Chương 30: Xứng đáng
Thời Kính
10/04/2024
Phùng Thanh phỏng vấn Bành Chí Phi hơn một tiếng, sau khi kết thúc còn mỉm cười đích thân đi tiễn; nhưng ông ta phỏng vấn Hướng Nhất Mặc chỉ mất chưa tới bốn mươi phút, lúc cửa văn phòng mở ra, Hướng Nhất Mặc khá thản nhiên, chẳng thấy có dấu hiệu gì, còn mặt Phùng Thanh lại đen như đít nồi, mà phải là loại mà nhóm củi cháy tám trăm năm mới giống.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lúc này chỉ thấy ông ta dừng lại, nhìn Lâm Khấu Khấu thật lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Người như cô mà cũng làm headhunter cho được!”
Sao người như cô lại không thể làm headhunter được?
Không những có thể mà còn đứng đầu trong ngành nữa kìa.
Lâm Khấu Khấu nói trong lòng, vốn định phản bác nhưng thấy Phùng Thanh đang tức giận nên sợ bản thân khiến ông ta giận tới ngất xỉu thì căng, vì thế cô đành nhịn xuống.
Phùng Thanh hừ lạnh một tiếng, bảo Tô Nghênh tiễn khách nhanh, còn mình thì quay về văn phòng, một tiếng “rầm” vang lên, cửa văn phòng đóng sập lại.
Mọi người vô thức nhìn nhau.
Tô Nghênh là người bất ngờ nhất, Phùng Thanh vốn không biểu lộ cảm xúc mà giờ lại tức giận đến vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Cố Hướng Đông cũng rất ngạc nhiên, lúc tỉnh táo lại, hắn không nhịn được mà vỗ tay bật cười: “Lợi hại, lợi hại quá, chỉ phỏng vấn một chút thôi mà đã khiến tổng giám đốc Phùng tức giận tới vậy rồi! Đơn đầu tiên cố vấn Lâm quay lại bãi săn lại đẩy một kiểu ứng viên như thế cho khách...”
Phỏng vấn chưa tới bốn mươi phút.
Phùng Thanh bước ra với vẻ mặt như thế.
Đừng nói là headhunter chuyên nghiệp, dù là người bình thường cũng có thể nhìn ra: Hướng Nhất Mặc mà Lâm Khấu Khấu dẫn tới này, nếu nhận được offer thì mới là lạ!
Cố Hướng Đông vốn là người vô tâm, từ trước tới giờ luôn tự cho bản thân là đúng, Lâm Khấu Khấu cũng không có ý định giải thích với hắn, hắn nói gì cô chẳng quan tâm.
Chúa tể sơn lâm há lại quan tâm tới đám kiến trong cỏ nói gì?
Nhưng lần này, lời Cố Hướng Đông nói lại kéo ứng viên của cô vào.
Lâm Khấu Khấu nhíu mày, dời mắt nhìn Cố Hướng Đông chằm chằm rồi bỗng nói: “Anh có biết tại sao trước đây anh và Hạ Sấm cùng vào công ty nhưng tôi luôn cất nhắc cậu ấy chứ không phải anh không?”
Cố Hướng Đông lập tức trầm mặt xuống.
Lâm Khấu Khấu cong môi, mỉm cười với hắn: “Tôi đã nói rồi, headhunter giỏi nhất luôn là kẻ biết nhìn người nhất. Tiếc là hình như anh vẫn chưa mọc mắt nhỉ.”
Nói trắng ra thì là bị mù.
Cố Hướng Đông vẫn luôn canh cánh chuyện năm đó.
Hắn không ngờ Lâm Khấu Khấu lại hiểu rõ như thế, hơn nữa giờ phút này còn nhắc lại.
Trong nhất thời, thù mới hận cũ thi nhau ùa tới.
“Không biết nhìn người ư? Có thể lúc đầu tôi hoàn thành ít đơn hơn Hạ Sấm thật, nhưng nếu không phải sau này cô giúp cậu ta, cho cậu ta các mối quan hệ của mình thì cậu ta có thể vượt mặt tôi được sao?!” Cố Hướng Đông kích động nên hoàn toàn quên mất ở bên cạnh còn Bùi Thứ, trong giọng nói sắc bén tràn ngập sự mỉa mai, “Nhìn người ư? Tôi lại thấy giữ mối quan hệ tốt với HR công ty khách hàng mới là có ích! Cô nhìn người tốt thế, sao cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bị Thi Định Thanh sa thải vậy?”
“...”
Đã rất lâu rồi không có ai nhắc tới ba chữ “Thi Định Thanh” này trước mặt cô.
Lâm Khấu Khấu nhất thời sững sờ.
Bùi Thứ đang cụp mắt nhìn điện thoại, nghe thấy cái tên này cũng khựng lại.
Anh ngẩng đầu lên, lướt mắt qua Cố Hướng Đông rồi lẳng lặng nhìn Lâm Khấu Khấu.
Cô đứng im lặng như chợt rơi vào hồi ức.
Bên ngoài tiếng mưa đang rơi tí tách.
Khóe mắt và lông mày của cô hơi rủ xuống, dường như cũng bị một lớp mưa bụi mịt mù bao phủ, mông lung khiến người ta không thấy rõ được.
Cố Hướng Đông cứ ngỡ lần này mình đã phản công lại trúng chỗ đau của cô nên bắt đầu đắc ý.
Nhưng chỉ lát sau, Lâm Khấu Khấu ngẩng đầu lên, thở dài với một vẻ cực kỳ phức tạp: “Năm đó bà ta vẫn rất tốt...”
Bùi Thứ im lặng nhếch khóe môi, nở một nụ cười giễu cợt.
Nhưng lúc này Lâm Khấu Khấu đang đắm chìm vào trong tâm trạng của mình nên không hề trông thấy.
Cố Hướng Đông nghe vậy, liền cười lạnh: “Tiếc là con người rồi sẽ đổi thay, chỉ tại cô không nhìn rõ, cũng không nắm rõ tình thế. Đến cả Hạ Sấm mà năm xưa cô xem trọng đấy, chẳng phải giờ cũng bị tôi giẫm dưới chân hay sao?”
Cuối cùng Lâm Khấu Khấu cũng đưa mắt nhìn hắn.
Cô còn nhớ mang máng, lúc hắn vừa vào công ty cũng xem như an phận chịu khó. Nhưng lúc hắn nghĩ bản thân đã thành lão làng lại khinh thường người mới như Hạ Sấm, tính cách từ từ méo mó, gương mặt cũng vì ghen ghét mà dần dà trở nên vặn vẹo xấu xí.
Đúng là con người rồi sẽ đổi thay thật.
Nếu hôm nay người kêu gào trước mặt cô là Hạ Sấm, có lẽ cô sẽ còn bố thí cho vài cái nhìn, nhưng giờ cô không có kiên nhẫn để đối phó nữa nên chỉ thản nhiên nói: “Có thời gian ghen ghét người khác thì chi bằng tự kiểm điểm lại bản thân đi. Anh nghĩ không ai biết chuyện năm xưa anh ăn hoa hồng hai đầu à?”
Cố Hướng Đông lập tức biến sắc: “Sao cô lại...”
Nói được một nửa, hắn mới ý thức được suýt chút mình đã bị hớ nên vội ngậm miệng lại.
Trong lòng lại cực kỳ hoảng hốt: Hắn cứ nghĩ mình đã giấu kín lắm rồi, nhưng sao Lâm Khấu Khấu lại biết được chứ?
Lâm Khấu Khấu chỉ cho hắn một lời khuyên: “Lúc đó không bảo anh cuốn xéo là vì giữ lại chút mặt mũi cho anh; nhưng giờ Hàng Hướng đã thuộc dưới quyền của tập đoàn Lượng Tử, các phe nội bộ tranh đấu nhau phức tạp, không cẩn thận sẽ bị người ta bắt được thóp đấy, khuyên anh nên cẩn thận một chút, khép đuôi lại làm người đi, đừng có sủa bậy khắp nơi nữa.”
Nói xong, cô đi thẳng tới phía thang máy.
Cố Hướng Đông ở phía sau lớn tiếng mắng cô “Nói bậy”, cô cũng chẳng quan tâm.
Tô Nghênh sẽ gọi điện thoại trao đổi với họ về kết quả của buổi phỏng vấn sau, vì thế mọi người không cần thiết ở lại nữa, cứ thế đi xuống lầu.
Sau khi phỏng vấn xong, hình như Hướng Nhất Mặc có hơi thất thần.
Mãi tới khi ra khỏi cửa Khương Thượng Bạch, nhớ lại những ngày tháng mình đã trải qua, anh ta khó tránh có cảm giác phức tạp với vị “trùm cuối” Lâm Khấu Khấu này.
Nhưng cuối cùng Hướng Nhất Mặc chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “Cảm ơn nhé.”
Sau đó cầm dù đi về.
Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ đứng cạnh nhau, đưa mắt nhìn anh ta đi xa.
Bùi Thứ hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Lâm Khấu Khấu suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Một headhunter giỏi có thể thay đổi cả cuộc sống của một người. Tôi rất vui khi được quay lại nghề.”
Bùi Thứ im lặng một lúc lâu.
________
Dù kết quả phỏng vấn chính thức thường mất vài ngày mới có, nhưng đối với những cuộc phỏng vấn chuẩn chỉnh, sau khi kết thúc HR sẽ nhanh chóng liên hệ với cố vấn headhunter, phản hồi lại tình hình phỏng vấn của ứng viên, lúc này đã có thể nhìn ra được có cơ hội được gửi offer hay không rồi.
Cố Hướng Đông cứ nghĩ lần này Bành Chí Phi phỏng vấn rất thuận lợi.
Hắn chuẩn bị tới Tháp Babel để khi có phản hồi của bên Tô Nghênh thì sẽ lập tức báo cho Bành Chí Phi.
Nhưng không ngờ là Cố Hướng Đông vừa bước vào cửa Tháp Babel đã thấy Hướng Nhất Mặc.
Thanh niên vừa gặp ở Khương Thượng Bạch kia đang ôm một thùng giấy ra khỏi văn phòng chật hẹp của mình. Bành Chí Phi và Bành Lập cháu ông ta đang khoanh tay đứng một bên nhìn theo, trên mặt treo một nụ cười lạnh.
Trong khu làm việc cực kỳ yên tĩnh.
Ai nấy đều cúi thấp đầu, không dám nói gì.
Chỉ có một cô gái đứng trong góc khẽ thổn thức.
Cố Hướng Đông thấy thế thì hơi sửng sốt, đi tới hỏi: “Tổng Giám đốc Bành, chuyện này?”
Bành Chí Phi cười mỉa mai: “Diệt trừ u nhọt trong công ty, đánh kẻ sa cơ ăn cháo đá bát ấy mà. Tôi muốn thấy cậu ta cút ra khỏi đây!”
Trên mặt Bành Lập còn bầm một mảng, ánh mắt nhìn Hướng Nhất Mặc cực kỳ tàn ác, bồi thêm một câu: “Thứ rác rưởi đi làm mà đánh cấp trên ấy à, tôi sẽ chống mắt lên xem công ty nào thuê cậu ta.”
Rõ ràng cuộc phỏng vấn ở Khương Thượng Bạch đã cho họ một niềm tin cực lớn.
Chẳng ai để ý một người như Hướng Nhất Mặc đi cả.
Chỉ biết làm việc thì có ích gì?
Công lao luôn được trao cho người khéo nói, có tài mà không nói thì ai mà biết là anh ta làm chứ?
Bành Chí Phi quay lại hỏi Cố Hướng Đông: “Bên kia đã phản hồi chưa?”
Cố Hướng Đông vừa định nói vẫn chưa thì điện thoại trong túi rung lên, là điện thoại của Tô Nghênh, hắn liền nói “Tới rồi”, sau đó đi sang một bên nhận máy.
Bành Chí Phi đã đoán trước nên không buồn để ý.
Hướng Nhất Mặc ôm thùng giấy tình cờ đi ngang qua ông ta.
Bành Chí Phi liền mỉa đểu: “Nhớ yêu cầu bên HR kiểm tra trước khi tuyển người đấy nhé, đừng có tuyển đám không ra gì vào.”
Những lời này là để làm người khác bẽ mặt.
Nhưng Hướng Nhất Mặc không hề tức giận, chỉ dừng lại rồi chợt hỏi: “Chưa nhận được offer mà đã dám để headhunter vào công ty, không hề lo sếp lớn sẽ biết, ông có lòng tin với buổi phỏng vấn ở Khương Thượng Bạch thế sao?”
Bành Chí Phi lập tức biến sắc.
Tất nhiên Cố Hướng Đông tới không phải với thân phận headhunter mà nói dối là người của công ty khách hàng, nhưng hôm nay Hướng Nhất Mặc lại trực tiếp vạch trần chuyện này ngay trước mặt nhiều người như thế!
Ông ta không thể không hoảng hốt được.
Song lúc này Bành Chí Phi chợt nhớ tới lúc phỏng vấn, đắc ý trở lại: “Đừng nói là cậu nghĩ người ta sẽ hài lòng mình đấy nhé? Nói cho cậu biết, sau này bất cứ chỗ nào có tôi thì sẽ không có chỗ cho cậu đâu!”
Nói xong, ông ta cười lớn.
Nhưng Hướng Nhất Mặc chỉ đưa mắt nhìn Cố Hướng Đông đứng ngoài.
Vốn Bành Chí Phi cũng không để ý, chỉ vô thức nhìn theo ánh mắt của anh ta, tự nhiên trong lòng chợt lạnh toát.
Vì Cố Hướng Đông vừa rồi còn bình thường, lúc này đã ngây ngốc ra đó.
Một tay hắn cầm điện thoại, ánh mắt xuyên qua lớp kính nhìn tới Bành Chí Phi, trong đôi mắt tràn đầy sự kinh sợ, tựa như vừa bị người ta tát thẳng một bạt tai, chật vật mà khó xử đến lạ!
Bành Chí Phi chưa kịp mở miệng cười đã bị nghẹn họng, như con ngỗng bị túm ngang cổ, khuôn mặt bị nghẹn tới mức đỏ lên, sự tức giận và sợ hãi cùng xông lên não khiến ông ta đứng sững đó như một bức tượng, không nhúc nhích được chút nào.
Còn Hướng Nhất Mặc chỉ bình tĩnh nhìn ông ta một cái rồi quay người bỏ đi.
Nhưng không phải đi tới phía cửa mà là đi tới chỗ cô gái đang giàn giụa nước mắt kia.
Trương Tinh cũng bị đuổi, đến cả thời gian thử việc cũng không qua được.
Hướng Nhất Mặc đứng trước bàn của cô ta, khẽ cười rồi nói: “Anh nhảy việc, em có muốn đi cùng không?”
Cô gái khóc tới mức đỏ hoe mắt ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh ta.
________
Tô Nghênh cũng không dám tin vào kết quả này.
Lúc cô ta cầm CV của Hướng Nhất Mặc, thậm chí còn không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Vì nếu tính theo năm, Hướng Nhất Mặc tuổi Ngọ!
Thế mà lúc cô ta giả vờ lơ đễnh nhắc Phùng Thanh, Phùng Thanh lại không hề phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói với cô ta: “Có thầy giúp tôi xem rồi, đúng là lúc còn trẻ tôi kỵ người tuổi Ngọ, nhưng giờ chỉ cần kiêng những người mệnh Kim, không cần để ý tới tuổi nữa. Báo tin cho Hướng Nhất Mặc đi, nói cậu ta cuối tuần sẽ bắt đầu đi làm.”
Ra khỏi văn phòng, Tô Nghênh vẫn thẫn thờ.
Cô ta nghe nói gần đây Phùng Thanh quen được một thầy phong thủy mới, nhưng hoàn toàn không thể ngờ để cả vụ kiêng tuổi Ngọ cũng thay đổi được.
Vì thế lúc gọi điện thoại báo tin cho Cố Hướng Đông, cô ta nói rất ngắn gọn.
Sau đó mới gọi cho bên Kỳ Lộ.
Lâm Khấu Khấu không hề ngạc nhiên với kết quả này, chỉ hỏi lại: “Có phải bên các cô hứa hẹn cho Bành Chí Phi cổ phần không?”
Tô Nghênh: “...”
Lâm Khấu Khấu cười: “Đừng vội phủ nhận, tôi biết lý lịch của anh Hướng vẫn chưa đủ, đúng thực là giờ vẫn chưa có thành tích gì. Vì thế chúng tôi không cần nhiều cổ phần đâu, một nửa số của Bành Chí Phi là đủ. Có thể đợi nhậm chức được một năm rồi xét theo tình hình, như thế cũng không làm khó cho cô, cô thấy thế nào?”
Tô Nghênh nghiến răng: “Chuyện này tôi phải hỏi lại ông chủ đã.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Ồ, không sao hết. Ngoài ra, dù ứng viên không nhắc tới nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, các cô sẽ cho anh ấy một văn phòng rộng rãi, đầy đủ ánh sáng mà đúng không?”
“Văn phòng của vị trí Giám đốc chắc chắn sẽ không quá nghèo nàn đâu.” Tô Nghênh không hiểu sao cô lại phải nhấn mạnh điểm này, “Cô hỏi chuyện này là có lý do đặc biệt gì ư?”
Hiện tại là khoảng năm giờ chiều.
Mặt trời phía tây đã sắp lặn hết, vầng sáng màu đỏ dát trên màn trời từ từ mờ đi. Nhưng cửa sổ bằng kính của Kỳ Lộ lại rất trong, cho phép ánh sáng bên ngoài hoàn toàn xuyên qua, nhìn vẫn rực rỡ như thế, tựa như bao bọc tất cả mọi người.
Lâm Khấu Khấu cầm điện thoại, giương mắt nhìn ra ngoài.
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng hôm tới gõ cửa phòng Hướng Nhất Mặc, đó là một gian phòng mờ tối. Trong không gian chật hẹp tới mức di chuyển cũng khó kia, Hướng Nhất Mặc như con ve bị chôn vùi dưới lớp bùn, đã chờ đợi 3, 4 năm, âm thầm tập trung vào những kế hoạch sáng tạo của mình, trải qua từng đêm dài ở đó, dáng vẻ hao gầy, tràn đầy nỗi cô liêu...
Nhưng anh ta lại không có được những thứ mà mình nên có.
Ngay cả một văn phòng tươm tất cũng không.
Lâm Khấu Khấu thất thần một lúc lâu, nghe giọng nói nghi ngờ của Tô Nghênh bên kia mới thu mắt về, chậm rãi nói: “Không có nguyên nhân gì đặc biệt hết, tôi chỉ nghĩ ứng viên của mình xứng đáng có một khởi đầu mới mà thôi.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lúc này chỉ thấy ông ta dừng lại, nhìn Lâm Khấu Khấu thật lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Người như cô mà cũng làm headhunter cho được!”
Sao người như cô lại không thể làm headhunter được?
Không những có thể mà còn đứng đầu trong ngành nữa kìa.
Lâm Khấu Khấu nói trong lòng, vốn định phản bác nhưng thấy Phùng Thanh đang tức giận nên sợ bản thân khiến ông ta giận tới ngất xỉu thì căng, vì thế cô đành nhịn xuống.
Phùng Thanh hừ lạnh một tiếng, bảo Tô Nghênh tiễn khách nhanh, còn mình thì quay về văn phòng, một tiếng “rầm” vang lên, cửa văn phòng đóng sập lại.
Mọi người vô thức nhìn nhau.
Tô Nghênh là người bất ngờ nhất, Phùng Thanh vốn không biểu lộ cảm xúc mà giờ lại tức giận đến vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Cố Hướng Đông cũng rất ngạc nhiên, lúc tỉnh táo lại, hắn không nhịn được mà vỗ tay bật cười: “Lợi hại, lợi hại quá, chỉ phỏng vấn một chút thôi mà đã khiến tổng giám đốc Phùng tức giận tới vậy rồi! Đơn đầu tiên cố vấn Lâm quay lại bãi săn lại đẩy một kiểu ứng viên như thế cho khách...”
Phỏng vấn chưa tới bốn mươi phút.
Phùng Thanh bước ra với vẻ mặt như thế.
Đừng nói là headhunter chuyên nghiệp, dù là người bình thường cũng có thể nhìn ra: Hướng Nhất Mặc mà Lâm Khấu Khấu dẫn tới này, nếu nhận được offer thì mới là lạ!
Cố Hướng Đông vốn là người vô tâm, từ trước tới giờ luôn tự cho bản thân là đúng, Lâm Khấu Khấu cũng không có ý định giải thích với hắn, hắn nói gì cô chẳng quan tâm.
Chúa tể sơn lâm há lại quan tâm tới đám kiến trong cỏ nói gì?
Nhưng lần này, lời Cố Hướng Đông nói lại kéo ứng viên của cô vào.
Lâm Khấu Khấu nhíu mày, dời mắt nhìn Cố Hướng Đông chằm chằm rồi bỗng nói: “Anh có biết tại sao trước đây anh và Hạ Sấm cùng vào công ty nhưng tôi luôn cất nhắc cậu ấy chứ không phải anh không?”
Cố Hướng Đông lập tức trầm mặt xuống.
Lâm Khấu Khấu cong môi, mỉm cười với hắn: “Tôi đã nói rồi, headhunter giỏi nhất luôn là kẻ biết nhìn người nhất. Tiếc là hình như anh vẫn chưa mọc mắt nhỉ.”
Nói trắng ra thì là bị mù.
Cố Hướng Đông vẫn luôn canh cánh chuyện năm đó.
Hắn không ngờ Lâm Khấu Khấu lại hiểu rõ như thế, hơn nữa giờ phút này còn nhắc lại.
Trong nhất thời, thù mới hận cũ thi nhau ùa tới.
“Không biết nhìn người ư? Có thể lúc đầu tôi hoàn thành ít đơn hơn Hạ Sấm thật, nhưng nếu không phải sau này cô giúp cậu ta, cho cậu ta các mối quan hệ của mình thì cậu ta có thể vượt mặt tôi được sao?!” Cố Hướng Đông kích động nên hoàn toàn quên mất ở bên cạnh còn Bùi Thứ, trong giọng nói sắc bén tràn ngập sự mỉa mai, “Nhìn người ư? Tôi lại thấy giữ mối quan hệ tốt với HR công ty khách hàng mới là có ích! Cô nhìn người tốt thế, sao cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bị Thi Định Thanh sa thải vậy?”
“...”
Đã rất lâu rồi không có ai nhắc tới ba chữ “Thi Định Thanh” này trước mặt cô.
Lâm Khấu Khấu nhất thời sững sờ.
Bùi Thứ đang cụp mắt nhìn điện thoại, nghe thấy cái tên này cũng khựng lại.
Anh ngẩng đầu lên, lướt mắt qua Cố Hướng Đông rồi lẳng lặng nhìn Lâm Khấu Khấu.
Cô đứng im lặng như chợt rơi vào hồi ức.
Bên ngoài tiếng mưa đang rơi tí tách.
Khóe mắt và lông mày của cô hơi rủ xuống, dường như cũng bị một lớp mưa bụi mịt mù bao phủ, mông lung khiến người ta không thấy rõ được.
Cố Hướng Đông cứ ngỡ lần này mình đã phản công lại trúng chỗ đau của cô nên bắt đầu đắc ý.
Nhưng chỉ lát sau, Lâm Khấu Khấu ngẩng đầu lên, thở dài với một vẻ cực kỳ phức tạp: “Năm đó bà ta vẫn rất tốt...”
Bùi Thứ im lặng nhếch khóe môi, nở một nụ cười giễu cợt.
Nhưng lúc này Lâm Khấu Khấu đang đắm chìm vào trong tâm trạng của mình nên không hề trông thấy.
Cố Hướng Đông nghe vậy, liền cười lạnh: “Tiếc là con người rồi sẽ đổi thay, chỉ tại cô không nhìn rõ, cũng không nắm rõ tình thế. Đến cả Hạ Sấm mà năm xưa cô xem trọng đấy, chẳng phải giờ cũng bị tôi giẫm dưới chân hay sao?”
Cuối cùng Lâm Khấu Khấu cũng đưa mắt nhìn hắn.
Cô còn nhớ mang máng, lúc hắn vừa vào công ty cũng xem như an phận chịu khó. Nhưng lúc hắn nghĩ bản thân đã thành lão làng lại khinh thường người mới như Hạ Sấm, tính cách từ từ méo mó, gương mặt cũng vì ghen ghét mà dần dà trở nên vặn vẹo xấu xí.
Đúng là con người rồi sẽ đổi thay thật.
Nếu hôm nay người kêu gào trước mặt cô là Hạ Sấm, có lẽ cô sẽ còn bố thí cho vài cái nhìn, nhưng giờ cô không có kiên nhẫn để đối phó nữa nên chỉ thản nhiên nói: “Có thời gian ghen ghét người khác thì chi bằng tự kiểm điểm lại bản thân đi. Anh nghĩ không ai biết chuyện năm xưa anh ăn hoa hồng hai đầu à?”
Cố Hướng Đông lập tức biến sắc: “Sao cô lại...”
Nói được một nửa, hắn mới ý thức được suýt chút mình đã bị hớ nên vội ngậm miệng lại.
Trong lòng lại cực kỳ hoảng hốt: Hắn cứ nghĩ mình đã giấu kín lắm rồi, nhưng sao Lâm Khấu Khấu lại biết được chứ?
Lâm Khấu Khấu chỉ cho hắn một lời khuyên: “Lúc đó không bảo anh cuốn xéo là vì giữ lại chút mặt mũi cho anh; nhưng giờ Hàng Hướng đã thuộc dưới quyền của tập đoàn Lượng Tử, các phe nội bộ tranh đấu nhau phức tạp, không cẩn thận sẽ bị người ta bắt được thóp đấy, khuyên anh nên cẩn thận một chút, khép đuôi lại làm người đi, đừng có sủa bậy khắp nơi nữa.”
Nói xong, cô đi thẳng tới phía thang máy.
Cố Hướng Đông ở phía sau lớn tiếng mắng cô “Nói bậy”, cô cũng chẳng quan tâm.
Tô Nghênh sẽ gọi điện thoại trao đổi với họ về kết quả của buổi phỏng vấn sau, vì thế mọi người không cần thiết ở lại nữa, cứ thế đi xuống lầu.
Sau khi phỏng vấn xong, hình như Hướng Nhất Mặc có hơi thất thần.
Mãi tới khi ra khỏi cửa Khương Thượng Bạch, nhớ lại những ngày tháng mình đã trải qua, anh ta khó tránh có cảm giác phức tạp với vị “trùm cuối” Lâm Khấu Khấu này.
Nhưng cuối cùng Hướng Nhất Mặc chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “Cảm ơn nhé.”
Sau đó cầm dù đi về.
Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ đứng cạnh nhau, đưa mắt nhìn anh ta đi xa.
Bùi Thứ hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Lâm Khấu Khấu suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Một headhunter giỏi có thể thay đổi cả cuộc sống của một người. Tôi rất vui khi được quay lại nghề.”
Bùi Thứ im lặng một lúc lâu.
________
Dù kết quả phỏng vấn chính thức thường mất vài ngày mới có, nhưng đối với những cuộc phỏng vấn chuẩn chỉnh, sau khi kết thúc HR sẽ nhanh chóng liên hệ với cố vấn headhunter, phản hồi lại tình hình phỏng vấn của ứng viên, lúc này đã có thể nhìn ra được có cơ hội được gửi offer hay không rồi.
Cố Hướng Đông cứ nghĩ lần này Bành Chí Phi phỏng vấn rất thuận lợi.
Hắn chuẩn bị tới Tháp Babel để khi có phản hồi của bên Tô Nghênh thì sẽ lập tức báo cho Bành Chí Phi.
Nhưng không ngờ là Cố Hướng Đông vừa bước vào cửa Tháp Babel đã thấy Hướng Nhất Mặc.
Thanh niên vừa gặp ở Khương Thượng Bạch kia đang ôm một thùng giấy ra khỏi văn phòng chật hẹp của mình. Bành Chí Phi và Bành Lập cháu ông ta đang khoanh tay đứng một bên nhìn theo, trên mặt treo một nụ cười lạnh.
Trong khu làm việc cực kỳ yên tĩnh.
Ai nấy đều cúi thấp đầu, không dám nói gì.
Chỉ có một cô gái đứng trong góc khẽ thổn thức.
Cố Hướng Đông thấy thế thì hơi sửng sốt, đi tới hỏi: “Tổng Giám đốc Bành, chuyện này?”
Bành Chí Phi cười mỉa mai: “Diệt trừ u nhọt trong công ty, đánh kẻ sa cơ ăn cháo đá bát ấy mà. Tôi muốn thấy cậu ta cút ra khỏi đây!”
Trên mặt Bành Lập còn bầm một mảng, ánh mắt nhìn Hướng Nhất Mặc cực kỳ tàn ác, bồi thêm một câu: “Thứ rác rưởi đi làm mà đánh cấp trên ấy à, tôi sẽ chống mắt lên xem công ty nào thuê cậu ta.”
Rõ ràng cuộc phỏng vấn ở Khương Thượng Bạch đã cho họ một niềm tin cực lớn.
Chẳng ai để ý một người như Hướng Nhất Mặc đi cả.
Chỉ biết làm việc thì có ích gì?
Công lao luôn được trao cho người khéo nói, có tài mà không nói thì ai mà biết là anh ta làm chứ?
Bành Chí Phi quay lại hỏi Cố Hướng Đông: “Bên kia đã phản hồi chưa?”
Cố Hướng Đông vừa định nói vẫn chưa thì điện thoại trong túi rung lên, là điện thoại của Tô Nghênh, hắn liền nói “Tới rồi”, sau đó đi sang một bên nhận máy.
Bành Chí Phi đã đoán trước nên không buồn để ý.
Hướng Nhất Mặc ôm thùng giấy tình cờ đi ngang qua ông ta.
Bành Chí Phi liền mỉa đểu: “Nhớ yêu cầu bên HR kiểm tra trước khi tuyển người đấy nhé, đừng có tuyển đám không ra gì vào.”
Những lời này là để làm người khác bẽ mặt.
Nhưng Hướng Nhất Mặc không hề tức giận, chỉ dừng lại rồi chợt hỏi: “Chưa nhận được offer mà đã dám để headhunter vào công ty, không hề lo sếp lớn sẽ biết, ông có lòng tin với buổi phỏng vấn ở Khương Thượng Bạch thế sao?”
Bành Chí Phi lập tức biến sắc.
Tất nhiên Cố Hướng Đông tới không phải với thân phận headhunter mà nói dối là người của công ty khách hàng, nhưng hôm nay Hướng Nhất Mặc lại trực tiếp vạch trần chuyện này ngay trước mặt nhiều người như thế!
Ông ta không thể không hoảng hốt được.
Song lúc này Bành Chí Phi chợt nhớ tới lúc phỏng vấn, đắc ý trở lại: “Đừng nói là cậu nghĩ người ta sẽ hài lòng mình đấy nhé? Nói cho cậu biết, sau này bất cứ chỗ nào có tôi thì sẽ không có chỗ cho cậu đâu!”
Nói xong, ông ta cười lớn.
Nhưng Hướng Nhất Mặc chỉ đưa mắt nhìn Cố Hướng Đông đứng ngoài.
Vốn Bành Chí Phi cũng không để ý, chỉ vô thức nhìn theo ánh mắt của anh ta, tự nhiên trong lòng chợt lạnh toát.
Vì Cố Hướng Đông vừa rồi còn bình thường, lúc này đã ngây ngốc ra đó.
Một tay hắn cầm điện thoại, ánh mắt xuyên qua lớp kính nhìn tới Bành Chí Phi, trong đôi mắt tràn đầy sự kinh sợ, tựa như vừa bị người ta tát thẳng một bạt tai, chật vật mà khó xử đến lạ!
Bành Chí Phi chưa kịp mở miệng cười đã bị nghẹn họng, như con ngỗng bị túm ngang cổ, khuôn mặt bị nghẹn tới mức đỏ lên, sự tức giận và sợ hãi cùng xông lên não khiến ông ta đứng sững đó như một bức tượng, không nhúc nhích được chút nào.
