Chương 14: Cô ấy không phải bạn gái của tôi.
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
26/09/2023
Phong Tiêu lau người xong liền cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái đứng lên.
Điện thoại di động lúc này rung lên, lúc đi lau người anh để nó trên bàn cafe cạnh sô pha, nhìn thấy người gọi là Ngô Trình Thành liền nhận cuộc gọi.
Dường như điện thoại của Phong Tiêu để chế độ rung, hắn lại đi lau người một lúc nên đã có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Tam ca.”
Ngô Trình Thành ngồi cách quầy bar không xa, trong miệng ngậm một điếu thuốc:”Cậu đang làm gì vậy, sao lại không nghe máy?”
“Mới tắm xong, điện thoại để chế độ rung.”
Ngô Trình Thành gật đầu:”Cậu vẫn còn đang ở nhà của cô bạn gái nhỏ sao?”
Phong Tiêu lười giải thích chuyện bạn gái, giọng nói lười biếng:”Anh gọi có việc gì không?”
Nói xong, ánh mắt bị thu hút bởi một cuốn sách rơi dưới đất, có lẽ chủ nhân của nó đánh rơi quên mang theo.
Sách bài tập bên ngoài được viết cái tên “Diệp Ngọc Dao” rất mới, dường như cô mới vừa mua để ôn luyện thêm.
“Tống Hiểu Minh nói cậu xảy ra tai nạn xe, tôi gọi mấy lần nhưng đều tắt máy, thế nào có bị thương nghiêm trọng không?”
“Tam ca, tôi không sao, không chết được.” - Phong Tiêu lật qua trang vở, chỉ nhìn thấy các loại bài tập.
Bình thường anh sẽ không để ý đến vở bài tập của người khác, nhưng nhìn thấy nét chữ của chủ nhân rất đẹp, trình bày cẩn thận sạch sẽ không có chút tẩy xóa nào.
“Thật hấp dẫn.”
“Phong Tiêu, cái gì hấp dẫn cậu?
Phong Tiêu phục hồi tinh thần nói;”Tôi phát hiện ra một điều rất hấp dẫn.”
“Thật sao, nó có liên quan đến cô bạn gái nhỏ của cậu không?” - Ngô Trình Thành chắc chắn hỏi.
Phong Tiêu lắc đầu:”Cô ấy không phải bạn gái của tôi.”
“Phong Tiêu, chúng ta quen nhau mấy năm nay, chưa bao giờ tôi thấy cậu mang chuyện này để giải thích.”
Ngôi Thành Trình nhớ lại trước đây có nhiều cô gái theo đuổi Phong Tiêu, liền bị bọn hắn trêu chọc như vậy. Phong Tiêu đều không thèm để ý mà chỉ nói ”nhàm chán”
Đây là lần đầu tiên chủ động giảng giải.
“Nói thật với Tam ca, có thích cô ấy không?”
Phong Tiêu đang lật cuốn sách bài tập bỗng nhiên dừng lại, tự hỏi bản thân có thích không?”
Bên kia cũng không có gì phải vội vã, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Phong Tiêu.
“Tam ca, anh đã từng thích ai chưa?”
“Khụ… khụ…”
Ngô Trình Thành không ngờ đột ngột bị hỏi ngược lại, anh ta giật mình nuốt khói thuốc vào trong phổi, ho khan liên tục, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, đột nhien nhớ lại cái gì đó liền bật cười:”Đột nhiên nhớ lại đến cô gái ngồi bàn trên…”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó, tôi chỉ im lặng nhìn cô ấy cho đến khi tốt nghiệp, sao đó nghe nói cô ấy đậu vào một trường đại học tốt nhất cả nước.”
Sắc mặt Phong Tiêu đột nhiên trở nên lạnh băng, anh trừng mắt nhìn cái tên ở giữa cuốn bài tập, Hạ Nhất Đông.
Chữ viết nguệch ngoạc hoàn toàn trái ngược với sự đẹp đẽ gọn gàng trước đó.
Có thể thấy chủ nhân của dòng chữ này đã không hề bình tĩnh khi viết ra cái tên này.
Ở những trang tiếp theo, ba chữ “Hạ Nhất Đông” dần dần tăng lên, thậm chí còn có một trang ghi kín tên người này.
“Tam ca.”
“Sao vậy?”
Phong Tiêu ném cuốn bài tập lên bàn, không hiểu tại sao trong lòng lại vô cùng tức giận:”Căn phòng trên tầng hai vẫn còn trống?”
“Ừ.”
