Săn Tìm

Chương 28: Bình tĩnh

Thời Kính

08/04/2024

Tình huống hiện tại thực khó mà hình dung được.

Kỳ Lộ và Hàng Hướng vốn có thù, thế mà lúc này Lâm Khấu Khấu lại đứng cạnh Bùi Thứ, đối diện cô là cấp dưới trước đây Cố Hướng Đông; Hướng Nhất Mặc vốn là cấp dưới của Bành Chí Phi, lúc này cũng đứng đối diện ông ta.

Chuyện đã tới nước này, còn gì chưa rõ được nữa?

Cố Hướng Đông nghiến răng, nhìn Lâm Khấu Khấu chằm chằm: “Cô thật sự gia nhập Kỳ Lộ ư, cố vấn Lâm trứ danh thế mà cũng có ngày phải vào công ty đối thủ...”

Lâm Khấu Khấu thản nhiên nói: “Kẻ hết thời mà, có người chịu nhận là tốt lắm rồi, làm gì có thể chọn này chọn nọ được chứ? Có đúng không cố vấn Bùi?”

Bùi Thứ nhìn cô: “Cô đừng có nói nhảm nữa, rõ ràng Tôn Khắc Thành phải cầu khấn ông bà mới mời được cô về còn gì.”

Lần này nói chuyện dễ nghe đấy.

Lâm Khấu Khấu bật cười, ghé gần tới anh rồi nhỏ tiếng nhắc: “Chẳng phải khi ấy còn bảo “Cô đến thì tôi đi, có cô sẽ không có tôi” hay sao?”

Mí mắt Bùi Thứ máy một cái, quay đầu đi, khẽ nghiến răng: “Đã thống nhất là giờ chỉ đối phó người ngoài thôi mà, đừng có lôi chuyện cũ vào chứ.”

Hai người cứ thế thì thào với nhau như chốn không người, không xem ai ra gì à?

Một năm trước, Cố Hướng Đông luôn đắc ý vì lúc đó mình đã sáng suốt đứng về phe Trình Ký, cũng vô số lần tưởng tượng tình cảnh khốn đốn của Lâm Khấu Khấu sau khi ký thỏa thuận không cạnh tranh.

Đối thủ của mình nghèo túng và tuyệt vọng, dù chỉ là ảo tưởng nhưng cũng có thể khiến người ta cực kỳ sung sướng.

Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng Lâm Khấu Khấu lại quay về như thế, lẳng lặng xuất hiện trước mặt mình mà không hề có chút tin tức gì!

Cố Hướng Đông cố gắng tìm dấu hiệu của cái nghèo khó trên người cô, nhưng chỉ là công cốc.

Hắn thấy lòng mình rét lạnh.

Nhưng sau khi sự sợ hãi và tức giận qua đi, hắn đã lấy lại được bình tĩnh, mắt lóe lên: “Xem ra chức giám đốc marketing của Khương Thượng Bạch là do các cô làm rồi.”

Hôm nay Lâm Khấu Khấu mặc một chiếc váy đen dài tới gối, bên ngoài khoác blazer màu trắng, trên đôi mày thanh tú có chút uể oải, chỉ tùy tiện ngồi lên ghế sô pha bên kia rồi thản nhiên nói: “Đúng vậy, chức giám đốc phát triển thị trường đã bị các người giành mất rồi, phải tìm đường khác để đi chứ, thật ra chức giám đốc marketing này cũng tạm chấp nhận được, khá tốt.”

Cố Hướng Đông nghe vậy, lập tức bật cười.

Cơn tức giận còn sót lại trong lồng ngực bỗng chốc được xả ra hết, thậm chí hắn còn thấy khá thoải mái: Giám đốc marketing à! Dù Lâm Khấu Khấu có quay về thì sao, gia nhập Kỳ Lộ thì sao? Chẳng phải giờ cũng chỉ có thể làm một chức giám đốc marketing nhỏ nhoi thôi sao? Lại còn nằm dưới chức giám đốc phát triển thị trường của hắn nữa kìa!

Đúng là đời lên voi xuống chó, hôm nay chẳng bì được với khi xưa.

Cả người Cố Hướng Đông lập tức thả lỏng, hắn cũng ngồi xuống đối diện Lâm Khấu Khấu, nói: “Thế thì trùng hợp quá, vị trí giám đốc phát triển thị trường này là do tôi phụ trách. Cố vấn Lâm yên tâm, nể tình ngày xưa cô cũng có phần dạy dỗ tôi, tôi sẽ nhờ Tổng giám đốc Bành nói tốt cho ứng viên của cô vài câu.”

Sắc mặt lúc này của Bành Chí Phi lại rất khó coi.

Từ sau ngày Bành Lập bị đánh, ông ta không gặp lại Hướng Nhất Mặc nữa, ai ngờ lại thấy anh ta trong tình huống thế này cơ chứ.

Anh ta đã khác hoàn toàn.

Bây giờ ánh mắt chỉ toát lên vẻ lạnh lùng, không còn vẻ kiềm chế im lặng như trước nữa. Hướng Nhất Mặc phục tùng mọi mệnh lệnh đã biến đâu mất rồi?

Cố Hướng Đông thả lỏng nhưng ông ta thì chẳng thể cười được chút nào, chỉ đen mặt ngồi xuống.

Lúc này Tô Nghênh, HR của Khương Thượng Bạch mới quay lại, thấy ba người vừa tới cũng rất kinh ngạc.

Cô ta đang định hỏi có chuyện gì thì ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Khấu Khấu và Viên Tăng Hỉ, chân mày lập tức nhíu chặt: “Lại là mấy người?”

Sau khi biết được bên tổng giám đốc Phùng đã tự liên hệ headhunter tìm vị trí này, cô ta vẫn rất tò mò không biết rốt cuộc là công ty headhunter nào mà lọt vào mắt xanh của Phùng Thanh như thế.

Ai ngờ hôm nay người tới lại là Lâm Khấu Khấu...

Headhunter dám chặn số cô ta.

Lâm Khấu Khấu thấy cô ta thì mỉm cười niềm nở chào hỏi: “Lại gặp nhau rồi.”

Cảm giác trong khoảnh khắc đó của Tô Nghênh rất khó tả, thậm chí còn có chút thẹn quá hóa giận: “Có thể lấy được vị trí từ chỗ tổng giám đốc Phùng mà cả tôi cũng không biết, đúng là giỏi thật đấy.”

Ở nơi làm việc, chuyện kiêng kỵ nhất là “vượt cấp“.

Là người bị “vượt cấp”, Tô Nghênh thân thiện với Lâm Khấu Khấu mới là lạ.

Lâm Khấu Khấu nghe được ý mỉa mai của đối phương nhưng không hề tức giận chút nào, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Sắp tới giờ phỏng vấn rồi đấy.”

Bấy giờ Tô Nghênh mới bừng tỉnh, miễn cưỡng khôi phục lại tâm trạng để nói về những việc có liên quan tới phỏng vấn.

Hôm nay Phùng Thanh muốn phỏng vấn 2 chức vụ.

Tất nhiên, chức cao trước, chức thấp sau.

Tô Nghênh nói với Bành Chí Phi: “Tổng giám đốc Phùng đang đợi ông bên trong, mời ông đi theo tôi.”

Bành Chí Phi sửa sang lại ống tay áo rồi đứng dậy, lúc đi ngang qua Hướng Nhất Mặc, ông ta lạnh lùng nói: “Cứ tưởng cậu trèo lên được cành cao nào, hóa ra là dù nhảy việc thì cũng nằm dưới tay tôi à? Cứ đợi đấy.”

Hướng Nhất Mặc cười một tiếng, không nói gì.

Bành Chí Phi hừ lạnh, cuối cùng đi theo Tô Nghênh vào văn phòng.

Một cuộc phỏng vấn nhanh thì mười phút, lâu có thể sẽ lên tới hai tiếng, tùy thuộc vào cuộc trò chuyện giữa ứng viên với người phỏng vấn thế nào.

Lâm Khấu Khấu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên lôi điện thoại ra, bắt đầu chơi Anipop để giết thời gian.



Nhưng cô không ngờ rằng chỉ mới chơi chưa được nửa ván mà đã thấy Tô Nghênh bước ra, Lâm Khấu Khấu khẽ nhướng mày, tỏ vẻ hơi kinh ngạc.

Bản thân Tô Nghênh không thấy có gì bất thường, quay lại thấy Lâm Khấu Khấu đang nhìn mình bèn ra dấu gọi cô lại, nhàn nhạt nói: “Cố vấn Lâm, tôi biết danh tiếng của cô không nhỏ, nhưng lăn lộn trong nghề nhân sự này quan trọng nhất là cách đối nhân xử thế. Dù không biết sau này có hợp tác hay không, nhưng tôi mong chuyện hợp tác vượt cấp này sẽ không xảy ra nữa. Nếu không thì cô cũng biết rồi đấy, ứng viên tôi chưa đích thân kiểm tra thì chưa chắc tin dùng. Phòng nhân sự này của chúng tôi cũng chẳng phải bức bình phong đâu.”

Ứng viên nào mà chẳng phải thử việc sau khi nhậm chức chứ?

Thậm chí nhiều khi headhunter sẽ ký một thỏa thuận bảo đảm với công ty khách hàng, thời gian ba tháng hoặc lên tới nửa năm. Ứng viên phải ở lại công ty khách hàng trong thời gian bảo đảm thì headhunter mới được nhận khoản thanh toán.

Nhân sự quản lý tất cả người trong công ty, muốn ngáng chân ai rất dễ.

Rõ ràng Tô Nghênh đang uy hiếp...

Cô còn dám vượt cấp nữa thì tôi cũng dám để người của cô không qua được kỳ bảo đảm.

Cô ta nghĩ Lâm Khấu Khấu sẽ e ngại, sẽ biết sợ, thậm chí còn xin lỗi mình.

Nhưng không thể ngờ được là Lâm Khấu Khấu chỉ nhìn Tô Nghênh một cái rồi thu mắt về, tiếp tục chơi trò chơi.

Hơn nữa còn tăng âm lượng lên.

Thái độ đó thực sự khiến Tô Nghênh tức giận.

Tô Nghênh khó thở: “Họ Lâm kia... “

“Cô là HR của Khương Thượng Bạch à?”

Bùi Thứ nghe hết những lời Tô Nghênh vừa nói. Anh cứ nghĩ với cái danh kẻ thù HR khét tiếng, ít ra Lâm Khấu Khấu cũng phải đáp trả vài câu, ai ngờ cô chỉ vùi đầu chơi game, hoàn toàn không hề có ý định đấu lại.

Chuyện này khiến Bùi Thứ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lúc này nhìn Tô Nghênh lại thấy không thuận mắt nữa, bởi vậy anh không kìm được mà mở miệng chế nhạo: “Làm giám đốc nhân sự mà lại bị sếp gạt đi không báo gì, giờ phải đứng ở ngoài nữa. Nếu tôi là cô thì giờ đã tự giác ngồi trong văn phòng viết đơn xin từ chức rồi.”

“Anh...”

Đối diện với sự mỉa mai, phản ứng đầu tiên của Tô Nghênh là phẫn nộ, nhưng chưa kịp nói dứt lời thì những lời nói của đối phương đã dạo một vòng trong đầu cô ta, cô ta lập tức biến sắc.

Đúng vậy...

Theo lý mà nói, khi sếp phỏng vấn ứng viên, nhất là ứng viên chức vụ cao kiểu này thì HR phải ở bên cạnh để ghi chép lại tình hình, đợi sau khi phỏng vấn xong sẽ nhanh chóng phản hồi tình hình phỏng vấn của ứng viên với headhunter rồi sắp xếp từ chối hoặc gửi offer.

Nhưng khi nãy Phùng Thanh không cho cô ta ở lại.

Nghĩ xa hơn, Phùng Thanh cũng không để mình nhúng tay vào chức giám đốc marketing này, tới hôm nay phỏng vấn cô ta mới biết được headhunter của chức này là Lâm Khấu Khấu...

Chuyện này chỉ có thể chứng minh một điều, Phùng Thanh đã không còn tín nhiệm cô ta nữa.

Tô Nghênh đứng đờ ra đó, nghĩ tới chuyện này, tay chân cô ta lại lạnh buốt.

Lâm Khấu Khấu nghe họ nói chuyện, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Bùi Thứ một chút.

Gương mặt Bùi Thứ điềm tĩnh, biểu cảm nhàn nhạt nói: “Bị người ta đạp lên mặt rồi mà còn không đánh trả, từ khi nào kẻ thù HR lại tốt tính thế nhỉ?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Thì sống thiện lành tí cũng tốt mà? Đánh kẻ sa cơ cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng còn cố vấn Bùi đây thì khác, có vẻ biệt hiệu của tôi xứng với anh hơn đấy.”

Quan hệ giữa headhunter và HR là bên A và bên B, nhưng thực chất lại win-win. HR không thể không nhận người, nhưng headhunter có thể chọn không nhận đơn. Có vài HR tự cho mình là bên A nên kiêu ngạo tỏ vẻ như kiểu headhunter và ứng viên không cùng đẳng cấp với mình vậy. Nhưng dần dà, danh tiếng công ty sẽ bị tổn hại, nhân tài nội bộ sẽ bị hao mòn, người chủ cũng bị mất lợi ích.

Kiểu HR như thế, ở chỗ anh phải cho vào danh sách cắt giảm biên chế.

Mỗi việc làm con chó cho chủ mà cũng không làm được thì còn có ích gì nữa?

Lúc phát hiện Tô Nghênh không biết chuyện Kỳ Lộ phụ trách chức vụ giám đốc marketing, Lâm Khấu Khấu đã nhìn ra được có vẻ Phùng Thanh đang muốn sa thải người này, nhưng chẳng qua là chưa nói thôi.

Giờ Bùi Thứ đã nói hết ra, Tô Nghênh càng nghĩ càng sợ, mất sạch hứng thú đấu đá, cô ta tái mặt ngồi sang một bên.

Đã vào mùa mưa nên mới đến trưa trời đã bắt đầu đổ hạt, bên ngoài là tiếng nước rơi tí tách, bên trong có tiếng hiệu ứng âm thanh vui tai từ trò Anipop mà Lâm Khấu Khấu đang chơi.

Gần ba giờ rồi mà Bành Chí Phi vẫn chưa phỏng vấn xong.

Bùi Thứ thấy hơi lạ liền vươn tay lay vai Lâm Khấu Khấu một cái, gọi cô tới một bên: “Cô nói chuyện với Bành Chí Phi tầm mười phút là đã cảm giác được ông ta chỉ là một cái bao cỏ, kiểu người tinh tường như Phùng Thanh không lý nào lại trò chuyện lâu thế được.”

Trong đáy lòng Lâm Khấu Khấu chợt lóe lên một suy nghĩ: “Ý của anh là...”

Bùi Thứ khẽ gật đầu nói: “Gọi Hướng Nhất Mặc tới đây đi, chúng ta dặn vài câu.”

Hai người gọi Hướng Nhất Mặc ra thật.

Lâm Khấu Khấu thấp giọng nói: “Lát nữa lúc anh vào phỏng vấn, nếu Phùng Thanh muốn bàn chuyện tiền lương thì anh cứ bảo giờ mình vẫn chưa suy nghĩ kỹ, phải về cân nhắc lại, dù sao cũng không được bàn thẳng với ông ta nhé.”

Thực ra luật trong giới headhunter là thế.

Việc ứng viên bàn tiền lương trực tiếp với HR hoặc sếp là điều tối kỵ vì sẽ không có đường lui. Nếu mức lương quá cao, sếp hoặc HR không vừa lòng ứng viên thì sẽ để lại ấn tượng xấu ngay khi chưa nhậm chức; nếu sếp hoặc HR ép lương ứng viên thì cũng chẳng khác mấy, ấn tượng của ứng viên với công ty sẽ rất tệ.

Nhưng nếu có headhunter ở giữa giải quyết, tình hình sẽ khả quan hơn nhiều.

Hơn nữa headhunter cũng không muốn khi không mất đơn, hoặc ứng viên được trả lương quá thấp, vì hoa hồng của headhunter có liên quan tới tiền lương của ứng viên, bởi vậy ở một mức độ nào đó, họ sẽ cố gắng hết sức để đạt được offer.

Nhưng Lâm Khấu Khấu cố tình nhắc tới chuyện này lại không vì nguyên nhân đó.



Cô giải thích với Hướng Nhất Mặc vài câu.

Hướng Nhất Mặc nghe xong, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi hiểu rồi.”

Ba người nói chuyện xong thì cũng đúng ba giờ.

Cửa văn phòng của Phùng Thanh cuối cùng cũng mở ra.

Bành Chí Phi như vừa đánh thắng trận, hớn hở đi ra ngoài. Bên cạnh còn có Phùng Thanh đích thân tiễn, trên mặt treo nụ cười, có vẻ đã trò chuyện rất vui vẻ.

Cố Hướng Đông thấy vậy liền vực lại tinh thần, thầm đắc ý.

Lâm Khấu Khấu chỉ đứng cạnh quan sát, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Không ngờ kiến thức về marketing lại nhiều như thế, những lời tổng giám đốc Bành nói rất có ích với tôi.” Phùng Thanh khen Bành Chí Phi suốt đoạn đường đi, nhưng lúc tới khu khách chờ thì chợt nghĩ ra điều gì đó nên vội hỏi, “Nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm về các kênh quảng cáo. Ví dụ như nhãn hàng của chúng tôi đang muốn trẻ hóa thị trường thì nên đi kênh nào sẽ ổn thế?”

Bành Chí Phi tin bản thân đã chinh phục được Phùng Thanh bằng tài hùng biện lưu loát ban nãy, giờ trước mắt mọi người lại khó tránh khỏi cảm giác muốn khoe khoang, ông ta lập tức kiêu ngạo nói: “Bây giờ là thời đại của thị trường bị phân mảnh*, công ty mọc lên ngày càng nhiều, tiếng nói của nhãn hàng càng lúc càng bị loãng. Tất cả đều do làm không chỉn chu nên các quảng cáo mãi mà không tạo được hiệu ứng phá tường**. Giới trẻ ấy à, chỉ có đu idol, chơi game, xem những video ngắn. Vì thế chắc chắn phải đi theo con đường lấy internet làm nền tảng. Chúng tôi đã từng làm kiểu này rồi, hợp tác với công ty trò chơi có ngôi sao nổi tiếng đại diện, sau đó tìm vài người nổi tiếng trên mạng để mở rộng mạng lưới, một sự kết hợp có hiệu quả cực kỳ đấy. Ngoài ra tôi có quen biết một số người ở mảng này, tới đó anh không cần phải lo đâu, chúng ta có thể đạt được lợi ích nhiều nhất với chi phí tối ưu.”

(*) Một thị trường mà không có một công ty mà có thể gây đủ ảnh hưởng để di chuyển ngành theo một hướng cụ thể. Thị trường bao gồm một số nhỏ cho các công ty vừa và nhỏ mà cạnh tranh với mỗi doanh nghiệp khác và lớn.

(**) Thuật ngữ nói về sự đột phá, vượt qua những rào cản và trở ngại của marketing để tạo ra cái mới.

Theo như Bành Chí Phi nghĩ, dù sao Phùng Thanh cũng chỉ là kẻ ngoài ngành, tùy tiện nói vài ba thuật ngữ chuyên ngành là có thể lừa được rồi. Vì thế quan trọng nhất là nhắm vào nhu cầu của đối phương. Truyện Lịch Sử

Rõ ràng Khương Thượng Bạch không phải là công ty nhiều tiền gì.

Bởi vậy phải thể hiện khả năng, khoe khoang các mối quan hệ của mình phù hợp với nhu cầu của đối phương, khiến Phùng Thanh biết rằng chỉ cần thuê mình thì tất cả không cần phải bận tâm nữa.

Phùng Thanh không khỏi tán thưởng: “Tổng giám đốc Bành giỏi thật đấy, mối quan hệ cũng rộng nữa.”

Bành Chí Phi cười giả lả: “Cũng không được tới thế đâu, nhưng lăn lộn nhiều năm rồi nên cũng quen biết vài người, tình cờ có ích thôi.”

Phùng Thanh nói: “Anh khiêm tốn quá.”

Nhưng nói tới đây, ông ta đảo mắt nhìn sang khu khách chờ, nhìn thẳng tới Hướng Nhất Mặc: “Đây là cậu Hướng, Hướng Nhất Mặc tới phỏng vấn vị trí giám đốc marketing đúng không? Cậu thấy thế nào?”

Mọi người đều hơi sửng sốt.

Chẳng ai ngờ ông ta lại quay đầu hỏi Hướng Nhất Mặc!

Bành Chí Phi biến sắc, chợt có một dự cảm xấu.

Lâm Khấu Khấu lại bật cười, không hề kinh ngạc chút nào.

Phùng Thanh là một con cáo già, làm gì dễ lừa tới thế được?

Đôi khi sau cuộc phỏng vấn trong văn phòng mới là phỏng vấn thực sự. Vì lúc đó ứng viên đã thả lỏng, họ có xu hướng thể hiện khía cạnh không nhìn thấy được trong khi căng thẳng.

Có vẻ Hướng Nhất Mặc cũng không ngờ tới, anh ta hơi sửng sốt một chút, sau đó mới đứng dậy chào hỏi, nhưng một lúc lâu vẫn không trả lời câu hỏi này.

Phùng Thanh nghi hoặc: “Sao vậy?”

Lúc này Bành Chí Phi vờ làm người tốt: “Trước đây Hướng Nhất Mặc là cấp dưới của tôi, vừa rồi có nói với tổng giám đốc Phùng rồi đấy. Cậu ta ấy à, thi thoảng lại thất thần như thế, anh đừng bận tâm.”

Phùng Thanh nghe ông ta nói thế, dù trên mặt vẫn treo nụ cười nhưng lại hơi nhíu mày.

Bành Chí Phi thấy thế, thầm cười lạnh trong lòng.

Ngay từ lúc còn trong văn phòng, ông ta đã dùng đủ lời lẽ để bôi đen Hướng Nhất Mặc, nếu Phùng Thanh ưng ý anh ta thì đúng là ngược đời. Hơn nữa từ trước tới nay ông ta không để Hướng Nhất Mặc đụng tới những chuyện liên quan tới mối quan hệ, tất nhiên dù có muốn cũng chẳng trả lời được câu này.

Quả nhiên, sau một hồi im lặng, Hướng Nhất Mặc chậm rãi nói: “Tôi thạo nhất hình thức marketing truyền thống, lĩnh vực truyền thông qua người nổi tiếng trên mạng này không phải sở trường của tôi. Tôi chỉ lập kế hoạch và nội dung quảng cáo, không rành kênh này cho lắm.”

Phùng Thanh: “...”

Có lẽ là vì câu trả lời này quá thành thật, cũng hơi bất cần nên sau khi Phùng Thanh nghe lại nhíu mày, nụ cười trên mặt đã biến mất, hiện ra một chút trang nghiêm của một bậc bề trên.

Vẻ mặt này, dù nhìn thế nào cũng không phải đang hài lòng với câu trả lời của Hướng Nhất Mặc.

Cố Hướng Đông và Bành Chí Phi nhìn nhau, tảng đá lớn dằn trong lòng cuối cùng cũng thả xuống được...

Chưa bắt đầu phỏng vấn mà đã tự vạch ra những thiếu sót của mình rồi!

Sự kém cỏi của Hướng Nhất Mặc lại tôn lên sự lão luyện và tài giỏi của Bành Chí Phi, quả là khéo thật.

Phùng Thanh không nói gì nữa mà chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Hướng Nhất Mặc, mời anh ta vào phỏng vấn.

Bành Chí Phi cứ thế đi về.

Rất rõ ràng, ông ta cho rằng đã thấy được thắng bại, hoàn toàn không cần ở lại đang lãng phí thời gian nhìn người khác diễn.

Chỉ có Cố Hướng Đông thực sự rất tò mò về phản ứng chốc nữa của Lâm Khấu Khấu, hắn muốn ở lại để xem một chút nên không đi vội.

Hướng Nhất Mặc vào văn phòng, cửa đóng lại.

Lâm Khấu Khấu thu mắt về, tiếp tục chơi trò chơi.

Bùi Thứ hỏi: “Cô không lo lúc phỏng vấn có vấn đề gì à?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Anh chưa xem mapping của cấp dưới mình làm hay sao? Trong lĩnh vực marketing thị trường này, lứa tuổi những người nổi bật đều từ 37 trở lên, càng có lý lịch thì càng được xem trọng, đó là tâm lý thường thấy của con người. Hướng Nhất Mặc còn trẻ tuổi mà có thể làm được thế... Thay vì lo lắng chuyện này, anh nên nghĩ xem Viên Tăng Hỉ đang ở đâu thì hơn đấy...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Tìm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook