Chương 25: Đạo đức nghề nghiệp
Thời Kính
07/04/2024
Đã bốn giờ hai mươi phút chiều.
Trong một khoảnh khắc, Hướng Nhất Mặc đã bị câu nói kia mê hoặc, cầm điện thoại lên định gọi qua số kia. Nhưng khi nhập số vào thì lý trí lại quay về.
Chẳng qua Lâm Khấu Khấu chỉ nói lời bùi tai thôi.
Lúc headhunter muốn đào người thì toàn thế cả. Họ muốn ba hoa đủ điều về vị trí giám đốc marketing cần tuyển; đem ông chủ công ty mới tâng bốc là người có một không hai trên đời. Đơn giản là vẽ một cái bánh nướng to để lừa ứng viên đồng ý rồi tính tiếp.
Anh sao phải tin cô chứ?
Dãy số vừa nhập bị anh từ từ xoá đi.
Chợt có tiếng gõ cửa.
Anh nói: “Vào đi.”
Là Trương Tinh của tổ kế hoạch thuộc phòng sáng tạo, mới vào công ty chưa đầy nửa năm, tính tình cởi mở, ngoại hình xinh xắn, rất được lòng mọi người trong công ty.
Vừa rồi chính cô là người đã lén khều Hướng Nhất Mặc để nhắc nhở anh.
Cô tiến vào, đem một phần tài liệu tới, nhưng đứng đó một lúc mãi vẫn chưa đi.
Hướng Nhất Mặc ngẩng lên hỏi: “Có chuyện gì?”
Trương Tinh ngập ngừng nhìn anh.
Mãi một lúc lâu, rốt cuôc cô cũng bộc lộ sự tức giận và bất bình ra, hỏi: “Phó giám đốc Hướng tính bàn giao dự án này thật à?”
Hướng Nhất Mặc nhàn nhạt nói: “Sếp Bành đã nói rồi còn gì?”
Trương Tinh không thể tin nổi: “Nhưng đây là bản kế hoạch anh đã làm suốt hai tháng, còn Bành Lập có làm được một chữ nào đâu, anh ta dựa vào cái gì mà được hưởng? Dựa vào vào quan hệ, hay là tốt số?
Dựa vào cái gì?
Hướng Nhất Mặc cũng đã từng tự bản thân hỏi câu ấy.
Nhưng giờ anh cũng đã quen rồi, chỉ nói: “Trên đời này vốn dĩ không có công bằng, em về đi.”
Bành Lập là cháu trai của Bành Chí Phi.
Nghe nói mấy năm trước hắn cùng Bành Chí Phi đi xem bói, thầy bói phán hắn và ông ta hợp mệnh nhau, sẽ giúp ông ta phát tài. Vì thế Bành Chí Phi đưa hắn vào công ty, quả nhiên không lâu sau đã có thành tựu.
Sau khi tổng giám đốc cũ từ chức, Bành Chí Phi được thăng chức ngay.
Chức vụ của Bành Lập cũng từ đó mà lên theo.
Ở trong công ty, không ai dám đắc tội với hắn.
Trương Tinh vừa nghĩ, vừa cảm thấy chua xót.
Vì lúc đầu Bành Chí Phi đã hứa để Hướng Nhất Mặc toàn quyền phụ trách dự án, nên anh làm việc rất nghiêm túc. Nhiều lần cả tổ kế hoạch của họ đã tan làm nhưng anh vẫn ở lại công ty tăng ca, thức đêm tra tư liệu, xem báo cáo.
Thế mà hôm nay vì một câu nói của Bành Chí Phi tất cả mọi thứ anh vất vả, cố gắng đều đổ sông đổ bể.
Dù vất vả đến đâu cũng chỉ là góp gạch xây nhà và may áo cưới cho kẻ khác.
Từ khi vào công ty, Trương Tinh luôn được anh dìu dắt. Cô nghĩ sao nói vậy, cảm thấy không đáng cho anh: “Nhưng đây cũng đâu phải lần đầu đâu? Với tài năng của anh tại sao cứ phải ở lại cái công ty rách nát này để chịu đựng bọn họ?
Hướng Nhất Mặc hỏi lại: “Anh thì đi đâu được?”
Trương Tinh nói: “Anh từng đảm nhận rất nhiều dự án mà. Kế hoạch marketing thuốc lá lần trước cũng là công sức của anh, ai mà không biết chứ? Chắc chắn ngoài kia có rất nhiều công ty quảng cáo muốn mời anh về!”
Hướng Nhất Mặc nhìn cô, hỏi: “Ai có thể làm chứng đây?”
Trương Tinh sửng sốt.
Hướng Nhất Mặc khẽ mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng như chẳng hề để tâm tới: “Những dự án đó, không có cái nào đề tên anh cả. Dù anh có ghi vào CV thì liệu người ta có tin không? Và tin được mấy phần? Một khi anh nhảy việc, công ty mới sẽ gọi điện tới xác nhận người tham chiếu, thì ai sẽ đứng ra cho anh? Với tư cách là cấp trên của anh, sếp Bành và Bành Lập sẽ nói gì với họ?”
Cuối cùng Trương Tinh cũng im lặng, tuy cô mới vào nghề chưa lâu nhưng nếu muốn nhảy việc nếu không có lý lịch đẹp thì phải đối mặt với rủi ro cực lớn.
Điêu này rất đúng với ngành marketing.
Làm gì có ai chịu thuê một nhân viên trẻ với bản CV trống trơn thay vì những đàn anh, đàn chị có thâm niên công tác lâu năm với CV chi chít thành tích chứ?
Hướng Nhất Mặc không nói gì nữa, vùi đầu thu dọn tài liệu trên bàn rồi rời khỏi văn phòng chật chội của mình, đi tới văn phòng Bành Lập.
Sát với văn phòng của Bành Chí Phi.
Lưng Bắc mặt Nam, bên hông có cửa sổ sát đất, rộng rãi sáng sủa, dưới mấy chiếc sofa bọc da được trải thảm dày, đôi giày làm từ da trâu mua từ Ý của Bành Lập cứ thế tùy tiện dẫm lên đó.
Hướng Nhất Mặc đặt tài liệu xuống rồi báo cáo sơ lược về dự án này cho hắn nghe.
Bành Lập nghe với vẻ rất thiếu kiên nhẫn.
Hắn ngậm xì gà, chẳng thèm nhìn Hướng Nhất Mặc mà nói luôn: “Không phải Trương Tinh làm dự án này với cậu từ đầu tới cuối à? Cô ấy giỏi ăn nói, cậu gọi cô ấy vào đây nói cho tôi nghe đi.”
Trương Tinh bị gọi vào.
Bành Lập thấy hôm nay cô mặc áo sơ mi vải voan và quần jeans rách, mặt trắng dáng cao, eo thon thì mắt sáng lên, cười toe toét bảo: “Tới đây ngồi đi.”
Trương Tinh nhíu mày, thấy hơi bất an.
Cô vô thức nhìn sang Hướng Nhất Mặc.
Bành Lập nhìn theo ánh mắt cô, lúc này mới phát hiện Hướng Nhất Mặc vẫn chưa đi, thấy anh không biết điều tí nào: “Giờ tôi tiếp quản dự án này, cậu còn đứng đó làm gì?”
Hướng Nhất Mặc siết chặt nắm tay.
Lúc này không phải anh không tức giận, nhưng vì đã quen im lặng, quen nhẫn nhịn nên cuối cùng vẫn cụp mắt, im lặng không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Suốt cả quá trình, giọng Bành Lập đều vang sau lưng anh.
Hướng Nhất Mặc vừa đi, hắn đã xoay sang Trương Tinh, đổi ngay sắc mặt mìm cười nói: “Ngồi đi.”
Trương Tinh nhìn theo bóng Hướng Nhất Mặc rời đi, không phản ứng gì.
Bành Lập thấy hơi khó chịu cười mỉa mai: “Em nhìn nó làm gì? Chẳng qua nó chỉ là con chó là chú anh từng giúp hồi trẻ thôi, chỉ cần thưởng bừa vài bữa ăn là nó chẳng dám sủa nữa. May mà theo đúng người, nhờ la liếm chú anh mới theo lên được vị trí đó.”
Hướng Nhất Mặc đã ra tới cửa, bất chợt khựng lại dừng bước.
Vì đưa lưng về phía sofa nên không ai trông thấy được vẻ mặt anh lúc này thế nào.
Nhưng bàn tay đặt trên nắm cửa bỗng nổi gân xanh, vì dùng sức quá mà đốt tay trắng bệch cả ra.
Bành Lập dồn hết sự chú ý vào Trương Tinh, cười ám chỉ: “Thế nên có tài cũng không quan trọng. Điều quan trọng là phải chọn đúng ông chủ và lấy đúng người, anh thấy trong số những người vào phòng kế hoạch năm nay thì em là người thông minh nhất đấy. Em xinh thế này, không biết đã có bạn trai chưa?”
Rồi hắn đột nhiên giơ tay kéo Trương Tinh.
Trương Tinh sợ tới nỗi hét toáng lên: “Anh làm gì vậy?”
Cô hất văng tay Bành Lập ra.
Bành Lập sửng sốt, sắc mặt xấu hẳn đi: “Tôi chạm vào cô chút thì sao hả?”
Nhưng hắn vừa dứt lời đã thấy Hướng Nhất Mặc vừa rồi ra đến cửa chợt xoay người vòng về lại.
Bành Lập nổi cáu: “Hướng Nhất Mặc, mẹ khiếp mày không hiểu tiếng người...”
“Bốp!”
Hướng Nhất Mặc không cảm xúc, thụi hắn một cú.
Mặt hắn đau nhức, lảo đảo ngã sấp ra đất, choáng hết cả người: “Mày, mày. Hướng Nhất Mặc, mẹ khiếp mày chán sống rồi?”
Trương Tinh cũng sợ hãi đưa tay bịt chặt miệng.
Hướng Nhất Mặc chỉ đứng đó nhìn Bành Lập, nét mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
___________
“Sao vẫn chưa có tin gì thế?” Chờ suốt từ sáng đến chiều, Viên Tăng Hỉ đã chuyển từ trạng thái lo âu sang buồn ngủ, thầm thấy hơi thấp thỏm: “Cố vấn Lâm, có khi nào chúng ta xài chiêu quá đáng sợ nên đã biến khéo thành vụng không? Sắp năm giờ rồi còn gì?”
Ba người đều chờ trong phòng họp.
Bùi Thứ cầm điện thoại, chơi rắn săn mồi.
Lâm Khấu Khấu chỉ nhàn nhã ngồi bên cạnh anh uống trà: “Sốt ruột cái gì? Nếu anh ta không lặng lẽ lụi tàn thì chắc chắn sẽ lặng lẽ bùng nổ thôi.”
Vừa nói xong đã thấy điện thoại trên bàn sáng và rung, một dãy số lạ xuất hiện trên màn hình.
Viên Tăng Hỉ ngay lập tức tỉnh như sáo.
Lâm Khấu Khấu vô cùng vui vẻ, nhếch môi hỏi: “Chẳng phải gọi rồi sao?”
Cô nghe máy: “Anh nghĩ kỹ rồi à?”
Quả nhiên là Hướng Nhất Mặc: “Có thể gặp mặt nói chuyện không?”
Lâm Khấu Khấu nói: “Mấy giờ? Ở đâu? Tôi tới gặp anh?”
Không ngờ Hướng Nhất Mặc lại nói: “Để tôi tới gặp cô.”
Lâm Khấu Khấu: “...”
Mí mắt cô chợt máy một cái, lờ mờ cảm thấy Hướng Nhất Mặc đã gặp phải chuyện gì đó.
Cô báo địa chỉ cho Hướng Nhất Mặc.
Mười lăm phút sau, anh tới đây.
Lâm Khấu Khấu bảo Viên Tăng Hỉ bê một ly nước vào, đặt trước mặt anh, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hướng Nhất Mặc ngồi đối diện cô, nói ngắn gọn: “Chắc tôi cần thuê luật sư.”
Bùi Thứ nghe vậy cuối cùng cũng ấn tạm dừng trò rắn săn mồi, ngẩng đầu lên nhìn sang.
Lâm Khấu Khấu kinh ngạc: “Anh đã làm gì?”
Hướng Nhất Mặc trả lời: “Đánh một thằng rác rưởi trong công ty, chắc sẽ gặp phiền phức, dù thôi việc cũng cần trọng tài lao động.”
Lâm Khấu Khấu: “...”
Ơ kìa anh, anh làm thế không đơn giản là bùng nổ thôi đâu mà là nổ banh xác luôn rồi.
Lâm Khấu Khấu nói: “Chuyện này quá đơn giản, nếu thương tích không nghiêm trọng thì bồi thường ít tiền là được, tôi cũng rất thành thạo chuyện trọng tài lao động*. Mà sao anh lại đánh người thế hả?”
(*) Trọng tài lao động là phương thức giải quyết tranh chấp lao động mà theo đó trọng tài viên hoặc Hội đồng trọng tài có thẩm quyền sẽ đứng giải quyết tranh chấp lao động dựa trên cơ sở các nguyên tắc quy định theo sự thỏa thuận hợp pháp của các bên tranh chấp hoặc theo quy định của pháp luật. Phán quyết của trọng tài có giá trị bắt buộc thi hành với các bên.
Hướng Nhất Mặc nhìn cô: “Chẳng lẽ cố vấn Lâm không biết lý do tôi đánh người à?”
Lâm Khấu Khấu: “...”
Hướng Nhất Mặc cũng không ngu, thản nhiên nói: “Có vẻ Bành Chí Phi đã biết chuyện tôi tiếp xúc với headhunter, bọn cô cố ý nói cho ông ta biết đúng không?”
Bùi Thứ lập tức nhếch môi cười, có vẻ hóng chuyện không chê chuyện lớn.
Viên Tăng Hỉ nghe vậy không khỏi thấy chột dạ, toan mở miệng giải thích.
May mà Lâm Khấu Khấu nhanh tay lẹ mắt cầm lấy tập tài liệu bên cạnh chặn miệng anh đánh “bụp” một phát.
Viên Tăng Hỉ trợn tròn mắt: “Gì thế?”
Hướng Nhất Mặc lẳng lặng nhìn.
Lâm Khấu Khấu mỉm cười hiền hoà như một công dân tốt chân chính, nhẹ nhàng nói với anh: “Sao lại thế được? Headhunter chuyên nghiệp chắc chắn không làm mấy chuyện thiếu đạo đức như vậy. Anh Hướng, xin hãy tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi.”
Trong một khoảnh khắc, Hướng Nhất Mặc đã bị câu nói kia mê hoặc, cầm điện thoại lên định gọi qua số kia. Nhưng khi nhập số vào thì lý trí lại quay về.
Chẳng qua Lâm Khấu Khấu chỉ nói lời bùi tai thôi.
Lúc headhunter muốn đào người thì toàn thế cả. Họ muốn ba hoa đủ điều về vị trí giám đốc marketing cần tuyển; đem ông chủ công ty mới tâng bốc là người có một không hai trên đời. Đơn giản là vẽ một cái bánh nướng to để lừa ứng viên đồng ý rồi tính tiếp.
Anh sao phải tin cô chứ?
Dãy số vừa nhập bị anh từ từ xoá đi.
Chợt có tiếng gõ cửa.
Anh nói: “Vào đi.”
Là Trương Tinh của tổ kế hoạch thuộc phòng sáng tạo, mới vào công ty chưa đầy nửa năm, tính tình cởi mở, ngoại hình xinh xắn, rất được lòng mọi người trong công ty.
Vừa rồi chính cô là người đã lén khều Hướng Nhất Mặc để nhắc nhở anh.
Cô tiến vào, đem một phần tài liệu tới, nhưng đứng đó một lúc mãi vẫn chưa đi.
Hướng Nhất Mặc ngẩng lên hỏi: “Có chuyện gì?”
Trương Tinh ngập ngừng nhìn anh.
Mãi một lúc lâu, rốt cuôc cô cũng bộc lộ sự tức giận và bất bình ra, hỏi: “Phó giám đốc Hướng tính bàn giao dự án này thật à?”
Hướng Nhất Mặc nhàn nhạt nói: “Sếp Bành đã nói rồi còn gì?”
Trương Tinh không thể tin nổi: “Nhưng đây là bản kế hoạch anh đã làm suốt hai tháng, còn Bành Lập có làm được một chữ nào đâu, anh ta dựa vào cái gì mà được hưởng? Dựa vào vào quan hệ, hay là tốt số?
Dựa vào cái gì?
Hướng Nhất Mặc cũng đã từng tự bản thân hỏi câu ấy.
Nhưng giờ anh cũng đã quen rồi, chỉ nói: “Trên đời này vốn dĩ không có công bằng, em về đi.”
Bành Lập là cháu trai của Bành Chí Phi.
Nghe nói mấy năm trước hắn cùng Bành Chí Phi đi xem bói, thầy bói phán hắn và ông ta hợp mệnh nhau, sẽ giúp ông ta phát tài. Vì thế Bành Chí Phi đưa hắn vào công ty, quả nhiên không lâu sau đã có thành tựu.
Sau khi tổng giám đốc cũ từ chức, Bành Chí Phi được thăng chức ngay.
Chức vụ của Bành Lập cũng từ đó mà lên theo.
Ở trong công ty, không ai dám đắc tội với hắn.
Trương Tinh vừa nghĩ, vừa cảm thấy chua xót.
Vì lúc đầu Bành Chí Phi đã hứa để Hướng Nhất Mặc toàn quyền phụ trách dự án, nên anh làm việc rất nghiêm túc. Nhiều lần cả tổ kế hoạch của họ đã tan làm nhưng anh vẫn ở lại công ty tăng ca, thức đêm tra tư liệu, xem báo cáo.
Thế mà hôm nay vì một câu nói của Bành Chí Phi tất cả mọi thứ anh vất vả, cố gắng đều đổ sông đổ bể.
Dù vất vả đến đâu cũng chỉ là góp gạch xây nhà và may áo cưới cho kẻ khác.
Từ khi vào công ty, Trương Tinh luôn được anh dìu dắt. Cô nghĩ sao nói vậy, cảm thấy không đáng cho anh: “Nhưng đây cũng đâu phải lần đầu đâu? Với tài năng của anh tại sao cứ phải ở lại cái công ty rách nát này để chịu đựng bọn họ?
Hướng Nhất Mặc hỏi lại: “Anh thì đi đâu được?”
Trương Tinh nói: “Anh từng đảm nhận rất nhiều dự án mà. Kế hoạch marketing thuốc lá lần trước cũng là công sức của anh, ai mà không biết chứ? Chắc chắn ngoài kia có rất nhiều công ty quảng cáo muốn mời anh về!”
Hướng Nhất Mặc nhìn cô, hỏi: “Ai có thể làm chứng đây?”
Trương Tinh sửng sốt.
Hướng Nhất Mặc khẽ mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng như chẳng hề để tâm tới: “Những dự án đó, không có cái nào đề tên anh cả. Dù anh có ghi vào CV thì liệu người ta có tin không? Và tin được mấy phần? Một khi anh nhảy việc, công ty mới sẽ gọi điện tới xác nhận người tham chiếu, thì ai sẽ đứng ra cho anh? Với tư cách là cấp trên của anh, sếp Bành và Bành Lập sẽ nói gì với họ?”
Cuối cùng Trương Tinh cũng im lặng, tuy cô mới vào nghề chưa lâu nhưng nếu muốn nhảy việc nếu không có lý lịch đẹp thì phải đối mặt với rủi ro cực lớn.
Điêu này rất đúng với ngành marketing.
Làm gì có ai chịu thuê một nhân viên trẻ với bản CV trống trơn thay vì những đàn anh, đàn chị có thâm niên công tác lâu năm với CV chi chít thành tích chứ?
Hướng Nhất Mặc không nói gì nữa, vùi đầu thu dọn tài liệu trên bàn rồi rời khỏi văn phòng chật chội của mình, đi tới văn phòng Bành Lập.
Sát với văn phòng của Bành Chí Phi.
Lưng Bắc mặt Nam, bên hông có cửa sổ sát đất, rộng rãi sáng sủa, dưới mấy chiếc sofa bọc da được trải thảm dày, đôi giày làm từ da trâu mua từ Ý của Bành Lập cứ thế tùy tiện dẫm lên đó.
Hướng Nhất Mặc đặt tài liệu xuống rồi báo cáo sơ lược về dự án này cho hắn nghe.
Bành Lập nghe với vẻ rất thiếu kiên nhẫn.
Hắn ngậm xì gà, chẳng thèm nhìn Hướng Nhất Mặc mà nói luôn: “Không phải Trương Tinh làm dự án này với cậu từ đầu tới cuối à? Cô ấy giỏi ăn nói, cậu gọi cô ấy vào đây nói cho tôi nghe đi.”
Trương Tinh bị gọi vào.
Bành Lập thấy hôm nay cô mặc áo sơ mi vải voan và quần jeans rách, mặt trắng dáng cao, eo thon thì mắt sáng lên, cười toe toét bảo: “Tới đây ngồi đi.”
Trương Tinh nhíu mày, thấy hơi bất an.
Cô vô thức nhìn sang Hướng Nhất Mặc.
Bành Lập nhìn theo ánh mắt cô, lúc này mới phát hiện Hướng Nhất Mặc vẫn chưa đi, thấy anh không biết điều tí nào: “Giờ tôi tiếp quản dự án này, cậu còn đứng đó làm gì?”
Hướng Nhất Mặc siết chặt nắm tay.
Lúc này không phải anh không tức giận, nhưng vì đã quen im lặng, quen nhẫn nhịn nên cuối cùng vẫn cụp mắt, im lặng không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Suốt cả quá trình, giọng Bành Lập đều vang sau lưng anh.
Hướng Nhất Mặc vừa đi, hắn đã xoay sang Trương Tinh, đổi ngay sắc mặt mìm cười nói: “Ngồi đi.”
Trương Tinh nhìn theo bóng Hướng Nhất Mặc rời đi, không phản ứng gì.
Bành Lập thấy hơi khó chịu cười mỉa mai: “Em nhìn nó làm gì? Chẳng qua nó chỉ là con chó là chú anh từng giúp hồi trẻ thôi, chỉ cần thưởng bừa vài bữa ăn là nó chẳng dám sủa nữa. May mà theo đúng người, nhờ la liếm chú anh mới theo lên được vị trí đó.”
Hướng Nhất Mặc đã ra tới cửa, bất chợt khựng lại dừng bước.
Vì đưa lưng về phía sofa nên không ai trông thấy được vẻ mặt anh lúc này thế nào.
Nhưng bàn tay đặt trên nắm cửa bỗng nổi gân xanh, vì dùng sức quá mà đốt tay trắng bệch cả ra.
Bành Lập dồn hết sự chú ý vào Trương Tinh, cười ám chỉ: “Thế nên có tài cũng không quan trọng. Điều quan trọng là phải chọn đúng ông chủ và lấy đúng người, anh thấy trong số những người vào phòng kế hoạch năm nay thì em là người thông minh nhất đấy. Em xinh thế này, không biết đã có bạn trai chưa?”
Rồi hắn đột nhiên giơ tay kéo Trương Tinh.
Trương Tinh sợ tới nỗi hét toáng lên: “Anh làm gì vậy?”
Cô hất văng tay Bành Lập ra.
Bành Lập sửng sốt, sắc mặt xấu hẳn đi: “Tôi chạm vào cô chút thì sao hả?”
Nhưng hắn vừa dứt lời đã thấy Hướng Nhất Mặc vừa rồi ra đến cửa chợt xoay người vòng về lại.
Bành Lập nổi cáu: “Hướng Nhất Mặc, mẹ khiếp mày không hiểu tiếng người...”
“Bốp!”
Hướng Nhất Mặc không cảm xúc, thụi hắn một cú.
Mặt hắn đau nhức, lảo đảo ngã sấp ra đất, choáng hết cả người: “Mày, mày. Hướng Nhất Mặc, mẹ khiếp mày chán sống rồi?”
Trương Tinh cũng sợ hãi đưa tay bịt chặt miệng.
Hướng Nhất Mặc chỉ đứng đó nhìn Bành Lập, nét mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
___________
“Sao vẫn chưa có tin gì thế?” Chờ suốt từ sáng đến chiều, Viên Tăng Hỉ đã chuyển từ trạng thái lo âu sang buồn ngủ, thầm thấy hơi thấp thỏm: “Cố vấn Lâm, có khi nào chúng ta xài chiêu quá đáng sợ nên đã biến khéo thành vụng không? Sắp năm giờ rồi còn gì?”
Ba người đều chờ trong phòng họp.
Bùi Thứ cầm điện thoại, chơi rắn săn mồi.
Lâm Khấu Khấu chỉ nhàn nhã ngồi bên cạnh anh uống trà: “Sốt ruột cái gì? Nếu anh ta không lặng lẽ lụi tàn thì chắc chắn sẽ lặng lẽ bùng nổ thôi.”
Vừa nói xong đã thấy điện thoại trên bàn sáng và rung, một dãy số lạ xuất hiện trên màn hình.
Viên Tăng Hỉ ngay lập tức tỉnh như sáo.
Lâm Khấu Khấu vô cùng vui vẻ, nhếch môi hỏi: “Chẳng phải gọi rồi sao?”
Cô nghe máy: “Anh nghĩ kỹ rồi à?”
Quả nhiên là Hướng Nhất Mặc: “Có thể gặp mặt nói chuyện không?”
Lâm Khấu Khấu nói: “Mấy giờ? Ở đâu? Tôi tới gặp anh?”
Không ngờ Hướng Nhất Mặc lại nói: “Để tôi tới gặp cô.”
Lâm Khấu Khấu: “...”
Mí mắt cô chợt máy một cái, lờ mờ cảm thấy Hướng Nhất Mặc đã gặp phải chuyện gì đó.
Cô báo địa chỉ cho Hướng Nhất Mặc.
Mười lăm phút sau, anh tới đây.
Lâm Khấu Khấu bảo Viên Tăng Hỉ bê một ly nước vào, đặt trước mặt anh, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hướng Nhất Mặc ngồi đối diện cô, nói ngắn gọn: “Chắc tôi cần thuê luật sư.”
Bùi Thứ nghe vậy cuối cùng cũng ấn tạm dừng trò rắn săn mồi, ngẩng đầu lên nhìn sang.
Lâm Khấu Khấu kinh ngạc: “Anh đã làm gì?”
Hướng Nhất Mặc trả lời: “Đánh một thằng rác rưởi trong công ty, chắc sẽ gặp phiền phức, dù thôi việc cũng cần trọng tài lao động.”
Lâm Khấu Khấu: “...”
Ơ kìa anh, anh làm thế không đơn giản là bùng nổ thôi đâu mà là nổ banh xác luôn rồi.
Lâm Khấu Khấu nói: “Chuyện này quá đơn giản, nếu thương tích không nghiêm trọng thì bồi thường ít tiền là được, tôi cũng rất thành thạo chuyện trọng tài lao động*. Mà sao anh lại đánh người thế hả?”
(*) Trọng tài lao động là phương thức giải quyết tranh chấp lao động mà theo đó trọng tài viên hoặc Hội đồng trọng tài có thẩm quyền sẽ đứng giải quyết tranh chấp lao động dựa trên cơ sở các nguyên tắc quy định theo sự thỏa thuận hợp pháp của các bên tranh chấp hoặc theo quy định của pháp luật. Phán quyết của trọng tài có giá trị bắt buộc thi hành với các bên.
Hướng Nhất Mặc nhìn cô: “Chẳng lẽ cố vấn Lâm không biết lý do tôi đánh người à?”
Lâm Khấu Khấu: “...”
Hướng Nhất Mặc cũng không ngu, thản nhiên nói: “Có vẻ Bành Chí Phi đã biết chuyện tôi tiếp xúc với headhunter, bọn cô cố ý nói cho ông ta biết đúng không?”
Bùi Thứ lập tức nhếch môi cười, có vẻ hóng chuyện không chê chuyện lớn.
Viên Tăng Hỉ nghe vậy không khỏi thấy chột dạ, toan mở miệng giải thích.
May mà Lâm Khấu Khấu nhanh tay lẹ mắt cầm lấy tập tài liệu bên cạnh chặn miệng anh đánh “bụp” một phát.
Viên Tăng Hỉ trợn tròn mắt: “Gì thế?”
Hướng Nhất Mặc lẳng lặng nhìn.
Lâm Khấu Khấu mỉm cười hiền hoà như một công dân tốt chân chính, nhẹ nhàng nói với anh: “Sao lại thế được? Headhunter chuyên nghiệp chắc chắn không làm mấy chuyện thiếu đạo đức như vậy. Anh Hướng, xin hãy tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.