Chương 113: Đêm Giáng Sinh Bão Táp 2
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
01/11/2023
Bữa tiệc kết thúc vào lúc 11h đêm.
Vừa về đến nhà, Vân Ngữ Tịch mở điện thoại mới phát hiện trong điện thoại di động của mình có vài cuộc gọi nhỡ của Lục Tiểu Hi, cô nhanh chóng gọi lại.
"Alo?" - giọng nói lè nhè của Lục Tiểu Hi vang lên.
"Cậu uống rượu sao?" - Vân Ngữ Tịch nhíu mày, hai người đã thân rất lâu nên cô cảm nhận được rõ ràng Tiểu Hi đang không vui.
"Ừm…có uống, uống một chút." - Lục Tiểu Hi cầm chai bia lắc lắc.
"Hà tiền bối đâu rồi?" - Vân Ngữ Tịch hỏi.
Hà Bách Niên sẽ không để Lục Tiểu Hi uống nhiều như vậy, và hôm nay Lục Tiểu Hi còn khoe với cô đêm nay sẽ cùng Hà Bách Niên có một đêm hẹn hò giáng sinh lãng mạng.
Lục Tiểu Hi cười mỉa mai: "Hắn ta… haha… không biết."
"Cậu đang ở đâu?" - Vân Ngữ Tịch cầm chiếc áo khoác vừa mới cởi ra, chuẩn bị ra ngoài đi tìm cô.
"Tớ đang ở quán rượu cũ." - Lục Tiểu Hi chống cằm nhìn những chai bia lăn lộn trên bàn nói.
Phong Tiêu nhìn thấy Vân Ngữ Tịch vội vội vàng vàng từ gian phòng đi ra, nhìn thấy anh liền hỏi chìa khóa xe.
"Em đi đâu." - Anh hỏi.
"Em đi đón Tiểu Hi." - Vân Ngữ Tịch tuy không nghe Lục Tiểu Hi nói đã xảy ra chuyện gì, nhưng vào giờ này còn ở bên ngoài uống rượu, chắc chắn là đang gặp chuyện không vui.
Cô gọi cho Hà Bách Niên, nhưng điện thoại của anh ấy cũng đã tắt máy.
"Anh đi cùng em." - Phong Tiêu không an tâm khi để cô ra ngoài một mình.
"Đêm nay anh uống nhiều rồi, em có thể đi một mình. Anh yên tâm, em không phải là đứa trẻ ba tuổi, yên tâm đi Phong Tiêu."
"Không được, anh đi với em." - Phong Tiêu nhất quyết đi theo.
"Phong Tiêu, tin em đi." - Vân Ngữ Tịch nắm tay anh, ánh mắt nhìn anh kiên định: "Em hứa với anh, em chỉ ra ngoài đón Tiểu Hi thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Phong Tiêu dù không đồng ý nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Vân Ngữ Tịch hiếm khi nài nỉ nhiều như vậy, có lẽ hai cô gái có nhiều điều để nói, mang theo anh thật sự không tiện nói mấy chuyện riêng tư.
Cũng may cận vệ anh thuê đi theo bảo vệ cô, anh mới cảm thấy có chút an tâm.
"Điện thoại không được phép tắt máy, anh muốn luôn có thể liên hệ với em." - Phong Tiêu liên tục căn dặn.
"Vâng vâng vâng…" - Vân Ngữ Tịch liên tục gật đầu.
Vân Ngữ Tịch không muốn Phong Tiêu đi cùng thật sự chính là có tâm tư, khi nãy trong điện thoại Lục Tiểu Hi đã khóc và nói: "Tịch, tớ đau."
Có thể khiến Lục Tiểu Hi khổ sở nói ra lời này, chắc chắn cô ấy rất đau lòng.
Cô biết lúc này Lục Tiểu Hi sẽ không muốn gặp ai ngoại trừ cô.
Khi Vân Ngữ Tịch đến nơi, quán rượu đã đóng cửa, trời đêm giá lạnh, một mình Lục Tiểu Hi ngồi dưới ánh đèn đường, dưới chân vẫn còn mấy chai bia rỗng.
"Tiểu Hi."
Cô đỗ xe, vội vàng đi xuống nắm lấy tay Lục Tiểu Hi, tay Lục Tiểu Hi lạnh ngắt không còn chút nhiệt độ, còn mang theo sự run rẩy, Vân Ngữ Tịch đưa tay sờ lên mặt Lục Tiểu Hi, vẫn là hơi lạnh thấu xương.
Cô vừa tức giận vừa đau lòng, đầu tiên mang những chai bia ném vào thùng rác, lôi kéo người đang lạnh cóng lên xe, mở điều hòa không khí để hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, sau đó liền hỏi: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Từng dòng nước từ trong mắt Lục Tiểu Hi rơi xuống như thoát khỏi sự kìm nén, người luôn mỉm cười hiện tại lại mỏng mảnh như thủy tinh, nhìn thật đáng thương.
"Tịch, tớ đau ở đây." - Cô chỉ vào trái tim mình, khàn giọng nói.
Tim cô đau đến không thở được, mỗi lần đau nhói cô đều muốn khóc.
"Tiểu Hi." - Vân Ngữ Tịch không muốn nhìn Lục Tiểu Hi khóc, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: "Cậu và Hà tiền bối cải nhau à?"
Nhắc tới Hà Bách Niên, nước mắt vừa mới ngừng rơi của Lục Tiểu Hi lại bắt đầu rơi xuống, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Tình cảm mấy tháng đúng là không thể sánh bằng tình mấy năm."
Vân Ngữ Tịch im lặng lắng nghe giọng nói khàn khàn kèm theo tiếng nấc của Lục Tiểu Hi.
Hôm nay là giáng sinh, Lục Tiểu Hi và Hà Bách Niên hẹn nhau đón Giáng sinh cùng nhau, Hà Bách Niên đã đặt nhà hàng và mua vé xem phim đêm.
Không ngờ Sở Nhiên lại gọi điện cho Hà Bách Niên, sau khi nhận được cuộc gọi của cô ta, Hà Bách Niên đã nói xin lỗi Lục Tiểu Hi, nói rằng anh có việc gấp và nói rằng cô hãy ăn cơm trước khi anh rời đi và sẽ sớm quay lại.
Khi đó Lục Tiểu Hi thật ngây thơ, cô sẵn sàng đồng ý mà không hề suy nghĩ điều gì khác.
Nửa giờ sau, trong điện thoại di động của cô được gửi đến một bức ảnh, Hà Bách Niên đang ôm Sở Nhiên trong tay, anh ta đang mặc bộ quần áo khi vừa mới gặp cô.
"Chắc chắn có người cố ý muốn gây chuyện với cậu." - Vân Ngữ Tịch phân tích.
"Tịch, cậu chưa hiểu ý của tớ, tớ không quan tâm bức ảnh đó là cố ý hay không, tớ chỉ quan tâm rằng Hà Bách Niên đã lừa dối tớ." - Trong mắt Lục Tiểu Hi lộ rõ sự thất vọng và buồn bã.
"Nếu anh ấy nói thẳng với tớ rằng anh ấy đi tìm Sở Nhiên, cho dù tớ có chút không hài lòng nhưng tớ vẫn sẽ không cản anh ấy. Nhưng anh ấy lại lừa dối tớ nói rằng anh ấy có việc, còn nói tớ đợi hắn, tớ như một đứa ngốc ngồi đợi từ 8h đến bây giờ, mẹ nó, tớ như một con ngu."
Vân Ngữ Tịch không biết phải an ủi Lục Tiểu Hi như thế nào, nếu cô ở trong hoàn cảnh của Lục Tiểu Hi, nếu Phong Tiêu đối xử với cô như vậy, cô sẽ khó thở và có thể sẽ im lặng rời đi.
"Tịch, tớ muốn uống thêm." - Lục Tiểu Hi cắn môi, đè nén tiếng khóc trong miệng.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài của Lục Tiểu Hi cứng gắn, nhưng khi gặp phải chuyện tình cảm, cô phải đầu hàng.
"Tiểu Hi, chúng ta đi tìm tiền bối đi..cho dù… cho dù…" - Vân Ngữ Tịch nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lục Tiểu Hi, cứng rắn nói: "Cho dù anh ấy có muốn quay lại với người yêu cũ, thì anh ấy cũng phải giải thích mọi việc rõ ràng."
"Tớ còn muốn rõ ràng cái gì? Nếu anh ấy không còn cần tớ nữa, tớ còn muốn rõ ràng có ý nghĩa gì?" - Lục Tiểu Hi vừa nói, nước mắt lại chảy ra.
"Tiểu Hi, có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều, tiền bối hẳn không phải là loại người như vậy." - Vân Ngữ Tịch nói.
"Tịch, nếu không có Phong Tiêu, nếu lúc đó Hạ Nhất Đông chưa kết hôn, sau đó muốn quay lại với cậu, cậu có đồng ý không?" - Lục Tiểu Hi hỏi.
Vân Ngữ Tịch im lặng, không thể trả lời được.
"Cậu thấy đó, cậu cũng biết mối tình đầu là đẹp nhất, là khó quên nhất."
Không ai biết cảm giác của cô thế nào khi nhìn thấy bức ảnh đó.
Cô bướng bỉnh ngồi trong nhà hàng đợi anh về, chờ lời giải thích từ anh.
Nhưng cuối cùng cho đến khi nhà hàng đóng cửa, cô gọi cho anh và kết quả là điện thoại đã tắt máy.
Cô sợ anh quay về không tìm thấy cô nên cứ ngồi ở cột đèn bên ngoài nhà hàng, mặc cho cơn gió lạnh mùa đông thổi bay hơi ấm trên người cô từng chút một.
Vân Ngữ Tịch không đành lòng nhìn thấy cô như vậy, liền nắm lấy tay bạn thân: "Đừng bi quan như vậy, tình cảm không chỉ có mỗi mối tình đầu, quan trọng là bây giờ tiền bối yêu thích ai?"
