Chương 1: Đấu trường sinh tồn
Nhâm Ngã Tiếu
31/08/2020
***
Dịch và biên: LinhMuội
Chương 1: Đấu Trường Sinh Tồn
”Ngày gần đây, trong vườn bách thú của thành phố chúng ta đã sảy ra một trận rối loạn. Cụ thể là một con heo rừng nhỏ lao ra khỏi hàng rào và đấu đá lung tung, gây thương tích cho sáu vị du khách, may là không có trẻ em bị thương. Nhưng có một việc đáng chú ý hơn chính là con heo rừng nhỏ vậy mà xông vào trong khu sinh hoạt của mãnh hổ, sau đó gây thương tích cho hai con hổ trưởng thành, trường hợp này hết sức hiếm lạ. May mắn rằng sau khi được các nhân viên y tế ra sức cứu trợ, hai con hổ đã thoát khỏi cơn nguy kịch...”
Nghe xong tin tức trên TV, Sở Ca đang nằm phơi thây ghế salon cũng phải cảm thấy cạn lời.
Tin tức rẻ tiền.
Có nhất thiết phải chém gió đến mức độ này không?
Một con heo rừng nhỏ có thể gây thương tích cho hai con hổ trưởng thành?
Vườn bách thú của các người đã thê thảm đến mức độ nào rồi mới có thể tung ra loại tin tức lừa người này?
Sở Ca co ro người lại, chôn mình thật sâu vào trong ghế salon.
Hắn tên là Sở Ca, năm nay mười tám tuổi, đang học cấp ba, bề ngoài thanh tú, mặc dù không đẹp trai được như Sơn Tùng, nhưng khuôn mặt cũng được coi là dễ nhìn, người khác lần đầu tiên nhìn vào đều sẽ cảm thấy rất thân thiện. Và bây giờ thì hắn đang nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.
Hiện tại mới đến ba giờ chiều, cha mẹ còn còn chưa đi làm về.
Toàn thân trên dưới đều mệt mỏi, hắn chỉ có thể nằm trên ghế salon xem TV.
Còn điện thoại thì phải chờ tới cuối tuần cha mẹ hắn mới cho phép dùng, dù sao năm nay cũng là năm cuối cấp, hắn đang phải đối mặt với bước đi quan trọng nhất trong cuộc đời người học sinh, cho nên cha mẹ và thầy cô đều quản lý rất nghiêm.
- Haizz... người khác trọng sinh thì tinh thần phấn chấn, thoả sức thực hiện mơ ước. Tại sao đến lượt mình trọng sinh thì lại bị cảm? Do không quen khí hậu chỗ ở mới sao?
Sở Ca tự lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Hắn vừa mới trọng sinh không được bao lâu.
Từ một tên thanh niên già dặn hơn ba mươi tuổi trọng sinh về thời học cấp ba. Nhớ rõ lúc ấy hắn bị bạn ngồi cùng bàn gọi dậy, tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, hắn bị hoàn cảnh xung quanh doạ cho phát sợ.
Lớp học, giáo viên.
Xung quanh đều là khuôn mặt non nớt của đám học sinh.
Mọi thứ với hắn đều lạ lẫm mà quen thuộc.
Không đợi cho Sở Ca kịp cao hứng, bất chợt toàn thân hắn trở nên vô lực, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên nhanh chóng.
Cuối cùng hắn ngất đi, cô giáo gọi điện thoại cho cha hắn, sau đó cha hắn tự mình tới lớp cõng hắn về nhà.
Qua một ngày rồi mà vẫn chưa hạ sốt, người hắn đang cực kỳ khó chịu.
- Trọng sinh ngày đầu tiên, chào đón ta không phải là tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, không phải là cơ hội kinh doanh buôn bán, mà là một trận ốm liệt giường...
Ngay tại lúc Sở Ca đang nằm ai oán số mệnh bi thương của mình, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn cố gắng nâng người dậy, lung la lung lay đi về phía cửa phòng.
Chắc là có người giao bưu kiện cho mẹ hoặc chị gái của hắn.
Chỉ là sau khi mở cửa, hắn phát hiện bên ngoài không có người.
- Mèo méo mẻo mèo meo!
Một tiếng mèo kêu hấp dẫn lấy ánh mắt Sở Ca, hắn vô ý thức cúi đầu nhìn xuống.
Một con mèo đen nho nhỏ ngồi dưới đất đang ngước lên nhìn hắn, đôi mắt nó tựa như hai viên ngọc bích, rất là kỳ lạ.
- Sao lại có con mèo con ở chỗ này?
Sở Ca nhíu mày tự hỏi, sau đó cúi người xuống ôm lấy con mèo đen, thế nhưng nó lại bỗng nhiên nhào về phía hắn, chộp lấy tay phải của hắn, há miệng cắn vào mu bàn tay hắn.
Đau thấu tim gan!
Sở Ca vội vàng vung tay hất văng con mèo đen bay ra ngoài, nó loắt thoắt nhảy vài cái rồi biến mất.
Sở Ca sửng sốt.
Hắn căng ra đôi mắt nhìn xung quanh, xác nhận được con mèo đen đã không còn hình bóng, sau đó cảm giác được tay phải cũng không còn cảm giác đau đớn.
Hắn xem xét bàn tay mình một chút, không bị chảy máu, mu bàn tay phải xuất hiện hai vết sẹo nhỏ hình trăng lưỡi liềm, nhìn kỹ có thể thấy được đây là dấu răng mèo.
Đồng thời đầu óc của hắn cũng trở nên minh mẫn rất nhiều, không còn ù ù choáng đầu như lúc trước nữa.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Gặp quỷ sao?
Sở Ca kinh ngạc, sau lưng bắt đầu bốc lên khí lạnh.
Chính bản thân hắn còn được trọng sinh, như vậy thế giới này cũng có khả năng có yêu ma quỷ thần.
Hắn vội vàng đóng lại cửa phòng, nhanh chân chạy về phòng khách.
Nhà hắn chỉ rộng khoảng 100 mét vuông, có ba căn phòng ngủ, phòng lớn nhất là của cha mẹ, còn lại hai phòng ngủ nho nhỏ thì thuộc về hắn và chị gái Sở Anh Anh. Trong phòng chỉ xếp được một chiếc giường, một bộ bàn ghế đọc sách cùng một chiếc tủ quần áo, còn lại cũng không đặt được thêm đồ vật gì.
Sở Ca ngồi trên ghế salon cẩn thận kiếm tra lại tay phải của mình, xác định những chuyện vừa rồi không phải do hắn hoa mắt mới nhìn thấy.
Thật sự có quỷ sao?
Hắn càng nghĩ càng sợ, cho dù đang giữa ban ngày ban mặt nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh rùng mình.
Hắn vội vàng tăng lên âm lượng của TV, mở rộng rèm cửa để cho ánh mặt trời chiếu vào trong phòng.
Xem TV một lát, tâm tình của hắn dần dần ổn định lại.
- Đều do mình tự mình doạ mình mà thôi.
Sở Ca nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trước khi trọng sinh, hắn cũng chưa từng làm chuyện xấu, còn thường xuyên thu nuôi động vật bị vứt bỏ. Nếu như thế giới này có thần linh, hẳn là sẽ biết Sở Ca là người tốt.
Người tốt có mệnh tốt.
Yêu ma quỷ quái mau mau rời đi...
Khoan đã!
Sở Ca chợt phát hiện mình đã hạ sốt, tinh thần cùng thể xác đều cực kỳ thoải mái, tinh lực dồi dào, ngược lại, lúc này nằm trên ghế salon còn khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn mừng rỡ nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy về phòng ngủ thay quần áo.
Ra ngoài đường tắm nắng một chút, hẳn là sẽ không gặp phải yêu ma quỷ quái.
......
Sở Ca nơm nớp lo sợ, chạy dọc theo hành lang đi ra ngoài đường. Tận hưởng ánh nắng bao phủ trên người mình, hắn chưa bao giờ thấy được mặt trời lại ấm áp như lúc này.
Trời sắp vào thu, ở phương nam, các thành phố vẫn còn có ánh nắng mặt trời, không nóng quá, cũng không lạnh, thỉnh thoảng có cơn gió mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua.
Bây giờ đang là giờ làm việc, trong khu dân cư không có nhiều người đi lại, cách đó không xa có mấy ông lão ngồi đánh cờ dưới tán cây.
Không bị sốt cao ảnh hưởng tới sức khoẻ, cho tới lúc này Sở Ca mới cảm nhận được thanh xuân thật tươi đẹp.
Hiện tại nên đi đâu đây?
Sở Ca nhìn xuống bàn tay phải của mình, lưỡng lự một chút, có nên đi tiêm vắc-xin phòng nhiễm trùng không?
"Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai Sở Ca, hắn giật mình nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía không có người nào khác.
Vậy mà giọng nữ kia vẫn còn đếm ngược bên tai khiến hắn cực kỳ hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn cố gắng bảo trì trấn định, quay người chạy về phía hành lang.
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
"Bắt đầu thí luyện sinh tồn! Ngay lập tức dịch chuyển vào đấu trường sinh tồn.”
Sở Ca chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó không còn có cảm giác gì nữa.
...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Sở Ca tỉnh lại, hắn kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên ghế salon.
Nơi đây là một gian phòng rất nhỏ, vách tường tựa như bạch ngọc, không biết dùng vật gì chiếu sáng, ánh sáng quá rõ khiến cho hắn phải nheo mắt lại, sau đó thấy được trong phòng không có vật gì khác ngoại trừ ghế salon và bàn uống nước.
- Xảy ra chuyện gì? Nơi này là nơi nào?
Sở Ca nhíu mày suy tư, hắn muốn tìm kiếm đồ vật nào đó để phòng thân, nhưng lại phát hiện không có thứ gì cả.
Đúng lúc này, một màn hình trong suốt xuất hiện trước mặt hắn, bên trên có ghi hàng chữ:
"Bạn đã trở thành sinh tồn giả của Đấu Trường Sinh Tồn. Trong hai kiếp bạn tích luỹ được 877 điểm thiện đức, có thể đổi lấy năng lực sinh tồn."
Thời gian bắt đầu thí luyện sinh tồn còn: 14 phút 39 giây.
......
Trái tim Sở Ca đập nhanh hơn, kiếp trước hắn đã từng xem qua đủ loại tiểu thuyết, anime, phim,...cho nên hiểu được không ít thứ.
Đấu Trường Sinh Tồn?
Sinh tồn giả?
Thiện đức?
Dựa theo một số từ khoá mấu chốt này, hắn diễn giải ra được rất nhiều vấn đề.
Đối phương biết hắn là người trọng sinh.
Đấu Trường Sinh Tồn? Chẳng lẽ cũng giống như tựa game "Free Fire"?
50 người ở trên một chiếc đảo hoang, sau đó chém giết lẫn nhau, chỉ còn lại một người có thể sống sót?
Hắn hít sâu một hơi, tò mò hỏi thăm:
- Đổi lấy năng lực sinh tồn ở chỗ nào?
Vừa dứt lời, màn hình bắt đầu biến hoá, sau đó hiện ra một loạt thông tin:
"Cường Hóa Chân Trước (Lv 1): Tăng cường 10 điểm lực cho chân trước, cần 500 thiện đức."
"Cường Hóa Chân Sau (Lv 1): Tăng cường 10 điểm lực cho chân sau, cần 500 thiện đức."
"Cường Hóa Lực Cắn (Lv 1): Tăng cường 30 điểm lực cắn, cần 550 thiện đức."
"Độc Gây Tê (Lv 1): Có thể làm cho kẻ địch rơi vào trạng thái tê liệt, dựa vào hình thể của kể địch để phán định hiệu quả, cần 600 thiện đức."
"Khí Độc Chồn Hôi (Lv 1): Phun ra mùi hôi ảnh hưởng đến địch nhân, cần 550 thiện đức."
Dịch và biên: LinhMuội
Chương 1: Đấu Trường Sinh Tồn
”Ngày gần đây, trong vườn bách thú của thành phố chúng ta đã sảy ra một trận rối loạn. Cụ thể là một con heo rừng nhỏ lao ra khỏi hàng rào và đấu đá lung tung, gây thương tích cho sáu vị du khách, may là không có trẻ em bị thương. Nhưng có một việc đáng chú ý hơn chính là con heo rừng nhỏ vậy mà xông vào trong khu sinh hoạt của mãnh hổ, sau đó gây thương tích cho hai con hổ trưởng thành, trường hợp này hết sức hiếm lạ. May mắn rằng sau khi được các nhân viên y tế ra sức cứu trợ, hai con hổ đã thoát khỏi cơn nguy kịch...”
Nghe xong tin tức trên TV, Sở Ca đang nằm phơi thây ghế salon cũng phải cảm thấy cạn lời.
Tin tức rẻ tiền.
Có nhất thiết phải chém gió đến mức độ này không?
Một con heo rừng nhỏ có thể gây thương tích cho hai con hổ trưởng thành?
Vườn bách thú của các người đã thê thảm đến mức độ nào rồi mới có thể tung ra loại tin tức lừa người này?
Sở Ca co ro người lại, chôn mình thật sâu vào trong ghế salon.
Hắn tên là Sở Ca, năm nay mười tám tuổi, đang học cấp ba, bề ngoài thanh tú, mặc dù không đẹp trai được như Sơn Tùng, nhưng khuôn mặt cũng được coi là dễ nhìn, người khác lần đầu tiên nhìn vào đều sẽ cảm thấy rất thân thiện. Và bây giờ thì hắn đang nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.
Hiện tại mới đến ba giờ chiều, cha mẹ còn còn chưa đi làm về.
Toàn thân trên dưới đều mệt mỏi, hắn chỉ có thể nằm trên ghế salon xem TV.
Còn điện thoại thì phải chờ tới cuối tuần cha mẹ hắn mới cho phép dùng, dù sao năm nay cũng là năm cuối cấp, hắn đang phải đối mặt với bước đi quan trọng nhất trong cuộc đời người học sinh, cho nên cha mẹ và thầy cô đều quản lý rất nghiêm.
- Haizz... người khác trọng sinh thì tinh thần phấn chấn, thoả sức thực hiện mơ ước. Tại sao đến lượt mình trọng sinh thì lại bị cảm? Do không quen khí hậu chỗ ở mới sao?
Sở Ca tự lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Hắn vừa mới trọng sinh không được bao lâu.
Từ một tên thanh niên già dặn hơn ba mươi tuổi trọng sinh về thời học cấp ba. Nhớ rõ lúc ấy hắn bị bạn ngồi cùng bàn gọi dậy, tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, hắn bị hoàn cảnh xung quanh doạ cho phát sợ.
Lớp học, giáo viên.
Xung quanh đều là khuôn mặt non nớt của đám học sinh.
Mọi thứ với hắn đều lạ lẫm mà quen thuộc.
Không đợi cho Sở Ca kịp cao hứng, bất chợt toàn thân hắn trở nên vô lực, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên nhanh chóng.
Cuối cùng hắn ngất đi, cô giáo gọi điện thoại cho cha hắn, sau đó cha hắn tự mình tới lớp cõng hắn về nhà.
Qua một ngày rồi mà vẫn chưa hạ sốt, người hắn đang cực kỳ khó chịu.
- Trọng sinh ngày đầu tiên, chào đón ta không phải là tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, không phải là cơ hội kinh doanh buôn bán, mà là một trận ốm liệt giường...
Ngay tại lúc Sở Ca đang nằm ai oán số mệnh bi thương của mình, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn cố gắng nâng người dậy, lung la lung lay đi về phía cửa phòng.
Chắc là có người giao bưu kiện cho mẹ hoặc chị gái của hắn.
Chỉ là sau khi mở cửa, hắn phát hiện bên ngoài không có người.
- Mèo méo mẻo mèo meo!
Một tiếng mèo kêu hấp dẫn lấy ánh mắt Sở Ca, hắn vô ý thức cúi đầu nhìn xuống.
Một con mèo đen nho nhỏ ngồi dưới đất đang ngước lên nhìn hắn, đôi mắt nó tựa như hai viên ngọc bích, rất là kỳ lạ.
- Sao lại có con mèo con ở chỗ này?
Sở Ca nhíu mày tự hỏi, sau đó cúi người xuống ôm lấy con mèo đen, thế nhưng nó lại bỗng nhiên nhào về phía hắn, chộp lấy tay phải của hắn, há miệng cắn vào mu bàn tay hắn.
Đau thấu tim gan!
Sở Ca vội vàng vung tay hất văng con mèo đen bay ra ngoài, nó loắt thoắt nhảy vài cái rồi biến mất.
Sở Ca sửng sốt.
Hắn căng ra đôi mắt nhìn xung quanh, xác nhận được con mèo đen đã không còn hình bóng, sau đó cảm giác được tay phải cũng không còn cảm giác đau đớn.
Hắn xem xét bàn tay mình một chút, không bị chảy máu, mu bàn tay phải xuất hiện hai vết sẹo nhỏ hình trăng lưỡi liềm, nhìn kỹ có thể thấy được đây là dấu răng mèo.
Đồng thời đầu óc của hắn cũng trở nên minh mẫn rất nhiều, không còn ù ù choáng đầu như lúc trước nữa.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Gặp quỷ sao?
Sở Ca kinh ngạc, sau lưng bắt đầu bốc lên khí lạnh.
Chính bản thân hắn còn được trọng sinh, như vậy thế giới này cũng có khả năng có yêu ma quỷ thần.
Hắn vội vàng đóng lại cửa phòng, nhanh chân chạy về phòng khách.
Nhà hắn chỉ rộng khoảng 100 mét vuông, có ba căn phòng ngủ, phòng lớn nhất là của cha mẹ, còn lại hai phòng ngủ nho nhỏ thì thuộc về hắn và chị gái Sở Anh Anh. Trong phòng chỉ xếp được một chiếc giường, một bộ bàn ghế đọc sách cùng một chiếc tủ quần áo, còn lại cũng không đặt được thêm đồ vật gì.
Sở Ca ngồi trên ghế salon cẩn thận kiếm tra lại tay phải của mình, xác định những chuyện vừa rồi không phải do hắn hoa mắt mới nhìn thấy.
Thật sự có quỷ sao?
Hắn càng nghĩ càng sợ, cho dù đang giữa ban ngày ban mặt nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh rùng mình.
Hắn vội vàng tăng lên âm lượng của TV, mở rộng rèm cửa để cho ánh mặt trời chiếu vào trong phòng.
Xem TV một lát, tâm tình của hắn dần dần ổn định lại.
- Đều do mình tự mình doạ mình mà thôi.
Sở Ca nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trước khi trọng sinh, hắn cũng chưa từng làm chuyện xấu, còn thường xuyên thu nuôi động vật bị vứt bỏ. Nếu như thế giới này có thần linh, hẳn là sẽ biết Sở Ca là người tốt.
Người tốt có mệnh tốt.
Yêu ma quỷ quái mau mau rời đi...
Khoan đã!
Sở Ca chợt phát hiện mình đã hạ sốt, tinh thần cùng thể xác đều cực kỳ thoải mái, tinh lực dồi dào, ngược lại, lúc này nằm trên ghế salon còn khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn mừng rỡ nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy về phòng ngủ thay quần áo.
Ra ngoài đường tắm nắng một chút, hẳn là sẽ không gặp phải yêu ma quỷ quái.
......
Sở Ca nơm nớp lo sợ, chạy dọc theo hành lang đi ra ngoài đường. Tận hưởng ánh nắng bao phủ trên người mình, hắn chưa bao giờ thấy được mặt trời lại ấm áp như lúc này.
Trời sắp vào thu, ở phương nam, các thành phố vẫn còn có ánh nắng mặt trời, không nóng quá, cũng không lạnh, thỉnh thoảng có cơn gió mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua.
Bây giờ đang là giờ làm việc, trong khu dân cư không có nhiều người đi lại, cách đó không xa có mấy ông lão ngồi đánh cờ dưới tán cây.
Không bị sốt cao ảnh hưởng tới sức khoẻ, cho tới lúc này Sở Ca mới cảm nhận được thanh xuân thật tươi đẹp.
Hiện tại nên đi đâu đây?
Sở Ca nhìn xuống bàn tay phải của mình, lưỡng lự một chút, có nên đi tiêm vắc-xin phòng nhiễm trùng không?
"Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai Sở Ca, hắn giật mình nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía không có người nào khác.
Vậy mà giọng nữ kia vẫn còn đếm ngược bên tai khiến hắn cực kỳ hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn cố gắng bảo trì trấn định, quay người chạy về phía hành lang.
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
"Bắt đầu thí luyện sinh tồn! Ngay lập tức dịch chuyển vào đấu trường sinh tồn.”
Sở Ca chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó không còn có cảm giác gì nữa.
...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Sở Ca tỉnh lại, hắn kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên ghế salon.
Nơi đây là một gian phòng rất nhỏ, vách tường tựa như bạch ngọc, không biết dùng vật gì chiếu sáng, ánh sáng quá rõ khiến cho hắn phải nheo mắt lại, sau đó thấy được trong phòng không có vật gì khác ngoại trừ ghế salon và bàn uống nước.
- Xảy ra chuyện gì? Nơi này là nơi nào?
Sở Ca nhíu mày suy tư, hắn muốn tìm kiếm đồ vật nào đó để phòng thân, nhưng lại phát hiện không có thứ gì cả.
Đúng lúc này, một màn hình trong suốt xuất hiện trước mặt hắn, bên trên có ghi hàng chữ:
"Bạn đã trở thành sinh tồn giả của Đấu Trường Sinh Tồn. Trong hai kiếp bạn tích luỹ được 877 điểm thiện đức, có thể đổi lấy năng lực sinh tồn."
Thời gian bắt đầu thí luyện sinh tồn còn: 14 phút 39 giây.
......
Trái tim Sở Ca đập nhanh hơn, kiếp trước hắn đã từng xem qua đủ loại tiểu thuyết, anime, phim,...cho nên hiểu được không ít thứ.
Đấu Trường Sinh Tồn?
Sinh tồn giả?
Thiện đức?
Dựa theo một số từ khoá mấu chốt này, hắn diễn giải ra được rất nhiều vấn đề.
Đối phương biết hắn là người trọng sinh.
Đấu Trường Sinh Tồn? Chẳng lẽ cũng giống như tựa game "Free Fire"?
50 người ở trên một chiếc đảo hoang, sau đó chém giết lẫn nhau, chỉ còn lại một người có thể sống sót?
Hắn hít sâu một hơi, tò mò hỏi thăm:
- Đổi lấy năng lực sinh tồn ở chỗ nào?
Vừa dứt lời, màn hình bắt đầu biến hoá, sau đó hiện ra một loạt thông tin:
"Cường Hóa Chân Trước (Lv 1): Tăng cường 10 điểm lực cho chân trước, cần 500 thiện đức."
"Cường Hóa Chân Sau (Lv 1): Tăng cường 10 điểm lực cho chân sau, cần 500 thiện đức."
"Cường Hóa Lực Cắn (Lv 1): Tăng cường 30 điểm lực cắn, cần 550 thiện đức."
"Độc Gây Tê (Lv 1): Có thể làm cho kẻ địch rơi vào trạng thái tê liệt, dựa vào hình thể của kể địch để phán định hiệu quả, cần 600 thiện đức."
"Khí Độc Chồn Hôi (Lv 1): Phun ra mùi hôi ảnh hưởng đến địch nhân, cần 550 thiện đức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.