
“Không cần đâu.” Người đàn ông trực tiếp đi lướt qua K: “Nếu ngay cả người của mình còn không giữ được, tôi cũng không xứng làm con dao sắc bén nhất bên cạnh anh nữa.”
Tấm lưng rộng lớn mạnh mẽ của hắn hoàn toàn che phủ Thẩm Chi trong lòng, từng bước hòa vào màn đêm tăm tối.
“Đã nghĩ kỹ muốn lấy cái gì chưa? Để tôi bảo họ đi chuẩn bị nhé?”
Ác ma giang rộng đôi cánh sau lưng, thè chiếc lưỡi dài đỏ tươi liếm răng nanh, không kìm nén nổi sự trào dâng trong lòng, vỗ tay trước cho buổi tiệc hoan lạc sắp tới.
“Không cần.” Vu Ngật dừng bước: “Sao cũng được, cái gì cũng được.”
*
Đầu lưỡi ẩm ướt dùng sức thô bạo xông tới trực tiếp cạy mở hàm răng của cô ra, giam cầm cái lưỡi nhỏ kia, không buông tha một tấc nào từ cuống lưỡi đến kẽ răng. Sau đó đoạt lấy hương thơm rồi lại tiện đà đảo quanh chỗ da ngoài miệng Thẩm Chi đã bị mình cắn rách, liếm xoay vòng, như con dã thú đang dùng nước bọt để trị thương, quấn lấy môi lưỡi nóng bỏng của cô, tay nắn bóp nhào nặn một bên bầu ngực, vết chai mỏng ở lòng bàn tay vuốt ve trên làn da trơn mịn của Thẩm Chi, nhìn da thịt cô gái hiện ra sắc đỏ động tình, run rẩy từng cơn.
Đầu ngón tay nóng bỏng dọc theo nguồn sáng thăm dò ngoài rìa mép hoa khít khao để ngậm lấy dương vật đang tiến vào, tìm được hột le đã bắt đầu sưng tấy, ngón cái dùng lực ấn mạnh lên, ngón giữa hữu ý vô tình gảy nhẹ lên khe hở hồng non run lẩy bẩy.
Lại thêm một đợt chạy nước rút.
Vu Ngật ngậm lấy vành tai của cô gái, hạ thân cắm thọc như đóng cọc, đẩy người về trước, mỗi lần đạt đến điểm giới hạn, dương vật sắp bắn lại kêu lên rồi ngồi trở lại, chiếc xe địa hình điên cuồng lắc lư lên xuống, trên lưng Thẩm Chi hằn một vết nhỏ của logo xe hơi——
Tốc độ nện của Vu Ngật càng lúc càng nhanh hơn, hắn rõ ràng cảm nhận được máu trong huyết quản của mình đang dần dần sục sôi.
Hắn nhìn Thẩm Chi.
Trong cơn điên loạn này cô nhất thời quên đi nỗi đau, dựa vào khoái cảm từ tình thú mãnh liệt để chống lại sự oán ghét.
Cuối cùng khó chống lại sự dao động cực lớn về cảm xúc và sự mệt mỏi về sinh lý, khoái cảm cực hạn ở mức độ tinh thần, cô nghiêng đầu ngất xỉu trong lòng người đàn ông.
Vu Ngật thở hổn hển, rút bộ phận sinh dục đang trên đà cao trào và khao khát chút kích thích từ trong âm đạo đang chật vật run rẩy khép mở.
Hắn cắn vào mặt người trong lòng, mang theo một chút hành hạ, một chút không thể đoán ra, còn có chút mê muội không thể hiểu nổi.
Hắn để mặc cho ngọn lửa cảm xúc thiêu đốt tâm hồn, gió nóng thổi tới hong khô hai bộ quần áo dính máu treo trước xe.
Tay người đàn ông cầm lấy dương vật di chuyển lên xuống, trong đôi mắt hắn phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi của cô gái, buồn bã, phẫn nộ và xen lẫn nhiều cảm xúc.
“Xin lỗi.”
Một lát sau, Vu Ngật dọn dẹp qua loa rồi mở cửa xuống xe, đưa tay lấy hai bộ quần áo dính máu.
Sau khi máu khô lại nhìn có cảm giác cứng, các sắc thái màu sắc không đồng nhất lưu lại chứng cứ cuối cùng của vụ giết người, nhưng đó là bộ quần áo duy nhất họ có để che thân vào lúc này.
Trục bánh xe địa hình quay đầu, rời khỏi Tsavo hoang dã diễm lệ như đang bốc cháy.
Thứ đợi hắn là một toán lính đánh thuê đã chờ sẵn ở cổng nhà xưởng rất lâu.
Vu Ngật bế cô xuống xe, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Tránh ra.”
Mấy người nọ không nhúc nhích, bất thình lình vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ dồn dập “ầm ầm ầm” của người đằng sau.
Một tiếng ngắn, một tiếng dài.
Trong đó còn pha lẫn tiếng the thé của kim loại cọ xát nền đất.
Toán lính đánh thuê nhường đường——
“Vu, không phải cậu đã nói sau khi về sẽ tự mình nhận hình phạt sao?”
Cặp mắt xanh nhạt ấy đã rửa sạch mùi máu tanh, lại khoác thêm lớp ngụy trang, trở thành vị cấp trên quý ông tao nhã của hắn.
Vu Ngật ôm người trong lòng thật chặt, nét mặt hờ hững lạnh nhạt: “Tôi không quên.”
“Đợi tôi đưa cô ta về cái đã.”
“Để tôi giúp?” K vươn tay, vờ như muốn ôm Thẩm Chi.
“Không cần đâu.” Người đàn ông trực tiếp đi lướt qua K: “Nếu ngay cả người của mình còn không giữ được, tôi cũng không xứng làm con dao sắc bén nhất bên cạnh anh nữa.”
Tấm lưng rộng lớn mạnh mẽ của hắn hoàn toàn che phủ Thẩm Chi trong lòng, từng bước hòa vào màn đêm tăm tối.
“Đã nghĩ kỹ muốn lấy cái gì chưa? Để tôi bảo họ đi chuẩn bị nhé?”
Ác ma giang rộng đôi cánh sau lưng, thè chiếc lưỡi dài đỏ tươi liếm răng nanh, không kìm nén nổi sự trào dâng trong lòng, vỗ tay trước cho buổi tiệc hoan lạc sắp tới.
“Không cần.” Vu Ngật dừng bước: “Sao cũng được, cái gì cũng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.