Lục Tiểu Hi tựa đầu vào ghế nhắm mắt lại không muốn mở ra, nước mắt từ khóe mắt vẫn cứ rơi xuống.
Vân Ngữ Tịch không còn cách nào khác chỉ có thể mang Lục Tiểu Hi quay về Phong gia.
Phong Tiêu vẫn chưa ngủ, đang ngồi đợi cô ở phòng khách.
Vân Ngữ Tịch đỡ Lục Tiểu Hi đi vào, nhìn thấy Phong Tiêu đang đợi cô, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, thầm cảm ơn anh luôn ở bên cô khi cô khổ sở nhất, từng bước từng bước đi vào trái tim cô.
Sau khi ra hiệu cho anh, cô đưa Lục Tiểu Hi về phòng trước.
Chờ Lục Tiểu Hi ngủ, Vân Ngữ Tịch nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Phong Tiêu cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mang cho cô một ly sữa bò ấm, đợi cô uống xong liền âm yếm xoa đầu cô, nói cô đi ngủ sớm một chút.
Vân Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn anh, chủ động nắm tay anh và nhẹ nhàng nói cảm ơn anh.
Phong Tiêu nhíu mày, hiếm thấy Vân Ngữ Tịch chủ động với anh, sự việc của Lục Tiểu Hi khiến cô có chút cảm động. Anh ôm cô vào lòng: "Đồ ngốc, hẳn là anh nên cảm ơn em, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời còn lại của anh."
Cô tựa vào lòng ngực anh mỉm cười, có lẽ họ đã tương thông suy nghĩ, lời cảm ơn vừa rồi của cô cũng có ý nghĩa như vậy, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của cô, đồng hành cùng cô vượt qua bao nhiêu thương tâm và khổ sở.
Sáng hôm sau…
Lục Tiểu Hi dậy rất sớm, hôm nay trên trường có tiết kiểm tra, cô phải chạy đến trường sớm.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vân Ngữ Tịch, Lục Tiểu Hi liền cười lớn như không có chuyện gì: "Đừng lo, nam nhân là cái thá gì, hắn chỉ nên xuống địa ngục đi, chỉ là một cái cây thôi, bên ngoài kia có hàng ngàn cái cây khác đợi tớ đến hái."
Vân Ngữ Tịch hiểu rõ, cô ấy càng nói như vậy chính là càng có vấn đề.
Nhưng Vân Ngữ Tịch cũng không vạch trần: "Đúng vậy, chúng ta không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng được."
Vân Ngữ Tịch cũng đi làm, dự định sẽ gặp Hà Bách Niên để hỏi rõ ràng, anh ấy không thể một chân đạp hai thuyền như vậy được.
Đáng tiếc, Hà Bách Niên cả buổi sáng đều không đến công ty.
Đến chiều, Hà Bách Niên gọi điện về cho Trần Khả Hân nói là điện thoại bị mất, cần gì có thể gọi cho số này tìm hắn.
Trần Khả Hân nhìn số điện thoại này liền nhíu mày, nhìn Vân Ngữ Tịch nói: "Tiểu Tịch, Hà tổng và Tiểu Hi xảy ra chuyện gì sao, em có biết vừa rồi Hà tổng lấy số của ai gọi về không?"
Vân Ngữ Tịch trong lòng bất an: "Sở Nhiên?"
"Đúng vậy, là số điện thoại của cô ta, trước kia cô ta thường gọi tới sai bảo rất đáng ghét. Tôi cứ nghĩ đã xóa rồi nhưng không ngờ nó vẫn còn." - Trần Khả Hân bất bình nói tiếp: "Tại sao Hà tổng lại còn liên quan đến cô ta, Tiểu Hi tốt như vậy, là Hà tổng của chúng ta bị mù sao?"
Vân Ngữ Tịch rối bời, cô còn dự định muốn nghe lời giải thích của Hà Bách Niên.
Bây giờ Hà Bách Niên dùng điện thoại của Sơ Nhiên gọi về, chỉ có thể hiểu rằng anh ấy chính là đang ở cùng Sở Nhiên.
Vân Ngữ Tịch không yên lòng về Lục Tiểu Hi, liền gọi cho Phong Tiêu nói cô muốn ở với Lục Tiểu Hi mấy ngày.
Dù Phong Tiêu không vui ra sao cũng không thể ngăn cản được, dù anh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghĩ một chút liền đoán được có liên quan tới Hà Bách Niên.
Trong lòng lại cảm thấy bất mãn với Hà Bách Niên, tại sao cậu ta lại lôi kéo Vân Ngữ Tịch vào chuyện giữa hắn và Lục Tiểu Hi.
Vân Ngữ Tịch muốn đi vắng mấy ngày, anh nhớ cô thì phải làm sao?
Mấy ngày sau tại tập đoàn NY bão tố kéo đến ầm ầm, gương mặt đen như mực của tổng tài lại quay về, những kẻ sai phạm đều bị lôi ra chỉ trích đến phát khóc.
Vân Ngữ Tịch buổi sáng đi làm, buổi tối lại đến ở cùng Lục Tiểu Hi, Lục Tiểu Hi luôn tỏ ra bình thường, còn kéo cô đi ăn uống thỏa thích.
Nhưng Vân Ngữ Tịch càng ngày càng lo lắng, mỗi lần nửa đêm tỉnh lại đều nhìn thấy người bên cạnh không còn nữa, khi đi ra ngoài chỉ nhìn thấy Lục Tiểu Hi cuộn tròn người ngồi trong góc tối, co ro thân thể, lặng lẽ ngẩn người.
Cô không biết Hà Bách Niên có gọi điện thoại cho Lục Tiểu Hi hay không, nhưng cô chỉ biết trong nụ cười của Lục Tiểu Hi chất chứa nỗi buồn.
Vào ngày cuối cùng của năm cũ, Lục Tiểu Hi lại nổi điên, rủ Vân Ngữ Tịch đi du lịch.
Vân Ngữ Tịch biết tâm Lục Tiểu Hi đang không ổn nên thuận ý đi theo cô ấy.
Nhưng chuyến du lịch này theo ý Lục Tiểu Hi là quá điên rồi, cô ấy lái xe của bố Lục ra ngoài, ném điện thoại ở nhà, sau đó Vân Ngữ Tịch cũng chiều theo ý cô, tắt điện thoại ném lên giường, cả hai cùng nhau lên xe.
Không biết rằng khi Phong Tiêu không gọi được cho cô, anh ấy sẽ ra sao?
"Tịch, nếu cậu không muốn đi, tớ không miễn cưỡng cậu." - Lục Tiểu Hi lái xe nói.
"Đã đi cùng cậu đến đây rồi, lời này đã quá trễ." - Vân Ngữ Tịch ném lo lắng lại phía sau, coi như cô tùy hứng một lần đi.
Khi Hà Bách Niên từ bệnh viện trở về, ngôi nhà vắng tanh, tất cả những thứ liên quan đến Lục Tiểu Hi đều đã biến mất.
Trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt, hắn gọi điện cho Lục Tiểu Hi mấy lần nhưng không có ai trả lời.
Hắn biết mình đã đi quá xa, định giải thích với Lục Tiêu Hi, nhưng không ngờ chuyện của Sở Nhiên kéo dài đến tận hôm nay.
Hắn gọi thêm mấy lần, cuối cùng điện thoại tắt máy.
Hắn nhanh chóng gọi cho Vân Ngữ Tịch, nhưng điện thoại cũng tắt máy.
Hắn liền gọi cho Phong Tiêu.
"Alo?" - Phong Tiêu nhìn vào số điện thoại lạ nhíu mày
"Phong Tiêu, tôi là Hà Bách Niên. Tôi có thể gặp Vân Ngữ Tịch không?"
Nghe giọng nói này Phong Tiêu liền không vui: "Cậu tìm cô ấy làm gì?"
"Tôi…" - Hà Bách Niên ngập ngừng: "Tôi không gọi được cho Tiểu Hi."
Phong Tiêu lập tức hiểu vấn đề: "Điện thoại của Tịch Tịch cũng không gọi được?"
"Ừm…"
Hắn còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị ngắt máy, chưa đầy hai phút sau liền nhận lại cuộc gọi.
"Chết tiệt." - Hắn nghe thấy đầu bên kia là giọng chửi rủa của Phong Tiêu: " Có người vừa nói, cô ấy và Lục Tiểu Hi đã lái xe ra ngoài."
Điều khiến Phong Tiêu phát điên chính là hai người anh thuê vậy mà đều để mất dấu Vân Ngữ Tịch.
"Ra ngoài, đi đâu?" - Hà Bách Niên không hiểu.
"Cậu ở đâu, tôi đến chỗ cậu." - Phong Tiêu đứng lên cầm lấy chìa khóa xe, điện thoại Vân Ngữ Tịch không gọi được, hơn nữa còn ném lại, khiến anh rất tức giận.
Một giờ sau, hai người đàn ông ngồi bên trong nhà họ Lục.
Mẹ Lục nghi hoặc nhìn hai người liên hỏi: "Hai cậu đến đây có việc?"
"Dì Lục, con gọi điện cho Tịch Tịch nhưng điện thoại đã tắt máy, con chì muốn biết bọn họ đã đi đâu." - Phong Tiêu lịch sự nói.
"Bọn chúng không nói cho con biết à, hừ… hai đứa trẻ này." - Mẹ Lục phàn nàn: "Hôm qua Tiêu Hi đã gọi điện lúc 12h, nói muốn đi du lịch bằng xe tự lái, muốn mượn xe mấy ngày, nữa đêm lôi kéo Tiểu Tịch Tịch đến lấy xe, lúc đó dì còn ngủ, ba Lục mở cửa cho họ, các cậu đợi một lát, dì gọi điện hỏi ba Tiểu Hi một chút."
Vừa về đến nhà, Vân Ngữ Tịch mở điện thoại mới phát hiện trong điện thoại di động của mình có vài cuộc gọi nhỡ của Lục Tiểu Hi, cô nhanh chóng gọi lại.
"Alo?" - giọng nói lè nhè của Lục Tiểu Hi vang lên.
"Cậu uống rượu sao?" - Vân Ngữ Tịch nhíu mày, hai người đã thân rất lâu nên cô cảm nhận được rõ ràng Tiểu Hi đang không vui.
"Ừm…có uống, uống một chút." - Lục Tiểu Hi cầm chai bia lắc lắc.
"Hà tiền bối đâu rồi?" - Vân Ngữ Tịch hỏi.
Hà Bách Niên sẽ không để Lục Tiểu Hi uống nhiều như vậy, và hôm nay Lục Tiểu Hi còn khoe với cô đêm nay sẽ cùng Hà Bách Niên có một đêm hẹn hò giáng sinh lãng mạng.
Lục Tiểu Hi cười mỉa mai: "Hắn ta… haha… không biết."
"Cậu đang ở đâu?" - Vân Ngữ Tịch cầm chiếc áo khoác vừa mới cởi ra, chuẩn bị ra ngoài đi tìm cô.
"Tớ đang ở quán rượu cũ." - Lục Tiểu Hi chống cằm nhìn những chai bia lăn lộn trên bàn nói.
Phong Tiêu nhìn thấy Vân Ngữ Tịch vội vội vàng vàng từ gian phòng đi ra, nhìn thấy anh liền hỏi chìa khóa xe.
"Em đi đâu." - Anh hỏi.
"Em đi đón Tiểu Hi." - Vân Ngữ Tịch tuy không nghe Lục Tiểu Hi nói đã xảy ra chuyện gì, nhưng vào giờ này còn ở bên ngoài uống rượu, chắc chắn là đang gặp chuyện không vui.
Cô gọi cho Hà Bách Niên, nhưng điện thoại của anh ấy cũng đã tắt máy.
"Anh đi cùng em." - Phong Tiêu không an tâm khi để cô ra ngoài một mình.
"Đêm nay anh uống nhiều rồi, em có thể đi một mình. Anh yên tâm, em không phải là đứa trẻ ba tuổi, yên tâm đi Phong Tiêu."
"Không được, anh đi với em." - Phong Tiêu nhất quyết đi theo.
"Phong Tiêu, tin em đi." - Vân Ngữ Tịch nắm tay anh, ánh mắt nhìn anh kiên định: "Em hứa với anh, em chỉ ra ngoài đón Tiểu Hi thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Phong Tiêu dù không đồng ý nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Vân Ngữ Tịch hiếm khi nài nỉ nhiều như vậy, có lẽ hai cô gái có nhiều điều để nói, mang theo anh thật sự không tiện nói mấy chuyện riêng tư.
Cũng may cận vệ anh thuê đi theo bảo vệ cô, anh mới cảm thấy có chút an tâm.
"Điện thoại không được phép tắt máy, anh muốn luôn có thể liên hệ với em." - Phong Tiêu liên tục căn dặn.
"Vâng vâng vâng…" - Vân Ngữ Tịch liên tục gật đầu.
Vân Ngữ Tịch không muốn Phong Tiêu đi cùng thật sự chính là có tâm tư, khi nãy trong điện thoại Lục Tiểu Hi đã khóc và nói: "Tịch, tớ đau."
Có thể khiến Lục Tiểu Hi khổ sở nói ra lời này, chắc chắn cô ấy rất đau lòng.
Cô biết lúc này Lục Tiểu Hi sẽ không muốn gặp ai ngoại trừ cô.
Khi Vân Ngữ Tịch đến nơi, quán rượu đã đóng cửa, trời đêm giá lạnh, một mình Lục Tiểu Hi ngồi dưới ánh đèn đường, dưới chân vẫn còn mấy chai bia rỗng.
"Tiểu Hi."
Cô đỗ xe, vội vàng đi xuống nắm lấy tay Lục Tiểu Hi, tay Lục Tiểu Hi lạnh ngắt không còn chút nhiệt độ, còn mang theo sự run rẩy, Vân Ngữ Tịch đưa tay sờ lên mặt Lục Tiểu Hi, vẫn là hơi lạnh thấu xương.
Cô vừa tức giận vừa đau lòng, đầu tiên mang những chai bia ném vào thùng rác, lôi kéo người đang lạnh cóng lên xe, mở điều hòa không khí để hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, sau đó liền hỏi: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Từng dòng nước từ trong mắt Lục Tiểu Hi rơi xuống như thoát khỏi sự kìm nén, người luôn mỉm cười hiện tại lại mỏng mảnh như thủy tinh, nhìn thật đáng thương.
"Tịch, tớ đau ở đây." - Cô chỉ vào trái tim mình, khàn giọng nói.
Tim cô đau đến không thở được, mỗi lần đau nhói cô đều muốn khóc.
"Tiểu Hi." - Vân Ngữ Tịch không muốn nhìn Lục Tiểu Hi khóc, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: "Cậu và Hà tiền bối cải nhau à?"
Nhắc tới Hà Bách Niên, nước mắt vừa mới ngừng rơi của Lục Tiểu Hi lại bắt đầu rơi xuống, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Tình cảm mấy tháng đúng là không thể sánh bằng tình mấy năm."
Vân Ngữ Tịch im lặng lắng nghe giọng nói khàn khàn kèm theo tiếng nấc của Lục Tiểu Hi.
Hôm nay là giáng sinh, Lục Tiểu Hi và Hà Bách Niên hẹn nhau đón Giáng sinh cùng nhau, Hà Bách Niên đã đặt nhà hàng và mua vé xem phim đêm.
Không ngờ Sở Nhiên lại gọi điện cho Hà Bách Niên, sau khi nhận được cuộc gọi của cô ta, Hà Bách Niên đã nói xin lỗi Lục Tiểu Hi, nói rằng anh có việc gấp và nói rằng cô hãy ăn cơm trước khi anh rời đi và sẽ sớm quay lại.
Khi đó Lục Tiểu Hi thật ngây thơ, cô sẵn sàng đồng ý mà không hề suy nghĩ điều gì khác.
Nửa giờ sau, trong điện thoại di động của cô được gửi đến một bức ảnh, Hà Bách Niên đang ôm Sở Nhiên trong tay, anh ta đang mặc bộ quần áo khi vừa mới gặp cô.
"Chắc chắn có người cố ý muốn gây chuyện với cậu." - Vân Ngữ Tịch phân tích.
"Tịch, cậu chưa hiểu ý của tớ, tớ không quan tâm bức ảnh đó là cố ý hay không, tớ chỉ quan tâm rằng Hà Bách Niên đã lừa dối tớ." - Trong mắt Lục Tiểu Hi lộ rõ sự thất vọng và buồn bã.
"Nếu anh ấy nói thẳng với tớ rằng anh ấy đi tìm Sở Nhiên, cho dù tớ có chút không hài lòng nhưng tớ vẫn sẽ không cản anh ấy. Nhưng anh ấy lại lừa dối tớ nói rằng anh ấy có việc, còn nói tớ đợi hắn, tớ như một đứa ngốc ngồi đợi từ 8h đến bây giờ, mẹ nó, tớ như một con ngu."
Vân Ngữ Tịch không biết phải an ủi Lục Tiểu Hi như thế nào, nếu cô ở trong hoàn cảnh của Lục Tiểu Hi, nếu Phong Tiêu đối xử với cô như vậy, cô sẽ khó thở và có thể sẽ im lặng rời đi.
"Tịch, tớ muốn uống thêm." - Lục Tiểu Hi cắn môi, đè nén tiếng khóc trong miệng.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài của Lục Tiểu Hi cứng gắn, nhưng khi gặp phải chuyện tình cảm, cô phải đầu hàng.
"Tiểu Hi, chúng ta đi tìm tiền bối đi..cho dù… cho dù…" - Vân Ngữ Tịch nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lục Tiểu Hi, cứng rắn nói: "Cho dù anh ấy có muốn quay lại với người yêu cũ, thì anh ấy cũng phải giải thích mọi việc rõ ràng."
"Tớ còn muốn rõ ràng cái gì? Nếu anh ấy không còn cần tớ nữa, tớ còn muốn rõ ràng có ý nghĩa gì?" - Lục Tiểu Hi vừa nói, nước mắt lại chảy ra.
"Tiểu Hi, có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều, tiền bối hẳn không phải là loại người như vậy." - Vân Ngữ Tịch nói.
"Tịch, nếu không có Phong Tiêu, nếu lúc đó Hạ Nhất Đông chưa kết hôn, sau đó muốn quay lại với cậu, cậu có đồng ý không?" - Lục Tiểu Hi hỏi.
Vân Ngữ Tịch im lặng, không thể trả lời được.
"Cậu thấy đó, cậu cũng biết mối tình đầu là đẹp nhất, là khó quên nhất."
Không ai biết cảm giác của cô thế nào khi nhìn thấy bức ảnh đó.
Cô bướng bỉnh ngồi trong nhà hàng đợi anh về, chờ lời giải thích từ anh.
Nhưng cuối cùng cho đến khi nhà hàng đóng cửa, cô gọi cho anh và kết quả là điện thoại đã tắt máy.
Cô sợ anh quay về không tìm thấy cô nên cứ ngồi ở cột đèn bên ngoài nhà hàng, mặc cho cơn gió lạnh mùa đông thổi bay hơi ấm trên người cô từng chút một.
Vân Ngữ Tịch không đành lòng nhìn thấy cô như vậy, liền nắm lấy tay bạn thân: "Đừng bi quan như vậy, tình cảm không chỉ có mỗi mối tình đầu, quan trọng là bây giờ tiền bối yêu thích ai?"
Lục Tiểu Hi tựa đầu vào ghế nhắm mắt lại không muốn mở ra, nước mắt từ khóe mắt vẫn cứ rơi xuống.
Vân Ngữ Tịch không còn cách nào khác chỉ có thể mang Lục Tiểu Hi quay về Phong gia.
Phong Tiêu vẫn chưa ngủ, đang ngồi đợi cô ở phòng khách.
Vân Ngữ Tịch đỡ Lục Tiểu Hi đi vào, nhìn thấy Phong Tiêu đang đợi cô, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, thầm cảm ơn anh luôn ở bên cô khi cô khổ sở nhất, từng bước từng bước đi vào trái tim cô.
Sau khi ra hiệu cho anh, cô đưa Lục Tiểu Hi về phòng trước.
Chờ Lục Tiểu Hi ngủ, Vân Ngữ Tịch nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Phong Tiêu cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mang cho cô một ly sữa bò ấm, đợi cô uống xong liền âm yếm xoa đầu cô, nói cô đi ngủ sớm một chút.
Vân Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn anh, chủ động nắm tay anh và nhẹ nhàng nói cảm ơn anh.
Phong Tiêu nhíu mày, hiếm thấy Vân Ngữ Tịch chủ động với anh, sự việc của Lục Tiểu Hi khiến cô có chút cảm động. Anh ôm cô vào lòng: "Đồ ngốc, hẳn là anh nên cảm ơn em, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời còn lại của anh."
Cô tựa vào lòng ngực anh mỉm cười, có lẽ họ đã tương thông suy nghĩ, lời cảm ơn vừa rồi của cô cũng có ý nghĩa như vậy, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của cô, đồng hành cùng cô vượt qua bao nhiêu thương tâm và khổ sở.
Sáng hôm sau…
Lục Tiểu Hi dậy rất sớm, hôm nay trên trường có tiết kiểm tra, cô phải chạy đến trường sớm.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vân Ngữ Tịch, Lục Tiểu Hi liền cười lớn như không có chuyện gì: "Đừng lo, nam nhân là cái thá gì, hắn chỉ nên xuống địa ngục đi, chỉ là một cái cây thôi, bên ngoài kia có hàng ngàn cái cây khác đợi tớ đến hái."
Vân Ngữ Tịch hiểu rõ, cô ấy càng nói như vậy chính là càng có vấn đề.
Nhưng Vân Ngữ Tịch cũng không vạch trần: "Đúng vậy, chúng ta không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng được."
Vân Ngữ Tịch cũng đi làm, dự định sẽ gặp Hà Bách Niên để hỏi rõ ràng, anh ấy không thể một chân đạp hai thuyền như vậy được.
Đáng tiếc, Hà Bách Niên cả buổi sáng đều không đến công ty.
Đến chiều, Hà Bách Niên gọi điện về cho Trần Khả Hân nói là điện thoại bị mất, cần gì có thể gọi cho số này tìm hắn.
Trần Khả Hân nhìn số điện thoại này liền nhíu mày, nhìn Vân Ngữ Tịch nói: "Tiểu Tịch, Hà tổng và Tiểu Hi xảy ra chuyện gì sao, em có biết vừa rồi Hà tổng lấy số của ai gọi về không?"
Vân Ngữ Tịch trong lòng bất an: "Sở Nhiên?"
"Đúng vậy, là số điện thoại của cô ta, trước kia cô ta thường gọi tới sai bảo rất đáng ghét. Tôi cứ nghĩ đã xóa rồi nhưng không ngờ nó vẫn còn." - Trần Khả Hân bất bình nói tiếp: "Tại sao Hà tổng lại còn liên quan đến cô ta, Tiểu Hi tốt như vậy, là Hà tổng của chúng ta bị mù sao?"
Vân Ngữ Tịch rối bời, cô còn dự định muốn nghe lời giải thích của Hà Bách Niên.
Bây giờ Hà Bách Niên dùng điện thoại của Sơ Nhiên gọi về, chỉ có thể hiểu rằng anh ấy chính là đang ở cùng Sở Nhiên.
Vân Ngữ Tịch không yên lòng về Lục Tiểu Hi, liền gọi cho Phong Tiêu nói cô muốn ở với Lục Tiểu Hi mấy ngày.
Dù Phong Tiêu không vui ra sao cũng không thể ngăn cản được, dù anh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghĩ một chút liền đoán được có liên quan tới Hà Bách Niên.
Trong lòng lại cảm thấy bất mãn với Hà Bách Niên, tại sao cậu ta lại lôi kéo Vân Ngữ Tịch vào chuyện giữa hắn và Lục Tiểu Hi.
Vân Ngữ Tịch muốn đi vắng mấy ngày, anh nhớ cô thì phải làm sao?
Mấy ngày sau tại tập đoàn NY bão tố kéo đến ầm ầm, gương mặt đen như mực của tổng tài lại quay về, những kẻ sai phạm đều bị lôi ra chỉ trích đến phát khóc.
Vân Ngữ Tịch buổi sáng đi làm, buổi tối lại đến ở cùng Lục Tiểu Hi, Lục Tiểu Hi luôn tỏ ra bình thường, còn kéo cô đi ăn uống thỏa thích.
Nhưng Vân Ngữ Tịch càng ngày càng lo lắng, mỗi lần nửa đêm tỉnh lại đều nhìn thấy người bên cạnh không còn nữa, khi đi ra ngoài chỉ nhìn thấy Lục Tiểu Hi cuộn tròn người ngồi trong góc tối, co ro thân thể, lặng lẽ ngẩn người.
Cô không biết Hà Bách Niên có gọi điện thoại cho Lục Tiểu Hi hay không, nhưng cô chỉ biết trong nụ cười của Lục Tiểu Hi chất chứa nỗi buồn.
Vào ngày cuối cùng của năm cũ, Lục Tiểu Hi lại nổi điên, rủ Vân Ngữ Tịch đi du lịch.
Vân Ngữ Tịch biết tâm Lục Tiểu Hi đang không ổn nên thuận ý đi theo cô ấy.
Nhưng chuyến du lịch này theo ý Lục Tiểu Hi là quá điên rồi, cô ấy lái xe của bố Lục ra ngoài, ném điện thoại ở nhà, sau đó Vân Ngữ Tịch cũng chiều theo ý cô, tắt điện thoại ném lên giường, cả hai cùng nhau lên xe.
Không biết rằng khi Phong Tiêu không gọi được cho cô, anh ấy sẽ ra sao?
"Tịch, nếu cậu không muốn đi, tớ không miễn cưỡng cậu." - Lục Tiểu Hi lái xe nói.
"Đã đi cùng cậu đến đây rồi, lời này đã quá trễ." - Vân Ngữ Tịch ném lo lắng lại phía sau, coi như cô tùy hứng một lần đi.
Khi Hà Bách Niên từ bệnh viện trở về, ngôi nhà vắng tanh, tất cả những thứ liên quan đến Lục Tiểu Hi đều đã biến mất.
Trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt, hắn gọi điện cho Lục Tiểu Hi mấy lần nhưng không có ai trả lời.
Hắn biết mình đã đi quá xa, định giải thích với Lục Tiêu Hi, nhưng không ngờ chuyện của Sở Nhiên kéo dài đến tận hôm nay.
Hắn gọi thêm mấy lần, cuối cùng điện thoại tắt máy.
Hắn nhanh chóng gọi cho Vân Ngữ Tịch, nhưng điện thoại cũng tắt máy.
Hắn liền gọi cho Phong Tiêu.
"Alo?" - Phong Tiêu nhìn vào số điện thoại lạ nhíu mày
"Phong Tiêu, tôi là Hà Bách Niên. Tôi có thể gặp Vân Ngữ Tịch không?"
Nghe giọng nói này Phong Tiêu liền không vui: "Cậu tìm cô ấy làm gì?"
"Tôi…" - Hà Bách Niên ngập ngừng: "Tôi không gọi được cho Tiểu Hi."
Phong Tiêu lập tức hiểu vấn đề: "Điện thoại của Tịch Tịch cũng không gọi được?"
"Ừm…"
Hắn còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị ngắt máy, chưa đầy hai phút sau liền nhận lại cuộc gọi.
"Chết tiệt." - Hắn nghe thấy đầu bên kia là giọng chửi rủa của Phong Tiêu: " Có người vừa nói, cô ấy và Lục Tiểu Hi đã lái xe ra ngoài."
Điều khiến Phong Tiêu phát điên chính là hai người anh thuê vậy mà đều để mất dấu Vân Ngữ Tịch.
"Ra ngoài, đi đâu?" - Hà Bách Niên không hiểu.
"Cậu ở đâu, tôi đến chỗ cậu." - Phong Tiêu đứng lên cầm lấy chìa khóa xe, điện thoại Vân Ngữ Tịch không gọi được, hơn nữa còn ném lại, khiến anh rất tức giận.
Một giờ sau, hai người đàn ông ngồi bên trong nhà họ Lục.
Mẹ Lục nghi hoặc nhìn hai người liên hỏi: "Hai cậu đến đây có việc?"
"Dì Lục, con gọi điện cho Tịch Tịch nhưng điện thoại đã tắt máy, con chì muốn biết bọn họ đã đi đâu." - Phong Tiêu lịch sự nói.
"Bọn chúng không nói cho con biết à, hừ… hai đứa trẻ này." - Mẹ Lục phàn nàn: "Hôm qua Tiêu Hi đã gọi điện lúc 12h, nói muốn đi du lịch bằng xe tự lái, muốn mượn xe mấy ngày, nữa đêm lôi kéo Tiểu Tịch Tịch đến lấy xe, lúc đó dì còn ngủ, ba Lục mở cửa cho họ, các cậu đợi một lát, dì gọi điện hỏi ba Tiểu Hi một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.