Săn Tìm

Chương 4: Hoa anh đào nở muộn

Thời Kính

03/04/2024

Lúc về, Tôn Khắc Thành đích thân tiễn Lâm Khấu Khấu.

Vừa vào tới văn phòng đóng cửa lại, anh đã không kìm được mà hoang mang: “Lẽ nào lần này Hằng Dụ đào được nhầm Chu Tín Vinh không phải nhờ cô ấy thật à?”

Bùi Thứ vẫn ngồi trên sofa, bắt chéo chân nói: “Cô ta dám nói mà cậu cũng dám tin nhỉ.”

Tôn Khắc Thành nói: “Vậy còn thỏa thuận không cạnh tranh...”

Bùi Thứ nheo mắt cười: “Nếu không lấy tiền, không ký hợp đồng, dù hàng ngày ở trong chùa giới thiệu việc làm cho người ta thì Hàng Hướng cũng đâu có bằng chứng gì để kiện cô ta? Kiện cô ta hướng dẫn hoàn tục miễn phí, say mê làm từ thiện hay gì?”

Tôn Khắc Thành hơi sửng sốt, vẫn chưa hiểu: “Trong chùa á?”

Bùi Thứ nhìn anh: “Bảo cậu mù mờ cũng không phải là vu khống thật.”

Bấy giờ Tôn Khắc Thành mới hiểu ra, ngắm kỹ lại thì sửng sốt: “Chuỗi hạt trên tay cô ấy! Ý cậu là...”

Bùi Thứ khẽ gật đầu.

Tôn Khắc Thành nhẩm tính: “Trong một năm qua, tin tức về chùa Thanh Tuyền cũng chẳng ít thật.”

Nghề headhunter này hơn thua nhau là ở quan hệ.

Trước đây Lâm Khấu Khấu bị bắt ký thỏa thuận không cạnh tranh, không ít người lo thay cho tương lai của cô: Dù có là headhunter tài ba tới đâu đi nữa, một năm không hành nghề thì mai một là điều đương nhiên, quan trọng nhất là những mối quan hệ hiện tại trong tay đa phần cũng sẽ nhạt dần theo thời gian. Dù một năm sau cô có quay lại thì cũng kéo lại được bao nhiêu đâu?

Đến cả Tôn Khắc Thành cũng từng lo chuyện này.

Mà nếu những tin tức của chùa Thanh Tuyền suốt một năm nay đều có liên quan tới cô thì...

Tôn Khắc Thành ít một hơi: “Đi đường vòng tới đích à, chiêu này hay đấy, đúng là cao thâm thật.”

Bùi Thứ như đang suy nghĩ chuyện gì nên không đáp lại.

Tự nhiên Tôn Khắc Thành lại ủ ê: “Nếu thế thì quan hệ trong tay cô ấy không hề mất, đến cả ông trùm lớn như Chu Tín Vinh mà còn đào được thì cậu nói xem, cô ấy sẽ tới công ty chúng ta hay không?”

Bùi Thứ nói: “Tới.”

“Sao cậu dám chắc thế?” Tôn Khắc Thành vô thức hỏi lại, nhưng đột nhiên hơi bất ngờ, “Đợi đã, cậu không phản đối việc cô ấy tới nữa à?”

Bùi Thứ ngước mắt liếc anh một cái, đứng dậy đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại: “Đã bảo là quản lý công ty là chuyện của cậu mà, tôi phản đối thì có tác dụng gì?”

Tất nhiên là có tác dụng rồi.

Nhưng Tôn Khắc Thành không dám nói thế mà chỉ dùng một ánh mắt vi diệu nhìn anh đẩy cửa ra ngoài.

Đi từ tòa nhà ra, trong ánh nắng ngày xuân ngập tràn, Lâm Khấu Khấu vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc tới Kỳ Lộ.

Nhất là Bùi Thứ.

Có thể nói có rất ít người cùng ngành có thể gây ấn tượng sâu sắc với cô như vậy.

Cô nhìn xuống cổ tay mình, trên mặt hạt lớn nhất trong chuỗi phật châu Kỳ Nam có khác hai chữ nhỏ: Thanh Tuyền.

Người bình thường rất hiếm khi để ý tới.

Nhưng vị cố vấn Bùi kia, đầu tiên là cố tình bắt tay cô, sau đó là nhắc tới case của Hằng Dụ và Chu Tín Vinh với cô, hẳn là đoán được hết rồi.

Quan sát tinh tường như thế...

Lâm Khấu Khấu khẽ nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt hứng thú hiếm thấy: Có nên khen anh ta không hổ là đối thủ một mất một còn nhiều năm của cô không?

Trong lúc đang suy nghĩ, điện thoại cất trong túi khẽ rung lên.

Lâm Khấu Khấu mở khóa màn hình, một loạt tin nhắn liên tục được gửi tới.

Triệu Xá Đắc: Daddy Khấu!

Triệu Xá Đắc: Xuống máy bay chưa?

Triệu Xá Đắc: Mau mau mau mau trả lời tin nhắn của tớ!

Triệu Xá Đắc: Hôm nay đã đặt riêng một chai rượu ngon trong bar rồi nhé, đợi để đón cậu đấy~

Tới đâu rồi hả?

Triệu Xá Đắc: Bơ tớ đấy à QAQ

Đúng lúc này, ba cái biểu tượng mặt khóc liên tục oanh tạc, tràn như lũ lụt ở chùa Kim Sơn.

Lâm Khấu Khấu đọc mà đau hết cả đầu.

Lúc còn là headhunter, cô có thể giải quyết hết mọi case khó khăn, nhưng nhóc quỷ hay làm nũng này khiến cô hết cách.

Cô bất lực gõ chữ trả lời: “Ở toà trung tâm, chưa bắt được xe nữa.”

Bên Triệu Xá Đắc đáp lại: “Toà trung tâm ư, tới đó làm gì? Thôi, cậu đừng gọi xe, đứng yên ở đó đi, tớ sẽ tới đón cậu ngay, 10 phút thôi!”

Dù sao cũng là con nhà giàu bộn tiền mà, ở rất gần.



Lâm Khấu Khấu thật sự đứng đợi dưới lầu chưa tới 10 phút đã trông thấy Triệu Xá Đắc với mái tóc ngắn ngang vai nhuộm màu xanh lá đậm, chiếc Ferrari màu vàng đỗ trước mặt cô, vẫy tay: “Lên xe đi.”

Dáng vẻ này, ai không biết còn tưởng là cậu ấm nào đó đang tán gái đấy.

Lâm Khấu Khấu khẽ cười, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn như thể mình cực kỳ sợ chết.

Triệu Xá Đắc có khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt mèo có chút quyến rũ nhưng nói chuyện thì vô tư, thấy cô sợ chết khiếp tới vậy liền trợn mắt: “Giờ tớ đã lái ngon lắm rồi, cậu ở trên núi một năm mà sao lá gan nhỏ lại rồi à?”

Trong lòng Lâm Khấu Khấu cực kỳ phức tạp: “Trước đây dám ngồi xe cậu lái là do tớ không biết sợ thôi.”

Triệu Xá Đắc bất mãn: “Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác nhỉ.”

Lâm Khấu Khấu buồn đã nói: “Đâu, tớ chỉ tin là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời thôi.”

Triệu Xá Đắc: “...”

Lâm Khấu Khấu vờ như không thấy ánh mắt lên án của cô, mở cửa sổ cạnh xe ra, để mặc cho làn gió từ phố phường nhộn nhịp lướt qua gò má mình rồi nói: “Còn mở quán bar à?”

Triệu Xá Đắc nhún vai: “Vẫn mở, như cũ thôi. Đâu phải cậu không biết, vị trí ở cạnh sông Hoàng Phố là tấc đất tấc vàng, tiền kiếm được hàng tháng không đủ trả tiền thuê nữa. Tớ á, có thể sống được tới giờ, chủ yếu vẫn nhờ ăn bám thôi.”

Cô luôn biết thân biết phận, chưa bao giờ học theo đám cậu ấm cô chiêu khác mà đầu tư quản lý gì, từ khi ngủ chung giường tầng với Lâm Khấu Khấu thời đại học, cô đã biết bản thân không phải là kiểu người như thế nên dứt khoát nằm ngửa, vui vẻ làm một con cá muối ngồi chờ ăn thôi.

Lâm Khấu Khấu có chút khâm phục suy nghĩ này của cô: “Ba của cậu cũng nghĩ thoáng thật đấy.”

“Nghĩ quẩn thì làm được gì? Trông chờ vào tớ chi bằng hy vọng mẹ tớ đẻ thêm đứa thứ hai cho rồi.” Triệu Xá Đắc nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Còn cậu? Về rồi tính sao đây? Mới xuống máy bay không tìm tớ mà chạy tới tòa nhà trung tâm...”

Lâm Khấu Khấu không hề giấu diếm gì với người bạn thân lâu năm này, nói thẳng ra: “Tới xem một công ty, có thể sẽ cân nhắc gia nhập.”

Thực tế là tính cũng gần xong rồi.

Triệu Xá Đắc nghe vậy lại rất kinh ngạc: “Tớ cứ nghĩ lần này cậu sẽ làm ăn riêng, tự mở công ty chứ.”

Lâm Khấu Khấu cụp mắt, thản nhiên nói: “Mở được, nhưng không cần thiết.”

Lúc nói câu này, trên môi cô treo một nụ cười như có như không, có chút ấm áp nhưng sâu thẳm trong con ngươi lại như chất chứa điều gì đó khiến người ta cảm thấy không tài nào đoán nổi.

Triệu Xá Đắc nhìn từ kính chiếu hậu, vô thức nghĩ...

Chẳng biết một năm nay Lâm Khấu Khấu sống thế nào nhỉ?

Ở thời điểm đỉnh cao sự nghiệp lại tự nhiên bị người ta đẩy xuống đáy vực, thậm chí là ép phải biến mất tròn một năm.

Thậm chí người ngoài còn sẽ chê cười.

Thói đời thắng làm vua, thua làm giặc, để thua cuộc vẫn mãi mãi là thua cuộc, cô bị Hàng Hướng đuổi, xui xẻo của cô trở thành câu chuyện đầu đề của những kẻ khác, như thể cô là người đã cái quan* để định luận vậy.

(*) Cổ nhân có lời khuyên khi muốn khen chê, xiển dương hay phê phán như một người nào đó thì đừng vội kết luận. Chỉ khi “cái quan” thì mới “định luận” tức là khi người ta mất đi, đóng nắp hòm lại mới có thể kết luận người ấy tốt xấu, độc ác hay nhân từ.

Triệu Xá Đắc sẽ không bao giờ quên được cái ngày đó, cô nhận điện thoại của Lâm Khấu Khấu gọi mình tới đón.

Đi theo hướng dẫn mới phát hiện đó là một ngã tư đường.

Lúc ấy trời đang mưa, ngày xuân nên hơi se se lạnh.

Trên đường lác đác vài người qua lại, xe cộ lại càng thưa thớt.

Lâm Khấu Khấu đứng một mình ở vỉa hè, mũi giày cao gót dính đầy nước, áo vest màu xanh tro đã bị ướt hơn nửa, mái tóc xoăn dài cũng ướt sũng nước mưa, vài giọt nước đọng trên hàng mi dày của cô cứ thế nhưng không rơi xuống.

Đèn giao thông ở giao lộ tắt rồi lại sáng.

Cô đứng ở đó, chẳng đi đâu hết.

Triệu Xá Đắc dừng xe ngay cạnh cô, gọi Lâm Khấu Khấu một tiếng, bấy giờ cô mới nhướn mi lên nhìn. Những giọt nước rung lên, sau đó rơi khỏi làn mi của cô, hòa vào vệt nước bẩn dưới mặt đất rồi biến mất.

Quen biết Lâm Khấu Khấu lâu như thế, lần đầu cô thấy trên mặt cậu ấy có vẻ sa sút như vậy.

Có những chuyện cô cũng không dám hỏi nhiều.

Vì thế lúc này, Triệu Xá Đắc thật sự phải lựa lời lắm mới dám mở miệng: “Tớ nhớ lúc đó ở Hàng Hướng có rất nhiều người bảo muốn đi theo cậu mà, cậu tới công ty mới có dẫn theo họ luôn không?”

Nhắc tới Hàng Hướng, Lâm Khấu Khấu im lặng một lát rồi mới nói: “Dù Thi Định Thanh bất nhân với tớ, nhưng tớ không thể bất nghĩa như bà ta được. Lúc trước khi ký thỏa thuận không cạnh tranh tớ đã nói sẽ không dẫn họ theo. Huống hồ cũng đã một năm trôi qua, giờ người ta nghĩ gì tớ vẫn chẳng rõ, không tiện nhắc lại. Tớ thấy một mình vẫn thoải mái hơn, chuyện sau này thì sau này hãy tính.”

Triệu Xá Đắc Vô Thức hỏi: “Vậy còn Hạ Sấm?”

Lâm Khấu Khấu đột nhiên im bặt.

Cái tên này đã khơi gợi ký ức cũ, một khuôn mặt trẻ tuổi hiện ra trong đầu cô.

Ngày này một năm trước, cô ký thỏa thuận xong, vừa bước ra khỏi công ty đã thấy cậu.

Hạ Sấm ở ngoài cửa chờ cô rất lâu.

Vừa thấy Lâm Khấu Khấu, không đợi cô nói gì, cậu đã mở miệng trước: “Chị đi đâu tôi sẽ theo đấy, tôi đi với chị.”

Một cậu thanh niên hai bốn, hai năm tuổi đó là độ tuổi rực rỡ nhất, ngoại hình tuấn tú, mặt mày sắc sảo tựa như dù có hàng vạn khó khăn ở trước mắt cũng không thể cản bước được cậu.

Hệt như lần đầu tiên cô gặp cậu.

Lúc đó Lâm Khấu Khấu vô thức nghĩ: Mọi người đều ít nhiều thay đổi, duy chỉ có Hạ Sấm là vẫn giống với nhóc con sừng sỏ năm nào, thích ghét rõ ràng, yêu hận mãnh liệt, không thèm giấu chút nào.



Trong một thoáng qua, thậm chí cô còn hơi cảm động lại có ý muốn vươn tay ra xoa đầu cậu như khi trước.

Nhưng ngay tức khắc, cảm xúc này đã bị cô nén lại.

Lâm Khấu Khấu cười với cậu nhưng trong giọng nói lại khó giấu sự mệt mỏi, chỉ thản nhiên bảo: “Đồ ngốc, tôi không đáng đâu, về đi.”

Hạ Sấm lập tức ngây người ra.

Cô có thể nhìn thấy sự chắc chắn ở khoé mày của cậu từ từ giã ra, cuối cùng biến thành một sự bất an.

Như thể đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu cũng đoán ra được.

Hạ Sấm như đang run rẩy, mắt đỏ hoe: “Chị...”

Lâm Khấu Khấu bình tĩnh mà tàn nhẫn: “Rất xin lỗi, tôi đã ký thỏa thuận không cạnh tranh rồi.”

Hạ Sấm lùi lại một bước, hơi mông lung.

Cậu nhìn cô như đang nhìn một người lạ không thể nhìn thấu được: “Chị điên rồi...”

Thế giới này thay đổi quá chóng vánh.

Rời khỏi nghề một năm đồng nghĩa với việc tự cắt đứt đường sống của mình. Sau một năm còn quay lại được nữa ư? Dù có quay lại được thì liệu có thể Đông Sơn tái khởi* không?

(*) Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng như ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.

Lâm Khấu Khấu nghĩ mình đúng là điên thật rồi.

Cô cụp mắt xuống đi lướt qua người Hạ Sấm, nhẹ nhàng tháo thẻ nhân viên headhunter đeo trước ngực xuống rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, Lâm Khấu Khấu đưa lưng về phía cậu ta, nhắc lại: “Về đi.”

Lần này, Hạ Sấm không cản nữa.

Lâm Khấu Khấu ấn nút thang máy đi xuống.

Hạ Sấm đứng lẻ loi ở hành lang trống rỗng, tựa như một con vật bị chủ nhân vứt bỏ.

Khoảnh khắc cô bước vào thang máy, cậu ta siết chặt nắm đấm, nhìn cô ở phía xa xa ánh mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn bỗng hét lên với cô: “Lâm Khấu Khấu, chị có lỗi với tôi... Lâm Khấu Khấu, chị có lỗi với tôi!”

“...”

Lâm Khấu Khấu đưa lưng về phía cậu, chỉ có thể trông thấy bóng dáng cố chấp của Hạ Sấm qua mặt kính bóng loáng của thang máy.

Có lẽ cô không dám quay đầu lại.

Giống như thời khắc này, cô cũng không biết nên đáp lại câu hỏi của Triệu Xá Đắc thế nào.

Triệu Xá Đắc thấy một lúc lâu mà cô vẫn không đáp lại nên thấp thỏm, vội nói: “Thật ra, lúc trước tớ có đụng mặt với cậu ta ở quán bar một lần, cậu ta còn hỏi thăm cậu nữa, bởi vậy mới tiện miệng hỏi thôi.”

Lâm Khấu Khấu hỏi: “Cậu ta giờ còn ở Hàng Hướng à?”

Triệu Xá Đắc nói: “ Người cậu đào tạo mà cậu còn không biết à? Cậu đi rồi cậu ta ở lại Hàng Hướng, tiếp tục gây chuyện với đám người đó thôi. Tớ nghĩ trừ khi cậu về, nếu không chắc cậu ta không bỏ chỗ đó ngay đâu.”

“...”

Lâm Khấu Khấu không nói gì nữa.

Cô liếc mắt nhìn điện thoại của mình, rất lâu sau cuối cùng cũng mở khóa màn hình, vào WeChat tìm cái tên quen thuộc đó.

Bấm vào trong, tin nhắn của gần một năm đều ở đó.

Hạ Sấm: Bão đến rồi.

Hạ Sấm: Hôm nay là trung thu mọi người ra ngoài ăn cơm, có người gọi món nhím biển chị thích ăn nhất ấy, nhưng bưng lên rồi thì chẳng ai đụng đũa cả.

Hạ Sấm: Tuyết rơi rồi.

Một đoạn video quay cảnh tuyết rơi mùa đông xuyên qua lớp kính thủy tinh, mờ mờ ảo ảo, nhìn không được rõ ràng mấy.

Sau đó là tin nhắn của ba ngày trước...

Hạ Sấm: Lâm Khấu Khấu, hoa anh đào năm nay nở rồi.

Lâm Khấu Khấu lớn hơn cậu ba tuổi, ở Hàng Hướng lại là cấp trên và tiền bối của cậu, thậm chí có thể nói là nửa người thầy dẫn cậu vào nghề.

Đa số những lúc cạnh nhau, cậu đều gọi cô là “chị Khấu” hoặc “giám đốc Lâm“.

Nhưng giờ...

Lâm Khấu Khấu Nhìn chằm chằm tin nhắn bắt đầu bằng ba chữ chỉ đích danh tên mình kia, ngón tay đặt trên mép điện thoại, tâm trạng lặng lẽ lên xuống như thủy triều.

Dọc đường tình cờ đi ngang qua một công viên.

Ở bãi cỏ xanh xanh, một cây anh đào đang nở rộ. Trên tán lá màu xanh lục, hoa anh đào xum xuê nở, trong không khí ấm áp, trắng và hồng đan xen nhau như một đóa mây bông.

Lâm Khấu Khấu ngẩng đầu nhìn một lúc, sau đó đảo mắt rồi tắt màn hình.

...Rốt cuộc, cô không hề đáp lại chữ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Tìm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook