Chương 79: Chuyện quá khứ
Thời Kính
02/05/2024
Rõ ràng câu này cố ý đề cập tới “vận may” mà Thi Định Thanh nói lúc trước.
Nghe nhẹ tênh nhưng lại như đâm vào tim người ta.
Thầy trò thuở xưa nay trở mặt thành thù, đều đứng trước cửa phòng trà của Trương Hiền, nhìn nhau từ đằng xa. Nét mặt ai nấy đều bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại rất đáng sợ.
Dù ít hay nhiều, những người đứng đây đều biết ân oán giữa họ nên không ai dám mở miệng khi thấy cảnh này.
Thư Điềm chưa mấy trải đời, thấy hơi căng thẳng.
Mặt Tiết Lâm cũng đanh lại.
Chỉ có Bùi Thứ là từ lúc đi đường đến giờ mặt mày luôn thư thái, lúc này nhìn trái ngó phải rồi cười khẽ một tiếng, hỏi Lâm Khấu Khấu đứng cạnh: “Hay là tôi dẫn ông Đổng vào nói chuyện còn cô ở ngoài ôn chuyện với bà chủ cũ nhé?”
Lâm Khấu Khấu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt anh thì lập tức hiểu ý, nói: “Thế cũng được. Dù sao đây cũng là nơi tôi ở hơn một năm, giờ bà chủ cũ đến, nếu để người ta đứng đây đợi thì hơi bất lịch sự. Anh cứ đi đi, để tôi trò chuyện với Tổng giám đốc Thi.”
Đến bước khách hàng đích thân tới gặp ứng viên thì không khác gì vòng phỏng vấn.
Cố vấn headhunter có mặt hay không đều không ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc.
Cô không mấy hứng thú về chuyện giữa Đổng Thiên Hải và Trương Hiền, nhưng ở lại đây làm Thi Định Thanh thấy nhụt chí lại khá thú vị.
Thế là Bùi Thứ nói: “Tôi vào trước đây.”
Lâm Khấu Khấu nhướng mày cười hỏi: “Anh không muốn ở lại ôn chuyện à?”
Cô vô cùng tò mò về quan hệ của Bùi Thứ và Thi Định Thanh.
Tiếc là Bùi Thứ không mắc mưu. Anh liếc nhìn cô rồi đến Thi Định Thanh, ý cười vẫn thấp thoáng bên môi, tỉnh bơ nói: “Thôi khỏi, tính tôi không biết điều, chưa bao giờ có hứng ôn chuyện với ai.”
Thi Định Thanh nhìn anh.
Anh chẳng buồn nhìn bà ta nữa, lập tức chào Tuệ Ngôn, nói với Đổng Thiên Hải mấy câu rồi cùng nhau vào phòng trà.
Cửa đóng lại, ngăn cách bên trong với bên ngoài.
Thi Định Thanh đứng ngoài đợi với vẻ mặt khó đoán.
Tình cảnh này đâu thể dùng hai chữ “xấu hổ” là lột tả hết được.
Tiết Lâm vốn dĩ cực kỳ tự tin gọi Thi Định Thanh lên núi, ai ngờ lại bị vả mặt tại trận, khiến cả mình lẫn khách hàng phải đứng ngoài đợi và bị đối thủ chê cười. Còn Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ rõ ràng đã cùng đường bí lối, bị Trương Hiền từ chối trước đó lại dẫn Đổng Thiên Hải vốn có hiềm khích với Trương Hiền trước đó nghênh ngang tới làm khách quý.
Tình thế đảo ngược khiến người ta trở tay không kịp.
Tâm trạng Lâm Khấu Khấu không tồi: “Ông Đổng và Trương Hiền đã nhiều năm không gặp nhau, lại là đối tác cũ, chắc sẽ có không ít chuyện muốn tâm sự, hay là mọi người tìm chỗ nào ngồi đợi đi? Ai biết phải đợi bao lâu mà cứ đứng thế này.”
Tiết Lâm là người đầu tiên phản ứng: “Cô đã bàn điều kiện gì với Trương Hiền hả? Ân oán giữa ông ta và Đổng Thiên Hải sâu như vậy, sao có thể thật sự cân nhắc chuyện gia nhập Giáo dục Thiên Chung được?”
Lâm Khấu Khấu lại chỗ bàn đá dưới chân cầu thang ngồi xuống, lười biếng híp mắt phơi nắng, dài giọng nói: “Đứng trước lợi ích thì ân oán là cái thá gì? Cố vấn Tiết thực sự không nên hỏi một câu như thế. Chẳng phải cô từng nói nhược điểm lớn nhất của tôi là xử lý mọi chuyện theo cảm tính, không đặt lợi ích lên hàng đầu à? Trương Hiền là ứng viên tốt nhất mà cả hai phía chúng ta đều ưng ý, nếu gạt yếu tố tình cảm sang một bên, chỉ cân nhắc lợi ích thì ông ta chọn thế là rất bình thường mà?”
Dù sao Đổng Thiên Hải cũng là ông trùm tư bản, có thể huy động vô số nguồn lực; mà Thi Định Thanh dẫu giỏi giang thế nào thì cũng chỉ là con cá nhỏ mới bơi vào ao.
Hơn nữa Giáo dục Thiên Chung và Giáo dục Học Hải đều có thế mạnh và thế yếu riêng của mình.
Nếu ứng viên là một người khác thì tỷ lệ thắng của Đổng Thiên Hải tất nhiên sẽ cao hơn.
Lâm Khấu Khấu vừa dứt lời là sắc mặt Tiết Lâm tệ đến mức không thể nào tệ hơn.
Nhưng Thi Định Thanh thì lại thấy nhẹ nhõm hẳn, mắt lóe sáng, lại còn mỉm cười bước tới ngồi xuống trước mặt Lâm Khấu Khấu, khẽ thở dài than: “Cô vẫn thích dùng đòn tâm lý như xưa.”
Lâm Khấu Khấu nhướng mày không tiếp lời.
Đầu óc Thi Định Thanh cực kỳ tỉnh táo: “Nếu Trương Hiền đã đồng ý gặp mặt tôi để nói chuyện chứng tỏ ông ta có hứng thú với bên tôi; nếu ông ta không đếm xỉa gì với bên tôi thì sẽ cư xử lịch sự với tôi để tránh lúc từ chối ầm ĩ khó coi, làm mếch lòng tôi. Nhưng bây giờ ông ta chẳng hề sợ mếch lòng tôi thế này lại khiến tôi thấy yên tâm hẳn.”
Tiết Lâm lập tức ngớ ra, nhìn Thi Định Thanh với vẻ kinh ngạc.
Nhưng Lâm Khấu Khấu lại không hề thấy ngạc nhiên: “Thế thì sao nào?”
Thi Định Thanh bình tĩnh nói: “Thật ra buổi phỏng vấn là bài kiểm tra dành cho cả khách hàng lẫn ứng viên. Nếu giờ tôi hẹp hòi xoay người đi luôn, chứng tỏ tôi không phải là một bà chủ độ lượng. Ông ta đang thử tôi, cũng muốn nói cho tôi biết rằng giá trị của ông ta vượt xa ứng viên bình thường, muốn ra oai phủ đầu với tôi.”
Tiết Lâm nghe đến đó thì nhíu chặt mày: Từ lúc Trương Hiền muốn gặp cả cô ta lẫn Lâm Khấu Khấu là cô ta đã biết người này có phần tự mãn và muốn làm giá nên mới cố ý gọi điện mời Thi Định Thanh đích thân tới đây để cho Trương Hiền nở mày nở mặt. Nhưng ai mà ngờ, theo ý Thi Định Thanh nói thì bây giờ ông ta vẫn đang tiếp tục nâng giá bản thân?
Chẳng hiểu sao mà cô ta lại thấy tức anh ách.
Tiết Lâm lia mắt sang Lâm Khấu Khấu, phát hiện nét mặt cô chẳng hề thay đổi khi nghe Thi Định Thanh nói, chợt nhớ ra mình từng gặp Bùi Thứ trước cửa phòng trà của Trương Hiền tối qua, đột nhiên hai mạch Nhâm – Đốc đả thông* mà vỡ lẽ.
(*) Mạch Nhâm và mạch Đốc hợp với nhau tạo nên bộ mạch chính trong cơ thể con người, câu này ý chỉ chợt bừng hiểu ra, thông suốt tất cả.
Cô ta nghiến răng nói: “Hai người, chính hai người cố ý bắc thang cho Trương Hiền trèo lên, thậm chí còn chủ động giúp ông ta nâng giá bản thân!”
Lâm Khấu Khấu nhìn cô ta với ánh mắt khen ngợi: “Không ngờ giờ cô đã nghĩ ra, tôi cứ tưởng phải đợi đến khi vung tiền như rác thì não cô mới thông cơ.”
Tiết Lâm tức nghẹn thở: “Lâm Khấu Khấu, cô…”
Thi Định Thanh đanh mặt lại, giơ tay ý bảo Tiết Lâm im miệng rồi nhìn Lâm Khấu Khấu chằm chằm, hỏi: “Cô làm chuyện hại người mà chẳng lợi mình như thế có được gì đâu?”
Lâm Khấu Khấu cười: “Trước kia tôi cũng thấy chuyện này chẳng có gì vui, nhưng bây giờ càng nghĩ lại càng thấy nó thú vị.”
Trên đời đâu có gì vui bằng úp sọt kẻ khác chứ?
Cùng một mặt hàng với giá trị không đổi, nhưng giá cả của nó ở thị trường của người mua và thị trường của người bán lại khác nhau một trời một vực.
Mà Thi Định Thanh chẳng những là đối thủ của cô và Bùi Thứ, mà còn là đối thủ của Đổng Thiên Hải.
Làm đối thủ suy yếu tức là khiến mình mạnh lên.
Vả lại…
Lâm Khấu Khấu cụp mắt, bỗng nhiên ghé sát lại, hạ giọng nói với Thi Định Thanh: “Bà không thắc mắc vì sao Trương Hiền lại bất chấp rủi ro sẽ đắc tội với bà chủ tương lai là bà để bắt tay hợp tác với bọn tôi diễn vở kịch này à?”
Thi Định Thanh nhìn cô.
Lâm Khấu Khấu nhếch môi cười, hả hê nói: “Tôi đoán ông ta đã muốn nâng giá từ đầu, chỉ chờ bà tới để cho bà một bất ngờ lớn thôi.”
Nếu không muốn chào giá trên trời thì không cần giở lắm chiêu trò như vậy.
Trương Hiền hao tâm tổn sức như thế chứng tỏ…
Ông ta chắc chắn sẽ hét một cái giá cắt cổ đủ khiến Thi Định Thanh nôn ra máu!
Khóe mắt Thi Định Thanh giật một cái, nói: “Cô đã nhìn thấu điểm này nên mới đồng ý phối hợp với ông ta.”
Lâm Khấu Khấu vung vẩy ngón tay: “Không, nói chính xác là bọn tôi chủ động đến gặp ông ta đề xuất phương án này.”
Tiết Lâm vừa nghe xong là muốn mắng người ngay.
Thi Định Thanh nói: “Xem ra bây giờ cô rất hận tôi.”
Lâm Khấu Khấu không cự lại, chỉ cười nhẹ tênh nói: “Bà cứ đùa. Tôi đâu có quên bà là thầy tôi, và từng có ơn với tôi. Năm đó nhà tôi gặp chuyện, nếu bà không giúp thì có khi tôi đã phải nghỉ học vì cùng đường rồi.”
Nhắc đến chuyện này, mặt cô trông hờ hững hẳn, còn có vẻ mông lung khi nghĩ đến chuyện xưa.
Thi Định Thanh im lặng không tiếp lời.
Nhưng Lâm Khấu Khấu nhanh chóng thoát khỏi hồi ức như thể chẳng thấy tiếc nuối quá khứ ấy chút nào, chỉ nói: “Tôi luôn nhớ ơn người khác. Nếu không lúc bà để người ta đặt bản thỏa thuận không cạnh tranh kia trước mặt tôi thì tôi đã không ký. Bà thấy có đúng không?”
Tiết Lâm nghe tới đó thì giật nảy mình.
Phải biết rằng trước kia Lâm Khấu Khấu gia nhập Hàng Hướng với vai trò người đồng sáng lập, tự cô đã là một headhunter có thâm niên và đứng đầu ngành, sao lại không hiểu rõ mấy chiêu trò liên quan đến thỏa thuận không cạnh tranh được.
Headhunter lão luyện có trăm nghìn cách lách thỏa thuận không cạnh tranh.
Nhưng sau khi Lâm Khấu Khấu bị Hàng Hướng đuổi việc và im lặng ký thỏa thuận ấy đã mai danh ẩn tích tròn một năm khiến trong ngành không ngớt xôn xao.
Hồi đó Tiết Lâm mới vào nghề không lâu nên còn nhớ rất rõ chuyện này.
Bây giờ xem ra, Lâm Khấu Khấu chịu ký thỏa thuận không cạnh tranh là vì bận tâm đ ến tình nghĩa với Thi Định Thanh, vì nhớ cái ơn khi xưa của bà ta?
Cô ta chợt nhìn Lâm Khấu Khấu với ánh mắt không thể tin nổi.
Nhưng Lâm Khấu Khấu lại thản nhiên nói tiếp: “Tiếc là bà đã không tận dụng tốt một năm qua, có vẻ như Hàng Hướng chẳng bằng ngày xưa nữa.”
Thi Định Thanh nói: “Đúng là Trình Ký và Cố Hướng Đông chẳng được việc mấy.”
Lâm Khấu Khấu lại xát muối vào vết thương của bà ta: “Bây giờ hình như Hạ Sấm cũng đi rồi nhỉ? Thế thì bà đâu còn mấy người mà dùng…”
Thi Định Thanh nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm: “Có vẻ như cô thấy thoải mái hẳn khi thấy tôi sống không tốt.”
Lâm Khấu Khấu chợt nhíu mày, nhạy bén phát hiện gì đó.
Quả nhiên, Thi Định Thanh bỗng thở dài, chuyển chủ đề: “Tôi biết lúc trước tôi tự tiện bán Hàng Hướng đi, chấp nhận việc sáp nhập là đủ khiến cô thấy bất mãn rồi, chứ đừng nói lúc ép cô thôi việc còn dùng ơn nghĩa quá khứ làm lợi thế ép cô ký thỏa thuận không cạnh tranh. Nhưng cô có đứng trên lập trường của những cổ đông khác, những người khác, thậm chí là của tôi để suy nghĩ bao giờ chưa?”
Lâm Khấu Khấu bỗng thấy bực bội, không nói gì.
Thi Định Thanh lẳng lặng nhìn cô chằm chằm: “Ai mở công ty cũng mong kiếm được tiền, tập đoàn Lượng Tử thu mua công ty chúng ta với cái giá xưa nay chưa từng có trong lịch sử ngành này, cổ đông luôn gây áp lực, một mình cô phản đối thì có ích gì? Đâu phải ai cũng như cô.”
Hành lang không ai qua lại vô cùng yên ắng.
Thi Định Thanh xem xét chuyện cũ một cách lý trí: “Tôi là đầu tàu công ty, không thể vì cái gọi là “lý tưởng” của một mình cô mà xem nhẹ mong đợi về lợi ích của những người khác được. Mà sau khi chuyện mua bán sáp nhập kết thúc, tập đoàn muốn điều một phần headhunter xuất sắc sang bên tập đoàn làm công tác tuyển dụng thì cô lại cho rằng bản chất công việc đã biến từ headhunter thành HR nên đi đầu chống đối.”
Lâm Khấu Khấu cười khẩy: “Bà luôn biết rõ chuyện tôi ghét HR mà.”
Thi Định Thanh gật đầu: “Phải, tôi biết rõ. Nhưng cô cầm đầu mọi người gây chuyện như thế đã khiến tập đoàn cử người xuống khiển trách. Tôi không nỡ đuổi cô, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của tôi lúc ấy.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Lúc bà mời tôi gia nhập Hàng Hướng bảo là muốn xây dựng một công ty headhunter thuần túy, tôi đã tin bà. Không ngờ thoắt cái bà lại ba qu3 xỏ lá, rồi còn trách tôi không màng đại cục à?”
Nói đến đây, cô bỗng thấy vớ vẩn.
Thấy mình thật buồn cười, cũng thấy Thi Định Thanh thật dối trá.
Nhưng lúc này Thi Định Thanh lại đặt hai tay lên bàn, không phản pháo mà nói: “Dù cô nghĩ thế nào thì lúc ấy tôi đã làm tất cả những gì có thể trong khả năng của mình rồi.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Thỏa thuận không cạnh tranh cũng thế sao?”
Thi Định Thanh nói: “Đó là tập đoàn muốn cô ký. Cô là người trong nghề, chắc biết đa số thỏa thuận không cạnh tranh đều có hiệu lực hai năm, tôi chỉ bảo bộ phận pháp lý viết một năm là đã qua mặt tập đoàn tự quyết rồi.”
Lâm Khấu Khấu bật cười: “Thế ra tôi còn phải cảm ơn bà vì được quay lại ngành sớm à?”
Thi Định Thanh than khẽ: “Lần này tôi tới đây, ngoài gặp Trương Hiền thì thật ra cũng muốn gặp mặt cô để tâm sự. Chúng ta đã quen biết nhiều năm, tôi hiểu tính cô thế nào, không muốn thấy cô cạn nghĩ rồi sa đà nhầm đường.”
Câu này Lâm Khấu Khấu càng ngẫm kỹ lại càng thấy khó tin, cứ ngỡ mình nghe lầm: “Đừng nói ý của Tổng giám đốc Thi là muốn mời tôi quay lại chứ?”
Thi Định Thanh nói: “Có gì không thể chứ? Dù cô nghĩ gì về tôi thì tôi vẫn luôn cho rằng cô là một vị tướng tài hiếm có trong ngành này. Nếu cô không muốn về Hàng Hướng thì có thể vào làm trong công ty mới của tôi, chúng ta lại tiếp tục hợp tác. Còn về Kỳ Lộ, Bùi Thứ là người thế nào thì tôi không hiểu lắm, nhưng cậu ta và cô không giống nhau. Với cô mà nói, Kỳ Lộ chính là tử lộ.”
Cuối cùng ánh mắt Lâm Khấu Khấu cũng thay đổi. Cô dùng ánh mắt hoang mang ngắm người phụ nữ đối diện mình, ngắm mái tóc búi cao, ngắm trang phục chỉnh tề và phong thái bình tĩnh thản nhiên của bà ta, và cả…
Ánh mắt không hề chột dạ khi nói dối!
Mọi thứ rất đỗi hoàn hảo, mà cũng rất đỗi giả dối.
Cô ngạc nhiên tự hỏi sao trước kia mình chưa từng dùng ánh mắt bình tĩnh và khách quan thế này để quan sát bà ta nhỉ?
Vì bà ta là thầy cô, là người từng vươn tay ra giúp đỡ cô.
Thậm chí, đơn hàng vào nghề của cô cũng là để giúp bà ta thoát khỏi bể khổ…
Cho nên cô coi việc hai người tin tưởng nhau là lẽ đương nhiên, nên chưa từng hoài nghi bất cứ câu nói nào của bà ta.
Nhưng bây giờ, Lâm Khấu Khấu mới phát hiện khi tháo lớp kính lọc ra thì những thứ xấu xa dối trá tiềm ẩn trong bản tính sẽ khắc rõ trên mặt mỗi người, thấm đượm vào từng lời nói hành động của kẻ đó, chỉ cần để ý một chút là sẽ phát hiện sơ hở chồng chất.
Cô cười, một nụ cười giải thoát buông bỏ.
Thi Định Thanh hơi nhíu mày nhìn cô.
Lâm Khấu Khấu cười xong mới than một tiếng, ngước mắt lên nhìn mái cong trên nóc điện của chùa Thanh Tuyền đằng xa, nói: “Bà có biết trong một năm ở trên ngọn núi này, chuyện gì khiến tôi canh cánh mỗi ngày không?”
Cả Thi Định Thanh ngồi đối diện lẫn trợ lý đứng cạnh bà ta và Tiết Lâm, Thư Điềm cách đó xa hơn đều im lặng lắng nghe.
Lâm Khấu Khấu quay đầu nhìn Thi Định Thanh nói: “Đó là tại sao một headhunter như tôi lại mù mắt đến mức đó, phải đợi đến khi bà bảo người ta vứt bản thỏa thuận không cạnh tranh vào mặt thì tôi mới thấy rõ bộ mặt thật của bà đấy.”
Thi Định Thanh vẫn điềm nhiên ngồi đó.
“Sau đó tôi ngộ ra một chân lý…”
Lâm Khấu Khấu ngẩng đầu nhìn cửa phòng trà đã mở. Đổng Thiên Hải vừa bước ra, còn Bùi Thứ đứng cạnh ông ta đang im lặng nhìn về phía cô.
Vì thế cô mỉm cười: “Thà chết chùm với đứa đểu ra mặt còn hơn sống chung với loại đạo đức giả!”
Thế này khác nào chỉ thẳng mặt Thi Định Thanh mà mắng bà ta là đồ đạo đức giả?
Tiết Lâm đứng cạnh nghe hết cuộc đàm thoại chứa lượng thông tin quá lớn, lúc này đã đứng hình, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn Lâm Khấu Khấu.
Thư Điềm thì lại thấy sợ hãi, thậm chí là thấp thỏm âu lo.
Nhưng Thi Định Thanh lại không nổi giận, hình như bà ta đã liệu sẵn rằng Lâm Khấu Khấu sẽ phản ứng như vậy, chỉ nói: “Thế thì đáng tiếc thật, vốn dĩ Hàng Hướng là do một tay cô xây nên…”
“Không đáng tiếc chút nào.” Lâm Khấu Khấu đứng dậy, nhìn bà ta lần cuối, bình tĩnh nói, “Kể từ ngày tôi giũ áo ra đi thì nợ nần giữa tôi với bà đã kết thúc. Yên tâm, trước kia tôi cho Hàng Hướng bao nhiêu thì sau này sẽ đòi lại bấy nhiêu, không thiếu bất cứ thứ gì hay chuyện gì đâu.”
Nghe nhẹ tênh nhưng lại như đâm vào tim người ta.
Thầy trò thuở xưa nay trở mặt thành thù, đều đứng trước cửa phòng trà của Trương Hiền, nhìn nhau từ đằng xa. Nét mặt ai nấy đều bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại rất đáng sợ.
Dù ít hay nhiều, những người đứng đây đều biết ân oán giữa họ nên không ai dám mở miệng khi thấy cảnh này.
Thư Điềm chưa mấy trải đời, thấy hơi căng thẳng.
Mặt Tiết Lâm cũng đanh lại.
Chỉ có Bùi Thứ là từ lúc đi đường đến giờ mặt mày luôn thư thái, lúc này nhìn trái ngó phải rồi cười khẽ một tiếng, hỏi Lâm Khấu Khấu đứng cạnh: “Hay là tôi dẫn ông Đổng vào nói chuyện còn cô ở ngoài ôn chuyện với bà chủ cũ nhé?”
Lâm Khấu Khấu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt anh thì lập tức hiểu ý, nói: “Thế cũng được. Dù sao đây cũng là nơi tôi ở hơn một năm, giờ bà chủ cũ đến, nếu để người ta đứng đây đợi thì hơi bất lịch sự. Anh cứ đi đi, để tôi trò chuyện với Tổng giám đốc Thi.”
Đến bước khách hàng đích thân tới gặp ứng viên thì không khác gì vòng phỏng vấn.
Cố vấn headhunter có mặt hay không đều không ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc.
Cô không mấy hứng thú về chuyện giữa Đổng Thiên Hải và Trương Hiền, nhưng ở lại đây làm Thi Định Thanh thấy nhụt chí lại khá thú vị.
Thế là Bùi Thứ nói: “Tôi vào trước đây.”
Lâm Khấu Khấu nhướng mày cười hỏi: “Anh không muốn ở lại ôn chuyện à?”
Cô vô cùng tò mò về quan hệ của Bùi Thứ và Thi Định Thanh.
Tiếc là Bùi Thứ không mắc mưu. Anh liếc nhìn cô rồi đến Thi Định Thanh, ý cười vẫn thấp thoáng bên môi, tỉnh bơ nói: “Thôi khỏi, tính tôi không biết điều, chưa bao giờ có hứng ôn chuyện với ai.”
Thi Định Thanh nhìn anh.
Anh chẳng buồn nhìn bà ta nữa, lập tức chào Tuệ Ngôn, nói với Đổng Thiên Hải mấy câu rồi cùng nhau vào phòng trà.
Cửa đóng lại, ngăn cách bên trong với bên ngoài.
Thi Định Thanh đứng ngoài đợi với vẻ mặt khó đoán.
Tình cảnh này đâu thể dùng hai chữ “xấu hổ” là lột tả hết được.
Tiết Lâm vốn dĩ cực kỳ tự tin gọi Thi Định Thanh lên núi, ai ngờ lại bị vả mặt tại trận, khiến cả mình lẫn khách hàng phải đứng ngoài đợi và bị đối thủ chê cười. Còn Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ rõ ràng đã cùng đường bí lối, bị Trương Hiền từ chối trước đó lại dẫn Đổng Thiên Hải vốn có hiềm khích với Trương Hiền trước đó nghênh ngang tới làm khách quý.
Tình thế đảo ngược khiến người ta trở tay không kịp.
Tâm trạng Lâm Khấu Khấu không tồi: “Ông Đổng và Trương Hiền đã nhiều năm không gặp nhau, lại là đối tác cũ, chắc sẽ có không ít chuyện muốn tâm sự, hay là mọi người tìm chỗ nào ngồi đợi đi? Ai biết phải đợi bao lâu mà cứ đứng thế này.”
Tiết Lâm là người đầu tiên phản ứng: “Cô đã bàn điều kiện gì với Trương Hiền hả? Ân oán giữa ông ta và Đổng Thiên Hải sâu như vậy, sao có thể thật sự cân nhắc chuyện gia nhập Giáo dục Thiên Chung được?”
Lâm Khấu Khấu lại chỗ bàn đá dưới chân cầu thang ngồi xuống, lười biếng híp mắt phơi nắng, dài giọng nói: “Đứng trước lợi ích thì ân oán là cái thá gì? Cố vấn Tiết thực sự không nên hỏi một câu như thế. Chẳng phải cô từng nói nhược điểm lớn nhất của tôi là xử lý mọi chuyện theo cảm tính, không đặt lợi ích lên hàng đầu à? Trương Hiền là ứng viên tốt nhất mà cả hai phía chúng ta đều ưng ý, nếu gạt yếu tố tình cảm sang một bên, chỉ cân nhắc lợi ích thì ông ta chọn thế là rất bình thường mà?”
Dù sao Đổng Thiên Hải cũng là ông trùm tư bản, có thể huy động vô số nguồn lực; mà Thi Định Thanh dẫu giỏi giang thế nào thì cũng chỉ là con cá nhỏ mới bơi vào ao.
Hơn nữa Giáo dục Thiên Chung và Giáo dục Học Hải đều có thế mạnh và thế yếu riêng của mình.
Nếu ứng viên là một người khác thì tỷ lệ thắng của Đổng Thiên Hải tất nhiên sẽ cao hơn.
Lâm Khấu Khấu vừa dứt lời là sắc mặt Tiết Lâm tệ đến mức không thể nào tệ hơn.
Nhưng Thi Định Thanh thì lại thấy nhẹ nhõm hẳn, mắt lóe sáng, lại còn mỉm cười bước tới ngồi xuống trước mặt Lâm Khấu Khấu, khẽ thở dài than: “Cô vẫn thích dùng đòn tâm lý như xưa.”
Lâm Khấu Khấu nhướng mày không tiếp lời.
Đầu óc Thi Định Thanh cực kỳ tỉnh táo: “Nếu Trương Hiền đã đồng ý gặp mặt tôi để nói chuyện chứng tỏ ông ta có hứng thú với bên tôi; nếu ông ta không đếm xỉa gì với bên tôi thì sẽ cư xử lịch sự với tôi để tránh lúc từ chối ầm ĩ khó coi, làm mếch lòng tôi. Nhưng bây giờ ông ta chẳng hề sợ mếch lòng tôi thế này lại khiến tôi thấy yên tâm hẳn.”
Tiết Lâm lập tức ngớ ra, nhìn Thi Định Thanh với vẻ kinh ngạc.
Nhưng Lâm Khấu Khấu lại không hề thấy ngạc nhiên: “Thế thì sao nào?”
Thi Định Thanh bình tĩnh nói: “Thật ra buổi phỏng vấn là bài kiểm tra dành cho cả khách hàng lẫn ứng viên. Nếu giờ tôi hẹp hòi xoay người đi luôn, chứng tỏ tôi không phải là một bà chủ độ lượng. Ông ta đang thử tôi, cũng muốn nói cho tôi biết rằng giá trị của ông ta vượt xa ứng viên bình thường, muốn ra oai phủ đầu với tôi.”
Tiết Lâm nghe đến đó thì nhíu chặt mày: Từ lúc Trương Hiền muốn gặp cả cô ta lẫn Lâm Khấu Khấu là cô ta đã biết người này có phần tự mãn và muốn làm giá nên mới cố ý gọi điện mời Thi Định Thanh đích thân tới đây để cho Trương Hiền nở mày nở mặt. Nhưng ai mà ngờ, theo ý Thi Định Thanh nói thì bây giờ ông ta vẫn đang tiếp tục nâng giá bản thân?
Chẳng hiểu sao mà cô ta lại thấy tức anh ách.
Tiết Lâm lia mắt sang Lâm Khấu Khấu, phát hiện nét mặt cô chẳng hề thay đổi khi nghe Thi Định Thanh nói, chợt nhớ ra mình từng gặp Bùi Thứ trước cửa phòng trà của Trương Hiền tối qua, đột nhiên hai mạch Nhâm – Đốc đả thông* mà vỡ lẽ.
(*) Mạch Nhâm và mạch Đốc hợp với nhau tạo nên bộ mạch chính trong cơ thể con người, câu này ý chỉ chợt bừng hiểu ra, thông suốt tất cả.
Cô ta nghiến răng nói: “Hai người, chính hai người cố ý bắc thang cho Trương Hiền trèo lên, thậm chí còn chủ động giúp ông ta nâng giá bản thân!”
Lâm Khấu Khấu nhìn cô ta với ánh mắt khen ngợi: “Không ngờ giờ cô đã nghĩ ra, tôi cứ tưởng phải đợi đến khi vung tiền như rác thì não cô mới thông cơ.”
Tiết Lâm tức nghẹn thở: “Lâm Khấu Khấu, cô…”
Thi Định Thanh đanh mặt lại, giơ tay ý bảo Tiết Lâm im miệng rồi nhìn Lâm Khấu Khấu chằm chằm, hỏi: “Cô làm chuyện hại người mà chẳng lợi mình như thế có được gì đâu?”
Lâm Khấu Khấu cười: “Trước kia tôi cũng thấy chuyện này chẳng có gì vui, nhưng bây giờ càng nghĩ lại càng thấy nó thú vị.”
Trên đời đâu có gì vui bằng úp sọt kẻ khác chứ?
Cùng một mặt hàng với giá trị không đổi, nhưng giá cả của nó ở thị trường của người mua và thị trường của người bán lại khác nhau một trời một vực.
Mà Thi Định Thanh chẳng những là đối thủ của cô và Bùi Thứ, mà còn là đối thủ của Đổng Thiên Hải.
Làm đối thủ suy yếu tức là khiến mình mạnh lên.
Vả lại…
Lâm Khấu Khấu cụp mắt, bỗng nhiên ghé sát lại, hạ giọng nói với Thi Định Thanh: “Bà không thắc mắc vì sao Trương Hiền lại bất chấp rủi ro sẽ đắc tội với bà chủ tương lai là bà để bắt tay hợp tác với bọn tôi diễn vở kịch này à?”
Thi Định Thanh nhìn cô.
Lâm Khấu Khấu nhếch môi cười, hả hê nói: “Tôi đoán ông ta đã muốn nâng giá từ đầu, chỉ chờ bà tới để cho bà một bất ngờ lớn thôi.”
Nếu không muốn chào giá trên trời thì không cần giở lắm chiêu trò như vậy.
Trương Hiền hao tâm tổn sức như thế chứng tỏ…
Ông ta chắc chắn sẽ hét một cái giá cắt cổ đủ khiến Thi Định Thanh nôn ra máu!
Khóe mắt Thi Định Thanh giật một cái, nói: “Cô đã nhìn thấu điểm này nên mới đồng ý phối hợp với ông ta.”
Lâm Khấu Khấu vung vẩy ngón tay: “Không, nói chính xác là bọn tôi chủ động đến gặp ông ta đề xuất phương án này.”
Tiết Lâm vừa nghe xong là muốn mắng người ngay.
Thi Định Thanh nói: “Xem ra bây giờ cô rất hận tôi.”
Lâm Khấu Khấu không cự lại, chỉ cười nhẹ tênh nói: “Bà cứ đùa. Tôi đâu có quên bà là thầy tôi, và từng có ơn với tôi. Năm đó nhà tôi gặp chuyện, nếu bà không giúp thì có khi tôi đã phải nghỉ học vì cùng đường rồi.”
Nhắc đến chuyện này, mặt cô trông hờ hững hẳn, còn có vẻ mông lung khi nghĩ đến chuyện xưa.
Thi Định Thanh im lặng không tiếp lời.
Nhưng Lâm Khấu Khấu nhanh chóng thoát khỏi hồi ức như thể chẳng thấy tiếc nuối quá khứ ấy chút nào, chỉ nói: “Tôi luôn nhớ ơn người khác. Nếu không lúc bà để người ta đặt bản thỏa thuận không cạnh tranh kia trước mặt tôi thì tôi đã không ký. Bà thấy có đúng không?”
Tiết Lâm nghe tới đó thì giật nảy mình.
Phải biết rằng trước kia Lâm Khấu Khấu gia nhập Hàng Hướng với vai trò người đồng sáng lập, tự cô đã là một headhunter có thâm niên và đứng đầu ngành, sao lại không hiểu rõ mấy chiêu trò liên quan đến thỏa thuận không cạnh tranh được.
Headhunter lão luyện có trăm nghìn cách lách thỏa thuận không cạnh tranh.
Nhưng sau khi Lâm Khấu Khấu bị Hàng Hướng đuổi việc và im lặng ký thỏa thuận ấy đã mai danh ẩn tích tròn một năm khiến trong ngành không ngớt xôn xao.
Hồi đó Tiết Lâm mới vào nghề không lâu nên còn nhớ rất rõ chuyện này.
Bây giờ xem ra, Lâm Khấu Khấu chịu ký thỏa thuận không cạnh tranh là vì bận tâm đ ến tình nghĩa với Thi Định Thanh, vì nhớ cái ơn khi xưa của bà ta?
Cô ta chợt nhìn Lâm Khấu Khấu với ánh mắt không thể tin nổi.
Nhưng Lâm Khấu Khấu lại thản nhiên nói tiếp: “Tiếc là bà đã không tận dụng tốt một năm qua, có vẻ như Hàng Hướng chẳng bằng ngày xưa nữa.”
Thi Định Thanh nói: “Đúng là Trình Ký và Cố Hướng Đông chẳng được việc mấy.”
Lâm Khấu Khấu lại xát muối vào vết thương của bà ta: “Bây giờ hình như Hạ Sấm cũng đi rồi nhỉ? Thế thì bà đâu còn mấy người mà dùng…”
Thi Định Thanh nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm: “Có vẻ như cô thấy thoải mái hẳn khi thấy tôi sống không tốt.”
Lâm Khấu Khấu chợt nhíu mày, nhạy bén phát hiện gì đó.
Quả nhiên, Thi Định Thanh bỗng thở dài, chuyển chủ đề: “Tôi biết lúc trước tôi tự tiện bán Hàng Hướng đi, chấp nhận việc sáp nhập là đủ khiến cô thấy bất mãn rồi, chứ đừng nói lúc ép cô thôi việc còn dùng ơn nghĩa quá khứ làm lợi thế ép cô ký thỏa thuận không cạnh tranh. Nhưng cô có đứng trên lập trường của những cổ đông khác, những người khác, thậm chí là của tôi để suy nghĩ bao giờ chưa?”
Lâm Khấu Khấu bỗng thấy bực bội, không nói gì.
Thi Định Thanh lẳng lặng nhìn cô chằm chằm: “Ai mở công ty cũng mong kiếm được tiền, tập đoàn Lượng Tử thu mua công ty chúng ta với cái giá xưa nay chưa từng có trong lịch sử ngành này, cổ đông luôn gây áp lực, một mình cô phản đối thì có ích gì? Đâu phải ai cũng như cô.”
Hành lang không ai qua lại vô cùng yên ắng.
Thi Định Thanh xem xét chuyện cũ một cách lý trí: “Tôi là đầu tàu công ty, không thể vì cái gọi là “lý tưởng” của một mình cô mà xem nhẹ mong đợi về lợi ích của những người khác được. Mà sau khi chuyện mua bán sáp nhập kết thúc, tập đoàn muốn điều một phần headhunter xuất sắc sang bên tập đoàn làm công tác tuyển dụng thì cô lại cho rằng bản chất công việc đã biến từ headhunter thành HR nên đi đầu chống đối.”
Lâm Khấu Khấu cười khẩy: “Bà luôn biết rõ chuyện tôi ghét HR mà.”
Thi Định Thanh gật đầu: “Phải, tôi biết rõ. Nhưng cô cầm đầu mọi người gây chuyện như thế đã khiến tập đoàn cử người xuống khiển trách. Tôi không nỡ đuổi cô, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của tôi lúc ấy.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Lúc bà mời tôi gia nhập Hàng Hướng bảo là muốn xây dựng một công ty headhunter thuần túy, tôi đã tin bà. Không ngờ thoắt cái bà lại ba qu3 xỏ lá, rồi còn trách tôi không màng đại cục à?”
Nói đến đây, cô bỗng thấy vớ vẩn.
Thấy mình thật buồn cười, cũng thấy Thi Định Thanh thật dối trá.
Nhưng lúc này Thi Định Thanh lại đặt hai tay lên bàn, không phản pháo mà nói: “Dù cô nghĩ thế nào thì lúc ấy tôi đã làm tất cả những gì có thể trong khả năng của mình rồi.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Thỏa thuận không cạnh tranh cũng thế sao?”
Thi Định Thanh nói: “Đó là tập đoàn muốn cô ký. Cô là người trong nghề, chắc biết đa số thỏa thuận không cạnh tranh đều có hiệu lực hai năm, tôi chỉ bảo bộ phận pháp lý viết một năm là đã qua mặt tập đoàn tự quyết rồi.”
Lâm Khấu Khấu bật cười: “Thế ra tôi còn phải cảm ơn bà vì được quay lại ngành sớm à?”
Thi Định Thanh than khẽ: “Lần này tôi tới đây, ngoài gặp Trương Hiền thì thật ra cũng muốn gặp mặt cô để tâm sự. Chúng ta đã quen biết nhiều năm, tôi hiểu tính cô thế nào, không muốn thấy cô cạn nghĩ rồi sa đà nhầm đường.”
Câu này Lâm Khấu Khấu càng ngẫm kỹ lại càng thấy khó tin, cứ ngỡ mình nghe lầm: “Đừng nói ý của Tổng giám đốc Thi là muốn mời tôi quay lại chứ?”
Thi Định Thanh nói: “Có gì không thể chứ? Dù cô nghĩ gì về tôi thì tôi vẫn luôn cho rằng cô là một vị tướng tài hiếm có trong ngành này. Nếu cô không muốn về Hàng Hướng thì có thể vào làm trong công ty mới của tôi, chúng ta lại tiếp tục hợp tác. Còn về Kỳ Lộ, Bùi Thứ là người thế nào thì tôi không hiểu lắm, nhưng cậu ta và cô không giống nhau. Với cô mà nói, Kỳ Lộ chính là tử lộ.”
Cuối cùng ánh mắt Lâm Khấu Khấu cũng thay đổi. Cô dùng ánh mắt hoang mang ngắm người phụ nữ đối diện mình, ngắm mái tóc búi cao, ngắm trang phục chỉnh tề và phong thái bình tĩnh thản nhiên của bà ta, và cả…
Ánh mắt không hề chột dạ khi nói dối!
Mọi thứ rất đỗi hoàn hảo, mà cũng rất đỗi giả dối.
Cô ngạc nhiên tự hỏi sao trước kia mình chưa từng dùng ánh mắt bình tĩnh và khách quan thế này để quan sát bà ta nhỉ?
Vì bà ta là thầy cô, là người từng vươn tay ra giúp đỡ cô.
Thậm chí, đơn hàng vào nghề của cô cũng là để giúp bà ta thoát khỏi bể khổ…
Cho nên cô coi việc hai người tin tưởng nhau là lẽ đương nhiên, nên chưa từng hoài nghi bất cứ câu nói nào của bà ta.
Nhưng bây giờ, Lâm Khấu Khấu mới phát hiện khi tháo lớp kính lọc ra thì những thứ xấu xa dối trá tiềm ẩn trong bản tính sẽ khắc rõ trên mặt mỗi người, thấm đượm vào từng lời nói hành động của kẻ đó, chỉ cần để ý một chút là sẽ phát hiện sơ hở chồng chất.
Cô cười, một nụ cười giải thoát buông bỏ.
Thi Định Thanh hơi nhíu mày nhìn cô.
Lâm Khấu Khấu cười xong mới than một tiếng, ngước mắt lên nhìn mái cong trên nóc điện của chùa Thanh Tuyền đằng xa, nói: “Bà có biết trong một năm ở trên ngọn núi này, chuyện gì khiến tôi canh cánh mỗi ngày không?”
Cả Thi Định Thanh ngồi đối diện lẫn trợ lý đứng cạnh bà ta và Tiết Lâm, Thư Điềm cách đó xa hơn đều im lặng lắng nghe.
Lâm Khấu Khấu quay đầu nhìn Thi Định Thanh nói: “Đó là tại sao một headhunter như tôi lại mù mắt đến mức đó, phải đợi đến khi bà bảo người ta vứt bản thỏa thuận không cạnh tranh vào mặt thì tôi mới thấy rõ bộ mặt thật của bà đấy.”
Thi Định Thanh vẫn điềm nhiên ngồi đó.
“Sau đó tôi ngộ ra một chân lý…”
Lâm Khấu Khấu ngẩng đầu nhìn cửa phòng trà đã mở. Đổng Thiên Hải vừa bước ra, còn Bùi Thứ đứng cạnh ông ta đang im lặng nhìn về phía cô.
Vì thế cô mỉm cười: “Thà chết chùm với đứa đểu ra mặt còn hơn sống chung với loại đạo đức giả!”
Thế này khác nào chỉ thẳng mặt Thi Định Thanh mà mắng bà ta là đồ đạo đức giả?
Tiết Lâm đứng cạnh nghe hết cuộc đàm thoại chứa lượng thông tin quá lớn, lúc này đã đứng hình, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn Lâm Khấu Khấu.
Thư Điềm thì lại thấy sợ hãi, thậm chí là thấp thỏm âu lo.
Nhưng Thi Định Thanh lại không nổi giận, hình như bà ta đã liệu sẵn rằng Lâm Khấu Khấu sẽ phản ứng như vậy, chỉ nói: “Thế thì đáng tiếc thật, vốn dĩ Hàng Hướng là do một tay cô xây nên…”
“Không đáng tiếc chút nào.” Lâm Khấu Khấu đứng dậy, nhìn bà ta lần cuối, bình tĩnh nói, “Kể từ ngày tôi giũ áo ra đi thì nợ nần giữa tôi với bà đã kết thúc. Yên tâm, trước kia tôi cho Hàng Hướng bao nhiêu thì sau này sẽ đòi lại bấy nhiêu, không thiếu bất cứ thứ gì hay chuyện gì đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.