“Ngày mai tôi sẽ đến đó và ở lại.”
Ngô Trình Thành:”...”
Sáng hôm sau khi Vân Ngữ Tịch định đi ra ngoài, lại nghe được Phong Tiêu nói muốn dọn ra ngoài.
Cô gật đầu nói chỉ cần để chìa khóa dưới chậu hoa ngoài sân.
Gương mặt tuấn tú của Phong Tiêu đen như mực, hung hăng trừng mắt nhìn cô, kết quả đối phương không để ý, vui vẻ đi đến trường.
Không biết vì lý do gì Phong Tiêu muốn dọn đi, nhưng có thể rời đi là một điều tốt.
Luôn có điều bất tiện khi hai người sống chung dưới một mái nhà.
Hơn nữa nếu anh ta có chuyện gì xảy ra, sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Tống Hiểu Minh lái chiếc xe thể thao hào nhoáng lần trước đậu trước cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt cau có của Phong Tiêu liền cười nham hiểm trêu ghẹo:”Không thỏa mãn được dục vọng sao?”
Phong Tiêu lười trả lời, hành lý của anh tại nhà họ Diệp không nhiều, ném cái túi màu đen ở ghế sau.
“Xem ra là cãi nhau?” - Tống Hiểu Minh ánh mắt càng lúc càng giễu cợt,
Phong Tiêu dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Ngồi trong xe thể thao là hai nam nhân tướng mạo xuất chúng, vốn đã rất bắt mắt, bên trong còn có một người khăn gạc quấn trên đầu dày com, khiến càng thêm chú ý.
Trong khi dừng đèn đỏ, một người phụ nữ ngồi trong ô tô với lớp trang điểm tinh xảo bấm còi và cố tình mỉm cười với họ.
Tống Hiểu Minh huýt sáo, một tỷ tỷ xinh đẹp, đúng là khẩu vị hắn thích thú.
“Hạ…”
“Cái gì?”
Tống Hiểu Minh quay đầu lại:”Cậu vừa nói cái gì?”
Phong Tiêu im lặng, cũng may là anh nhắm mắt lại, nếu không liền có thể nhìn rõ sự khó chịu trong mắt anh. Suýt một chút nữa anh đã mở miệng hỏi Hạ Nhất Đông là người như thế nào?
Hóa ra trong tâm vẫn là không cam lòng.
Tống Hiểu Minh từng nói với anh rằng trong tin đồn ở trường TH Nam Dương, người ta nói rằng Diệp Ngọc Dao không ngần ngại đứng ở cuối kỳ thi để được ngồi cùng bàn với Hạ Nhất Đông.
Lúc đầu anh không thèm quan tâm đến, nhưng khi nghĩ đến cái tên trong cuốn sách hôm qua, anh không thể không thừa nhận, Hạ Nhất Đông này cực kỳ có giá trị trong lòng của Diệp Ngọc Dao.
Phong Tiêu đến Devil ở, Ngô Trình Thành cũng không hỏi thêm cái gì nữa.
Chỉ là có người ở lại mấy ngày, bắt đầu bắt bẻ đồ ăn không nuốt trôi.
Nói đến mức người phục vụ tức giận, đây là quán bar không phải nhà hàng, nấu ăn miễn phí cho vị tổ tiên này đã rất tốt rồi, còn tỏ ra chê bai hắn nấu đồ không thể ăn được.
Ông chủ trước giờ chưa từng nói qua hắn làm đồ ăn không ngon.
“Phong Tiêu, nếu không buông được thì hãy gọi điện cho cô ấy đi.” - Ngô Trình Thành cười nửa miệng nói.
Ngô Trình Thành thích mặc áo sơ mi màu đen, với dáng người cao gầy, anh ấy trông đặc biệt đẹp trai.
Lúc này, Ngô Trình Thành tựa người vào cánh cửa nhìn người đàn ông đang chơi game với vẻ mặt nhăn nhó, ở tại quán bar đã mấy ngày cũng không thấy xuống lầu một lần. Mặc dù nói bị thương nên không muốn gặp người khác, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra tâm trạng không tốt của Phong Tiêu.
Phong Tiêu làm bộ không nghe thấy và tập trung chơi game.
Bởi vì tâm tình rất kém, Phong Tiêu đã ngược đãi không ít người trong game, rất nhiều người trong game đang mắng nhân vật của anh trên Kênh thế giới, những người có quan hệ tốt trong game liền hỏi anh đã xảy ra chuyện gì?
Anh ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa?
Giống như có một luồng khí ứ đọng trong lòng, tưởng rằng nó sẽ từ từ tiêu tán đi, nhưng ngược lại nó càng ngày càng tích tụ, không tìm được lối thoát, nó cứ chạy loạn trong lòng.
“Đừng bận tâm.”
Ngô Trình Thành xoay người quyết định ra ngoài tìm đồ ăn, tay nghề của người pha rượu quả thực kém cỏi, nhưng đối với một số người đàn ông độc thân như hắn có người nấu cơm miễn phí cũng không phải điều dễ dàng gì.
Một hai giờ sáng, quán bar vẫn rất náo nhiệt, nhưng bên ngoài trời lạnh lẽo, cũng không có nhiều quán đồ nướng còn mở cửa.
Nửa giờ sau…
Phục vụ quán bar nhìn thấy ông chủ ôm một người trở về, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng có thể nhận biết đó là một nữ nhân, mái tóc buông xõa xuống cánh tay, hắn muốn đến gần nhìn rõ hơn thì ông chủ trực tiếp đêm người bế lên tầng hai.
Cánh cửa của một căn phòng vắng vẻ trên tầng hai được mở ra, Ngô Trình Thành ôm người trong lòng bước vào:”Phong Tiêu, cậu có biết người này không?”
“Diệp Ngọc Dao?”
Phong Tiêu giật mình, không để ý đến các nhân vật đang PK bên trong, kinh ngạc đứng dậy.
Ngô Trình Thành nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng lập tức sáng suốt:”Cô bạn gái nhỏ của cậu?”
Khi nãy anh đang chuẩn bị ăn đồ nướng liền nhìn thấy một cô gái trẻ toàn thân mùi rượu nồng nặc, theo sau là mấy tên côn đồ tóc xanh tóc vàng, cô gái đang bất mãn đấy bọn người đang chạm vào mình.
Bọn côn đồ đó liếc nhau mấy cái rồi muốn bắt người đi.
Ngô Trình Thành cũng không thể ngồi nhìn như vậy, đành đứng dậy cứu người, lúc hỏi cô ấy là ai, nhà ở đâu chỉ nghe cô ấy mơ hồi nói một câu trường Nam Dương.
Phong Tiêu không nhất định quen thuộc cả trường Nam Duong, nhưng hắn nghĩ làm người tốt nên làm tới cùng, đem người mang về.
Điện thoại di động lúc này rung lên, lúc đi lau người anh để nó trên bàn cafe cạnh sô pha, nhìn thấy người gọi là Ngô Trình Thành liền nhận cuộc gọi.
Dường như điện thoại của Phong Tiêu để chế độ rung, hắn lại đi lau người một lúc nên đã có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Tam ca.”
Ngô Trình Thành ngồi cách quầy bar không xa, trong miệng ngậm một điếu thuốc:”Cậu đang làm gì vậy, sao lại không nghe máy?”
“Mới tắm xong, điện thoại để chế độ rung.”
Ngô Trình Thành gật đầu:”Cậu vẫn còn đang ở nhà của cô bạn gái nhỏ sao?”
Phong Tiêu lười giải thích chuyện bạn gái, giọng nói lười biếng:”Anh gọi có việc gì không?”
Nói xong, ánh mắt bị thu hút bởi một cuốn sách rơi dưới đất, có lẽ chủ nhân của nó đánh rơi quên mang theo.
Sách bài tập bên ngoài được viết cái tên “Diệp Ngọc Dao” rất mới, dường như cô mới vừa mua để ôn luyện thêm.
“Tống Hiểu Minh nói cậu xảy ra tai nạn xe, tôi gọi mấy lần nhưng đều tắt máy, thế nào có bị thương nghiêm trọng không?”
“Tam ca, tôi không sao, không chết được.” - Phong Tiêu lật qua trang vở, chỉ nhìn thấy các loại bài tập.
Bình thường anh sẽ không để ý đến vở bài tập của người khác, nhưng nhìn thấy nét chữ của chủ nhân rất đẹp, trình bày cẩn thận sạch sẽ không có chút tẩy xóa nào.
“Thật hấp dẫn.”
“Phong Tiêu, cái gì hấp dẫn cậu?
Phong Tiêu phục hồi tinh thần nói;”Tôi phát hiện ra một điều rất hấp dẫn.”
“Thật sao, nó có liên quan đến cô bạn gái nhỏ của cậu không?” - Ngô Trình Thành chắc chắn hỏi.
Phong Tiêu lắc đầu:”Cô ấy không phải bạn gái của tôi.”
“Phong Tiêu, chúng ta quen nhau mấy năm nay, chưa bao giờ tôi thấy cậu mang chuyện này để giải thích.”
Ngôi Thành Trình nhớ lại trước đây có nhiều cô gái theo đuổi Phong Tiêu, liền bị bọn hắn trêu chọc như vậy. Phong Tiêu đều không thèm để ý mà chỉ nói ”nhàm chán”
Đây là lần đầu tiên chủ động giảng giải.
“Nói thật với Tam ca, có thích cô ấy không?”
Phong Tiêu đang lật cuốn sách bài tập bỗng nhiên dừng lại, tự hỏi bản thân có thích không?”
Bên kia cũng không có gì phải vội vã, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Phong Tiêu.
“Tam ca, anh đã từng thích ai chưa?”
“Khụ… khụ…”
Ngô Trình Thành không ngờ đột ngột bị hỏi ngược lại, anh ta giật mình nuốt khói thuốc vào trong phổi, ho khan liên tục, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, đột nhien nhớ lại cái gì đó liền bật cười:”Đột nhiên nhớ lại đến cô gái ngồi bàn trên…”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó, tôi chỉ im lặng nhìn cô ấy cho đến khi tốt nghiệp, sao đó nghe nói cô ấy đậu vào một trường đại học tốt nhất cả nước.”
Sắc mặt Phong Tiêu đột nhiên trở nên lạnh băng, anh trừng mắt nhìn cái tên ở giữa cuốn bài tập, Hạ Nhất Đông.
Chữ viết nguệch ngoạc hoàn toàn trái ngược với sự đẹp đẽ gọn gàng trước đó.
Có thể thấy chủ nhân của dòng chữ này đã không hề bình tĩnh khi viết ra cái tên này.
Ở những trang tiếp theo, ba chữ “Hạ Nhất Đông” dần dần tăng lên, thậm chí còn có một trang ghi kín tên người này.
“Tam ca.”
“Sao vậy?”
Phong Tiêu ném cuốn bài tập lên bàn, không hiểu tại sao trong lòng lại vô cùng tức giận:”Căn phòng trên tầng hai vẫn còn trống?”
“Ừ.”
“Ngày mai tôi sẽ đến đó và ở lại.”
Ngô Trình Thành:”...”
Sáng hôm sau khi Vân Ngữ Tịch định đi ra ngoài, lại nghe được Phong Tiêu nói muốn dọn ra ngoài.
Cô gật đầu nói chỉ cần để chìa khóa dưới chậu hoa ngoài sân.
Gương mặt tuấn tú của Phong Tiêu đen như mực, hung hăng trừng mắt nhìn cô, kết quả đối phương không để ý, vui vẻ đi đến trường.
Không biết vì lý do gì Phong Tiêu muốn dọn đi, nhưng có thể rời đi là một điều tốt.
Luôn có điều bất tiện khi hai người sống chung dưới một mái nhà.
Hơn nữa nếu anh ta có chuyện gì xảy ra, sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Tống Hiểu Minh lái chiếc xe thể thao hào nhoáng lần trước đậu trước cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt cau có của Phong Tiêu liền cười nham hiểm trêu ghẹo:”Không thỏa mãn được dục vọng sao?”
Phong Tiêu lười trả lời, hành lý của anh tại nhà họ Diệp không nhiều, ném cái túi màu đen ở ghế sau.
“Xem ra là cãi nhau?” - Tống Hiểu Minh ánh mắt càng lúc càng giễu cợt,
Phong Tiêu dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Ngồi trong xe thể thao là hai nam nhân tướng mạo xuất chúng, vốn đã rất bắt mắt, bên trong còn có một người khăn gạc quấn trên đầu dày com, khiến càng thêm chú ý.
Trong khi dừng đèn đỏ, một người phụ nữ ngồi trong ô tô với lớp trang điểm tinh xảo bấm còi và cố tình mỉm cười với họ.
Tống Hiểu Minh huýt sáo, một tỷ tỷ xinh đẹp, đúng là khẩu vị hắn thích thú.
“Hạ…”
“Cái gì?”
Tống Hiểu Minh quay đầu lại:”Cậu vừa nói cái gì?”
Phong Tiêu im lặng, cũng may là anh nhắm mắt lại, nếu không liền có thể nhìn rõ sự khó chịu trong mắt anh. Suýt một chút nữa anh đã mở miệng hỏi Hạ Nhất Đông là người như thế nào?
Hóa ra trong tâm vẫn là không cam lòng.
Tống Hiểu Minh từng nói với anh rằng trong tin đồn ở trường TH Nam Dương, người ta nói rằng Diệp Ngọc Dao không ngần ngại đứng ở cuối kỳ thi để được ngồi cùng bàn với Hạ Nhất Đông.
Lúc đầu anh không thèm quan tâm đến, nhưng khi nghĩ đến cái tên trong cuốn sách hôm qua, anh không thể không thừa nhận, Hạ Nhất Đông này cực kỳ có giá trị trong lòng của Diệp Ngọc Dao.
Phong Tiêu đến Devil ở, Ngô Trình Thành cũng không hỏi thêm cái gì nữa.
Chỉ là có người ở lại mấy ngày, bắt đầu bắt bẻ đồ ăn không nuốt trôi.
Nói đến mức người phục vụ tức giận, đây là quán bar không phải nhà hàng, nấu ăn miễn phí cho vị tổ tiên này đã rất tốt rồi, còn tỏ ra chê bai hắn nấu đồ không thể ăn được.
Ông chủ trước giờ chưa từng nói qua hắn làm đồ ăn không ngon.
“Phong Tiêu, nếu không buông được thì hãy gọi điện cho cô ấy đi.” - Ngô Trình Thành cười nửa miệng nói.
Ngô Trình Thành thích mặc áo sơ mi màu đen, với dáng người cao gầy, anh ấy trông đặc biệt đẹp trai.
Lúc này, Ngô Trình Thành tựa người vào cánh cửa nhìn người đàn ông đang chơi game với vẻ mặt nhăn nhó, ở tại quán bar đã mấy ngày cũng không thấy xuống lầu một lần. Mặc dù nói bị thương nên không muốn gặp người khác, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra tâm trạng không tốt của Phong Tiêu.
Phong Tiêu làm bộ không nghe thấy và tập trung chơi game.
Bởi vì tâm tình rất kém, Phong Tiêu đã ngược đãi không ít người trong game, rất nhiều người trong game đang mắng nhân vật của anh trên Kênh thế giới, những người có quan hệ tốt trong game liền hỏi anh đã xảy ra chuyện gì?
Anh ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa?
Giống như có một luồng khí ứ đọng trong lòng, tưởng rằng nó sẽ từ từ tiêu tán đi, nhưng ngược lại nó càng ngày càng tích tụ, không tìm được lối thoát, nó cứ chạy loạn trong lòng.
“Đừng bận tâm.”
Ngô Trình Thành xoay người quyết định ra ngoài tìm đồ ăn, tay nghề của người pha rượu quả thực kém cỏi, nhưng đối với một số người đàn ông độc thân như hắn có người nấu cơm miễn phí cũng không phải điều dễ dàng gì.
Một hai giờ sáng, quán bar vẫn rất náo nhiệt, nhưng bên ngoài trời lạnh lẽo, cũng không có nhiều quán đồ nướng còn mở cửa.
Nửa giờ sau…
Phục vụ quán bar nhìn thấy ông chủ ôm một người trở về, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng có thể nhận biết đó là một nữ nhân, mái tóc buông xõa xuống cánh tay, hắn muốn đến gần nhìn rõ hơn thì ông chủ trực tiếp đêm người bế lên tầng hai.
Cánh cửa của một căn phòng vắng vẻ trên tầng hai được mở ra, Ngô Trình Thành ôm người trong lòng bước vào:”Phong Tiêu, cậu có biết người này không?”
“Diệp Ngọc Dao?”
Phong Tiêu giật mình, không để ý đến các nhân vật đang PK bên trong, kinh ngạc đứng dậy.
Ngô Trình Thành nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng lập tức sáng suốt:”Cô bạn gái nhỏ của cậu?”
Khi nãy anh đang chuẩn bị ăn đồ nướng liền nhìn thấy một cô gái trẻ toàn thân mùi rượu nồng nặc, theo sau là mấy tên côn đồ tóc xanh tóc vàng, cô gái đang bất mãn đấy bọn người đang chạm vào mình.
Bọn côn đồ đó liếc nhau mấy cái rồi muốn bắt người đi.
Ngô Trình Thành cũng không thể ngồi nhìn như vậy, đành đứng dậy cứu người, lúc hỏi cô ấy là ai, nhà ở đâu chỉ nghe cô ấy mơ hồi nói một câu trường Nam Dương.
Phong Tiêu không nhất định quen thuộc cả trường Nam Duong, nhưng hắn nghĩ làm người tốt nên làm tới cùng, đem người mang về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.