Chương 53: Cá cược
Thời Kính
24/04/2024
Điện thoại khẽ rung báo có tin nhắn tới.
Bùi Thứ cầm lên liếc qua, khoé miệng hơi nhếch lên: Nợ nần tối qua còn chưa tính xong mà giờ đã nhắn tin hỏi anh hết giận chưa à? Cáo chúc tết gà chẳng tốt lành gì!
Nghĩ vậy nên anh lơ luôn, chẳng thèm nhắn lại, tập trung vào chuyện trước mắt.
“Đánh đi chứ, ông còn tính dây dưa đến bao giờ? Trưa chúng tôi còn phải về ăn cơm nữa.”
“Phải đấy.”
“Để tôi nghĩ xem... Tôi đi nước này, à không, nước này...”
...
Trong đình Bạch Vân, thầy Trí Định đang chèo kéo người ta chơi cờ. Có điều ông ta vẫn cứ chứng nào tật nấy, nghĩ cả buổi mới đánh một nước khiến người ta chờ to cả đầu.
Du khách lên núi đã lục tục xuống núi hết đoàn này đến đoàn khác mà ông ta vẫn cứ cầm quân cờ ngẫm nghĩ.
Đã bảy tám người thay nhau ngồi đối diện ông ta vì không chịu nổi cái tật lề mề này mà kiếm cớ lủi mất.
Người bây giờ đang ngồi đối diện là một ông lão đầu tóc bạc phơ.
Có thể thấy ông lão này cũng là phật tử nên nói năng cực kỳ tôn trọng thầy Trí Định, cứ rối rít một điều “thầy” hai điều “ngài“.
Nhưng Trí Định đã cân nhắc nước cờ ấy mười mấy phút rồi.
Ông lão lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ, thầm than thở, bắt đầu nản lòng, thử hỏi dò: “Thưa thầy Trí Định, thầy còn cần bao lâu để nghĩ nước cờ ấy nữa ạ?”
Trí Định đang đắm mình trong suy nghĩ, vô thức đáp: “Không gấp.”
Không gấp?
Thầy không gấp nhưng tôi gấp!
Rốt cuộc ông lão cũng nhận ra đây là vực sâu, chả trách trong chùa nườm nượp nhân tài mà thầy Trí Định lại phải kiếm người qua đường chơi cờ với mình. Chơi dở thế thì ai thèm chơi chung!
Ông lão nhướng mắt, dè dặt quan sát Trí Định, chợt nghĩ ra một kế bèn húng hắng rồi nói: “Khụ, thế thầy cứ từ từ suy nghĩ, tôi đi vệ sinh một chút nhé?”
Bùi Thứ nghe vậy là nhìn sang ông ta ngay.
Mấy người đang đứng xem cũng ngầm hiểu, chỉ đưa mắt nhìn nhau chứ không lên tiếng: Bọn họ biết thừa cái trò này, vì chỉ trong vòng một buổi sáng đã lặp đi lặp lại bảy tám lần rồi...
Mà kẻ đầu têu gây hoạ – thầy Trí Định – lại chẳng hay biết gì, thuận miệng nói: “Không sao, ông cứ đi đi, lúc ông quay lại chắc chắn là tôi nghĩ xong rồi.”
Ông lão đối diện lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa được Trí Định cho phép là vội vàng đánh bài chuồn.
Chẳng bao lâu sau đã mất dạng khỏi núi.
Mười phút sau, rốt cuộc thầy Trí Định cũng nghĩ ra mình muốn đi nước nào, nhưng khi ông ta đặt quân cờ xuống mới phát hiện đối diện chẳng có ai.
Người lúc nãy chơi cùng bảo đi vệ sinh vẫn chưa quay lại.
Ông ta không khỏi buồn bực: “Sao hôm nay lắm người mót thế nhỉ? Rớt vào hầm cầu hay sao mà giờ còn chưa quay lại...”
Bùi Thứ đứng cạnh đăm đăm nhìn ông ta, nhất thời không rõ sư thầy này không hiểu thật hay là giả vờ? Mọi người đều ngu người vì kiểu đi một nước cờ mất hơn mười phút của ông ta nên ai nấy đều lấy cớ đi vệ sinh để chạy làng, chịu quay lại mới là lạ!
“Người chơi cờ thời nay đều không giữ chữ tín thế à?” Trí Định đợi cả buổi chẳng thấy ai, nhìn bàn cờ trước mặt mà ngứa ngáy tâm can, không kìm được lại bắt đầu mời mọc vài người còn đứng đó xem, “Này, mấy ông có biết chơi cờ không? Tới chơi hộ ông ta đi, chúng ta đánh tiếp.”
Mọi người nghe xong đều ê cả đầu, vội vàng lùi ra sau.
Có người nói đã muộn nên phải lên núi.
Có người nói trưa rồi phải đi ăn cơm.
...
Chỉ có Bùi Thứ là còn đứng đó, mắt hơi lóe lên, chợt bước tới cười nói: “Nếu thầy Trí Định không chê thì để con chơi mấy ván với thầy nhé?”
Trí Định nghe vậy, mới đầu rất mừng, nhưng khi ngẩng lên nhận ra anh thì lập tức nhíu mày: “Là cậu à?”
Tuy ông ta đã luống tuổi như đầu chưa lẫn, mắt chưa mù.
Khoảnh khắc nhận ra Bùi Thứ, ông ta nổi lòng cảnh giác ngay: “Sao cậu không đi chung với Lâm Khấu Khấu mà chạy lại tới đây chơi cờ? Cô ta định làm gì?”
Bùi Thứ không ngờ sư thầy lại cảnh giác cao độ như vậy, dường như tức khắc thoát khỏi trạng thái u mê đánh cờ, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu anh.
Thảo nào Lâm Khấu Khấu lại từ bỏ việc ra tay với sư thầy này...
Quả đúng là không dễ chơi.
Anh thoáng suy tư, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh không âu lo, ngồi xuống đối diện Trí Định nói: “Thầy hiểu lầm rồi, con tới là vì tự con muốn thế, không liên quan gì tới cố vấn Lâm cả.”
Không liên quan.
Ừ đấy tôi tin cậu quá cơ.
Sau một năm, Trí Định đã mắc phải một chứng bệnh có tên khoa học là “Hậu chấn tâm lý Lâm Khấu Khấu”*. Hễ ai qua lại với Lâm Khấu Khấu thì đều bị ông ta dán nhãn “cá mè một lứa”, “cấu kết với nhau làm việc xấu”, “không phải thứ gì tốt”, sao có thể dễ dàng tin tưởng Bùi Thứ được?. ngôn tình hài
(*) Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: post-traumatic stress disorder – PTSD): là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ.
Ông cười lạnh: “Cậu có tính kế cũng vô ích, đừng mơ gặp được Trương Hiền thông qua tôi. Cậu nên khuyên cô ta bỏ cuộc sớm đi. Tháng trước tôi từng bảo cô ta rồi, nếu để cô ta đào thêm bất cứ ai từ chùa này thì tôi sẽ viết ngược pháp hiệu Trí Định lại, nghỉ tu luôn cho nó lành!”
Chẳng phải tháng trước là lúc Lâm Khấu Khấu quay lại Thượng Hải à?
Bùi Thứ bỗng nổi máu tò mò: “Thầy hận cô ấy như vậy, xem ra lúc ở trên núi cô ấy đã lập không ít công nhỉ?”
Công ấy à...
Lại còn dám dùng chữ “công” trước mặt mình cơ à!
Khóe mắt Trí Định giật một cái, môi cũng run rẩy, chỉ muốn nhét luôn quân cờ đang cầm trong tay vào miệng Bùi Thứ!
Lâm Khấu Khấu mà “lập công” ấy à?
Bảo là “tạo nghiệp” thì đúng hơn!
Nếu mấy năm trước mà hỏi trong thời gian tu trên núi, chuyện gì khiến Trí Định thấy hối hận nhất thì có lẽ ông ta sẽ làm bộ cao nhân mà phán “Không nhớ quá khứ, không sợ tương lai, không có gì hối hận“. Nhưng kể từ năm ngoái, nếu ai hỏi câu này thì đáp án của ông ta mãi mãi chỉ có một...
Đó chính là nhận Lâm Khấu Khấu vào lớp thiền tu!
Giờ nhớ tới chuyện này, Trí Định vẫn nghiến răng nói: “Cô ta nên tự biết rõ những gì mình đã làm. Cậu đừng ngồi đây nữa, tôi không chơi cờ với cậu đâu.”
Bùi Thứ vẫn ngồi yên đó: “Nếu bây giờ con và Lâm Khấu Khấu không phải một đám thì sao?”
Trí Định bất giác nhìn anh: “Không phải?”
Bùi Thứ không chút do dự bán đứng Lâm Khấu Khấu: “Thật không dám giấu thầy, con với Lâm Khấu Khấu đã đường ai nấy đi rồi. Vốn dĩ bọn con cùng công ty còn cái cô Tiết Lâm kia làm cho bên khác, giữa hai bên đang cạnh tranh nhau. Nhưng từ lúc bị thầy đuổi khỏi chùa là Lâm Khấu Khấu đã bắt tay hợp tác với Tiết Lâm để tìm cách gặp Trương Hiền. Con không đồng ý nên đã cạch mặt cô ta rồi.”
Trí Định nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Bùi Thứ nói: “Con biết có lẽ thầy không tin lời con, nhưng cũng chẳng sao. Hay là con với thầy cá cược nhé?”
Trí Định hỏi: “Cá cược với tôi?”
Bùi Thứ chỉ vào bàn cờ đang chơi dở, nói: “Cá kết quả ván này. Con muốn chơi cờ với thầy, nếu con thắng thì thầy cũng không cần dẫn con đi gặp Trương Hiền, con sẽ tự nghĩ cách, chỉ cần thầy đồng ý đừng ngăn cản con là đủ rồi.”
Trí Định xùy một tiếng: “Ván này tôi chơi với ai mà chả được, sao nhất thiết phải cá với cậu?”
Bùi Thứ khẽ mỉm cười: “Trên núi còn ai chịu chơi với thầy à?”
Trí Định: “...”
Má, sao đám headhunter thời nay ngang ngược quá vậy?
Đã đánh là tát thẳng mặt, chuyên xát muối vào nỗi đau kẻ khác!
Sau hai ngày quan sát, Bùi Thứ thấy có lẽ sư thầy này đúng là một sư thầy có vai vế trên núi, nhưng tiếng chơi cờ dở cũng lan xa, nếu không cũng chẳng phải ngồi đây dụ người qua đường chơi cùng.
Anh cầm một quân cờ lên, đặt luôn vào bàn cờ.
Sau đó nói: “Hơn nữa con hứa nếu con thua thì chẳng những con sẽ hủy đơn này xuống núi mà còn mang luôn Lâm Khấu Khấu đi theo.”
Con ngươi Trí Định co lại, tức khắc kinh ngạc ngẩng lên: “Cậu làm được?”
Bùi Thứ cười nhạt, khiêm tốn nói: “À, suýt thì quên tự giới thiệu với thầy. Con là Bùi Thứ, người đồng sáng lập công ty Headhunter Kỳ Lộ. Đơn hàng này do Đổng Thiên Hải đích thân thuê công ty bọn con.”
Nói cách khác, với tư cách là người đồng sáng lập, nếu anh có quyền nhận đơn thì cũng có quyền hủy đơn.
Anh dám cá là vì chắc chắn làm được.
Trí Định chợt im lặng nhìn Bùi Thứ như đang ngẫm xem anh có nói thật không.
Bùi Thứ cũng không giục ông ta, nhởn nhơ ngồi phía đối diện.
Tầm năm phút sau, Trí Định mới nhìn bàn cờ trước mặt, nhắc anh: “Cá cược như vậy không công bằng với cậu. Kết cục ván này đã định, ưu thế nghiêng hẳn về tôi, phần thắng của cậu không cao.”
Vừa nghĩ là biết ngay, ván cờ này Trí Định đã chơi suốt từ sáng đến trưa, nước nào cũng nghĩ kỹ mới đánh, còn vì chuyện này mà đuổi mất bảy tám người chơi cùng, tất nhiên là bên có lợi.
Trái lại bên phía Bùi Thứ đã đổi bảy tám người, lúc đánh kiểu này lúc chơi cách khác, chẳng ai nghĩ giống ai, thoạt trông rất hỗn loạn, lỗ hổng nhiều như cái sàng, đúng là chẳng có mấy cơ thắng.
Nhưng Bùi Thứ lại nói chắc nịch: “Con chỉ biết nếu không thuyết phục được thầy thì chẳng ai hoàn thành nổi đơn hàng này, vậy nên dù phần thắng có nhỏ thì con vẫn phải liều.”
Trí Định nhìn anh, không thể không khen ngợi: “Này thanh niên, cậu chẳng những to gan mà còn bạo miệng lắm.”
Bùi Thứ chìa tay: “Mời.”
Gió vờn ngang đình Bạch Vân, bên trong có hai người ngồi đánh cờ, bắt đầu một ván cược.
_______
Tin nhắn WeChat mà Lâm Khấu Khấu gửi như đá chìm đáy biển, cả buổi trời chẳng nhận được hồi âm, cô nghĩ bụng: Gã họ Bùi này hẹp hòi thật, có chút chuyện nhỏ như muỗi mà canh cánh trong lòng mãi, đến tin nhắn cũng chẳng thèm trả lời.
Cô chưa bao giờ thèm la liếm người khác.
Nếu người ta ngó lơ thì cô chẳng sốt ruột làm gì, cả buổi chiều đều ở lớp thiền tu liên lạc với người bên quỹ, bàn bạc xem ngày một nên đi gây sự với chùa Thanh Tuyền như thế nào.
Mãi đến bốn giờ chiều, cô bỗng nhận được tin nhắn của Bùi Thứ, là trả lời tin sáng nay của cô: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Nhìn mấy chữ này là cô tưởng tượng ra cái mặt không cảm xúc như người chết của Bùi Thứ ngay.
Lâm Khấu Khấu nghiến răng, hít sâu một hơi, gõ chữ: “Tôi và Tiết Lâm đã bàn xong kế hoạch, ngày mốt sẽ mượn chuyện quỹ từ thiện để gây sự, ép Trương Hiền ra mặt. Bên anh sao rồi?”
Bùi Thứ đọc tin này, ngoảnh đầu liếc nhìn.
Sư thầy Trí Định đang sững người ngồi trong đình ngắm bàn cờ, mãi vẫn chưa tỉnh táo nổi.
Anh đảo mắt, giơ điện thoại lên chụp một tấm gửi cho Lâm Khấu Khấu.
Lâm Khấu Khấu:???
Lâm Khấu Khấu: Trời đất, anh chơi cờ với con lừa trọc kia à?!! Sao ông ấy lại chịu chơi cờ với anh? Kết quả thế nào? Ai thắng vậy?!
Chẳng cần gặp mặt, chỉ nhìn số dấu câu là đủ biết bây giờ Lâm Khấu Khấu giật mình cỡ nào.
Nhưng lúc này, cái máu thâm của Bùi Thứ lại nổi lên.
Nghĩ tới mối thù tối qua, anh lại thấy phẫn hận giờ cố ý gửi đi ba chữ khiến người ta cay cú: “Cô đoán xem.”
Bùi Thứ cầm lên liếc qua, khoé miệng hơi nhếch lên: Nợ nần tối qua còn chưa tính xong mà giờ đã nhắn tin hỏi anh hết giận chưa à? Cáo chúc tết gà chẳng tốt lành gì!
Nghĩ vậy nên anh lơ luôn, chẳng thèm nhắn lại, tập trung vào chuyện trước mắt.
“Đánh đi chứ, ông còn tính dây dưa đến bao giờ? Trưa chúng tôi còn phải về ăn cơm nữa.”
“Phải đấy.”
“Để tôi nghĩ xem... Tôi đi nước này, à không, nước này...”
...
Trong đình Bạch Vân, thầy Trí Định đang chèo kéo người ta chơi cờ. Có điều ông ta vẫn cứ chứng nào tật nấy, nghĩ cả buổi mới đánh một nước khiến người ta chờ to cả đầu.
Du khách lên núi đã lục tục xuống núi hết đoàn này đến đoàn khác mà ông ta vẫn cứ cầm quân cờ ngẫm nghĩ.
Đã bảy tám người thay nhau ngồi đối diện ông ta vì không chịu nổi cái tật lề mề này mà kiếm cớ lủi mất.
Người bây giờ đang ngồi đối diện là một ông lão đầu tóc bạc phơ.
Có thể thấy ông lão này cũng là phật tử nên nói năng cực kỳ tôn trọng thầy Trí Định, cứ rối rít một điều “thầy” hai điều “ngài“.
Nhưng Trí Định đã cân nhắc nước cờ ấy mười mấy phút rồi.
Ông lão lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ, thầm than thở, bắt đầu nản lòng, thử hỏi dò: “Thưa thầy Trí Định, thầy còn cần bao lâu để nghĩ nước cờ ấy nữa ạ?”
Trí Định đang đắm mình trong suy nghĩ, vô thức đáp: “Không gấp.”
Không gấp?
Thầy không gấp nhưng tôi gấp!
Rốt cuộc ông lão cũng nhận ra đây là vực sâu, chả trách trong chùa nườm nượp nhân tài mà thầy Trí Định lại phải kiếm người qua đường chơi cờ với mình. Chơi dở thế thì ai thèm chơi chung!
Ông lão nhướng mắt, dè dặt quan sát Trí Định, chợt nghĩ ra một kế bèn húng hắng rồi nói: “Khụ, thế thầy cứ từ từ suy nghĩ, tôi đi vệ sinh một chút nhé?”
Bùi Thứ nghe vậy là nhìn sang ông ta ngay.
Mấy người đang đứng xem cũng ngầm hiểu, chỉ đưa mắt nhìn nhau chứ không lên tiếng: Bọn họ biết thừa cái trò này, vì chỉ trong vòng một buổi sáng đã lặp đi lặp lại bảy tám lần rồi...
Mà kẻ đầu têu gây hoạ – thầy Trí Định – lại chẳng hay biết gì, thuận miệng nói: “Không sao, ông cứ đi đi, lúc ông quay lại chắc chắn là tôi nghĩ xong rồi.”
Ông lão đối diện lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa được Trí Định cho phép là vội vàng đánh bài chuồn.
Chẳng bao lâu sau đã mất dạng khỏi núi.
Mười phút sau, rốt cuộc thầy Trí Định cũng nghĩ ra mình muốn đi nước nào, nhưng khi ông ta đặt quân cờ xuống mới phát hiện đối diện chẳng có ai.
Người lúc nãy chơi cùng bảo đi vệ sinh vẫn chưa quay lại.
Ông ta không khỏi buồn bực: “Sao hôm nay lắm người mót thế nhỉ? Rớt vào hầm cầu hay sao mà giờ còn chưa quay lại...”
Bùi Thứ đứng cạnh đăm đăm nhìn ông ta, nhất thời không rõ sư thầy này không hiểu thật hay là giả vờ? Mọi người đều ngu người vì kiểu đi một nước cờ mất hơn mười phút của ông ta nên ai nấy đều lấy cớ đi vệ sinh để chạy làng, chịu quay lại mới là lạ!
“Người chơi cờ thời nay đều không giữ chữ tín thế à?” Trí Định đợi cả buổi chẳng thấy ai, nhìn bàn cờ trước mặt mà ngứa ngáy tâm can, không kìm được lại bắt đầu mời mọc vài người còn đứng đó xem, “Này, mấy ông có biết chơi cờ không? Tới chơi hộ ông ta đi, chúng ta đánh tiếp.”
Mọi người nghe xong đều ê cả đầu, vội vàng lùi ra sau.
Có người nói đã muộn nên phải lên núi.
Có người nói trưa rồi phải đi ăn cơm.
...
Chỉ có Bùi Thứ là còn đứng đó, mắt hơi lóe lên, chợt bước tới cười nói: “Nếu thầy Trí Định không chê thì để con chơi mấy ván với thầy nhé?”
Trí Định nghe vậy, mới đầu rất mừng, nhưng khi ngẩng lên nhận ra anh thì lập tức nhíu mày: “Là cậu à?”
Tuy ông ta đã luống tuổi như đầu chưa lẫn, mắt chưa mù.
Khoảnh khắc nhận ra Bùi Thứ, ông ta nổi lòng cảnh giác ngay: “Sao cậu không đi chung với Lâm Khấu Khấu mà chạy lại tới đây chơi cờ? Cô ta định làm gì?”
Bùi Thứ không ngờ sư thầy lại cảnh giác cao độ như vậy, dường như tức khắc thoát khỏi trạng thái u mê đánh cờ, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu anh.
Thảo nào Lâm Khấu Khấu lại từ bỏ việc ra tay với sư thầy này...
Quả đúng là không dễ chơi.
Anh thoáng suy tư, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh không âu lo, ngồi xuống đối diện Trí Định nói: “Thầy hiểu lầm rồi, con tới là vì tự con muốn thế, không liên quan gì tới cố vấn Lâm cả.”
Không liên quan.
Ừ đấy tôi tin cậu quá cơ.
Sau một năm, Trí Định đã mắc phải một chứng bệnh có tên khoa học là “Hậu chấn tâm lý Lâm Khấu Khấu”*. Hễ ai qua lại với Lâm Khấu Khấu thì đều bị ông ta dán nhãn “cá mè một lứa”, “cấu kết với nhau làm việc xấu”, “không phải thứ gì tốt”, sao có thể dễ dàng tin tưởng Bùi Thứ được?. ngôn tình hài
(*) Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: post-traumatic stress disorder – PTSD): là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ.
Ông cười lạnh: “Cậu có tính kế cũng vô ích, đừng mơ gặp được Trương Hiền thông qua tôi. Cậu nên khuyên cô ta bỏ cuộc sớm đi. Tháng trước tôi từng bảo cô ta rồi, nếu để cô ta đào thêm bất cứ ai từ chùa này thì tôi sẽ viết ngược pháp hiệu Trí Định lại, nghỉ tu luôn cho nó lành!”
Chẳng phải tháng trước là lúc Lâm Khấu Khấu quay lại Thượng Hải à?
Bùi Thứ bỗng nổi máu tò mò: “Thầy hận cô ấy như vậy, xem ra lúc ở trên núi cô ấy đã lập không ít công nhỉ?”
Công ấy à...
Lại còn dám dùng chữ “công” trước mặt mình cơ à!
Khóe mắt Trí Định giật một cái, môi cũng run rẩy, chỉ muốn nhét luôn quân cờ đang cầm trong tay vào miệng Bùi Thứ!
Lâm Khấu Khấu mà “lập công” ấy à?
Bảo là “tạo nghiệp” thì đúng hơn!
Nếu mấy năm trước mà hỏi trong thời gian tu trên núi, chuyện gì khiến Trí Định thấy hối hận nhất thì có lẽ ông ta sẽ làm bộ cao nhân mà phán “Không nhớ quá khứ, không sợ tương lai, không có gì hối hận“. Nhưng kể từ năm ngoái, nếu ai hỏi câu này thì đáp án của ông ta mãi mãi chỉ có một...
Đó chính là nhận Lâm Khấu Khấu vào lớp thiền tu!
Giờ nhớ tới chuyện này, Trí Định vẫn nghiến răng nói: “Cô ta nên tự biết rõ những gì mình đã làm. Cậu đừng ngồi đây nữa, tôi không chơi cờ với cậu đâu.”
Bùi Thứ vẫn ngồi yên đó: “Nếu bây giờ con và Lâm Khấu Khấu không phải một đám thì sao?”
Trí Định bất giác nhìn anh: “Không phải?”
Bùi Thứ không chút do dự bán đứng Lâm Khấu Khấu: “Thật không dám giấu thầy, con với Lâm Khấu Khấu đã đường ai nấy đi rồi. Vốn dĩ bọn con cùng công ty còn cái cô Tiết Lâm kia làm cho bên khác, giữa hai bên đang cạnh tranh nhau. Nhưng từ lúc bị thầy đuổi khỏi chùa là Lâm Khấu Khấu đã bắt tay hợp tác với Tiết Lâm để tìm cách gặp Trương Hiền. Con không đồng ý nên đã cạch mặt cô ta rồi.”
Trí Định nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Bùi Thứ nói: “Con biết có lẽ thầy không tin lời con, nhưng cũng chẳng sao. Hay là con với thầy cá cược nhé?”
Trí Định hỏi: “Cá cược với tôi?”
Bùi Thứ chỉ vào bàn cờ đang chơi dở, nói: “Cá kết quả ván này. Con muốn chơi cờ với thầy, nếu con thắng thì thầy cũng không cần dẫn con đi gặp Trương Hiền, con sẽ tự nghĩ cách, chỉ cần thầy đồng ý đừng ngăn cản con là đủ rồi.”
Trí Định xùy một tiếng: “Ván này tôi chơi với ai mà chả được, sao nhất thiết phải cá với cậu?”
Bùi Thứ khẽ mỉm cười: “Trên núi còn ai chịu chơi với thầy à?”
Trí Định: “...”
Má, sao đám headhunter thời nay ngang ngược quá vậy?
Đã đánh là tát thẳng mặt, chuyên xát muối vào nỗi đau kẻ khác!
Sau hai ngày quan sát, Bùi Thứ thấy có lẽ sư thầy này đúng là một sư thầy có vai vế trên núi, nhưng tiếng chơi cờ dở cũng lan xa, nếu không cũng chẳng phải ngồi đây dụ người qua đường chơi cùng.
Anh cầm một quân cờ lên, đặt luôn vào bàn cờ.
Sau đó nói: “Hơn nữa con hứa nếu con thua thì chẳng những con sẽ hủy đơn này xuống núi mà còn mang luôn Lâm Khấu Khấu đi theo.”
Con ngươi Trí Định co lại, tức khắc kinh ngạc ngẩng lên: “Cậu làm được?”
Bùi Thứ cười nhạt, khiêm tốn nói: “À, suýt thì quên tự giới thiệu với thầy. Con là Bùi Thứ, người đồng sáng lập công ty Headhunter Kỳ Lộ. Đơn hàng này do Đổng Thiên Hải đích thân thuê công ty bọn con.”
Nói cách khác, với tư cách là người đồng sáng lập, nếu anh có quyền nhận đơn thì cũng có quyền hủy đơn.
Anh dám cá là vì chắc chắn làm được.
Trí Định chợt im lặng nhìn Bùi Thứ như đang ngẫm xem anh có nói thật không.
Bùi Thứ cũng không giục ông ta, nhởn nhơ ngồi phía đối diện.
Tầm năm phút sau, Trí Định mới nhìn bàn cờ trước mặt, nhắc anh: “Cá cược như vậy không công bằng với cậu. Kết cục ván này đã định, ưu thế nghiêng hẳn về tôi, phần thắng của cậu không cao.”
Vừa nghĩ là biết ngay, ván cờ này Trí Định đã chơi suốt từ sáng đến trưa, nước nào cũng nghĩ kỹ mới đánh, còn vì chuyện này mà đuổi mất bảy tám người chơi cùng, tất nhiên là bên có lợi.
Trái lại bên phía Bùi Thứ đã đổi bảy tám người, lúc đánh kiểu này lúc chơi cách khác, chẳng ai nghĩ giống ai, thoạt trông rất hỗn loạn, lỗ hổng nhiều như cái sàng, đúng là chẳng có mấy cơ thắng.
Nhưng Bùi Thứ lại nói chắc nịch: “Con chỉ biết nếu không thuyết phục được thầy thì chẳng ai hoàn thành nổi đơn hàng này, vậy nên dù phần thắng có nhỏ thì con vẫn phải liều.”
Trí Định nhìn anh, không thể không khen ngợi: “Này thanh niên, cậu chẳng những to gan mà còn bạo miệng lắm.”
Bùi Thứ chìa tay: “Mời.”
Gió vờn ngang đình Bạch Vân, bên trong có hai người ngồi đánh cờ, bắt đầu một ván cược.
_______
Tin nhắn WeChat mà Lâm Khấu Khấu gửi như đá chìm đáy biển, cả buổi trời chẳng nhận được hồi âm, cô nghĩ bụng: Gã họ Bùi này hẹp hòi thật, có chút chuyện nhỏ như muỗi mà canh cánh trong lòng mãi, đến tin nhắn cũng chẳng thèm trả lời.
Cô chưa bao giờ thèm la liếm người khác.
Nếu người ta ngó lơ thì cô chẳng sốt ruột làm gì, cả buổi chiều đều ở lớp thiền tu liên lạc với người bên quỹ, bàn bạc xem ngày một nên đi gây sự với chùa Thanh Tuyền như thế nào.
Mãi đến bốn giờ chiều, cô bỗng nhận được tin nhắn của Bùi Thứ, là trả lời tin sáng nay của cô: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Nhìn mấy chữ này là cô tưởng tượng ra cái mặt không cảm xúc như người chết của Bùi Thứ ngay.
Lâm Khấu Khấu nghiến răng, hít sâu một hơi, gõ chữ: “Tôi và Tiết Lâm đã bàn xong kế hoạch, ngày mốt sẽ mượn chuyện quỹ từ thiện để gây sự, ép Trương Hiền ra mặt. Bên anh sao rồi?”
Bùi Thứ đọc tin này, ngoảnh đầu liếc nhìn.
Sư thầy Trí Định đang sững người ngồi trong đình ngắm bàn cờ, mãi vẫn chưa tỉnh táo nổi.
Anh đảo mắt, giơ điện thoại lên chụp một tấm gửi cho Lâm Khấu Khấu.
Lâm Khấu Khấu:???
Lâm Khấu Khấu: Trời đất, anh chơi cờ với con lừa trọc kia à?!! Sao ông ấy lại chịu chơi cờ với anh? Kết quả thế nào? Ai thắng vậy?!
Chẳng cần gặp mặt, chỉ nhìn số dấu câu là đủ biết bây giờ Lâm Khấu Khấu giật mình cỡ nào.
Nhưng lúc này, cái máu thâm của Bùi Thứ lại nổi lên.
Nghĩ tới mối thù tối qua, anh lại thấy phẫn hận giờ cố ý gửi đi ba chữ khiến người ta cay cú: “Cô đoán xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.