Săn Tìm

Chương 21: Mua danh chuộc tiếng

Thời Kính

06/04/2024

Tư thế rớt đầu của anh nhất định là đạt chuẩn đấy.

Lâm Khấu Khấu không ngờ Bùi Thứ lại dám gọi cú điện thoại này.

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Cô nhìn anh chằm chằm mười mấy giây, mới hỏi: “Anh đoán ra từ lúc nào?”

Bùi Thứ liền bật cười: “Mới vừa thôi, xem ra là tôi đoán đúng rồi hả?”

Lâm Khấu Khấu không tỏ ý kiến, trực tiếp giật điện thoại từ tay anh ném trả lại cho Viên Tăng Hỉ, nói: “Lần sau cầm điện thoại cho chắc vào, đừng bậy ai cũng đưa liền như thế.”

Viên Tăng Hỉ mướt mồ hôi lạnh đầy đầu, vội vàng đồng ý.

Diệp Tương vẫn còn ngơ ngác: “Ủa gì vậy? Mọi người đang nói gì thế? Đoán được gì cơ? Sao em chẳng hiểu gì cả?”

Bùi Thứ hài lòng đứng dậy, chỉ nói: “Cô không cần hiểu làm gì cả.”

Diệp Tương: “...”

Lâm Khấu Khấu nói: “Nếu cố vấn Bùi đã hẹn thành công, vậy chúng ta chiều mai liền đi gặp Bành Chí Phi. Nhưng chưa biết có tuyển được ông ta hay không nên phiền mọi người tiếp tục cố gắng nhé, tôi mong nhận được một bản báo cáo mapping hoàn chỉnh.”

Viên Tăng Hỉ lúng túng nói: “Vậy thế còn chuyện tạp chí phỏng vấn gì đó...”

Lâm Khấu Khấu nhàn nhạt nói: “Chuyện này anh không cần phải lo.”

__________

Chuyện về cú cold call này nhanh chóng lan khắp công ty.

Có người đoán như thật: “Chẳng lẽ họ sẽ làm giả phóng viên Lấy tin tức của tạp chí Kinh tế Tài chính cuối tuần để đi phỏng vấn thật à? Thế còn chuyện thiết bị tính sao? Lừa gạt ứng viên là điều tối kỵ trong ngành, nếu bị phát hiện thì đừng hòng lăn lộn trong nghề nữa...”

Rất nhiều headhunter lấy làm khó hiểu.

Là cố vấn trợ lý của Lâm Khấu Khấu, Viên Tăng Hỉ lại càng không hiểu nổi. Anh ta cố gắng quan sát hồi lâu để xem rốt cuộc Lâm Khấu Khấu dùng cách gì để giải bài toán khó mà cú điện thoại của Bùi Thứ đặt ra.

Nhưng mãi đến hôm sau cũng chẳng nghiệm ra được gì.

Thế rồi ba người đi tới công ty quảng cáo Tháp Babel, chuẩn bị gặp Bành Chí Phi.

Tháp Babel nằm trong một tòa cao ốc mới, sảnh chính dưới tầng trệt được trang trí rất xa hoa, có kê vài chiếc sofa cạnh mấy cái cửa sổ lớn sát đất để người qua lại có chỗ ngồi chờ.

Lâm Khấu Khấu đi trước, Bùi Thứ và Viên Tăng Hỉ theo sau cô.

Dọc đường Viên Tăng Hỉ cứ lo ngay ngáy lát nữa gặp Bành Chí Phi phải xử lý thế nào cho êm nhưng vừa đến nơi đã thấy bốn người đợi sẵn dưới lầu. Họ vác máy quay, cầm microphone, còn mang cả giá đỡ ba chân, đầy đủ không thiếu thứ gì.

Trên ngực áo khoác của ai cũng đeo logo “Kinh tế Tài chính cuối tuần“.

Viên Tăng Hỉ tức khác trợn mắt, há miệng.

Người cầm đầu đám nọ là một anh chàng trẻ trung, mặc áo khoác màu vàng nhạt, tóc dài ngang vai, trông rất có khí chất nghệ sĩ.

Lâm Khấu Khấu vừa tới, anh ta thấy ngay chào với cô từ đằng xa, rồi đi tới nói: “Chị Khấu, lâu lắm mới gặp chị. Cuối cùng chị cũng chịu về Thượng Hải phát triển sự nghiệp. Không có chị khách mời phỏng vấn của em nghèo nàn quá thể.”

Lâm Khấu Khấu hàn huyên đôi câu với anh, rồi giới thiệu về anh với Bùi Thứ và Viên Tăng Hỉ: “Tần Học Minh, Trưởng ban “nhân vật tiêu điểm” của «Kinh tế tài chính mỗi ngày», là đàn em khóa cưới của tôi, hôm nay tới giúp chúng ta một tay.”

Cuối cùng Viên Tăng Hỉ cũng vỡ lẽ...

Hóa ra là có nhóm phỏng vấn độc quyền của tạp chí Kinh tế Tài chính cuối tuần thật, chả trách cô lại tỉnh bơ như thế.

Bùi Thứ giơ tay bắt tay Tần Học Minh: “Xem ra anh Tần cũng đóng góp không ít công vào mấy đơn hàng cố vấn Lâm khiến người ta chịu hạ title nhảy việc.”

Làm sao để biến một cú cold call khó nhằn trở nên đơn giản?

Cứ nắm rõ nhược điểm đối phương là được.

Thử hỏi một người như Lâm Khấu Khấu mà dẫn theo nhóm phỏng vấn độc quyền đi gặp ứng viên thì có ai không muốn nói vài câu với cô chứ?

Đây chính là bí quyết chiến thắng của Lâm Khấu Khấu.

“Chỉ giúp đỡ một chút thôi mà.” Tần Học Minh vô cùng khiêm tốn, mới đầu anh không nhận ra Bùi Thứ đến khi bắt tay xong thì não mới nhảy số, con ngươi bỗng chốc co rụt anh vô thức liếc mắt sang Lâm Khấu Khấu: “Anh ta! Chị...”

Lâm Khấu Khấu nói: “Hiện tại chị làm cho Kỳ Lộ.”

Tần Học Minh: “...”

Lâm Khấu Khấu vỗ vai anh: “Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích trường tồn, cậu đừng có sợ bóng sợ gió thế.”

Mãi một lúc sau Tần Học Minh mới thở hắt ra một hơi, nhìn Bùi Thứ nói: “ Thật tàn nhẫn.”

Lâm Khấu Khấu cười cười.

Tần Học Minh hỏi: “Thế Hạ Sấm thì sao?”

Lâm Khấu Khấu liếc anh một cái: “Hỏi lắm thế làm gì? Hôm nay có định làm việc không hả?”

Tần Học Minh nghe vậy là biết ngay cô không muốn trả lời.

Anh không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy không tiện hỏi trước mặt Bùi Thứ.



Dù sao trước đây tên này chính là kẻ thù không đội trời chung của Lâm Khấu Khấu.

Vì thế nói: “Mình vẫn xài chiêu cũ, em hỏi theo bản thảo phỏng vấn, còn chị ngồi bên cạnh nghe khi nào thấy cần sẽ bổ sung ạ?”

Lâm Khấu Khấu gật đầu.

Đoàn người tới trước quầy lễ tân xác nhận lịch hẹn, rồi vào thang máy lên lầu.

Không ngờ họ vừa ra khỏi thang máy, rẽ vào hành lang thì thấy vài người đang đi tới.

Vì cách xa quá nên Lâm Khấu Khấu vẫn chưa nhận ra họ.

Tần Học Minh tinh mắt hơn cô đột nhiên chửi một tiếng, rồi túm lấy Lâm Khấu Khấu, tiện tay túm luôn cả hai người còn lại nấp sau cửa thang bộ.

Lâm Khấu Khấu ngạc nhiên hỏi: “ Cậu làm gì thế?”

Tần học Minh chỉ tay ra ngoài khẽ nói: “Mẹ khiếp, là Cố Hướng Đông. Chị không nhìn thấy à?”

Lâm Khấu Khấu ngẩn ra, đưa mắt trông ra ngoài cửa sổ thuỷ tinh.

Đúng là Cố Hướng Đông thật.

Sau một năm không gặp, có vẻ cấp dưới ngày xưa của cô sống không tệ lắm. Hắn mặc bộ âu phục đặt may riêng, đeo đồng hồ hiệu, mặt mày trông vô cùng đắc ý.

Đi cạnh là một gã đàn ông mặc âu phục, mang giày da có vẻ rất chú trọng ngoại hình.

Lâm Khấu Khấu vừa liếc mắt đã nhận ra đây là ứng viên và họ đang tính chèo kéo - tổng giám đốc sáng tạo của Tháp Babel – Bành Chí Phi.

Viên Tăng Hỉ vẫn chưa nắm rõ tình hình: “Cố Hướng Đông là ai?”

Lâm Khấu Khấu đáp ngắn gọn: “Giám đốc headhunter mới của Hàng Hướng.”

Viên Tăng Hỉ nghe vậy thì suýt ngã lăn ra đất vì bị cô dọa chết khiếp: Hàng Hướng? Không phải chứ, lúc trước đối đầu với headhunter Chu Phi của Đồ Thuỵ đã quá lắm rồi. Nhưng dẫu gì gã ta cũng chỉ là một headhunter bình thường, giờ ngay cả giám đốc Hàng Hướng cũng tối?!

Cố Hướng Đông bước vào thang máy.

Bành Chí Phi cũng quay đầu đi vào văn phòng.

Viên Tăng Hỉ thấy lòng buốt giá: “Tiêu rồi, chẳng phải bọn họ muốn tìm giám đốc phát triển thị trường à? Sao lại đụng phải ứng viên giám đốc marketing của chúng ta thế?”

Bùi Thứ nhìn sang Lâm Khấu Khấu.

Điều bất ngờ là trông cô cực kỳ bình tĩnh, mặt chẳng có chút cảm xúc nào với cấp dưới cũ, còn có tâm trạng khách quan nhận xét một câu: “Chúng ta tìm thấy thì người khác cũng có thể tìm thấy. Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, dù Hàng Hướng đã là con tàu nát, thì vẫn mót được ba phần đinh từ đống phế liệu, Cố Hướng Đông vẫn có chút bản lĩnh đó.”

Tiếc là lòng dạ nhỏ nhen, tầm nhìn hạn hẹp.

Năm đó cô từng coi trọng hắn nên mới tốn công bồi dưỡng, thế mà không ngờ khi cô gặp chuyện không may thì kẻ giậu đổ bìm leo nhanh nhất chính là hắn.

Vừa phản bội cô là đầu quân cho Trình Ký ngay.

Tuy cô vốn không định chấp nhặt với loại người này, nhưng nếu hắn vô tình trở thành chướng ngại vật cản lối thì cô đành phải giơ chân đá văng hắn đi.

Tần Học Minh từng nghe kể về chuyện tồi tệ và Lâm Khấu Khấu gặp ở Hàng Hướng, có chút chần chừ: “Nếu họ đã tiếp xúc thì chúng ta có gặp nữa không?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Gặp chứ. Sao lại không gặp?”

Vì Hàng Hướng từng tiếp xúc nên cô càng muốn gặp thì đúng hơn.

Tháp Babel không tính là công ty quảng cáo lớn trong ngành nhưng có danh tiếng khá ổn, tổng thể trang trí trong công ty trông đất nhân văn, ý đồ thiết kế được thể hiện khắp mọi nơi.

Văn phòng của Bành Chí Phi nằm ở phía trong cùng, đón sáng rất tốt và cũng rất yên tĩnh.

Sau khi đám Lâm Khấu Khấu đến thì được thư ký vẫn vào đó ngay.

Có điều ngoài Bành Chí Phi trong văn phòng còn có một cậu thanh niên nữa.

Đeo cặp kính đen to tổ chẳng, trông có vẻ trầm mặc ít nói.

Bành Chí Phi ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa đối diện cậu thanh niên, có vẻ đang trách mắng anh ta về chuyện gì đó, thấy có người tới ông ta mới thôi.

Thư ký gõ cửa, rồi mời đám Lâm Khấu Khấu vào phòng.

Anh ta lập tức đứng dậy tránh sang một bên.

Bành Chí Phi nhíu mày nói: “Còn đứng dây ra đó làm gì? Mau ra ngoài đi. Phương án vừa rồi không ổn, làm lại bản mới cho tôi.”

Cậu thanh niên cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”

Anh ta lịch sự gật đầu chào mọi người một cái, rồi đi ra ngoài tình cờ đi ngang qua Lâm Khấu Khấu.

Khoảnh khắc hai bên lướt qua nhau Lâm Khấu Khấu thoáng liếc thấy thẻ nhân viên trước ngực anh ta.

Phó giám đốc bộ phận sáng tạo: Hướng Nhất Mặc.

Hóa ra là cấp quản lý rồi à?

Lâm Khấu Khấu hơi bất ngờ, lúc nhìn sang Bành Chí Phi Bất chợt nhíu mày rất khẽ.

Tần Học Minh rất thành thạo chuyên môn, phỏng vấn cực kỳ bài bản, dù sao Bành Chí Phi cũng có thành tựu để viết bài thật.



Vừa bắt đầu phỏng vấn là anh bước vào trạng thái sẵn sàng ngay.

Lâm Khấu Khấu làm đúng như thỏa thuận ban đầu ngồi cạnh phối hợp với anh, thi thoảng hỏi chen một câu để có thông tin mình cần.

Bành Chí Phi thấy họ tới nguyên đám thì tưởng mình rất được xem trọng, nên nói rất hăng. Làm sao ông ta có thể ngờ được là có vài headhunter đang núp trong đám người đến phỏng vấn chứ?

Ông ta biết gì nói tất không hề giấu giếm.

Bầu không khí trong văn phòng vô cùng vui vẻ.

Trong hơn nửa tiếng phỏng vấn Lâm Khấu Khấu lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, nhưng khi cuộc phỏng vấn kết thúc, vừa xuống dưới lầu là mặt cô biến sắc ngay lập tức, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Tần Học Minh lờ mờ đoán được nguyên do.

Viên Tăng Hỉ thấp thỏm hỏi: “Sao lại xuống ngay thế? Không nhân dịp này làm quen với ông ta, rồi chào mời vị trí của chúng ta à?”

Tâm trạng Lâm Khấu Khấu cực kỳ tồi tệ, không muốn nói gì cả.

Bùi Thứ liếc nhìn cô rồi bình tĩnh giải thích thay cô: “Bởi vì Bành Chí Phi hoàn toàn không phải là người chúng ta muốn tìm.”

Viên Tăng Hỉ khiếp sợ: “Sao cơ?”

Lâm Khấu Khấu nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Thứ xác nhận: “Không sai.”

Họ Bành không phải người họ muốn tìm.

Vừa ngồi xuống không lâu cô đã lấy mô hình marketing thương hiệu 5A của khu vực danh lam thắng cảnh lúc trước Bành Chí Phi đã từng đảm nhận ra làm ví dụ dò hỏi ông ta.

Nhưng ông ta chỉ giỏi bốc phét.

Toàn đánh bùn sang ao, khẽ nhắc đến chi tiết cụ thể là tóm lược rất qua loa.

Nhất là khi Lâm Khấu Khấu hỏi câu: “Khi ấy mô hình marketing thương hiệu 5A vẫn chưa phát triển, khó khăn lớn nhất mà bên ông gặp phải khi thực hiện chiến dịch là gì?”

Bành Chí Phi ngớ ra giây lát, rồi hỏi lại: “Khó khăn gì cơ?”

Ngay sau đó hình như ông ta cũng nhận ra mình nói hớ, vội mỉm cười vớt vát: “Đơn giản là luật quảng cáo khi ấy còn quá nhiều hạn chế, cô biết đấy dù sao cũng liên quan tới khu danh lam thắng cảnh, mà phần lớn khu danh lam thắng cảnh đều thuộc quyền quản lý của nhà nước lên rất khó khơi thông quan hệ.”

“Rõ ràng tôi hỏi chuyên môn, ông ta lại kể lại quan hệ với tôi. Phản ứng đầu tiên của ông ta đã không hợp lý rồi, về sau cố gỡ gạc càng chứng tỏ giấu đầu lòi đuôi. Hơn nữa nếu bình thường ông ta không thích khơi thông quan hệ thì sao vừa mở miệng đã nhắc tới chuyện này, những người tập trung vào chuyên môn, một khi mở miệng chắc chắn không nói thế.”

Lâm Khấu Khấu chỉ ước vừa rồi mình có một điếu thuốc,chắc phải rít hai hơi mới bình ổn cảm xúc được.

“Đồ thùng rỗng mua danh chuộc tiếng!”

Tuần học Minh bổ sung thêm: “Hơn nữa bây giờ họ bành đã là tổng giám đốc, nhưng hình như hồi đảm nhận chiến dịch này ông ta vẫn chưa được thăng chức. Nếu ông ta tự làm thì không đời nào lại không biết những khó khăn lúc thực hiện, đâu đến mức phải đánh trống lảng bằng cách nổ một tràng rỗng tuếch như thế.”

Viên Tăng Hỉ mở mang tầm mắt: “Vậy là có ai khác đã đảm nhận chiến dịch này à?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Chắc chắn là có. Bành Chí Phi chỉ hưởng tiếng, chiếm hết công lao về mình., Ông ta không có năng lực thực sự dù có đưa cho Khương Thượng bạch thì cũng không qua nổi vòng phỏng vấn của Phùng Thanh.”

Trong lúc nói chuyện, họ đã đi thang máy xuống dưới sảnh chính.

Viên Tăng Hỉ không cam tâm, bắt đầu tự kiểm điểm: “Là do chúng ta không làm tốt khâu điều tra nghiên cứu nên mới để một kẻ như vậy lọt lưới. Sau khi về nhất định phải làm cẩn thận mới được...”

Lâm Khấu Khấu nói: “Về gì? Ai bảo chúng ta phải về?”

Viên Tăng Hỉ ngớ ra: “Hả?”

Lâm Khấu Khấu ngồi ngay xuống chiếc sofa ở sảnh, lấy điện thoại ra, không ngẩng đầu lên mà nói: “Anh đã từng nghe câu đã đi ăn trộm quyết không trắng tay ra về chưa? Dù Bành Chí Phi không phải là người thực sự đảm nhiệm chiến dịch đó nhưng nếu ông ta nổi tiếng chứng tỏ người đảm nhiệm thực sự là cấp dưới của ông ta làm trong công ty này! Chúng ta chỉ cần tìm ra rồi đào người này là được.”

Viên Tăng Hỉ:!!!!

Đúng thế, nếu Bành Chí Phi không làm thì phải có ai đó làm chứ. Người Lâm Khấu Khấu nhìn trúng chính là người đã thực hiện chiến dịch đó, chỉ cần tìm ra đào anh ta là được.

Một lời đánh thức kẻ mơ ngủ.

Viên Tăng Hỉ vừa ngộ ra là vội vàng giúp Lâm Khấu Khấu điều tra cấp dưới trực tiếp Bành Chí Phi ngay.

Chỉ có buổi thứ là ngồi im bên cạnh, nhìn họ bận tới bận lui.

Dưới tổng giám đốc chính là giám đốc.

Nhưng không ngờ dưới Bành Chí Phi có tới 6 nhân viên cấp quản lý.

4 nam, 2 nữ, 3 đã từ chức, 3 vẫn còn làm.

Viên Tăng Hỉ há hốc miệng: “Ơ, thế ai mới là người chúng ta muốn tìm?”

Lâm Khấu Khấu cũng nhíu mày.

Cô nhìn mấy cái tên lặng thinh, hồi lâu rồi bỗng giơ tay chỉ vào một cái tên trong số đó.

Không nghĩ tới, Bùi Thứ ngồi cạnh nhìn cả buổi cũng giơ tay ra cùng lúc với cô, hơn nữa hướng anh chỉ cũng trùng khớp với hướng cô chỉ, còn vô tình đụng trúng tay cô.

Lâm Khấu Khấu: “...”

Bốn mắt nhìn nhau, cô kinh ngạc, anh bình thản.

Lâm Khấu Khấu chăm chú nhìn anh: “Anh cũng nghĩ vậy à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Tìm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook