Săn Tìm

Chương 14: Đòn hạ bệ

Thời Kính

04/04/2024

Vốn dĩ Viên Tăng Hỉ chẳng phải ông nọ bà kia gì cả. Anh tự cảm thấy mình rất biết co giãn vừa nhặt tấm danh thiếp lên lau nhét vào túi là đã cười và vui vẻ với Lâm Khấu Khấu được ngay.

Nhưng sao cô lại không biết là anh đang cố gồng chứ?

Ai sống trên đời mà không cần thể hiện chứ? Song đôi lúc hiện thực nghiệt ngã đến mức khiến phần lớn mọi người phải vứt bỏ thể hiện để đổi lấy miếng cơm manh áo.

Cô muốn nói rồi lại thôi cuối cùng vẫn làm bộ không nhìn thấy, tươi cười trò chuyện với Viên Tăng Hỉ.

Tầm hai giờ hơn,Vương Lượng đích thân xuống đón họ lên vừa vào thang máy đã nói: “Hình như giám đốc Tô vừa gặp heahunter của Đồ Thuỵ, nghe nói anh ta rất giỏi. Bọn họ sắp trao đổi xong rồi, giờ tôi dẫn hai người lên, hai người...”

Giọng anh ta hơi khàn, rõ ràng có phần lo lắng.

Viên Tăng Hỉ vừa nghe đã hỏi: “Bây giờ bên anh đang thuê Đồ Thuỵ tìm vị trí này à?”

Lâm Khấu Khấu thấu hiểu nỗi lo của Vương Lượng biết ý nói: “Anh cứ yên tâm, dù chúng tôi không dành được đơn hàng này thì cũng sẽ không để anh chịu tội oan đâu, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng với cấp trên của anh.”

Vì thế Vương Lượng liên tục nói: “Thế thì tốt” sau đó hơi áy náy nói: “Xin lỗi tôi...”

Lâm Khấu Khấu mỉm cười bảo: “Không có gì, phận làm công ăn lương thấu hiểu nhau mà, anh đừng để trong lòng.”

Hốc mắt Vương Lượng nóng lên, lại lầm bầm: “Cảm ơn cô.”

Phòng nhân sự nằm ở tầng năm, có mấy gian phòng thông với nhau tạo thành khu làm việc.

Kể cũng trùng hợp, lúc hai người Lâm Khấu Khấu đến cuộc hẹn của giám đốc nhân sự Tô Nghênh và Chu Phi vừa mới kết thúc, nhưng nhìn có vẻ kết quả không mỹ mãn lắm.

Tô Nghênh trông rất nữ tính, người dong dỏng cao, mặc váy đen, uốn tóc xoăn, nhưng phong cách trang điểm đã thay đổi đường nét khuôn mặt khiến cô ta trông có vẻ cực kỳ lạnh lùng.

Cô ta nhíu chặt mày. đi ra khỏi văn phòng của mình.

Chu Phi theo sau cô ta, vội vàng nói: “Dù sao thì cô cũng phải nói rõ yêu cầu cho tôi biết chứ, nếu không thì tôi tìm kiểu gì được?

Tô Nghênh đã mất hết kiên nhẫn: “Anh hỏi nhiều như vậy thì tôi biết trả lời anh thế nào? Chẳng phải việc của headhunter bọn anh là cân nhắc xem ứng viên có phù hợp hay không sao? Tiêu chuẩn của tôi chẳng là có tiêu chuẩn nào hết, chỉ cần người đó phù hợp là được.”

Chu Phi nói: “Giám đốc Tô, Đồ Thuỵ chúng tôi có quy tắc và quy trình riêng.”

Tô Nghênh cố nén cơn giận, nhưng giọng điệu lại đanh thép hẳn lên: “Đó là quy định của Đồ Thuỵ các anh, còn cách Khương Thượng Bạch chúng tôi hợp tác với headhunter là thế đó, các anh không thể chiều theo tiêu chuẩn của khách hàng được à?”

Dù sao Chu Phi còn trẻ nên có chút ngựa non háu đá. Thường thì khi anh dùng danh nghĩa Đồ Thuỵ đi kéo đơn hàng không gặp khách hàng nào khó ưa như vậy, nhất thời cũng nóng máu định quạc lại.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Viên Tăng Hỉ và Lâm Khấu Khấu.

Vì thế anh ta nuốt câu chực nói vào bụng, bất giác hỏi: “Sao lại là hai người?”

Tuy vừa rồi bọn họ chỉ tranh cãi vài câu, nhưng dù sao Lâm Khấu Khấu cũng là người từng trải nắm bắt vấn đề dễ như trở bàn tay, nhất thời không kìm được mà thấy hơi thương cảm cho Chu Phi.

Giám đốc nhân sự của Khương Thượng Bạch rất khó ưa.

Nếu là trước kia có lẽ Lâm Khấu Khấu sẽ nổi lòng trắc ẩn mà chỉ bảo vài điều, dạy anh ta nên làm thế nào nhưng giờ thì khác.

Tuy họ không ở Kỳ Lộ, và cô chỉ mới quen biết Viên Tăng Hỉ một hai ngày nhưng cô vốn không ưa loại người hợm hĩnh ỷ mình đến từ công ty lớn.

Chẳng phải trước mắt chính là cơ hội tốt để cháy nhà hôi của sao?

Mắt Lâm Khấu Khấu loé sáng, chọc Viên Tăng Hỉ một cái, rồi chủ động bước ra trước chào: “Giám đốc Tô, chúng tôi là cố vấn headhunter của Kỳ Lộ. Trước đây từng hợp tác với quý công ty tìm vị trí giám đốc phát triển thị trường, sau khi sàng lọc thì cuối cùng chúng tôi cũng tìm được ở ứng viên có CV phù hợp, hôm nay cố ý mang sang cho cô xem.”

Vừa nghe thấy hai chữ Kỳ Lộ là Tô Nghênh đã nhíu mày, định đuổi khách ngay. Dù sao trước đó công ty này cứ lần lữa mãi chẳng giới thiệu được ai khiến người ta giận sôi máu.

Nhưng khi nghe thấy bên họ bảo có mang theo CV của ứng viên thì cô hơi do dự.

Chu Phi thì sững người ra, giật thót mình.

Nhất là khi trông thấy Lâm Khấu Khấu, vừa rồi lúc ở dưới lầu, anh ta đã để ý đến cô. Nhưng khi thấy Viên Tăng Hỉ tới chào hỏi mình thì cô lại ngồi im không nhúc nhích, cứ tưởng hai người họ không đi cùng nhau.

Nhưng bây giờ hai người này...

Anh bỗng thấy bất an.

Lâm Khấu Khấu Thấy mặt Tô Nghênh đã giãn ra nên quạt gió thổi lửa thêm: “Tôi biết cô thấy bất mãn về hiệu suất làm việc của bên tôi, nhưng vị trí này của quý công ty không dễ tìm người vì thế chúng tôi đã phải làm rất nhiều việc. Mấy bộ CV hôm nay tôi mang tới đây đều khá nổi bật, cô cứ xem thử nhỡ vừa ý ai thì đôi bên cùng vui, còn nếu không hợp thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian của cô.”

Vị trí giám đốc phát triển thị trường của công ty rượu Khương Thượng Bạch đã bỏ trống rất lâu, vẫn luôn là phó giám đốc tạm thay thế.

Nhưng ông chủ Phùng Thanh lại không hài lòng về năng lực của phó giám đốc.

Hơn nữa ông ta ấp ủ chiến lược “Bán rượu trắng cho thanh niên” mà giám đốc phát triển thị trường bình thường đâu cáng đáng nổi việc này.

Vì vị trí này mà Tô Nghênh lo sốt vó, tóc rụng cả mớ, đã tới mức có bệnh thì vái tứ phương mà liên hệ với nhiều công ty headhunter.

Giờ có sơ yếu lý lịch bày ra trước mắt, dù phải chịu đấm ăn xôi thì cô ta cũng phải xem thử.

Trên đời làm gì có HR nào đang cần người mà từ chối xem CV cơ chứ.

Cô liếc nhìn Lâm Khấu Khấu, tuy sắc mặt vẫn không tốt lắm nhưng vẫn nhận CV nói: “Theo hợp đồng thì các cô phải đưa người cho tôi, đây là bên cô nợ tôi, tôi sẽ xem thử.”

Viên Tăng Hỉ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Nhưng Lâm Khấu Khấu lại trấn tĩnh cười, nói: “Đương nhiên rồi.”



Chẳng ai tát người đang cười, Tô Nghênh thấy thái độ của cô như vậy thì không tiện nói gì thêm, cúi đầu lật xem CV.

Số CV này là do Viên Tăng Hỉ sàng lọc dựa trên yêu cầu của Lâm Khấu Khấu ngày hôm qua.

Có người tầm 40 tuổi, từng công tác tại nhà máy rượu, có kinh nghiệm làm việc phong phú; có người hơn 30 tuổi, từng làm việc tại công ty nhỏ và không có nhiều kinh nghiệm nhưng lại rất tham vọng và liều lĩnh; có người chuyên về thị trường rượu cao cấp nhưng chỉ có bằng đại học; có người chuyên về rượu cấp thấp song đã tốt nghiệp thạc sĩ, v.v...

Tô Nghênh lần lượt xem qua, nhưng không để tâm lắm.

Chỉ có lúc xem bản sơ yếu lý lịch của người có kinh nghiệm bán rượu cấp thấp nhưng lại có bằng cấp cao mới đọc hơi lâu một tí.

Viên Tăng Hỉ không khỏi căng thẳng: Bốn bộ CV trước đều có kinh nghiệm về rượu trắng sao Tô Nghênh chẳng xem trọng ai? Bộ cuối cùng...

Mí mắt anh máy một cái, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Từ đầu tới cuối Lâm Khấu Khấu vẫn luôn thản nhiên, không hề sốt ruột gì cả.

Ngay sau đó khi Tô Nghênh xem xong bản thứ năm, đầu tiên nhíu mày hỏi: “Chẳng phải người này bán rượu cocktail à? Sao cũng đưa cho tôi?”

Khương Thượng Bạch chuyên về rượu trắng còn các loại rượu cocktail đều là hàng ngoại nhập, tuy đều là rượu nhưng lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.

Mặt viên Tăng Hỉ đỏ lên.

Chu Phi đứng cạnh tức khắc bật cười: “Thế thì khác gì trống đánh xuôi, kèn thổi ngược chứ?”

Lâm Khấu Khấu vẫn rất bình thản chỉ nói: “Cô cứ đọc tiếp thử xem?”

Tô Nghênh nhíu mày, đang định nổi cáu nhưng thấy vẻ mặt chắc chắn của Lâm khấu thì không khỏi do dự, tiếp tục đọc tiếp bản CV kia.

Nhưng vừa liếc mắt cô ta bỗng kêu lên.

Thật ra, chức vụ của người này là giám đốc khu vực Hoa Đông, không hẳn là giám đốc phát triển thị trường nhưng công ty của anh ta gần đây mới tung ra sản phẩm rượu cocktail mới nổi, vài tệ một chai là tự pha sẵn, nồng độ không cao nhưng mẫu mã đẹp đẽ, quảng cáo quy mô lớn cả trên tivi vẫn trên mạng nên được giới trẻ hưởng ứng.

Tuy là ngành sản xuất rượu cocktail...

Nhưng đây là bản CV duy nhất có khả năng nắm bắt thị hiếu với giới trẻ trong năm bản CV.

Lâm Khấu Khấu hỏi: “Cô ưng ý người này à?

Tô Nghênh nói: “Đúng thế, anh ta cũng được khá phù hợp.”

Viên Tăng Hỉ tức khắc trợn tròn hai mắt, không thể tin vào những gì mình nghe.

Lập tức nhìn sang Lâm Khấu Khấu.

Chẳng hiểu vì sao mà đột nhiên thấy hơi chấn động.

Bởi vì bản CV thứ năm này là sau khi Lâm Khấu Khấu xem qua những bản CV anh tìm được, cố tình bảo anh ta bỏ thêm vào.

Khi ấy anh ta còn tự nhủ rượu cocktail chẳng phù hợp gì cả.

Ai mà ngờ bây giờ lại trở thành bản phù hợp nhất chứ!

Chu Phi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng khác với vẻ sung sướng của Viên Tăng Hỉ, anh ta thấy hoảng loạn nhiều hơn, thậm chí có cảm giác bị đe dọa, mặt đanh lại.

Anh ta cho rằng Tô Nghênh đã ưng người này.

Nhưng Lâm Khấu Khấu để ý thấy từ đầu tới cuối Tô Nghênh vẫn luôn nhíu mày, thậm chí lúc nhìn thấy năm sinh trong bản CV thì nét mặt trông càng băn khoăn hơn.

Vì thế cô bỗng ngờ ngợ đoán ra.

Cô hỏi: “Giám đốc Tô, năm sinh của ứng viên này có gì không ổn sao?

Lúc này, Tô Nghênh mới thở dài đáp: “Tôi tính thấy anh ta tuổi Ngọ, tiếc quá.”

Viên viên Tăng Hỉ và Chu Phi đều lấy làm ngạc nhiên: Tuổi Ngọ thì sao?

Lâm Khấu Khấu thì ngộ ra ngay: “Sếp Phùng kỵ tuổi Ngọ à?

Lúc này Tô Nghênh cũng hơi bất đắc dĩ thành thật nói: “Phải, là khắc tuổi.”

Lâm Khấu Khấu thì lại mỉm cười.

Một số ông chủ công ty tư nhân, ít nhiều mê tín. Mỗi người có kiêng có kị riêng: Có người không muốn nhận họ Bùi, có người ghét ai sinh tháng chạp, có người ghép mắt một mí...

Không tuyển tuổi Ngọ, đây chính là yêu cầu thứ yếu.

Nhưng bây giờ không có công ty nào viết loại yêu cầu này vào thông báo tuyển dụng, nếu không một giây sau sẽ lên hot search và báo tin tức xã hội ngay.

Thông tin này thuộc loại thông tin ẩn.

HR tự biết, lúc phỏng vấn loại bỏ là được, dù có đánh rớt ứng viên này thì cũng sẽ tìm một lý do khác chứ không đời nào nói đúng sự thật.

Headhunter phải tự biết nhanh trí dò hỏi.

Lâm Khấu Khấu đã hoàn toàn thả lỏng: “Không sao, vấn đề không lớn nếu cô thấy người này phù hợp thì bên tôi còn vài ứng viên tương tự để tuyển chọn, có điều quý công ty có yêu cầu nghiêm ngặt về chuyện bằng cấp không?”



Vấn đề này trước đó Chu Phi đã hỏi, nhận lại câu trả lời: “Cứ phù hợp là được.”

Rõ ràng Tô Nghênh rất ghét câu hỏi này nên Chu Phi đã nghĩ Lâm Khấu Khấu đã hỏi sai câu rồi.

Xong anh ta không thể ngờ rằng lần này Tô Nghênh lại không nổi nóng mà nhìn Lâm Khấu Khấu, nói một câu ám chỉ: “Thật ra ông chủ không có yêu cầu gì về bằng cấp, nhưng cao một chút thì tốt nếu là bằng cấp bình thường mà có tài thì chúng tôi sẽ không từ chối.”

Chu Phi nghe câu này, suýt tức nổ mũi.

Thoạt nghe thì có vẻ như cô ta đang trả lời Lâm Khấu Khấu không khác gì anh ta cũng không kỳ thị người có bằng cấp thấp. Nhưng phàm là người biết đọc vị thì ai mà không rõ đây câu này có thể hiểu là bằng cấp và kinh nghiệm vô cùng quan trọng, nếu bằng cấp thấp trừ khi là Steve Jobs còn không đừng đưa CV cho tôi.

Có vài công ty đăng thông báo tuyển dụng kiểu “Tạo cơ hội việc làm cho giới trẻ, ưu tiên thanh niên nhưng không từ chối người trên 35 tuổi”, song thật ra họ sẽ không nhận người quá 35 tuổi, viết “ưu tiên bằng cấp chính quy, không từ chối bằng cấp khác” có nghĩa là bằng cấp chính quy chỉ là yêu cầu cơ bản, không từ chối bằng cấp cao hơn nếu thấp hơn thì miễn tiếp.

Lời nói dối của nhà tư bản, chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Cùng một câu hỏi, mà lại đãi ngộ khác hẳn nhau.

Chu Phi nhăn mặt nhìn chằm chằm Lâm Khấu Khấu, trong đôi mắt sắc bén, đầy vẻ dè chừng.

Tất nhiên Lâm Khấu Khấu không kém Chu Phi, cô hiểu rõ câu nói của Tô Nghênh lập tức hiểu ý gật đầu, nói: “Tôi đã nắm được yêu cầu của quý công ty, lát nữa sẽ gửi cho cô thêm vài bản CV mới. Cô xem chuyện hợp tác của chúng ta...”

Thái độ của Tô Nghênh bây giờ và trước đó cứ như hai người khác nhau, mỉm cười đáp: “Lúc trước tôi sốt ruột quá nên không nghĩ tới khó khăn của bên cô, khởi kiện gì đó chỉ là lời nói lúc nóng giận thôi. Các cô đừng để trong lòng, về sau có CV mới thì cứ gửi luôn cho tôi là được.”

Lâm Khấu Khấu nói: “Chắc chắn rồi. May mà cô rộng lượng, không so đo và anh Vương đây mấy lần thúc giục chúng tôi. Tôi rất xin lỗi vì chuyện lúc trước.”

Vì thế Tô Nghênh liếc nhìn Vương Lượng đứng cạnh một cái, ung dung gật đầu, không nói gì nữa.

Rõ ràng đã cho qua chuyện này.

Vương Lượng không dám nói gì, nhưng thầm thấy vô cùng kích động, nghẹn đỏ cả mặt.

Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi mà cục diện bỗng chốc thay đổi, Tô Nghênh còn vướng cuộc họp nên không nán lại lâu với họ nói thêm vài câu, rồi bảo Vương lượng tiễn họ.

Sau khi Chu Phi đi ra thì cười khẩy: “Tôi quen HR công ty rượu cocktail kia, tất cả vị trí giám đốc cấp cao đều rất vững chắc, không nghe tin ai muốn nhảy việc cả. Cô đưa CV thế này có dám chắc là anh ta sẽ tới phỏng vấn không đấy?”

Bản CV này là lấy vội nên chưa trao đổi với ứng viên, tất nhiên Lâm Khấu Khấu không thể cam đoan.

Nhưng chẳng ai nói thẳng ra thế.

Cô nhìn Chu Phi dùng giọng đều đều nói: “Cậu có biết cậu thua ở đâu không?”

Mặt Chu Phi bỗng xanh mét.

Lâm Khấu Khấu đứng ở đầu cầu thang, một cơn gió thổi tung tóc cô, tiếng cười cô cũng nhẹ như gió thoảng, chỉ nói: “Đi gặp khách hàng phải cầm theo CV, nếu họ yêu cầu cụ thể thì phải cầm CV bàn về chi tiết cụ thể. Nguyên tắc cơ bản như vậy cậu là headhunter của Đồ Thuỵ mà lúc vào công ty Lục Đào Thanh không dạy cậu à?”

Chu Phi thoáng sửng sốt.

Không vì gì khác chỉ vì cô đã nhắc tới Lục Đào Thanh với thái độ thân quen không nể nang gì như thể chẳng xem Lục Đào Thanh ra gì.

Ở Đồ Thuỵ, Lục Đào Thanh là bô lão, là headhunter chủ lực, có tên trong bảng xếp hạng của tạp chí Giới Headhunter.

Lúc Chu Phi chưa vào công ty đã nghe nói về anh ta.

Sau khi vào công ty, đúng là Lục Đào Thanh có một khóa đào tạo lính mới toàn công ty thật.

Nhưng lúc ấy...

Chu Phi là do phó giám đốc Tiết Lâm tuyển vào, hoàn toàn không nghe Lục Đào Thanh nói gì cả.

Giờ nghe Lâm Khấu Khấu nói vậy quả thực anh ta vã hết mồ hôi, đúng là ngẫm lại mới thấy những câu Lâm Khấu Khấu hỏi chẳng khác gì anh ta, điểm khác biệt duy nhất giữa hai người họ chính là cô mang theo mấy bản CV mà thôi.

Muốn ai đó diễn tả mẫu người họ thích rất khó.

Nhưng nếu đặt ảnh chụp một người trước mặt họ, thì họ sẽ nhanh chóng nhận xét từ đầu đến chân, từ đó người nghe có thể hình dung đại khái yêu cầu của họ.

Chu Phi thấy không cam lòng, nhưng không muốn thừa nhận: “Chẳng qua là chỉ là trò khôn vặt, chênh nhau một tí ấy mà thôi.”

Lâm Khấu Khấu cảm thấy hơi buồn cười.

Mà trên thực tế cô cũng bật cười thật, nói bâng quơ: “Loại trà mấy chục tệ và mấy trăm tệ có mùi vị khác hẳn nhau, uống một cái là nhận ra ngay. Nhưng trà đắt thì mùi vị càng ít chênh lệch, đến mức giá trên một nghìn tệ thì chênh lệch vô cùng nhỏ. Giữa hai loại lá trà ba nghìn tệ và năm nghìn tệ khả năng chênh nhau 1%. Nếu không phải người trong nghề thì sẽ không thể biết được nhưng 1% ấy lại đáng giá hai nghìn tệ đấy.”

Chu Phi lờ mờ hiểu ý cô, cổ họng anh khô khốc, chẳng thốt lên lời.

Ngay bây giờ, sau lưng cô gái này như có một sức mạnh vô hình đang chòng chọc nhìn anh từ trên cao xuống.

Như nhìn một con kiến.

Lâm Khấu Khấu nói rất bình thản, nhưng từng câu từng chữ lại khiến người ta run rẩy: “Lúc đi học “chẳng qua là nó chỉ dậy sớm hơn mình hai phút”; lúc đi thi là “chẳng qua nó chỉ làm đúng hơn mình một câu”; lúc đi làm là “chẳng qua nó chỉ làm nhiều hơn mình một tí“. Nhưng sao cậu không có được hai phút ấy, một câu ấy, một tí ấy hả?

Chu Phi nín thinh.

Lâm Khấu Khấu cũng chẳng mong đợi anh ta trả lời gì, chỉ hờ hững lia mắt sang bên Viên Tăng Hỉ đang đơ ra bên cạnh, vẫy tay nói: “Đi thôi, cố vấn Viên.”

Viên Tăng Hỉ ngơ ngác theo sau cô, mãi chẳng tỉnh táo nổi đến khi đã đi xa lắc, mới ngoảnh lại nhìn Chu Phi.

Gã headhunter trẻ đến từ Đồ Thuỵ tiếng tăm lừng lẫy vẫn đứng ngay tại chỗ trông cực kỳ chật vật, khó coi.

Vẻ kiêu ngạo lúc trước của anh ta đã biến đâu mất rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Tìm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook