Săn Mồi

Chương 14: Xin Anh, Đừng Tặng Tôi Cho Ai (H)

Du Ngạn

07/03/2024

Hắn đang liếm chân mình, nhận thức như vậy khiến cho Thẩm Chi muốn buồn nôn: “Tên khốn nạn!”

Hai chân bị kéo qua, lơ lửng treo quanh hông của người đàn ông, khuỷu tay đặt trên giường là điểm tựa duy nhất mà cô có thể dựa vào.

Cô nghe thấy đối phương cười khẽ: “Vu Ngật. Tên tôi, còn em?”

“Mẹ nó tao là cha mày!”

“Bốp!” Một cái tát trừng phạt giáng xuống mông, hai ngón tay của người đàn ông nhẫn đào hai cái không kiên nhẫn cho lắm, bỗng chốc lại cắm vào nửa cây dương vật.

Vu Ngật có kinh nghiệm hơn lần đầu tiên, tay thò xuống xoa bụng của Thẩm Chi, cắm vào trong, đâm mạnh vào khiến người dưới thân nhào về phía trước, bị kéo căng đến mức lắc đầu lung tung, chỉ dựa vào khuỷu tay di chuyển về phía trước, muốn cách xa cây dương vật hung mãnh ấy ra một chút.

Mỗi khi có dự cảm rằng mình sắp trốn được, dương vật bị nhả ra chỉ còn lại một cái đầu để lại trong huyệt, chỉ thiếu một bước nữa thôi… Ngay một bước cuối cùng này, người phía sau lại ngang ngược đuổi theo kéo cô trở lại, ‘phụt’ một tiếng nhét nguyên cây lại vào.

“Chạy đi đâu?” Hai cánh tay bị Vu Ngật khóa chặt như xích sắt, mấy cọng râu con mới mọc cọ cọ lưng Thẩm Chi, sảng khoái đến mức lại dùng răng cắn.

Không riêng gì huyệt sưng lên, trên mông cũng liên tục có dấu răng và dấu tay.

Tốc độ đâm rút tăng nhanh, nhanh đến nỗi phía sau hoàn toàn bị đụ cho ưỡn mông lên, vú của Thẩm Chi đau muốn điên lên mất, một cánh tay giữ ngang để chặn tốc độ chết người, không nghĩ tới hành động như vậy trong mắt người khác, hoàn toàn không khác gì mình đang đói khát xoa xoa ngực, Vu Ngật nhìn mà nóng mắt, tần suất dưới thân lại càng tăng tốc, cơ thể cô gái ửng hồng lên.

“Tên!”

“Không nói thì tôi gọi bọn họ vào. Bọn quê mùa lạc hậu Châu Phi đó, có con chim nào mà không bằng con lừa chứ? Chơi nát em đó.” Đầu ngón tay hắn ấn vào nụ cúc màu hồng nhạt, có ý chỉ: “Bọn họ thích nhất là chơi tập thể với một người phụ nữ. Đó là còn chưa kể họ không xem phụ nữ là người. Dùng xong rồi muốn đi tiểu là tiểu bên trong.”

Vừa nói, cây gậy nóng bỏng kia lại hung tàn khuấy mạnh vào tinh dịch mình vừa mới bắn vào trong, hài lòng nhìn dòng nước bọt trắng đục bị ép ra, cảm giác thỏa mãn không chỉ là cơ thể, trong lòng cũng bị nhét đây.

“Chọn đi theo tôi? Hay là bị bọn họ nhai không còn một mẩu xương?”



“Thẩm… Chi… Tên của tôi.”

Đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ biết đối nghịch với hắn của cô lần đầu tiên tỏ ra yếu thế, nước mắt như sắp trào ra: “Xin anh. Đừng tặng tôi đi…”

Nửa người Vu Ngật tê dại, buông vũ khí đầu hàng dưới ánh mắt đáng thương của đối phương.

Giống như một con thú no nê, nặng trịch đè lên người liếm hôn tai cô: “Quên nói cho em biết, tôi cũng không phải là người tốt lành gì.”

Dương vật mềm nhũn còn bị chặn ở bên trong không nỡ rút ra, Thẩm Chi lui về phía sau một biên độ nhỏ, lập tức bị bắt lấy mông nhét trở lại, uy hiếp lại đâm vào hai cái.

Vu Ngật có chút bất mãn: “Chạy cái gì?”

Toàn thân toàn mùi nước bọt nhớp nháp, tinh dịch dính ở phần dưới cơ thể hơi khô còn dính chặt vào da, người trong ngực do dự luôn chần chừ mãi: “Tôi muốn đi tắm.”

“Nơi này chỉ có nhà tắm công cộng, em muốn đi không?”

Lông mi Thẩm Chi run lên, mái tóc mềm cọ xát vào lòng bàn tay của người đàn ông hai cái, cô lắc đầu thỏa hiệp.

Cô tựa hồ đã đoán trước vận mệnh sau này của mình— mỗi ngày chờ bị đao phủ giết xong xách một thân đậm mùi máu tươi trở về, mặc cho hắn ức hiếp bắn một bụng tinh, cả người giống như bị nhốt ở đầu giường như được vớt ra khỏi bồn tinh.

Nghĩ đến thôi tim cũng đau, chóp mũi đột nhiên chua xót: “Không tắm nữa.”

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo, Vu Ngật kéo chân cô lại, lật ngược cả người Thẩm Chi lên giống đứa nhỏ đi xi tiểu, khiến cô sợ tới mức vội vàng ngả ngửa ra sau, tấm lưng trần của cô chủ động tiến lại gần cơ ngực.

“Không phải chỉ là tắm rửa thôi sao? Có chuyện gì lớn đâu? Có tôi ở đây, tôi xem ai dám động vào em.”

Hắn chỉ mặc một chiếc áo vest nhuộm máu ở nửa thân trên, Thẩm Chi bị dính sát vào dương vật của hắn lại càng trần trụi hơn, hai tay hướng về phía sau nhéo lưng người đàn ông: “Tôi muốn xuống tự đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Mồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook