Chương 64: Thâm hiểm
Thời Kính
02/05/2024
Đêm nay Lâm Khấu Khấu ngủ không ngon, cứ mộng mị mãi thành ra sáng không dậy nổi, tới gần trưa mới tỉnh. Cô cầm điện thoại sắp hết pin lên xem thì thấy có tin nhắn Wechat của Bùi Thứ.
Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Trung Quốc trên tầng 2, bảo khi nào cô dậy thì tới thẳng đó ăn trưa luôn.
Nếu 12 giờ vẫn chưa thấy cô thì anh sẽ nhờ lễ tân gọi điện thoại kêu cô.
Lâm Khấu Khấu không khỏi nhướng mày nhắn lại một chữ ừ cụt lủn rồi đi rửa mặt thay quần áo xuống nhà hàng.
Vừa vào đã thấy Bùi Thứ ngồi uống cà phê xem tạp chí ở vị trí tốt nhất nhà hàng.
Hôm nay anh mặc nguyên cây trắng trông rất nhã nhặn thanh lịch.
Bộ âu phục cắt may vừa người khiến cặp chân dài trông càng nổi bật hơn, như bước ra từ cuốn truyện tranh bán chạy nhất.
Có vài chị em phụ nữ trong nhà hàng thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn anh.
Ngoại hình bắt mắt, tính tình ngang ngược, ở đâu cũng chẳng buồn khiêm tốn.
Lâm Khấu Khấu đi tới, anh thấy cô thì lịch sự chào hỏi.
Nhưng hai người không trò chuyện gì.
Như thể cả hai đều ngầm vờ như tối qua không xảy ra chuyện gì, người trưởng thành có vẻ rất ăn ý với nhau trong mấy chuyện giả bộ đãng trí như vậy.
2 giờ chiều, hai người ăn xong, bắt đầu từ khách sạn lên lại núi.
Giờ không phải giờ leo đêm lúc rạng sáng nên không cần ngồi xe rác kham khổ. Họ bắt xe buýt lên núi với các du khách khác, sau đó hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt là không phải xếp hàng ngồi cáp treo trước ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, chỉ mất nửa tiếng đã lên đến đỉnh núi.
Có vẻ Trương Hiền đã dặn dò trước hoặc là mọi người đều nghe chuyện hôm qua nên hôm nay họ không bị ai ngăn cản, thuận lợi vào chùa và ra thiền viện sau núi.
Mới vào hành lang, còn chưa tới cửa phòng trà, Lâm Khấu Khấu vừa ngước lên đã trông thấy một khuôn mặt quen thuộc, tức khắc nhíu mày hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Tiết Lâm hừ khẩy: “Tôi là người dễ dàng chịu thua thế à?”
Cô ta dựa lưng vào cây cột hình trụ ngoài hành lang, mặc bộ váy công sở thời thượng, vì trang điểm kỹ càng mà nét mặt rạng rỡ hẳn lên, đang lướt điện thoại với vẻ mặt lạnh căm.
Thư Điềm nhỏ nhắn trông càng mờ nhạt hơn khi cầm giỏ đứng phía sau làm nền cho cô ta.
Hơn nữa ngoài họ ra thì còn có cả người khác.
Trong khoảng sân trước phòng trà, cái chổi vốn lật ngược đang được một đôi tay nắm lấy. Sư thầy Trí Định đứng dưới tàng cây, bên chân ông ta là đống lá đã được quét gọn, đang nhìn Lâm Khấu Khấu chằm chằm như hổ rình mồi.
Cô chỉ là headhunter đến nói chuyện với ứng viên thôi chứ có phải kẻ cướp cầm dao bắt cóc Trương Hiền đâu, có cần phải thế không?
Lâm Khấu Khấu liếc nhìn rồi rời mắt đi, khóe môi khẽ giật một cái.
Cô ngoảnh đầu nhìn Tiết Lâm, hời hợt khen chiếu lệ hai câu: “Được thôi, cứ kiên trì đến cùng là sẽ có hy vọng mà. Chả trách chỉ trong vòng một năm ngắn ngủn cô đã trở thành Phó Giám đốc của Đồ Thụy.”
Tiết Lâm nghe vậy thì nhíu chặt mày, cô ta tự thấy mình không hề thua kém Lâm Khấu Khấu, sao có thể dễ dàng nhận lời khen của cô, hơn nữa còn là kiểu khen cho có như vậy được?
Cô ta nói thẳng: “Vốn dĩ quan hệ của chúng ta như nước với lửa, cô đừng có giả dối thế, hôm nay tôi có một câu muốn hỏi cô: Có phải là cô tuồn tin ra không?”
Lâm Khấu Khấu ngơ ngác: “Tin gì?”
Tiết Lâm quan sát kỹ lưỡng phản ứng của cô: “Không phải cô à? Nhưng ngoài cô ra thì còn ai vào đây?”
Cô ta đưa mắt hoài nghi nhìn ra sau Lâm Khấu Khấu.
Bùi Thứ không ưa Tiết Lâm nên chẳng buồn vờ vịt làm gì. Anh đút tay vào túi quần, lạnh lùng nói: “Tin gì? Lấy ra xem nào.”
Tiết Lâm bèn đưa điện thoại sang.
Bùi Thứ đứng bất động.
Lâm Khấu Khấu cầm xem, vừa liếc sơ đã nhíu mày nói: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu, dù tôi có kiêu ngạo đến mấy thì cũng chưa điên đến mức này, cô nghi ngờ nhầm người rồi. Hơn nữa chưa gì đã loan tin kiểu này không phải là phong cách của cô à?”
Đó là một bài đăng trên mạng xã hội, tiêu đề rất gây hấn: “Tin thật đây. Trong lĩnh vực giáo dục trực tuyến, hai headhunter tiếng tăm đang đấu nhau, Kỳ Lộ đấu với Đồ Thụy, Lâm Khấu Khấu so tài cùng Tiết Lâm, mở cược, mở cược thôi!”
Bài đăng hồi tối qua, đến nay đã có vài trăm lượt bình luận.
“Kỳ Lộ đấu với Đồ Thụy, có thật không thế? Kỳ Lộ chẳng có mấy headhunter, lại chuyên làm đơn hàng cao cấp, sao đánh lại Đồ Thụy?”
“Cái gì? Lâm Khấu Khấu á? Lâm Khấu Khấu nào? Là người từng làm cho Hàng Hướng ấy à? Cô ta về rồi ư?”
“Chẳng phải Tiết Lâm được tôn là bà hoàng mới à? Có trò hay để xem rồi.”
“Trong lĩnh vực giáo dục trực tuyến, gần đây Thi Định Thanh mới đầu tư vào Học Hải…”
“Đổng Thiên Hải cũng đổ vốn vào Thiên Chung đấy.”
“Đến lúc xem tuồng rồi…”
…
Có không ít quần chúng hóng hớt, nên cũng có không ít người có chút kiến thức dễ dàng phân tích ra rốt cuộc là đơn hàng nào. Bất kể là Đổng Thiên Hải hay Thi Định Thanh đều có không ít động thái dạo gần đây mà lại có rất nhiều người thạo tin trong ngành, dẫu sao thì ngành headhunter cũng là ngành kiếm cơm dựa vào mạng lưới quan hệ, có thể đoán ra cũng không bất ngờ.
Nhưng ai lại rảnh rỗi loan tin lên mạng chứ?
Trước nay headhunter đều rất kín tiếng, nhiều khi làm xong đơn hàng lớn mà hơn nửa năm sau chưa chắc đã kể với ai chứ đừng nói là để lộ tin tức khi vị trí còn chưa xác định, đó là tối kỵ của tối kỵ.
Lâm Khấu Khấu không đời nào phạm sai lầm này.
Tiết Lâm càng không tin: “Hôm qua Trương Hiền bảo muốn gặp cô thì hôm nay tin tức đã tuồn ra ngoài, chuyện này có lợi cho ai còn không rõ à?”
Dù sao cũng không thể là cô ta biết rõ mình đang ở thế khó mà còn loan tin sốc để tự sát mà?
Hiện nay Lâm Khấu Khấu nắm chắc phần thắng hơn nên Tiết Lâm mới suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Lâm Khấu Khấu đang mượn cơ hội trả thù chuyện trước đó cô ta giẫm đạp cô.
Lâm Khấu Khấu lại không cảm thấy gì, ngẫm nghĩ những lời Tiết Lâm vừa nói rồi cười: “Cũng đúng, hình như tôi có hiềm nghi khá lớn.”
Cô tiện tay trả điện thoại lại.
Tiết Lâm vô thức nhận lấy, chợt thấy hoang mang trước thái độ thản nhiên đến dửng dưng của Lâm Khấu Khấu: Chẳng lẽ không phải cô thật ư?
“Nhưng tôi nghĩ bất kể là tôi hay cô thì đều không ngu ngốc đến mức ấy. Ngược lại, trước khi đơn hàng này được chốt mà tuồn tin ra ngoài sẽ bất lợi cho cả hai bên, thậm chí có thể khiến chúng ta mất đi sự tín nhiệm của khách hàng, dù sao công tác bảo mật cũng làm không tới nơi tới chốn…”
Lâm Khấu Khấu ngẩng lên thì thấy Tuệ Ngôn đã đi từ trong phòng trà ra, đang đứng nhìn cô.
Ý là muốn mời cô vào.
Vì thế cô nói ngắn gọn: “Cho nên cả cô và tôi đều có hiềm nghi nhỏ nhất trong chuyện này, khả năng người ngoài giở trò là khá lớn. Thay vì chúng ta đấu đá nội bộ, nghi ngờ lẫn nhau, chi bằng nghĩ kỹ lại xem tin tức đã bị lộ ở khâu nào mà lại khiến kẻ thù bên ngoài chớp được cơ hội.”
Tiết Lâm nhíu mày ngay lập tức, dường như đang cân nhắc xem Lâm Khấu Khấu có nói thật không.
Dứt lời, Lâm Khấu Khấu mặc kệ cô ta, quay nói với Bùi Thứ: “Tôi vào trước nhé.”
Trương Hiền chỉ hẹn gặp cô, không nói muốn gặp người khác.
Cho nên chỉ có mình Lâm Khấu Khấu vào phòng trà.
Bùi Thứ thầm biết rõ, gật đầu nhìn sang thầy Trí Định đang cầm chổi công khai nghe lén ngoài sân và bàn cờ chưa đánh nước nào dưới tàng cây, nhoẻn môi cười nhẹ nói: “Ừ, cô đi lo công chuyện đi, tôi chơi cờ giết thời gian vậy.”
Chơi cờ?
Lâm Khấu Khấu hướng mắt theo anh, liếc nhìn sư thầy, thầm lấy làm tò mò anh giao lưu với ông già quái gở ấy kiểu gì, nhưng lúc này không thể nán lại xem được.
Cô thu mắt về, đi tới chỗ Tuệ Ngôn.
Có vẻ như Tuệ Ngôn không nghe thấy cuộc tranh luận ban nãy của họ, vẻ mặt trông rất bình thản, chắp tay trước ngực mỉm cười nói với cô: “Sư huynh Tuệ Hiền đang ở bên trong.”
Lâm Khấu Khấu gật đầu cảm ơn rồi đi vào cửa, hiếm khi do dự như vậy.
Trương Hiền chắc chắn không phải phường giá áo túi cơm, hôm nay mời cô tới uống trà e không phải vì muốn tìm hiểu đơn hàng trong tay cô.
Đây là địa bàn của Trương Hiền, là sân nhà của Trương Hiền.
Cô là người ngoài đến, lại là headhunter cầu cạnh ông ta, bản thân đã bất lợi sẵn, nếu lúc nói chuyện lại rơi vào thế yếu thì e là sẽ xôi hỏng bỏng không.
Sau khi đi vào, tốt nhất là cô nên mở miệng trước để giành quyền chủ động, cố gắng dẫn dắt chủ đề theo hướng mình muốn.
Vừa có ý tưởng là cô ra quyết định ngay.
Ánh mắt của đám người đứng ngoài đều đổ dồn lên người cô. Bùi Thứ cực kỳ bình tĩnh, nhưng tâm trạng Tiết Lâm lại rất phức tạp, không thấy cam tâm chút nào.
Lâm Khấu Khấu đưa lưng về phía họ, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Trương Hiền vẫn ngồi đúng vị trí hôm qua, ngoài việc đã thay bộ đồ khác thì cứ như chưa từng nhúc nhích, ngay cả điệu bộ pha trà cũng giống hệt hôm qua.
Hôm nay ông ta cũng rất khách sáo, đặt một tách trà nhỏ sang phía đối diện, nói với Lâm Khấu Khấu: “Mời ngồi.”
Lâm Khấu Khấu quan sát vẻ mặt ông ta.
Vẫn là khuôn mặt không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào ra ngoài, chẳng nhìn rõ sâu cạn.
Cô ngồi xuống, lễ phép chào một tiếng rồi dựa theo kế hoạch của mình mà mở miệng trước: “Bạch thầy Tuệ Hiền, hôm qua có cố vấn Tiết ở đây nên có nhiều chuyện tôi không tiện giới thiệu kỹ lưỡng cho thầy hay vì có thể sẽ phải nhắc đến một vài bí mật kinh doanh, nhưng bây giờ chỉ có hai người chúng ta, thật ra ông Đổng đầu tư vào giáo dục Thiên Chung…”
Không ngờ Trương Hiền vẫn ngắt lời cô như hôm qua.
Ông ta ngước khuôn mặt đã luống tuổi lên, chăm chú nhìn cô bằng cặp mắt cơ trí, chợt hỏi: “Thật ra hôm qua cô đã lung lay rồi đúng không?”
Lâm Khấu Khấu thoáng ngớ người, đầu óc trống rỗng.
Trương Hiền nói tiếp: “Lúc nghe cố vấn Tiết nói xong, cô đã biết rõ là mình không thể thuyết phục nổi tôi, vì cô không chiến thắng nổi bản thân mình, hoặc nói đúng hơn là cô không muốn chiến thắng.”
Ký ức hôm qua chợt hiện về.
Con ngươi Lâm Khấu Khấu co lại, cảm giác bị nhìn thấu thậm chí là bị xúc phạm khiến cô đề cao cảnh giác, trông căng thẳng như đang gặp kẻ thù.
Im lặng chính là bó gối chờ chết!
Cô chọn cách mở miệng đáp trả: “Thật ra tôi có thể chiến thắng bản thân hay không cũng đâu quan trọng gì? Headhunter chẳng qua là công cụ thôi mà. Quan trọng là ông Trương có thể chiến thắng bản thân và có muốn chiến thắng hay không thôi.”
Lúc này đây, Lâm Khấu Khấu phô bày hết sự sắc bén cũng mình ra, cũng dùng ánh mắt bén ngót như dao để nhìn Trương Hiền, không mảy may lùi bước.
Kỳ thật những gì bọn họ trải qua rất giống nhau.
Thậm chí họ đều từng ở chùa Thanh Tuyền một thời gian.
Rốt cuộc Lâm Khấu Khấu cũng lộ ra mặt sắc nhọn của mình: “Chắc ông từng nghe nói tôi đã ở chùa Thanh Tuyền một năm. Rốt cuộc vì sao ông lại vào chùa này ẩn tu nhiều năm thì tôi không rõ. Nhưng tôi biết sở dĩ tôi vào đây là vì lúc đầu muốn giải thoát, muốn buông bỏ, muốn tháo gỡ khúc mắc của bản thân. Nếu ông cũng thế thì tôi rất muốn hỏi ông đã giải thoát, đã buông bỏ, đã tháo gỡ khúc mắc chưa?”
Nghe cô nói vậy, rốt cuộc Trương Hiền không ngắt lời cô nữa mà lẳng lặng lắng nghe, khi nghe thấy câu hỏi xấc xược của cô thì rốt cuộc ánh mắt ông ta cũng hiện vẻ tán thưởng.
Nhưng ông ta không phải là dạng thanh niên dễ bị dọa dẫm.
Trương Hiền không trả lời câu hỏi này mà cười một tiếng, dường như đổi giọng nhẹ nhàng hơn hỏi cô: “Địa vị trong ngành của cố vấn Lâm không thấp, chắc rất giàu kiến thức, vậy cô cảm thấy với ông chủ thì một thư ký như thế nào sẽ được xem là đạt tiêu chuẩn?”
Đề tài đột nhiên thay đổi khiến Lâm Khấu Khấu thoáng trở tay không kịp, thậm chí không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Cô vô thức suy nghĩ rồi đáp: “Đương nhiên là xử lý công việc chu đáo thỏa đáng, biết phỏng đoán suy nghĩ ông chủ, hơn nữa phải kín…”
Đến đây chợt im bặt.
Như bị ai đó bóp cổ, từ “miệng” kia nghẹn ứ trong họng, dẫu cố cỡ nào cũng không bật ra nổi.
Thư ký.
Kiều Vi.
Tin tức về Trương Hiền.
Những hình ảnh liên quan đến chuyện này chợt lóe lên chớp nhoáng, cuối cùng cảnh tượng hiện ra trong đầu Lâm Khấu Khấu là vẻ mặt mập mờ khi mỉm cười của Kiều Vi trong quán cà phê gần trụ sở Lufax khi cô và Bùi Thứ đến tìm cô ta.
Cô ta từng là thư ký trưởng rất đắc lực của Trương Hiền.
Trương Hiền cũng là ông chủ cũ mà cô ta hài lòng nhất.
Cảm giác ớn lạnh tức khắc chạy dọc sống lưng Lâm Khấu Khấu, ngón tay cô cũng bắt đầu lạnh đi. Khi cô ngước lên đối diện với cặp mắt đang cười của Trương Hiền, bất giác run lên một cái, những chuyện trước đó chợt xâu lại với nhau kết thành một chuỗi thống nhất.
Cô không thể không thừa nhận là mình vẫn còn quá xanh non.
Trương Hiền thong thả uống một hớp trà rồi bình tĩnh nói: “Tôi đã chờ các cô lâu lắm rồi.”
Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Trung Quốc trên tầng 2, bảo khi nào cô dậy thì tới thẳng đó ăn trưa luôn.
Nếu 12 giờ vẫn chưa thấy cô thì anh sẽ nhờ lễ tân gọi điện thoại kêu cô.
Lâm Khấu Khấu không khỏi nhướng mày nhắn lại một chữ ừ cụt lủn rồi đi rửa mặt thay quần áo xuống nhà hàng.
Vừa vào đã thấy Bùi Thứ ngồi uống cà phê xem tạp chí ở vị trí tốt nhất nhà hàng.
Hôm nay anh mặc nguyên cây trắng trông rất nhã nhặn thanh lịch.
Bộ âu phục cắt may vừa người khiến cặp chân dài trông càng nổi bật hơn, như bước ra từ cuốn truyện tranh bán chạy nhất.
Có vài chị em phụ nữ trong nhà hàng thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn anh.
Ngoại hình bắt mắt, tính tình ngang ngược, ở đâu cũng chẳng buồn khiêm tốn.
Lâm Khấu Khấu đi tới, anh thấy cô thì lịch sự chào hỏi.
Nhưng hai người không trò chuyện gì.
Như thể cả hai đều ngầm vờ như tối qua không xảy ra chuyện gì, người trưởng thành có vẻ rất ăn ý với nhau trong mấy chuyện giả bộ đãng trí như vậy.
2 giờ chiều, hai người ăn xong, bắt đầu từ khách sạn lên lại núi.
Giờ không phải giờ leo đêm lúc rạng sáng nên không cần ngồi xe rác kham khổ. Họ bắt xe buýt lên núi với các du khách khác, sau đó hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt là không phải xếp hàng ngồi cáp treo trước ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, chỉ mất nửa tiếng đã lên đến đỉnh núi.
Có vẻ Trương Hiền đã dặn dò trước hoặc là mọi người đều nghe chuyện hôm qua nên hôm nay họ không bị ai ngăn cản, thuận lợi vào chùa và ra thiền viện sau núi.
Mới vào hành lang, còn chưa tới cửa phòng trà, Lâm Khấu Khấu vừa ngước lên đã trông thấy một khuôn mặt quen thuộc, tức khắc nhíu mày hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Tiết Lâm hừ khẩy: “Tôi là người dễ dàng chịu thua thế à?”
Cô ta dựa lưng vào cây cột hình trụ ngoài hành lang, mặc bộ váy công sở thời thượng, vì trang điểm kỹ càng mà nét mặt rạng rỡ hẳn lên, đang lướt điện thoại với vẻ mặt lạnh căm.
Thư Điềm nhỏ nhắn trông càng mờ nhạt hơn khi cầm giỏ đứng phía sau làm nền cho cô ta.
Hơn nữa ngoài họ ra thì còn có cả người khác.
Trong khoảng sân trước phòng trà, cái chổi vốn lật ngược đang được một đôi tay nắm lấy. Sư thầy Trí Định đứng dưới tàng cây, bên chân ông ta là đống lá đã được quét gọn, đang nhìn Lâm Khấu Khấu chằm chằm như hổ rình mồi.
Cô chỉ là headhunter đến nói chuyện với ứng viên thôi chứ có phải kẻ cướp cầm dao bắt cóc Trương Hiền đâu, có cần phải thế không?
Lâm Khấu Khấu liếc nhìn rồi rời mắt đi, khóe môi khẽ giật một cái.
Cô ngoảnh đầu nhìn Tiết Lâm, hời hợt khen chiếu lệ hai câu: “Được thôi, cứ kiên trì đến cùng là sẽ có hy vọng mà. Chả trách chỉ trong vòng một năm ngắn ngủn cô đã trở thành Phó Giám đốc của Đồ Thụy.”
Tiết Lâm nghe vậy thì nhíu chặt mày, cô ta tự thấy mình không hề thua kém Lâm Khấu Khấu, sao có thể dễ dàng nhận lời khen của cô, hơn nữa còn là kiểu khen cho có như vậy được?
Cô ta nói thẳng: “Vốn dĩ quan hệ của chúng ta như nước với lửa, cô đừng có giả dối thế, hôm nay tôi có một câu muốn hỏi cô: Có phải là cô tuồn tin ra không?”
Lâm Khấu Khấu ngơ ngác: “Tin gì?”
Tiết Lâm quan sát kỹ lưỡng phản ứng của cô: “Không phải cô à? Nhưng ngoài cô ra thì còn ai vào đây?”
Cô ta đưa mắt hoài nghi nhìn ra sau Lâm Khấu Khấu.
Bùi Thứ không ưa Tiết Lâm nên chẳng buồn vờ vịt làm gì. Anh đút tay vào túi quần, lạnh lùng nói: “Tin gì? Lấy ra xem nào.”
Tiết Lâm bèn đưa điện thoại sang.
Bùi Thứ đứng bất động.
Lâm Khấu Khấu cầm xem, vừa liếc sơ đã nhíu mày nói: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu, dù tôi có kiêu ngạo đến mấy thì cũng chưa điên đến mức này, cô nghi ngờ nhầm người rồi. Hơn nữa chưa gì đã loan tin kiểu này không phải là phong cách của cô à?”
Đó là một bài đăng trên mạng xã hội, tiêu đề rất gây hấn: “Tin thật đây. Trong lĩnh vực giáo dục trực tuyến, hai headhunter tiếng tăm đang đấu nhau, Kỳ Lộ đấu với Đồ Thụy, Lâm Khấu Khấu so tài cùng Tiết Lâm, mở cược, mở cược thôi!”
Bài đăng hồi tối qua, đến nay đã có vài trăm lượt bình luận.
“Kỳ Lộ đấu với Đồ Thụy, có thật không thế? Kỳ Lộ chẳng có mấy headhunter, lại chuyên làm đơn hàng cao cấp, sao đánh lại Đồ Thụy?”
“Cái gì? Lâm Khấu Khấu á? Lâm Khấu Khấu nào? Là người từng làm cho Hàng Hướng ấy à? Cô ta về rồi ư?”
“Chẳng phải Tiết Lâm được tôn là bà hoàng mới à? Có trò hay để xem rồi.”
“Trong lĩnh vực giáo dục trực tuyến, gần đây Thi Định Thanh mới đầu tư vào Học Hải…”
“Đổng Thiên Hải cũng đổ vốn vào Thiên Chung đấy.”
“Đến lúc xem tuồng rồi…”
…
Có không ít quần chúng hóng hớt, nên cũng có không ít người có chút kiến thức dễ dàng phân tích ra rốt cuộc là đơn hàng nào. Bất kể là Đổng Thiên Hải hay Thi Định Thanh đều có không ít động thái dạo gần đây mà lại có rất nhiều người thạo tin trong ngành, dẫu sao thì ngành headhunter cũng là ngành kiếm cơm dựa vào mạng lưới quan hệ, có thể đoán ra cũng không bất ngờ.
Nhưng ai lại rảnh rỗi loan tin lên mạng chứ?
Trước nay headhunter đều rất kín tiếng, nhiều khi làm xong đơn hàng lớn mà hơn nửa năm sau chưa chắc đã kể với ai chứ đừng nói là để lộ tin tức khi vị trí còn chưa xác định, đó là tối kỵ của tối kỵ.
Lâm Khấu Khấu không đời nào phạm sai lầm này.
Tiết Lâm càng không tin: “Hôm qua Trương Hiền bảo muốn gặp cô thì hôm nay tin tức đã tuồn ra ngoài, chuyện này có lợi cho ai còn không rõ à?”
Dù sao cũng không thể là cô ta biết rõ mình đang ở thế khó mà còn loan tin sốc để tự sát mà?
Hiện nay Lâm Khấu Khấu nắm chắc phần thắng hơn nên Tiết Lâm mới suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Lâm Khấu Khấu đang mượn cơ hội trả thù chuyện trước đó cô ta giẫm đạp cô.
Lâm Khấu Khấu lại không cảm thấy gì, ngẫm nghĩ những lời Tiết Lâm vừa nói rồi cười: “Cũng đúng, hình như tôi có hiềm nghi khá lớn.”
Cô tiện tay trả điện thoại lại.
Tiết Lâm vô thức nhận lấy, chợt thấy hoang mang trước thái độ thản nhiên đến dửng dưng của Lâm Khấu Khấu: Chẳng lẽ không phải cô thật ư?
“Nhưng tôi nghĩ bất kể là tôi hay cô thì đều không ngu ngốc đến mức ấy. Ngược lại, trước khi đơn hàng này được chốt mà tuồn tin ra ngoài sẽ bất lợi cho cả hai bên, thậm chí có thể khiến chúng ta mất đi sự tín nhiệm của khách hàng, dù sao công tác bảo mật cũng làm không tới nơi tới chốn…”
Lâm Khấu Khấu ngẩng lên thì thấy Tuệ Ngôn đã đi từ trong phòng trà ra, đang đứng nhìn cô.
Ý là muốn mời cô vào.
Vì thế cô nói ngắn gọn: “Cho nên cả cô và tôi đều có hiềm nghi nhỏ nhất trong chuyện này, khả năng người ngoài giở trò là khá lớn. Thay vì chúng ta đấu đá nội bộ, nghi ngờ lẫn nhau, chi bằng nghĩ kỹ lại xem tin tức đã bị lộ ở khâu nào mà lại khiến kẻ thù bên ngoài chớp được cơ hội.”
Tiết Lâm nhíu mày ngay lập tức, dường như đang cân nhắc xem Lâm Khấu Khấu có nói thật không.
Dứt lời, Lâm Khấu Khấu mặc kệ cô ta, quay nói với Bùi Thứ: “Tôi vào trước nhé.”
Trương Hiền chỉ hẹn gặp cô, không nói muốn gặp người khác.
Cho nên chỉ có mình Lâm Khấu Khấu vào phòng trà.
Bùi Thứ thầm biết rõ, gật đầu nhìn sang thầy Trí Định đang cầm chổi công khai nghe lén ngoài sân và bàn cờ chưa đánh nước nào dưới tàng cây, nhoẻn môi cười nhẹ nói: “Ừ, cô đi lo công chuyện đi, tôi chơi cờ giết thời gian vậy.”
Chơi cờ?
Lâm Khấu Khấu hướng mắt theo anh, liếc nhìn sư thầy, thầm lấy làm tò mò anh giao lưu với ông già quái gở ấy kiểu gì, nhưng lúc này không thể nán lại xem được.
Cô thu mắt về, đi tới chỗ Tuệ Ngôn.
Có vẻ như Tuệ Ngôn không nghe thấy cuộc tranh luận ban nãy của họ, vẻ mặt trông rất bình thản, chắp tay trước ngực mỉm cười nói với cô: “Sư huynh Tuệ Hiền đang ở bên trong.”
Lâm Khấu Khấu gật đầu cảm ơn rồi đi vào cửa, hiếm khi do dự như vậy.
Trương Hiền chắc chắn không phải phường giá áo túi cơm, hôm nay mời cô tới uống trà e không phải vì muốn tìm hiểu đơn hàng trong tay cô.
Đây là địa bàn của Trương Hiền, là sân nhà của Trương Hiền.
Cô là người ngoài đến, lại là headhunter cầu cạnh ông ta, bản thân đã bất lợi sẵn, nếu lúc nói chuyện lại rơi vào thế yếu thì e là sẽ xôi hỏng bỏng không.
Sau khi đi vào, tốt nhất là cô nên mở miệng trước để giành quyền chủ động, cố gắng dẫn dắt chủ đề theo hướng mình muốn.
Vừa có ý tưởng là cô ra quyết định ngay.
Ánh mắt của đám người đứng ngoài đều đổ dồn lên người cô. Bùi Thứ cực kỳ bình tĩnh, nhưng tâm trạng Tiết Lâm lại rất phức tạp, không thấy cam tâm chút nào.
Lâm Khấu Khấu đưa lưng về phía họ, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Trương Hiền vẫn ngồi đúng vị trí hôm qua, ngoài việc đã thay bộ đồ khác thì cứ như chưa từng nhúc nhích, ngay cả điệu bộ pha trà cũng giống hệt hôm qua.
Hôm nay ông ta cũng rất khách sáo, đặt một tách trà nhỏ sang phía đối diện, nói với Lâm Khấu Khấu: “Mời ngồi.”
Lâm Khấu Khấu quan sát vẻ mặt ông ta.
Vẫn là khuôn mặt không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào ra ngoài, chẳng nhìn rõ sâu cạn.
Cô ngồi xuống, lễ phép chào một tiếng rồi dựa theo kế hoạch của mình mà mở miệng trước: “Bạch thầy Tuệ Hiền, hôm qua có cố vấn Tiết ở đây nên có nhiều chuyện tôi không tiện giới thiệu kỹ lưỡng cho thầy hay vì có thể sẽ phải nhắc đến một vài bí mật kinh doanh, nhưng bây giờ chỉ có hai người chúng ta, thật ra ông Đổng đầu tư vào giáo dục Thiên Chung…”
Không ngờ Trương Hiền vẫn ngắt lời cô như hôm qua.
Ông ta ngước khuôn mặt đã luống tuổi lên, chăm chú nhìn cô bằng cặp mắt cơ trí, chợt hỏi: “Thật ra hôm qua cô đã lung lay rồi đúng không?”
Lâm Khấu Khấu thoáng ngớ người, đầu óc trống rỗng.
Trương Hiền nói tiếp: “Lúc nghe cố vấn Tiết nói xong, cô đã biết rõ là mình không thể thuyết phục nổi tôi, vì cô không chiến thắng nổi bản thân mình, hoặc nói đúng hơn là cô không muốn chiến thắng.”
Ký ức hôm qua chợt hiện về.
Con ngươi Lâm Khấu Khấu co lại, cảm giác bị nhìn thấu thậm chí là bị xúc phạm khiến cô đề cao cảnh giác, trông căng thẳng như đang gặp kẻ thù.
Im lặng chính là bó gối chờ chết!
Cô chọn cách mở miệng đáp trả: “Thật ra tôi có thể chiến thắng bản thân hay không cũng đâu quan trọng gì? Headhunter chẳng qua là công cụ thôi mà. Quan trọng là ông Trương có thể chiến thắng bản thân và có muốn chiến thắng hay không thôi.”
Lúc này đây, Lâm Khấu Khấu phô bày hết sự sắc bén cũng mình ra, cũng dùng ánh mắt bén ngót như dao để nhìn Trương Hiền, không mảy may lùi bước.
Kỳ thật những gì bọn họ trải qua rất giống nhau.
Thậm chí họ đều từng ở chùa Thanh Tuyền một thời gian.
Rốt cuộc Lâm Khấu Khấu cũng lộ ra mặt sắc nhọn của mình: “Chắc ông từng nghe nói tôi đã ở chùa Thanh Tuyền một năm. Rốt cuộc vì sao ông lại vào chùa này ẩn tu nhiều năm thì tôi không rõ. Nhưng tôi biết sở dĩ tôi vào đây là vì lúc đầu muốn giải thoát, muốn buông bỏ, muốn tháo gỡ khúc mắc của bản thân. Nếu ông cũng thế thì tôi rất muốn hỏi ông đã giải thoát, đã buông bỏ, đã tháo gỡ khúc mắc chưa?”
Nghe cô nói vậy, rốt cuộc Trương Hiền không ngắt lời cô nữa mà lẳng lặng lắng nghe, khi nghe thấy câu hỏi xấc xược của cô thì rốt cuộc ánh mắt ông ta cũng hiện vẻ tán thưởng.
Nhưng ông ta không phải là dạng thanh niên dễ bị dọa dẫm.
Trương Hiền không trả lời câu hỏi này mà cười một tiếng, dường như đổi giọng nhẹ nhàng hơn hỏi cô: “Địa vị trong ngành của cố vấn Lâm không thấp, chắc rất giàu kiến thức, vậy cô cảm thấy với ông chủ thì một thư ký như thế nào sẽ được xem là đạt tiêu chuẩn?”
Đề tài đột nhiên thay đổi khiến Lâm Khấu Khấu thoáng trở tay không kịp, thậm chí không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Cô vô thức suy nghĩ rồi đáp: “Đương nhiên là xử lý công việc chu đáo thỏa đáng, biết phỏng đoán suy nghĩ ông chủ, hơn nữa phải kín…”
Đến đây chợt im bặt.
Như bị ai đó bóp cổ, từ “miệng” kia nghẹn ứ trong họng, dẫu cố cỡ nào cũng không bật ra nổi.
Thư ký.
Kiều Vi.
Tin tức về Trương Hiền.
Những hình ảnh liên quan đến chuyện này chợt lóe lên chớp nhoáng, cuối cùng cảnh tượng hiện ra trong đầu Lâm Khấu Khấu là vẻ mặt mập mờ khi mỉm cười của Kiều Vi trong quán cà phê gần trụ sở Lufax khi cô và Bùi Thứ đến tìm cô ta.
Cô ta từng là thư ký trưởng rất đắc lực của Trương Hiền.
Trương Hiền cũng là ông chủ cũ mà cô ta hài lòng nhất.
Cảm giác ớn lạnh tức khắc chạy dọc sống lưng Lâm Khấu Khấu, ngón tay cô cũng bắt đầu lạnh đi. Khi cô ngước lên đối diện với cặp mắt đang cười của Trương Hiền, bất giác run lên một cái, những chuyện trước đó chợt xâu lại với nhau kết thành một chuỗi thống nhất.
Cô không thể không thừa nhận là mình vẫn còn quá xanh non.
Trương Hiền thong thả uống một hớp trà rồi bình tĩnh nói: “Tôi đã chờ các cô lâu lắm rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.