Còn Hướng Nhất Mặc chỉ bình tĩnh nhìn ông ta một cái rồi quay người bỏ đi.
Nhưng không phải đi tới phía cửa mà là đi tới chỗ cô gái đang giàn giụa nước mắt kia.
Trương Tinh cũng bị đuổi, đến cả thời gian thử việc cũng không qua được.
Hướng Nhất Mặc đứng trước bàn của cô ta, khẽ cười rồi nói: “Anh nhảy việc, em có muốn đi cùng không?”
Cô gái khóc tới mức đỏ hoe mắt ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh ta.
________
Tô Nghênh cũng không dám tin vào kết quả này.
Lúc cô ta cầm CV của Hướng Nhất Mặc, thậm chí còn không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Vì nếu tính theo năm, Hướng Nhất Mặc tuổi Ngọ!
Thế mà lúc cô ta giả vờ lơ đễnh nhắc Phùng Thanh, Phùng Thanh lại không hề phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói với cô ta: “Có thầy giúp tôi xem rồi, đúng là lúc còn trẻ tôi kỵ người tuổi Ngọ, nhưng giờ chỉ cần kiêng những người mệnh Kim, không cần để ý tới tuổi nữa. Báo tin cho Hướng Nhất Mặc đi, nói cậu ta cuối tuần sẽ bắt đầu đi làm.”
Ra khỏi văn phòng, Tô Nghênh vẫn thẫn thờ.
Cô ta nghe nói gần đây Phùng Thanh quen được một thầy phong thủy mới, nhưng hoàn toàn không thể ngờ để cả vụ kiêng tuổi Ngọ cũng thay đổi được.
Vì thế lúc gọi điện thoại báo tin cho Cố Hướng Đông, cô ta nói rất ngắn gọn.
Sau đó mới gọi cho bên Kỳ Lộ.
Lâm Khấu Khấu không hề ngạc nhiên với kết quả này, chỉ hỏi lại: “Có phải bên các cô hứa hẹn cho Bành Chí Phi cổ phần không?”
Tô Nghênh: “...”
Lâm Khấu Khấu cười: “Đừng vội phủ nhận, tôi biết lý lịch của anh Hướng vẫn chưa đủ, đúng thực là giờ vẫn chưa có thành tích gì. Vì thế chúng tôi không cần nhiều cổ phần đâu, một nửa số của Bành Chí Phi là đủ. Có thể đợi nhậm chức được một năm rồi xét theo tình hình, như thế cũng không làm khó cho cô, cô thấy thế nào?”
Tô Nghênh nghiến răng: “Chuyện này tôi phải hỏi lại ông chủ đã.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Ồ, không sao hết. Ngoài ra, dù ứng viên không nhắc tới nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, các cô sẽ cho anh ấy một văn phòng rộng rãi, đầy đủ ánh sáng mà đúng không?”
“Văn phòng của vị trí Giám đốc chắc chắn sẽ không quá nghèo nàn đâu.” Tô Nghênh không hiểu sao cô lại phải nhấn mạnh điểm này, “Cô hỏi chuyện này là có lý do đặc biệt gì ư?”
Hiện tại là khoảng năm giờ chiều.
Mặt trời phía tây đã sắp lặn hết, vầng sáng màu đỏ dát trên màn trời từ từ mờ đi. Nhưng cửa sổ bằng kính của Kỳ Lộ lại rất trong, cho phép ánh sáng bên ngoài hoàn toàn xuyên qua, nhìn vẫn rực rỡ như thế, tựa như bao bọc tất cả mọi người.
Lâm Khấu Khấu cầm điện thoại, giương mắt nhìn ra ngoài.
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng hôm tới gõ cửa phòng Hướng Nhất Mặc, đó là một gian phòng mờ tối. Trong không gian chật hẹp tới mức di chuyển cũng khó kia, Hướng Nhất Mặc như con ve bị chôn vùi dưới lớp bùn, đã chờ đợi 3, 4 năm, âm thầm tập trung vào những kế hoạch sáng tạo của mình, trải qua từng đêm dài ở đó, dáng vẻ hao gầy, tràn đầy nỗi cô liêu...
Nhưng anh ta lại không có được những thứ mà mình nên có.
Ngay cả một văn phòng tươm tất cũng không.
Lâm Khấu Khấu thất thần một lúc lâu, nghe giọng nói nghi ngờ của Tô Nghênh bên kia mới thu mắt về, chậm rãi nói: “Không có nguyên nhân gì đặc biệt hết, tôi chỉ nghĩ ứng viên của mình xứng đáng có một khởi đầu mới mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.