Chương 117: Đơn gặp sự cố
Thời Kính
02/05/2024
Hôm sau, lúc xuống lầu ăn sáng, tinh thần của Lâm Khấu Khấu rất không tốt, vẻ mặt cực kỳ uể oải.
Phần lớn người trong buffet ngoài sảnh đều là headhunter tham dự Đại hội.
Nghiêm Hoa tới khá sớm, đang ngồi chung bàn với những thành viên khác trong nhóm và để dành một chỗ, vừa thấy Lâm Khấu Khấu đã vội đánh tiếng gọi cô tới.
Lâm Khấu Khấu không từ chối mà im lặng bước tới, sau đó còn hắt hơi một cái.
Nghiêm Hoa thấy hơi lạ nên hỏi: “Gần đây nhiệt độ đâu có giảm đâu ạ, cố vấn Lâm bị cảm hay sao?”
Lâm Khấu Khấu định mở miệng trả lời, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe bên cạnh cũng vang lên tiếng hắt xì.
Nghiêm Hoa sửng sốt quay đầu lại nhìn, hóa ra là Bùi Thứ ngồi bên đó.
Mới sáng sớm mà có vẻ vị headhunter này cũng không mấy tốt lành gì, anh vớ bừa cái áo cái quần rồi đi xuống, thậm chí tóc tai còn hơi lòa xòa, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Tình trạng có hơi giống với Lâm Khấu Khấu.
Những người xung quanh ai mà chẳng đầy sức sống cơ chứ? Chỉ có hai người họ hắt xì như bị bệnh dịch, trông cực kỳ uể oải thôi.
Mọi người không khỏi dùng một ánh mắt kỳ lạ liếc qua liếc lại hai người.
Lâm Khấu Khấu nhìn Bùi Thứ, Bùi Thứ cũng lại cô, cả hai bốn mắt nhìn nhau rồi cùng nhớ lại buổi tối hôm qua.
Đúng là một buổi tối xui tận mạng.
Bến phà chỉ nhận tiền mặt, Lâm Khấu Khấu đã bị họ Bùi vũ nhục bằng tiền một lần rồi.
Khó khăn lắm mới mua được vé lên phà, đứng chen chúc trên boong, nhìn ánh đèn rực rỡ từ kiến trúc có phong cách khác lạ hai bên bờ, cảm nhận hơi ẩm từ gió sông, họ cảm thấy có chút hợp rơ tới kỳ lạ.
Khoảnh khắc đó, tay hai người sát cạnh nhau, xung quanh toàn là những tiếng ồn ào huyên náo của người khác, song họ lại rất yên lặng, chẳng hề nói gì.
Trong cơn gió thổi, một bầu không khí khó nói nên lời khẽ lướt qua.
Lâm Khấu Khấu cúi đầu nhìn những bọt nước cuồn cuộn trong nước sông đục ngầu ở phía đầu phà, chốc lát sau lại bắt đầu suy tư: “Mới đầu chỉ định đùa giỡn với anh thôi, thế mà giờ lên đây thật rồi. Hai chúng ta ngố quá nhỉ?”
Bùi Thứ nhìn cô rồi khẽ gật đầu: “Cũng hơi hơi.”
Sau đó cả hai nhìn nhau, chẳng hiểu sao lại gần như bật cười cùng một lúc, hồi lâu sau vẫn chẳng dừng lại nổi.
Phà 2 đồng chỉ đơn giản là đi từ bờ này sang bờ kia, tổng cộng chỉ mất có 5 phút, dù muốn hóng mát hay ngắm cảnh đều không thỏa mãn được.
Thế mà hai người bọn họ, một người dám lừa, một người dám lên…
Còn gì buồn cười hơn việc hai người thông minh lại vờ ngớ ngẩn như thế cơ chứ?
Sau khi cả hai tới bờ bên kia, tiết trời có vẻ không ổn lắm, gió thổi ào ào rồi bắt đầu trút mưa.
Cơn mưa to này đã nhốt hai người lại bến phà.
Đi tàu điện ngầm thì không có dù.
Muốn gọi taxi thì lại không có xe.
Cả hai cứ đứng dưới biển trạm dừng xe gần bến tàu, dù Bùi Thứ hiếm khi ga lăng khoác áo khoác cho cô đi nữa thì cũng chẳng đọ lại được mưa to gió lớn.
Lúc họ gọi được xe, về tới khách sạn thì đã là rạng sáng.
Dù ngay sau đó Lâm Khấu Khấu đã tắm nước nóng nhưng sáng nay vẫn bị cảm.
Xem ra Bùi Thứ cũng không thoát nạn.
Nghiêm Hoa nhìn hai người họ, não hơi lag nên chưa kịp nghĩ gì nhiều, chỉ nghi ngờ nhìn cả hai: “Hai anh chị…”
Lâm Khấu Khấu nói: “Tối qua điều hòa lạnh quá ấy mà.”
Bùi Thứ nói: “Tối qua đi ngủ mà quên đóng cửa sổ thôi.”
Cả hai gần như là đáp cùng một lúc, nói dối viện cớ chẳng hề chớp mắt. Nhưng nói xong, một suy nghĩ lập tức nảy ra trong lòng hai người: Chẳng phải chỉ đi chung tới bến phà sang sông sao? Sao mình phải nói dối? Mà tại sao anh ấy/cô ấy cũng nói dối nốt?
Vì thế ngay lập tức, một cảm giác vi diệu và bí ẩn từ từ dâng lên trong lòng họ.
Hai người đều im bặt, chẳng ai nói gì.
Ánh mắt mọi người nhìn họ lại càng thêm kỳ dị.
Chỉ có Nghiêm Hoa là chẳng nghĩ gì nhiều, cậu ta không hề hoài nghi chút nào mà còn lẩm bẩm: “Thế ạ, tối qua mưa lớn quá nên nhiệt độ hôm nay cũng bị hạ xuống theo một ít. Nhưng cũng khéo, hôm nay khai mạc triển lãm mà, mát tí cũng tốt…”
Đúng là hôm nay mở triển lãm thật, địa điểm được bố trí ở tòa nhà gần khách sạn, Ban tổ chức cũng xin được một khoảng quảng trường thương mại nên rất gần.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ lần lượt rời khỏi nhà hàng, sau đó ăn ý thầm liếc nhau một cái.
Lâm Khấu Khấu nói: “Không ngờ anh lại là người nói dối không hề chớp mắt như thế cơ đấy.”
Bùi Thứ bình tĩnh nói: “Em cũng viện cớ nhuần nhuyễn lắm cơ mà.”
Vốn dĩ chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ, thế mà sau khi cả hai cùng nói dối, việc này dường như đã trở thành bí mật chung được bọc một lớp màng kín của họ.
Lâm Khấu Khấu vô thức mỉm cười, liếc nhìn những người đang đi tới phía các gian hàng rồi hỏi: “Sao sáng nay không thấy lão Tôn đâu ấy nhỉ?”
Bùi Thứ nói: “Mới sáng đã tới gian hàng bên kia rồi, chắc đang đau đầu đấy.”
Mắt Lâm Khấu Khấu lóe lên, cô nói: “Đau đầu là chuyện đương nhiên, nhưng dù sao anh ta cũng chẳng phải người đau nhất đâu mà.”
Bùi Thứ nghe vậy cũng thoáng cười theo, nói: “Thế thì trận mưa tối qua cũng được quá chứ lị.”
Đúng thật, hiện tại người đau đầu nhất không phải Tôn Khắc Thành mà là Chủ tịch Hiệp hội Headhunter, Trần Chí Sơn.
Đại hội RECC đã tổ chức được bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà Trần Chí Sơn chưa gặp đâu?
Nhưng chuyện thế này là lần đầu thật đấy!
Sân bãi lớn như thế, gian hàng của các công ty đã được dựng lên hết, có bên thì bắt trend năng động, có bên lại sang chảnh, phong cách rất đa dạng, thoạt nhìn khung cảnh rất náo nhiệt. Mà ngay trong đám đông đó, lại có một gian hàng cực kỳ chói lóa!
Những thanh sắt để dựng và tấm che vẫn chưa được sắp xếp, chất đống dưới đất, bục gỗ thì mới dựng, đa phần đều chưa trải thảm, thoạt trông cực kỳ hỗn độn. Chưa kể tới cái bàn sơ sài kế bên, thậm chí còn có mấy tấm bảng quảng cáo xập xệ được dựng tạm bên hông nữa…
Đó là gian hàng duy nhất vẫn chưa dựng được sau khi khai mạc!
Phản ứng đầu tiên của Trần Chí Sơn sau khi thấy cảnh này là phẫn nộ, ông ta gọi ngay nhân viên phụ trách triển lãm để hỏi: “Sao lại để chuyện này xảy ra hả? Cánh truyền thông đã sắp tới rồi, làm thế là muốn người ta chê cười Hiệp hội Headhunter chúng ta đúng không hả!”
Nhưng ai ngờ nhân viên lại ấp úng nói: “Chúng tôi cũng có giục rồi, nhưng, nhưng mà…”
Trần Chí Sơn hỏi: “Nhưng nhị cái gì?”
Nhân viên đó nhìn bảng hiệu mới được người ta treo ra đằng trước, nhỏ giọng nói: “Là, là Kỳ Lộ đó ạ.”
Mí mắt Trần Chí Sơn lập tức giật một cái.
Tới giờ phút này đây, ông ta mới chợt ý thức được rằng vị trí gian hàng này chính là A5 mà Hàng Hướng đã đổi với Kỳ Lộ.
Nhìn kỹ hơn tí, trong đó còn có một người mặc âu phục đang sầm mặt nói chuyện với nhân viên.
Chẳng phải Tôn Khắc Thành đồng sáng lập Kỳ Lộ thì còn là ai được nữa?
Những nhân viên phụ trách gian hàng của công ty khác cũng liên tục nhìn sang phía Kỳ Lộ, vừa tò mò mà lại vừa thấy khó hiểu.
“Chẳng phải đã dựng gian hàng lâu rồi sao, Kỳ Lộ cũng đâu phải lần đầu tham dự đâu, sao lại bỏ trống thế này vậy?”
“Tôi thấy kế hoạch thiết kế ban đầu của họ ổn lắm mà, dùng bục bằng thủy tinh phát sáng, phía dưới phun sơn với gắn đèn ống, sao giờ chỉ dùng bục gỗ qua loa thế này thôi vậy?”
“Ê hình như lúc đầu họ ở gian hàng A2 mà đúng không?”
“Ừ đấy, nhưng hôm qua tự dưng đổi sang A5 rồi…”
“Hừ, đột ngột đổi vị trí gian hàng của người ta thì chẳng phải là bỏ luôn kế hoạch thiết kế rồi sao? Chỉ có thời gian 1 ngày để bắt kịp, hôm qua còn xui xẻo mưa một trận lớn nữa, đâu thể nào để nhân viên đội mưa mà làm được đúng không?”
“Kỳ Lộ cũng xem như một công ty lớn mà, ai lại dám bắt họ đổi gian hàng vậy?”
“Anh tự nhìn xem giờ công ty nào đang ở A2 là biết ngay chứ gì?”
…
Từ phía xa truyền tới tiếng xì xầm, tuy không nghe rõ lắm nhưng rất nhiều từ khóa mấu chốt đã len lỏi được vào tai Trần Chí Sơn.
Tối đó lúc ông ta nói giúp Hàng Hướng vụ đổi gian hàng, rõ ràng Bùi Thứ đồng ý rất thoải mái, theo lý thì sẽ không gây khó dễ gì mới đúng, sao giờ lại chẳng thèm dựng gian hàng lên thế này?
Lúc này đây, một dự cảm chẳng lành dâng trào trong lòng ông ta.
Mí mắt Trần Chí Sơn giần giật, rõ ràng là một buổi sáng mát mẻ nhưng ông ta lại cảm thấy trán mình đang ướt đẫm mồ hôi.
Bấy giờ, lượng người ghé tới các gian hàng càng lúc càng đông.
Nhất là các công ty headhunter, họ đã gần như có mặt đủ hết.
Những công ty lớn như Đồ Thụy, Nhuệ Phương, Gia Tân đều chiếm hết những vị trí đắc địa trong sân. Lục Đào Thanh, Lê Quốc Vĩnh và Bạch Lam đã có mặt ở gian hàng nhà mình từ sớm.
Lúc thấy tình hình bên gian hàng của Kỳ Lộ, cả ba nhìn nhau từ xa một cái rồi âm thầm gặp nhau ở chỗ gần đó.
Bạch Lam nói: “Gì vậy, chẳng phải năm nay Kỳ Lộ gióng trống khua chiêng lắm sao? Sao gian hàng lại thành ra thế này rồi?”
Lê Quốc Vĩnh nhìn sang Lục Đào Thanh: “Hình như hôm qua tôi thấy lão Lục có nói chuyện với Bùi Thứ trong thang máy nhỉ?”
Lục Đào Thanh nói: “Cậu ta không có nhắc tới, chỉ bảo là có sự cố thôi. Nhưng sau khi về tôi có hỏi thăm người phụ trách gian hàng một chút, hóa ra là bên Hàng Hướng bảo ưng chỗ A2 đáng lẽ của Kỳ Lộ nên nhờ Trần Chí Sơn nói giúp…”
Lê Quốc Vĩnh nói: “Chẳng lẽ Bùi Thứ chịu thế à?”
Lục Đào Thanh cũng nói: “Tôi không nghĩ cậu ta là người như thế đâu.”
Tác phong trước khi tham gia Đại hội RECC của họ Bùi như thế nào, trong giới ai mà chẳng biết?
Khúc xương cứng mà dẫu người ta có giỏi tới mấy cũng chẳng gặm vừa miệng được, kẻ chỉ thiếu điều dùng cằm để nhìn người khác như thế, sao có thể tùy tiện để đối thủ một mất một còn được lợi, dễ dàng dâng gian hàng của mình cho Hàng Hướng được cơ chứ?
Hơn nữa còn để trống gian hàng ngay lúc triển lãm khai mạc thế này nữa…
Cẩn thận nghe những lời bàn tán của người xung quanh một chút: Chuyện đổi gian hàng đã một truyền mười, mười truyền một trăm, chẳng bao lâu sau đã thấy ai ai cũng bàn tán xôn xao. Ai bảo họ Bùi gặp ai cũng mời hôm tiệc rượu cơ chứ? Với lại hình như chẳng có ai nghi ngờ rằng Bùi Thứ đang tự biên tự diễn hết.
“Sao có thể nghi ngờ việc người ta không thể dựng gian hàng trong một ngày chứ? Kế hoạch thay đổi đột xuất không cần thời gian à? Kỳ Lộ là công ty lớn như thế, trong tiệc rượu hôm trước còn mời mọi người tới cổ vũ, nếu biết trước chuyện này thì họ còn mời à? Dù gì gian hàng cũng là mặt mũi của công ty mà, chẳng lẽ người ta chịu lấy mặt mũi của mình ra đùa hả?”
“Trước đây Hàng Hướng đuổi cố vấn Lâm là tôi đã muốn chửi rồi, không ngờ giờ tham dự Đại hội cũng giở trò ngáng chân người như thế nữa…”
“Hàng Hướng kiêu căng vì là thành viên của Ban trị sự, nhưng cái ghế đó là do cố vấn Lâm giành về mà?”
“Khi không lại bắt người ta phải bỏ trống gian hàng, hơi bị khinh người rồi đấy nhé.”
“Đúng thế, khác gì tát thẳng vào mặt người ta đâu?”
“Hôm nay là Kỳ Lộ, công ty lớn như thế mà còn bị khinh, mai chẳng biết sẽ tới lượt ai nữa…”
Lúc những câu trào phúng cuối cùng lọt vào tai, dù là Bạch Lam, Lục Đào Thanh hay Lê Quốc Vĩnh đều thoáng đông cứng lại hết.
Không phải họ đang sợ công ty mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Mà là…
Lê Quốc Vĩnh chắc nịch: “Đang đào một cái hố to cho Hàng Hướng đấy, để gài họ mà chịu hy sinh cả gian hàng của mình, cố vấn Bùi này không phải người hiền lành gì cho cam đâu.”
Lục Đào Thanh gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Ai mà ngờ Bạch Lam lại trợn mắt rồi cười lạnh: “Tôi thấy chuyện này còn hơi chậm tay đấy. Trước đây Lâm Khấu Khấu dốc sức làm việc, Thi Định Thanh bảo đuổi là đuổi ngay, nếu tôi là Lâm Khấu Khấu thì ngày đầu tiên quay lại đã chống lại họ rồi, không phá sập công ty đó thì viết ngược tên tôi luôn! Chỉ có hai kẻ vô dụng đó chịu đựng tới hôm nay mới ra tay!”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn Trình Ký đang đắc ý ở gian hàng A2 phía xa như đang nhìn một người chết vậy.
Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ tới hơi muộn.
Trần Chí Sơn đã tìm họ nửa ngày, vừa thấy họ tới đã vội vàng kéo Bùi Thứ sang một bên để nói chuyện: “Cố vấn Bùi à, gian hàng của công ty cậu…”
Bùi Thứ biết ông ta tính hỏi gì nên mỉm cười ngắt lời: “Yên tâm đi, Kỳ Lộ chúng tôi đã chịu đổi gian hàng rồi, không hề liên quan gì tới ông cả. Chúng tôi bảo đảm sẽ không liên lụy tới ai nữa.”
Trần Chí Sơn nghe vậy không những không yên tâm mà còn hít vào một hơi lạnh.
Cái gì mà không làm liên lụy tới ai “nữa” chứ?
Nụ cười trên mặt ông ta sắp không gượng nổi nữa rồi.
Bùi Thứ lại thản nhiên hỏi: “Nhắc mới nhớ, trước đây tôi không tiếp xúc nhiều với công tác của Hiệp hội nên có việc muốn hỏi ý ông một chút, nếu muốn đề xuất tổ chức hội nghị trong Hiệp hội thì phải làm theo thủ tục gì ạ?”
Trần Chí Sơn lập tức hiểu ra, không khỏi chửi thầm một tiếng.
Lâm Khấu Khấu đứng từ xa nhìn, biết ngay Bùi Thứ đã dọa Trần Chí Sơn phát hoảng rồi.
Công ty tham gia triển lãm nhưng lại không dựng gian hàng, thân là Chủ tịch Hiệp hội Headhunter đồng thời cũng là người phụ trách điều phối gian hàng, sao Trần Chí Sơn lại không gánh trách nhiệm được chứ?
Khỏi nghĩ cô cũng biết Bùi Thứ đang xài chiêu gì.
Để rũ sạch trách nhiệm, Trần Chí Sơn không thể đứng về phía Hàng Hướng. Anh chỉ cần hứa hẹn sẽ không làm liên lụy tới Trần Chí Sơn là có thể kéo ông ta về phe mình ngay. Còn ai thích hợp hơn Chủ tịch Hiệp hội Headhunter ra mặt kiến nghị mở hội nghị để mọi người đòi công bằng nữa?
Bên Kỳ Lộ chỉ cần tiếp tục tỏ vẻ nạn nhân là có thể đứng ở thế bất bại rồi.
Dù sao việc bỏ trống gian hàng cũng đã rành rành ra đó, huống hồ gì mọi người đều biết vốn dĩ Kỳ Lộ ở A2 nhưng phải chuyển sang A5, làm gì mà nghi ngờ Kỳ Lộ “xài chiêu tự hủy” được chứ?
Giành giật gian hàng để làm gì? Thứ Bùi Thứ muốn giành là cái ghế Ban trị sự trong Hiệp hội Headhunter kìa!
Lâm Khấu Khấu khẽ cười, thu mắt về rồi định sang gian hàng để an ủi tâm hồn Tôn Khắc Thành một chút, nhưng phía sau chợt vang lên một tiếng gọi đầy vẻ sốt ruột: “Cố vấn Lâm ơi!”
Cô quay lại, thấy Nghiêm Hoa đang chạy tới phía mình.
Thanh niên gầy tong teo chạy gấp quá nên thở hổn hển, nhưng nét mặt lại cực kỳ nghiêm túc. Cậu ta đi tới trước mặt cô, Lâm Khấu Khấu chưa kịp mở miệng hỏi đã thấp giọng nói: “Hình như bên ứng viên thứ hai có gì đó không ổn rồi ạ.”
Ứng viên hàng đầu mà Lâm Khấu Khấu thấy thích hợp nhất với Trang sức Linh Sinh là Thẩm Tâm, nhưng xác suất thành công không cao lắm. Ứng viên thứ hai là Vương Thành, người miễn cưỡng phù hợp và có khả năng thành công cao.
Sau khi gặp ứng viên về hôm qua, cô đã sắp xếp cho các thành viên khác trong nhóm theo dõi hai ứng viên này, cố gắng tiếp cận cả hai để phòng những tình huống xấu nhất.
Vì Vương Thành có tinh thần hợp tác khá cao nên theo kế hoạch, họ vốn định gửi CV mới nhất của gã cho Trang sức Linh Sinh rồi hẹn thời gian phỏng vấn luôn.
Lâm Khấu Khấu không khỏi nhíu mày: “Chẳng phải hôm qua vẫn ổn đấy sao?”
Nghiêm Hoa nói: “Hôm qua lúc tụi em bảo đưa bản CV mới nhất và bàn chuyện phỏng vấn rồi, gã còn đồng ý đàng hoàng. Nhưng hôm nay người của chúng ta tới hỏi thì gã lại bảo mấy ngày nay bận quá, không rảnh tay được tí nào, phải chờ thêm vài ngày nữa. Thế rõ ràng là đổi ý rồi. Nhưng chúng ta đã tìm hiểu sơ về tình hình của gã từ trước, trong nội bộ công ty hiện tại gã chẳng có ưu thế cạnh tranh gì, cũng không hề có đường thăng tiến…”
Tất cả mọi người đều là headhunter có kinh nghiệm phong phú, ứng viên có điểm gì lạ là suy ra được ngay tình hình đại khái rồi.
Lâm Khấu Khấu nói: “Không phải bên công ty thăng chức tăng lương để giữ gã lại thì chỉ có thể là bên ngoài có cơ hội tốt hơn thôi, gã đang cưỡi lừa tìm ngựa, muốn quan sát đấy.”
Nghiêm Hoa hơi cáu: “Sớm không tới, muộn không tới mà sao lại tới ngay lúc này vậy trời!”
Lâm Khấu Khấu nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe lên, cô ngẩng đầu, quét một vòng quanh gian hàng của các công ty lớn rồi hỏi: “Có ai hỏi thăm về case và ứng viên của nhóm chúng ta không?”
Nghiêm Hoa lập tức nhìn cô: “Ý của chị là…”
Cậu ta nhanh chóng nhớ lại rồi nói: “Vì trước chị có nhấn mạnh với mọi người là phải giữ bí mật nên ai cũng nhớ cả. Nếu không có ai đến hỏi thì sẽ không có ai chủ động truyền ra ngoài được. Nhưng… Nhưng hôm qua lúc đi gặp ứng viên, một nhóm nhỏ khác trong chúng ta hình như đã đi chung đường với nhóm 4, điểm đến tình cờ là hai tòa nhà nằm đối diện nhau…”
Nhóm 4, đó chẳng phải là nhóm của Hạ Sấm hay sao?
Tim Nghiêm Hoa đánh thịch một tiếng, hơi chần chừ: “Chẳng lẽ là…”
Lâm Khấu Khấu không hề bày tỏ cảm xúc gì mà chỉ cụp mắt nói: “Đi hỏi Vương Thành thử đi.”
Nghiêm Hoa sửng sốt: “Hỏi thẳng Vương Thành luôn ạ?”
Lâm Khấu Khấu nói: “Đúng thế, đừng có vòng vo, hỏi thẳng vấn đề luôn.”
Tình huống ứng viên tiếp xúc với nhiều cơ hội cùng lúc, nể mặt bên nào hoặc bên nào cho điều kiện cao hơn thì về bên đó, khiến cố vấn headhunter vất vả rất nhiều mà chỉ như dã tràng xe cát không phải là hiếm thấy.
Lúc làm case mọi người sẽ nhận thức được vấn đề ở một mức độ nào đó, nhưng ít khi hỏi thẳng.
Vì ứng viên chưa chắc đã chịu trả lời, mà còn có thể cảm thấy bị xúc phạm nữa.
Thế mà Lâm Khấu Khấu lại…
Nghiêm Hoa thầm nghĩ, chuyện này chứng tỏ tâm trạng của cô không tốt lắm rồi.
Cậu ta quay đầu đi gọi điện, Lâm Khấu Khấu thì đứng yên ở đó chờ.
Lát sau, Nghiêm Hoa tái mặt quay về, lời ít ý nhiều: “Có headhunter của Nhuệ Phương đang tiếp xúc với gã, nói là gần đây có chức HR lương rất cao muốn bàn với gã ạ.”
Hiện tại Hạ Sấm chính là Phó Tổng giám đốc của Nhuệ Phương.
Lâm Khấu Khấu nghe vậy thì khẽ bật cười.
Thậm chí cô còn nhớ tới những mánh khóe và thủ đoạn mình đã từng giở ra trong quá khứ, không kìm được mà lắc đầu, vẻ mặt rất cảm khái.
Phản ứng này khiến Nghiêm Hoa hơi bất ngờ: Lúc đầu cứ nghĩ cô đang bực bội, sao giờ lại thấy hình như cô hơi vui thế này?
Lâm Khấu Khấu chỉ thở dài: “Ranh con cứng cánh rồi, đúng là trò giỏi hơn thầy mà.”
Phần lớn người trong buffet ngoài sảnh đều là headhunter tham dự Đại hội.
Nghiêm Hoa tới khá sớm, đang ngồi chung bàn với những thành viên khác trong nhóm và để dành một chỗ, vừa thấy Lâm Khấu Khấu đã vội đánh tiếng gọi cô tới.
Lâm Khấu Khấu không từ chối mà im lặng bước tới, sau đó còn hắt hơi một cái.
Nghiêm Hoa thấy hơi lạ nên hỏi: “Gần đây nhiệt độ đâu có giảm đâu ạ, cố vấn Lâm bị cảm hay sao?”
Lâm Khấu Khấu định mở miệng trả lời, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe bên cạnh cũng vang lên tiếng hắt xì.
Nghiêm Hoa sửng sốt quay đầu lại nhìn, hóa ra là Bùi Thứ ngồi bên đó.
Mới sáng sớm mà có vẻ vị headhunter này cũng không mấy tốt lành gì, anh vớ bừa cái áo cái quần rồi đi xuống, thậm chí tóc tai còn hơi lòa xòa, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Tình trạng có hơi giống với Lâm Khấu Khấu.
Những người xung quanh ai mà chẳng đầy sức sống cơ chứ? Chỉ có hai người họ hắt xì như bị bệnh dịch, trông cực kỳ uể oải thôi.
Mọi người không khỏi dùng một ánh mắt kỳ lạ liếc qua liếc lại hai người.
Lâm Khấu Khấu nhìn Bùi Thứ, Bùi Thứ cũng lại cô, cả hai bốn mắt nhìn nhau rồi cùng nhớ lại buổi tối hôm qua.
Đúng là một buổi tối xui tận mạng.
Bến phà chỉ nhận tiền mặt, Lâm Khấu Khấu đã bị họ Bùi vũ nhục bằng tiền một lần rồi.
Khó khăn lắm mới mua được vé lên phà, đứng chen chúc trên boong, nhìn ánh đèn rực rỡ từ kiến trúc có phong cách khác lạ hai bên bờ, cảm nhận hơi ẩm từ gió sông, họ cảm thấy có chút hợp rơ tới kỳ lạ.
Khoảnh khắc đó, tay hai người sát cạnh nhau, xung quanh toàn là những tiếng ồn ào huyên náo của người khác, song họ lại rất yên lặng, chẳng hề nói gì.
Trong cơn gió thổi, một bầu không khí khó nói nên lời khẽ lướt qua.
Lâm Khấu Khấu cúi đầu nhìn những bọt nước cuồn cuộn trong nước sông đục ngầu ở phía đầu phà, chốc lát sau lại bắt đầu suy tư: “Mới đầu chỉ định đùa giỡn với anh thôi, thế mà giờ lên đây thật rồi. Hai chúng ta ngố quá nhỉ?”
Bùi Thứ nhìn cô rồi khẽ gật đầu: “Cũng hơi hơi.”
Sau đó cả hai nhìn nhau, chẳng hiểu sao lại gần như bật cười cùng một lúc, hồi lâu sau vẫn chẳng dừng lại nổi.
Phà 2 đồng chỉ đơn giản là đi từ bờ này sang bờ kia, tổng cộng chỉ mất có 5 phút, dù muốn hóng mát hay ngắm cảnh đều không thỏa mãn được.
Thế mà hai người bọn họ, một người dám lừa, một người dám lên…
Còn gì buồn cười hơn việc hai người thông minh lại vờ ngớ ngẩn như thế cơ chứ?
Sau khi cả hai tới bờ bên kia, tiết trời có vẻ không ổn lắm, gió thổi ào ào rồi bắt đầu trút mưa.
Cơn mưa to này đã nhốt hai người lại bến phà.
Đi tàu điện ngầm thì không có dù.
Muốn gọi taxi thì lại không có xe.
Cả hai cứ đứng dưới biển trạm dừng xe gần bến tàu, dù Bùi Thứ hiếm khi ga lăng khoác áo khoác cho cô đi nữa thì cũng chẳng đọ lại được mưa to gió lớn.
Lúc họ gọi được xe, về tới khách sạn thì đã là rạng sáng.
Dù ngay sau đó Lâm Khấu Khấu đã tắm nước nóng nhưng sáng nay vẫn bị cảm.
Xem ra Bùi Thứ cũng không thoát nạn.
Nghiêm Hoa nhìn hai người họ, não hơi lag nên chưa kịp nghĩ gì nhiều, chỉ nghi ngờ nhìn cả hai: “Hai anh chị…”
Lâm Khấu Khấu nói: “Tối qua điều hòa lạnh quá ấy mà.”
Bùi Thứ nói: “Tối qua đi ngủ mà quên đóng cửa sổ thôi.”
Cả hai gần như là đáp cùng một lúc, nói dối viện cớ chẳng hề chớp mắt. Nhưng nói xong, một suy nghĩ lập tức nảy ra trong lòng hai người: Chẳng phải chỉ đi chung tới bến phà sang sông sao? Sao mình phải nói dối? Mà tại sao anh ấy/cô ấy cũng nói dối nốt?
Vì thế ngay lập tức, một cảm giác vi diệu và bí ẩn từ từ dâng lên trong lòng họ.
Hai người đều im bặt, chẳng ai nói gì.
Ánh mắt mọi người nhìn họ lại càng thêm kỳ dị.
Chỉ có Nghiêm Hoa là chẳng nghĩ gì nhiều, cậu ta không hề hoài nghi chút nào mà còn lẩm bẩm: “Thế ạ, tối qua mưa lớn quá nên nhiệt độ hôm nay cũng bị hạ xuống theo một ít. Nhưng cũng khéo, hôm nay khai mạc triển lãm mà, mát tí cũng tốt…”
Đúng là hôm nay mở triển lãm thật, địa điểm được bố trí ở tòa nhà gần khách sạn, Ban tổ chức cũng xin được một khoảng quảng trường thương mại nên rất gần.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ lần lượt rời khỏi nhà hàng, sau đó ăn ý thầm liếc nhau một cái.
Lâm Khấu Khấu nói: “Không ngờ anh lại là người nói dối không hề chớp mắt như thế cơ đấy.”
Bùi Thứ bình tĩnh nói: “Em cũng viện cớ nhuần nhuyễn lắm cơ mà.”
Vốn dĩ chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ, thế mà sau khi cả hai cùng nói dối, việc này dường như đã trở thành bí mật chung được bọc một lớp màng kín của họ.
Lâm Khấu Khấu vô thức mỉm cười, liếc nhìn những người đang đi tới phía các gian hàng rồi hỏi: “Sao sáng nay không thấy lão Tôn đâu ấy nhỉ?”
Bùi Thứ nói: “Mới sáng đã tới gian hàng bên kia rồi, chắc đang đau đầu đấy.”
Mắt Lâm Khấu Khấu lóe lên, cô nói: “Đau đầu là chuyện đương nhiên, nhưng dù sao anh ta cũng chẳng phải người đau nhất đâu mà.”
Bùi Thứ nghe vậy cũng thoáng cười theo, nói: “Thế thì trận mưa tối qua cũng được quá chứ lị.”
Đúng thật, hiện tại người đau đầu nhất không phải Tôn Khắc Thành mà là Chủ tịch Hiệp hội Headhunter, Trần Chí Sơn.
Đại hội RECC đã tổ chức được bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà Trần Chí Sơn chưa gặp đâu?
Nhưng chuyện thế này là lần đầu thật đấy!
Sân bãi lớn như thế, gian hàng của các công ty đã được dựng lên hết, có bên thì bắt trend năng động, có bên lại sang chảnh, phong cách rất đa dạng, thoạt nhìn khung cảnh rất náo nhiệt. Mà ngay trong đám đông đó, lại có một gian hàng cực kỳ chói lóa!
Những thanh sắt để dựng và tấm che vẫn chưa được sắp xếp, chất đống dưới đất, bục gỗ thì mới dựng, đa phần đều chưa trải thảm, thoạt trông cực kỳ hỗn độn. Chưa kể tới cái bàn sơ sài kế bên, thậm chí còn có mấy tấm bảng quảng cáo xập xệ được dựng tạm bên hông nữa…
Đó là gian hàng duy nhất vẫn chưa dựng được sau khi khai mạc!
Phản ứng đầu tiên của Trần Chí Sơn sau khi thấy cảnh này là phẫn nộ, ông ta gọi ngay nhân viên phụ trách triển lãm để hỏi: “Sao lại để chuyện này xảy ra hả? Cánh truyền thông đã sắp tới rồi, làm thế là muốn người ta chê cười Hiệp hội Headhunter chúng ta đúng không hả!”
Nhưng ai ngờ nhân viên lại ấp úng nói: “Chúng tôi cũng có giục rồi, nhưng, nhưng mà…”
Trần Chí Sơn hỏi: “Nhưng nhị cái gì?”
Nhân viên đó nhìn bảng hiệu mới được người ta treo ra đằng trước, nhỏ giọng nói: “Là, là Kỳ Lộ đó ạ.”
Mí mắt Trần Chí Sơn lập tức giật một cái.
Tới giờ phút này đây, ông ta mới chợt ý thức được rằng vị trí gian hàng này chính là A5 mà Hàng Hướng đã đổi với Kỳ Lộ.
Nhìn kỹ hơn tí, trong đó còn có một người mặc âu phục đang sầm mặt nói chuyện với nhân viên.
Chẳng phải Tôn Khắc Thành đồng sáng lập Kỳ Lộ thì còn là ai được nữa?
Những nhân viên phụ trách gian hàng của công ty khác cũng liên tục nhìn sang phía Kỳ Lộ, vừa tò mò mà lại vừa thấy khó hiểu.
“Chẳng phải đã dựng gian hàng lâu rồi sao, Kỳ Lộ cũng đâu phải lần đầu tham dự đâu, sao lại bỏ trống thế này vậy?”
“Tôi thấy kế hoạch thiết kế ban đầu của họ ổn lắm mà, dùng bục bằng thủy tinh phát sáng, phía dưới phun sơn với gắn đèn ống, sao giờ chỉ dùng bục gỗ qua loa thế này thôi vậy?”
“Ê hình như lúc đầu họ ở gian hàng A2 mà đúng không?”
“Ừ đấy, nhưng hôm qua tự dưng đổi sang A5 rồi…”
“Hừ, đột ngột đổi vị trí gian hàng của người ta thì chẳng phải là bỏ luôn kế hoạch thiết kế rồi sao? Chỉ có thời gian 1 ngày để bắt kịp, hôm qua còn xui xẻo mưa một trận lớn nữa, đâu thể nào để nhân viên đội mưa mà làm được đúng không?”
“Kỳ Lộ cũng xem như một công ty lớn mà, ai lại dám bắt họ đổi gian hàng vậy?”
“Anh tự nhìn xem giờ công ty nào đang ở A2 là biết ngay chứ gì?”
…
Từ phía xa truyền tới tiếng xì xầm, tuy không nghe rõ lắm nhưng rất nhiều từ khóa mấu chốt đã len lỏi được vào tai Trần Chí Sơn.
Tối đó lúc ông ta nói giúp Hàng Hướng vụ đổi gian hàng, rõ ràng Bùi Thứ đồng ý rất thoải mái, theo lý thì sẽ không gây khó dễ gì mới đúng, sao giờ lại chẳng thèm dựng gian hàng lên thế này?
Lúc này đây, một dự cảm chẳng lành dâng trào trong lòng ông ta.
Mí mắt Trần Chí Sơn giần giật, rõ ràng là một buổi sáng mát mẻ nhưng ông ta lại cảm thấy trán mình đang ướt đẫm mồ hôi.
Bấy giờ, lượng người ghé tới các gian hàng càng lúc càng đông.
Nhất là các công ty headhunter, họ đã gần như có mặt đủ hết.
Những công ty lớn như Đồ Thụy, Nhuệ Phương, Gia Tân đều chiếm hết những vị trí đắc địa trong sân. Lục Đào Thanh, Lê Quốc Vĩnh và Bạch Lam đã có mặt ở gian hàng nhà mình từ sớm.
Lúc thấy tình hình bên gian hàng của Kỳ Lộ, cả ba nhìn nhau từ xa một cái rồi âm thầm gặp nhau ở chỗ gần đó.
Bạch Lam nói: “Gì vậy, chẳng phải năm nay Kỳ Lộ gióng trống khua chiêng lắm sao? Sao gian hàng lại thành ra thế này rồi?”
Lê Quốc Vĩnh nhìn sang Lục Đào Thanh: “Hình như hôm qua tôi thấy lão Lục có nói chuyện với Bùi Thứ trong thang máy nhỉ?”
Lục Đào Thanh nói: “Cậu ta không có nhắc tới, chỉ bảo là có sự cố thôi. Nhưng sau khi về tôi có hỏi thăm người phụ trách gian hàng một chút, hóa ra là bên Hàng Hướng bảo ưng chỗ A2 đáng lẽ của Kỳ Lộ nên nhờ Trần Chí Sơn nói giúp…”
Lê Quốc Vĩnh nói: “Chẳng lẽ Bùi Thứ chịu thế à?”
Lục Đào Thanh cũng nói: “Tôi không nghĩ cậu ta là người như thế đâu.”
Tác phong trước khi tham gia Đại hội RECC của họ Bùi như thế nào, trong giới ai mà chẳng biết?
Khúc xương cứng mà dẫu người ta có giỏi tới mấy cũng chẳng gặm vừa miệng được, kẻ chỉ thiếu điều dùng cằm để nhìn người khác như thế, sao có thể tùy tiện để đối thủ một mất một còn được lợi, dễ dàng dâng gian hàng của mình cho Hàng Hướng được cơ chứ?
Hơn nữa còn để trống gian hàng ngay lúc triển lãm khai mạc thế này nữa…
Cẩn thận nghe những lời bàn tán của người xung quanh một chút: Chuyện đổi gian hàng đã một truyền mười, mười truyền một trăm, chẳng bao lâu sau đã thấy ai ai cũng bàn tán xôn xao. Ai bảo họ Bùi gặp ai cũng mời hôm tiệc rượu cơ chứ? Với lại hình như chẳng có ai nghi ngờ rằng Bùi Thứ đang tự biên tự diễn hết.
“Sao có thể nghi ngờ việc người ta không thể dựng gian hàng trong một ngày chứ? Kế hoạch thay đổi đột xuất không cần thời gian à? Kỳ Lộ là công ty lớn như thế, trong tiệc rượu hôm trước còn mời mọi người tới cổ vũ, nếu biết trước chuyện này thì họ còn mời à? Dù gì gian hàng cũng là mặt mũi của công ty mà, chẳng lẽ người ta chịu lấy mặt mũi của mình ra đùa hả?”
“Trước đây Hàng Hướng đuổi cố vấn Lâm là tôi đã muốn chửi rồi, không ngờ giờ tham dự Đại hội cũng giở trò ngáng chân người như thế nữa…”
“Hàng Hướng kiêu căng vì là thành viên của Ban trị sự, nhưng cái ghế đó là do cố vấn Lâm giành về mà?”
“Khi không lại bắt người ta phải bỏ trống gian hàng, hơi bị khinh người rồi đấy nhé.”
“Đúng thế, khác gì tát thẳng vào mặt người ta đâu?”
“Hôm nay là Kỳ Lộ, công ty lớn như thế mà còn bị khinh, mai chẳng biết sẽ tới lượt ai nữa…”
Lúc những câu trào phúng cuối cùng lọt vào tai, dù là Bạch Lam, Lục Đào Thanh hay Lê Quốc Vĩnh đều thoáng đông cứng lại hết.
Không phải họ đang sợ công ty mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Mà là…
Lê Quốc Vĩnh chắc nịch: “Đang đào một cái hố to cho Hàng Hướng đấy, để gài họ mà chịu hy sinh cả gian hàng của mình, cố vấn Bùi này không phải người hiền lành gì cho cam đâu.”
Lục Đào Thanh gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Ai mà ngờ Bạch Lam lại trợn mắt rồi cười lạnh: “Tôi thấy chuyện này còn hơi chậm tay đấy. Trước đây Lâm Khấu Khấu dốc sức làm việc, Thi Định Thanh bảo đuổi là đuổi ngay, nếu tôi là Lâm Khấu Khấu thì ngày đầu tiên quay lại đã chống lại họ rồi, không phá sập công ty đó thì viết ngược tên tôi luôn! Chỉ có hai kẻ vô dụng đó chịu đựng tới hôm nay mới ra tay!”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn Trình Ký đang đắc ý ở gian hàng A2 phía xa như đang nhìn một người chết vậy.
Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ tới hơi muộn.
Trần Chí Sơn đã tìm họ nửa ngày, vừa thấy họ tới đã vội vàng kéo Bùi Thứ sang một bên để nói chuyện: “Cố vấn Bùi à, gian hàng của công ty cậu…”
Bùi Thứ biết ông ta tính hỏi gì nên mỉm cười ngắt lời: “Yên tâm đi, Kỳ Lộ chúng tôi đã chịu đổi gian hàng rồi, không hề liên quan gì tới ông cả. Chúng tôi bảo đảm sẽ không liên lụy tới ai nữa.”
Trần Chí Sơn nghe vậy không những không yên tâm mà còn hít vào một hơi lạnh.
Cái gì mà không làm liên lụy tới ai “nữa” chứ?
Nụ cười trên mặt ông ta sắp không gượng nổi nữa rồi.
Bùi Thứ lại thản nhiên hỏi: “Nhắc mới nhớ, trước đây tôi không tiếp xúc nhiều với công tác của Hiệp hội nên có việc muốn hỏi ý ông một chút, nếu muốn đề xuất tổ chức hội nghị trong Hiệp hội thì phải làm theo thủ tục gì ạ?”
Trần Chí Sơn lập tức hiểu ra, không khỏi chửi thầm một tiếng.
Lâm Khấu Khấu đứng từ xa nhìn, biết ngay Bùi Thứ đã dọa Trần Chí Sơn phát hoảng rồi.
Công ty tham gia triển lãm nhưng lại không dựng gian hàng, thân là Chủ tịch Hiệp hội Headhunter đồng thời cũng là người phụ trách điều phối gian hàng, sao Trần Chí Sơn lại không gánh trách nhiệm được chứ?
Khỏi nghĩ cô cũng biết Bùi Thứ đang xài chiêu gì.
Để rũ sạch trách nhiệm, Trần Chí Sơn không thể đứng về phía Hàng Hướng. Anh chỉ cần hứa hẹn sẽ không làm liên lụy tới Trần Chí Sơn là có thể kéo ông ta về phe mình ngay. Còn ai thích hợp hơn Chủ tịch Hiệp hội Headhunter ra mặt kiến nghị mở hội nghị để mọi người đòi công bằng nữa?
Bên Kỳ Lộ chỉ cần tiếp tục tỏ vẻ nạn nhân là có thể đứng ở thế bất bại rồi.
Dù sao việc bỏ trống gian hàng cũng đã rành rành ra đó, huống hồ gì mọi người đều biết vốn dĩ Kỳ Lộ ở A2 nhưng phải chuyển sang A5, làm gì mà nghi ngờ Kỳ Lộ “xài chiêu tự hủy” được chứ?
Giành giật gian hàng để làm gì? Thứ Bùi Thứ muốn giành là cái ghế Ban trị sự trong Hiệp hội Headhunter kìa!
Lâm Khấu Khấu khẽ cười, thu mắt về rồi định sang gian hàng để an ủi tâm hồn Tôn Khắc Thành một chút, nhưng phía sau chợt vang lên một tiếng gọi đầy vẻ sốt ruột: “Cố vấn Lâm ơi!”
Cô quay lại, thấy Nghiêm Hoa đang chạy tới phía mình.
Thanh niên gầy tong teo chạy gấp quá nên thở hổn hển, nhưng nét mặt lại cực kỳ nghiêm túc. Cậu ta đi tới trước mặt cô, Lâm Khấu Khấu chưa kịp mở miệng hỏi đã thấp giọng nói: “Hình như bên ứng viên thứ hai có gì đó không ổn rồi ạ.”
Ứng viên hàng đầu mà Lâm Khấu Khấu thấy thích hợp nhất với Trang sức Linh Sinh là Thẩm Tâm, nhưng xác suất thành công không cao lắm. Ứng viên thứ hai là Vương Thành, người miễn cưỡng phù hợp và có khả năng thành công cao.
Sau khi gặp ứng viên về hôm qua, cô đã sắp xếp cho các thành viên khác trong nhóm theo dõi hai ứng viên này, cố gắng tiếp cận cả hai để phòng những tình huống xấu nhất.
Vì Vương Thành có tinh thần hợp tác khá cao nên theo kế hoạch, họ vốn định gửi CV mới nhất của gã cho Trang sức Linh Sinh rồi hẹn thời gian phỏng vấn luôn.
Lâm Khấu Khấu không khỏi nhíu mày: “Chẳng phải hôm qua vẫn ổn đấy sao?”
Nghiêm Hoa nói: “Hôm qua lúc tụi em bảo đưa bản CV mới nhất và bàn chuyện phỏng vấn rồi, gã còn đồng ý đàng hoàng. Nhưng hôm nay người của chúng ta tới hỏi thì gã lại bảo mấy ngày nay bận quá, không rảnh tay được tí nào, phải chờ thêm vài ngày nữa. Thế rõ ràng là đổi ý rồi. Nhưng chúng ta đã tìm hiểu sơ về tình hình của gã từ trước, trong nội bộ công ty hiện tại gã chẳng có ưu thế cạnh tranh gì, cũng không hề có đường thăng tiến…”
Tất cả mọi người đều là headhunter có kinh nghiệm phong phú, ứng viên có điểm gì lạ là suy ra được ngay tình hình đại khái rồi.
Lâm Khấu Khấu nói: “Không phải bên công ty thăng chức tăng lương để giữ gã lại thì chỉ có thể là bên ngoài có cơ hội tốt hơn thôi, gã đang cưỡi lừa tìm ngựa, muốn quan sát đấy.”
Nghiêm Hoa hơi cáu: “Sớm không tới, muộn không tới mà sao lại tới ngay lúc này vậy trời!”
Lâm Khấu Khấu nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe lên, cô ngẩng đầu, quét một vòng quanh gian hàng của các công ty lớn rồi hỏi: “Có ai hỏi thăm về case và ứng viên của nhóm chúng ta không?”
Nghiêm Hoa lập tức nhìn cô: “Ý của chị là…”
Cậu ta nhanh chóng nhớ lại rồi nói: “Vì trước chị có nhấn mạnh với mọi người là phải giữ bí mật nên ai cũng nhớ cả. Nếu không có ai đến hỏi thì sẽ không có ai chủ động truyền ra ngoài được. Nhưng… Nhưng hôm qua lúc đi gặp ứng viên, một nhóm nhỏ khác trong chúng ta hình như đã đi chung đường với nhóm 4, điểm đến tình cờ là hai tòa nhà nằm đối diện nhau…”
Nhóm 4, đó chẳng phải là nhóm của Hạ Sấm hay sao?
Tim Nghiêm Hoa đánh thịch một tiếng, hơi chần chừ: “Chẳng lẽ là…”
Lâm Khấu Khấu không hề bày tỏ cảm xúc gì mà chỉ cụp mắt nói: “Đi hỏi Vương Thành thử đi.”
Nghiêm Hoa sửng sốt: “Hỏi thẳng Vương Thành luôn ạ?”
Lâm Khấu Khấu nói: “Đúng thế, đừng có vòng vo, hỏi thẳng vấn đề luôn.”
Tình huống ứng viên tiếp xúc với nhiều cơ hội cùng lúc, nể mặt bên nào hoặc bên nào cho điều kiện cao hơn thì về bên đó, khiến cố vấn headhunter vất vả rất nhiều mà chỉ như dã tràng xe cát không phải là hiếm thấy.
Lúc làm case mọi người sẽ nhận thức được vấn đề ở một mức độ nào đó, nhưng ít khi hỏi thẳng.
Vì ứng viên chưa chắc đã chịu trả lời, mà còn có thể cảm thấy bị xúc phạm nữa.
Thế mà Lâm Khấu Khấu lại…
Nghiêm Hoa thầm nghĩ, chuyện này chứng tỏ tâm trạng của cô không tốt lắm rồi.
Cậu ta quay đầu đi gọi điện, Lâm Khấu Khấu thì đứng yên ở đó chờ.
Lát sau, Nghiêm Hoa tái mặt quay về, lời ít ý nhiều: “Có headhunter của Nhuệ Phương đang tiếp xúc với gã, nói là gần đây có chức HR lương rất cao muốn bàn với gã ạ.”
Hiện tại Hạ Sấm chính là Phó Tổng giám đốc của Nhuệ Phương.
Lâm Khấu Khấu nghe vậy thì khẽ bật cười.
Thậm chí cô còn nhớ tới những mánh khóe và thủ đoạn mình đã từng giở ra trong quá khứ, không kìm được mà lắc đầu, vẻ mặt rất cảm khái.
Phản ứng này khiến Nghiêm Hoa hơi bất ngờ: Lúc đầu cứ nghĩ cô đang bực bội, sao giờ lại thấy hình như cô hơi vui thế này?
Lâm Khấu Khấu chỉ thở dài: “Ranh con cứng cánh rồi, đúng là trò giỏi hơn thầy mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.